Hào Môn Tranh Sủng - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 8


Về chuyện tham dự “Trà Hoa Nữ”, tôi gần như là xác định. Có điều, tôi cũng nói rõ với mợ Ba là tôi đã biết được thông tin này trước từ chỗ Bảo Trang của nhà họ Phương. Tôi cũng có nói thẳng là tôi đang suy nghĩ, cũng đã có ý định sẽ tham dự hội thi. Mục đích tôi nói như vậy là vì tôi không muốn nhờ vả mợ Ba, tôi chỉ muốn một mình tôi bước đi, không muốn cùng ai lập phe phái, sau này sẽ rất phiền phức.

Mợ Ba chắc cũng hiểu ý của tôi, mặc dù không nói thẳng nhưng tôi biết mợ cũng có vài phần không mấy hài lòng khi nghe tôi nói tôi muốn đi một mình. Có điều, mợ Ba không phải người hồ đó nóng vội, mợ vẫn sẽ ủng hộ tôi, vẫn sẽ giúp đỡ tôi nếu tôi thấy cần. Đối với sự giúp sức này của mợ Ba, tôi vẫn sẽ ghi nhớ trong lòng, chắc chắn sẽ không quên.

Mặc dù biết mỗi một người đi tới cuộc đời tôi đều là vì có lý do riêng nào đó, hoặc có thể là bọn họ muốn lợi dụng tôi để đạt được mục đích nào đó riêng của họ. Nhưng mà không sao, chỉ cần trong lòng họ có ý muốn giúp đỡ tôi là được, ít ra thì trong một giây phút nào đó, bọn họ cũng là thực lòng muốn nâng đỡ tôi, chỉ cần như vậy là đủ rồi!

*
Anh Duy vì chuyện tôi muốn tham dự hội thi “Trà Hoa Nữ”, anh ấy cũng khổ sở với tôi hết sức. Ban đầu, anh Duy nhất quyết không đồng ý để tôi tham dự hội thi, anh ấy sợ tôi quá hiền, sẽ không thể đấu lại đám hào môn ranh ma. Nhưng ý tôi đã quyết, tôi cũng nói rõ tôi không cần phải thắng nhất trong “Trà Hoa Nữ”, tôi chỉ cần giải phụ thôi đã là đủ rồi. Anh Duy là bạn thân của tôi, anh ấy thừa hiểu nỗi khổ của tôi hiện tại. Vậy nên sau mấy ngày khuyên nhủ, anh ấy cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục, sau cùng là ở sau lưng tôi, giúp đỡ cho tôi trong hội thi sắp tới.

Bảo Trang đợt này cũng sẽ tham dự hội thi “Trà Hoa Nữ”, nhưng cô ấy nói với tôi chỉ là tham dự cho vui, chứ cô ấy biết, bản thân cô ấy không đủ điều kiện để thắng cuộc. Phương gia của Bảo Trang có một đại tiểu thư rất yêu kiều, Phương gia sẽ hộ trợ vị tiểu thư đó, còn Bảo Phương chỉ là đi theo góp vui mà thôi.

Ngồi nhìn một mớ tài liệu hình ảnh về các loại trà ở trên bàn, Bảo Trang thở dài thỉu nào, cô ấy chán chường nói.

– Trà ơi là Trà, tớ ở nhà đã bị bắt nhồi nhét những thứ này, ở đây với cậu cũng phải học theo cậu. Ôi là mệt quá đi, chỉ hơn có 20 loại trà mà tớ phân biệt mãi không được, vậy mà cậu có thể nhớ rõ được hơn cả chục loại, cậu cứ như siêu nhân vậy, còn hơn cả chị lớn của tớ ở nhà.

Tôi cũng là có chút mệt sau hơn một buổi nghiên cứu học thuộc. Nhìn Bảo Trang đang nằm ườn trên bàn, tôi cũng ngã người ra ghế để nghỉ ngơi. Nhìn Bảo Trang, tôi cười, nói.

– Tại vì cậu không cần phải thắng nên cậu mới học không vào, đổi lại là tớ, cậu chắc chắn sẽ khác hẳn ngay. Mang danh là con gái xứ trà, thế mà tớ lại không rành quá về các loại trà, nhiều khi nghĩ cũng thấy buồn cười.

Bảo Trang rầu rĩ nhìn tôi, cô ấy phiền muộn trả lời.

– Bà nội tớ nói, ngày xưa con gái hào môn ở xứ trà đều phải biết phân biệt các loại trà, còn học trà đạo, học cách thức ướp trà, chứ không phải như bây giờ, chỉ cần bán được trà là được. Với lại bà nội tớ cũng nói, xứ trà bây giờ khác xưa nhiều lắm rồi, cách trồng trà cũng đã được cải tiến, cách bán trà cũng không còn khắt khe như trước kia, vậy nên đàn bà con gái ở xứ trà mới không cần phải học về trà. Mẹ tớ cứ cằn nhằn, bà bảo nếu tớ quay về hơn 50 năm trước chắc tớ ế chồng tới chết luôn mất. Bởi vì tớ quá lười, lại không biết một chút gì về trà, trong khi đó xứ trà lại nổi tiếng với danh xưng Trà Hoa Nữ… Cậu bảo thử xem, ở xứ trà này còn được mấy vị tiểu thư là am hiểu về trà? Chắc chỉ có mỗi tiểu thư của Dương gia thôi quá!

Tôi lắc đầu, vấn đề này tôi cũng không biết rõ, vậy nên cũng không dám nói bừa.

– Tớ không biết thật, nhà họ Lê tớ chỉ kinh doanh trà ở một mảng nhỏ, không phải là kinh doanh chủ chốt, vậy nên tớ cũng chịu thua, từ nhỏ cũng ít tiếp xúc với trà. Nếu không phải đây là xứ trà, vậy thì chưa chắc nhà họ Lê tớ đã kinh doanh thêm mảng trà. Mạnh nhất xứ trà này về am hiểu trà chắc chỉ có Dương gia, Cao gia, Đinh gia thôi quá.

– Rõ ràng vậy rồi còn gì, Phương gia tớ cũng chỉ kinh doanh trà theo truyền thống, tớ giống cậu, hoàn toàn mù tịt về trà. Nghe bảo, ở Cao gia có một vị tiểu thư rất rành về trà, còn biết ướp cả trà, sắc vóc lại xinh đẹp, cô ấy chắc chắn sẽ là đối thủ nặng ký của cậu đó Thanh Trà.

Tôi có nghe nói về vị tiểu thư Cao gia, nghe bảo Dương gia rất thích Cao Hiểu Nguyệt, mà Cao Hiểu Nguyệt còn rất thân với Dương Cảnh Duệ, nghe nói là thanh mai trúc mã gì gì đó. Mợ Ba tôi cũng có nói, nếu luận về nhan sắc thì chị em Lê gia tôi chỉ nên đề phòng tiểu thư Cao Hiểu Nguyệt của Cao gia, tiểu thư Lệ Bình của Phương gia, tiểu thư Nhã Nhược của Trần gia, đại tiểu thư Hân Hân của Phạm gia. Nhưng nếu luận về tài năng và kiến thức về trà thì chỉ có lo lắng về Cao Hiểu Nguyệt, bởi cô ấy là rất rành về trà, gần như là được Dương gia đào tạo nên.

Nghĩ tới Cao Hiểu Nguyệt, tôi đột nhiên nhớ tới có một lần tôi nhìn thấy trên báo mạng, Dương Cảnh Duệ đi cùng với Hiểu Nguyệt, hai người đó thật sự rất là đẹp đôi…

– Bà nội tớ nói, Cao Hiểu Nguyệt năm nay rất có khả năng sẽ trở thành Trà Hoa Nữ đời tiếp theo ở xứ trà. Mà tớ cũng phải công nhận là Hiểu Nguyệt rất xinh đẹp, còn rất giỏi nữa, đã vậy còn có mối quan hệ thân thiết với Dương gia, cô ấy không thắng thì mới là lạ đó.

Tôi gật gật đầu, cũng không bàn luận gì thêm, bởi vì tôi không biết phải luận cái gì về chuyện này. Ai cũng nói Cao Hiểu Nguyệt sẽ là con dâu tương lai của Dương gia, tôi cũng nghĩ là như vậy…

Sau một vài phút thư giãn với Bảo Trang, tôi với cô ấy lại tiếp tục nghiên cứu về các loại trà, học thêm một buổi nữa, tới lúc trở về, cả hai đều mệt tới mức ăn cũng chẳng vào.

Mợ Ba tôi nói, trong nửa tháng này tôi phải chăm chỉ nghiên cứu về trà, đến nửa tháng sau thì chuẩn bị váy vóc các thứ, chuẩn bị từ từ là vừa. Vậy nên thời gian này tôi rất là bận, gần như là không có thời gian ra ngoài đi dạo mỗi dịp cuối tuần. Nghe Bảo Trang nói, thông tin về hội thi cũng sắp được thông báo ra bên ngoài, giấy đăng ký cũng sắp được in ra, cuộc thi đã tới rất gần rồi…

Trà Hoa Nữ… hội thi với cái tên rất đẹp… mà chữ “Trà” trong Trà Hoa Nữ vừa vặn cũng là tên của tôi… thật là trùng hợp!

*
Bà ngoại tôi đi Linh Sơn Tự vẫn chưa về, theo lịch thì chắc khoảng hơn nửa tháng nữa bà về, cũng là lúc Dương gia thông báo về hội thi “Trà Hoa Nữ”. Tôi cũng không phải là giấu bà ngoại về chuyện này, chẳng qua là tôi chưa có cơ hội để nói, chắc phải đợi tới khi đã đăng ký danh sách thì bà ngoại mới có thể biết về chuyện tôi đi thi. Nhưng mà không sao, bà ngoại thương tôi như vậy, bà chắc chắn sẽ ủng hộ tôi tham gia hội thi, tôi nghĩ là vậy.

Hiếm có một ngày Dương Cảnh Duệ gọi tôi tới nhà hàng món Hoa để dùng bữa. Lúc tôi vào phòng vip, Dương Cảnh Duệ cũng vừa vặn vừa tiếp khách xong. Ngồi đối diện với anh ta, cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực từ anh ta truyền tới, làm cho tinh thần tôi phấn chấn hơn rất nhiều. Ở gần với người đàn ông này, có khi tôi còn tưởng tôi là đại tiểu thư khuê các của một đại hào môn nào đó không đó, thật là vi diệu mà!

Dương Cảnh Duệ luôn có thói quen uống trà, mỗi lần tôi gặp anh ta, anh ta đều uống trà thay vì uống rượu. Đúng thật là truyền nhân đời tiếp theo của tộc trà, sở thích uống trà thực sự đã ngấm vào trong máu thịt, có muốn bỏ cũng không được. Vậy nên tôi, một cô gái sắp tham gia hội thi “Trà Hoa Nữ” cũng sẽ tập uống trà thay vì uống các loại nước khác. Uống trà để được sống cùng tần số và thói quen với con cháu của Dương gia, như vậy cũng là một điều hay.

Nhìn thấy tôi hôm nay cũng uống trà, Dương Cảnh Duệ có vẻ ngạc nhiên, anh ta nhìn tôi, khẽ hỏi.

– Uống có quen không? Nếu không quen đừng uống, trà của tôi uống đều là loại rất đậm.

Tôi gật đầu, cũng không phải nịnh nọt mà là lời nói thật lòng.

– Không sao ạ, trà rất thơm, mặc dù hơi đậm đặc so với khả năng của tôi nhưng Liên Hoa Tĩnh này có vị rất đặc biệt, mùi hương của hoa sen nở vẫn còn đọng lại ở cổ họng, thở ra liền rất thơm hương sen, tôi rất thích.

Nghe tôi bình phẩm về trà, Dương Cảnh Duệ khẽ nhíu mày, anh ta trực tiếp hỏi.

– Cô biết đây là Liên Hoa Tĩnh sao? Có nghiên cứu về trà à?

Đối với câu hỏi này, tôi tất nhiên cũng không giấu giếm khả năng của mình.

– Trước kia có để ý tới trà, nhà họ Lê tôi cũng có kinh doanh về trà, tôi cũng sẵn tiện để ý một chút. Thời gian này có vẻ hứng thú với trà nên có nghiên cứu nhiều hơn, cũng đã thử qua Liên Hoa Tĩnh, cảm thấy ra thích.

Dương Cảnh Duệ gật đầu rất khẽ, anh ta lại tiếp tục hỏi tôi, ánh nhìn sâu hút rất khó đoán.

– Ngoài Liên Hoa Tĩnh thì cô còn thích loại nào? Tứ đại danh trà của xứ trà, cô biết được mấy loại?

Tôi ngồi thẳng lưng, giống như là đang trả bài cho thầy giáo, tôi nói thật rõ ràng, dõng dạc.

– Tứ đại danh trà của xứ trà có… thứ nhất Bạch Cổ trà, thứ hai Thịnh Xuân trà, thứ ba Liên Hoa Tĩnh, cuối cùng là Tân Cương Nam Long trà. Trong đó, Bạch Cổ trà lá quý hiếm nhất vì một năm chỉ có thể sản xuất được từ 2-3 kí trà thành phẩm. Vậy nên dù là quý cổ trà của xứ trà, nhưng Bạch Cổ trà vì không sản xuất được nhiều nên khá ít người biến đến, chỉ có tầng lớp quý tộc mới có thể được biết tới loại cổ trà này. Mà thay vào đó, Tân Cương Nam Long trà là loại trà được biết đến nhiều nhất ở xứ trà, cũng là loại trà có được mức độ tiêu thụ lớn nhất khắp cả nước. Ngoài ra, Liên Hoa Tĩnh cũng được gọi là linh hồn của xứ trà, bởi vì hoa sen chính là quốc hoa của nước ta, vậy nên Liên Hoa Tĩnh cũng được xem là linh hồn của trà đạo.

Ánh mắt Dương Cảnh Duệ nhìn tôi có vẻ sáng lên, thần sắc có hơi khác lạ, anh ta lúc này lại hỏi.

– Vậy còn Thịnh Xuân trà, cô biết gì về Thịnh Xuân trà?

Tôi cười, nụ cười của kẻ hiểu biết và tự tin, tôi điềm đạm trả lời.

– Thịnh Xuân trà là loại trà riêng của Dương gia tộc trà sáng kiến nên, Thịnh Xuân trà được thu hoạch ở vườn trà của Dương gia, được qua kỹ thuật xử lý rất kỳ công và phức tạp. Vậy nên sau Bạch Cổ trà thì Thịnh Xuân trà cũng là loại trà cực kỳ hiếm, nhưng khác với Bạch Cổ trà một chút, Thịnh Xuân trà có thể thu hoạch được nhiều hơn, vậy nên mức độ tiêu thụ cũng cao hơn Bạch Cổ trà. Có điều búp trà Thịnh Xuân chỉ nở duy nhất trong vòng năm ngày kể từ mùng một Tết đến mùng năm Tết của đầu xuân hàng năm, vậy nên muốn thu hoạch được búp trà Thịnh Xuân cùng đặc biệt khó khăn. Cũng vì điều kiện thu hoạch khắt khe nên Thịnh Xuân trà mới trở thành danh trà thứ hai quý hiếm trong tứ đại danh trà của xứ trà. Anh Duệ… không biết những gì tôi vừa nói về tứ đại danh trà có đúng không vậy ạ?

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy thần sắc của Dương Cảnh Duệ thay đổi rõ rệt tới như vậy. Từ nghi ngờ tra khảo, anh ta chuyển sang ngạc nhiên và thầm công nhận. Ánh mắt sáng rực của anh ta như thể hiện sự hài lòng, khoé môi cũng khẽ nhếch lên, ý cười nhàn nhạt lan tỏa.

Dương Cảnh Duệ ngồi thẳng lưng, sắc diện sáng rực, anh ta hớp một ít trà, giọng nói vang lên du dương như âm thanh thuần túy của đất trời.

– Trả lời rất đúng, cô cũng coi như là có kiến thức về các loại trà. Xem ra, tôi phải gửi cho cô một vé mời tham dự hội thi “Trà Hoa Nữ” sắp tới. Đừng nói với tôi, cô không biết “Trà Hoa Nữ” là gì… tôi không thích kẻ khôn lõi.

Tôi hiểu ý của Dương Cảnh Duệ, cũng thầm hâm mộ tư duy nhạy bén của người đàn ông này. Năng lực và cách nhìn thấu sự việc của Dương Cảnh Duệ quá đẳng cấp, bảo sao ở xứ trà người ta đồn rằng Dương Cảnh Duệ có thể sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của Dương gia mặc dù anh ta không phải là cháu trưởng. Người có bộ não đỉnh cao như thế này mà không trở thành kẻ nắm quyền lực tối cao thì thực sự là quá uổng phí công sức của đất trời tạo ra anh ta. Khí chất vương giá, bốn chữ này quả thực không đủ để diễn tả thần thái của Dương Cảnh Duệ, thật sự là không thể đủ!

Thanh Trà tôi khi đối diện với người đàn ông này, tôi thật sự không đủ năng lực để qua mặt anh ta. Một chút tiểu xảo cuối cùng cũng bị anh ta nhìn thấu, tôi buộc lòng phải khai ra hết mọi chuyện mới mong có thể được anh ta nâng đỡ.

– Anh Duệ đoán không sai, tôi đã biết về “Trà Hoa Nữ”, cũng có ý nghĩ sẽ tham gia hội thi. Có điều, việc tôi có tìm hiểu về các loại trà từ trước là thật, không phải nói dối để đánh bóng bản thân trước mặt anh. Chẳng qua là thời gian này, tôi cùng cháu gái Phương gia có học tập nghiên cứu thêm một chút. À không… là nghiên cứu thêm nhiều chút…

Dương Cảnh Duệ khẽ gật đầu, anh ta cười, nụ cười sâu xa khó dò.

– Nghe nói… cô được sinh ra ở vườn trà của nhà họ Dương tôi… thông tin này có chính xác không?

Tôi gật đầu, một lời ngay thẳng xác nhận.

– Dạ đúng ạ, cha tôi nói, năm đó mẹ tôi chuyển dạ trong lúc đi thăm thú vườn trà Thịnh Xuân của Dương gia. Vì đi vào rất sâu bên trong vườn trà nên lúc chuyển dạ sắp sinh, mẹ tôi không đi đến bệnh viện kịp nên đã sinh ở tại vườn trà. Cũng vì nguyên nhân đó nên tên của tôi mới có thêm chữ “Dương”. Lê Dương Thanh Trà… “Thanh Trà” là của vườn trà xanh mướt, còn “Dương” là của Dương gia tộc Trà!

Nụ cười trên môi Dương Cảnh Duệ càng lúc càng rộng, anh ta cười lên trông hoàn mỹ tới vô thực, cười đến quắn quéo hết cả tim tôi. Đối với câu trả lời của tôi, Dương Cảnh Duệ là cực kỳ hài lòng, anh ta nhìn về tôi với đôi mắt phượng hoàng, từng âm thanh từ miệng anh ta phát ra đều dễ nghe tới kỳ lạ.

– Nếu đã có duyên như vậy, cũng thực hiện mong ước của cô… tôi sẽ đích thân gửi thiệp mời “Trà Hoa Nữ” tới Lê gia. Chắc cô biết, việc tự đăng ký và việc được Dương gia tôi mời tham dự là khác nhau như thế nào mà phải không? Có cần tôi giải thích?

Tôi vui mừng tới mức không tự chủ được nụ cười, khoé môi càng lúc càng mở rộng, đầu tôi gật lia lịa, vui như vừa được sống dậy sau ngàn năm ngủ đông. Tôi phấn khích, trả lời vội.

– Biết ạ, biết ạ, không cần anh Duệ giải thích, tôi có thể tự hiểu mà ạ. Cảm ơn anh Duệ đã chiếu cố, tôi nhất định sẽ không làm cho anh Duệ phải thất vọng.

Dương Cảnh Duệ chỉ nhướng chân mày mà nhìn tôi cười, sau đó anh ta cũng không có nói thêm gì, chỉ bảo tôi nên chuẩn bị hành trang cẩn thận.

Tất nhiên, tôi phải chuẩn bị cho thật kỹ lưỡng và cẩn thận rồi. Bảo Trang nói với tôi, Phương gia bọn họ quyền quý như thế mà còn chưa chắc đã có được thiệp mời “Trà Hoa Nữ” của Dương gia gửi tới, nói gì một Lê gia nhỏ bé như tôi!

Xem nào, nếu được gửi thiệp mời thì không cần phải thắng giải phụ, tôi cũng đã là người nổi bật hơn vạn người rồi…

Dương Cảnh Duệ… người đàn ông này đáng yêu quá đi mất!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN