Hào Môn Tranh Sủng - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 10


Chuyện Dương gia tộc trà sẽ mở hội thi “Trà Hoa Nữ” cũng không còn là chuyện gì đó bí mật nữa. Lúc này hầu như tất cả đều đã đuợc biết về thông tin này, giấy đăng ký cũng đã có, chỉ còn đang chờ đợi xem ai sẽ đuợc giấy mời từ chỗ Dương gia nữa mà thôi.

Cũng vì chuyện này mà nhà họ Lê tôi gần đây không được sóng yên biển lặng, bởi mợ Hai tôi và bà ngoại tôi đang bất đồng quan điểm về chuyện để chị em tôi tham gia hội thi.

Theo ý bà ngoại thì bà ngăn cản không đồng ý cho chị em tôi tham dự Trà Hoa Nữ, còn mợ Hai thì đòi sống đòi chết phải để cho Hạ My được tham gia. Mà nếu Hạ My được phép tham gia thì cũng sẽ đồng nghĩa với việc tôi cũng được phép tham gia. Vậy nên thời gian này tình hình trong nhà họ Lê tôi mới căng thẳng kỳ quái tới như vậy.

Gia đình căng thẳng chồng chất mâu thuẫn, bản thân tôi lại phải chịu áp lực từ nhiều phía, sau một buổi chiều ngồi nghe bà ngoại khuyên nhủ răn dạy, lúc rời khỏi phòng bà ngoại, đầu tôi đau nhói, tâm trạng cũng không được tốt. Phiền muộn, tôi liền gọi cho anh Duy, hẹn anh ấy ra ngoài nạp một tí men vào người cho thư giãn. Nhưng tiếc là hôm nay anh Duy đang bận, anh ấy đã về quê, vậy nên trong club lúc này cũng chỉ có một mình tôi ngồi một góc.

Anh Duy đặt cho tôi một vị trí rất kín đáo, ít người qua lại, tầm nhìn hướng thẳng xuống sân khấu, vừa có thể uống bia, vừa có thể nhìn mọi người đang nhộn nhịp uốn lượn nhảy nhót. Không khí vừa ồn ào náo nhiệt, vừa kín đáo an tĩnh này thật sự là có một không hai, không hổ danh là bậc thầy bar club, anh Duy chưa bao giờ làm cho tôi phải thất vọng.

Một mình tôi uống hết hai chai bia, lúc đứng dậy, đầu óc tôi có lâng lâng một chút. Trước kia tửu lượng của tôi phải từ ba chai bia trở lên mới có thể say, vậy mà sau một thời gian dưỡng bệnh, sức khỏe suy yếu, tôi vậy mà chỉ mới uống có hai chai bia đã say đến đi đứng không vững.

Thân thể có phần nặng trì, đầu óc lâng lâng như trên mây, tôi định gọi cho Ngọc Ngọc tới đón tôi về thì đột nhiên vào ngay lúc này, một cánh tay rắn chắc của ai đó đưa tới, kéo tôi ôm vào trong lòng. Người nọ siết chặt lấy eo tôi, kéo thân thể tôi dựa sát vào người anh ta. Kèm theo cái ôm thật nóng bỏng là giọng nói trầm ấm rất đỗi quen thuộc.

– Say xỉn thế này còn muốn đi đâu? Để tôi đưa cô về!

Giọng nói quen thuộc, mùi rượu trên thân thể anh ta thoang thoảng bay tới hòa cùng mùi bia trên người tôi, tạo nên một mùi hương thật sự rất say đắm. Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, ánh mắt tôi nhíu nhíu lại, như vô cùng ngạc nhiên mà hỏi.

– Anh Duệ ạ? Anh tới đây khi nào sao tôi không thấy? Anh say rồi có phải không? Có muốn uống nữa không? Tôi với anh uống?

Dương Cảnh Duệ nhìn tôi, vẫn y nguyên một bộ dáng thanh cao bá đạo như thế, anh ta nhíu mày, khẽ hỏi.

– Cô uống được nữa à? Định uống cho say tối chết sao?

Tôi lúc này đã có thần men hộ thể, miệng lưỡi cũng dạn dĩ hổ báo hơn, tôi vỗ ngực, cười đầy tự tin.

– Vẫn chưa say, đô của tôi phải từ bốn chai bia, đây chỉ mới hai chai. Nếu anh Duệ vẫn còn uống được nữa thì chúng ta tìm chỗ làm vài chai, tôi mời. Lâu quá mới có dịp gặp anh Duệ, không thể không mời anh một chầu. Anh em mình gặp nhau phải say một bữa, như thế tình cảm anh em chúng ta mới có thể bền vững được.

Vừa nói, tôi vừa khoác vai Dương Cảnh Duệ. Mặc dù tôi không cao bằng anh ta nhưng tôi vẫn cố nhướn người để khoác vai cho bằng được, cố ra vẻ anh em tình thân chí cốt. Tôi còn nhớ tôi đã kéo Dương Cảnh Duệ ra khỏi club, tiếp theo là bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi đã chọn một khách sạn có sảnh rượu ở tầng thượng để mời Dương Cảnh Duệ. Và tất nhiên, anh Duệ của tôi không từ chối, anh ấy chiều theo ý đồng đội tới cùng.

Tầng thượng của khách sạn năm sao này là một sảnh rượu có tiếng trong giới thượng lưu, vậy nên khi Dương Cảnh Duệ xuất hiện cùng với tôi ở nơi này, tôi không thể đếm được là có bao nhiêu người quen biết đã phải chạy sang mời rượu và bắt tay với Dương Cảnh Duệ. Bọn họ kéo hết người này tới người kia đến, lúc thì là con cháu của Hà gia, lúc thì là ông chủ của Phó gia, lúc lại có cả đối tác làm ăn gì gì đó của Dương Cảnh Duệ. Người tới người đi, bọn họ chỉ chăm chăm vào Dương Cảnh Duệ, sau đó là lịch sự mời rượu tôi, làm tôi phải uống tới mức muốn nôn lên nôn xuống tại bàn. Kết quả, tôi không thể nói chuyện gì được với Dương Cảnh Duệ, bù lại, tôi vừa phải uống rượu, vừa phải uống bia, uống tới mức gục ngã lúc nào không hay biết…

Tôi chỉ nhớ lúc tôi say thật là say, là đích thân Dương Cảnh Duệ đã bồng tôi vào phòng khách sạn. Tôi say, anh ta cũng say, hình như tôi còn hôn tạm biệt lên má anh ta nữa…

Sau đó… sau đó có chuyện gì xảy ra không thì tôi không biết, nhưng mà nụ hôn của lúc say, quả thật là khiến tôi ghi tạc ở trong đầu. Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn đàn ông, cũng là lần đầu tiên hôn người đẹp trai tới mức vô địch thiên hạ như vậy. Thành tựu này quá chói mắt, tôi làm sao có thể quên được đây, rõ ràng là không dám quên!

*
Tôi không biết tôi đã ngủ trong bao lâu, chỉ là lúc tôi thức dậy, đồng hồ đã điểm 3 giờ chiều, điện thoại cũng hơn 20 cuộc gọi nhỡ.

Ngồi dậy, đầu tóc hỗn loạn rối tung, mặt mày bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn, tôi nhìn ngó xung quanh, phải mất mấy giây sau, tôi mới có thể xác nhận được là tôi đang ở trong phòng của khách sạn. Nhìn quanh trong phòng chỉ có một mình tôi, quần áo có hơi xộc xệch không được chỉnh tề, nhưng mà tôi dám chắc, quần áo vẫn còn an ổn trên thân thể tôi, chưa có dấu hiệu đã bị cởi ra. Cũng may, Dương Cảnh Duệ và tôi vẫn chưa có gì gì đó, nếu không, tôi không biết phải đối mặt với anh ta ra làm sao…

Nhảy xuống giường, tôi đi tới rót một cốc nước lạnh uống vào cho tỉnh táo, tay xoa xoa hai huyệt thái dương, sau đó mới gọi lại cho bà ngoại, bảo là đêm qua tôi uống say nên ngủ ở nhà bạn. Bà ngoại đêm qua thấy tôi không về nên sáng gọi cho tôi rất nhiều cuộc, tôi phải gọi cho bà để trấn an bà ngay, kẻo bà lo lắng quá độ.

Gọi cho bà ngoại xong, tôi gọi cho Dương Cảnh Duệ, vì trong thông báo cuộc gọi nhỡ của tôi cũng có hai cuộc gọi của anh ta. Vừa ấn gọi, đầu dây bên kia đã rất nhanh bắt máy, giọng trầm thấp quen thuộc lại chậm rãi vang lên.

“Ừm, dậy rồi sao? Đầu chắc đau lắm nhỉ? Có nhớ gì về chuyện ngày hôm qua?”

Mới câu hỏi đầu tiên đã hỏi thẳng vào vấn đề tế nhị, người đàn ông này thật sự không lãng mạn tí nào cả. Có điều, tôi là người ngay thẳng, có nhớ thì sẽ nói là nhớ, không vấn đề gì phải giấu giếm ngại ngùng.

“Có nhớ một chút… còn tưởng đang mơ.”

Dương Cảnh Duệ ở đầu dây bên kia tiếp tục lên tiếng.

“Không có giấc mơ nào hoàn mỹ đến như vậy. Hôn tôi… cảm giác thế nào?”

Mặt tôi đang từ bình ổn đột nhiên ửng đỏ lên, tay siết lấy điện thoại, tim đập rộn ràng, thật sự là khó lòng mà bình tĩnh được. Dương Cảnh Duệ này cũng thiệt là, biết tôi là con gái, vậy mà anh ta lại hỏi thẳng tới như vậy, bộ không nghĩ là tôi cũng sẽ thấy mắc cỡ hay sao?

“Anh Duệ… bây giờ là giữa trưa… anh hỏi như vậy… tôi không biết phải trả lời làm sao. Những chuyện mang tính cảm xúc cao như thế, để gặp mặt hẳn nói đi.”

“Tôi cũng rất muốn đợi em tỉnh để nhắc lại cho em biết về những chuyện em đã làm ngày hôm qua. Thanh Trà, tôi chống lưng cho em, nhưng em có ý định “ăn” tôi, em như thế là rất không được lịch sự. Đợi tôi về, chúng ta nói chuyện rõ ràng một chút.”

“Sao cơ ạ? Ăn gì cơ? Đêm qua tôi… như thế thật sao? Thật không?”

Giọng nam bên kia vẫn đều đều vang lên, cũng không cảm nhận ra được là anh ta đang vui hay buồn, đang bất mãn hay là vui vẻ…

“Em không phải là như thế, em còn đáng sợ hơn như thế. Được rồi, đợi tôi về, tôi gọi cho em sau. Thời gian này có thể là những ngày đầu tiên của thai kỳ… em đi đứng cho cẩn thận. Tắt máy đi!”

“Ơ, anh Duệ! Anh nói vậy là sao? Cảnh Duệ? Alo… alo…”

Nói xong một tràn, Dương Cảnh Duệ liền tắt máy, sau đó là mặc cho tôi có gào lên tới đau thản cổ, anh ta cũng không hề nghe thấy…

Tôi… tôi tất nhiên là có gọi lại cho Dương Cảnh Duệ, nhưng gọi cuộc nào anh ta cũng ấn tắt máy không nghe, nhắn tin lại không thèm trả lời, cũng không thèm giải thích với tôi lấy một câu…

“Những ngày đầu tiên của thai kỳ”… anh ta đang nói điên cái gì vậy? Giữa tôi và anh ta chưa có xảy ra chuyện gì cơ mà? Quần áo tôi mặc vẫn không có thay đổi gì… sao lại… sao lại là những ngày đầu của thai kỳ?

Dương Cảnh Duệ… anh ta bị điên rồi… chắc chắn là anh ta đang nói đùa, đang cố tình làm cho tôi hoang mang. Giữa tôi và anh ta chắc chắn là không có chuyện gì, chắc chắn là như vậy…

Đúng chính xác là như vậy! Bởi vì tôi ngủ dậy không thấy đau chỗ đó, cũng không có cảm giác tê nhức hai chân, cũng không thấy mệt mỏi hay là đau bụng gì đó như mọi người vẫn thường hay kể. Là Dương Cảnh Duệ nói dối… anh ta chỉ là đang nói dối… đang nói dối tôi mà thôi… chắc chắn rồi!

Trời ơi! Tôi mà có gì đó với Dương Cảnh Duệ… bà ngoại sẽ đánh què hai tay hai chân tôi mất… trời ơi là trời!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN