Hào Môn Tranh Sủng - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 20


Buổi thi chung kết của ngày thứ ba đã hoàn thành, mỗi người chúng tôi đều tự đem hộp trà thành phẩm của mình về phòng để cất giữ. Không biết các vị tiểu thư khác thi phần này thấy thế nào, nhưng riêng tôi thì tôi thấy khá là tự tin, thành phẩm của tôi không đến nỗi tệ, cũng có khả năng đạt được điểm cao.

Tôi lấy nền trà là Hồng Thanh trà kết hợp với một chút Liên Hoa Tĩnh cùng với Thịnh Xuân trà. Hồng Thanh trà 5 phần, Liên Hoa Tĩnh và Thịnh Xuân trà 4 phần, phần còn lại tôi cho một ít Hạnh Đào trà, cho ra một thành phẩm sáng tạo khá là ấn tượng. Theo như thang điểm mà tôi có thể chấm cho thành phẩm của tôi thì tôi sẽ chấm 7 điểm.

Vị trà đầu uống vào hơi chát nhẹ, vào miệng có vị thanh mát, vị sau thoang thoảng mùi thơm của búp trà mùa xuân, cuối cùng là đọng lại vị ngọt thơm hương hoa sen của Liên Hoa Tĩnh. Trong đó Thịnh Xuân trà và Liên Hoa Tĩnh phải tính toán đong đo cẩn thận mới có thể giúp thành phẩm của tôi đọng lại vị hoa sen ở hương cuối. May là tôi có nghiên cứu từ trước về các vị trà này, cũng tính toán trong đầu chắc chắn có thể kết hợp được, vậy cho nên tôi mới dễ dàng hoàn thành được phần thi chung kết của mình ngày hôm nay.

Mặc dù tôi là người con của xứ trà, nhưng từ bé tôi không được tiếp xúc về trà quá nhiều, vậy nên tôi cũng không dám trông mong nhiều quá về phần thi sáng tạo này của bản thân. Có điều, thành phẩm của tôi cũng không đến mức không có ấn tượng, tôi cũng đã đong đo cân đếm rất cẩn thận để cho ra thành phẩm xuất sắc nhất mà tôi có thể làm ra được, chắc chắn sẽ đạt được số điểm ổn định.

Cất hộp trà vào trong tủ thật cẩn thận, quay sang nhìn thấy Lệ Bình cũng vừa cất hộp trà xong, tôi cười, hỏi thăm về phần thi của chị ấy.

– Chị thi tốt không ạ?

Lệ Bình gật đầu, cười, nói.

– Ổn Trà à. Phòng này chỉ có hai chị em mình, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đó rủi ro xảy ra, nhưng em nhớ khóa hộp trà cho cẩn thận. Cẩn tất vô áy náy!

Tôi gật đầu đồng ý, tôi liền tiếp lời.

– Em đã khóa hộp trà lại rồi ạ, hy vọng sáng mai sẽ được chấm điểm cao.

– Chắc chắn sẽ được điểm cao mà, yên tâm.

Mỗi một thí sinh sẽ được phát một hộp gỗ đựng trà, bên ngoài hộp gỗ có một ổ khóa nhỏ, mỗi thí sinh sẽ được giữ một chìa khóa của riêng mình. Hộp trà của tôi đã được khóa lại cẩn thận, cũng cất vào tủ riêng, chắc chắn sẽ an toàn. Mặc dù trong phòng riêng của bọn tôi không có camera giám sát nhưng tôi tin, tôi tin vào nhân cách của Lệ Bình, cũng tin vào vận may của bản thân mình.

Cất hộp trà cẩn thận, Lệ Bình vào phòng tắm trước, tôi ở bên ngoài kiểm tra điện thoại. Nhìn thấy tin nhắn của Cảnh Duệ, anh nhắn bảo là lát nữa tôi đến phòng anh. Còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, là người của Dương gia tới tìm.

Tôi trước là đi nhanh ra mở cửa, tin nhắn để sau trả lời. Cửa được mở, người đứng ngoài cửa đã chờ sẵn, vừa nhìn thấy tôi, người nọ liền nở một nụ cười thật rạng rỡ, cung kính nói.

– Tiểu thư Thanh Trà, cô chủ chúng tôi mời cô đến phòng khách một chút. Cô chủ chúng tôi nói là muốn xem mạch cho cô, không biết cô có thời gian không ạ?

Tôi có chút ngạc nhiên mà nhìn người làm trước mặt, tôi liền hỏi.

– Là bác sĩ Mỹ gọi tôi có phải không ạ?

– Dạ đúng vậy tiểu thư, là cô chủ Cảnh Mỹ, cô ấy nói sức khỏe của tiểu thư vẫn chưa tốt, muốn xem mạch lại cho tiểu thư để nấu thuốc mới cho cô dùng ạ.

Người làm vừa dứt lời, Lệ Bình trong phòng tắm cũng vừa bước ra, nhìn thấy có người đang ở ngoài, chị ấy liền hỏi.

– Là ai vậy Trà? Có chuyện gì vậy?

Tôi xoay người nhìn Lệ Bình, dịu giọng đáp.

– Không có gì đâu ạ, là bác sĩ Mỹ muốn xem mạch lại cho em để nấu thuốc. Mấy hôm nay đều nhờ nhà bếp của Dương gia nấu thuốc giúp dùm cho em.

Lệ Bình gật gù, chị ấy nói.

– Vậy thì em đi đi, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Tranh thủ đi sớm về sớm, lát nữa còn dùng bữa tối.

Tôi gật đầu với Lệ Bình rồi quay vào trong phòng lấy túi xách, sau đó là đi theo người làm tới chỗ của bác sĩ Cảnh Mỹ. Có điều mới đi được một đoạn, vừa đi qua khoảng sân vườn, người làm liền nhân cơ hội nói khẽ bên tai tôi.

– Tiểu thư… là cậu Cảnh Duệ muốn gặp cô, bây giờ tôi sẽ đưa cô tới phòng của cậu Cảnh Duệ.

Tôi mở tròn mắt, cũng có chút ngạc nhiên, vội hỏi.

– Sao ạ? Không phải vừa nãy chú nói là bác sĩ Mỹ tìm con sao ạ?

Người làm vẫn nở nụ cười thân thiện như vậy, ông ấy thấp giọng nói khẽ với tôi.

– Vừa nãy tôi phải nói như vậy thì vị tiểu thư ở chung phòng với cô mới không nghi ngờ. Là cậu chủ muốn gặp cô, không phải cô chủ muốn gặp. Cô đi nhanh theo tôi, để người khác nhìn thấy được sẽ không hay cho cô, xin mời cô.

Tôi thật sự không hiểu rõ chuyện gì, vừa nãy thấy tin nhắn của Cảnh Duệ đã thấy nghi ngờ, không nghĩ là anh dám chơi cả chiêu này, cũng liều lĩnh thật. Có điều nếu anh đã có lòng mời thì tôi cũng sẽ có gan mà tới, dù sao cũng đã mấy hôm không gặp, tôi cũng có chút nhớ anh…

Phòng của Cảnh Duệ nằm riêng ở một gốc an tĩnh, xung quanh không gần với phòng của ai, vậy nên cũng không sợ ai đó nhìn thấy tôi đến đây vào lúc này. Tới trước cửa phòng, người làm gõ cửa thông báo trước, có lệnh của Cảnh Duệ, ông ấy mới mời tôi vào trong.

Lần đầu tiên đến phòng của người yêu, tôi tất nhiên là hồi hộp, mắt cũng không nhịn được mà nhìn quanh quan sát. Nhìn thấy Cảnh Duệ đang ngồi trên ghế sô pha nhìn tôi chăm chú, tôi ngại tới đỏ hết mặt, tim đập nhanh, tay cũng có chút run run. Thấy tôi đã tới, Cảnh Duệ liền đứng dậy đi tới trước mặt tôi, việc đầu tiên anh làm khi gặp tôi là cúi người hôn lên môi tôi, nụ hôn ướt át sâu đến bất ngờ. Tôi bị anh đánh úp, lúc đầu còn có chút giật mình tránh né, nhưng sau bị anh mạnh mẽ ôm chặt vào lòng, tôi từ từ mới không tránh né nữa, cũng từ từ chiều theo xúc cảm của bản thân.

Cảnh Duệ hôn rất đắm đuối, hơi thở của anh lại thoang thoảng hương thơm của hoa sen, cuốn hút đến ngỡ ngàng. Lần trước ở bệnh viện đã hôn qua mấy lần nhưng vẫn không mạnh mẽ kích thích bằng lần này. Lần này hôn sâu, lại còn hôn bất ngờ sau mấy ngày không gặp, kiểu gì cũng thấy đặc biệt xốn xang rạo rực.

Tay tôi choàng ôm lấy cổ Cảnh Duệ, tôi cũng đáp lại nụ hôn ướt át này của anh. Có điều vì tôi không kịp chuẩn bị nên không hôn được lâu, chỉ mới hôn một chút mà đã mệt tới không thể thở được. Cảnh Duệ thấy tôi cứ cố lấy hơi, anh đột nhiên phì cười, dừng lại không tiếp tục hôn nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Duệ ôm lấy gương mặt tôi mà nâng niu, khoé môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, giọng anh trầm ấm nhẹ nhàng bên tai tôi.

– Không thở được sao em?

Tôi xấu hổ mặt càng lúc càng đỏ, gật gật đầu, tôi nỉ non.

– Dạ, không thở được…

Cảnh Duệ nhịn không được mà nhấc bổng tôi lên, anh ôm tôi đi tới ghế sô pha, sau đó đặt tôi ngồi xuống trên đùi anh, giọng anh vẫn trầm ấm như vậy.

– Bây giờ dễ chịu hơn chưa?

– Ổn rồi ạ.

Nghe tôi nói đã ổn, Cảnh Duệ lại khẽ lên tiếng.

– Ổn rồi thì ôm anh nào!

Tôi gật gật đầu, sau đó choàng tay ôm ngang cổ anh, mặt áp vào ngực anh, còn cảm nhận được quả tim của anh đang đập rất mãnh liệt. Thân nhiệt Cảnh Duệ rất ấm, thân thể lại thơm, cơ thịt săn chắc, ôm một chút đã thấy rạo rực trong lòng.

Cảnh Duệ cũng dang tay ôm lại tôi, cằm anh đặt trên đỉnh đầu tôi, giọng anh vẫn vang lên ấm áp như vậy.

– Nói anh nghe, nếu hôm nay anh không cho người gọi em tới thì em định từ mặt anh luôn à? Hôm qua đã biết anh bị gài, vậy mà vẫn giận anh sao em?

Tôi khịt khịt mũi, mặt vẫn dán chặt vào ngực anh, tôi thấp giọng làu bàu.

– Giận anh là phải rồi, nếu anh không ra gặp mặt Hiểu Nguyệt thì cô ấy đâu thể nào hôn anh được. Lại còn để em nhìn thấy cô ấy hôn anh, còn bảo em không nên giận?

– Vậy thì… người ta hôn anh cũng là lỗi của anh sao?

Tôi gật gật đầu, không suy nghĩ gì mà liền nói, ý tứ bất mãn làm nũng thấy rõ.

– Là lỗi của anh ạ, là anh để cho người ta có cơ hội hôn anh. Anh phải bảo với cô ấy là anh có bạn gái rồi, như thế thì người ta mới không sinh tình với anh được chứ!

– Nhưng nếu anh đã nói rồi mà người ta không tin thì biết làm thế nào? Em lại không muốn công khai, vậy vẫn là lỗi của anh?

Đến câu hỏi này thì tôi thật sự là nhịn không được, tôi ngồi thẳng dậy, chau mày nhìn Cảnh Duệ, có hơi suy tư mà lên tiếng hỏi.

– Vậy… tức là anh đã nói với Hiểu Nguyệt anh có bạn gái rồi nhưng cô ấy vẫn hôn anh ạ?

Cảnh Duệ không một giây suy nghĩ mà liền gật đầu xác nhận, anh cười, nụ cười ấm áp sáng rực.

– Anh đã nói từ mấy ngày trước, Hiểu Nguyệt không tin thì anh cũng không còn cách khác. Sau này đành phải nhờ em ra mặt rồi vậy, em giúp anh chuyện này, có được không em?

Vậy là tôi đoán đúng, hôm qua là Hiểu Nguyệt cố tình hôn Cảnh Duệ, cũng cố tình giàn xếp để cho tôi thấy được cảnh tượng đó. Vậy ra, cô ấy đã nhận ra được mối quan hệ của tôi và Cảnh Duệ, cô ấy là muốn chia rẽ bọn tôi, muốn tôi hiểu lầm Cảnh Duệ…

Tôi ôm lấy cổ Cảnh Duệ, nghĩ nghĩ, tôi liền dặn dò anh.

– Sau này anh đừng gặp riêng Hiểu Nguyệt nữa, đừng cho cô ấy có cơ hội được tiếp xúc thân mật với anh, cũng phải thẳng thắn từ chối tình cảm của cô ấy. Hiểu Nguyệt chắc đã biết chuyện của chúng ta, anh cũng biết là hôm qua anh bị gài mà, đúng không?

Cảnh Duệ gật đầu, anh nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp không giấu đi đâu được.

– Chắc cô ấy biết, vậy nên anh mới càng muốn công khai mối quan hệ với em. Anh cũng không có ý định một chân đạp hai thuyền, lại càng không muốn bị người khác làm phiền khi chúng ta yêu nhau. Trước kia còn có thể nhẫn nại một chút với Hiểu Nguyệt, bây giờ thật sự không thể nhẫn nại được nữa rồi.

Dừng chút, Cảnh Duệ liền ôm siết lấy tôi, anh cười tủm tỉm, nói.

– Vậy nên… em thi cho nhanh một chút. Đợi em thi xong, anh có thể thoải mái công khai, cũng không cần giấu giấu giếm giếm nữa. Anh đã tới tuổi rồi, vẫn nên kết hôn sớm một chút.

Nghe Cảnh Duệ bảo muốn kết hôn, tôi vẫn là ngại tới đỏ hết mũi, tôi lí nhí đáp lời.

– Kết hôn gì chứ… chúng ta còn chưa yêu nhau xong mà…

Cảnh Duệ xoa xoa lưng tôi, anh cười, nụ cười tràn đầy sủng nịch.

– Kết hôn xong chúng ta vẫn yêu nhau mà, anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ không yêu em nữa. Kết hôn sớm một chút, anh là hoa đã có chủ, sẽ không ai dám làm phiền đến em.

Tôi nhíu mày nhìn Cảnh Duệ đầy nghi hoặc, cười hỏi.

– Anh nói câu nào cũng dụ em kết hôn… không phải là anh có bệnh gì khó nói chứ?

Cảnh Duệ cười đến sảng khoái, anh chôn môi vào cổ tôi, giọng nói đầy ái muội.

– Muốn biết anh có bệnh hay không thì em phải thử… phải thử mới cảm nhận rõ được.

Tôi bị anh hôn đến buồn cười, vừa đẩy anh ra, tôi vừa nói.

– Đừng đùa dai, mai em còn thi ngày cuối đó, công sức vất vả của em thời gian qua, không thể để hủy hết trong tay anh được.

Cảnh Duệ vừa hôn tôi, anh vừa chiều chuộng, đáp.

– Em muốn Trà Hoa Nữ thì anh sẽ cho em, em muốn bao nhiêu cũng được. Trước sau em cũng là con dâu của Dương gia, không cần vất vả như vậy.

– Không được! Em phải chiến thắng từ thực lực, dựa vào anh thì biết đến bao giờ em mới trưởng thành được chứ?

Cảnh Duệ lúc này mới chịu ngước mắt lên nhìn tôi, vẫn là ánh nhìn ấm áp kèm theo biểu cảm yêu chiều có thừa, anh trầm giọng, vừa hôn tôi, anh vừa dịu dàng, nói.

– Đi theo anh, em không cần phải lớn. Thành công của một người đàn ông không phải là để cho người phụ nữ bên cạnh họ phải trưởng thành. Bé Trà à, em muốn thứ gì anh đều có thể cho em… ngoan… tin anh!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN