Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước
Chương 6: Tần Vương Doanh Chính
Có hai ngườn vận y phục hộ vệ đi đến từ hướng đối diện, không đợi tôi lấy định thần chú ra, Tiểu Chính đã đánh ngất bọn họ, hắn nhìn tôi một cái, nói: “Đi làm việc cô muốn đi!” Tôi hướng hắn nói lời cảm ơn rồi theo Tước linh chạy vào bên trong. Tước linh dừng lại ở trước một căn phòng, nhất định là họ ở đây, tôi không thèm dùng chú thuật, trực tiếp tung một cước đá bay cánh cửa gỗ khắc hoa.
Bên cạnh mép giường có chiếc màn che rủ xuống là một nam nhân trẻ tuổi, vẻ mặt ôn nhu nhìn người đang nằm trên giường, ngón tay lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve trên người mặt người đấy, đúng là Lý Việt. Nghe thấy thấy động tĩnh từ cửa truyền đến, hắn chau mày, ngẩng đầu như muốn nói điều gì, vừa thấy tôi liền ngây ngươi ngay tại đó.
Tôi vọt một bước đã vào trong, ló đầu nhìn người trên giường, quả nhiên là Minh Nhan, nàng nằm ở đó, vẫn không động đậy, tựa hồ không hề hay biết điều gì. Tôi tức giận tóm lấy vạt áo Lý Việt, tát vào mặt hắn, giận dữ hét: ” Anh đã làm gì cô ấy?”
Hắn vừa giận vừa sợ che vết tát trên mặt mình, ngỡ ngàng nói: “Một tiểu nha hoàn như cô lại dám đánh ta?”
“Mẹ nó chứ, đánh tên cặn bã như anh thì sao, trả lời mau, rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?” Tôi không nhịn được văng lời thô tục. Tuy rằng xiêm y trên người Minh Nhan vẫn còn chỉnh tề nhưng tôi vẫn chưa thể yên tâm.
Hắn vẫn như trước bất động nhìn tôi. “Ta vẫn chưa làm gì cả!” Hắn rống lên một câu, thân hình cố cử động, đang muốn đứng lên thì bị tôi ngay lập tức dùng định thân phù giữ hắn lại, phẫn nộ hỏi: “Anh hạ xuân dược cô ấy đúng không?”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, bất luận là kẻ nào phát hiện toàn thân mình đông cứng đều có phản ứng như vậy: “Cô, cô có yêu thuật?” Thanh âm của hắn có chút run run.
“Anh không cần quan tâm đến việc này.” Nghe hắn nói không có làm việc gì, tôi liền bĩnh tĩnh lại, cũng trở nên tỉnh táo hơn một chút.
“Ba!” Tôi tát vào miệng hắn một cái: “Cái tát này là thay cho phụ mẫu anh, uổng công anh đọc sách thánh hiền từ nhỏ, bây giờ lại làm ra loại chuyện hổ thẹn gia đình này, vô sỉ.”
Tôi dừng lại một chút, rồi vung tay lên, thêm một cái tát vào miệng. “Cái tát thứ hai thay cho đại ca anh, cư nhiên vô lễ với đại tẩu tương lai, bỏ mặc tình cảm huynh đệ, uổng công đại ca anh thương ngươi như vậy! Đê tiện!”
“Còn có cái tát thứ ba này.” tôi lại nâng tay lên, một cái tát nữa vào miệng. “Là thay cho Minh Nhan, mặc cho cô ấy tin tưởng anh, anh lại hủy hoại cuộc đời cô ấy! Anh nói anh nhận ba cái tát này có đáng không?”
Hắn sững sờ nhìn tôi, một lúc sau mới phản ứng lại, bỗng nhiên cười điên dại, đứt quãng nói: “Là ta vô sỉ, đê tiện. Ta và đại ca đều lớn lên cùng A Nhan, vì cái gì A Nhan lại thích đại ca ta, ngay cả cơ hội để ta bộc lộ tình cảm cũng không có. Nếu như ta không làm gì, nàng sẽ gả cho đại ca của ta, kiếp này ta sẽ không còn cơ hội, cô hiểu chưa?”
“Tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng tôi không cảm thấy anh thật sự yêu A Nhan. Yêu một người là muốn làm cho người đó hạnh phúc, đối với A Nhan mà nói, chỉ có đại ca anh mới có thể khiến cô ấy vui vẻ, anh làm như vậy, chẳng những phá hủy hạnh phúc của đại ca anh và A Nhan mà còn hủy luôn hạnh phúc của chính mình. Dù cho A Nhan có gả cho anh thì anh nghĩ rằng biện pháp đê tiện này có thể chiếm được tâm A Nhan sao? Phương pháp chạm đến trái tim người khác chỉ có một, đó là dùng chính trái tim của bản thân. Lúc anh ý thức được mình thì thích Minh Nhan thì nên nói ra, hiện tại muộn rồi vì đại ca của anh đã chiếm được lòng cô ấy. Bây giờ nếu anh vẫn ương ngạnh chen vào, vĩnh viễn cũng không có được trái tim cô ấy, hơn nữa chỉ biết thống khổ cả đời, hối hận cả đời.” Tôi đem một đống đạo lý ra khuyên giải.
Ánh mắt hắn ngơ ngác đặt lên người Minh Nhan, không nói ra lời nào.
“Buông tay đi, vì hạnh phúc của cô ấy, đó mới thật là yêu.” Tôi thấp giọng nói.
“Vì hạnh phúc của nàng…” Hắn thì thào lặp lại. “Ta, có lẽ sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nữa…”
“Ngu ngốc, sao lại thế được? Anh xem, anh còn trẻ, bộ dáng cũng không tệ, bối cảnh gia đình lại tốt, nói như thế nào cũng là một nam nhân cao quý, số nữ nhân thích ạm chắc chắn rất nhiều, anh có thể chọn lựa!” Nhìn thấy mặt hắn bị mình đánh sưng, tôi không cam lòng đành an ủi hắn vài câu.
Trên mặt hắn xuất hiện một ý cười chua sót.
“Tin tưởng tôi, mỗi người đều có người thích hợp với mình, nhất định anh cũng sẽ gặp được người có duyên với anh thôi.” Tôi dõi theo ánh mắt của hắn, nói.
Hắn vẫn như trước nhìn Minh Nhan, thấp giọng nói: “Hiện tại ta bị cô quản chế, không buông tay còn có biện pháp nào sao? Có lẽ như cô nói, có trách chỉ có thể trách chính ta, lúc ấy vì sao lại không nói ra lời muốn nói, không nắm chặt tay người mình yêu…Giá như có thể hành động sớm hơn.”
“Tôi biết, anh không thể nói quên liền quên, cho bản thân một chút thời gian đi. Một ngày nào đó anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”
Nhìn hắn đã tỉnh táo lại, tôi vừa nói vừa tháo định thân chú ra, tay hắn bắt đầu cử động sau đó hắn chậm rãi nói: “Kỳ thật, ta vốn không định làm gì cả, ta chỉ cho nàng uống hôn mê dược, muốn nàng nghĩ nàng đã là người của ta.”
“Cái gì!” Tôi cả kinh “Như vậy, Minh Nhan vẫn là…” Rất nhiều lần tôi cảm thấy thương cảm cho Minh Nhan và Lý Tín, nhưng chỉ bởi vì chuyện này khiến bọn họ vô duyên vô cớ gặp bất hạnh đến ba kiếp…Nếu Minh Nhan biết thật ra mình vẫn còn trinh trắng, như vậy…
Tôi trừng mắt nhìn Lý Việt: “Cho tôi đánh một chưởng nữa đi!” Thật sự là đáng giận mà!
…
“Tiểu Ẩn, giải quyết xong chưa?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tiểu Chính, tôi xoay người, hắn cười như không cười đứng tại cửa nhìn tôi. Trời ạ, quên mất còn có người này, hắn ở ngoài cửa bao lâu rồi? Chẳng lẽ hắn đã thấy bộ dạng nộ khí sung thiên của tôi rồi sao?
Giống như hắn nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cười với tôi một cái rồi đi đến. Lý Việt ngẩng đầu, thấy hắn giống như thấy quỷ vào ban ngày, sắc mặt trở nên tái nhợt, quỳ xuống, run rẩy nói: “Đại…Đại vương.”
Tôi nghĩ sắc mặt của mình cũng chẳng đỡ hơn Lý Việt là bao, đứng thẳng tắp nhìn vị khốc ca cao lớn trước mặt mình, trong đầu là một đống hỗn loạn, Tần vương Doanh Chính, mười ba tuổi đăng cơ, hiện tại đã làm vua được tám năm,Doanh Chính vừa vặn hai mươi mốt tuổi. Văn Chính…Văn Chính, chẳng phải là quá trùng hợp sao? Tại sao tôi lại không nghĩ ra, não của tôi bị nhúng nước hay sao?
Như vậy, vị bá phụ mà hắn nói nhất định là… Lữ Bất Vi…
“Lý Việt, không ngờ ngươi lại làm việc này, thật sự khiến quả nhân thất vọng.” Vẻ mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lý Việt.
“Đại vương thứ tội…” Cả người Lý Việt run rẩy.
“Tiểu Chính…không…Đại vương, thỉnh người tha thứ cho hắn, bỏ qua việc gì đúng, việc gì sai đi. Dù sao anh cũng đã biết sai lầm rồi, hơn nữa vẫn chưa gây đại họa, cho nên…” Tôi vừa mở miệng, liền vội vã sửa lại xưng hô.
Hắn nhìn tôi, trong mắt hiện lên một thứ tình cảm phức tạp, phất tay áo rồi đi ra ngoài.
Tôi vội vàng nâng Minh Nhan dậy, nói với Lý Việt: “Tôi đem Minh Nhan về trước, tránh có lời đàm tiếu.”
Hắn gật đầu, nói: “Xe ngựa của ta ở ngoài cửa, hơn nữa nhớ nói với phụ mẫu A Nhan rằng nằng đến phủ ta nói chuyện một lát.”
“Tôi biết rồi.” Tôi giúp đỡ Minh Nhan bước ra ngoài, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở dài bị kiềm nén.
Tiểu Chính vẫn còn ở ngoài cửa, tôi đưa Minh Nhan vào trong xe ngựa, suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại, nói với hắn: “Đại vương, ngài tính xử lý Lý Việt thế nào?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, nói: “Có phải khi biết được thân phận thật của ta, cô sẽ không nói chuyện với ta như trước kia, giống những người khác sợ hãi ta, không bao giờ…nói thật lòng nữa?” Hắn không dùng “quả nhân” để xưng hô.
“Tôi làm sao dám chứ, xem ra tôi thật sự là tảng đá, không biết nam nhân mình nói chuyện từ trước đến nay là Đại vương”
Gương mặt hắn trở nên hòa hoãn, nói: “Như vậy, ngươi có thể giống như trước đây không?”
Tôi suy tư một chút, rồi nghiêm túc nhìn hắn, đáp: “Muốn tôi nói nói thật vẫn được, chỉ cần anh đáp ứng một điều kiện.”
“Là gì?”
Tôi làm động tác chém ngang qua cổ, cười nói: “Không được đem tôi răng rắc!”
Vừa dứt lời, hắn bật cười thành tiếng: “Được, chuyện đó ta nhất định làm được.” Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Nhưng mà cô cũng không được đem cả tên và họ Doanh Chính, Doanh Chính ra nói nữa, không có quy củ.”
“Ân, vậy tôi vẫn gọi anh là tiểu Chính được nhỉ?”
“Không được!”
“Vì sao?”
“Ta muốn cô gọi ta là Đại vương, còn phải quỳ xuống hành lễ.”
“A?” Miệng của tôi mở to thành chữ “O”
Dưới ánh trăng vằng vặc, trong mắt hắn mang ý cười nhàn nhạt, giống như lông tuyến mềm mại của hắc bảo thạch, đây thật sự là vị hoàng đế tiếng tăm lừng lẫy kia sao? Thì ra hắn cũng có mặt trẻ con như vậy, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác không nói thành lời, tôi có thể cùng nam nhân này trở thành bằng hữu, có lẽ đây cũng là một loại duyên phận đi.
“Đúng rồi, vừa rồi cô dùng cái gì kia…” Bỗng nhiên, hắn mở miệng hỏi.
Da đầu tôi tê rần, vừa rồi tình huống cấp bách nên đã thi triển pháp thuật trước mặt hắn. “Thật ra chỉ là một ít pháp thuật của đạo gia, không có gì đặc biệt.” Tôi giải thích lung tung.
“Pháp thuật của đạo gia ta cũng đã từng nghe qua nhưng thấy tận mắt thì đây là lần đầu tiên.” Hắn nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt khó đoán. Tôi cũng không biết hắn tin thật hay chỉ giả vờ nhưng mà không phải sau này Tần Thủy Hoàng ra sức tìm linh dược bất tử sao, chắc là hắn bán tín bán nghi với chuyện này.
“Chừng nào cô đi?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Khoảng nửa tháng nữa.”
“Có muốn đến Hàm Dương cung một chuyến không?”
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Đi đến Hàm Dương cung giúp ta giải tỏa tâm trạng nhé!” Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt trong suốt như nước, tôi nghĩ, tôi có thể tin hắn.
“Được.” Tôi gật đầu. “Tất nhiên, bởi vì…Tiểu Chính là bạn tôi mà!”
Tuy rằng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thường như trước nhưng trong đáy mắt lại ngập tràn vui sướng.
“Mười ngày sau ta sẽ phái người đến đón cô.” Hắn vừa nói, sau đó phóng ngựa đi.
Lúc này, tâm tình của tôi mới chậm rãi bình phục, nhìn thoáng qua dung mạo đang say giấc của Minh Nhan, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, coi như đã xong, sẽ không còn ba kiếp bất hạnh nữa. Liễu Nhan, A Bảo Cơ, vui vui vẻ vẻ làm cặp thần tiên quyến lữ đi nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!