Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 7: Cung Hàm Dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
340


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 7: Cung Hàm Dương


Tám ngày sau, Lý Tín mang mười vạn đại quân thắng trận trở về, Lý phủ lập tức phái người đến cầu hôn, đương nhiên là Minh phủ cũng đáp lễ rất nhanh, hai bên cùng nhau quyết định ngày tổ chức hôn lễ là ngày mồng sáu tháng sau. Tôi nghe bọn họ nói là mồng sáu tháng sau là ngày tốt để cử hành hôn lễ. Trong lúc này, tuyệt nhiên không thấy bóng Lý Việt đâu, tôi nghĩ chắc anh ta cần chút thời gian.

Nhưng mà dù sao thì, tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình rồi. Sau khi từ biệt Tiểu Chính, cũng đã đến lúc tôi phải trở về. Tôi không thuộc về nơi này, hơn nữa tôi cũng bắt đầu thấy nhớ Từ Âm và Phi Điểu rồi.

Mới đó mà đã trôi qua thêm hai ngày nữa, người đón tôi đến cung Hàm Dương đã đến. Nhưng mà tôi không khỏi giật mình khi biết người đó lại chính là… Lý Việt! Mà nếu suy xét lại cho thật kĩ lưỡng thì hắn quả thật là người thích hợp nhất.

Sau khi tôi thay bộ y phục của thái giám mà hắn mang tới, liền theo hắn lên xe ngựa đi đến cung Hàm Dương.

Trên xe ngựa, tôi và hắn tuyệt nhiên không mở miệng nói nửa lời, không khí vô vùng ngột ngạt.

“Chuyện đó… Đại Vương không trừng phạt anh chứ?” Tôi bắt chuyện với hắn trước hòng phá tan bầu không khí ngột ngạt chết người này.

Hắn lắc đầu, nói: “Lần này Đại Vương khai ân, không trừng phạt tôi.” Nói rồi hắn nhìn tôi, hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mà tôi cũng thừa biết là hắn đang nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi với Doanh Chính rồi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới lại mở miệng nói: “Đến rồi, cô xuống xe đi.”

Nghe vậy, trong lòng tôi không khỏi xúc động, tôi liền vén rèm lên mà nhảy xuống xe, đưa mắt nhìn quanh, phong cảnh cung điện hoa lệ độc nhất vô nhị hiện ra trước mắt tôi, điển hình là hai cung điện có kiến trúc hình khuyết, khí thế hào hùng, toàn bộ đều là kiến trúc đài cao, tráng lệ mờ mờ ảo ảo, rất có khí thế của bậc Đế Vương. Nghiêm trang cẩn trọng, hệt như kiến trúc trên chín tầng mây vậy.

Đứng trước cung điện, tôi không khỏi bị khí thế phi phàm của nó thu hút, hàng nhái do điện ảnh và truyền hình hiện đại tạo thành ấy à, so với hàng thật quả không khác gì đồ chơi con nít!

Nhờ bám theo Lý Việt mà tôi thuận lợi vào trong cung, nơi đây lộng lẫy hơn cả đại quan viên của Lưu bà bà nhiều, tôi không khỏi phát ra mấy tiếng tấm tắc ngưỡng mộ. Cung điện bình thường đều chia làm hai tầng, hạ tầng đều xây kiểu hành lang bốn phía cùng phòng ốc rộng rãi, khiến cho toàn bộ trông như kiến trúc ba tầng, vô cùng đồ sộ. Thượng tầng ở giữa là kiến trúc chính, xung quanh là cơ sở hạ tầng được phân ra gồm phòng ngủ, gian giữa và phòng tắm. Hạ tầng có hành lang gấp khúc, dưới hành lang có nước, dưới mái hiên còn có thềm đá cuội dùng để ngăn nước. Phía trên là mái cong và cửa sổ dát vàng sáng chói, khí thế phi phàm.

Lý Việt dẫn tôi qua bảy rẽ tám ngoặt mới vào được một cung điện, so sánh với những cung điện khác thì nơi này có vẻ giản dị hơn một chút, nhưng trên vách tường toàn cơ man nào là bích họa, nội dung của chúng gồm người, đồ vật, động vật, xe ngựa, thực vật, kiến trúc, thần tiên ma quái cùng các loại biên sức có đủ, phong phú vô cùng. Về màu sắc thì có đen, đỏ, đỏ thẫm, đỏ son, thạch thanh, phẩm lục, quả nhiên đẹp không sao tả xiết. Không những vậy, ở đây còn có một con đồng hạc đứng trên bệ đỏ phun ra làn khói lượn lờ, khiến cho không gian nơi đây càng thêm lung linh huyền ảo.

“Cô đứng đây chờ tôi một chút. Tôi đi thông báo với Đại Vương.” Hắn thấy tôi gật đầu một cái thì liền rời đi.

Hắn vừa bước ra khỏi cửa, tôi liền ngó đông ngó tây, trong lòng không khỏi tò tò. Ánh mắt tôi bỗng nhiên lướt qua cái đèn trên án kỉ được làm từ gỗ cây tử đằng. Cái này nhìn quen quá, hình như tôi đã từng thấy qua nó trong hình ở đâu rồi. Đúng rồi! Là thanh ngọc ngũ chi đăng, không phải có câu thơ nói là: “Vi khán thanh ngọc ngũ chi đăng, bàn li thổ hỏa quang dục tuyệt” sao? Nghe nói nếu đèn được thắp lửa quanh miệng của bàn li (rồng không sừng cuộn khúc), vẩy của bàn li sẽ động đậy, phát ra ánh sáng như tinh tú.

“Tiểu Ẩn, cô đã đến rồi sao?” Nghe tiếng của Tiểu Chính vang lên sau lưng, tôi vội quay đầu lại, hắn đang sải bước đến chỗ tôi, giống như là vội vàng mà đến, trên người hắn còn mặc một bộ triều phục màu đen thêu hoa văn cửu chương, hông đeo thắt lưng màu đỏ rực uy quyền mà chỉ có thiên tử mới được dùng, trong sự cao quý của y còn lộ ra chút khí phách vua chúa, so với Tiểu Chính mà tôi biết thì khác xa, hôm nay toàn thân hắn đều tỏa ra khí thế vương giả.

Trong đôi mắt sắc lạnh của hắn bỗng hiện nét cười, hắn khẽ nhếch môi, nói: “Bộ đồ này khá thích hợp với cô đó.”

Tôi giật mình, bất giác nhìn vào bộ y phục mình đang mặc, sau đó liền tức giận nói: “Còn không phải vì tới đây gặp anh nên tôi mới phải mặc như vậy sao? Lại còn trêu tôi!”

Vừa dứt lời, tôi lại che miệng hỏi: “A, tôi lại quên gọi anh là Đại Vương rồi, có sao không?”

Hắn bật cười rồi nói: “Miễn lễ.”

Hắn đang nói thì bỗng nhiên có một người từ ngoài cửa vội vàng chạy vào, quỳ xuống thưa: “Bẩm Đại Vương, có thể truyền đồ ăn đến chưa?”

Tiểu Chính gật đầu, lại trầm giọng nói: “Triệu Cao, nếu không có lệnh của ta, ngươi tuyệt đối không được làm phiền.”

Triệu Cao, đó không phải là tên của một vị thái giám nổi tiếng sao? Nhưng khi nghe đến ba chữ “truyền đồ ăn” , tôi lập tức cảm thấy vô cùng háo hức, khẽ ngồi xuống cạnh một án kỷ làm bằng gỗ đàn. Tiểu Chính nhìn tôi rồi cũng ngồi xuống chỗ đối diện tôi.

“Cung Hàm Dương như thế nào?” Hắn hỏi.

“Quá hoa lệ rồi, khí thế phi phàm, hoàng cung quả nhiên là hoàng cung, anh sống ở nơi lớn như vậy, thật sự là quá sung sướng a.” Tôi nói bằng giọng cảm thán.

“Có quá nhiều thứ, thật sự cũng chẳng thú vị gì.” Hình như hắn có chút khinh thường.

“Ai, đúng là người no không biết cảm giác của người đói, nếu như cho tôi cung điện lớn như vậy thì nhất định nằm mơ tôi cũng cười.” Tôi dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn hắn.

“A, thật sao?” Hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, nói: “Chỉ cần cô muốn, cô cũng có thể sử dụng những thứ này.”

“A…” Tôi vội xua tay nói: “Tôi chỉ là nói chơi thôi mà.”

Đúng lúc này, các cung nữ lần lượt mang đồ ăn vào.

Sau khi các cung nữ lui ra, hắn cũng không nói gì nữa mà chỉ cầm lấy bầu rượu, rót đầy rượu vào chén thanh đồng tước của mình, sau đó đưa lên miệng uống cạn. Hắn lại liếc sang tôi: “Sao không uống?”

Nghe vậy, tội vội rót một chén, mới vừa kề miệng uống một ngụm, tôi liền ho sặc sụa bởi cái vị cay xè của loại rượu này. Hic, nó còn dễ sặc hơn cả vodka! Trong cơn ho sặc sụa, tôi bỗng phát hiện hắn đang nhìn tôi cười thích thú.

“Loại rượu này dễ sặc quá, tôi không uống có được không?” Tôi vừa nói vừa đặt chén rượu xuống.

“Không được.”

“Nhưng mà lỡ tôi say đến mức không biết trời trăng mây đất, sau đó lăn ra ngủ tại chỗ thì… có vẻ không được tốt cho lắm a~.” Nếu cứ tiếp tục uống loại rượu này, không chừng chỉ mới uống hai lén là tôi gục ngay. Bỗng nhiên tôi thấy hơi hối hận khi đến cung Hàm Dương.

“Say thì đã sao? Đây là cung Hàm Dương.” Hắn dửng dưng nói, ngữ điệu như muốn nhấn mạnh rằng: đây là địa bàn của hắn.

Thấy hắn lại uống cạn một chén rượu nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, tôi thầm khâm phục tửu lượng của hắn.

Đang nhìn hắn, bỗng nhiên tôi có chuyện muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy có chút đường đột, vậy nên tôi cứ loay hoay với ý nghĩ có nên hỏi hắn không. Vừa lúc tôi định mở miệng hỏi, chợt nghe hắn nói: “Cô sao vậy? Có chuyện gì cứ nói.”

Nếu đã vậy thì tôi không khách sáo nữa, ngập ngừng nói: “À thì… Tôi muốn hỏi anh là… Rốt cuộc trong cung Hàm Dương, anh có bao nhiêu thê tử vậy?”

Hắn hơi ngẩn người, đáp: “Tôi vẫn chưa sắc lập vương hậu. Nhưng mà…” Hắn ngưng một chút rồi lại nói: “Cơ thiếp có khoảng mười mấy người.”

“À…” Mười mấy người? Tính ra thì đối với một bậc Đế vương như thế cũng không nhiều.

“À cái gì?” Trên mặt hắn hiện lên một tia bỡn cợt, tươi cười nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ cô cũng muốn trở thành một trong số đó?”

“Hả? Anh giết tôi luôn đi!” Tôi không cần suy nghĩ, liền giở giọng khinh thường: “Trở thành một trong số đó á? Khi anh gọi phải đến ngay, khi anh đuổi phải đi, còn phải trong ngóng anh mỗi ngày, ngây ngốc chờ đợi. Từ đó tôi sẽ bị lẫn vào đám thiếp của anh và bị anh lãng quên. Đời tôi thế coi như xong, mặc dù anh không những đẹp trai mà còn có quyền có thế, nhưng bản thân tôi vẫn thích mối quan hệ này hơn.”

Hắn trầm mặt, nhìn tôi chằm chằm như muốn xoáy sâu vào đáy lòng tôi. Ánh mắt này của hắn… thật sự làm tôi phát sợ!

Bỗng nhiên hắn cười vang lên, nói: “Tiểu Ẩn, cô lúc nào cũng nói chuyện thẳng thắn như vậy. Mặc dù cô làm tôi cảm thấy rất hứng thú, cũng khiến tôi thấy nhẹ nhõm, nhưng mà….” Hắn ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau khi thấy cô tát Lý Việt ba bạt tay, tôi cũng cảm thấy thích mối quan hệ này hơn.”

Câu sau của hắn khiến tôi đứng hình, chiếc đũa trên tay tôi cũng đứng hình theo, lơ lửng trong không trung. Ài, thật là xấu hổ quá đi mà! Rõ ràng hắn đã thấy màn bạo phát hôm đó của tôi.

“Aiz, tôi đã bị anh nắm cán rồi, thật là không ổn a~. Nhưng vì chung thân đại sự của tôi, anh nhất định phải giữ bí mật nha.” Tôi giở giọng nghiệm trang nói, rồi lại không khỏi bật cười thành tiếng, hắn cũng cười theo tôi.

Nhìn nụ cười trong sáng của hắn, tôi thật có chút nghi hoặc. Đây chính là Thủy Hoàng Đế lúc thì tao nhã như hoa cúc, lúc thì tàn bạo như kiếm mà hậu nhân thường hay nhắc sao? Kỳ thật sau lớp mặt nạ vương giả, hắn cũng có trái tim của người bình thường ấy chứ. Nhưng tính ra thì tôi cũng may mắn, nếu gặp Doanh Chính sau khi hắn thống nhất lục quốc, hoàn thành ách thống trị thì mọi chuyện đã khác.

Bây giờ trời không còn sớm nữa, đã đến lúc tôi phải trở về, về nơi ở thật sự của tôi rồi.

Tôi cầm lấy chén thanh đồng tước, cười nói: “Tiểu Chính, tôi và anh gặp nhau, có lẽ là do duyên phận sắp đặt, tôi rất vui khi được quen biết anh. Giờ đây Diệp Ẩn tôi kính anh một ly. Từ nay ly biệt, không biết bao giờ mới gặp lại, mong anh bảo trọng.”

“Hay cho câu không biết bao giờ mới gặp lại.” Hắn cũng cầm chén rượu lên, cụng với tôi: “Tiểu Ẩn, nếu cô là nam nhân, thì tôi với cô chắc chắn sẽ thành tri kỷ.”

“Chẳng lẽ anh chưa nghe câu: hồng nhan tri kỷ sao?” Tôi trêu hắn.

Hắn bật cười.

“Tôi nghĩ tôi phải đi rồi.” Tôi vừa mới đứng dậy, định quay đi, bỗng trước mắt tôi trời đất quay cuồng, nhất định là do loại rượu cay xè kia! Chân tay tôi bủn rủn, toàn thân mất hết sức lực. Vừa cố bước thêm bước nữa thì tôi đã bị trượt chân, ngã nhào vào lòng hắn.

Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, hắn bỗng sầm mặt, hình như men say làm cho mặt hắn hơi đỏ lên, đôi môi mỏng cong lên tao nhã: “Cô thật sự không muốn ở lại sao? Dù cho… với thân phận là hồng nhan tri kỷ?”

Những lời này khiến tôi trấn tĩnh ngay lập tức, tôi mỉm cười, nói: “Tôi không muốn, Tiểu Chính bây giờ đối với tôi tốt lắm. Chẳng qua là khó có người thẳng thắn với anh, nên anh mới thấy tôi thú vị thôi. Nhưng mà anh là vua của một nước, anh có bí mật của riêng anh, sau một thời gian nữa, anh sẽ không còn thấy hứng thú với tôi. Đến lúc đó, nếu tôi làm lộ bí mật của anh. Như vậy chẳng phải tôi rất có khả năng cả mạng cũng không giữ được sao? Không bằng bây giờ rời đi, sau này khi anh nhớ đến tôi, còn có thể mỉm cười.”

Sau khi nghe hết những lời thật lòng của tôi, hắn vô cùng ngạc nhiên, im lặng hồi lâu rồi thản nhiên nói: “Vậy thì cô cứ đi, nhưng mà…” Trên mặt hắn lại xuất hiện một tia bỡn cợt, nói: “Nếu như cô còn giữ tư thế này, e rằng tôi sẽ đổi ý.”

Lúc này tôi mới sực nhớ là mình đang nằm trọn trong lòng hắn, vội nhảy ra, sơ ý làm cho bùa chú trong người rơi ra, nằm gọn trên án kỷ. Tôi nhanh đưa tay định nhặt lên thì hắn đã nhanh tay hơn, cầm bùa chú hỏi: “Đây là cái gì?”

Hả? Đây không phải là giấy sao? Còn phải hỏi. Hể? Nhưng mà đây là thời Chiến quốc, lúc đó còn chưa có giấy mà, chả trách hắn không biết.

Nghĩ đoạn, tôi giật lấy tờ bùa, gấp nó thành thứ duy nhất mà tôi biết gấp – hạc giấy bằng tốc độ ánh sáng, đưa cho hắn nói: “Đây là vật ở quê hương tôi, nó có thể mang đến may mắn cho anh, tặng anh đó.”

Hắn khẽ hừ một tiếng, nói: “Trò trẻ con.” Miệng nói thế nhưng tay thì vẫn nhận lấy. Tôi phì cười, không ngờ Doanh Chính cũng có lúc đáng yêu như vậy.

“Tôi phái người đưa cô xuất cung.” Hắn đứng dậy, lại nói: “Lý Việt đang đợi cô ở dưới, hắn sẽ đưa cô xuất cung khi đến lúc.”

“Ừ, Tiểu Chính, anh nhớ bảo trọng.” Trong lòng tôi thấp thoáng nỗi buồn ly biệt, từ bây giờ, đúng là không biết đến bao giờ mới gặp lại rồi.

Hắn khẽ gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Đi đi…”

Tôi đưa mắt nhìn hắn, bóng dáng cao lớn kia dưới ánh nến trông cô đơn biết mấy… Nhìn hắn như vậy, tôi thật khó chịu trong lòng, vội vã chạy nhanh ra ngoài cửa. Tạm biệt, Tiểu Chính…

Ngồi trên xe ngựa, Lý Việt rốt cuộc không nhịn được, phải lên tiếng: “Tôi còn tưởng là cô sẽ ở lại.”

“Ở lại?” Tôi nhíu mày, trêu hắn: “Anh nghĩ là Đại Vương của anh có thể giữ lại được một quái nhân vừa dã man vừa biết yêu thuật hả?”

Hắn cười nhạt: “Thật ra, ngoại trừ hai điểm này, có thể miễn cưỡng tính cô là người con gái tốt.”

A? Tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Kỳ lạ, từ lúc nào tên này lại biết nói đùa?

Tôi liếc nhìn hắn, nói: “Bởi vậy, người con gái định mệnh của anh ta không phải tôi.”

Hắn không nói gì, đưa mắt nhìn xa xăm, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Xem ra, tôi cũng nên đi tìm người con gái định mệnh của tôi…”

Nghe hắn nói vậy, tôi liền mừng rỡ vỗ mạnh lưng hắn: “Ha ha, anh nghĩ được như vậy là quá tốt rồi!”

Thế này thì tôi thật sự yên tâm rồi…

Khi xe ngựa vừa đến Minh phủ, tôi liền xuống xe nhưng không vào Minh phủ. Đợi Lý Việt rời đi, tôi liền đi tới một nơi vắng vẻ, bắt đầu gọi Từ Âm.

“Phong!” Tôi hô lên, xung quanh tôi dần xuất hiện ánh sáng màu tím, thấp thoáng nghe được giọng của Từ Âm truyền đến, mênh mông hư ảo.

“Xong hết rồi sao?” Giọng nói của y luôn luôn lạnh như vậy, điềm tĩnh như vậy.

“Vâng, người đưa con trở về đi, sư phụ.”

“Được.”

Chiếc vòng thủy tinh trên tay tôi liền phát ra ánh sáng lóa mắt, bảy màu xoay vòng, lượn lờ quanh co. Cả người tôi giống như bị hỏa thiêu, càng ngày càng nóng, giống hệt như lúc tôi đến đây. Sau một hồi thiên địa rung chuyển, tôi lại trở về nơi quen thuộc – quán trà Tiền Thế Kim Sinh ở thế kỷ 21.

=================================================

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt tôi chính là đôi mắt kỳ lạ của Từ Âm: “Hoan nghênh trở về.” Trong mắt y xuất hiện nét thư thái, một bên tím nhạt mê hoặc, một bên bạch kim quỷ dị, đúng là vẻ đẹp không nói lên lời.

“Sư phụ!” Tôi như gặp lại người thân, vội lao đến ôm y, nói luôn miệng: “Sư phụ, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, con rất nhớ người!”

Y không tránh né, chỉ lạnh nhạt nói: “Tiểu Ẩn, con bị hồ đồ rồi sao? Theo thời gian ở đây, con chỉ mới đi có hai ngày thôi.”

Đúng rồi, hai tháng nơi đó chỉ là hai ngày ở nơi này. Tôi định mở miệng nói thêm thì bỗng nhiên bị lôi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương hỗn hợp giữa đàn hương, bạc hà, cam đài, mộc hương xộc vào mũi. Cái mùi quen thuộc này… Không nầm lẫn vào đâu nữa, chính là hắn!

“Tiểu Ẩn của anh, em về rồi sao?” Cái tên tóc vàng đẹp trai này chính là sư huynh của tôi – Phi Điểu.

“Buông ra, anh muốn giết em sao?” Tôi sắp bị chết ngạt đây!

Lúc này Phi Điểu mới chậm rãi buông tôi ra, đôi mắt xanh lam của hắn ngập tràn ý cười, nói: “Thế nào? Cảm giác xuyên thời không ra sao?”

“Quá tuyệt vời! Anh có biết em chạm mặt ai không? Là Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng đó! Không những vậy, em còn trở thành bạn của ông ta, giống như một giấc mơ vậy, anh có biết nước Tần như thế nào không…”

“Tiểu Ẩn…” Thanh âm lãnh đạm của Từ Âm vang lên, cắt ngang lời cùng tâm trạng hưng phấn của tôi. Trạng thái hiện tại của tôi giống như một người vừa mới đi du lịch về, vô cùng muốn nói hết những gì mình đã chứng kiến, những gì mình nghe thấy trong chuyến du lịch đó.

“Không phải ta đã nói với con là trừ người liên quan đến người ủy thác, không được có bất cứ mối quan hệ nào với người khác sao?” Đôi mắt y tối sầm, hiện rõ tia không vui.

“Nhưng mà…”

“Sư phụ, việc này không trách Tiểu Ẩn được, lần đầu tiên con xuyên thời không cũng mắc lỗi này mà, đúng không? Về sau chỉ cần em ấy quen là được rồi. Tiểu Ẩn, em hiểu mà, đúng không?”

“Chỉ là làm bạn thôi mà, có gì to tát đâu chứ.” Tôi không phục, cúi đầu nói thầm.

Từ Âm nghiêng đầu, trừng mắt nhìn tôi. Tôi vội cúi đầu, né tránh ánh mắt y.

“Thôi mà sư phụ, Tiểu Ẩn vừa mới trở về, hay là đêm nay con đãi khách được không?” Phi Điểu vừa nói vừa kéo tay tôi.

Từ Âm thu lại ánh mắt, trầm giọng nói: “Ta không đi, các con đi đi.” Y dừng lại, rồi nói tiếp: “Nhưng mà lúc trở về…”

“Lúc trở về đem cho người một ly kem SIA, con biết mà.” Phi Điểu cười hì hì rồi dắt tôi ra ngoài.

“Nhớ kĩ, phải là vị dâu tây đó.” Giọng của Tư Âm từ sau lưng truyền đến.

Tôi không nhịn được cười, thứ mà Từ Âm thích nhất là kem vị dâu tây, bình thường lúc nào y cũng lãnh mạc, chỉ có lúc ăn loại kem mà mình thích nhất, y mới bộc lộ ra biểu hiện đáng yêu của mình.

“Sư phụ nhìn tuổi tác cũng xấp xỉ anh, nhưng sao cứ như ông cụ non vậy?” Tôi bất mãn nói: “Em thật sự nghi ngờ không biết ông ấy có phải là người không nữa.”

Phi Điểu bật cười, nói: “Nói thật, anh cũng có suy nghĩ giống em, ha ha.” Đang cười hắn bỗng dừng lại như bị nghẹn, dùng bộ mặt quái đản nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười khó ưa: “Tiểu Ẩn thân ái của anh, em định ra ngoài đường với bộ dạng đó sao?”

“Hả? Như vậy ra ngoài thì đã sao?” Tôi vội cúi đầu xem xét, không khỏi hét lên một tiếng thảm thiết. Trời ạ! Sao tôi vẫn còn mặc bộ trang phục thái giám này vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN