Hào Môn Tranh Sủng - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 18


Vòng thi bán kết và chung kết của Trà Hoa Nữ sẽ được diễn ra trong 4 ngày. Theo như thể chế của hội thi, vòng thi bán kết và chung kết sẽ được diễn ra nối tiếp nhau. Và vào ngày thứ tư của hội thi, kết quả chung cuộc sẽ được công bố.

Vòng bán kết sẽ chấm về “công dung ngôn hạnh” của tiểu thư hào môn trong vòng 4 ngày ở nhà chung tại Dương gia. Điểm của vòng bán kết sẽ được cộng chung vào điểm của vòng chung kết. Vòng chung kết sẽ thi về trà, mỗi một vị tiểu thư sẽ được tự do sáng tạo ra một vị trà mới trên nền 20 loại trà được chuẩn bị sẵn. Vòng chung kết là thi về khả năng sáng tạo, tư duy nhạy bén và đặc biệt là phải có kiến thức cố định về trà. Vì để kết hợp từ các loại trà có sẵn cho ra một hương vị trà mới không trùng khớp với các loại trà có trên thị trường cũng không phải là một việc làm dễ dàng. Vậy nên mới nói, danh vị Trà Hoa Nữ không phải ai muốn có được là có, đây là danh vị vinh quanh nhất xứ Trà mà không phải cứ có tiền và có quyền lực là mua được!

Từ sáng tôi đã tới Dương gia để ghi danh và bốc thăm chọn phòng ngẫu nhiên. Có tổng cộng 15 vị tiểu thư nên sẽ được chia vào 8 phòng, vì dư ra một người nên sẽ có một vị được ở một phòng đơn. Tất cả 15 người đang có mặt ở đây kể cả là tôi thì đều mong bản thân sẽ bốc thăm trúng vào phòng đơn để được thoải mái, nhưng phòng đơn chỉ có một, và tôi cũng không phải là người may mắn đó…

Tiểu thư Ngô Hạnh là Trà Hoa Nữ đương nhiệm của 4 năm về trước, chị ấy cũng chính là vợ của đại thiếu gia Dương Cảnh Hào. Ở hội thi Trà Hoa Nữ lần này, Ngô Hạnh sẽ đóng vai người dẫn dắt và cũng là người chấm điểm chính ở vòng thi bán kết. Ngô Hạnh có đầy đủ công dung ngôn hạnh mà một vị tiểu thư hào môn cần có, từ lời nói cho đến hành động cử chỉ đều không một điểm nào chê được. Lúc nhìn thấy Ngô Hạnh xuất hiện từ vòng 1 của hội thi thì tôi đã thấy cực kỳ ấn tượng rồi, lúc này còn được nhìn thấy chị ấy ở vị trí gần như vậy, quả thực là kích thích biết bao…

Ngô Hạnh mặc một bộ váy đen ôm sát thân thể, tóc xoăn xõa dài, gương mặt kiều diễm tràn đầy phúc khí. Ngô Hạnh không chỉ xinh đẹp mà còn ra dáng một đại phu nhân nhà hào môn, khí chất hào môn cao quý thông tuệ như ăn sâu vào trong máu, tạo cho người nhìn một loại cảm giác vô thực siêu phàm. Ngô Hạnh nhìn qua một lượt những người đang ngồi ở phía dưới bọn tôi, chị ấy cười, nụ cười như một vầng hào quang tỏa sáng, vừa xinh đẹp, vừa mê đắm động lòng người, chị ấy dịu dàng nói.

– Đã có kết quả bốc thăm chọn phòng của các em, sau đây chị sẽ đọc danh sách và số phòng của các em nhé. Phòng số một là phòng đơn của Cao Hiểu Nguyệt. Phòng số hai của Lê Dương Thanh Trà và Phương Lệ Bình, phòng số ba của Nguyễn Ái Vi và Phạm Hân Hân… và phòng cuối cùng là của Trương Lan và Lý Kim Nhã. Hành lý của các em đã được người làm đưa vào trong phòng cho các em, sau khi các em về nhận phòng và sắp xếp đồ đạc thì đúng giờ sẽ tới dùng cơm trưa. Các em ghi nhớ, bắt đầu kể từ khoảnh khắc các em có mặt ở đây ngày hôm nay thì mọi động thái của các em đều được ban giám khảo xem xét và chấm điểm. Chị hy vọng các em sẽ tuân theo quy định của hội thi, chúng ta thi đấu trên tinh thần tôn trọng hội thi, tôn trọng bạn thi và tôn trọng cả bản thân mình. Chị và ban giám khảo không mong muốn sẽ có việc gì đó xảy ra giữa 15 người các em, hy vọng các em tôn trọng thể chế của hội thi và không làm ra việc gì đáng tiếc để bị loại. Các em chắc đã biết, nếu trong quá trình ở nhà chung có xảy ra việc tranh chấp gây tổn hại đến bạn thi và gây tổn hại đến hội thi thì các em sẽ bị loại trực tiếp. Vì vậy, chị hy vọng các em nên giữ gìn số điểm của mình đang có, chúc các em có một hội thi thật tốt đẹp và viên mãn. Chị là Ngô Hạnh, sẽ là người trực tiếp quản lý các em, cảm ơn tất cả các em!

Tiếng vỗ tay vang lên, tôi cũng hòa theo mọi người mà vỗ tay chào đón chị Hạnh. Đúng như mọi người đều nói, đại thiếu phu nhân của Dương gia là người tài sắc vẹn toàn, càng ngày càng tỏa ra hào quang phú quý của phu nhân hào môn. Đã sinh một bé mà vóc dáng vẫn mượt mà thon gọn như vậy, càng nhìn càng mê mà!

Ngô Hạnh nói xong, chị ấy nhìn quanh một lượt, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở chỗ tôi, chị ấy nở một nụ cười thân thiện, hỏi.

– Thanh Trà, sức khỏe của em đã tốt hơn chưa? Nếu có vấn đề gì thì phải đến tìm chị, chị sẽ giúp đỡ em, em nhớ chưa?

Tôi không nghĩ là Ngô Hạnh lại đặc biệt quan tâm tới tôi, vừa mừng vừa phấn khích, tôi gật đầu, cười trả lời.

– Dạ em nhớ rồi ạ, cảm ơn chị Hạnh, sức khỏe của em đã tốt hơn nhiều rồi ạ.

Ngô Hạnh cười hài lòng mà nhìn tôi, chị ấy cũng không quên dặn dò mọi người.

– Các em ở lại nhà chung tại Dương gia trong vòng bốn ngày, trong bốn ngày này, Dương gia sẽ chịu trách nhiệm về sức khỏe của các em. Vậy nên, nếu cảm thấy thân thể không được tốt, các em nên tới báo ngay với chị, hoặc là báo với các vị quản lý, Dương gia sẽ đưa các em đến bệnh viện để kiểm tra. Hội thi Trà Hoa Nữ là để các em thử sức, không nên quá sức, hy vọng tất cả các em đi đến vui vẻ, đi về bình an. Dù thắng hay không thắng thì các em cũng đã có được một trải nghiệm thật thú vị và mới lạ ở Trà Hoa Nữ. Đích đến đã rất gần rồi, chúc các em thuận buồm xuôi gió!

Đúng với danh vị cao quý Trà Hoa Nữ đương nhiệm, từ lời nói cho đến cử chỉ, không thứ gì là không khiến cho tôi tâm phục khẩu phục. Tôi cũng không biết bản thân hiện tại đã tốt hay chưa, nhưng tôi rất muốn được trở thành mẫu người như Ngô Hạnh, vừa thông tuệ, vừa xinh đẹp, vừa khí chất. Không biết những người ở đây có suy nghĩ giống tôi hay không, nhưng kể từ lúc được Ngô Hạnh dẫn dắt, tôi như được tiếp thêm động lực và ý chí phấn đấu mạnh mẽ. Nếu trở thành Trà Hoa Nữ sẽ được như Ngô Hạnh, vậy thì bảo tôi lăn lê bò trườn như thi quân sự tôi cũng không ngán!

Sau khi bốc thăm chọn phòng và một màn truyền lửa từ Ngô Hạnh, 15 người bọn tôi được về phòng sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi, đến trưa sẽ dùng bữa trưa cùng tất cả mọi người. Tôi ở cùng phòng với Phương Lệ Bình, Lệ Bình cũng là chị gái của Bảo Trang, hai người bọn tôi có gặp qua vài lần, cũng được xem như quen biết, không đến mức xa lạ quá mức.

Phòng của tôi và Lệ Bình là phòng lớn với hai chiếc giường công chúa cỡ trung, trong phòng có tủ quần áo và bàn trang điểm riêng cho từng người, phòng tắm thì chung một phòng, nhìn qua khá là đầy đủ, không thiếu thốn tiện nghi. Tôi nằm giường ở trong, Lệ Bình nằm giường ở ngoài. Sau một hồi bận rộn sắp xếp, Lệ Bình vào tắm trước, tôi vào tắm xong, mãi tới khi tắm xong, cả hai người bọn tôi mới có chút thời gian rảnh để trò chuyện giao lưu.

Lệ Bình là một cô gái xinh đẹp, nét đẹp của cô ấy cực kỳ thời thượng, là nét đẹp mạnh mẽ của quý cô hiện đại. Từ phong cách cho tới tính cách đều rất độc lập, ánh nhìn ngay thẳng, nét đẹp không hề đại trà. Lệ Bình giống như nữ tổng tài bá đạo xinh đẹp vậy, trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp dịu dàng xa vời như ánh trăng sáng của Hiểu Nguyệt. Về nhan sắc của hai người này thì không biết ai hơn ai, chỉ biết là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.

Lệ Bình nói chuyện trước với tôi, chị ấy đối với tôi rất lịch sự, còn ân cần hỏi thăm sức khỏe tôi.

– Sức khoẻ em đã ổn định lại chưa vậy Thanh Trà? Chị với em ở cùng phòng, nếu em thấy không khỏe thì nhớ nói với chị, đừng cắn răng chịu đựng một mình. Hai chúng ta coi như cũng có duyên, em là bạn của Bảo Trang, cũng coi như là em của chị. Hôm nay tham dự cùng một hội thi, dù kết quả có ra sao thì sau này ra ngoài cũng có thể làm bạn bè, em đừng ngại.

Lệ Bình vui vẻ thân thiện với tôi, tôi cũng đối đáp lại chị ấy như vậy.

– Dạ, cảm ơn chị. Chị cũng vậy nha, nếu có chuyện gì thì nhớ nói với em, hai chị em mình giúp đỡ lẫn nhau.

Lệ Bình lại cười, nụ cười cùng ánh mắt càng lúc càng đậm.

– Hôm đó nhìn thấy em ngất mà chị hoảng hốt, sau mới nghe tới chuyện của em, lại cảm thấy bất bình thay cho em. Hào môn là không tránh khỏi việc tranh đấu, ở nhà nào cũng sẽ có đấu đá qua lại, không ít thì nhiều. Nhưng đấu đá tới mức gây lớn chuyện như vậy, chị gái của em phải nói là thật đủ nhẫn tâm. Chuyện của em chị đã nghe Bảo Trang kể lại, bây giờ thấy em không sao, chị cũng mừng cho em.

Tôi đối với người ngoài khi ai hỏi tới chuyện Hạ My đều không quá nhiệt tình, mặc dù Hạ My có hãm hại tôi, nhưng chuyện xấu của nhà họ Lê, tốt nhất vẫn không nên vạch áo cho người xem lưng. Người ngoài vẫn nên biết chuyện thông qua truyền thông bên ngoài, chứ về phần tôi, tôi sẽ không nói gì, càng không muốn hạ bệ người nhà của tôi.

– Dạ cảm ơn chị, chuyện xấu trong nhà để mọi người đều biết, thật sự là xấu hổ. Em bây giờ đã ổn rồi, cũng đều nhờ phước đức cha mẹ để lại.

Lệ Bình khẽ gật gù, chị ấy cũng không nhắc lại chuyện của Hạ My, lúc này chỉ vui miệng mà nhắc nhở tôi.

– Khỏe lại là tốt rồi, cũng có thể tham gia hội thi này tới cùng. Trong bốn ngày chị em mình ở lại đây, ban giám khảo đều có thể chấm điểm mọi lúc mọi nơi, em để ý một chút, đừng để mất điểm.

– Dạ, chị em mình cùng cố gắng!

Hai người bọn tôi nói linh tinh thêm vài câu nữa thì đến giờ tập trung dùng cơm, bọn tôi phải đến phòng ăn cùng mọi người.

Phòng ăn rộng lớn với một chiếc bàn thật dài, hai hàng ghế song song đối diện với nhau. Tôi ngồi cạnh Lệ Bình, đối diện với tôi là Cao Hiểu Nguyệt. Phía trên cùng là có bác gái Dương, chị Ngô Hạnh và đại phu nhân nhà họ Dương, bà ấy cũng chính là mẹ chồng của Ngô Hạnh.

Đại phu nhân Dương gia với nhan sắc mặn mà, tuổi tác chắc không kém hơn mợ Hai tôi nhưng về phần nhan sắc này thì lại được bảo dưỡng tốt hơn nhiều. Ngồi bên cạnh bà ấy là bác gái Dương, là mẹ của Cảnh Duệ. Bác gái Dương thì không cần phải bàn, trước kia khi còn trẻ chắc chắn là đại mỹ nhân. Nếu bác gái Dương không xinh đẹp khuynh nước khuynh thành thì cũng không thể nào sinh ra được cậu con trai cực phẩm như Cảnh Duệ.

Ngô Hạnh ngồi bên cạnh Cao Hiểu Nguyệt, chị ấy nâng ly nước ép trong tay, nở nụ cười rạng rỡ về phía mọi người, chị ấy nói.

– Các em vất vả hết một buổi sáng rồi, lúc này là thời gian ăn uống thư giãn, các em cứ thoải mái, không cần căng thẳng. Chị cũng xin giới thiệu, người ngồi kế bên chị đây là đại phu nhân Dương gia, còn người ngồi bên kia là nhị phu nhân của Dương gia. Hai vị này là hai trong số các vị giám khảo chấm điểm thi cho các em, xin một tràng pháo tay chào đón từ các em nào!

Ngô Hạnh vừa dứt lời, phía dưới liền vang lên một tràng vỗ tay vang dội. Tiếp sau tràng vỗ tay là giọng nói nhẹ nhàng của đại phu nhân Dương gia.

– Cảm ơn tất cả các vị tiểu thư đang có mặt ở đây, trước tiên là cảm ơn các con đã tin tưởng Trà Hoa Nữ của Dương gia. Sau là hy vọng các con sẽ cố gắng hết sức mình để có được kết quả thi tốt đẹp nhất như các con mong muốn. Trong thời gian này, Dương gia sẽ chấm điểm cốt cách và nhân cách của các con trong bốn ngày các con ở tại nhà chung của Dương gia. Điểm số cuối cùng sẽ được tổng hợp lại từ các vị giám khảo cùng với kết quả của vòng chung kết, hy vọng sẽ nhận thật nhiều kết quả xuất sắc từ các con. Các con cứ gọi dì là dì Loan, không cần phải xưng hô quá rườm rà, không quan trọng đâu.

Dừng chút, đại phu nhân liền hướng tay giới thiệu người ngồi bên cạnh bà ấy, cũng là bác gái Dương, mẹ của Cảnh Duệ.

– Vị này chắc các con đã biết, dì ấy là nhị phu nhân của Dương gia, cũng là em dâu của dì. Các con cứ gọi dì ấy là dì Lam, dì ấy cùng dì sẽ là hai trong số các vị giám khảo chấm điểm chính cho các con tại vòng thi bán kết này.

Đại phu nhân vừa dứt lời, Cao Hiểu Nguyệt ngồi đối diện tôi đã nâng ly hướng về phía đại phu nhân và nhị phu nhân, cô ấy cười xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ phép tắt.

– Con xin thay mặt mọi người ở đây mời hai dì một ly, mong hai dì xinh đẹp giơ cao đánh khẽ, chấm điểm thật tốt cho bọn con ạ.

Đại phu nhân Dương gia cười hiền hậu, bà ấy nhìn Hiểu Nguyệt, vui vẻ mà nói.

– Con bé này ăn nói thật khéo, được rồi, hai dì mời các con, cứ ăn uống thoải mái, không cần câu nệ, thoải mái nào!

Lúc này, bác gái Dương cũng cất giọng góp vui, bác ấy cười nói.

– Nhà bếp nấu thức ăn cho các con đều là nhà bếp của nhà hàng có tiếng tăm, các con ăn nếu không thấy vừa miệng thì có thể nói riêng với dì, dì sẽ nói nhà bếp nấu riêng cho các con. Ở đây đều là tiểu thư của hào phủ, từ nhỏ đã được nuông chiều theo sở thích, sợ là các con ăn không ngon miệng, có gì thì nhớ nói với dì, đừng ngại.

Thức ăn được dọn lên đều là các món ngon, dù có ăn không được ngon miệng thì cũng không ai ngu dại gì đi góp ý thật với bác gái Dương. Hiện tại tất cả chúng tôi đều được quan sát để chấm điểm, dù ở nhà có được yêu chiều tới đâu thì tới đây đều phải nhập gia tùy tục. Chưa kể bọn tôi còn đang đi thi, không phải đi chơi, đòi hỏi quá đáng thì coi như mất một vé vào vòng chung kết như chơi.

Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề xoay quanh ba vị giám khảo xinh đẹp phúc khí ở phía trên, ai cũng tranh thủ khen ngợi để lấy lòng ba vị ấy. Tất nhiên, trong bữa cơm cũng sẽ không tránh được việc một sợ vị tiểu thư hồi hộp nên làm rơi rớt đồ. Mà mỗi lần có người sơ ý rơi rớt gì đó thì ánh mắt của ba vị giám khẩu liền thay đổi, sau đó thoắt cái đã trở về trạng thái cũ, vẫn vui vẻ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bọn tôi từ nhỏ sống trong hào môn đều được dạy dỗ và nuôi dưỡng thật kỹ càng để trở thành một vị tiểu thư hào môn khêu các. Từ lời ăn, tiếng nói, cho đến tướng đi, dáng ngồi, mỗi một động thái đều phải nằm trong chuẩn mực của cái đẹp, kể cả việc dùng đũa ăn cơm đều được dạy dỗ từ bé. Vậy nên việc để rơi rớt đồ hoặc là thất thố để rơi vãi thức ăn ra ngoài đều là những hành động đáng bị trừ điểm. Kể cả là lời nói đều có thể bị trừ điểm nếu nói chuyện không biết suy nghĩ, nói chuyện không có duyên, hoặc nói chuyện gây hiềm khích. Ở đây các vị giám khảo chấm điểm vừa theo khuôn khổ, vừa theo tình hình thực tế, vậy nên ai thế nào thì sẽ được chấm điểm thế ấy, không phải chấm điểm theo máy móc. Trong quá trình ở tại nhà chung, vị tiểu thư nào không đạt đủ chuẩn mực công dung ngôn hạnh của tiểu thư hào môn thì chắc chắn sẽ bị chấm điểm xấu, đây là điều tất nhiên.

Sau bữa cơm trưa, 15 người bọn tôi được về phòng nghỉ ngơi, đến đầu giờ chiều sẽ được đi thăm vườn trà của Dương gia, sau đó là dùng bữa tối và trở về phòng hoạt động tự do. Mỗi một hoạt động đều có các vị giám khảo quan sát chấm điểm, giống hệt như đang thi hoa hậu vậy. Bởi vậy, mọi người mới nói, hội thi Trà Hoa Nữ này cũng được xem là cuộc thi hoa hậu của giới hào môn, có được danh vị này, bao tiếng tốt đều vây quanh.

Ngày đầu tiên ở nhà chung còn nhiều bỡ ngỡ, đến ngày thứ hai thì mọi người đã thoải mái với nhau hơn nhiều. Sau một ngày vất vả bận rộn với lịch trình thăm xưởng sản xuất trà của Dương gia, cuối cùng mọi người cũng có được thời gian nghỉ ngơi.

Sau giờ cơm, mọi người thường hay tập trung trong vườn hoa để trò chuyện. Tôi cũng chưa muốn đi ngủ vào giờ này, vậy nên sau khi nghe điện thoại của Cảnh Duệ xong, tôi cũng ra ngoài thư giản một chút cho thoay thỏa.

15 người bọn tôi ngoài những lúc cần tập trung đông đủ thì đều chia nhỏ ra các nhóm lẻ, có khoảng chừng hai ba nhóm lẻ và tất nhiên tôi không thuộc phe phái hay nhóm lẻ nào. Có điều, tôi và Lệ Bình hay ngồi chung, mà đi theo Lệ Bình còn có thêm một vài người nữa, cuối cùng là thành một nhóm lẻ riêng. Nhìn sang bên cạnh, còn có nhóm lẻ của Hiểu Nguyệt, nhóm lẻ của Hân Hân. Nhóm của Hiểu Nguyệt đông người nhất, đông hơn hẳn hai nhóm còn lại của bọn tôi.

Quỳnh Giao ngồi trong nhóm tôi, cô ấy nhìn sang Hiểu Nguyệt đang ngồi phía gần đó, cô ấy thấp giọng, nói với bọn tôi.

– Mọi người có thấy việc Hiểu Nguyệt được một phòng đơn là được sắp đặt sẵn từ trước không vậy?

Lệ Bình nhìn Quỳnh Giao, chị ấy chậm rãi trả lời.

– Là bốc thăm mà, sao lại có thể sắp đặt được?

Quỳnh Giao không đồng ý, cô ấy tiếp lời.

– Đúng là bốc thăm, nhưng tôi để ý lúc bốc thăm, Hiểu Nguyệt là người nhanh nhất, cũng bốc cái thăm đầu tiên. Giống như cái thăm của cô ấy là được đánh dấu sẵn từ trước rồi vậy!

Tôi cũng không để ý tới chuyện lúc bốc thăm cho lắm, giờ nghe Quỳnh Giao nói mới nhớ, lúc bốc thăm, Hiểu Nguyệt là người bốc cái thăm đầu tiên. Có điều, việc bốc thăm đầu tiên cũng không thể nói là Dương gia thiên vị cho Hiểu Nguyệt được. Nghĩ nghĩ, tôi liền góp lời.

– Chắc chỉ là trùng hợp thôi, sẽ không có chuyện Dương gia thiên vị cho Hiểu Nguyệt đâu.

Quỳnh Giao nhếch môi, cô ấy tiếp tục, lúc này còn thấp giọng, như là nói gì đó cực kỳ nghiêm trọng.

– Vậy là mọi người chưa biết, đêm hôm qua, tôi nhìn thấy Hiểu Nguyệt đi gặp riêng… Dương Cảnh Duệ. Tôi còn thấy hai người họ nói chuyện với nhau ở vườn hoa, cũng không phải chỉ mỗi tôi thấy đâu, còn mấy người nữa cũng thấy…

Quỳnh Giao vừa dứt lời, một vị tiểu thư khác liền tiếp lời, giọng nói cẩn thận từng chữ.

– Quỳnh Giao nói đúng đó, đêm hôm qua tôi cũng thấy Hiểu Nguyệt và Dương Cảnh Duệ đi cạnh nhau. Tất cả mọi người đều nói, Dương gia chấm Hiểu Nguyệt từ lâu rồi, hội thi này tổ chức là để Hiểu Nguyệt có thể danh chính ngôn thuận trở thành con dâu của Dương gia. Ai cũng nói, Hiểu Nguyệt chắc chắn sẽ giành được chiến thắng, danh vị Trà Hoa Nữ ngay từ đầu đã thuộc về cô ấy…

Vị tiểu thư còn lại cũng đồng ý với ý kiến này của vị tiểu thư vừa rồi.

– Tôi cũng nghe người nhà tôi nói như vậy, vậy nên bọn họ chỉ yêu cầu tôi có được một giải phụ là tốt lắm rồi, không đòi hỏi nhiều hơn.

Quỳnh Giao như cảm thấy rất bất mãn với thông tin này, cô ấy không vui, chau mày mà trách móc.

– Nếu đúng như vậy thì Dương gia quá thiên vị rồi, đã định danh vị cho Cao Hiểu Nguyệt thì ngay từ đầu cứ cho cô ấy là xong, việc gì phải mở hội thi phức tạp, hại chúng ta phải nỗ lực tham gia. Thật sự không công bằng, ngay từ vòng loại đã thấy rõ sự không công bằng rồi!

Cả nhóm người đột nhiên im lặng không ai nói gì, ngay cả tôi cũng không biết phải nói gì vào lúc này. Nếu Dương gia thật sự mở hội thi chỉ để cho Cao Hiểu Nguyệt một cái danh vị thì bọn tôi cũng có thể làm được gì, là hoàn toàn không thể làm được gì. Dương gia mở hội thi, bọn họ có quyền cho ai giải thưởng nếu bọn họ muốn, chẳng qua là sẽ không được lòng người công nhận bằng chiến thắng dựa trên thực lực mà thôi.

Tôi đảo mắt nhìn sang phía bên kia nơi Hiểu Nguyệt đang ngồi, vừa vặn cũng bắt gặp được ánh mắt cô ấy đang nhìn tôi. Ánh nhìn giao nhau, cả hai bọn tôi cùng nở một nụ cười nhẹ thay cho lời chào hỏi.

Hiểu Nguyệt xinh đẹp, lại còn có giao tình thân thiết với Dương gia, giữa Hiểu Nguyệt và Cảnh Duệ còn có mối quan hệ gọi là thanh mai trúc mã gì đó. Nhưng mà, đâu phải cứ người khác đồn thổi cái gì là sẽ đúng cái đó. Và lời đồn cũng chưa chắc là từ người ngoài, có khi lời đồn là được xuất phát từ chính nhân vật chính trong câu chuyện đó thì sao? Cũng hợp lý mà chứ nhỉ?!

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN