Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại - Chương 31: 31: Nguy Cơ Chưa Từng Có Trong Lịch Sử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại


Chương 31: 31: Nguy Cơ Chưa Từng Có Trong Lịch Sử


Tất cả những cấp cao trên bàn hội nghị đều cúi thấp đầu, thở mạnh cũng không dám.

Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, đám cấp cao bọn họ đều không dám chợp mắt, mất ăn mất ngủ cùng thương lượng phương án giải quyết, bộ phận IT cũng tăng ca làm thêm giờ, nhưng bọn họ vẫn không làm gì được con virus trên trang web chính thức.

Có lẽ…!
Từ lúc bắt đầu, họ đã đánh giá thấp lòng yêu nước của bọn người Hoa đó.

Sắc mặt của chủ tịch Jason vô cùng khó coi, “Nếu ba tiếng sau tôi vẫn chưa thấy thành quả thì các người cầm đơn thôi việc đến gặp tôi!”
“Tan họp!”
Bắt buộc trong ba tiếng phải quét sạch virus, lôi tên hacker sau màn ra trước pháp luật.

Lần này LW đã mất hết mặt mũi, nếu không kịp thời tiêu diệt virus thì chắc chắc sẽ trở thành trò cười lớn nhất giới thương nghiệp.

Từ khi trang web bị hack, lại tới tin xấu bị lôi ra ánh sáng, cổ phiếu của LW giảm theo một đường thẳng tăm tắp, rớt xuống hẳn ba điểm, nếu cứ tiếp tục phát triển theo hướng đó thì LW sẽ đối mặt với nguy cơ chưa từng có trong lịch sử tròn 80 năm của tập đoàn.

Nhưng Jason thì ngược lại, ông rất có lòng tin với bộ phận IT, tin chắc rằng họ có thể giải quyết được tất cả vấn đề trong vòng ba tiếng.

Dù sao nước P cũng là nước mạnh về khoa học kỹ thuật, vượt xa các nước lân cận hơn ba mươi năm, một con virus nhỏ nhoi thôi mà, Jason không tin nước lớn dân mạnh như bọn họ lại không giải quyết được trở ngại cỏn con này.

Jason rời khỏi phòng hội nghị để lại một đám cấp cao ngồi nheo mắt nhìn nhau.

Bị áp lực đè đầu, bọn họ chỉ đành cưỡi cổ bộ phận IT.

Cũng vào lúc này, mười ứng dụng video ngắn và tin tức được tìm kiếm nhiều nhất trong và ngoài nước đều là về các sự kiện trên trang web chính thức của LW.

Tài khoản Trà Sữa Khoai Môn Viên cũng nổi tiếng sau một đêm.

[Cái tên của tài khoản này hơi giống của một cô gái, phụ nữ không thua kém đấng mày râu! Thả like!]
[Tỷ lệ nam nữ hacker trên toàn thế giới trước mắt là 100:1.

Hơn nữa, qua nghiên cứu của các nhà khoa học đã chứng minh 99% rằng ngộ tính của phái nữ trên lĩnh vực máy tính thua xa phái nam.

Khoa máy tính của các trường đại học cao đẳng tỷ lệ nam nữ cũng là 20:1.

Cho nên, đại lão là nam hay nữ chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?]
[Không phải phân biệt đối xử nam nữ, nhưng từ phong cách làm việc của đại lão cho thấy đúng là rất giống nam.]
[Trọng điểm không phải là giới tính mà là đại lão đã lấy lại được danh dự cho nước Hoa của chúng ta.]
[Đã qua mười tiếng rồi, LW vẫn chưa diệt virus, đừng nói là lần này LW lại thua trên tay một hacker Hoa Hạ nhé? Vậy thì quá mất mặt rồi đó nha!]
[Chắc không tới mức đó đâu, mấy ngàn người ở bộ phận IT LW không lẽ nuôi uổng cơm? Hơn nữa, nước Hoa mới được mấy năm lịch sử internet đâu?]
Ba tiếng rất nhanh đã trôi qua, bộ phận IT vẫn không có cách nào giải quyết con virus đó.

Cổ phiếu cứ rơi rơi không ngừng.

Sau cuộc thảo luận, nhóm cấp cao đã cho ra quyết định cuối cùng, treo thưởng trên Tụ Hiền Võng.

Trên Tụ Hiền Võng nếu đã có người có thể đánh sập trang web chính thức của LW bọn họ, thì cũng sẽ có người có thể tiêu diệt được virus.

Tiền thưởng 100 vạn Kim Dung tệ.

Tương đương một trăm triệu nhân dân tệ.

LW chịu chi mạnh tay như vậy là do ăn chắc rằng có người có thể diệt được con virus đó.

Dù sao ban đầu tiền thưởng của nhiệm vụ đánh sập đó chỉ có 50 vạn.

Ai có thể cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của một trăm triệu?
Sợ rằng ngay cả Trà Sữa Khoai Môn Viên đó cũng không thể cưỡng lại được!
– —
Phòng làm việc của giáo sư.

Tống Bảo Nghi đứng trước bàn làm việc của Diệp Quân.

“Bảo Nghi, lần này em lại đứng nhất lớp.

Rất tốt, nhất định phải tiếp tục giữ vững!”
“Em sẽ cố gắng ạ.” Tống Bảo Nghi gật đầu.

Cô Trương ở bên cạnh đùa nói: “Thủ khoa Tống, em cứ đứng nhất mãi thế, thi tháng lần sau em cho Lý Hạo Nhiên lớp cô đứng nhất một lần đi chứ.”

Tống Bảo Nghi là số 1 làm bằng sắt.

Lý Hạo Nhiên là số 2 làm bằng sắt.

Tống Bảo Nghi khiêm tốn nói: “Cảm ơn cô Trương đã coi trọng em, thật ra Lý Hạo Nhiên lớp cô cũng rất lợi hại.”
Thành tích tốt, lại khiêm tốn.

Thử hỏi giáo viên nào lại không thích đứa học sinh ngoan như vậy chứ?
Dứt lời, Tống Bảo Nghi nhìn cô Diệp nói: “Đúng rồi cô Diệp, em có thể xin cô một chuyện không?”
“Em nói đi.”
“Là liên quan đến chị em.

Lúc trước chị em không hiểu chuyện, em thay chị ấy xin lỗi cô, em mong cô sẽ cho chị ấy thêm một cơ hội, cho chị ấy quay lại trường ạ.”
Diệp Quân hơi nhíu mày, “Nó thôi học ở Bắc Kiều rồi sao?”
Tống Bảo Nghi sững sờ.

Bắc Kiều?
Tống Họa thật sự chuyển đến Bắc Kiều rồi?
Cô ta đã sử dụng thủ đoạn gì?
Vẫn chưa đợi Tống Bảo Nghi tiêu hóa thông tin xong thì cô Diệp lại sâu xa nói: “Bảo Nghi à, em với nhà em cũng chiều nó quá rồi đó.

Mỗi lần nó gây họa thì đều là em ra mặt thu dọn cho nó, nó đúng là coi trời bằng vung! Lần này nó mượn danh em để vào Bắc Kiều, lần sau nó cũng có thể mượn danh em đi làm một số chuyện phạm pháp! Tới lúc đó em giải quyết như thế nào được?”
Tống Bảo Nghi cười nói: “Có lẽ là chị em đã vào đó bằng thực lực của bạn thân đó cô.”
Diệp Quân chỉ biết lắc đầu.

Tống Bảo Nghi vẫn là quá ngây thơ.

Cái kiểu như Tống Họa thì có thực lực nỗi gì?
Nằm mơ!
Buổi chiều tan học về nhà.

Tống Bảo Nghi vờ như vô ý hỏi: “Ba mẹ tìm quan hệ cho chị hả?”
“Tìm quan hệ gì cơ?” Chu Lôi nghi hoặc hỏi.

“Hôm nay cô Diệp lớp con nói là chị đã vào Bắc Kiều.”
Tống Họa?
Nó có thể vào được Bắc Kiều?
Tống Bảo Nghi ấp úng: “Cô Diệp nói…nói…ôi thôi ạ! Nói không chừng chị ấy đã vào đó bằng thực lực.

Mẹ, mẹ đừng để ý đến chuyện này nữa.”
Tống Bảo Nghi nói xong liền xoay người đi lên lầu.

Sao Chu Lôi lại cho qua được chứ, bà lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Quân.

Chu Lôi biết được quá trình sự việc liền tức điên.

Hay cho một đứa con hoang!
Giỏi rồi đúng không!
Bây giờ nó lại dám mượn danh của Bảo Nghi đi rêu rao lừa gạt khắp nơi.

Chu Lôi lập tức đến thư phòng nói lại chuyện này với Tống Đại Long.

Nghe xong Tống Đại Long lập tức đứng bật dậy khỏi bàn làm việc với khuôn mặt u ám, “Bà đi một chuyến với tôi đến Bắc Kiều.”
“Được!”
Mười phút sau, xe nhà họ Tống dừng trước cổng trường Bắc Kiều.

Biết hai người là phụ huynh của Tống Họa nên Mã Vi Vi tiếp đón họ vô cùng khách sáo.

Mã Vi Vi vốn tưởng Tống Họa trông hoàn hảo như vậy là do di truyền từ ba mẹ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mới biết không phải vậy.

Tuy là Chu Lôi cũng gọi là xinh đẹp nhưng cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi, nghiêng nước nghiêng thành thì vẫn chưa tới.

Còn Tống Đại Long thì cực kỳ bình thường.

Không lẽ Tống Họa là gen đột biến?
“Mời ông bà Tống uống nước.” Mã Vi Vi bưng hai tách trà tới.

“Cảm ơn cô Mã.” Chu Lôi nhận lấy tách trà, lại nhìn qua Tống Đại Long một cái rồi mới nói, “Có chuyện này chúng tôi muốn nói rõ với cô.”
“Mời bà nói.” Mã Vi Vi cười nói.

“Cô Mã à, thực ra Tống Họa là con nuôi của chúng tôi, nó mới từ dưới quê lên, không hề có máu mủ gì với chúng tôi hết.

Chúng tôi cũng biết, với tư chất của nó thì không thể vào Bắc Kiều được! Vậy cho nên cô không cần nể mặt chúng tôi mà cho nó đi cửa sau, như vậy là không công bằng với những học sinh khác.

Chúng tôi cũng vừa mới biết nó vậy mà lại dựa vào danh tiếng đệ nhất tài nữ thành phố Giang của Tống Bảo Nghi mà vào quý trường đây, thật xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho các cô, nay chúng tôi đến đây là để đưa nó về.”
Một đoạn thoại nói đến vô cùng đường hoàng, đồng thời cũng miêu tả Tống Họa thành một đứa con gái tồi tệ.

Lúc đầu Mã Vi Vi hơi sững sờ, sau đó cô mới kịp phản ứng lại.

Chả trách lúc Tống Họa đến dự tuyển chỉ có một mình, ngày đầu tiên chuyển trường đến báo danh cũng chỉ có một mình, dù có là đứa trẻ độc lập đi chăng nữa thì cũng nên có ba mẹ đi cùng.

Mã Vi Vi giải thích: “Hai vị hiểu lầm rồi.

Tống Họa là dựa vào kiến thức của bản thân mà thi vào đây đó, không liên quan đến bất cứ ai.

Nếu hôm nay hai vị không tới thì tôi thật sự là không biết em ấy đến từ hào môn đâu.”
Kiến thức của bản thân?
Tống Họa có thứ này hả?
Chu Lôi khinh thường ra mặt.

Mã Vi Vi lấy ra một tờ giấy đưa cho Chu Lôi, “Bà Tống, đây là bảng thành tích tuyển sinh.”
Tổng cộng sáu môn.

Tổng điểm là 750 điểm.

Điểm của Tống Họa là 730 điểm, đứng đầu trong tổng số 56 thí sinh dự tuyển.

Chu Lôi nhìn bảng thành tích sau đó cau mày nói: “Chắc chắn là nó đã gian lận!”
Phải biết là mỗi đợt thi tháng, thành tích của Tống Bảo Nghi cũng chỉ khoảng 720 điểm.

Sao Tống Họa lại có thể giỏi hơn Tống Bảo Nghi được?
Mã Vi Vi nhìn Chu Lôi, tâm trạng phức tạp, phụ huynh thường chắc chắn sẽ cực kỳ kích động khi thấy đứa trẻ nhà mình thi được điểm cao như vậy, nhưng phản ứng đầu tiên của Chu Lôi lại là Tống Họa gian lận!
Trong lúc nhất thời Mã Vi Vi có hơi đau lòng cho Tống Họa.

Là một đứa con nuôi, em ấy sống trong nhà ấy chắc chắn là như đi trên băng mỏng.

“Bà Tống, bà phải tin tưởng quy chế tuyển sinh của Bắc Kiều chúng tôi, cũng phải tin tưởng em Tống Họa.”
Lúc này Tống Đại Long mới mở miệng nói: “Phiền cô Mã làm thủ tục thôi học cho Tống Họa!”
Bắc Kiều là trường năm đó Tống Bảo Nghi muốn vào nhưng lại không được.

Tống Họa dựa vào cái gì?
Dựa vào nó biết gian lận?
Ông là ba của Tống Họa, có quyền lợi trực tiếp cho nó thôi học..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN