Hào Môn Tranh Sủng - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 12


Con mẹ nó Hạ My, đúng thật là không thể nghĩ ra được chị ta sẽ dùng chiêu bỉ ổi dơ bẩn như thế này để đấu lại tôi. Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Lê kiêu ngạo mà lại có ngày phải đi mồi chài đàn ông bằng cách thấp hèn này, thật chẳng ra thể thống gì mà!

Tôi ngồi sau tấm ngăn, nghe không xót một chữ nào từ miệng Hạ My. Chị ta không kể tật xấu của tôi, nhưng mỗi câu mỗi chữ từ miệng chị ta nói ra đều có ý muốn hạ bệ tôi. Chị ta nói tôi trước kia ghét Dương Cảnh Duệ thế nào, còn nói tôi và Thiên Vĩnh hiện giờ ra sao. Chị ta còn mặt dày nói yêu Dương Cảnh Duệ, là yêu từ cái nhìn đầu tiên gì gì đó… nghe mà buồn nôn!

Dương Cảnh Duệ không tỏ ra thái độ gì cụ thể, đối với sự mồi chài của Hạ My, anh ta không kháng cự nhưng cũng không thuận nước đẩy thuyền. Tất cả những gì anh ta làm là trầm lặng ngồi đó, thoải mái hưởng thụ sự si mê của Hạ My dành cho anh ta…

Cũng đúng, Dương Cảnh Duệ đâu có mở lời trước với Hạ My. Là tự Hạ My dâng hiến trước, hà cớ gì anh ta không được hưởng thụ, anh ta với tôi cũng đâu có quan hệ yêu đương gì!

Sau hơn nửa giờ đồng hồ ngồi nghe Hạ My tán tỉnh yêu đương với Dương Cảnh Duệ. Đợi mãi đợi mãi cũng đến lúc Hạ My chịu rời đi. Mãi tới lúc này, tôi mới có thể được xuất hiện, ngồi trong phòng nhỏ kia thật sự là đủ ép chết khô tôi mà!

Tôi không ngồi lại chỗ vừa rồi Hạ My ngồi, tôi chuyển sang ngồi phía bên này, thái độ cũng có chút không mấy vui vẻ. Tôi nhìn Cảnh Duệ, nghe câu hỏi của anh ta, suy nghĩ một chút, tôi lúc này mới lên tiếng trả lời.

– Về chuyện vừa rồi của Hạ My, đây là chuyện riêng tư của anh, tôi làm sao có thể quyết định được?

Nghe câu trả lời của tôi, Dương Cảnh Duệ khẽ cau mày, anh ta cười rất khẽ, nhẹ giọng, hỏi.

– Thái độ gì đây nhỉ? Giận dỗi à?

Tôi tỏ ra bình thường, không mặn không nhạt, đáp.

– Không ạ, không giận dỗi ạ. Mặc dù chuyện tôi gọi cho anh anh không nghe máy có làm cho tôi thấy bức xúc một chút nhưng mà không sao, tôi hết khó chịu rồi.

Dương Cảnh Duệ lại cười, anh ta luôn là bộ dạng thanh cao hờ hững như vậy, anh ta hỏi.

– Em cũng thấy khó chịu à? Vậy đêm hôm đó, chắc em chưa thấy được tôi khó chịu như thế nào đâu nhỉ?

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu lắm về câu nói này của Dương Cảnh Duệ, tôi liền hỏi lại.

– Sao cơ ạ? Tôi… tôi hôm đó đã làm cho anh khó chịu lắm à? Tôi đã làm gì vậy? Tôi không nhớ!

Dương Cảnh Duệ im lặng mà nhìn tôi tới mấy giây, sau đó anh ta rủ nhẹ mi mắt, ánh nhìn lại xoay chuyển về như cũ, không tỏ ra một chút biểu cảm nào khác thường.

– Đã không nhớ thì không cần nhớ, có nhắc em em cũng không tin…

Dừng chút, dưới biểu cảm mờ mịt hoang mang của tôi, Dương Cảnh Duệ đột nhiên nói ra những lời rất khó hiểu, ý tứ khác lạ bất thường.

– Nhưng tôi cho em nợ, lần sau gom trả đủ cho tôi. Cảnh Duệ tôi chưa từng bị khó chịu như vậy, là em nợ tôi, em phải ghi nhớ điều này. Là ai kéo tôi đi vào khách sạn, tôi không phải loại người thích ăn rau nhi đồng, đều là em ép tôi…

Nợ cái gì cơ? Tôi nợ cái gì mà phải gom trả cho đủ? Rốt cuộc thì tôi đã làm cái gì? Tôi nói cái gì linh tinh hay sao? Hay là tôi đã đánh đấm gì anh ta sao?

Sốt ruột, tôi nhướn người đến gần, lo lắng hỏi.

– Anh Duệ… tôi đã làm gì đó không đúng với anh rồi phải không? Là chuyện gì vậy ạ? Anh nói cho tôi biết đi, để tôi còn tạ lỗi với anh… Hôm đó tôi say quá, tôi không nhớ gì, nhưng mà chuyện tôi kéo anh vào khách sạn… là tôi không cố ý đâu…

Dương Cảnh Duệ vẫn không có ý định sẽ nói rõ ràng, anh ta vẫn cứ nửa nạc nửa mỡ như vậy, thái độ đối với tôi cũng y như thế, không rõ ràng bất cứ một vấn đề gì. Tôi cảm thấy rất là bất an, cũng rất là khó chịu. Bất an vì không biết có làm ra hành động ngu dốt nào hay không, còn khó chịu là vì Dương Cảnh Duệ thích một mối quan hệ mập mờ hơn là một mối quan hệ rõ ràng đường đường chính chính. Tất nhiên, tôi vẫn không ôm hy vọng vào việc sẽ được lọt vào mắt xanh của anh ta. Nhưng tôi là con gái, tôi có cái tôi, lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của riêng mình. Đàn ông một là thích tôi, còn hai là không thích tôi, không thể có chuyện vừa thích vừa không thích được. Nếu không phải tôi còn cần tới sự giúp đỡ của Dương Cảnh Duệ, chắc tôi đã đấm cho anh ta một cái rồi. Người đàn ông này… thật sự quá mức khó hiểu!

Dương Cảnh Duệ gọi cho tôi một bàn thức ăn mới, tất cả thức ăn cũ đều được dọn xuống, kể cả ghế ngồi cũng được thay mới, rất tinh tế.

Nhìn một bàn thức ăn thật ngon mắt, lý trí không thể cản nổi cái bụng đói, tôi nghĩ vẫn nên ăn no rồi tính tiếp.

Nhìn tôi ăn hết một chén súp tôm, Dương Cảnh Duệ cũng múc một muỗng súp cho vào miệng, anh ta lúc này đột nhiên cất giọng nhàn nhạt rồi nói với tôi.

– Có bệnh nên uống thuốc điều đặn, chị tôi chẩn bệnh hiếm khi nào sai, em nên nghe lời, thường xuyến đến cho chị ấy xem mạch. Có thai thì chắc là không đâu, nhưng suy nhược cơ thể thì có, vẫn nên cẩn trọng hơn.

Tôi vốn dĩ đang ăn rất ngon miệng, đột nhiên nghe Cảnh Duệ nói như vậy, tôi bỗng thấy no ngang, thức ăn như được chặn lại hết ở ngực, nuốt không trôi được nữa. Vội vàng uống vào một hớp nước cho thức ăn có thể đi xuống được dạ dày, tôi nhìn Cảnh Duệ, nhíu mày, hỏi dò.

– Anh Duệ… bác sĩ Mỹ đã nói cho anh nghe về chuyện tôi đi khám… rồi à?

Dương Cảnh Duệ thoải mái xác nhận, bộ dạng còn rất là thong thả.

– Ừ, là chuyện gì của em, tôi cũng sẽ được biết, không cách nào giấu được tôi. Chị tôi không nói thì tôi cũng có cách ép chị ấy nói ra bằng được, em cũng đừng ngạc nhiên.

Tôi không biết phải nói thêm gì vào lúc này, bởi tôi không rõ tâm ý của Dương Cảnh Duệ là như thế nào. Nhìn vào thì trông anh ta có vẻ rất quan tâm tới tôi, nhưng sự quan tâm này là do bị ép, cũng không biết có mấy phần thật lòng ở trong đó.

Tôi có chút ngại ngùng, đắn đo một chốc, tôi mới chịu cất giọng.

– Cũng tại vì câu nói kia của anh, cái gì mà những ngày đầu tiên của thai kỳ… tôi không muốn nghĩ nhiều cũng không được…

Dương Cảnh Duệ cười cười, nụ cười đầy ẩn ý.

– Em yên tâm, không có thai được đâu.

Không có thai? Tôi nhướn chân mày, trong lòng như nhẹ bẫng đi, không còn cảm giác hoang mang như mấy ngày vừa qua nữa…

Biết ngay mà, tên Dương Cảnh Duệ này là muốn trêu chọc tôi, chứ tôi và anh ta đã có gì với nhau đâu!

Mừng rỡ chưa được bao lâu, Dương Cảnh Duệ đột nhiên lại thốt ra tiếp những lời khiến cho toàn thân tôi cứng đờ, hai má tôi đỏ bừng, tới thở cũng ngại không dám thở mạnh. Anh ta cười một cái, sau lại cười thêm một cái nữa, là cười tủm tỉm mà nói.

– Tôi biết cách không để em có thai… tôi bắ.n lên bụng!

Trời mẹ ơi! Bắn lên bụng? Dương Cảnh Duệ đang nói cái quái gì vậy?

Mẹ nó! Cái đồ điên này! Đồ biến thái!

Nhìn thấy mặt tôi ngu đần độn ra, Dương Cảnh Duệ khoái chí cười ra tiếng. Anh ta ở trước mặt tôi cứ cười đầy nham hiểm như vậy, tôi hỏi cái gì cũng không chịu nói. Tâm tình đã không được tốt, lúc này còn kinh khủng hơn, tôi gần như ăn uống không nổi, tới uống nước cũng uống không vô…

Cuối cùng, dưới bộ dạng nôn nóng như lửa đang cháy của tôi, Dương Cảnh Duệ chỉ bảo tôi an tâm, anh ta dám chắc chắn là tôi sẽ không có thai. Nhưng còn về chuyện bọn tôi đêm đó có gì xảy ra chuyện gì hay không thì anh ta không chịu nói cho rõ ràng, chỉ nói tôi đêm đó đối xử với anh ta rất kinh khủng.

Tôi thật sự không nhớ gì hết, tôi chỉ nhớ là tôi có hôn anh ta, nhưng còn về chuyện kia… thật lòng là một chút ấn tượng cũng không có. Khổ quá khổ rồi, ban đầu đã bảo người đàn ông này tôi “chơi” không nổi vậy mà cuối cùng vẫn dính vào, đã vậy còn mập mờ tới như thế này nữa…

Dương Cảnh Duệ đã đổi cách xưng hô với tôi, càng ngày càng thân mật hơn, cũng không biết là đang có ý gì với tôi. Tôi cũng muốn Dương Cảnh Duệ phải rõ ràng một chút, nhưng chuyện yêu cầu người đàn ông này phải nghe theo ý của tôi thì gần như là không thể. Cuối cùng, tôi cũng không biết giữa tôi và Dương Cảnh Duệ là mối quan hệ gì, chỉ cảm nhận được là cảm xúc của cả hai đã tăng lên thêm một bậc, còn cụ thể là bậc gì thì tôi không biết. Dây dưa với một người đàn ông vừa giàu, vừa quyền lực, vừa âm ngoan là một loại trải nghiệm hết sức khổ tâm, thật sự khổ tâm!

*
Chuyện ngày hôm qua của Hạ My và Dương Cảnh Duệ, tôi không định sẽ xen vào. Mặc dù rất bất mãn với hành động mồi chài rẻ tiền của Hạ My, nhưng nói gì thì nói, đó là thân thể của chị ta, chị ta muốn làm gì thì làm, tôi quản làm sao được? Hạ My đã làm ra việc xấu mà chị ta không thấy xấu hổ thì tôi sao phải xấu hổ dùm, tôi thật sự không cần phải suy nghĩ phiền phức nhiều như thế.

Còn về phần Dương Cảnh Duệ, anh ta cũng không có ý kiến gì về chuyện này, anh ta chỉ hỏi tôi là về nhà có trở mặt với Hạ My không mà thôi. Tôi mặc dù có giận thật nhưng chắc chắn sẽ không trở mặt với Hạ My. Cũng không rõ là tôi không muốn quan tâm tới Hạ My hay vì tôi tin tưởng vào Dương Cảnh Duệ nữa…

Nói chung, chuyện của Hạ My hôm qua, tôi sẽ để cho Dương Cảnh Duệ hoàn toàn tự giải quyết theo cách nhìn của anh ta. Tôi sẽ không can thiệp, cũng không tìm Hạ My tranh chấp. Trước kia cùng chị ta tranh chấp Thiên Vĩnh là tôi đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, bây giờ tới Dương Cảnh Duệ, thật là không còn mặt mũi nào để nhìn tổ tiên nhà họ Lê nữa. Nhà họ Lê chỉ có hai chị em gái là tôi và Hạ My mà suốt ngày cứ đi giành đàn ông với nhau, thật là xấu hổ, không ra một loại thể thống gì!

*
Giấy đăng ký tham dự hội thi “Trà Hoa Nữ” đã được tung ra, sáng ngày hôm nay, một vài nhà hào môn đã có được giấy mời đang được mong đợi nhất từ Dương gia.

Hộp giấy mời đầu tiên từ Dương gia được gửi tới Cao gia, là của tiểu thư Cao Hiểu Nguyệt. Hộp giấy mời thứ hai được gửi tới Triệu gia, Triệu Ngọc Nghi. Hộp giấy mời thứ ba là của tiểu thư Phạm Hân Hân của Phạm gia. Hộp giấy mời thứ tư là của tiểu thư Huỳnh Thiên Kim của Huỳnh gia. Hộp giấy mời thứ năm là của tiểu thư Phương Lệ Bình…

Đến hộp giấy mời thứ sáu thì là của Lê gia nhà tôi, giấy mời được gửi tới vào cuối buổi sáng, là đích thân người của Dương gia tới đưa hộp thư mời, rất trịnh trọng, rất đáng để hãnh diện với hội hào môn thế gia ở phân khúc như Lê gia chúng tôi. Chỉ có điều, người được mời trong thư mời là đại tiểu thư Lê Ngọc Hạ My chứ không phải là tôi, Lê Dương Thanh Trà…

Nhìn thấy ánh mắt kênh kiệu và thái độ khinh thường của mẹ con Hạ My khi nhận đuợc thiệp mời. Nhìn thấy hào quang tỏa sáng của Hạ My giữa một rừng người tới thăm hỏi chúc mừng, tôi như biệt lập một góc, không cười vui mừng nhưng cũng không làm loạn, lại càng không biết nên tỏ ra thái độ gì vào lúc này…

Tôi không gọi cho Dương Cảnh Duệ, tôi không trách móc anh ta, nhưng trong lòng tôi có một nỗi gì đó chua xót rất khó diễn tả nên lời. Tôi có ganh tị, cũng có chút không cam lòng khi nhìn thấy Hạ My được nhận thứ đáng lý phải là của tôi mới đúng. Tôi không hiểu được Dương Cảnh Duệ đang muốn gì từ chị em tôi, tôi chỉ thấy xót xa cho tôi một chút, cũng thấy tủi thân cho tôi một chút…

Cuối cùng thì tôi vẫn phải bước đi trên đôi chân của mình, việc trông chờ vào ai đó đối với tôi đã bắt đầu trở nên vô nghĩa. Không sao, không có thiệp mời cũng được, game này tôi tự chơi, sẽ không phiền tới ai, sẽ không phiền nữa.

Không oán trách, không đem lòng tiểu nhân hãm hại người, cũng sẽ không để cho Dương Cảnh Duệ có thêm được cơ hội xoay tôi như xoay chong chóng… bấy nhiêu đây là đủ lắm rồi!!!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN