Hào Môn Tranh Sủng
Phần 14
Ngồi trên xe trở về nhà, tôi cảm thấy tâm trạng của Hạ My không được tốt cho lắm. Chị ta dường như có chuyện gì đó rất muốn nói với tôi, thế nhưng cũng không rõ vì sao chị ta lại không nói. Mà Hạ My đã không mở lời trước thì tôi cũng sẽ im lặng, vờ xem như là không biết gì.
Theo tôi đoán thì chắc Hạ My đã nghe được tin tức gì đó không tốt về chị ta, vậy cho nên trông chị ta mới có dáng vẻ không vui bất an như vậy. Sáng nay lúc ra khỏi cửa để tới tham gia vòng loại, Hạ My còn rất phấn khởi và tràn đầy tự tin. Vậy mà chỉ trong nửa buổi sáng, tinh thần của chị ta lại đột nhiên xuống dốc trầm trọng… chắc là đã được nghe về chuyện gì đó rồi cũng nên…
Nếu những lời mà Bảo Trang nói với tôi là thật, vậy thì việc Hạ My lo lắng cũng là có lý do. Từ vòng đầu tiên đã có khả năng sẽ bị loại, không biết những vòng sau chị ta phải vượt qua như thế nào. Còn chưa kể tới việc, mọi người đều đang hoài nghi về chuyện thiệp mời của Hạ My, nếu Hạ My bị đánh rớt, chuyện nhục nhã này quả thực là không biết sẽ để đâu cho hết. Dương Cảnh Duệ trao cho Hạ My một cái danh vọng, có điều không biết, danh vọng này là điều tốt hay là điềm xấu!
*
Tôi và Hạ My đều được vào vòng trong, sáng ngày hôm sau vòng hai sẽ được bắt đầu từ sớm, vậy nên tối nay tôi cũng sẽ ngủ sớm, cũng không ôn tập gì thêm nữa. Những gì cần học hỏi tôi cũng đã học hỏi xong rồi, bây giờ chỉ còn chờ ngày mai thực hành nữa là được.
Buổi tối, mợ Ba có tới gặp tôi, mợ ấy lo lắng, hỏi thăm tôi rất nhiều. Nói qua nói lại vài câu, mợ Ba liền hỏi đến chuyện Hạ My, cũng không rõ vì sao mợ ấy cũng biết được chuyện của Hạ My hồi sáng hôm nay.
– Mợ nghe nói… Hạ My xém chút nữa là bị đánh rớt vòng loại. Chuyện này là có thật hả Trà?
Tôi đối với chuyện này cũng không rõ ràng lắm, cũng chỉ là nghe Bảo Trang to nhỏ kể lại, vậy nên tôi cũng không trả lời chắc chắn cho mợ Ba biết được.
– Việc này… con cũng không biết nữa… con cũng chỉ nghe bạn con nói lại. Mợ cũng biết sau mấy chuyện vừa rồi, con với chị My không còn thân thiết với nhau được nữa mà. Lúc sáng này không phải vì bà ngoại muốn con đi cùng xe với chị My thì con đã đi riêng một mình rồi. Tới hội thi, con với chị My như hai người xa lạ, cũng không có nói chuyện qua lại đâu ạ.
Mợ Ba gật đầu, mợ hiểu hết ý của tôi, mợ lại nói tiếp.
– Mợ hiểu mối quan hệ giữa con và Hạ My, mợ cũng không có ý kiến gì. Nhưng coi bộ chuyện Hạ My không được coi trọng là thật, mợ nghe người quen của mợ nói lại như vậy, bảo là Hạ My xém chút nữa là bị đánh rớt, may là có thiệp mời cứu vớt. Người ta đang đồn Hạ My đi cửa sau với Dương Cảnh Duệ, là vì có Dương Cảnh Duệ nâng đỡ nên mới qua được vòng loại. Nhưng mà… theo mợ thấy thì tin đồn này là do mợ Hai con cố tình tung tin ra… chứ ai lại dám đồn Hạ My với Dương Cảnh Duệ. Có đồn thì đồn với con hoặc là với Cao Hiểu Nguyệt thôi chứ?
Mợ Ba nói như thế này, tôi suy nghĩ lại thì cảm thấy cũng có thể đúng là như vậy. Ai chứ mợ Hai thì chiêu trò nhiều lắm, khổng thể đoán được ý đồ của mợ ấy đâu.
Thấy tôi chưa trả lời, mợ Ba lúc này liền khẽ cất giọng, mợ tiếp tục nói với tôi.
– Bây giờ mọi người luôn đem con với Hạ My ra để so sánh, hai chị em con lúc sáng này cũng khá được chú ý tới đó Trà. Ai cũng ngạc nhiên không hiểu vì sao Hạ My được gửi thiệp mời còn con thì không. Nhưng mà thôi đi, con cũng đừng suy nghĩ tới chuyện này nữa. Mợ tới gặp con là muốn động viên con, muốn con ngày mai có được kết quả tốt đẹp. Với lại con nhớ phải cẩn thận, tiểu thư hào môn nhìn thì thấy yểu điệu thục nữ là vậy nhưng mưu mô cũng không kém hơn đàn ông là bao nhiêu đâu, con nhớ cẩn thận một chút.
– Dạ, con nhớ rồi mợ, cảm ơn mợ đã động viên con.
Nói thêm vài câu dặn dò nữa, mợ Ba trở về phòng, để lại không gian yên tĩnh cho tôi nghỉ ngơi. Về chuyện của Hạ My đúng thật là có hơi đặc sắc, nhưng dù sao đó cũng là chuyện chị ta, cũng không có liên quan tới tôi. Nói chung việc Hạ My thắng hay thua đối với tôi cũng không quan trọng, bởi tôi không xem chị ta là đối thủ, vậy nên cũng sẽ không thèm để tâm nhiều tới. Ngày mai tôi phải dậy sớm, đêm nay tôi phải ngủ một giấc thật ngon mới được…
Đêm tôi ngủ rất sớm, còn điều chỉnh báo thức để dậy trước 5 giờ sáng, nhưng không hiểu vì sao đồng hồ còn chưa kịp báo thức thì tôi đã tỉnh dậy, tỉnh dậy với một cái bụng đau thật đau.
Bụng tôi nhói lên, đau tới mức chạy bán sống bán chết vào phòng tắm, tới lúc tôi ra được bên ngoài, hai chân tôi như rã rời, đi muốn không nổi, phải vịn vào tường để đi. Đau bụng quá, tôi liền gọi cho Ngọc Ngọc, bảo con bé đem thuốc đau bụng ti.êu chảy đến cho tôi. Nhưng có vẻ như thuốc không đủ để trị cơn đau bụng kỳ quái này, tôi uống thuốc đã hơn nửa giờ đồng hồ nhưng vẫn giống như là không uống, vẫn đau bụng, vẫn đi vệ sinh liên tục.
Bé Ngọc lo tới muốn khóc, con bé ở ngoài cửa, vừa nói vừa mếu.
– Cô… hay để em đi gọi lão phu nhân tới đưa cô đi bệnh viện nha cô. Chứ nãy giờ đã hơn một tiếng đồng hồ rồi… cô cứ đi hoài như vậy sẽ mất hết nước… chết thật đó cô ơi…
Tôi ngồi trên bồn vệ sinh, hai tay siết chặt vào đùi, tôi siết tới mức đỏ hết cả một mảng da thịt. Bụng vẫn rất đau, cảm giác nhói nhói cứ muốn đi vệ sinh liên tục nhưng lại không còn gì trong bụng để đi. Tôi vịn tay vào thành tường, mệt đến mức muốn ngất đi nhưng vẫn cố trấn an Ngọc Ngọc bên ngoài.
– Đừng… đừng gọi bà ngoại tới… cũng đừng gọi cho ai hết… Cô chịu được… không sao đâu… Ngọc Ngọc… lấy điện thoại cho cô… lấy điện thoại cho cô nhanh đi em…
Ngọc Ngọc ở bên ngoài trực chiến, vừa nghe tôi nhờ lấy điện thoại, con bé đã không ngại hôi hám bẩn thỉu mà đem điện thoại vào trong phòng tắm cho tôi. Lại sợ tôi chịu không được mà ngã ra ngất, con bé một tay đỡ tôi, một tay giúp tôi giữ điện thoại ở trên tai.
Đầu dây bên kia bắt máy rất lâu, xém chút nữa đã không kết nối được thành công. Vừa nghe giọng alo còn hơi ngái ngủ của Dương Cảnh Mỹ, tôi đã gấp gấp mà lên tiếng.
“Bác sĩ Mỹ… em là Thanh Trà đây ạ. Làm phiền chị quá, nhưng mong chị có thể giúp em… giúp em… em đau bụng quá…”
Giọng của Dương Cảnh Mỹ ở trong điện thoại đã tốt hơn rất nhiều, chị ấy cực kỳ tận tình, trước là hỏi thăm tình hình của tôi hiện tại, sau đó nghe tôi trình bày, cuối cùng chị ấy mới đưa ra quyết định. Âm giọng dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm túc, chị ấy nói.
“Được rồi, chị hiểu ý em, bây giờ chị sẽ cho người đem thuốc sang tận nhà cho em, em bảo người nhà nấu thuốc uống liền, cách 15 phút sẽ uống một lần, xuyên suốt trong một giờ đồng hồ thì ngưng. Đến trưa ngày mai, bắt buộc phải tới bệnh viện để chị khám cho em… à mà không cần… bữa nay chị cũng có mặt ở hội thi… đợi em thi xong chị sẽ xem mạch cho em. Giờ chưa rõ là em bị thế nào, có thể là trúng thực, cũng có thể là trúng độc… em trước cứ uống thuốc… tình hình ổn định rồi tính tiếp.”
Tôi gật gật đầu, ôm siết lấy bụng mà thở dốc, nói.
“Em cảm ơn chị, bác sĩ Mỹ.”
“Cảm ơn gì, không cần khách sáo như vậy đâu, em là bệnh nhân của chị, chị phải có trách nhiệm với em. Được rồi, giữ sức, khoảng 5-10 phút nữa người của chị sẽ tới trước cổng nhà em để đưa thuốc. Em bảo người ra đợi sẵn, phải uống thuốc thật nhanh thì mới có hiệu nghiệm nhanh… cố gắng lên nhé!”
Tắt máy, tôi vẫn ngồi trên bồn vệ sinh, tay ôm lấy bụng, người gập cúi xuống, đau đớn tới mức toàn thân lạnh ngắt, mồ hôi chảy đầy người. Nhìn vào trong gương, sắc mặt tôi trắng bệch, môi đỏ mọng vì bị cắn quá nhiều, có vài chỗ còn ứa cả máu. Nước mắt hoà cùng mồ hôi, trong phòng tắm lúc này chỉ còn một mình tôi, tôi cũng không còn nhịn được nữa mà oà lên khóc… khóc tức tưởi như đang mang một nỗi oan ức khổ sở nhiều lắm vậy…
Tôi rất kỹ trong khoảng ăn uống, biết hôm nay là ngày quan trọng nên từ đêm qua tôi chỉ dám uống nước ép trái cây, cơm cũng không dám ăn quá no, sợ là sẽ gặp phải chuyện xui rủi. Vậy mà đến cuối cùng, tôi vẫn là gặp chuyện không may, bây giờ còn đau bụng tới mức muốn chết đi sống lại…
Tôi… tôi là một đứa trẻ không cha không mẹ… tôi đã phải rất cố gắng để đi được tới ngày hôm nay. Tôi không dám thông báo với người thân, bởi vì tôi sợ, sợ bọn họ sẽ vì sức khỏe của tôi mà ngăn bước chân tôi đi trên con đường rộng mở phía trước. Tôi không rõ là tôi bị trúng thực hay là bị hại… nhưng tôi biết là tôi không muốn từ bỏ Trà Hoa Nữ… tôi thật sự không muốn bản thân phải bỏ ngang hội thi… tôi không muốn…
Đau đớn cùng với tủi thân, một chút nước mắt này thật sự không đủ để diễn tả nỗi lòng của tôi vào lúc này. Nhưng mà dù bản thân có yếu đuối tới đâu thì tôi cũng hứa sẽ không gục ngã, không bỏ cuộc, không để cho nỗi tủi thân này đánh bại được tôi. Tôi đã từng chết một lần rồi mà, cảm giác của lúc này làm sao có thể so bì được với lần ngã bệnh trước kia. Đến cảm giác sắp chết mà tôi cũng đã được thử qua, vậy thì cuộc đời này, chẳng có gì là tôi không chịu đựng được, trừ phi là cái chết đến với tôi thêm một lần nữa…
Tôi ngồi trong phòng tắm được khoảng gần mười phút, lúc này, Ngọc Ngọc mới hớt ha hớt hải hốt hoảng chạy lên. Con bé đi thẳng tới chỗ tôi, nhét hai viên thuốc vào miệng tôi trước, sau đó mới cho tôi uống nước. Vừa đút nước cho tôi, con bé vừa đau lòng, nói thật vội.
– Cô uống thuốc này trước… đợi em đi nấu thuốc cho cô… nấu thuốc xong là cô có thể uống liền… cũng sẽ hết đau bụng. Bây giờ em dìu cô ra ngoài nằm, cô ráng đứng dậy để em dìu cô nha cô.
Thời gian cấp bách, tôi với Ngọc Ngọc chỉ có hai người, không thể để phí phạm thời gian, sợ là không kịp mất. Uống nước xong, tôi mới nói với Ngọc Ngọc, bảo con bé không cần lo cho tôi, tôi có thể tự mình đi ra ngoài được. Ngọc Ngọc luôn là người hiểu ý tôi nhất, nghe tôi nói như vậy, con bé cũng không làm uổng phí thời gian, tức tốc ôm túi thuốc chạy ra khỏi phòng, tranh thủ nấu cho tôi uống càng sớm càng tốt.
Trời đã nhá nhem sáng, nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ 30 sáng, lòng tôi sốt ruột đến tay chân run rẩy, cứ lo lắng thuốc sẽ không kịp có tác dụng, sợ là tôi sẽ bỏ lỡ hội thi lần này. Nếu lát nữa tôi uống thuốc mà vẫn không khỏi thì có thể là tôi sẽ không thể dự thi vòng tiếp theo được. Đau bụng t.iêu chảy tới mức trong người không còn được bao nhiêu nước thì đi đứng làm sao được, đến thở cũng khó khăn nữa là…
5 giờ 35 phút sáng, Ngọc Ngọc đút cho tôi chén thuốc đầu tiên. Đến 5 giờ 50 sáng, con bé tiếp tục đút cho tôi chén thuốc thứ hai. Gần 6 giờ 5 phút sáng, chén thuốc thứ ba được nạp vào cơ thể… mãi cho tới bây giờ cảm giác đau quặn bụng trong tôi mới giảm xuống được… cũng đã không còn triệu chứng muốn đi vệ sinh…
6 giờ 20 phút sáng, bác sĩ Mỹ gọi tới hỏi thăm tình hình của tôi, nghe tôi bảo đã bớt đi nhiều, chị ấy cũng an tâm hơn. Bác sĩ Mỹ dặn tôi nên uống đủ thuốc, cũng không cần phải là thuốc nóng, thuốc ấm ấm cũng có thể đem theo uống được.
Tôi nghe lời của bác sĩ My, tôi liền dặn Ngọc Ngọc nấu thêm thuốc sau đó bỏ vào trong bình ủ ấm cho tôi, để tôi vừa đi thi, vừa uống thuốc cầm chừng.
7 giờ 10 phút sáng, nhờ có sự giúp đỡ của Ngọc Ngọc mà tôi mới có thể chuẩn bị xong để đi thi. Mặc dù bụng vẫn còn đau âm ỉ nhưng tôi lúc này đã có thể tự mình đi được, không tới mức ngã khụy như vừa rồi. Mặc một bộ váy suôn dài, chân mang giày bệt thấp, tóc thả buông xuống, uốn quăn nhẹ nhàng như sóng lơi. Đáng lý tôi sẽ không thả tóc, nhưng vì để che bớt đi sự nhợt nhạt trên gương mặt, tôi mới chọn thả tóc thay vì sẽ cột thấp phía sau đầu. Cũng may, không ai bắt bẻ được tôi, tôi bảo là tôi đau bụng tới tháng, mọi người đều tin, kể cả là bà ngoại…
Hôm nay Hạ My và tôi không đi chung xe, bởi vì tôi muốn đi riêng nên cả mợ Hai và Hạ My đều không nói gì được tôi. Nhìn vào ánh mắt của mẹ con Hạ My, tôi không cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng việc tôi đột nhiên bị đau bụng như thế này, tôi vẫn không tin là tôi xui xẻo đến mức độ ăn nhằm thứ gì đó để trúng thực. Nhưng mà chuyện này để sau hẵn tính, trước hết tôi phải tới Dương gia để thi cái đã, chuyện khác từ từ tính sau.
Vòng thi thứ hai của hội thi được bắt đầu vào lúc 8 giờ, đến 10g 30 sáng là hoàn thành vòng thi. Vòng thi này là thi về trà, đề tài là phân biệt các loại trà, bao gồm cả tứ đại danh trà của xứ trà. Vòng thi này đối với tôi khá là dễ dàng, thời gian cho 30 phút nhưng tôi làm và nộp phần thi chỉ trong vòng 20 phút. Kết quả của vòng thi này được công bố trực tiếp sau phần thi, 8 giờ thi, 10 giờ 30 phút đã có kết quả.
Tôi ngồi phía dưới sảnh lớn, nơi tập trung tất cả tiểu thư hào môn của vòng thi thứ hai vừa rồi. Bảo Trang ngồi bên cạnh tôi, cô ấy cứ luôn miệng ríu ra ríu rít, còn tôi thì chỉ ậm ừ, không nói được nhiều vì bụng vẫn còn khá đau. Ngọc Ngọc từ xa tiếp thuốc cho tôi liên tục, mồ hôi trên người tôi bắt đầu tuôn ra, là vừa đau bụng, cũng vừa hồi hộp chờ đợi kết quả.
Kết quả vòng thi thứ hai chỉ có 15 người trong số 50 người có mặt tại đây được thông qua. Trong danh sách thông qua vòng, tên của tôi xếp thứ hai sau tên của Cao Hiểu Nguyệt. Cả Hạ My và Bảo Trang đều rớt vòng này, không có tên trong danh sách thông qua.
Ngay lúc vừa nghe đọc tên được thông qua, tôi đã vội vàng đứng dậy. Từ xa, tôi nhìn thấy bác sĩ Cảnh Mỹ đang đợi sẵn, chị ấy cũng vừa nhắn tin riêng cho tôi, bảo tôi đi tới chỗ của chị ấy.
Đứng dậy, cố bước nhanh ra khỏi sảnh lớn, mồ hôi trên trán tôi tuông nhễ nhại, bụng lại bắt đầu quặng đau, đau tới mức chân tay co rút, bước đi cực kỳ khó nhọc. Nhìn về phía trước, Ngọc Ngọc đang đi tới để đón lấy tôi, tay tôi lúc này với ra, chỉ muốn thật nhanh nắm được lấy tay của Ngọc Ngọc.
Chỉ là vào ngay lúc này, tay tôi không phải được Ngọc Ngọc nắm mà là được một người đàn ông quen thuộc nào đó nắm lấy. Anh ta nắm lấy tay tôi trước, sau đó cúi người bồng tôi lên, không để cho tôi tiếp tục đi đứng một cách khó nhọc như vừa rồi nữa. Mà tôi sau khi nhìn thấy Dương Cảnh Duệ, được nắm lấy tay anh ta, được anh ta ôm vào trong lòng… cảm giác an tâm càng lúc càng mạnh mẽ…
Nước mắt cũng không biết ở đâu cứ tuôn ra ào ào, tôi dựa đầu vào ngực Dương Cảnh Duệ, tay siết chặt lấy vải áo sơ mi của anh ta, tôi tủi thân òa khóc.
– Cảnh Duệ… sao bây giờ mới thấy mặt anh? Em đau bụng quá… không chịu nổi nữa… chắc em sống không nổi mất…
Dương Cảnh Duệ bồng tôi trên tay, sau lưng Ngọc Ngọc vừa chạy theo vừa khóc, xung quanh có rất nhiều tiếng nói, nghe qua rất ồn ào…
Dương Cảnh Duệ ôm tôi đi nhanh về hướng của bác sĩ Mỹ, anh ấy không quan tâm tới xung quanh, chỉ để ý tới duy nhất cảm xúc của một mình tôi. Vừa ôm tôi, anh vừa rũ mắt xuống nhìn tôi, lần đầu tiên tôi nhìn ra được sự nóng lòng chua xót chân thực nhất trong ánh mắt của anh ấy…
– Nói điên! Tôi chưa chết thì em chết thế nào được! Im lặng, đừng làm ồn, tôi sẽ cứu em, em đừng lo!
Có được câu nói chắc nịch của Dương Cảnh Duệ, tôi thật là an tâm, lúc này cũng có thể buông xuống mà nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Thực ra, tôi có thể chịu đựng được hết tất cả, chẳng qua là tôi muốn làm nũng một chút… làm nũng một chút với Dương Cảnh Duệ…
Cuộc đời này, nếu có một người nguyện chiều chuộng theo sự làm nũng của tôi mà không cảm thấy phiền hà thì thật là tốt biết mấy, nhỉ?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!