Hào Môn Tranh Sủng - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 9


Thời gian này tôi đang chuẩn bị cho hội thi “Trà Hoa Nữ”, vậy nên việc tôi thường xuyên không có ở nhà cũng không phải là điều gì quá đáng ngạc nhiên. Mợ Ba ở sau lưng âm thầm ủng hộ tôi, mợ giúp tôi qua mặt vài chuyện với mợ Hai, để mợ ấy không nghi ngờ mỗi khi tôi ra ngoài đi sớm về muộn. Còn về chuyện mợ Hai có biết được về hội thi “Trà Hoa Nữ” không thì tôi không biết, với tôi cũng không muốn quan tâm tới mẹ con mợ ấy cho lắm.

Song song bên cạnh việc chuẩn bị tham gia “Trà Hoa Nữ”, tôi cũng bảo Ngọc Ngọc phải để ý điều tra tới chuyện trước kia tôi bị bệnh. Cũng không rõ Dương Cảnh Duệ có âm thầm giúp đỡ tôi điều tra hay không, mà trong thời gian này, Ngọc Ngọc lại điều tra ra được kha khá chuyện. Theo như tình hình con bé vừa báo cáo lại với tôi thì có vẻ như, kẻ hãm hại tôi đã lợi dụng vào lúc tôi vừa ngã bệnh mà suy tính hãm hại tôi.

– Vậy theo ý của em… là lúc cô bệnh… kẻ đó đã chọn xuống tay vào thuốc hoặc là thức ăn của cô?

Ngọc Ngọc gật đầu, con bé lanh lợi trả lời.

– Dạ, chắc chắn là như vậy. Lúc đó cô ngã bệnh rồi nên chắc cô không biết, nhà mình lúc đó cũng loạn lên vì chuyện cô bệnh. Lão phu nhân lo lắng cho cô tới khóc ngất lên ngất xuống, đâu ai nghĩ tới chuyện là sẽ có kẻ mượn cơ hội ngàn năm hiếm gặp đó để hãm hại cô!

Tôi khẽ gật gù, gần như là xác định, tôi lại tiếp tục hỏi.

– Vậy… em nghĩ là kẻ kia bắt đầu kế hoạch từ lúc cô bệnh chứ không phải là đã lên sẵn kế hoạch từ trước?

– Em nghĩ là như vậy. Bởi vì cô bệnh lúc đó cũng chỉ là cảm sốt thông thường, đột nhiên uống thuốc qua một hai ngày thì trở nặng không rõ nguyên do. Vậy nên em nghĩ, kẻ kia xuống tay từ lúc cô đang bệnh chứ không phải đã toan tính hãm hại cô từ trước.

Ngọc Ngọc nói rất đúng ý tôi, tôi cũng nghĩ như vậy, nghĩ là kẻ kia đã lợi dụng chuyện tôi bệnh mà xuống tay với tôi. Lúc đó bà ngoại lo lắng cho sức khỏe của tôi nên không đề phòng ai, vậy nên kẻ kia mới có được nhiều cơ hội để ra tay như vậy. Có thể tôi đã là cái gai trong mắt kẻ đó từ rất lâu, vậy nên hắn chỉ đợi thời cơ thuận lợi là xuống tay hạ gục tôi không khoan nhượng…

Mà thật sự kẻ đó ra tay cũng đủ mạnh, đủ sạch sẽ, đủ dứt khoát. Bởi vì nếu thân thể tôi không đột nhiên trở nên đặc biệt thì chắc tôi đã ngủm củ tỏi từ lâu luôn rồi, làm gì có được cơ hội ngồi ở đây điều tra lại về chuyện cũ. Có điều là tôi vẫn luôn rất tò mò, không biết kẻ kia đã dùng thứ gì để hạ gục tôi… có phải là độc dược chăng?

Nghĩ tới vấn đề này, tôi liền ngước mắt nhìn lên Ngọc Ngọc, tôi nghiêm túc dặn dò, cũng không quên khen ngợi khích lệ con bé.

– Em làm rất tốt, chuyện đã qua lâu mà em vẫn còn điều tra được, giỏi lắm! Bây giờ thế này, sắp tới cô sẽ rất bận, em ở nhà giúp cô điều tra lại xem trong khoảng thời gian cô ngã bệnh, có kẻ nào thường xuyên đi tới hiệu thuốc đông y để bốc thuốc không. Nếu có, em ghi danh sách lai, sau đó điều tra về thân thế của những người đó cho cô. Em hiểu chưa?

– Hiệu thuốc đông y… ý cô đang nghi ngờ là có người hạ độc cô ạ?

– Em đoán đúng lắm, cô là đang nghĩ theo hướng này. Về tây y là không cách nào động tay vào được, vậy thì chỉ có đông y, là dùng dược liệu hoặc độc dược chẳng hạn. Em cứ nghe theo lời cô mà điều tra, có kết quả thì phải báo cho cô ngay, em nhớ chưa?

Ngọc Ngọc gật đầu tắp lự, trông con bé tràn đầy phấn khởi, tâm huyết bừng bừng với nghề “thám tử” đột xuất. Ngọc Ngọc thông minh, bản tính cũng rất khéo léo, để con bé làm việc thay tôi, tôi an tâm toàn phần. Cũng may là bên cạnh tôi còn có Ngọc Ngọc, có con bé, tôi cũng đỡ phiền muộn khi phải lo hết chuyện này tới lo chuyện kia. Hiện tại tôi chỉ cần chuẩn bị thật tốt cho hội thi sắp tới, còn về việc điều tra kẻ hãm hại tôi… đã có Ngọc Ngọc thám tử thay tôi đảm nhiệm.

Tôi nghĩ, kẻ đã hãm hại tôi trước sau gì cũng sẽ bị tôi tóm gọn được. Bởi vì linh tính tôi cho hay rằng, tôi vẫn luôn có “quý nhân” đang âm thầm ở sau lưng giúp đỡ tôi. Ngọc Ngọc tuy có thông minh, nhưng nếu không có người cố tình hướng dẫn chỉ điểm, chưa chắc con bé đã điều tra ra được chuyện gì. Mà nếu người nọ đã muốn âm thầm giúp đỡ thì tôi cũng sẽ không ngu dại gì mà đi bóc mẽ vạch trần. Cuộc đời này điều tốt đẹp nhất chẳng phải là được thuận nước đẩy thuyền hay sao… thật là tốt đẹp!

*
Sáng sớm, tôi có hẹn với Bảo Trang đi xem váy thiết kế, vừa mới bước ra cửa, tôi đã đụng trúng mợ Hai và anh em Hạ Lâm Hạ My. Đã nhìn thấy bọn họ mà không chào một tiếng thì cũng không được. Vả lại là bọn họ còn bắt chuyện với tôi trước, tôi cũng không thể xem là không quen biết gì.

Hạ My đi cạnh bên anh trai mình, tay chị ấy khoác tay anh Lâm. Sắc diện hồng nhuận tươi sáng, không còn dáng vẻ như sắp chết tới nơi của mấy ngày trước, chị ấy dịu giọng hỏi tôi.

– Em đi đâu vậy Trà? Chị, mẹ với anh Hai định tới công ty nhà mình, em có muốn tới công ty chơi một chút không?

Tôi lắc đầu, làm gì có hứng thú đi chung với mấy người bọn họ. Mà lời mời này của Hạ My chắc cũng chỉ là lời mời lơi, bọn họ mà muốn tôi đi chung với bọn họ thì mới là lạ đó.

– Mọi người đi vui vẻ ạ, em có hẹn với bạn, để dịp khác sẽ đi cùng mọi người.

Nghe tôi nói như vậy, mợ Hai nhìn tôi, không biết là mợ ấy đang suy nghĩ những gì, chỉ nghe thấy mợ ấy nhàn nhạt cất giọng, hỏi.

– Gần đây mợ thấy con rất thường hay ra ngoài, lại còn đi sớm về muộn. Nghe bảo con đang qua lại với tiểu thư của Phương gia à? Hai đứa quen thân lắm sao?

Tôi gật đầu, trả lời cho xong chuyện chứ cũng không tính là thật tình gì.

– Vâng ạ. Con với Bảo Trang hay hẹn nhau để đi chơi, đi dạo. Đợt trước sức khỏe con yếu không ra ngoài được, hiện tại sức khỏe tốt hơn, con cũng muốn đi chơi nhiều hơn.

Nghe thấy câu trả lời của tôi, Hạ Lâm như kiểu xem thường, anh ta lên giọng dạy dỗ tôi.

– Em đi chơi thì cũng nên có giờ có giấc, ở đâu mà ngày nào cũng đi như vậy? Người ta là tiểu thư Phương gia, em theo người ta, người ta lại nghĩ em là đũa móc mà chòi mâm son, còn gì là thể diện của Lê gia mình. Nếu có thời gian thì nên đọc sách, hoặc là tới công ty để tìm hiểu các vị trí, sau này còn cống hiến cho công ty, cống hiến cho nhà họ Lê. Lê gia nuôi em mấy chục năm, em cũng nên trả ơn cho Lê gia chứ, ăn chơi hoài thì còn ra thể thống gì nữa?

Tôi nhìn Hạ Lâm, cảm giác của tôi lúc này là quá khó chịu. Hạ Lâm là tên bất tài nhất nhà họ Lê, làm việc cứ luôn mất từ sai lầm này tới sai lầm khác mà lúc nào cũng tưởng bản thân bản lĩnh vượt trội hơn người. Cứ mở miệng ra là đòi cống hiến cho nhà họ Lê, cống hiến đâu không thấy, chỉ thấy toàn đem thêm rắc rối về cho Lê gia. Đã vậy còn luôn thích dạy đời người khác, tính gia trưởng không ai so bằng!

Tôi cười cười, dùng cách nói chuyện châm biếm để đáp lại Hạ Lâm.

– Cảm ơn anh Lâm đã nhắc nhở, anh cứ cống hiến cho nhà họ Lê đi, nhà họ Lê sau này còn phải nhờ vào anh, chứ nhờ được vào em thì còn gì để nói nữa. Lê gia mình mà nói về độ nhìn xa trông rộng thì chỉ có duy nhất một mình anh, lo lắng cho tương lai của Lê gia cũng chỉ có anh. Em hứa sẽ học hỏi theo tấm gương của anh, đem phiền phức… à không… sẽ cố gắng đem lợi ích về cho Lê gia như anh đang làm.

Hạ Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt mất dần thiện cảm, anh ta nghiêm giọng, hỏi.

– Em nói vậy là có ý gì? Em đang chế giễu anh?

Tôi cười, lại cười thêm một cái, sau đó mới lắc đầu mà trả lời.

– Anh Lâm nghĩ nhiều, em làm gì dám chế giễu anh. Anh là trụ cột chính của Lê gia, em hâm mộ anh còn không hết. Vậy nên anh cố lên nhé, cố cống hiến thật nhiều cho Lê gia. Còn em thì chưa đủ tài năng như anh, vậy nên thời gian này em ăn chơi nhiều một chút, gọi là dể thoay thỏa đầu óc ấy ạ. Thôi, không làm mất thời gian của mọi người, em đi trước đây… con đi trước… hẹn gặp lại mọi người sau, con đi đây ạ!

Nói rồi, tôi cười gật đầu với ba mẹ con Hạ Lâm một cái, sau đó cứ thẳng đường mà đi, đi thẳng ra xe không thèm ngoái đầu nhìn lại. Mới sáng sớm đã gặp người mình không ưa, đã vậy còn gặp được hẳn ba người, đúng là quá xui xẻo. Lát nữa tôi phải rủ Bảo Phương đi chùa cầu may mắn, cũng tiện sám hối về cái miệng hỗn hào của tôi vừa rồi mới được. Ngày nào tôi cũng gặp Hạ Lâm và nói chuyện với anh ta chắc khẩu nghiệp của tôi chất đầy đầu tôi luôn quá, thật là khổ tâm quá mức mà!

*
Hai tuần sau, bà ngoại tôi từ Linh Sơn tự trở về. Lúc bà đi trông bà hơi gầy, bây giờ trở về, nhìn người tròn trịa căng tràn sức sống, cực kỳ đẹp lão. Quây quần bên gia đình cả buổi chiều, kể biết bao nhiêu chuyện cho con cháu nghe, ăn xong một bữa cơm tràn ngập vui vẻ thì ai mới về phòng nấy, không khí tươi vui cũng dịu xuống hẳn.

Lúc này, tôi đang xoa bóp tay cho bà ngoại, nghe bà hỏi dò về chuyện của tôi và Hạ My, tôi chỉ trả lời đơn giản, không muốn để bà phiền muộn thêm.

– Về chuyện của con, Hạ My và Thiên Vĩnh… con thấy cũng không đến mức phải từ mặt Hạ My. Thực ra con chỉ giận chuyện chị ấy năm lần bảy lượt dối trá không nhận sai, chứ còn về chuyện chị ấy qua lại tình cảm với Thiên Vĩnh, con thật sự là không có để ý. Con đã nói với ngoại rồi mà, con không thích Thiên Vĩnh, vậy nên con cũng không có ghen.

Bà ngoại không biết nghe được thông tin này từ đâu, hoặc có thể là khi chuyện vừa xảy ra thì bà cũng đã được biết. Nụ cười ngắn ngủn dần tan biến trên gương mặt, bà thở dài nói với tôi.

– Thiệt thòi cho con rồi, cậu mợ Hai con nóng nảy quá đáng, cứ bênh vực Hạ My chằm chằm mà không nghĩ cho con. Để cho Dương Cảnh Duệ phải tới nhà mình để làm chủ cho con, ngoại thấy thật chẳng ra làm sao. Ngoại là muốn hỏi ý con trước, sau đó ngoại sẽ mở cuộc họp gia đình về chuyện này, không để cho con chịu thiệt thòi.

Tôi với ý định này của bà ngoại cũng không có ý kiến gì, bởi rõ ràng là cậu mợ Hai và Hạ My sai, tôi là người bị hại, vậy nên bà ngoại có muốn xử án thêm lần nữa thì cũng không phiền phức gì tới tôi. Tôi làm người thì chắc chắn sẽ không ác, nhưng nếu người làm sai với tôi, người xứng đáng nên bị phạt… bị phạt nhiều lần!

Nói xong chuyện của Hạ My, bà ngoại tôi lúc này đột nhiên nhắc tới “Trà Hoa Nữ” của Dương gia tộc trà. Bà nhìn tôi, ánh nhìn có ý vị sâu xa phức tạp, bà khẽ giọng nhắc nhở.

– Lúc ngoại đang ở Linh Sơn tự thì có nghe mấy bà bạn nhắc về hội thi “Trà Hoa Nữ”, ngoại khi đó đã định gọi về cho con và Hạ My, bảo hai đứa đừng nên có ý định tham gia. Trà Hoa Nữ tên đẹp nhưng khó làm, nhà họ Lê mình có tham gia cũng không có được kết quả tốt, tốt nhất là không nên phí thời gian để đầu tư vào những chuyện không có kết quả như vậy. Hội thi này nhìn vậy nhưng tranh đấu có phần khốc liệt, cả con và Hạ My đều không hợp với môi trường đấu đá kịch liệt như vậy.

Tôi có chút ngạc nhiên, không nghĩ là bà ngoại lại không ủng hộ chị em tôi tham gia hội thi “Trà Hoa Nữ”. Tôi cứ tưởng ngoại tôi sẽ phải rất ủng hộ chuyện này chứ, sao bà lại có vẻ bài xích với hội thi này như vậy nhỉ?

– Ngoại… con đang chuẩn bị để tham gia… con thấy hội thi này cũng bình thường mà ạ?

Bà ngoại tôi lắc đầu, bà nghiêm giọng, lên tiếng.

– Không đơn giản như con nghĩ đâu, chốn hào môn mà, còn toàn là tiểu thư hào môn tranh đấu, con nghĩ sẽ không khốc liệt hay sao? Không nên tham gia đâu Trà, dù con có cửa sau là Dương Cảnh Duệ nhưng mọi thứ sẽ không như con nghĩ đâu, tin ngoại đi.

Tôi có thể hiểu ý của bà ngoại, bà là lo lắng cho tôi, tôi có thể hiểu được tấm lòng này của bà. Nhưng việc bà ngoại không có thiện cảm với Trà Hoa Nữ, hay nói đúng hơn là bà ngoại không có mấy thiện cảm với Dương gia… điều này làm cho tôi thật sự cảm thấy rất tò mò. Nhớ trước kia khi mà tôi vẫn còn chưa đi tìm Dương Cảnh Duệ, bà ngoại luôn là người thổi vào tai tôi rằng Dương Cảnh Duệ không phải là người hiền lành. Bây giờ ngoại còn không đồng ý để cho tôi tham gia hội thi, quả thật là có hơi lạ…

Tôi nhìn bà ngoại, giữa hai bà cháu trước giờ vẫn hiếm khi có mâu thuẫn, nhưng lời khuyên của bà ngoại có vẻ hơi cảm tính, vậy nên tôi vẫn giữ nguyên quyết định sẽ tham gia hội thi của mình.

– Ngoại, con lớn rồi, tự con có thể căn nhắc được những việc mà con đang làm mà, ngoại đừng quá lo cho con, sẽ không sao đâu ạ. Con cũng đã chuẩn bị gần xong để tham gia hội thi rồi ạ, giờ chỉ đợi phiếu đăng ký tham gia nữa là xong.

Nghe tôi nói vẫn sẽ đi thi, bà ngoại tôi càng lúc càng không hài lòng, bà gằng giọng, ra lệnh.

– Ngoại đã nói là con không được đi, sao con vẫn cứ cãi lại lời ngoại? Hay là có phải Dương Cảnh Duệ kia đã nói với con những gì rồi phải không? Không có tham gia gì hết, cả con và Hạ My, hai đứa đều không được tham gia!

Tính của tôi không bướng bỉnh, nhưng tôi vẫn luôn là người có chính kiến vững vàng. Bà ngoại ngăn cản không có lý do chính đáng, tôi sẽ không nghe theo. Tôi vẫn biết bà ngoại rất ghét Dương gia, chuyện bà ghét vô lý do như thế này thì thật sự rất không thuyết phục. Nghĩ nghĩ, tôi cũng chỉ là nói ra những lời thật lòng mình, không muốn giả vờ xuôi theo ý ngoại rồi nay mai lại lừa dối bà để làm theo ý mình.

– Ngoại, con đã chuẩn bị xong hết rồi, không thể không tham gia ạ. Khả năng thắng giải của con cao lắm, con tự tin là con có thể làm được. Chắc chị My cũng sẽ tham gia, mà chị My tham gia thì con cũng phải được tham gia ạ. Con biết ngoại là lo lắng cho con, nhưng mà con rất thích hội thi này, sẽ không sao đâu ạ, ngoại yên tâm nha!

Bà ngoại có vẻ đã giận khi nói mà tôi không nghe lời, bà nhìn vào gương mặt kiên định của tôi, bà khó chịu, ngăn cản tôi thêm một tràn nữa mới chịu dừng. Bà còn nói, bà sẽ cấm không cho Hạ My tham gia, cả tôi và Hạ My đều không được tham gia Trà Hoa Nữ…

Tôi… tôi thật sự cảm thấy rất rối rắm… không hiểu bà ngoại tôi cố ý ngăn cản tôi tham gia là vì lý do gì. Chẳng lẽ bà ngoại tôi ghét Dương gia của Dương Cảnh Duệ tới như vậy hay sao…

Thật là khó hiểu!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN