Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 29: Thành Memphis
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 29: Thành Memphis


Tôi lại trở về nơi quen thuộc – quán trà Tiền Thế Kim Sinh.

Tôi hoàn toàn có thể đoán được phản ứng của Từ Âm, y không hề giận tôi về việc tôi đã tự tiện giải cứu những cô gái kia, làm cho lâu đài của bá tước phu nhân bị công phá trước thời gian thật.

“Sư phụ, may mà lần này con đến kịp thời, nếu không thì Tiểu Ẩn của chúng ta đã biến thành cô dâu của ma cà rồng mất rồi!” Phi Điểu trêu tôi.

Từ Âm lướt mắt qua tôi, ánh mắt chợt dừng lại ở sợi dây chuyền trên ngực tôi, y cau mày nói: “Vật này…”

Tôi cúi đầu nhìn xuống, viên bảo thạch màu lam sáng bóng tuyệt đẹp này… Thật là giống với đôi mắt của Tát Na Đặc Tư dưới ánh trăng, luôn luôn băng lãnh vô cùng. Không hiểu sao khi nhớ đến đôi mắt màu lam băng đó, lòng tôi lại chùng xuống nữa.

“Đó không phải là vật tên ma cà rồng tặng em sao?” Phi Điểu cười, cất giọng nói.

“Là Tát Na Đặc Tư tặng em!” Tôi nhanh nắm lấy viên bảo thạch trong lòng bàn tay, lập tức cảm thấy tay mình lạnh buốt, lạnh tựa như đôi mắt băng lam vĩnh viễn âm độ đó vậy.

“Tháo nó ra.” Từ Âm lạnh lùng nói.

“Không được!” Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Con không muốn tháo nó ra, sư phụ, cho dù anh ta là ma cà rồng, nhưng vật anh ta tặng con, con nhất định phải trân trọng nó.”

Đôi đồng tử của Từ Âm ánh lên một tia khó hiểu, sau đó y chợt đứng dậy: “Tùy con.” Rồi xoay người bước ra ngoài.

“Tại sao lúc nào sư phụ cũng có cái bộ dạng đó vậy hả?” Tôi trút giận lên đầu Phi Điểu.

“Thật ra sư phụ cũng là vì muốn tốt cho em thôi mà.” Phi Điểu nói rồi đứng dậy, đi đến sát vách phòng, mở tủ lạnh ra, lấy ra vật gì đó tôi cũng không biết.

“Lần này là do sư phụ bảo anh đến tiếp ứng cho em đó, tuy người không nói ra nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho em, hơn nữa lại chịu giao thứ pháp khí quan trọng như Độ Linh Liên Hoa cho anh. Tính cách của người là như vậy, anh với em cũng biết rõ mà.”

Hóa ra là Từ Âm bảo Phi Điểu đến. Ôi, Từ Âm lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, nhưng nghĩ lại thì từ nhỏ đến giờ y vẫn đối xử với tôi rất tốt, cũng rất lo lắng cho tôi. Hơn nữa nếu không có pháp khí của y, e là Phi Điểu đã không thể bình an trở về.

“Mấy ngày em không ở đây, sư phụ lại càng ít nói hơn trước nữa. Anh mới vừa trở về từ thời đại vua Arthur đã lập tức bị người bắt đi đón em về.”

“Vậy, vị vua Arthur kia có đẹp trai không?” Trong mắt tôi hiện lên một tia tò mò.

“Đẹp, nhưng mà không có đẹp bằng anh.”

“Chém gió.”

“Anh nói thật đó, trừ sư phụ với chú rễ ma cà rồng kia ra thì anh đây đẹp trai nhất!” “Ách.” Khóe miệng tôi giật giật. Phi Điểu đúng là đệ nhất chém gió mà!

“Nhưng mà có khi… Anh chàng ma cà rồng đó sẽ đến hiện đại để tìm em nha.” Hắn cười gian tà.

Tôi im lặng không nói, trong đầu nhớ đến câu nói cuối cùng của Tát Na Đặc Tư trước khi chia tay, tôi bất giác đưa tay lên sờ môi mình, lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ kỳ. Dù sao đi nữa… Hắn cũng là người con trai đầu tiên hôn tôi, cũng là người con trai đầu tiên nói yêu tôi…“Mà em đừng có lo, cho dù hắn có mò đến tận đây thì cũng không cần phải sợ, vì đây chính là địa bàn của chúng ta mà.” Hắn đưa cho tôi một cốc nước, tôi vừa giơ tay định nhận lấy nhưng chợt dạ dày sôi lên, cảm thấy khó chịu vô cùng, sau đó là một trận nôn khan ra trò. Bởi.. Bởi vì thứ nước đó có… có màu đỏ!

“Bỏ đi, bỏ đi ngay và luôn!”

“Sao vậy? Đây là nước cà chua mà em thích nhất mà.”

“Nhanh bỏ đi cho em!”

“Kỳ quái… Chẳng lẽ em lại đổi khẩu vị rồi? Hay là em nếm thử nước dâu tây đi, hay là nước dưa hấu nhé?”

“Bỏ…Đi…Ngay!”

Xem ra di chứng này của tôi còn lâu mới chữa được…

Sau bữa tối, tôi đến gõ cửa phòng Từ Âm.

“Có chuyện gì?” Hình như Từ Âm đang tra tìm gì đó trên máy tính.

“À ừm… Sư phụ, cảm ơn người.”

Y hơi kinh ngạc, dừng ngay động tác rồi quay lại nhìn tôi: “Gì cơ?”

“Sư phụ, cảm ơn người đã nhờ Phi Điểu đi cứu con.” Tôi vừa nói vừa bưng tách trà Long Tĩnh đến gần y, cười tủm tỉm nói: “Sư phụ, người uống trà đi, là do chính tay con pha đó!”

Trong mắt Từ Âm ánh lên nét dịu dàng, nói: “Đột nhiên cảm ơn ta, chắc không có chuyện gì tốt lành nhỉ?” Y vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi xuống đi.”

“Sư phụ…”

“Hử?”

“Con thấy bản thân mình không phù hợp với công việc này cho lắm. Không hiểu tại sao mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, con đều không hề cảm thấy thoải mái trong lòng, ngược lại còn thêm nặng trĩu nữa.”

“Tính cách của con từ nhỏ đã như vậy, đúng như Phi Điểu nói, con là người sống rất tình cảm. Hơn nữa ta còn phát hiện ra con ngày càng dễ dàng dính líu với cuộc sống của con người cùng sự vật ở những thế giới kia rồi.” Từ Âm trầm giọng nói.

“Nhưng mà con người chứ đâu phải là hoa cỏ, Tiểu Chính, Tổng Tư, kể cả Tát Na Đặc Tư, họ rõ ràng xuất hiện trước mặt con, đâu phải chỉ xuất hiện trên trang sách khô khan đâu. Họ cũng có tình cảm, cũng có máu thịt, như vậy thì làm sao con có thể không có tình cảm với họ chứ?” Tôi buồn bực nâng tách trà lên uống.

“Như thế này đi, qua một thời gian nữa, chúng ta đi du lịch nước ngoài cho thư giãn đầu óc nhé, con muốn đi đâu nào?” Y bỗng xoa đầu tôi, giọng nói trở nên ôn nhu hẳn.

“Con cũng không biết nữa.” Cũng chẳng có nơi nào đặc biệt hết cả, chỉ riêng mấy cái nơi phải đi để chấp hành nhiệm vụ cũng làm tôi nản lắm rồi.

“Đúng rồi, sư phụ, ai cũng có kiếp trước, vậy kiếp trước của con thế nào?”

Vẻ mặt của Từ Âm thoáng biến đổi, sau đó liền trở lại như cũ, nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Được rồi, con đi ra ngoài đi, ta còn có việc phải làm.”

“Được, sư phụ, người nhớ nghỉ ngơi sớm nha.” Tôi đứng dậy rời đi, vừa bước chân đến cửa, chợt nghe Từ Âm cất giọng: “Khoan đã!”

Tôi xoay người lại, trong mắt Từ Âm bỗng hiện rõ ý cười, nói: “Con ra ngoài sẵn tiện pha thêm một tách trà cho ta nhé.”

“Nhưng mà con vừa mới…” Tôi vô tình nhìn tách trà trên bàn. A, hết sạch trà rồi, hình như ban nãy tôi đã uống hết a~.

“Dạ…” Tôi cười gượng rồi vội ra ngoài.

Vừa đóng cửa lại, tôi liền cảm thấy khó hiểu. Vì sao Từ Âm lại tránh đề cập đến kiếp trước của tôi chứ?

==========================================

Sau vài tuần, người ủy thác mới đã xuất hiện.

Là một người phụ nữ trung niên cùng đứa con trai khoảng sáu, bảy tuổi.

Từ trước đến giờ, hình như đây là lần đầu tiên có hai người cùng đến ủy thác, nhưng mà đứa trẻ kia trông cũng không có gì kỳ lạ. Vậy có lẽ người phụ nữ trung niên kia mới là người mơ thấy quán trà Tiền Thế Kim Sinh này.

Sau khi ngồi xuống, bà ấy liền kích động kể lại mọi thứ, ngôn từ lộn xộn không rõ ràng. Phải mất rất nhiều thời gian, bà ấy mới bình tĩnh lại mà lắp bắp kể cho chúng tôi nghe, lúc này tôi mới bắt đầu hiểu phần nào sự việc. Hóa ra là con trai của bà ấy từ nhỏ đã rất sợ chim, không cần biết là loài chim gì, chỉ cần tiếp cận thằng bé, lập tức nó sẽ khóc thét lên. Nhưng mà tình trạng của thằng bé hình như ngày càng nghiêm trọng, chỉ mới nghe tiếng chim mà nó đã sợ hãi, toàn thân đều đổ mồ hôi.

Hơn nữa đều kỳ lạ chính là mỗi lần nhìn thấy một con chim lớn, đôi mắt của nó sẽ bị đau.

Tôi đưa mắt nhìn thằng bé, lông mày nhíu chặt, trên mặt mơ hồ hiện lên nếp nhăn như bị già đi, sợ chim? Như vậy thì hẳn kiếp trước nó có quan hệ gì đó với loài chim rồi.

Theo thường lệ, Từ Âm đặt ngón trỏ lên trán của nó, lập tức xuất hiện một luồng sáng trắng lan tỏa, sau đó xuất hiện những văn tự kỳ quái. Không, đó không phải văn tự, mà chính là chữ tượng hình!

Tôi không khỏi ngạc nhiên, quốc gia có loại chữ tượng hình thần bí này chi có thể là… nước Ai Cập cổ đại mà thôi.

“Cội nguồn của cậu bé bắt đầu từ ba nghìn năm trước ở Ai Cập cổ đại, lúc đó cậu ta là thần quan có tên Phí Khắc Đề (Fei Keti), do đem lòng yêu vương hậu của Pha-ra-ông mà có hành động vô lễ, sau đó bị Pha-ra-ông phát hiện, lập tức mang đi hành hình. Hắn bị cởi sạch quần áo, ném ra sa mạc, trong lúc hấp hối vì đói lẫn khát nơi sa mạc, bỗng có một đàn diều hâu đến mổ mù mắt hắn, sau đó xé xác hắn mà ăn tươi nuốt sống.”

Vẻ mặt Từ Âm vẫn bình thản như trước, còn người phụ nữ trung niên kia thì vẻ mặt vô cùng khẩn trương, cầu xin Từ Âm cứu con trai mình.

Từ Âm tiếp nhận ủy thác, tuy nhiên vẫn dùng cách thu phí trước kia lặp lại trước mặt bà ấy, bà ấy liền cảm động rơi một giọt nước mắt, sau đó dẫn đứa con rời đi.

“Vị Pha-ra-ông kia tàn nhẫn quá!” Tôi lắc đầu nói.

“Tàn nhẫn sao? Ta thấy cái đó là bình thường, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được chuyện bị vợ mình cắm sừng.” Từ Âm thản nhiên nói, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

“Vậy lần này là đến Ai Cập sao?” Tôi cảm thấy vô cùng háo hức. Trong mấy nơi tôi thi hành nhiệm vụ lần trước, chưa có nơi nào có lịch sử lâu đời như vậy. Pha-ra-ông, Ai Cập cổ, những thứ đó vẫn luôn rất thần bí, mà quan trọng là nơi này chính là cội nguồn của pháp thuật. Ôi, nhiệm vụ lần này hấp dẫn quá đi mất!

Từ Âm nhìn tôi, nói: “Không sai, vài ngày nữa ta sẽ cho Phi Điểu đi.”

“Ơ, sao lại là Phi Điểu chứ? Sư phụ ơi sư phụ à, người cho con đi đi mà.” Tôi kéo kéo tay áo y, nói: “Lần trước Phi Điểu đã được đi Babylon rồi mà, lần này đến Ai Cập cổ phải đến lượt con chứ!”

Từ Âm dùng ánh mắt vừa tức giận lại vừa buồn cười nhìn tôi, nói: “Con nghĩ là đi du lịch chắc, lại còn kéo kéo cái gì?”

“Sư phụ cho con đi đi mà, con hứa sẽ ngoan, con hứa là sẽ không có quan hệ gì với người không liên quan đến người ủy thác ở đó, con hứa là sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện bao đồng luôn, cũng không…”

“Rồi rồi, thích thì nhích đi con.” Từ Âm bị đống điệp ngữ “con hứa” của tôi đánh gục, đành gật đầu đồng ý.

“Sư phụ, cảm ơn người đã tin tưởng con nga~. Con yêu người nhất trên đời!” Tôi hí hửng đứng lên.

Từ Âm bất đắc dĩ cốc nhẹ trán tôi, nói: “Con phải cẩn thận đó, lần này ta sẽ không bảo Phi Điểu đến cứu con nữa đâu.” Y dừng một chút, lại nói: “Ta sẽ đưa con đến năm 1276 trước công nguyên, tại kinh đô Ai Cập cổ, con mau chuẩn bị đồ đi.”

Năm 1276 trước công nguyên? Tôi gắng nhớ lại xem năm đó là vị Pha – ra – ông nào cại trị.

“Chắc lúc đó là năm thứ tư Lạp Mỹ Tây Tư (Ramses) đệ nhị trị vì.” Từ Âm như đọc được suy nghĩ của tôi.

“Lạp Mỹ… Lạp Mỹ Tây Tư đệ nhị?” Tôi nhất thời hưng phấn mà líu cả lưỡi, trong mười chính vương triều Pha – ra – ông của Ai Cập cổ, Lạp Mỹ Tây Tư đệ nhị chính là một trong những vị Pha – ra – ông nổi tiếng nhất a~. Cái tên Lạp Mỹ Tây Tư đệ nhị này đi đôi với thời kỳ huy hoàng nhất của Ai Cập cổ chứ chẳng chơi!

“Vậy thì con chỉ việc ngăn cản Phí Khắc Đề có hành động vô lễ với vương hậu là được rồi, đễ thật nha!” Tôi cười nói.

“Nhưng mà con phải nhớ kỹ, nêu như không thể ngăn cản Phí Khắc Đề thì bằng mọi giá con phải ngăn cản Ramses đệ nhị đấy!” Khóe miệng Từ Âm khẽ cong lên: “Ta nghĩ, việc ngăn cản Ramses đệ nhị không dễ tí nào đâu nha.”

“Ách…” Trong đầu tôi liền xuất hiện một ý nghĩ hung ác: “Không đâu, không đâu, con nhất định sẽ ngăn cản ngay và luôn cái hành động chết tiệt kia ngay khi nó còn chưa kịp xảy ra.”

Sau vài lần thi hành nhiệm vụ, tôi cũng rút ra được một số kinh nghiệm, lần này tôi nhất định phải kiểm tra hành lý rõ ràng, phù chú này, chocolate này, dĩ nhiên không thể thiếu kính mát cùng kem chống nắng rồi, tôi đặt chúng vào một cái túi lớn, kết quả là bị Phi Điểu cười cho một trận đến nhục mặt vì tôi mang đồ cứ như là đi du lịch vậy á!

Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, tôi liền lên đường đi đến Ai Cập cổ.

=================================================

Sau khi xuyên không, tôi đã thức giấc nhưng vẫn nhắm mắt, nằm yên không cử động, tiếng nước chảy vang lên bên tai tôi, có cả tiếng hải âu vỗ cánh làm xao động dòng nước, tiếng hát hò vui tai của một nhóm người đâu đó. Những chiếc lá bị cơn gió nóng mang hương bùn đất cuốn bay khẽ rơi xuống mặt tôi.

Đây chính là bầu không khí của ba nghìn năm trước sao? Nơi này chính là sông Nin?

Tôi bồi hồi mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm trước mắt. Bầu trời trong veo xanh thẳm, thỉnh thoảng có vài đám mây trắng hững hờ lướt qua.

Tôi khẽ đứng dậy, ngắm nhìn mặt trời đang từ từ lên cao hơn, ánh dương dần lan tỏa, nhìn vào khoảng không bao la trước mắt. Mặt trời mang đến cho Ai Cập một sinh mệnh vĩnh hằng, màu vàng của ánh dương rực rỡ in hằn trên sông Nin lấp lánh hòa vào màu xanh biếc của dòng sông êm đềm, dọc hai bờ sông là những kim tự tháp đồ sộ, lớp cỏ gấu xanh um dạng cái ô mọc ra phủ kín đỉnh kim tự tháp, ra đây chính là buổi bình minh trên sông Nin thơ mộng.

Lòng tôi không khỏi kích động, nước Ai Cập cổ đại ba nghìn năm trước, cội nguồn của nền văn minh Ai Cập đang ở đây, đang hiện ra trước mắt tôi. Thành Memphis so với trí tưởng tượng của tôi còn lớn hơn nhiều, ven hai bên đường toàn cơ man nào là cây hải táng cùng cây cọ trải dài, những người với màu da khác nhau, y phục khác nhau đang qua lại tấp nập trên ngã tư đường, hình như có nhiều người Li – bi hơn người Á, người già, có cả A Mục Lỗ nhân, đặc biệt có cả người Queri, người Cyprus… Ngôn ngữ khác nhau, giọng nói khác nhau, những thương nhân đang đứng ven đường chào hàng thương phẩm của họ, vải dệt phương Đông, mật ong Hách Thê, gốm Queri đặc biệt, bình thủy tinh Li Băng, cái gì cũng có.

Ở thành Memphis hình như không phân biệt giàu nghèo, người ta xây một gian nhà nhỏ phía dưới ngôi nhà lầu cao ngất, bên cạnh khuôn viên của biệt thự là một con hẻm nhỏ, tôi có thể nhìn thấy cảnh người vật qua lại huyên náo, những con lạt đà cùng lừa với dây cương trên lưng chính là động vật phổ biến ở đây, khắp nơi trong thành tràn ngập tiếng mắng, tiếng cò kè mặc cả cùng tiếng cười giòn tan.

Tuy lúc này tôi rất tò mò, muốn khám phá hết mọi thứ ở đây nhưng tuyệt đối không quên mục đích của mình. Thần quan Phí Khắc Đề, ta biết tìm hắn ở đâu đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN