Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 30: Lạp Mỹ Tây Tư Đệ Nhị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 30: Lạp Mỹ Tây Tư Đệ Nhị


Tôi đang định tìm ai đó để hỏi thăm, bỗng thấy có một đám đông ồn ào, hình như họ cãi nhau. Lòng hiếu kỳ khiến tôi chạy về phía đó, xuyên qua đám đông, tôi bắt gặp một cậu bé Ai Cập khoảng sáu, bảy tuổi bị xô té trên mặt đất, cả người toàn vết thương, có vết còn chảy máu nữa. Tuy cả người đau rát nhưng cặp mắt đen láy của nó vẫn mở to, nó không hề sợ hãi, ngược lại còn trừng mắt nhìn kẻ đánh mình, đó là một gã đàn ông trung niên mập mạp mặc quần áo sang trọng, nhìn sơ qua đã biết ngay gã chính là quý tộc Ai Cập.

“Xin hỏi, ở đây có chuyện gì vậy?” Tôi nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh, thuật giải ngữ quả nhiên có hiệu quả, bây giờ tôi có tể nói tiếng Ai Cập cổ một cách lưu loát.

“Thật sự rất đáng thương, cậu bé này không cẩn thận đạp chết mèo cưng của Ô Sắt đại nhân, cho nên ông ấy mới muốn đánh chết nó.” Cô gái đó lắc đầu nói.

Từ xưa đến nay, khắp nơi đều có loại người này, trong mắt của bọn quý tộc chết tiệt, một con mèo còn quý giá hơn cả mạng của một nô lệ. Thật là tức quá đi mà!

“Dừng tay!”

Nhìn cậu bé kia đang hấp hối, tôi không nhịn được đành cất tiếng quát to. Lời hứa sẽ không nhúng tay vào chuyện bao đồng đã bị tôi gạt qua một bên.

Nghe tiếng, gã quý tộc Ô Sắt thoáng kinh ngạc, đưa mắt liếc tôi một cái sau đó lại giở giọng vênh váo: “Ả dị tộc kia, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?”

“Ông không nghe rõ sao? Tôi nói dừng tay!” Tôi vừa nói vừa tiến tới.

“Ngươi điên rồi sao? Bay đâu, bắt nó lại cho ta!” Ô Sắt phất tay, lập tức có mấy người mặc y phục người hầu chạy về phía tôi, duỗi tay định bắt tôi. Tôi cười thầm, ha, muốn bắt chế sao? Đâu có dễ vậy cưng!

Chỉ nghe phịch một tiếng, lập tức đám người hầu bị kết giới của tôi bắn văng ra. Trong phút chốc, mọi người xung quanh đều kinh hãi nhìn tôi, còn vẻ mặt của gã Ô Sắt thì nhăn nhó như vừa bị đấm một cú ra trò vào mặt.

“Ngươi, ngươi.. Ngươi là là kẻ nào?” Hắn kinh hãi thụt lùi.

Còn tôi thì cứ thế mà tiến lên, nói: “Mau thả đứa bé ra, nó chẳng qua chỉ là bất cẩn đạp chết một con mèo, ông làm gì mà phải tức giận như thế?”

Ô Sắt mặt đã co quắp lại vì sợ, nhưng vẫn cố chống đối: “Con mèo đó là do vua ban cho ta, giờ lại bị cái tên nô lệ khốn kiếp này đạp chết, vậy tại sao ta không được giết nó?”

“Nói đi nói lại cũng chỉ là một con mèo, tôi đền ông là được chứ gì!” Tôi nhìn con mèo bị đạp chết nằm trong góc, bộ lông màu đen, hai tròng mắt màu vàng, thân còn có những đường sọc rám nắng. Hừm, được rồi.

“Đền?” Hắn vừa khiếp sợ vừa khinh miệt nhìn tôi: “Dựa vào ngươi?”

“Đúng, dựa vào tôi.” Tôi mỉm cười, tay móc ra phù chú, thầm đọc chú văn, ánh sáng màu lục lập tức tỏa ra, sau đó phù chú liền biến thành một con mèo đen giống hệt con đã chết.

Từ Âm đã nói là không được tùy tiện sử dụng pháp thuật, nhưng may mà đây là Ai Cập cổ, nếu như ở Châu Âu thời trung cổ, e là tôi đã bị coi là nữ pháp sư mà bị họ bắt nhốt lại như nhốt một con thú hiếm. Còn ở đây thì mọi người chỉ bết há hốc mồm kinh ngạc, hơn nữa biết đâu tôi còn có thể làm cho gã thần quan chú ý nữa chứ!

Quả nhiên, tôi thấy mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán.

“Trời ơi, cậu thấy không? Cô gái dị tộc kia biến ra mèo!”

“Cô ta quả thật biến ra mèo, thật không thể tin được!”

“Thần kì quá! Chẳng lẽ cô ấy là sứ giả do thần mèo phái xuống sao?”

Tôi dương dương tự đắc đứng lên, từ lúc tôi xuyên không tới nay, không làm nha hoàn thì cũng là người hầu , mãi đến nhiệm vụ này tôi mới có được chút cảm giác hãnh diện a~. Ở Ai Cập mà dùng pháp thuật, người ta liền thán phục tôi, coi tôi như sứ giả của thần. Ôi, tôi yêu Ai Cập!

Tôi lại liếc mắt nhìn Ô Sắt, hắn đã đứng hình tự bao giờ, mắt nhìn chằm chằm con mèo do tôi biến ra.

Tôi cũng chẳng bận tâm nữa, vội đi lại phía cậu bé, cúi người đỡ nó dậy, nhẹ giọng nói: “Em có sao không?”

Cậu bé dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tôi: “Có phải chị là sứ giả do thần mèo phái đến cứu em không?”

Tôi cười, lắc đầu nói: “Không phải đâu, em mau về nhà đi, lần sau nhớ cẩn thận nhé!”

Nó nhìn tôi cười cảm kích, sau đó đứng dậy rời đi.

Tôi cũng đứng dậy, đi ngang qua gã Ô Sắt vẫn đang ngẩn người nhìn tôi, lòng không khỏi hân hoan, ngẩng cao đầu mà đi.

“Chờ chút đã, cô gái dị tộc kia!” Bỗng có một giọng nói trầm vang lên bên tai tôi, tôi nhìn theo hướng phát ra giọng nói, ở một gốc cây dưới tàng của một cây cọ cách tôi không xa là một cái kiệu hình chữ nhật, có hai người đàn ông tráng kiện đứng hai bên để khiêng kiệu, phía sau còn có một vị mặc trang phục người hầu thân cận đứng nhìn tôi. Trên kiệu là một nam nhân mặc y phục quý tộc màu trắng, vừa nhìn đã biết ngay hắn cũng là quý tộc Ai Cập, trên cần cổ đeo một cái vòng lớn.

Trông hắn còn rất trẻ, chắc là khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi là cùng, hắn có một làn da trắng nõn khác hẳn màu da rám nắng thông thường của người Ai Cập, không những vậy, ông trời còn ban cho hắn một gương mặt đẹp trai miễn chê, từng đường nét hài hòa trên gương mặt đó vừa mang vẻ ôn nhu lại không mất đi khí chất anh dũng, đôi mắt màu trà tuyệt đẹp đang dịu dàng nhìn tôi. Ôi, lại có một soái ca nữa xuất hiện trước mắt tôi rồi! Đẹp trai quá đi~.

“Anh… Anh gọi tôi phải không?” Tôi bất giác ngớ người, dùng tay chỉ chính mình.

Khóe môi câu dẫn tuyệt đẹp đó khẽ vẽ lên một nụ cười, hắn cất giọng: “Đúng là cô.”

Tôi nhìn hắn, xem ra hắn cũng thuộc tầng lớp quý tộc thượng đẳng, có lẽ sẽ biết Phí Khắc Đề ở đâu.

“Có chuyện gì không?” Tôi hỏi.

Hắn không nói gì, chỉ dùng tay chỉ về phía con hẻm nhỏ phía trước: “Đến đó đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”Tôi do dự một chút, đành gật đầu. Tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội biết được Phí Khắc Đề ở đâu.

“Cô là người nước nào? Y phục của cô trông rất kỳ lạ, tôi chưa bao giờ thấy qua.” Mắt hắn dán chặt vào chiếc quần bò cùng cái T – shirt của tôi.“Tôi đến từ phương Đông, phía Đông của phía Đông của Ấn Độ.” Tôi đoán hắn sẽ không biết đến quốc gia truyền thuyết đó, hẳn lúc này là Trung Quốc thượng triều.

“Vừa rồi cô sử dụng pháp thuật của nước cô?” Hắn cũng không tra hỏi nữa, trông có vẻ hắn thích loại pháp thuật của tôi rồi.

“Không sai, xin hỏi anh là?” Tôi cũng muốn xác định thân phận của người con trai trước mắt.

Hắn vừa cười vừa nói: “Tôi tên Á Xá (Asher) – Thừa tước của Ai Cập.”

Tể tướng? Tôi mở to mắt nhìn, người con trai trẻ măng trước mắt tôi chính là tể tướng của Ai Cập, là TỂ TƯỚNG đó! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hình tượng tể tướng trong đầu tôi lúc nào cũng là mấy ông già không phải tóc hoa râm thì cũng là ria mép dâm dê. Xem ra vận khí của tôi thật là tốt a~ , mới đến Ai Cập cổ đã gặp ngay tể tướng Ai Cập, vậy thì chắc chắn hắn biết tung tích của Phí Khắc Đề a~.

“Pháp thuật của cô rất đặc biệt, vậy nên tôi muốn nhờ cô giúp một việc.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Giúp tôi cứu một người.”

“Cứu người?” Tôi thoáng kinh ngạc.

“Một người bị trúng ma thuật hắc ám.”

“Ai cơ?”

“Là ai thì cô không cần biết, nhưng tôi cảm nhận được rằng pháp thuật của cô có thể cứu cô ấy.” Hắn cười, nhưng là nụ cười thần bí.

Tôi đang do dự không biết phải trả lời thế nào, bỗng người hầu bên cạnh hắn lên tiếng: “Đại nhân, như vậy có ổn không? Nếu để thần quan Phí Khắc Đề biết thì…”

Câu nói kế tiếp liền bị tể tướng Á Xá cắt ngang, nhưng chính tai tôi đã nghe rõ ba chữ Phí Khắc Đề, đồng thời cũng bị nó lấn át lý trí, lập tức cảm thấy mừng rỡ trong lòng, thế nên chưa kịp suy nghĩ rõ ràng mà tôi đã đồng ý ngay: “Được.”

Không cần phí công tìm kiếm nữa, cơ hội đã ở ngay trước mắt rồi, nếu như mọi chuyện trôi qua thuận lợi, tôi nhất định sẽ được gặp Phí Khắc Đề…

“Vậy thì cô mau theo tôi trở về.”

Thật là tốt quá, đúng lúc hôm nay tôi không biết phải ngủ ở đâu, vừa lúc lại có khách sạn miễn phí, tôi dại gì mà từ chối hehe.

===========================================

Chỗ ở của tể tướng thật không phải là tầm thường, siêu sang trọng luôn! Tường ngoài là màu trắng trang nhã, rải rác những cây cột nho nhỏ cao cao uy nghiêm, có một vài cánh hoa màu vàng kim lác đác rơi trên mặt đất, cứ rơi rơi mãi tạo thành một thảm hoa đẹp rực rỡ. Những nàng hầu chân thành cầm trong tay hoa sen đi đến, áo buộc ngực cùng ống quần Karla Sith truyền thống của Ai Cập đã phơi bày ra những đường cong lả lướt uyển chuyển của người con gái.

Á Xá chỉ vào một nàng hầu, nói: “Đây là Nại Lị, cô ấy sẽ đưa cô về phòng, cô nghỉ ngơi đi.”

Tôi nhìn nàng hầu kia, nước da rám nắng, đôi mắt đen láy to tròn, trông vô cùng thanh xuân khỏe đẹp, tôi rất thích vẻ đẹp khỏe khoắn này của cô ấy, bất giác nở nụ cười với cô, cô ấy giật mình, sau đó cũng ngượng ngùng nở nụ cười.

“Vậy, tôi có được tắm rửa không?”

“Được, Nại Lị sẽ đưa cô đi.” Mặt hắn có chút… đỏ lên, hắn vội vàng bước vào nhà.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nhất định tôi sẽ không thể tưởng tượng ra được phòng tắm của Ai Cập cổ lại hiện đại đến vậy. Thành nham thạch trải hai bên, trên sàn, rải một chút vôi sống để hút ẩm. Ngoài ra mặt sàn còn hơi nghiêng, cho nước dễ dàng chảy vào, sau đó đi qua ống được chôn sâu dưới lòng đất.

Tôi chỉ ghế trường chuyên, nói: “Nại Lị, cái này dùng để làm gì vậy?”

Cô ấy cười nói: “Nếu cô muốn tắm vòi sen, tôi sẽ đứng trên ghế này để giúp cô xả nước.”

Ồ, hóa ra là nó có tác dụng này, nhưng tôi không thích tắm khi có người hầu hạ, vậy nên tôi chỉ vào cái bồn tắm bằng đá hoa cương bên cạnh: “Không cần, không cần đâu, tôi tắm ở đó được rồi.”

Tôi ngâm mình trong dòng nước ấm áp, cảm thấy thoải mái vô cùng, không ngờ ở đây tôi lại được đối đãi tốt như vậy, không bết Phi Điểu lúc ở Babylon có được như vậy không nữa.

Tắm rửa xong xuôi, tôi cũng mặc một bộ Karla Sith cho giống với ngời ta, Nại Lị liền ngưỡng mộ nói: “Làn da của cô thật là trắng, lại còn mềm mại nữa.” Tôi nhìn vóc dáng đầy đặn của cô ấy, không khỏi thầm nghĩ vóc dáng đã thua, thì phải lấy làn da gương mặt bù lại chớ!

Đi đến phòng ăn dùng cơm thì tôi cũng thấy các nàng hầu nhìn chằm chằm vào người mình, tôi cảm thấy vui vẻ một chút, có lẽ người Đông Á ở đây khá hiếm hoi.

Á Xá nhìn tôi, đáy mắt hiện lên một tia sáng, sau đó cười nói: “Bộ Karla Sith này quả nhiên rất hợp với cô.”

“Cảm ơn.” Tôi cũng cười theo hắn.

Nhìn thấy thức ăn được bày ra trước mắt, tôi cảm thấy vô cùng cảm thán, đủ loại bánh mì cùng rau dưa, thịt cá, thịt bò, thịt thiên nga, dĩ nhiên còn có hoàng qua, hương thơm của gia vị ngon lành sộc vào mũi tôi, tôi ngửi được mùi hồ tiêu quen thuộc, cây quế, hồi hương mùi, không thể tưởng tưởng được đất nước Ai Cập cổ hơn ba nghìn năm về trước lại có đầy đủ hết hương liệu như vậy, Ông trời ơi, con không ngờ ẩm thực của Trung Quốc và Châu Âu cổ đại lại chạy sau nơi này đến cả vạn năm.

Đang ăn, tôi chợt phát hiện ngoài những nàng hầu này ra, hình như chỉ có ta cùng hắn đang dùng cơm, những phu nhân của hắn đâu? Không phải người Ai Cập có tục tảo hôn sao?

“Sao vậy?” Hắn nâng ly thủy tinh chứa rượu nho lên miệng, nhấp một ngụm.

“Này, sao không thấy các phu nhân của anh vậy?” Tôi vừa nói vừa nghiên cứu chiếc thìa được làm từ ngà voi.

“Các phu nhân?” Hắn ngây người một chút, lại bật cười: “Tôi vẫn chưa cưới vợ.”

“Còn chưa cưới vợ? Uầy, anh làm tôi thất vọng quá đấy, tôi còn tưởng sẽ được xem một dàn thê thiếp đông đúc cơ đấy!” Tôi bật thốt lên nói.

Hắn bật cười khanh khách, sau đó uống cạn ly rượu trong tay.

“Đúng rồi, cô tên gì?”

“Tôi tên là Diệp Ẩn.” Tôi uống một ngụm nước lọc.

Hắn gật đầu, đột nhiên phất tay một cái, lập tức các nàng hầu đều lui ra hết.

Nhất định là hắn muốn bàn chuyện cứu người với tôi.

“Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, có thành công hay không, tôi cũng không thể chắc chắn.” Không đợi hắn mở miệng, tôi đã nói trước.

Hắn cười nhạt, nói: “Cô biết người cô cần cứu là ai sao?”

Tôi quan sát hắn,đôi mắt màu trà sâu không thấy đáy, không thể thấu hiểu được nội tâm của hắn, hắn vẫn thế, vẫn thản nhiên nở một nụ cười thường trực, lúc nãy tôi đúng là vừa nghe thấy cái tên Phí Khắc Đề nên nhất thời kích động quá mức, bây giờ nghĩ lại mới biết, người con trai này còn trẻ tuổi như vậy đã leo lên được vị trí tể tướng Ai Cập, nhất định cũng không phải dạng vừa. Vậy nên hắn muốn cứu người, thì nhất định cũng không phải người bình thường, Ai Cập cổ đại có rất nhiều ma thuật hắc ám dùng để nguyền rủa thành viên của hoàng thất, chẳng lẽ…… Lòng tôi đột nhiên giật thốt lên, chẳng lẽ là……

“Chẳng lẽ là người trong cung?” Tôi thấp giọng nói.

Trong mắt của hắn bỗng hiện lên một tia kinh ngạc, sáu đó vội bình tĩnh lại, nói: “Không sai, người đó chính là đương kim thái hậu của chúng tôi.”

Quả nhiên, quả nhiên chính là thái hậu, nhưng… Tôi vẫn còn thấy có chút mơ hồ…

“Nếu đúng là thái hậu, vậy tại sao đám thần quan trong thần miếu lại không chịu hóa giải ma thuật giúp bà ấy chứ?” Tôi hỏi.

“Thần quan.” Ánh mắt hắn phức tạp hẳn: “ Đám thần quan đấy bảo không giải trừ được.”

“Sao lại như vậy? Thái hậu là mẹ của vua, bọn họ sao lại không chịu điều trị?”

“Vậy… Phải xem bọn chúng có dốc sức điều trị không.” Vẻ mặt của hắn hiện rõ nét kỳ quặc.

Thần quan? Chẳng lẽ là tên Phí Khắc Đề?

“Đại thần quan Phí Khắc Đề?” Tôi bật thốt lên nói.

Đồng tử hắn dãn ra, hỏi: “Sao cô biết?”

“Ờ thì, vừa rồi tôi có nghe người hầu của người nhắc tới ấy mà.” Thật may vì vừa rồi người hầu của hắn có nhắc đến, nếu không thì tôi cũng không biết phải nói sao.

“Ngày mai tôi sẽ đưa cô vào cung.” Hắn đứng dậy.

“Nhưng mà…” Tôi cũng đứng dậy theo. “Tại sao anh lại tin rằng tôi có thể giải trừ ma thuật hắc ám giúp thái hậu?”

“Tại sao ư?” Hắn quay đầu lại cười: “Vì cô là sứ giả của thần mèo.”

Sứ giả… của thần mèo…

Tôi sửng sốt, hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Hay là…

Thôi quên đi, bây giờ tôi cũng không còn tâm trí để mà nghĩ mấy chuyện này. Ngày mai tiến cung, nói không chừng tôi sẽ gặp được Phí Khắc Đề, mà biết đâu tôi còn có thể gặp được Lạp Mĩ Tây Tư đệ nhị ấy chứ, thật không ngờ mọi chuyện lại có thể suôn sẻ như vậy…..

Về phần ma thuật kia, tôi sẽ nhân cơ hội này kiểm tra xem bản lĩnh của mình đến đâu… Ma Thuật sau ba nghìn năm của tôi so với bây giờ, chắc là hơn hẳn ha…

======================================

Nhìn thấy vương cung của Pharaon, tôi bỗng nhiên cảm thấy nhà của Tể tướng thật giống như một căn nhà tầm thường. Cạnh vương cung là một kho thóc to lớn rất gây chú ý, xung quanh cung điện trồng đầy cây hợp hoan [1] cùng một số cây sung, cửa lớn khảm đá xanh lam hoa lệ, ngói bằng lưu ly, cả tòa vương cung lóng lánh hoàng kim cùng ánh sáng tùng thạch [2] xanh biếc. Bước vào vương cung, khí thế to lớn trong đại sảnh trang trí bằng hoàng kim, tông màu nền đa phần là xanh lam, hồng, gạch men sứ điểm đen. Trong vương điện có một hàng trụ nhỏ tạo nên rào chắn, trên mỗi cây trụ đều khắc lại tục danh của Pha – ra – ông. Bốn phía trên tường, màu sắc hoa văn đều đẹp, cô gái khỏa thân, cầm chim đánh trống, khắp nơi một màu xanh biếc, quả thật cảnh đẹp ý vui.

Á Xá bảo tôi chờ ở đại sảnh, sau đó rời đi.

Tôi tò mò nhìn xung quanh, vài nàng hầu trẻ tuổi cũng tò mò đánh giá tôi, tôi xem xét lại mình một chút, tôi chấp nhận yêu cầu của Á Xá thay một bộ Karla Sith [3], tóc tét [4] cũng như các cô ấy, chẳng qua tôi dùng dây buộc tóc màu tím với mang balo bên người thôi mà, có gì đâu mà lạ chứ?

Cảm thấy không thoải mái khi bị các cô ấy soi mói, tôi đành dứt khoát rời khỏi đại sảnh, vừa rời khỏi đại sảnh đã thấy trước mắt là một hoa viên trống trải, trong hoa viên đủ loại màu sắc, cây sung, cây táo, cây lê, cây lựu, cây liễu… đi dọc theo đường trong hoa viên, hiện ra một cái ao lớn màu ngọc bích, hoa sen màu trắng đặc hữu đặc biệt chỉ có ở Ai Cập nở rộ trên mặt hồ, theo gió thoảng qua từng đợt hương sen thơm ngát.

Đẹp quá a, Pha – ra – ông quả nhiên biết hưởng thụ a.

Tôi ngồi xuống gốc của một cây đại thụ vô giá cạnh ao sen, dựa lưng vào đại thụ, nhắm mắt dưỡng thần.
“Cốp!” Bỗng có vật gì đó va vào trán tôi, tôi mở mắt ra, một vật gì đó rơi xuống bên cạnh tôi, hóa ra chỉ là trái cây rớt xuống, tôi vừa nhắm mắt lại,“Cốp” tôi lại bị vật gì đó va vào đầu. Sao lại thế này? Tôi lại mở mắt ra, liền thấy một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi đứng trước mặt mình.

Không cần phải nói, nhất định thủ phạm là đứa bé này,tôi vừa định mở miệng mắng vài câu, đột nhiên nhìn thấy kiểu tóc của nó — lập ức tôi nuốt xuống mấy câu mắng, hoàng tử Ai Cập đặc biệt có kiểu tóc Horus này. Trong tình thế này, tôi tuyệt đối không thể gây sự.

“Này, mau tránh ra!” Nó vênh váo tự đắc nói, vừa lại quay đầu hướng về phía mấy người hầu nói:“Lập tức rút sạch nước trong ao, sau đó nhổ hết hoa sen cho ta!”

Nhổ hết hoa sen đẹp thế này á? Có lầm không chứ?

“Tại sao?” Tôi nhảy dựng lên.

“Bùa hộ mệnh của ta rơi xuống ao.” Nó liếc mắt nhìn tôi, nói.

“Em phái người vớt lên không được sao?” Tôi trừng mắt nhìn hắn.

“Còn phải nói à? Đã tìm cả rồi, cái tên nô lệ như ngươi mau cút đi cho bổn vương tử, nếu không ta sẽ trừng phạt ngươi!” Uầy, kiêu ngạo đến thế là cùng!

Tiểu tử này còn dám gọi tôi là nô lệ á? Khóe mắt tôi giật giật.
“Vậy nếu tìm được bùa hộ mệnh, em sẽ không nhổ hết hoa sen có đúng không?” Tôi chỉ vào ao, nói.
Nó thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức tò mò hỏi:“Ngươi tìm được sao?”

“Ân, nhóc tránh qua một bên đi.” Tôi phất tay làm cho nó lui ra phía sau, tay móc ra phù chú, sau đó thầm niệm chú văn, phù chú lập tức biến thành một đuôi cá lớn, tôi nhẹ nhàng đặt nó xuống ao, nói :“Đi, tìm bùa hộ mệnh về cho ta.”

Con cá khẽ vẫy đuôi rồi lặn xuống nước, không bao lâu sau, nó ngoi lên mặt nước, trong miệng ngập một lá bùa hộ mệnh lóe sáng ánh kim.

Tôi cầm lá bùa hộ mệnh rồi niệm chú văn, lập tức con cá lại trở về là một tờ giấy.

Thu hồi lá bùa,tôi mang lá bùa hộ mệnh đặt vào tay thằng bé lúc này đã há hốc mồm kinh ngạc, nói : “Trả em nè, vậy thì không cần phải nhổ hết hoa sen nữa nhé. Những thứ đẹp như vậy, đáng ra em phải biết thưởng thức nó, chứ không được phá hoại như vậy, để nó được sống tự do ở đó không phải tốt sao?”

Tiểu Vương Tử câu hiểu câu không nhìn tôi, hình như nó không kịp phản ứng.

“Cô là ai?” Một giọng nói vừa trong trẻo lại vừa uy nghiêm truyền đến tai tôi.

Tôi quay đầu, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh sáng chói, tên con trai trẻ tuổi trước mắt này cả người dường như tản ra ánh sáng lấp lành của mặt trời, vương miện điêu khắc chim ưng cùng rắn hổ mang giao nhau mà thành, ép trên một đầu tóc dài đen óng mượt mà, trên khuôn mặt tuấn mỹ là hàng lông mi dài dày cong, một đôi mắt sâu như hắc diệu thạc khí phách mà tò mò quan sát tôi. Hắn mặc một bộ y phục ngắn, thắt lưng nạm vàng, lộ ra một thân thể khỏe mạnh màu vàng đồng, thân hình như cây cọ [5] thon dài mà rắn chắc. Dùng Lục tùng thạch, Khổng Tước thạch và hoàng kim điêu khắc thành mắt Haros [6] trên bùa hộ mệnh, trông như lóe lên ánh sáng màu vàng của nước sông Nile; nơi cổ tay, cánh tay vừa đúng hợp với băng tay Scarab [7].

[1] hợp hoan: một loài cây ở Trung Quốc. (http://image.sciencenet.cn/album/201307/19/1239407ja7cv5cz7ncmhc8.jpg )
[2] tùng thạch: http://s1150.photobucket.com/user/redsvn/media/2013/03/tobe_thachtung.jpg.html
[3] Karla Sith: Trường sam không tay.
[4] Tóc tét: Tóc bị xẻ ra, hơi rối. (Giống như tình trạng sau khi tết tóc con rít á, nó hơi xoắn lại.)
[5] Cây cọ: Còn gọi là cây cau.
[6] Mắt Haros: Mắt của thần Haros, cái kiểu mắt phượng thường thấy của hoàng tộc Ai Cập.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN