Hào Môn Tranh Sủng - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 15


Tôi tỉnh dậy trong sự an tĩnh của phòng bệnh, đây vẫn là phòng bệnh giống như trước kia tôi đã từng nằm. Dây nhợ linh tinh khắp cả người, tôi mở mắt, cầm giác bụng vẫn còn đau, ê ẩm nhoi nhói thật là khó chịu. Tay đặt trên bụng, tôi muốn vặn người, miệng liền không nhịn được mà kêu rên một tiếng. Đau thật sự, đau cứ như ai đó mổ bụng tôi ra rồi vậy…

– Trà… con tỉnh rồi hả Trà? Bà ngoại đây, ngoại đây con, ngoại đây!

Nghe tiếng bà ngoại, lại còn nhìn thấy bà khóc, tôi vừa hoàng hốt cũng vừa đau lòng. Bụng vẫn còn đau lắm nhưng một cái nhăn mày cũng không dám nhăn vì sợ bà ngoại lo lắng. Tôi cố nặn ra một nụ cười, giọng tôi khàn đặc nhưng vẫn cố trấn an bà ngoại tôi tới cùng.

– Bà ngoại… con… con không sao… ngoại đừng khóc mà!

Bà ngoại nghe tôi nói, bà càng khóc nhiều hơn, vừa xoa tóc tôi, bà vừa đau lòng mà nói trong nước mắt.

– Khổ thân con… bị như thế này sao không nói với ngoại từ sáng? Để tới mức ngất xỉu như vậy… bảo sao mà ngoại không đau lòng cho được. Ngoại có lỗi với con, để con bị người ta hại… ngoại xin lỗi… ngoại đau lòng cho con quá Trà ơi!

Tôi nghe bà ngoại nói, tôi có chút không hiểu lắm, liền hỏi.

– Ngoại nói con bị người ta hại… là sao hả ngoại? Ai hại con?

Nghe tôi hỏi, bà ngoại lại òa khóc nức nở, bà không nói rõ ràng, cứ luôn miệng xin lỗi tôi. Tôi thật sự rối rắm, không biết trong lúc tôi ngất đi, ở xung quanh tôi đã xảy ra những chuyện gì. Mà chắc chắn là phải có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm thì bà ngoại tôi mới nói như thế, không thể không có chuyện gì được.

Lúc này, mợ Ba vừa ở bên ngoài bước vào phòng, nhìn thấy bà ngoại đang ôm tôi khóc, mợ liền đi nhanh tới để an ủi bà ngoại, sau đó khuyên nhủ bà, để bà không quá đau thương mà sanh bệnh. Mợ nói, bà ngoại đã canh chừng tôi từ chiều tới giờ, bà sợ tôi tỉnh dậy không thấy ai thì sẽ tủi thân, sẽ khóc…

Tôi thương bà ngoại quá, nghe mợ Ba nói mà tôi muốn khóc, nhưng lại phải cố nuốt nước mắt vào trong để bà ngoại an lòng. Cuối cùng, tôi là bệnh nhân mà phải an ủi ngược lại người chăm bệnh, còn phải an ủi rất lâu thì bà ngoại mới chịu về nhà nghỉ ngơi, xém chút là bà đòi ở lại chăm tôi tới khi tôi khỏe mới chịu về. Tấm lòng yêu thương tôi của bà ngoại, nếu tôi không có mắt nhìn thì cũng có tâm mà cảm nhận được, tôi thật sự thương bà ngoại tôi nhiều lắm!

Sau khi dỗ dành được bà ngoại về nhà, trong phòng bệnh lúc này chỉ có tôi, mợ Ba và Ngọc Ngọc. Mợ Ba bấy giờ mới kể hết sự tình cho tôi nghe, mợ nói, sau khi đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu, biết tình hình của tôi không quá nguy hiểm, Dương Cảnh Duệ liền đích thân đến nhà họ Lê tôi một chuyến. Dương Cảnh Duệ cho rằng tôi bị người hạ độc dẫn đến đau bụng ngất xỉu, anh ấy đến là muốn điều tra về chuyện này của tôi.

Ban đầu, người nhà tôi nhất mực không tin chuyện tôi bị hạ độc, nhất là mợ Hai, mợ ấy luôn nói là làm gì có chuyện tôi bị hạ độc, mợ ấy còn nói chắc tôi chỉ là bị trúng thực mà thôi. Nhưng Dương Cảnh Duệ không cho là như vậy, anh ấy thuyết phục bà ngoại tôi cho anh ấy điều tra, bà ngoại tôi cũng liền đồng ý. Vậy nên chỉ trong vòng chưa đến một giờ đồng hồ, người của Dương Cảnh Duệ đã tìm được manh mối, chính là một tuýp kem đánh răng có thành phần khác lạ hơn bình thường…

Tuýp kem đánh răng này được phát hiện ở bãi rác của khu tôi sống, phải huy động hơn mấy chục người mới tìm ra được tuýp kem đánh răng này. Theo như lời mợ Ba tôi nói thì vào sáng hôm nay, một tên người làm đã lẻn vào phòng của tôi lúc tôi không có trong phòng rồi lấy đi tuýp kem đánh răng có chứa độc dược, để lại một tuýp kem đánh răng khác bình thường cho tôi để diệt đầu mối. Còn tuýp kem đánh răng có chứa dược độc đã được tên người làm cẩn thận đi vứt rất xa, xa đến tận bãi rác của khu vực. Nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng thì người của Dương Cảnh Duệ cũng tìm ra được tuýp kem đánh răng có chứa độc dược ở trong bãi rác. Và tên người làm hạ độc trong kem đánh răng của tôi cũng đã khai nhận là do hắn nghe theo lệnh của mợ Hai mà bỏ độc hãm hại tôi…

Mợ Ba vô cùng tức giận, nhắc tới mợ Hai, mợ ấy chau hết cả chân mày lại mà mắng.

– Mợ Hai… chị ấy quá độc ác… cũng quá hồ đồ rồi… dám làm ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy! Mợ biết thừa là chị ấy sợ con sẽ tỏa sáng hơn Hạ My nên mới dùng cách này để cản bước chân con, để con không đến tham gia vòng thi bữa nay. Tên kia đã khai ra là chính chị ấy sai hắn bỏ dược độc vào tuýp kem đánh răng của con, vậy mà chị ấy vẫn một mực chối bỏ là không có. Còn thề thốt đòi sống đòi chết để uy hiếp bà ngoại con… Trà à, chuyện này con phải nói với bà ngoại rõ ràng, không được để qua loa, nếu không ngày sau con sẽ rất khó sống.

Tôi nghe hết những gì mà mợ Ba vừa nói, lòng tôi căm phẫn vô cùng. Tôi đã nghi ngờ chuyện tôi bị hạ độc từ sáng sau khi gọi cho bác sĩ Mỹ, quả thật chính là như thế. Mẹ con mợ Hai quá đáng sợ, cũng quá độc ác, tôi biết mục đích của bọn họ là gì, tôi biết rõ mà…

Hạ My bị chê bai ở vòng thi đầu tiên, tất cả mọi người đều so sánh tôi và chị ta như lời Bảo Trang đã nói, vậy nên mẹ con chị ta mới muốn hãm hại tôi, muốn tôi không thể xuất hiện ở vòng thi thứ hai này, muốn tôi thua cuộc. Bởi vì chỉ cần không có tôi, hào quang của Hạ My ít nhất cũng sẽ còn, chị ta cũng sẽ không bị thiên hạ soi mói, chê bai là không bằng tôi. Hạ My rõ ràng là một con bài của Dương Cảnh Duệ, vậy mà chị ta lại cố tình không nhận ra, quả thực là ngu ngốc, cả hai mẹ con bọn họ đều ngu ngốc!

Thấy tôi im lặng không nói gì, mợ Ba trước là trấn an tôi, sau đó mợ ấy mới tiếp tục lên tiếng.

– Mợ đã nói với cậu Ba của con là phải làm chuyện này cho ra ngô ra khoai, không để cho con chịu ấm ức hoài như vậy được. Chuyện lần trước của Hạ My với Thiên Vĩnh đã là quá đáng lắm rồi, lần này lại càng quá đáng hơn, gây hại tới cả sức khỏe và tính mạng của con. Cậu Hai con mà còn bênh vực mợ Hai với Hạ My thì cũng đừng trách sao cậu Ba với mợ trở mặt…

Ngọc Ngọc đứng bên cạnh giường bệnh của tôi, con bé cũng ấm ức không kém, tức giận tuôn trào.

– Bà Ba nói đúng, chuyện này phải làm cho rõ ràng nha cô, không được để bà Hai với cô My được nước làm tới. Tranh đấu thì tranh đấu, nhưng đều là người trong một nhà, máu mủ quý giá, vậy mà bà Hai lại dám hại cô, còn hại thê thảm tới như vậy. Nếu không có chú Duệ, vậy thì em và cô biết tới khi nào mới bắt được tên kia. Cô thấy không, nhân chứng vật chứng có đủ mà bà Hai với cô Hạ My còn chối cỡ đó, nhất quyết không chịu nhận tội mới đáng sợ chứ!

Mợ Ba cũng quá bức xúc, mợ liền tiếp lời Ngọc Ngọc.

– Dương Cảnh Duệ thần thông quảng đại như vậy mà còn không nói lại cái miệng của mợ Hai con, chứng tỏ chị ấy là ngựa quen đường cũ, hại người nhiều lắm rồi nên mới dửng dưng nói dối trôi chảy như vậy được. Bây giờ mợ nghĩ lại mà còn thấy tức trong lòng, nếu sáng nay không có bác sĩ Mỹ với Dương Cảnh Duệ thì biết làm sao, con bị trúng độc xém chút nữa là phải lọc máu… nguy hiểm tới như vậy… càng nói càng thấy tức mà!

Mợ Ba không phải là tôi, mợ ấy chỉ là người ngoài mà còn cảm thấy bức xúc tức giận tới như vậy, vậy thì khỏi cần phải nói, trong lòng tôi đang hừng hực lửa giận tới cỡ nào. Có điều, tôi phải nhịn xuống một chút để cho thân tâm an ổn, bụng tôi lúc này đã không được ổn, nếu càng tức giận thì sẽ càng đau bụng, như vậy chỉ thiệt cho thân tôi. Được rồi, phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại… con mẹ nó thật mà!

Bụng vẫn còn âm ỉ đau, mợ Ba liền gọi bác sĩ tới kiểm tra cho tôi, cũng không nói thêm về chuyện vừa rồi nữa. Vì sức khỏe của tôi cũng ổn, trong bệnh viện còn có y tá, vậy nên tôi mới nói với mợ Ba và Ngọc Ngọc để hai người họ về nhà nghỉ ngơi, có gì sáng hôm sau vào thăm tôi cũng được. Mà mợ Ba lúc này cũng muốn về nhà, bởi mợ ấy còn phải xem chuyện của mợ Hai tới đâu để còn thúc đẩy cậu Ba tôi giải quyết, vậy nên bây giờ cũng chỉ còn một mình tôi nằm trong phòng bệnh.

Một mình an tĩnh, tôi suy nghĩ được rất nhiều chuyện, cũng bình tâm hơn được rất nhiều. Tất nhiên, tôi sẽ không bỏ qua cho mợ Hai và Hạ My, nhân chứng vật chứng có đủ, bọn họ nhắm có thể chạy thoát tội được hay sao? Có điều, tôi muốn im lặng để xem Dương Cảnh Duệ sẽ ngả bài gì với Hạ My. Tôi không tin anh ấy đột nhiên lại muốn cho Hạ My một cái danh sủng tốt đẹp như vậy, chắc hẳn phải có lý do nào đó…

Mà đúng như tôi dự đoán, đến tối, Bảo Trang chạy đến thăm tôi, cô ấy như một cái loa phát thanh, nói liên tục, nói không ngừng nghỉ. Ngồi cạnh bên tôi, Bảo Trang vừa ăn nho, vừa nói liếng thoắn.

– Chị gái với mợ của cậu quá đáng thật, chỉ vì sợ cậu sẽ tỏa sáng mà ra tay hại cậu như vậy, bây giờ ở giới hào môn xứ trà ai cũng biết, còn đang bàn tán vô cùng sôi nổi. Tớ đã bảo mà, chị gái cậu không bằng cậu, từ nhan sắc cho tới mọi thứ đều không bằng… vậy mà không hiểu sao lại được thiệp mời. Có người còn nói, chị gái cậu chắc chắn là đi cửa sau rồi, phen này thanh danh của chị ấy mất hết… là mất sạch luôn!

Tôi cũng tò mò không biết bên ngoài đang đồn gì về Hạ My, vậy nên tôi cũng liền hỏi.

– Nghiêm trọng tới thế sao? Cậu kể rõ hơn cho tớ nghe đi!

Bảo Trang gật đầu cái rụp, cô ấy bỏ mấy trái nho vào lại trong đĩa, lúc này mới nghiêm túc mà nói thật rõ ràng.

– Ngày hôm trước tớ đã nói với cậu, Hạ My chị của cậu bị mọi người chê bai và dè bỉu rất nhiều. Mọi người đều cho rằng Hạ My không bằng cậu, không xứng đáng có được thiệp mời từ Dương gia. Vậy nên mọi người đều nghĩ là chị cậu đi cửa sau, cố tình muốn xin một cái thiệp mời từ Dương gia. Hôm qua nếu không nể thiệp mời kia thì chị cậu đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên rồi, không có vé mà vào được vòng thi hôm nay đâu. Tớ cũng đã từng nói với cậu rồi mà, chuyện vị tiểu thư nào có được thiệp mời cũng rất là quan trọng. Bởi ai cũng biết, một khi đã có được tấm thiệp mời thì không nhiều thì ít, chủ nhân của thiệp mời cũng sẽ có được một cái giải phụ. Và tất nhiên, người được nhận thiệp mời cũng phải được xét vào diện tài sắc vẹn toàn, không phải là kiểu có đỏ mà không có thơm, như vậy sẽ rất mất mặt Dương gia. Mà Hạ My nhà cậu thì vừa vặn là kiểu có đỏ mà không có thơm, nhan sắc không bằng cậu, tri thức thì lại càng không bằng, mới tới vòng này thì đã bị đánh rớt, rất không xứng đáng với tấm thiệp mời kia. Trong số mười vị tiểu thư có được thiệp mời của Dương gia thì chỉ có chị của cậu là bị loại, chuyện này thật sự rất xấu hổ khiến cho ai cũng cười chê…

Dừng chút, như lấy thêm hơi, Bảo Trang liền nói tiếp.

– Về chuyện thiệp mời của chị cậu thì cứ xem như chị ấy may mắn đi, chúng ta sẽ không nói tới nữa. Nhưng về chuyện chị cậu hãm hại cậu tới mức nhập viện cũng đã được truyền ra, lúc này, tất cả người trong giới hào môn đều biết chị cậu bỏ độc dược vào kem đánh răng của cậu, hòng cản bước cậu tới tham gia vòng thi lúc sáng của Trà Hoa Nữ. Bây giờ mọi người đang rần rần về chuyện này của chị em cậu, mức độ lan tỏa của việc này còn kinh khủng hơn khi Dương gia thông báo về hội thi Trà Hoa Nữ. Có người còn nói rằng, chuyện của chị em nhà cậu rất giống với những câu chuyện hào môn tranh sủng. Mặc dù Lê gia không tính là đại hào môn nhưng tranh đấu lại quá quyết liệt, khiến cho tất cả mọi người đều được mở mang tầm mắt.

Ra là vậy, tin đồn này cũng lớn, đủ để hủy hoại thanh danh của Hạ My trong một thời gian dài. Nếu cậu mợ Hai xử lý không khéo léo thì có thể về sau, Hạ My sẽ khó mà lấy được chồng vì danh tiếng của chị ta đã mất sạch, làm gì còn nhà nào dám rước một cô con dâu có lòng dạ hiểm độc như vậy vào cửa. Vậy xem ra, nước cờ này mẹ con Hạ My tính sai cả rồi, cứ tưởng là một bước huy hoàng, ai nghĩ đâu lại là một bước xuống vực thẳm bế tắt!

Bảo Trang ôm một bụng thông tin thu thập từ lúc sáng tới giờ, cô ấy biết những gì đều sẽ kể cho tôi nghe không xót một chữ.

– Chị cậu bây giờ được mang danh là “ác nữ”, kể cả chuyện của chị em cậu và tên Thiên Vĩnh kia cũng đã được phanh phui ra, bây giờ mọi người đang nháo nhào chia sẻ thông tin đầy ắp trên mạng xã hội, nóng hổi vừa thổi vừa hóng drama. Cũng không rõ là ai đã đưa những thông tin về chị em cậu lên mạng xã hội, nhưng mà bài viết đọc rất cuốn, còn rất chân thật nữa, kể lại cứ như một bộ phim gia đấu ác liệt vậy… tớ đọc mà còn thấy hay kinh khủng, cứ muốn đọc tiếp đọc hoài thôi. Vậy nên, cậu bây giờ đã là người nổi tiếng rồi đó, người ta gọi cậu là quý nữ, còn Hạ My thì được gọi là ác nữ.

Tôi giật mình, không nghĩ mọi chuyện lại đi xa tới mức độ này, từ lúc tỉnh dậy tới giờ tôi cũng không cầm điện thoại để xem, vậy nên tôi cũng không biết những thông tin trên mạng kia.

– Thật sao? Sao tớ ngủ chỉ mới chưa đầy một ngày mà lại xảy ra nhiều chuyện vậy? Có thật là tớ chỉ ngủ có một ngày không?

Bảo Trang cười hiền lành, cô ấy cười với tôi, cũng không quên trêu ghẹo.

– Không, cậu đã ngủ được một ngàn năm rồi, bây giờ tỉnh dậy được rồi đó. Tớ thấy cậu giống hệt mấy cô nữ chính trên phim, cái gì mà tiểu thư bị khinh rẻ sống dậy để trả thù và cái kết đầy bất ngờ… kiểu kiểu như vậy. Hay là cậu viết tiếp đoạn kết cho chính drama của cậu đi, tớ cũng muốn đọc hết, biết luôn được kết cục thì càng tốt!

Bảo Trang nói vu vơ như vậy, vậy mà lại trúng hoàn toàn, không sai một ly nào. Tôi đúng là cô tiểu thư ngốc nghếch được ban phép thần để sống lại trả thù đây mà, là chính tôi chứ còn ai vào đây nữa. Không nghĩ được là cuộc đời tôi lại có một ngày đột nhiên trở nên nổi tiếng bạo phát như vậy, đúng là không thể lường trước được chuyện gì mà!

*
Bảo Trang về, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại một mình tôi, rảnh rỗi, tôi liền lướt điện thoại, đọc tin tức xem có đúng như những gì mà Bảo Trang vừa nói không…

Trên mạng có rất nhiều người chia sẻ bài viết của một người nào đó, người đó kể chi tiết về drama của tôi và Hạ My, kể rất thật, không sai một chút xíu nào. Từ chuyện của chị em tôi và Thiên Vĩnh, cho tới chuyện tham dự Trà Hoa Nữ rồi tới cả chuyện mẹ con Hạ My hạ độc vào kem đánh răng của tôi… tất cả đều được ghi chép lại vô cùng chính xác. Chưa hết, người viết bài bí ẩn đó còn viết thêm một bài về chuyện trước kia tôi đột nhiên ngã bệnh trở nặng sắp chết. Và tất nhiên, mọi nghi vấn đều đổ dồn về phía mợ Hai tôi… đặc sắc tới không thể đặc sắc hơn được nữa!

Tôi đọc chính cậu chuyện của bản thân được viết ra mà vẫn còn cảm thấy rất cuốn, bảo sao người đọc lại cảm thấy thú vị thích thú tới như vậy. Thường là những chuyện tranh đấu như thế này người ta sẽ có xu hướng rất quan tâm, còn chưa kể đây lại một câu chuyện tranh đấu thật, mức độ yêu thích sẽ còn tăng mấy bậc, không gây xôn xao thì mới là chuyện kỳ lạ đó.

Mà tốc độ chia sẻ bài viết càng nhanh thì thanh danh của Hạ My càng hỏng, có thể phải cần một khoảng thời gian dài quy ẩn giang hồ thì Hạ My mới có thể xuất hiện bên ngoài được. Còn bây giờ, chị ta gần như là có người ghét, nếu cứ huênh hoang không biết tiết chế thì kiểu gì cũng sẽ gây họa vào thân mà thôi!

– Xem gì đó? Còn đau không?

Đang mải mê xem điện thoại, đột nhiên nghe giọng nam ấm áp quen thuộc vang lên, tôi có hơi giật mình một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Nhìn Dương Cảnh Duệ đang đi tới trước mặt tôi, lại nhìn anh ấy đang kéo ghế ngồi xuống, động tác ưu nhã dứt khoát, trông cuốn hút vô cùng. Nhớ tới khi sáng này còn trách móc người ta, hai má tôi có ửng đỏ đôi chút, giọng tôi lí nhí, đáp khẽ.

– Đã hết đau bụng rồi ạ, nhưng vẫn còn hơi uể oải một chút.

Cảnh Duệ gật đầu, anh ấy rót nước ấm cho tôi, cũng không quên nhắc nhở.

– Uể oải là đúng, em chỉ thiếu mức lọc máu, không mệt mỏi thì mới là lạ. Sau này buộc phải uống thuốc để điều dưỡng lại thân thể, trông em gầy hơn trước kia tôi gặp rất nhiều.

Tôi nhìn xuống tay chân mình, đúng thật là có hơi gầy nhỉ, bàn tay trơ hết cả xương rồi còn gì. Trước kia đã gầy, bây giờ lại còn gầy hơn, mà gầy quá cũng không đẹp, trông rất thiếu sức sống. Về sau tôi phải chăm tẩm bổ mới được, thời gian này cơ thể bị tàn phá quá đáng.

Thấy tôi không nói gì, Cảnh Duệ lúc này mới nhìn thẳng vào tôi, anh chậm rãi, hỏi.

– Đã đọc những bài viết trên mạng rồi à? Có đúng sự thật không?

Với câu hỏi này của Cảnh Duệ, tôi có phần nghi hoặc, như để xác minh được câu trả lời, tôi liền hỏi thẳng.

– Những bài viết này… là anh thuê người viết có phải không?

Cảnh Duệ không chút suy nghĩ, anh gật đầu, vô tư xác nhận.

– Ừm, bài viết cũng khá hay, về sau sẽ còn một vài bài nữa.

Quả nhiên… những gì tôi suy đoán là đúng… tất cả đều do một tay Dương Cảnh Duệ ở sau ra tay giúp tôi trả thù. Bảo sao những bài viết kia lại chi tiết và đầy đủ được tới như vậy, ra là có bàn tay phép thuật của Cảnh Duệ ở sau…

Hai mắt nhìn thẳng vào Cảnh Duệ, tôi không quá hả hê, nhưng cũng không giả vờ rộng lượng từ bi bác ái. Tôi cũng có chút lo lắng trong lòng, mà đối mặt với người đàn ông quyền lực tinh ý như Cảnh Duệ, tôi vẫn là không nên che giấu cảm xúc quá nhiều.

– Viết nhiều như vậy… nếu xảy ra chuyện lớn thì thế nào?

Cảnh Duệ vẫn một bộ dáng điềm tĩnh như vậy, anh hỏi tôi.

– Chuyện lớn là chuyện gì nào?

Tôi không tính sẽ bỏ qua cho Hạ My, nhưng tôi cũng không thể chối bỏ được việc… Hạ My là chị gái có chung dòng máu Lê gia với tôi. Chuyện đã lớn tới mức này, tôi lại sợ sẽ vượt xa tầm kiểm soát của tôi thêm một lần nữa.

– Chuyện lớn có thể là… ảnh hưởng đến tính mạng của Hạ My thì sao ạ? Bây giờ trên mạng đang gọi chị ta là ác nữ, với danh xưng này, em lo là chị ta sẽ chịu đựng không nổi. Dù sao đây cũng là chuyện tranh đấu của nhà họ Lê em, giờ để mọi người quan tâm nhiều tới như vậy, đây rõ ràng là chuyện lớn.

Đối với những tâm tư này của tôi, Cảnh Duệ như nhìn thấu được từ trước. Anh lúc này đột nhiên nắm lấy bàn tay của tôi đùa nghịch tự do, ánh mắt khẽ rũ xuống, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đanh thép vang dội.

– Chuyện lớn gì, chuyện của cô ta không phải là chuyện lớn, chỉ đáng là chuyện nhỏ mà thôi. Những chuyện nhỏ như thế này thì tùy ý em quyết định. Em muốn là hình tròn thì là hình tròn, còn muốn là hình vuông thì là hình vuông. Tôi cho cô ta một cái danh vị ảo, cốt lõi cũng chỉ chờ có như vậy, mẹ con cô ta dám động tới em, vậy thì cũng nên nghĩ tới một ngày sẽ bị tôi lột da ra chứ? Chuyện nhỏ cho em thoải mái tung hoành, chuyện lớn tôi gánh thay em… em lo gì!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN