Hào Môn Tranh Sủng - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 21


Bữa tối tôi không về ăn chung với hội trà nữ, tôi và Cảnh Duệ dùng cơm riêng trong phòng anh. Cảnh Duệ đã dặn người quản lý, lấy lý do tôi cần khám bệnh nên đã ăn tối cùng với chị Cảnh Mỹ, mọi người không cần đợi.

Một bàn thức ăn đầy đủ, Cảnh Duệ gắp thịt cá vào chén cho tôi, anh nói.

– Em ăn nhiều vào, sức khỏe vẫn là quan trọng. Xong hội thi, anh đưa em đến khoa của chị Mỹ để khám tổng quát. Cảnh Mỹ nói em nên điều trị đông y một thời gian, bệnh của em vẫn nên trị từ gốc.

Tôi gật đầu, cũng không có ý kiến gì về chuyện này.

– Ừm, chị Mỹ cũng nói với em như vậy. Trước kia có thể em bị trúng độc, cộng thêm lần này nữa, cơ thể này của em sống được đến giờ cũng là hay rồi.

Cảnh Duệ nghe tôi nói như vậy, anh nhìn tôi, ánh nhìn có chút phức tạp, anh hỏi.

– Trước kia sống không tốt sao không đi tìm anh? Chẳng phải cha em đã dặn em có chuyện gì thì nên đi tìm anh sao?

Tôi gắp thức ăn cho vào miệng, về vấn đề này, tôi cũng nên nói rõ với Cảnh Duệ một lần.

– Không phải là em sống không tốt, em sống với bà ngoại rất tốt, nhưng chuyện bị hãm hại, em không cách nào lường trước được. Trước đó, em cũng không nghĩ mợ Hai lại dám làm ra những chuyện như vậy với em, em còn nghĩ dù cho có chuyện gì xảy ra thì em và mẹ con mợ ấy cũng là người một nhà… Với lại, thời gian trước em không thích anh, nghe tới tên của anh đã liền không thích. Ngoài trừ những lúc anh hỏi thăm em bắt buộc phải nghe điện thoại từ bà ngoại thì em thật sự không muốn tiếp xúc với anh.

Cảnh Duệ nhíu mày, anh tiếp tục hỏi.

– Lý do? Ghét một người cũng cần có lý do chứ em?

Tôi cười, xem như là nói những lời chân thật.

– Có thể vì bà ngoại không thích Dương gia nên bà ngoại cũng không thích anh. Hơn nữa tiếng tăm phong lưu của anh cũng quá lẫy lừng, bà ngoại sợ em tiếp xúc nhiều với anh sẽ không thoát được bàn tay đào hoa của anh…

Nói tới đây, tôi liền vờ thở dài, mắt cười sáng rực.

– Cuối cùng thì bà ngoại em lại đang lo bò trắng răng rồi! Né đông né tây, cuối cùng em vẫn rơi vào tay anh, đúng là ý Trời thật nhỉ?

Cảnh Duệ cũng cười theo tôi, nhưng anh vẫn chưa hỏi chuyện xong, lúc này lại tiếp tục hỏi.

– Bà ngoại em vì sao lại có ác cảm với Dương gia như vậy? Trong khi ba em đã nhờ anh để ý tới em… chắc là phải có nguyên nhân gì chứ, phải không?

Tôi gật gật đầu, thẳng thắn trả lời Cảnh Duệ.

– Đúng là có nguyên nhân, trước kia mẹ em đi thăm vườn trà rồi chuyển dạ đưa tới bệnh viện không kịp nên mới kiệt sức mà qua đời. Bà ngoại em cho rằng Dương gia khắc người nhà họ Lê, bà ngoại còn trách ba em một thời gian dài vì năm đó đã chiều theo ý mẹ mà đưa bà đi thăm vườn trà trong lúc bụng lớn như vậy. Vậy nên sau này khi ba em mất, bà ngoại nghe ba dặn dò em có chuyện gì nên đi tìm anh, bà ngoại liền sinh ra ác cảm, lo sợ em sẽ bị anh làm hỏng… À, năm đó lúc ba em sắp mất… anh cũng có mặt mà phải không? Năm đó em không để ý kỹ, nhưng chắc anh cũng thành niên rồi nhỉ?

Cảnh Duệ nhàn nhã gật đầu, giọng nói của anh chậm rãi trầm ấm.

– Ừm, anh đã lớn, còn em thì vẫn là một cô bé con. Anh vẫn luôn nhớ lời ba em đã nhờ anh trước khi ba em mất, thời gian đầu anh vẫn thường hay liên lạc cho bà ngoại em nhưng anh cảm giác được bà ngoại em không thích anh. Sau này, bà ngoại em nói bà có thể tự lo cho em được, em sống ở Lê gia rất tốt, không cần phiền đến anh phải quan tâm. Tâm ý của bà ngoại em đã rõ ràng, anh cũng không tới mức mặt dày liên lạc với người không thích mình, dù sao cũng là do ba em nhờ anh… Những năm không liên lạc, anh vẫn cho người thường xuyên để ý tới Lê gia em, người của anh báo rằng em sinh sống khá tốt, vậy nên anh cũng không quấy rầy cuộc sống của em. Chỉ có lần đó bà ngoại em muốn gả em cho Thiên Vĩnh, anh có gọi cho em vì anh cảm thấy mối hôn sự này là không thể được. Sau lại nghe em bị bệnh nặng, anh muốn giúp đỡ nhưng bà ngoại em từ chối. Anh cũng đã từng tới trước mộ của ba em khi em bệnh nặng, những việc này, anh thực sự không muốn giấu em.

Tôi nhìn Cảnh Duệ, tôi biết, tôi biết anh đã từng tới trước mộ ba tôi, anh trông khi đó rất ngầu, chắc cũng đang cảm thấy có lỗi với ba tôi khi không thực hiện được lời hứa với ông. Tôi đã từng là một “hồn ma” bay lung tung, tôi cũng đã từng nhìn thấy bộ dạng bất lực có lỗi của anh, tôi thật sự đã từng tận mắt nhìn thấy…

Gắp cho Cảnh Duệ một con tôm cho vào chén, tôi nhìn anh, ánh nhìn sáng rực như sao sáng trên trời, tôi cười, nụ cười của yêu thương và biết ơn.

– Em biết… em biết những năm qua anh luôn để tâm đến cuộc sống của em… em cũng biết anh là người rất trọng chữ tín. Bỏ qua sự ngăn cách của bà ngoại, em thật lòng cảm ơn anh rất nhiều vì đã luôn để ý tới em và nhà họ Lê. Bà ngoại em có suy nghĩ riêng của bà, mong anh đừng trách bà, bà cũng chỉ là vì thương em mà thôi… Cảnh Duệ à!

Cảnh Duệ cũng nở nụ cười theo tôi, anh là người từng trải, những chuyện như vậy, anh chắc chắn là không để bụng.

– Suy nghĩ của bà ngoại em, anh có thể thông cảm. Dù sao thì sau này cháu gái của bà cũng sẽ ở bên cạnh anh, anh chịu thiệt thòi một chút cũng không sao, cũng có thể xem là xứng đáng. Thật ra anh cũng là một người đàn ông chung thủy đó nhỉ, năm đó để ý tới em, sau một chục năm… vẫn là lựa chọn em!

Tôi cười tủm tỉm, sẵn tiện trêu chọc Cảnh Duệ một chút.

– Chung thủy ạ? Có một lần em tận mắt nhìn thấy anh và một cô gái hôn nhau, và cũng không dưới mười lần em nghe thiên hạ đồn nhau rằng anh vừa mới thay bạn gái mới…

Cảnh Duệ không một chút sốt ruột, anh cười, cũng tự nhận bản thân từng rất đào hoa.

– Không chối bỏ quá khứ, nhưng hiện tại mới là thứ nên trân trọng. Anh chưa từng đưa cô gái nào về phòng của anh, em là người đầu tiên.

– Vậy thì sao?

– Thì còn sao nữa, em phải làm vợ anh thôi, ý Trời rồi!

Tôi liếc mắt nhìn Cảnh Duệ, mặc dù không nói gì nhưng môi lại không nhịn được mà cười thật tươi. Tôi cũng không biết Cảnh Duệ là nôn lấy vợ tới mức độ nào, chỉ là kể từ khi xác định mối quan hệ với tôi, anh đã không dưới mười lần nói muốn kết hôn. Có thể chuyện tình của bọn tôi tiến triển hơi nhanh, nhưng trong lòng cả hai đã tự cảm mến nhau từ trước, vậy thì yêu nhau như thế này cũng không gọi là nhanh đâu nhỉ?

Dùng xong bữa tối, Cảnh Duệ giữ tôi lại thêm một chút nữa rồi mới đồng ý cho tôi trở về nhà chung. Trước khi ra về, anh vẫn không quên nhắc nhở tôi một chút.

– Kết quả thi của em anh chưa xem qua, nhưng mẹ nói, khả năng em đứng top đầu là rất cao. Kết quả chung cuộc còn chờ vào thành phẩm của em ngày mai, ngày mai anh cũng sẽ có mặt, em an tâm.

Tôi gật gật đầu, về thành phẩm sáng tạo trà của tôi, tôi cũng khá là tự tin, cũng không quên hứa hẹn với Cảnh Duệ.

– Vậy ngày mai gặp lại người yêu nhé, bây giờ em phải về đây, không thể ở lâu thêm được đâu.

Cảnh Duệ gật đầu, anh cũng không giữ tôi ở lại lâu thêm, đưa tôi ra cửa, như chợt nhớ tới chuyện gì đó, anh khẽ hỏi.

– Về chuyện của mẹ con Hạ My, em định bỏ qua sao?

Nghe Cảnh Duệ nhắc tới bọn họ, tâm tình của tôi bỗng chùn xuống, tôi nhàn nhạt trả lời.

– Không ạ, sao có thể bỏ qua như vậy được. Nhưng em hiện tại đang ở đây, cũng chưa có thời gian để giải quyết. Còn chuyện vừa rồi, ăn miếng trả miếng, bọn họ đã làm gì em, em sẽ làm lại y như vậy… có thể anh nghĩ là em hơi yếu đuối… nhưng mà em cũng chỉ có thể làm được tới thế… em thật sự không đủ nhẫn tâm…

Cảnh Duệ ôm lấy tôi, tay anh xoa nhẹ sau lưng tôi, giọng anh tràn ngập yêu thương dịu dàng, anh nói khẽ.

– Bà ngoại em nuôi dưỡng em rất tốt, em là một cô gái lương thiện. Thật ra thì làm người hiền lành cũng là một loại thành tựu trong đời, anh luôn trân trọng những người lương thiện và tử tế. Nhưng mà, mình chỉ nên hiền lành lương thiện đúng người và đúng chỗ, nếu đặt sự lương thiện sai chỗ thì đó sẽ là sự nhẫn tâm đối với chính bản thân em. Anh trước giờ không tin thần cũng không nhờ thánh, anh chỉ tin vào nhân quả. Họ làm được, họ chịu được, luật chơi là như vậy, em không cần phải đắn đo. Với họ, em đã rất lương thiện rồi, nếu đổi lại là anh thì hai mẹ con bọn họ đã bay màu khỏi Lê gia từ rất lâu rồi… Nhưng không sao, phụ nữ vẫn nên lương thiện và từ bi, đây luôn là đức tính tốt của một con người, anh hoàn toàn ủng hộ!

Tôi không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Tự tôi có thể cảm nhận được là tôi quá hiền lành, quá đạo đức, và cũng không đủ nhẫn tâm. Để ra được quyết định ăn miếng trả miếng với mẹ con Hạ My, tôi cũng đã phải suy xét trong mấy ngày trời, suy nghĩ đắn đo tới bạc cả tóc. Người hại tôi, tôi hận người chứ, bụng cũng đã suy tính sẽ không tha cho những kẻ đã hãm hại tôi. Nhưng mà, có thể giống như Cảnh Duệ nói, bà ngoại tôi nuôi dưỡng tôi trở thành một người hiền lành tử tế, vậy nên dù cho có hận người tới cỡ nào thì tôi cũng không thể xuống tay quá mạnh, bởi tôi sợ tôi sẽ không thể chấp nhận nổi hành động độc ác của chính bản thân mình…

Chung quy là tôi hiền lành, tôi không ác, vậy nên đó cũng có thể là những điểm tốt để Trời cao thương xót mà cho tôi gặp được thần y Cửu Đà để cứu sống tôi. Và cũng nhờ tôi hiền lành nên tôi mới có được đặc ân xuất hồn bay khắp nơi để biết được ai thật lòng và ai giả dối…

Tôi không trách bản thân tôi quá hiền lành, tôi chỉ trách lòng người quá hiểm ác. Thế gian này chẳng phải luôn đề cao đức tính hiền lành lương thiện hay sao, tôi không sai, tôi lương thiện là chưa bao giờ sai!!!

*
Sáng của ngày thi cuối cùng, buổi thưởng trà được diễn ra trong sự chờ đón của tất cả mọi người. Ngồi phía trên là ban giám khảo, có một nửa là người của Dương gia, Cảnh Duệ hôm nay cũng đặc biệt xuất hiện.

Tổng cộng có năm vị giám khảo chấm một lượt, thí sinh sẽ đem thành phẩm trà của mình để lên bàn, sau đó sẽ pha trà và mời trà ban giám khảo. Các vị giám khảo có thể hỏi thí sinh về công thức pha các loại trà, cũng có thể sẽ không hỏi mà chỉ thưởng trà và chấm điểm thôi. Điểm của vòng thi này sẽ được cộng vào điểm của vòng thi bán kết, sau đó đến tối sẽ mở tiệc lớn để công bố kết quả cuối cùng.

Số thứ tự của tôi là số 15, cũng là số cuối cùng. Sau khi nghe Ngô Hạnh đọc tên của tôi, tôi liền cầm theo hộp trà đi tới bàn giám khảo. Tự tay tôi mở chìa khóa cũng tự tay tôi cho thành phẩm trà của mình ra bàn để người của ban giám khảo pha trà, sau đó sẽ đến phần thưởng thức trà. Một trong số những vị giám khảo chấm chính cho tôi có bác gái Dương, cũng có ba của Cảnh Duệ, là bác trai Dương. Bác trai Dương dáng dấp uy phong ngời ngời, khí chất bất phàm, tuổi đã cao nhưng vẫn còn rất lịch lãm và phong độ. Mà dàn hậu duệ của Dương gia không có vị nào là mang khí chất bình thường, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ, từ dáng dấp cho đến khí chất đều hơn người. Bảo sao Dương Cảnh Duệ lại ưu tú tới như vậy, được đào tạo từ nhỏ trong môi trường đầy người ưu tú hơn người như thế này thì anh bình thường mới là lạ đó!

Thành phẩm trà của tôi đã pha xong, ngửi mùi thơm bay lên, tôi đột nhiên khẽ nhíu mày, cảm giác có chút gì đó không đúng lắm. Trong thành phẩm tôi sử dụng nền Hồng Thanh Trà pha cùng Liên Hoa Tĩnh, Thịnh Xuân Trà và Hạnh Đào Trà, trong số bốn phẩm trà này không có loại nào có mùi hương nồng đắng, sao hương thơm bay ra lúc này lại ngửi rõ được mùi nồng đắng như vậy…

Trà được pha ra sẵn rót vào trong năm tách trà nhỏ, mỗi vị giám khảo một tách. Tôi nhìn biểu cảm của các vị giám khảo khi thưởng trà của tôi, chân mày của ai cũng nhíu lại, có vẻ không được hài lòng cho lắm. À không, phải là không được hài lòng mới đúng chứ không thể gọi là không hài lòng cho lắm được…

Tôi nhìn các vị vì giám khảo rồi lại nhìn xuống thành phẩm trà của mình, linh tính bắt đầu nảy sinh cảm giác bất an. Tôi nhìn bác gái Dương, thấy bác ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, tôi thật sự cảm thấy nóng ran trong người. Tay có hơi run, tôi nhìn thành phẩm trà của mình còn trong hộp gỗ, chân định bước lên để giải trình thì lại nghe thấy giọng nói của bác gái Dương vang lên.

– Tiểu thư Thanh Trà, cho tôi hỏi, cô đã sáng tạo ra thành phẩm này từ nền các phẩm trà nào vậy?

Nghe bác gái hỏi, lại nhìn vào ánh mắt của bác ấy, tôi như lấy lại tinh thần. Tôi đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng vào các vị giám khảo, tôi dõng dạc trả lời thật lớn.

– Dạ, thành phẩm trà của con được sáng tạo trên nền Hồng Thanh trà 5 phần, Liên Hoa Tĩnh và Thịnh Xuân Trà 4 phần, 1 phần còn lại của Hạnh Đào Trà ạ.

Bác gái vẫn giữ nguyên một bộ dáng nghiêm nghị như vậy, bác tiếp tục hỏi.

– Hạnh Đào trà tiểu thư sử dụng ít hay nhiều?

Tôi nhìn bác gái, cực kỳ cẩn trọng mà trả lời.

– Dạ Hạnh Đào trà con chỉ sử dụng một phần nhỏ để tăng thêm vị ngọt cho thành phẩm. Thành phẩm trà của con vẫn thiên về vị thanh mát nhiều hơn là vị ngọt và vị sau cùng sẽ đọng lại hương thơm của hoa sen nở ạ.

Một vị giám khảo khác là nhị lão gia của Dương gia, cũng là ba của Cảnh Duệ. Ông ấy nâng tách trà được pha từ thành phẩm trà của tôi, ông ấy nhìn tôi, nghiêm nghị hỏi.

– Hạnh Đào trà và Hắc Thược trà tiểu thư có phân biệt được không? Tiểu thư có chắc trong thành phẩm này là Hạnh Đào trà mà không phải là Hắc Thược trà?

Tôi gật đầu, kiên định mà đáp.

– Dạ, con dám chắc trong thành phẩm là Hạnh Đào trà, nhưng còn về lý do vì sao lại xuất hiện vị đắng của Hắc Thược trà thì con… con thật sự không biết…

Dừng chút, dưới vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu của tất cả các vị giám khảo đang ngồi ở phía trên, tôi kính cẩn nghiêng mình xin được tra xét lại về thành phẩm của tôi. Mặc dù tôi biết yêu cầu tra xét lại có thể không đạt được kết quả nhưng tôi vẫn muốn xin được tra xét, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của tôi và tôi cũng chỉ có duy nhất một cơ hội này nữa mà thôi…

– Dạ khẩn xin ban giám khảo đang có mặt ở đây cho con xin được tra xét lại về thành phẩm trà của con. Theo như thành phẩm trà ban đầu con sáng tạo thì không có Hắc Thược trà, việc đột nhiên có Hắc Thược trà xuất hiện trong thành phẩm là điều quá sức kỳ lạ và vô lý với con. Vì theo như kiến thức về trà thì tất cả mọi người ở đây đều biết Hắc Thược trà có vị đắng nồng đậm, phàm là người biết thưởng thức trà sẽ không bao giờ cho Hắc Thược trà vào pha chế. Vị đắng nồng của Hắc Thược trà quá mạnh, là pha lẫn vào vị trà nào cũng gần như sẽ phá tan hương vị của vị trà đi kèm. Hắc Thược trà mang danh là phẩm trà nhưng rất kén người thưởng thức và Hắc Thược trà thường được sử dụng trong một số bài thuốc trị đau lưng nhức mỏi, còn để thưởng trà thì sẽ không ai thưởng Hắc Thược trà vì tính đắng đặc biệt của loại này. Con là một người có kiến thức cơ bản về trà, con sẽ không cho Hắc Thược trà vào thành phẩm của con… khẩn xin ban giám khảo suy xét!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN