Hào Môn Tranh Sủng - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 17


Chiều hôm đó sau khi về nhà thăm bà ngoại và lấy đồ dùng cá nhân, tôi có gặp riêng mợ Ba một chút rồi mới về lại bệnh viện. Mợ Ba nói với tôi, bà ngoại đã bắt được Hạ My đang trốn ở bên ngoài lôi trở về, sau đó ra lệnh cấm túc mợ Hai và Hạ My ở trong nhà, không để cho hai người bọn họ ra ngoài nói lung tung rồi gây ảnh hưởng tới tôi và nhà họ Lê. Mợ Ba còn nói, rất có thể, bà ngoại sẽ từ mặt mợ Hai, còn Hạ My sẽ được giáo dưỡng nghiêm khắc lại nếu như vẫn còn muốn làm con cháu của Lê gia.

Về quyết định này của bà ngoại, tôi cũng không biết nên có ý kiến như thế nào nữa. Đồng ý là mợ Hai và Hạ My hãm hại tôi, nhưng chẳng lẽ bây giờ tôi phải gi.ết bọn họ thì mới vừa lòng tôi hay sao. Hơn nữa, Hạ My là cháu nội của bà ngoại tôi, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cắt vào chỗ thịt nào thì cũng sẽ đau, bà ngoại tôi chắc chắn là không đành lòng từ mặt cháu nội, mà tôi cũng không muốn ép buộc bà…

Tôi cũng đã suy nghĩ, về chuyện giữa tôi và mẹ con Hạ My, tôi sẽ có cách trả thù của riêng mình. Bọn họ đã dám hạ độc vào kem đánh răng của tôi thì tôi cũng sẽ làm lại y hệt như vậy. Tất nhiên tôi sẽ không hại chết họ, nhưng tôi muốn cho hai mẹ con bọn họ phải trải qua cảm giác đau đớn khủng hoảng như tôi đã từng, để bọn họ biết, bản thân bọn họ có bao nhiêu ác độc đối với tôi.

Cuộc đời này chính là như vậy, người đã không có tâm độc ác, vậy thì khi trả thù, tâm cơ cũng chỉ có thể đến mức như vậy, không cách nào ác hơn được nữa. Tôi cũng không cảm thấy bản thân tôi thất bại khi không biết cách trả thù, bởi vì tôi chỉ làm những việc mà tôi cho là đúng và không trái với quy luật của đạo đức. Nếu như tôi ăn miếng trả miếng, hại mẹ con Hạ My tới chết đi, vậy thì trong lòng tôi, tôi sẽ tự cảm thấy ghê sợ bản thân tôi, có khi chính tôi sẽ tự hủy hoại bản thân tôi vì chuyện này cũng không chừng. Chung quy, người như tôi không thể làm việc ác, mức độ nhẫn tâm trong người tôi cũng chỉ tới đây là cùng, và tôi an tâm với điều đó!

*
Trở về bệnh viện, vừa bước vào phòng, tôi đã ngửi được mùi cháo thịt thơm lừng. Bác sĩ Mỹ nhìn thấy tôi vào phòng, chị ấy nhìn tôi, cười nói thật vui vẻ.

– Em về rồi đó à? Mẹ chị nấu cháo đem tới cho em, em ngồi xuống ăn liền đi cho nóng. Mẹ chị nấu ăn rất ngon, em ăn chắc chắn sẽ vừa miệng.

Tôi nhìn sự nhiệt tình của bác sĩ Mỹ, rồi lại nhìn sang gương mặt phúc khí điềm tĩnh của Cảnh Duệ, cảm giác được quan tâm quả thực có làm cho tôi hơi… ngại ngùng một chút. Tôi bước đến gần bên bác sĩ My, nhìn cháo được múc ra thơm lừng hết cả mũi, tôi cười, dịu giọng hỏi.

– Là bác gái nấu cho em ạ? Thật sao chị?

Bác sĩ Mỹ đặt chén cháo tới trước mặt tôi, chị ấy cười tươi rạng rỡ, gật đầu rồi nói.

– Thật, là mẹ chị nấu. Mẹ chị nấu rồi cho người đem đến cho em chứ phần chị thì chịu rồi, chị không biết nấu ăn.

Cảnh Duệ tiếp lời chị gái, giọng của anh thật trầm và ấm.

– Là mẹ tôi nấu đem tới, em ăn đi, đừng ngại cũng đừng khách sáo.

Tôi gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, sau đó liền chậm rãi thưởng thức phần cháo mà bác gái nấu riêng cho tôi. Mà phải công nhận là bác gái nấu cháo rất ngon, hương vị đậm đà, hạt cháo mềm mịn như tan vào trong miệng. Tôi múc hết muỗng này rồi lại múc đến muỗng khác, thoắt cái đã ăn xong hết một chén, cảm giác cực kỳ cực kỳ ngon miệng!

Ăn xong cháo, bác sĩ Mỹ lại đem trái cây bày ra bàn cho tôi, còn có cả nước ép hoa quả, tất cả đều là bác gái chuẩn bị cho tôi, nhiều tới mức để đầy một bàn.

Đợi tôi ăn xong cháo, ăn một ít trái cây, uống một ít nước ép hoa quả, bác sĩ Mỹ lúc này mới chịu về lại khoa để khám bệnh cho bệnh nhân. Bước ra cửa, bác sĩ Mỹ nhìn về phía tôi cười xinh đẹp, vừa nói với tôi, cũng vừa là nói với Cảnh Duệ.

– Em ăn xong rồi thì nghỉ ngơi đi, cháo vẫn còn, nếu em đói thì nhớ ăn thêm. Còn một hai ngày để nghỉ ngơi, em nên tận dụng thật tốt, đừng nên làm những chuyện mất sức. Với lại chị bảo, ở đây là bệnh viện, hai đứa cẩn thận một chút. Mẹ cũng mong có cháu nội ẵm bồng, nhưng sức khỏe bây giờ của Trà không tốt đâu, chưa mang thai được đâu đấy!

Tôi ngớ người mà nhìn bác sĩ Mỹ chằm chằm, nghe chị ấy nhắc nhở như vậy, hai má tôi đỏ ửng lên, ngại chín hết cả mặt với Cảnh Duệ đang ngồi bên cạnh. Mà trái ngược với vẻ ngại ngùng của tôi, Cảnh Duệ vẫn cực kỳ điềm nhiên, anh ấy còn có một chút bất mãn, từ tốn mà lên tiếng trả lời.

– Chị luôn có những suy nghĩ khác người, bảo sao Bảo Bảo giống chị, toàn suy nghĩ không giống ai. Em phải nói với anh rể tách chị và Bảo Bảo ra mới được, để chị nuôi dạy thằng bé, em thật sự không thấy yên tâm.

Cảnh Mỹ nhìn em trai mình, chị ấy nhíu mày, gấp gáp nói.

– Em đừng có nói linh tinh với anh rể em, nếu Bảo Bảo mà được đưa về bên nội thì em cũng đừng trách sao ngày tháng sau này chị em mình cơm không lành, canh không ngọt. Chị cảnh cáo đấy, đừng có mà giở trò.

Cảnh Duệ nhún vai tỏ vẻ không bận tâm, giọng anh ấy vẫn dửng dưng như vậy.

– Vậy chị cũng đừng nói linh tinh với Thanh Trà, con gái người ta da mặt mỏng, không dày như da mặt của chị đâu.

Cảnh Mỹ bĩu môi nhìn em trai, chị ấy cố cằn nhằn bất mãn thêm một câu nữa thì mới chịu ra ngoài.

– Đồ xấu tính nhà em, bênh vợ là giỏi!

Hai chị em Cảnh Mỹ và Cảnh Duệ mỗi lần nói chuyện với nhau thì đều luôn là như vậy. Bọn họ mặc dù có nét giống nhau nhưng tính cách thì khác xa nhau, một người là chó, một người là mèo, cứ gặp là gây nhau, lần nào cũng như lần nào. Có điều tôi biết, hai chị em bọn họ chỉ khắc khẩu thích trêu ghẹo nhau thôi, chứ thực ra, giữa hai người bọn họ có biết bao nhiêu là yêu thương dành cho nhau. Có một người chị tinh tế như Cảnh Mỹ, lại có một người em quyền lực như Cảnh Duệ… một cặp long phụng như thế này… ai cũng thích!

Bác sĩ Mỹ đi rồi, trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi và Cảnh Duệ, không khí có chút ngại ngùng, tôi là đứa bắt chuyện trước.

– Vừa nãy anh nói Bảo Bảo… Bảo Bảo là con trai của chị Mỹ ạ? Sao chị ấy có vẻ sợ bên nội bắt con vậy anh?

Cảnh Duệ rót cho tôi cốc nước ấm, thần sắc khoan thai nhẹ nhàng, anh nói.

– Bên nhà chồng của chị Mỹ muốn đưa Bảo Bảo sang nước ngoài để tiếp nhận giáo dưỡng của người thừa kế… chị Mỹ chưa muốn thằng bé đi nên vẫn giữ thằng bé ở bên cạnh. Liên gia trước giờ luôn đào tạo người thừa kế từ lúc nhỏ, Bảo Bảo là người được chọn, thằng bé trước sau gì cũng phải đi. Nhưng mà Cảnh Mỹ sức khỏe cũng kém, cũng chỉ có thể sinh được Bảo Bảo, chị ấy rất thương thằng bé, không muốn để thằng bé xa mẹ từ nhỏ, sợ mẹ con sẽ xa cách tình cảm.

Tôi gật gù, hoàn toàn đồng cảm với bác sĩ Mỹ. Phụ nữ vất vả chín tháng mười ngày sinh con, ai cũng muốn con cái được khỏe mạnh lớn lên trong vòng tay chăm sóc của mình, nào muốn con rời xa từ nhỏ như vậy.

– Chị Mỹ không đồng ý cũng là nguyên nhân chính đáng, nếu đổi lại là em, em cũng không để cho con em rời xa em từ nhỏ như vậy…

Cảnh Duệ nghe tôi nói, anh nhìn tôi, ánh nhìn có chút ý tứ sâu xa, môi lại còn cười nhẹ.

– Em yên tâm, tôi sau này sẽ tự giáo dưỡng con tôi, không để cho thằng bé phải đi xa như vậy. Ba nó có sẵn một đế chế riêng, nó chỉ cần thừa kế mà thôi.

Tôi… có chút không hiểu câu nói này của Cảnh Duệ. Việc anh ấy muốn tự tay đào tạo con từ nhỏ thì tôi có thể hiểu, nhưng cái câu “em yên tâm” thì là như thế nào, sao lại là “em yên tâm”?

Thấy tôi cứ nhìn anh như vậy, Cảnh Duệ cười cười, nụ cười rõ ràng hiện lên, anh nói.

– Tôi sau này không phải là người thừa kế của Dương gia, ở bên tôi không cần cảm thấy áp lực. Dương gia cũng không như lời đồn bên ngoài, ở Dương gia không có bao nhiêu khắc nghiệt về tranh đấu. So với Dương gia, tôi thấy Lê gia em phức tạp hơn khá nhiều.

Tôi lại tiếp tục ngẩn người, càng lúc càng mờ mịt, càng lúc càng không hiểu được ý của Cảnh Duệ. Suốt từ nãy tới giờ, anh ấy luôn nói những lời rất khó hiểu, làm tôi hoang mang đến ngây người. Cảnh Duệ nói giống như là tôi với anh ấy sẽ kết hôn với nhau vậy, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?

Tôi im lặng một chút, càng nghĩ càng thấy tò mò không yên, như đã muốn hỏi từ rất lâu rồi vậy, tôi quyết định đánh bạo một lần, hỏi thẳng Cảnh Duệ.

– Cảnh Duệ, giữa chúng ta… rốt cuộc là như thế nào vậy?

Đối với câu hỏi này của tôi, Cảnh Duệ không một chút bất ngờ, anh nhìn tôi, ánh nhìn dịu dàng hẳn, lời nói cũng nhẹ nhàng trầm ấm, cứ như là đang thủ thỉ bên tai tôi vậy.

– Em nghĩ là thế nào thì sẽ là thế đó, tùy vào em. Anh cũng đã có tuổi rồi, cũng lần đầu tiên cảm thấy cần trân trọng một người con gái như vậy. Thật ra, anh đã từng nhìn em từ một cô bé rồi lớn lên thành một thiếu nữ như hiện tại… trong lòng quả thực là có rung động.

Tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, đi từ ngỡ ngàng này sang ngỡ ngàng khác, nhất thời cảm thấy rối bời khi được tỏ tình, không biết nên nói cái gì vào lúc này cho phải. Rõ ràng là trong lòng tôi có cảm tình với Cảnh Duệ trước, cũng là tôi bị anh thu hút trước. Thế mà lại không nghĩ tới, người có ý trước lại chính là Cảnh Duệ anh…

Tôi và Cảnh Duệ ngồi chung trên một chiếc ghế sô pha, khoảng cách giữa tôi và anh là rất gần, chỉ cách nhau khoảng hai gang tay. Tôi nhìn anh, nhìn thật kỹ, nhìn kỹ tới từng chân tơ kẽ tóc, nhìn kỹ đến từng cái nhíu mày của anh. Cảnh Duệ rất đẹp, ngũ quan sắc sảo như tượng tạc, khí chất vương giả hơn người, nhìn đâu cũng thấy bị cuốn hút. Đã vậy, lúc này anh còn nói rung động với tôi, làm cho tim tôi đập rộn ràng, cảm giác cứ như quả tim sắp nhảy ra ngoài luôn vậy. Tim tôi ở trong lồng ngực tôi, nhưng nó lại đập vì Cảnh Duệ, đập vì những lời tỏ tình đơn giản chân thật của anh…

Bà ngoại tôi nói, bà nhìn thấy được tình ý trong hành động và thái độ của Cảnh Duệ. Lúc đó tôi còn nghĩ bà chỉ nói như vậy thôi, cũng không tin là thật. Nhưng còn bây giờ…

Cảnh Duệ lúc này đột nhiên đưa tay sờ lên mặt tôi, thân nhiệt anh ấm áp, sau đó là nghiêng khẽ đầu rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn. Xúc cảm mềm mại từ môi truyền tới, hai mắt tôi vô thức mở tròn, nhìn được thật rõ ánh nhìn thật sâu trong mắt Cảnh Duệ. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy ánh mắt sáng rực nhưng trầm mê của anh, cũng là lần đầu tiên, tôi được cảm nhận sự dịu dàng từ anh như vậy. Môi anh thật mềm mại, hơi thở dễ chịu, anh hôn tôi cẩn thận như hôn một cánh hoa…

– Thanh Trà… em hoài nghi cái gì… tình cảm của anh rõ ràng như vậy… chẳng lẽ em không nhận ra? Có một vài chuyện đừng nên nghe ai nói, chỉ nên một mình em cảm nhận… là anh đối tốt với em… không phải đối tốt với người ngoài…

Tôi… tôi không phải hoài nghi, nhưng mà tôi hốt hoảng, tôi không nghĩ đây lại là sự thật. Tôi trước giờ luôn nghĩ, tôi sẽ không với tới được Cảnh Duệ, hoặc có chạm tới được thì giữa tôi và anh cũng sẽ không có được kết quả tốt đẹp. Tôi cũng tin là Cảnh Duệ có để ý tới tôi, nhưng đi tới đoạn nảy sinh mối quan hệ đường hoàng như thế này thì vẫn là một cái gì đó rất đặc biệt trong tôi. Được người mình thích thích lại mình, cảm giác này phải nói là kỳ diệu đẹp đẽ làm sao!

Tay tôi vòng qua cổ Cảnh Duệ, trước khi để môi mình chạm vào môi anh, tôi phải nói một cái gì đó thật đặc biệt mới được.

– Cảnh Duệ… đây là quyết định của anh… anh không được phép hối hận!

Cảnh Duệ ôm siết lấy eo tôi rồi kéo tôi kề sát vào người anh, anh hôn tôi, nụ hôn ngọt ngào mê hoặc, anh trầm giọng, nói thật khẽ.

– Dương Cảnh Duệ anh chưa từng nói đùa, cũng sẽ không hối hận. Sau này ở cạnh anh, yêu anh, tin ở anh. Anh cho em một chỗ dựa cả đời, một đời này cũng chỉ có em!!!

*
Tôi và Dương Cảnh Duệ đã xác nhận rõ mối quan hệ, sau này giữa chúng tôi là người yêu của nhau, không phải là mối quan hệ mập mờ không rõ như trước kia nữa. Trước kia, tôi không có bao nhiêu tin tưởng và hy vọng vào Cảnh Duệ, nhưng kể từ khi đã xác nhận rõ ràng, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đặt tình cảm của mình vào anh. Cũng không biết bọn tôi có thể đi được đến đâu, nhưng hiện tại tôi cứ sống hết mình vì tình yêu, yêu thương một người thật lòng thật dạ. Trên đời này gặp được một người mình thấy thích đã là hiếm, lại còn là một người mình thích cũng thích mình… chuyện này tốt đẹp biết là bao nhiêu!

Còn về chuyện bà ngoại đã nói với tôi, tôi tạm thời chưa muốn nghĩ tới. Chọn lựa giữa quyền thừa kế và Cảnh Duệ, là lựa chọn thứ gì thì chắc chắn cũng sẽ để lại hối tiếc trong tôi. Hơn nữa hiện tại tôi vừa xác định mối quan hệ với Cảnh Duệ, vậy nên tôi càng không muốn nghĩ đến việc lựa chọn. Tôi hoàn toàn có thể đồng cảm với việc bà ngoại muốn tôi chọn lựa, tôi biết bà yêu thương tôi, cũng biết bà luôn lo nghĩ cho tương lai của nhà họ Lê, tất cả tôi đều hiểu. Chỉ là, tình thế lúc này không cho phép tôi chọn lựa, và tôi thật sự cũng không muốn chọn lựa. Trước tôi vẫn sẽ theo đuổi danh vị Trà Hoa Nữ, đợi khi có kết quả chung cuộc thì cũng là lúc mọi thứ có được câu trả lời…

Nếu chọn lựa quyền lực hiện thời thì tôi sẽ phải bỏ qua chuyến xe thanh xuân đẹp nhất trong cuộc đời tôi, tôi thật sự không nỡ, là vô cùng không nỡ!

*
Ngày hôm sau, sáng trưa chiều ba cữ, bác gái Dương đều cho người đem thức ăn bổ dưỡng đến tẩm bổ cho tôi. Bác gái nấu rất kỳ công, món nào cũng ngon, nhưng tiêu chí ưu tiên hàng đầu luôn là các món ăn thanh đạm dễ tiêu. Ngoài thức ăn, bác gái còn chuẩn bị trái cây và nước ép, mỗi một món đều có tờ hướng dẫn, tận tình tỉ mỉ vô cùng. Cảnh Duệ nói, bác gái rất thích tôi, nếu không phải vì ngày mai ở Dương gia sẽ đón tiếp các vị tiểu thư đến ở thì bà đã tới bệnh viện thăm tôi. Về tình cảm của bác gái Dương dành cho tôi, tôi thật sự biết ơn, cũng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Bản thân tôi trước giờ luôn rất ít nhận được tình cảm yêu thương thật lòng, vậy nên chỉ cần là người thật lòng quan tâm tới tôi, dù chỉ là một chút thôi thì tôi cũng xin khắc ghi và trân quý vô cùng.

Vì bác gái Dương ba cữ đều đưa thức ăn tới, tôi sợ bà ngoại sẽ đem thêm thức ăn tới nữa nên tôi mới dặn dò bà đừng chuẩn bị thức ăn đem đến bệnh viện cho tôi. Tôi nghe mợ Ba nói mới chỉ có mấy ngày mà bà ngoại đã ngã bệnh nhưng mà bà giấu tôi, cũng không muốn để người khác cho tôi biết. Tôi nghe mà xót hết cả ruột gan, rất muốn về thăm bà nhưng mợ Ba đã cản tôi lại. Mợ nói bà ngoại đang giải quyết chuyện của mợ Hai và Hạ My, biết là bà ngã bệnh nhưng bà đã không muốn cho tôi biết thì tôi cũng đừng nên về. Một phần vì sức khỏe tôi cũng chưa ổn định, đi đi về về bất tiện, phần nữa là vì ngày mai đã đến ngày tập trung, tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn để còn sức khỏe mà thi đấu.

Mợ Ba gọt táo cho tôi, đưa đến cho tôi một đĩa táo nhỏ, mợ dịu dàng, nói.

– Con ăn đi, ăn táo tốt cho hệ tiêu hóa. Ngày mai là tới ngày tập trung rồi, nhớ ăn uống cẩn thận, phải uống thuốc đầy đủ. Chuyện ở nhà con yên tâm, bà ngoại và cậu mợ sẽ giải quyết ổn thỏa hết cho con, không để con chịu thêm thiệt thòi. Bây giờ con cứ thoải mái tinh thần để thi, nếu có được danh vị Trà Hoa Nữ, mọi thứ tới với con sẽ dễ dàng hơn…

Dừng chút, mợ Ba lúc này mới nhắc tới Cảnh Duệ.

– Vừa nãy mợ thấy Dương Cảnh Duệ xoa tóc con mà mợ thật là giật mình… hai đứa… có tiến triển rồi phải không?

Về chuyện của tôi và Cảnh Duệ, tôi cũng không có ý định giấu giếm. Dù sao Cảnh Duệ cũng không muốn giấu người nhà tôi chuyện tôi và anh qua lại, vậy thì tại sao tôi phải giấu, không nên giấu.

Tôi gật đầu, cũng có chút xấu hổ một chút.

– Dạ… đúng là có tiến triển đó mợ…

Mợ Ba nghe tôi xác nhận, mợ cười mừng rỡ, còn không quên chúc mừng tôi.

– Mợ nghi đâu là trúng đó mà, bà ngoại con cũng đã nói chuyện này với mợ, chỉ là mợ thấy Cảnh Duệ còn chưa có thân mật với con nên mợ mới không tin thôi. Nếu hai đứa tới được với nhau thì tốt quá rồi, con ở bên Cảnh Duệ, cậu mợ mới thấy an tâm được. Người như con phải gả vào nhà có tiếng tăm lừng lẫy như Dương gia thì mới được rạng danh, mợ nghe mà mừng cho con…

Dừng chút, mợ Ba đột nhiên khẽ thấp giọng, mợ như là cẩn thận, như sợ người ngoài sẽ nghe được những lời mà mợ sắp nói.

– Bây giờ con với Cảnh Duệ đã qua lại thì con càng phải cố gắng trong hội thi lần này, nếu con trở thành Trà Hoa Nữ, vậy thì người khác mới không dám bắt bẻ chuyện con bước chân vào Dương gia. Mợ thấy Cảnh Duệ là thật lòng quan tâm đến con, mối nhân duyên này, con đừng nên bỏ lỡ. Con cũng biết, nếu xét về mọi khía cạnh thì chuyện con và Cảnh Duệ yêu nhau đều là chuyện tốt đối với con. Cũng không phải mợ chê con không bằng Cảnh Duệ, nhưng thực sự là nhà họ Lê mình cũng có chút không môn đăng hộ đối lắm với Dương gia. Vậy nên nếu con muốn một mối quan hệ lâu dài và có được kết quả tốt đẹp mỹ mãn thì con phải thật cố gắng trong vòng thi sắp tới. Tương lai của con sau này đều là do con định đoạt, con nhất định đừng để bỏ lỡ Cảnh Duệ… nếu không con chắc chắn sẽ phải hối tiếc đó Thanh Trà à!

Những gì mợ Ba vừa nói, không phải là tôi không hiểu, tất cả tôi đều hiểu hết, chỉ có điều là tôi không biết năng lực của bản thân tôi có thể đi được tới đâu mà thôi. Tất nhiên, tôi sẽ hết sức cố gắng để giành lấy danh vị Trà Hoa Nữ, vì đối với bản thân tôi hiện tại, không có gì có thể tốt bằng danh vị cao quý này…

Chỉ là, không biết tôi sẽ đi được đến đâu, cũng không thể cứ trông chờ vào sự thiên vị của Cảnh Duệ dành cho tôi ở Trà Hoa Nữ được…

Chỉ hy vọng kết quả sẽ tốt đẹp như là tôi đang mong muốn, một bên có danh vị, một bên có Cảnh Duệ… cuộc đời này cũng chỉ cần có như thế!

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN