Hào Môn Tranh Sủng
Phần 11
Dương Cảnh Duệ thả cho tôi một quả bom không hẹn giờ, chỉ với một câu nói “những ngày đầu của thai kỳ” mà đã khiến cho tôi ăn không ngon, ngủ không yên, thần kinh hoảng loạn. Đã hai ngày trôi qua kể từ lần say xỉn hôm đó, tôi đã thử hơn một chục cái que thử thai. Tôi thử nhiều tới mức đầu óc không còn được tỉnh táo, tới nhắm mắt ngủ cũng nằm mơ thấy bản thân đang thử que thử thai.
Tôi biết, nếu hôm đó giữa tôi và Dương Cảnh Duệ có xảy ra chuyện gì đó thật thì ngày hôm nay mới chỉ là ba ngày sau ngày giao h.ợp, thử que thử thai chắc chắn là không thể có được kết quả chính xác nhất. Với lại, cũng chưa chắc mới “ngủ” với nhau có một đêm mà đã có thể may mắn trúng được giải đặc biệt…
Có điều, tôi không thể thống chế được những suy nghĩ rối loạn trong đầu tôi. Tôi cứ lo sợ, sợ tôi sẽ có thai, sợ tôi sẽ giành được phần thưởng đặc biệt ngoài tầm kiểm soát kia. Nếu mà tôi thật sự có thai, tôi không biết bà ngoại sẽ bẻ tay hay bẻ chân tôi trước đây nữa… tôi lo lắng tới đau hết cả dạ dày luôn rồi này!
Gọi cho Dương Cảnh Duệ đều không liên lạc được, tôi vừa tức giận vừa thấy mất mặt, vậy nên tôi mới quyết định không gọi cho anh ta nữa. Sau mấy ngày trời suy nghĩ, nghe theo sự tư vấn của những người bạn thân thương, tôi quyết định sẽ tới khoa đông y của bệnh viện để bắt mạch. Tôi nghe một người bạn của tôi nói, trước kia cô ấy có thai, thử que thử, siêu âm bụng, xét nghiệm máu đều không có kết quả, nhưng khi cô ấy tới khoa đông y bắt mạch thì lại cho ra được kết quả cực kỳ chính xác là cô ấy có thai. Nghe theo lời người bạn đó, tôi liền tức tốc đặt lịch khám ở khoa đông y, và tất nhiên, tôi cũng không nói cho ai biết về chuyện tôi đang nghi ngờ tôi có thai, kể cả là Ngọc Ngọc hay là Bảo Trang.
Ăn mặc kín đáo, nón mũ cẩn thận, tôi đặt lịch khám lúc 2 giờ chiều, là một bác sĩ nữ, nhưng chắc chắn vị bác sĩ này sẽ không phải là chị gái của Dương Cảnh Duệ. Tôi biết Dương Cảnh Mỹ đang là bác sĩ làm việc ở khoa này, vậy nên tôi đã đặt lịch khám của một bác sĩ khác, tránh cho gặp mặt sẽ có nhiều rắc rối.
Đúng giờ hẹn tôi tới bệnh viện, sau khi đến khoa đông y, tôi được y tá mời vào phòng khám, bác sĩ khám cho tôi là bác sĩ nữ, tuổi tác cũng đã cao, rất có kinh nghiệm trong nghề. Chỉ có điều là khi tôi vào phòng khám, nhìn thấy vị bác sĩ nữ đang ngồi ở ghế bác sĩ kia… biểu cảm của tôi phải nói là đặc sắc tới không thể đặc sắc thêm được nữa. Tôi từ ngạc nhiên chuyển sang ngây người, hai chân bất động, sau cùng là có ý định sẽ bỏ trốn…
Ôi mẹ ơi, sao lại là Dương Cảnh Mỹ… rõ ràng tôi đặt lịch khám là bác sĩ tên Ngân mà?
Như nhìn thấy được biểu cảm kinh ngạc quái lạ của tôi, bác sĩ Cảnh Mỹ nhìn tôi, nụ cười xinh đẹp rạng rỡ hiện lên trên gương mặt kiều diễm của chị ấy. Chị ấy không đứng dậy, chỉ ngồi đó mà nhàn nhạt chỉ tay vào ghế ngồi đối diện với ghế làm việc của chị, chị nói với tôi.
– Thanh Trà… em ngồi xuống đi… tới đây ngồi xuống để chị xem mạch.
Tôi… tôi nhìn Cảnh Mỹ, sau đó là ngoan ngoãn đi tới, ngây ngô như một cỗ máy, Cảnh Mỹ kêu tôi làm cái gì là tôi sẽ làm cái đó, không hỏi lấy một câu. Tôi cũng không rõ sao tôi lại ngáo ngơ như thế này, chắc là tâm lý của tôi đã chịu quá nhiều đả kích, vậy nên mới sinh ra cảm giác ngây ngốc ngô nghê như hiện tại. Chị em nhà họ Dương này, bọn họ thao túng tâm lý của tôi rồi, trời đất ơi!
Sau một hồi vừa bắt mạch vừa hỏi chuyện, Dương Cảnh Mỹ lúc này mới hỏi tới vấn đề chính, cũng là vấn đề mà khiến cho tôi ngại tới mức đỏ mặt bừng bừng.
– Ừm, theo như chị xem mạch thì vẫn chưa thấy mạch hỷ xuất hiện. Em quan hệ được bao lâu rồi mà tới đây muốn xem mạch hỷ đây?
Mặt tôi vừa đỏ vừa đen, ngại tới mức không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Cảnh Mỹ. Tay tôi xoa xoa vào nhau, ngập ngừng một hồi mới có thể nói ra được một câu trọn vẹn.
– Em… ừm… em… bọn em có thể đã quan h.ệ được khoảng ba ngày…
Dương Cảnh Mỹ nhíu khẽ chân mày, ánh mắt long lanh, chị ấy ngạc nhiên, hỏi.
– Có thể là sao? Tức là đã quan h.ệ hay chưa?
– Em… em… thật ra…
Thấy tôi ấp a ấp úng, Dương Cảnh Mỹ như hiểu được tâm lý của tôi, chị ấy lúc này mới tiếp tục lên tiếng.
– Cứ cho là em đã quan h.ệ thật rồi đi, nhưng mới có ba ngày sau quan h.ệ là còn khá sớm, có xem mạch cũng không chẩn ra được đâu Thanh Trà. Nếu muốn chính xác, khoảng mười ngày nữa em tới đây, chị sẽ xem mạch lại cho em. Em trước kia vẫn chưa quan h.ệ với ai có phải không? Đây là lần đầu tiên à?
Dương Cảnh Mỹ càng hỏi, thân người tôi càng co rút lại, sắc mặt đã chuyển xanh luôn rồi, xấu hổ tới không thể xấu hổ hơn được nữa. Tôi cố gặng từng chữ, lí nhí trả lời.
– Em… dạ đúng là lần đầu tiên… là lần đầu tiên…
Dương Cảnh Mỹ chắc là khó hiểu lắm, tôi thấy chị ấy cứ tròn xoe mắt nhìn tôi, cũng là có nhiều điều tò mò muốn hỏi nhưng ngại không dám mở lời. Phải mất gần một phút sau, chị ấy mới có thể tiếp tục mà hỏi chuyện tôi, lần này thái độ có phần thân thiết hơn nhiều.
– Ừm, chị không biết em đã gặp phải chuyện gì, nhưng sắc diện của em thế này chứng tỏ thời gian gần đây em đang lo nghĩ quá độ, quầng mắt hơi thâm, là ngủ không được ngon. Chưa hết, lòng bàn tay em còn khá lạnh, dưới chân có vẻ cũng thế, nhưng bao tử thì lại nóng. Ngoài lạnh trong nóng, hàn nhiệt đối lập, sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới nội tạng, có thể sẽ rối loạn tiêu hóa và rối loạn kinh nguyệt trong tháng này. Nhưng mà hiện tại em đang lo sợ là em có thai, vậy nên chị sẽ kê đơn thuốc an thần cho em trước, cũng là một dạng thuốc bổ, giúp em ăn được ngủ được hơn một chút. Khoảng mười ngày sau em tới đây tái khám, chị sẽ chẩn mạch cho em lần nữa xem em thật sự đã có thai không, sau đó mới tính tới kê đơn thuốc mới. Tất nhiên, mười ngày sau, em cũng có thể tới khoa sản để siêu âm hoặc là xét nghiệm máu, là y khoa hiện đại hay đông y thì đều được, không nhất thiết lại tới khoa đông y… em hiểu chưa?
Tôi gật gật đầu, dạ vâng có chừng mực. Mặc dù tâm trạng vẫn còn rối bời nhưng tôi lúc này đã có thể bình tĩnh lại được, cũng đã có thể đối mặt được với Dương Cảnh Mỹ, không còn ngây ngô như vừa rồi nữa.
– Dạ em hiểu, cảm ơn chị ạ.
Dương Cảnh Mỹ gật đầu, chị ấy bắt đầu nhập máy tính để viết đơn thuốc cho tôi, cũng không quên dặn dò tôi thêm một vài chuyện, chủ yếu là dặn dò về việc phải giữ gìn sức khỏe như thế nào thế nào. Sau khi in xong toa thuốc, chị ấy đưa cho tôi toa thuốc, lúc này mới nghe chị ấy cười xinh đẹp mà nói tiếp.
– Bác sĩ hôm nay em đặt lịch khám có việc đột xuất nên đã nghỉ, chị làm thay ca cho chị ấy, vậy nên bữa nay mới gặp em ở đây. Chị không biết là em có biết chị từ trước hay không, nhưng em an tâm, dù chị có là chị gái của Dương Cảnh Duệ thì chị vẫn sẽ giữ bí mật về bệnh án của em… trừ khi em muốn chị nói.
Dương Cảnh Mỹ có giọng nói rất ngọt ngào và êm dịu, tính tình cũng dịu dàng, đối lập hoàn toàn với thần thái cao lãnh vương giả của Dương Cảnh Duệ. Có điều, nhan sắc của hai chị em nhà này lại tương đối có nét giống nhau, nhìn một phát liền biết địa chỉ nhà, không cần phải giới thiệu. Mà tôi đối với thái độ hòa đồng thân thiện này của Dương Cảnh Mỹ, lại nhìn thấy sự tận tâm trong công việc của chị ấy, tôi cũng an tâm phần nào.
Đối diện với ánh mắt trong suốt đẹp đẽ của Dương Cảnh Mỹ, tôi cố gắng nở nụ cười thân thiện, tôi nói.
– Dạ, hy vọng chị sẽ giữ bí mật về tình trạng bệnh của em. Em và Dương Cảnh Duệ chỉ là bạn bè bình thường, những chuyện tế nhị như thế này không nên nói với anh ấy ạ.
Trong mắt Dương Cảnh Mỹ đột nhiên xoẹt qua một chút gì đó hơi thất vọng, tôi cũng không rõ là chị ấy đang thất vọng về chuyện gì. Có điều, ánh mắt của sự thất vọng đó biến mất rất nhanh, thoắt cái đã quay lại biểu cảm thân thiện như lúc đầu. Đầu khẽ gật gật, Dương Cảnh Mỹ có đầy đủ thái độ của một lương y có tâm với nghề, chị ấy tiếp tục dặn dò tôi.
– Chị hiểu ý của em. Em trở về nhớ uống theo toa thuốc mà chị đã kê, ban đêm có thể sẽ ngủ sớm hơn bình thường một chút, em nhớ phải ăn gì đó rồi hãy uống thuốc, hạn chế uống khi bụng rỗng. Thân thể của em vẫn còn rất nhiều thứ cần bồi dưỡng, nếu có thời gian, em thường xuyên đến khoa đông y, chị sẽ chữa trị tận gốc vấn đề về sức khỏe của em. Đông y hay tây y đều rất tốt, nhưng với thân thể phụ nữ, nên điều trị đông y nhiều hơn để sức khỏe sinh sản được khỏe mạnh. Được rồi, em có thể ra về, sau này có đặt lịch khám thì đặt chị, chị là Dương Cảnh Mỹ, phó khoa đông y em nhé, cảm ơn em!
– Dạ vâng ạ. Cảm ơn chị thật nhiều, có thời gian em nhất định sẽ tới cho chị khám bệnh. Em cám ơn, em chào chị ạ!
Rời khỏi phòng khám bệnh của Dương Cảnh Mỹ, tôi đi theo y tá đến khoa phát thuốc, sau đó chờ dược sĩ bốc thuốc, khoảng năm phút sau là có thuốc, cũng không đợi quá lâu.
Xách theo một túi thuốc đem về, tôi vừa đi vừa nghĩ linh tinh loạn hết cả đầu. Thở dài một hơi, tôi lúc này mới ra quyết định sẽ không nghĩ tới chuyện có thai gì gì đó nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi…
Nếu bản thân tôi thật sự có thai, vậy thì những lo nghĩ hiện tại của tôi đều là vô ích. Có thai thì cũng đã có rồi, có nghĩ tới bạc trắng đầu thì cũng làm được gì, chẳng lẽ lại bỏ con đi?
Không, tất nhiên là không! Nếu tôi thật sự có thai thì tôi sẽ giữ, mặc cho cha của đứa bé có chịu nhận hay không. Có sức chơi thì phải có sức chịu, hành động biến ra kết quả, đây là do tôi làm chứ do ai mà trách?
Biết là nếu tôi có thai vào ngay lúc này thì mọi kế hoạch của tôi sẽ bị phá hỏng tới nát bét, nhưng biết làm sao được, đây là con của tôi, là con của tôi đó…
Thôi, không nghĩ nữa, cũng không đi tìm Dương Cảnh Duệ nữa. Lớn rồi, phải tự biết chịu trách nhiệm về những việc làm của mình, không thể trách được ai!
*
Theo lời dặn dò của Dương Cảnh Mỹ, tôi nấu thuốc uống đều đặn, mặc dù thuốc có phần hơi đắng nhưng tôi vẫn có thể uống được, không tới mức không thể uống. Mà công nhận là thuốc hay thật, tôi mới uống có một vài ngày mà đêm tôi ngủ khá là ngon, sáng dậy tỉnh táo, tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều. Về chuyện lo lắng mang thai, tôi thi thoảng vẫn sẽ nghĩ tới mỗi khi tôi rảnh không làm gì. Vậy nên thời gian này tôi cũng để cho bản thân bận rộn, không cho đầu óc được suy nghĩ linh tinh phiền muộn.
Bà ngoại vẫn còn phản đối việc chị em tôi tham dự hội thi, nhưng bà không tới mức cực đoan, vẫn còn có thể thương lượng được. Cậu mợ Ba tôi có nói thêm vào, cộng thêm ý chí kiên quyết của tôi và mợ Hai, bà ngoại cũng dần muốn xuôi theo, không còn quá khắc nghiệt như mấy hôm vừa rồi nữa. Thật ra tôi nghĩ, chuyện chị em tôi dự thi cũng là chuyện bình thường thôi mà, cũng chắc gì chị em tôi đã có được giải. Có thể là thi cho vui rồi đem về giải phụ, chứ nói tới giải lớn nhất, tôi vẫn không có bao nhiêu tự tin cho lắm. Cũng vì lẽ này nên bà ngoại tôi cũng đã suy nghĩ thoáng hơn, bà vẫn có phản đối, nhưng thái độ cương quyết đã giảm đi rất nhiều rồi.
Tôi thời gian này cũng khá là bận rộn, mợ Ba thường đưa tôi tới spa lớn để chăm sóc da mặt, nghe nói mợ Hai cũng đang đầu tư cho Hạ My. Giấy đăng ký đã được phát ra, tôi cũng vừa ghi danh xong, Hạ My cũng giống tôi, cũng đã đăng ký tham gia hội thi. Nghe nói, thiệp mời ngày mai sẽ được Dương gia đích thân cho người đem tới các nhà hào môn, vậy nên ngày mai cũng là ngày quan trọng nhất đối với giới hào môn ở xứ Trà và các vùng lân cận. Người ta còn đồn nhau rằng, vị tiểu thư nào được Dương gia đích thân mời thì chắc chắn sẽ có được một cái giải phụ, chắc chắn là như vậy.
Đã gần một tuần trôi qua, tôi và Dương Cảnh Duệ không liên lạc, tôi cũng không gọi cho anh ta nữa, càng không muốn nhắn tin. Nếu không phải giữa tôi và anh ta còn có một mối liên kết, không phải vì tôi còn cần nhờ vả thì tôi đã tống cổ người đàn ông này ra khỏi cuộc đời tôi từ lâu rồi. Dương Cảnh Duệ đúng thật là rất hợp mắt tôi, nhưng một người đàn ông không có tinh thần trách nhiệm, lại thích trêu đùa người khác, thật sự không xứng đáng để tôi đem lòng nhớ nhung. Nếu tôi thật sự có thai con của anh ta, tôi cũng sẽ không đòi anh ta phải có trách nhiệm với con tôi… chắc chắn!
Mà hay thật, mới vừa nghĩ tới người đàn ông này thì anh ta đã gọi tới. Mới nhớ tới thôi đã thấy xuất hiện, cỡ mà nhắc tiền nhắc bạc cũng được như vậy thì tốt biết là bao nhiêu!
Dương Cảnh Duệ gọi một cuộc, tôi không nghe máy. Gọi hai cuộc, tôi vẫn không nghe máy. Gọi ba cuộc, bốn cuộc, tôi vẫn là không thèm nghe máy.
Hết gọi, Dương Cảnh Duệ lại chuyển sang nhắn tin, tôi không đọc. Anh ta tiếp tục nhắn tin thứ hai, tôi vẫn không đọc. Tới tin nhắn thứ ba, tôi nhìn vào màn hình, đọc được mấy chữ, da đầu tôi liền dựng lên, sau đó phải gấp gáp gọi lại cho anh ta ngay lập tức.
Lần này lại tới phiên Dương Cảnh Duệ cố ý “chơi” tôi, anh ta không thèm nghe máy, lại còn tắt máy bận, chọc cho ruột gan tôi lộn nhào lên vì tức giận. Nếu không phải anh ta gửi lại một tin nhắn thì tôi chắc chắn sẽ trù ẻo c-h-ế-t anh ta, cay cú thật sự!
Đọc xong tin nhắn, biết được địa chỉ nơi hẹn, tôi liền thay quần áo, sau đó bắt xe tới chỗ hẹn. Cũng may nhà hàng này khá gần với nhà tôi, từ nhà tôi tới đây chưa đầy năm phút, đỡ tốn thời gian.
Tới nhà hàng, từ xa đã có quản lý đợi tôi, người này theo lệnh của Dương Cảnh Duệ mà đón tôi tới phòng vip. Lúc đầu tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại phải đi vòng cửa sau để vào phòng vip, nhưng khi ngồi an tọa ở căn phòng nhỏ sát vách này, nghe được tận tai, nhìn được tận mắt, tôi mới biết việc tôi đi đường vòng cũng là có lý do. Xem ra, đây là mô hình phòng nghỉ nhà hàng mới đúng, vì cứ trong một phòng vip thì lại có một căn phòng nhỏ sát vách có giường đệm và phòng vệ sinh riêng. Phòng nhỏ này thông được ra ngoài, người bên ngoài không nhìn được bên trong, nhưng người bên trong có thể nhìn thấy được lờ mờ cảnh tượng bên ngoài phòng vip, cũng nghe rõ được bên ngoài đang nói những chuyện gì.
Lúc này, hình ảnh Hạ My đang dùng đôi chân nuột nà trắng nõn mê hoặc Dương Cảnh Duệ đập thật mạnh vào nhãn cầu của tôi. Chân của chị ta di chuyển trên chân của Dương Cảnh Duệ, cố tình cọ xát tạo cảm giác kích tình. Chưa hết, nụ cười yểu điệu si tình của chị ấy phải nói là quá xuất sắc, cứ hệt như một phi tần đang muốn dụ dỗ đàn ông lên giường vậy. Đôi mắt mơ màng, nụ cười yếu ớt buông lơi, trông không khác gì mỹ nữ chốn lầu xanh…
Chưa hết, tôi còn nghe được rất rõ những lời mà Hạ My đang nói. Những lời chị ấy nói đúng thật là chọc cho tứ chi của tôi tê rần, lục phủ ngũ tạng nóng bừng như muốn nổ tung đến nơi…
“Anh Cảnh Duệ… em và Thanh Trà đều là người của họ Lê. Thanh Trà vẫn còn yêu Thiên Vĩnh, chuyện này em nghĩ chắc là anh có thể nhìn ra được đúng không? Em đối với Thiên Vĩnh là không có ý gì, trước không có, bây giờ càng không. Lần trước gặp anh ở nhà em, em thật sự… thật sự là… là rất rất thích anh ạ. Em không biết anh thích kiểu phụ nữ như thế nào, nhưng chỉ cần anh nói, em đều có thể biến thành mẫu người mà anh thích. Về nhan sắc thì có thể em kém hơn Thanh Trà một chút, nhưng còn về những chuyện khác… chưa chắc em đã thua kém em ấy đâu ạ. Thanh Trà, con bé sợ anh lắm, trước kia còn ghét anh ra mặt… nhưng còn em… còn em sẽ không như thế… em sẽ không bao giờ ghét anh… sẽ không đâu ạ. Em biết anh Cảnh Duệ không thiếu phụ nữ, nhưng những người vừa có học thức, vừa có gia thế, lại vừa yêu anh… thật sự là rất hiếm… rất hiếm!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!