Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại - Chương 30: 30: Tiên Sinh Nhàn Đình Không Phải Cô Ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại


Chương 30: 30: Tiên Sinh Nhàn Đình Không Phải Cô Ấy


Tài khoản này là tài khoản mới đăng ký.

Từ lúc đăng ký tài khoản đến khi trang web LW bị đánh sập, cả quá trình chưa tới nửa tiếng đồng hồ, tất cả đều như nước chảy mây trôi, đoàn đội đông đúc bên LW chẳng là gì trước mặt cô, họ y như hàng trưng bày không hơn.

Quen.

Rất quen.

Cái thủ pháp này.

Trừ cô ấy ra, Úc Đình Chi thật sự nghĩ không ra là ai còn có ai có bản lĩnh như vậy!
“Anh ba, anh nghĩ gì thế?” Giọng nói của Vương Đăng Phong đột nhiên vang lên bên tai.

“Không có gì.” Úc Đình Chi buông con chuột ra.

“Anh ba mình đi uống rượu chúc mừng chút đi?”
Chính vào lúc này.

Điện thoại Úc Đình Chi vang lên.

Không biết nội dung tin nhắn là gì mà khi xem xong Úc Đình Chi liền thay đổi sắc mặt, sau đó quay sang nhìn Vương Đăng Phong, “Chuẩn bị chút đi, tôi muốn đến thôn Tú Thủy.”
“Bây giờ?” Vương Đăng Phong ngơ ngác.

“Ừm.”
“Anh ba, chín giờ rồi đó, anh có việc gấp sao?”
Thôn Tú Thủy cách thành phố Giang hơn bảy trăm cây số.

Chạy xe cũng mất bảy tám tiếng.

Đây đã là lần thứ ba Úc Đình Chi tới thôn Tú Thủy thời gian gần đây rồi.

Nguyên nhân thì Vương Đăng Phong không rõ.

“Ừm, việc gấp.”
Vương Đăng Phong nghe vậy liền nói: “Vậy em gọi tài xế chuẩn bị.”
“Đi đi.”
Vương Đăng Phong gọi điện thoại sắp xếp tài xế qua đây.

Mười phút sau, tài xế đậu xe trước cửa nhà thuê.

Vương Đăng Phong đẩy xe lăn Úc Đình Chi xuống lầu.

Sau khi lên xe, Vương Đăng Phong hỏi: “Anh ba, lần này chúng ta có lên đạo quán trên đỉnh núi nữa không?”
Nửa đêm nửa hôm mà leo núi không ổn lắm đâu?
“Đến bệnh viện thôn.”
Úc Đình Chi đáp.

Bệnh viện thôn?
“Bệnh viện thôn Tú Thủy?”
“Ừm.”
Nghe vậy Vương Đăng Phong cũng không hỏi thêm gì nữa, dặn tài xế đến bệnh viện thôn Tú Thủy.

Rạng sáng bốn giờ.

Xe đến nơi.

Gần như xe vừa dừng hẳn một cái là người đàn ông vốn đang chợp mắt nghỉ ngơi liền tỉnh dậy, đôi mắt phượng thâm thúy mở ra.

Tiếng ngáy của Vương Đăng Phong đang ngồi trên vị trí phó lái vang lên bốn phía.

Tài xế vừa định gọi Vương Đăng Phong dậy thì Úc Đình Chi khẽ nói: “Các cậu tìm một quán rượu nào đó nghỉ ngơi đi, tìm được rồi lại gọi cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Vào lúc này, một người đàn ông mặc âu phục giày da chạy từ bên trong bệnh viện ra, cung kính kéo cửa xe ra, “Tiên sinh.”
Úc Đình Chi ló người ra xuống xe.

Người đàn ông vừa định đẩy xe lăn xuống thì Úc Đình Chi hơi ngẩng đầu nói, “Không cần.”
Dứt lời, anh lại hỏi: “Jerome, người đã tỉnh chưa?”
“Tạm thời thì chưa.” Jerome theo sau bước chân của Úc Đình Chi.

Úc Đình Chi hơi gật đầu.

Bệnh viện thôn Tú Thủy bình thường không người, giờ phút này đèn đuốc sáng choang, lối đi có một dãy vệ sĩ mặc âu phục giày da.

Khí thế mạnh mẽ.

Thấy Úc Đình Chi đi tới thì cung kính khom người: “Tiên sinh.”
Một vị bác sĩ mặt blouse trắng từ trong đi ra, làm tư thế mời, “Tiên sinh, người ở trong phòng bệnh, mời ngài đi hướng này.”
Quẹo cua một cái là tới phòng bệnh.

Nằm trên giường bệnh là một cô gái trẻ.

Khoảng chừng hai mươi tuổi.

Sắc mặt yếu ớt, đôi môi trắng bệnh vì thiếu nước.

“Tiên sinh.” Vị bác sĩ hướng Úc Đình Chi cung kính nói.

“Nói.” Tầm mắt của Úc Đình Chi khóa ở trên giường.

“Người được thôn dân phát hiện bên bãi biển phụ cận thôn lúc khoảng chín giờ tối qua, trên người trừ dấu vết bị ngâm nước biển và vài một số vết thương ngoài da ra còn bị chấn động não nhẹ.

Đồng thời còn bị mất trí nhớ.”
Úc Đình Chi cứ như vậy nhìn người đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trầm xuống.

Vào lúc này, cô gái trẻ trên giường chầm chậm mở mắt ra.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy một bóng dáng lan chi ngọc thụ.

Người đàn ông cao khoảng một mét chín, mặc quần túi hộp, mang giày Martin cùng áo sơ mi trắng, áo không cài nút đầu tiên, lộ ra yết hầu gợi cảm cùng xương quai xanh như ẩn như hiện.

Đôi môi mỏng mím chặc, đôi mắt phượng tinh xảo sâu không thấy đáy, ngũ quan góc cạnh, hoàn mỹ như được điêu khắc ra vậy.

Trái tim cô gái lập tức loạn nhịp, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai đến cùng cực như vậy.

Trong mắt không nhịn được hiện ra bốn chữ.

Mỹ nhan thịnh thế.

Chốc lát, cô gái chầm chậm mở miệng, “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu thế?”
Thật ra cô đã khôi phục trí nhớ rồi.

Nhưng, từ đoạn đối thoại vừa rồi cô nghe được, cô có thể đoán được giờ phút này cô không thể nói là mình đã khôi phục trí nhớ được.

Một khi nói ra, cô sẽ mất đi người đàn ông trước mắt.

“Không phải cô ấy.” Úc Đình Chi trầm giọng nói, âm thanh vô cùng trầm thấp.

Bác sĩ ngẩn người.

Vừa dứt lời, Úc Đình Chi liền nhấc chân dài quay đi.

Jerome lập tức đuổi theo, “Tiên sinh, ngài xác định không phải cô ấy?”
“Xác định không phải, cậu đi xử lí đi.”
Jerome gật đầu, “Vâng thưa tiên sinh, tôi biết nên làm thế nào rồi.”
Nói xong Jerome xoay người đi vào trong phòng.

Úc Đình Chi vừa ra tới bên ngoài thì có một lão nhân đầu tóc bạc phơ từ phía trước bước đến, lão nhân đó khoảng bảy tám mươi tuổi, tuy chống quải trượng nhưng bước chân vô cùng nhẹ nhàng, một tư thế tiên phong đạo cốt.

“Tiên sinh Nhàn Đình.”
Ai có thể ngờ tới lão tam phế vật mà ai cũng biết lại đại lão thương nghiệp trên đỉnh kim tự tháp chứ?

“Quan chủ Lưu.”
“Chúc mừng cậu.” Quan chủ Lưu cười nói.

“Cô ta không phải người tôi muốn tìm.” Úc Đình Chi nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu không nghe ra vui buồn, ánh trăng bao phủ lên ngũ quan tuấn mỹ trở nên mông lung thần bí, tư thế đứng tùy ý nhưng quanh thân lại có loại khí thế không ai theo kịp.

Quan chủ Lưu vuốt vuốt râu, “Vị cố nhân đó của cậu gặp phải tai nạn máy bay, táng thân biển lớn, giờ đây sống lại tất nhiên sẽ thay hình đổi dạng, sao cậu có thể phán đoán được người bên trong không phải là người cậu muốn tìm?”
Úc Đình Chi ngước mắt nhìn bầu trời tĩnh lặng, sau đó chầm chậm nói: “Tôi sẽ không nhận lầm cô ấy.”
“Có lẽ là cơ duyên chưa tới, cậu cũng đừng nôn nóng.”
Úc Đình Chi không nói, anh vẫn đứng dưới ánh trăng nhìn xa xăm, đôi mắt phượng sâu không thấy đáy.

Cả người tản ra khí lạnh người sống chớ lại gần.

Anh ấy hiếm khi có những lúc như thế này.

Jerome xử lí xong thì đi ra cổng bệnh viện, quan chủ Lưu đã đi từ lâu, Úc Đình Chi vẫn còn đứng đó.

Từ góc độ của Jerome anh thấy bóng lưng đó có chút tịch mịch.

Jerome không quấy rầy anh mà đứng yên cạnh xe.

Ước chừng một tiếng sau, phía đông nổi lên ánh sáng màu trắng bàn bạc.

Jerome nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc Úc Đình Chi: “Tiên sinh, năm giờ rồi ạ.”
Người đàn ông chậm rãi thu hồi tầm mắt, bước bước dài, “Đi thôi.”
Jerome đi theo Úc Đình Chi.

Tổng bộ LW.

Phòng hội nghị tầng chóp.

Chủ tịch hội đồng quản trị đứng trước bàn hội nghị, hung hăng ném văn kiện lên bàn, tức giận quát: “Tôi không cần biết các người dùng cách gì, nội trong ba tiếng đồng đòng phả khôi phục trang web lại nguyên dạng cho tôi! Hơn nữa phải truy cho ra địa chỉ IP của đối phương!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN