Hào Môn Tranh Sủng
Phần 22
Hắc Thược trà và Hạnh Đào trà về cơ bản hình dáng lá trà là rất giống nhau, màu sắc cũng giống nhau, mùi thơm lá trà cũng giống nhau, nhưng chỉ có hương vị khi pha ra nước trà là khác nhau. Vậy nên, sẽ có rất nhiều người nhầm lẫn giữa Hắc Thược trà và Hạnh Đào trà nếu chỉ nhìn vào hình dáng lá trà bên ngoài. Có điều, tôi dám chắc là tôi không hề nhầm lần giữa hai vị trà này, mặc dù ngày hôm qua ban tổ chức cũng có chuẩn bị cả Hắc Thược trà và Hạnh Đào trà trong số 20 loại trà để tôi sáng tạo…
Trước lời thỉnh cầu của tôi, các vị giám khảo im lặng suy ngẫm một chút, trong lúc mọi người vẫn chưa có câu trả lời thì Cảnh Duệ ngồi ở hàng ghế khách mời đã lên tiếng trước.
– Nếu như có sai phạm trong hội thi, mọi người vẫn nên dừng lại một chút để tra xét. Trà Hoa Nữ trong tiền lệ cũng không thiếu những chuyện kỳ lạ như thế này, không thể để thí sinh chịu thiệt thòi, như thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Trà Hoa Nữ và cả danh tiếng của Dương gia.
Ngô Hạnh là MC của hội thi, chị ấy lúc này cũng lên tiếng nói giúp tôi.
– Cảnh Duệ nói đúng, nếu có dấu hiệu sai phạm thì vẫn nên cẩn thận điều tra một chút ạ. Thanh Trà am hiểu về trà như vậy, em ấy chắc sẽ không mắc sai lầm cơ bản như thế này đâu. Hắc Thược trà chỉ để cho các thí sinh phân loại trà, cũng chưa từng có ai để Hắc Thược trà vào thành phẩm sáng tạo. Hắc Thược trà khó uống, là người hiểu biết về trà chắc chắn đều biết đặc tính này của Hắc Thược.
Có ý kiến của Cảnh Duệ và Ngô Hạnh, ban giám khảo đưa mắt nhìn nhau như trao đổi ý kiến, cuối cùng vẫn là nhị lão gia uy nghiêm lên tiếng trước.
– Nếu nói như vậy… đây là một sai phạm gian lận trong hội thi? Là có thí sinh hãm hại thí sinh sao?
Tôi gật đầu, trả lời đầy chắc nịch.
– Chắc chắn là như vậy ạ, trong thành phẩm của con không thể có Hắc Thược trà được thưa ban giám khảo.
Nghe tôi trả lời như thế, đại lão gia im lặng từ nãy tới giờ, lúc này, ông liền nhíu mày, hỏi.
– Vì sao tiểu thư lại chắc chắn như vậy? Có lý do gì không?
Tôi khẽ mím môi, suy nghĩ thật kỹ, như là đánh cược, cũng như là thẳng định kiến thức của bản thân, tôi nhìn thẳng vào mắt đại lão gia Dương gia, tôi nói thật rõ ràng.
– Con có thể chắc chắn ở trong thành phẩm trà của con không thể có Hắc Thược trà là vì… căn bản trong số 20 loại trà ngày hôm qua ban tổ chức chuẩn bị sẵn cho các thí sinh không hề có Hắc Thược trà…
Đại lão gia nhìn tôi, ánh nhìn sâu xa quá mức khó dò. Mà xung quanh tôi khi nghe tôi nói như vậy, mọi người bắt đầu xôn xao, tôi còn nghe được có người nói tôi thiếu kiến thức, nói tôi ăn nói linh tinh…
Tôi… tay tôi siết chặt thành nắm đấm, tôi tin vào khả năng của bản thân, cũng tin chắc là tôi không thể nào nhầm lẫn được. Ánh mắt lướt qua tất cả các vị giám khảo, nhìn thấy được vô vàn những ánh nhìn đầy đủ các loại xúc cảm đang nhìn về phía tôi, lòng tôi bỗng cảm thấy hỗn loạn vô cùng. Lúc này, ánh mắt liền tìm kiếm đến Cảnh Duệ, nhìn thấy được anh, nhìn cái gật đầu đầy ủng hộ của anh, tôi lúc này mới cảm nhận được một chút sự tin tưởng từ người khác dành cho mình. Cảnh Duệ lo cho tôi, anh đang tìm cách giải quyết vấn đề này cho tôi, tôi biết…
Lúc này, một trong số 15 thí sinh liền lên tiếng, chất vấn câu trả lời vừa rồi của tôi.
– Thanh Trà, chúng tôi biết là cô không cam tâm với kết quả của cô, cũng nghĩ chắc là cô đã nhầm lẫn giữa Hạnh Đào trà và Hắc Thược trà. Nhưng chuyện cô nói Hắc Thược trà không phải là Hắc Thược trà thì có vẻ hơi quá rồi đó. Làm sao Hắc Thược trà lại không phải là Hắc Thược trà? Chẳng lẽ ban tổ chức chuẩn bị sai trà liệu?
Một vị tiểu thư khác cũng đồng tình với ý kiến của vị tiểu thư vừa rồi.
– Cô ấy nói đúng, chúng ta đều có thể thông cảm cho chuyện kết quả không được như cô không muốn. Nhưng Thanh Trà à, cô làm không tốt thì phải chấp nhận chứ, không thể nói linh tinh như vậy được, sẽ ảnh hưởng đến ban tổ chức đó!
Tiểu thư Hân Hân là người đầu tiên bước ra nói đỡ cho tôi.
– Mọi người khoan hãy phán xét, tôi nghĩ Thanh Trà nói đúng đó. Ngày hôm qua, ban tổ chức hình như đã nhầm Hắc Thược trà với Hạnh Đào trà và trong số hơn 20 loại trà đã chuẩn bị sẵn hoàn toàn không có Hắc Thược trà. Chỉ có cái tên Hắc Thược trà nhưng nguyên liệu thực sự lại là Hạnh Đào trà.
Quỳnh Giao vẻ mặt ngỡ ngàng, cô ta ngớ người, hỏi vội.
– Sao lại có chuyện buồn cười như vậy được? Hắc Thược trà là Hắc Thược trà, làm sao lại có chuyện nhầm lẫn?
Tôi nhìn Quỳnh Giao, cảm thấy rất nghi ngờ về biểu cảm kỳ lạ của cô ta. Có điều để giải đáp thắc mắc của cô ta thì tôi vẫn sẽ trả lời thật rõ ràng.
– Chưa chắc là nhầm lẫn, có khi là ban tổ chức cố tình thì sao? Chẳng phải khi chọn ra top 3 người xuất sắc nhất thì có thể vẫn còn một câu hỏi phụ nữa à? Biết đâu đây chính là câu hỏi phụ thì sao hả mọi người?
– Câu hỏi phụ… sao có thể chứ?
Dưới biểu cảm hoang mang của tất cả mọi người, đại lão gia lúc này đột nhiên khẽ cười, ông ấy vỗ tay, sau đó hướng về tôi, ông ấy nói thật rõ ràng và uy nghiêm.
– Thanh Trà tiểu thư nói đúng, đáng lý tôi sẽ để dành vấn đề này để làm câu hỏi phụ, nhưng nếu hai vị tiểu thư đã biết thì tôi cũng xin phép được nói rõ luôn. Đúng như hai vị tiểu thư vừa nói, trong số hơn 20 loại trà đã chuẩn bị cho các vị tiểu thư ngày hôm qua thì Hắc Thược chính xác không phải là Hắc Thược mà đã được thay bằng Hạnh Đào trà. Tức là Hắc Thược trà chỉ có cái tên là Hắc Thược, còn nguyên liệu thực sự chính là Hạnh Đào trà. Tôi vốn dĩ muốn để “sự nhầm lẫn” này trở thành câu hỏi phụ cho top 3, nhưng giữa chừng xảy ra sai phạm, để lấy lại công bằng cho Thanh Trà tiểu thư, tôi buộc lòng phải tiết lộ sớm vấn đề này.
Đại lão gia vừa dứt lời, bác gái Dương đã lên tiếng.
– Theo ý của anh vừa nói thì tức là tiểu thư Thanh Trà bị người xấu giở trò vào thành phẩm trà?
Đại lão gia không cho ý kiến về vấn đề này, ông chỉ nhàn nhạt cất giọng.
– Tiểu thư Thanh Trà có phải bị người hãm hại hay không thì phải chờ qua người của chúng ta điều tra mới được, nhưng về cơ bản thì chắc chắn là như thế. Vì trong trà liệu chuẩn bị ngày hôm qua thật sự không có Hắc Thược trà nên sẽ không thể có chuyện tiểu thư Thanh Trà nhầm lẫn giữa Hạnh Đào trà và Hắc Thược trà trong thành phẩm được.
Dừng chút, đại lão gia liền ra lệnh cho người dưới trướng của ông thay ông giải quyết vấn đề.
Người dưới trướng của đại lão gia là một người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn quét qua một vòng các vị tiểu thư đang có mặt, như đã quen với những công việc như thế này, ông ấy chậm rãi nghiêm túc lên tiếng.
– Như các vị tiểu thư đã biết, theo như thể chế của hội thi Trà Hoa Nữ, vì để bảo vệ sự riêng tư của các tiểu thư, khu nhà chung sẽ không mở camera giám sát an ninh. Vậy nên, nếu có vị tiểu thư nào đã “lỡ tay” bỏ nhầm thứ gì đó vào thành phẩm của tiểu thư Thanh Trà thì bây giờ có thể tự mình khai báo. Tôi sẽ để cho người phạm lỗi tự nguyện, tôi sẽ phát cho các vị ở đây mỗi người một tờ giấy và một cây viết, nếu vị tiểu thư nào lỡ bỏ nhầm Hắc Thược trà vào thành phẩm của Thanh Trà tiểu thư thì có thể báo riêng với tôi thông qua tấm giấy nhỏ. Tôi và ban giám khảo cũng như Dương gia sẽ không công khai danh tính vị tiểu thư sai phạm, sẽ dàn xếp để giải quyết riêng trên tinh thần bảo vệ nhân phẩm và danh dự của người đã phạm lỗi nhưng biết nhận lỗi. Nào, xin mời các vị tiểu thư thành thật!
Dứt câu, người làm của Dương gia liền đem phát cho 14 vị tiểu thư còn lại mỗi người một tờ giây và một cây viết, thời gian cho bọn họ là hai phút để tự cứu chữa lấy sai lầm của bản thân. Có điều, không phải ai cũng cảm thấy lo lắng khi bị nghi ngờ, có người cảm thấy bất mãn liền cất giọng không vui.
– Sao chúng tôi phải bị đối xử như thế này? Chẳng phải thành phẩm trà của mỗi người đều được chính người đó đem về phòng cất giữ à?
Tôi biết chắc chắn sẽ có người không vui, vậy nên tôi liền bước ra giải thích thật rõ ràng.
– Đúng là thành phẩm đều được chính chủ cho vào hộp gỗ và được cất giữ cẩn thận. Nhưng ngày hôm qua, mọi người cũng biết là tôi có việc phải rời khỏi phòng, đến sau giờ cơm tối tôi mới quay trở lại. Trong thời gian này đã có chuyện gì xảy ra không thì thật sự tôi không biết. Ở khu nhà chính không có camera giám sát, cũng không thể biết rõ là có ai đã vào phòng tôi trước đó hay là không…
Dừng khoảng chừng một giây, tôi lúc này mới hướng tới Lệ Bình, tôi thành thật hỏi chị ấy.
– Chị Bình cho em hỏi, lúc chị ở trong phòng là không có ai tới phòng phòng mình chơi có đúng không ạ?
Với câu hỏi của tôi, Lệ Bình như bất ngờ, chị ấy sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu, trả lời.
– Đúng… đúng là không có ai tới chơi, chỉ có chị ở trong phòng. Nhưng chị không có liên quan tới chuyện thành phẩm của em bị tráo. Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, chị sẽ chẳng ngu ngốc tới mức tự mình hại mình như vậy đâu.
Tôi nhìn Lệ Bình, gật đầu, ngoài ra cũng không có hỏi thêm cái gì. Tôi chỉ muốn xác nhận là trong phòng tôi không có ai khác ghé chơi mà thôi, chứ tôi không nghi ngờ Lệ Bình, chị ấy chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Vị tổng quản lý cũng là người dưới trướng của đại lão gia, ông ấy vừa rồi đã phát biểu, lúc này lại tiếp tục nhắc lại những ý vừa rồi một lần nữa.
– Thưa các vị tiểu thư, để không mất thời gian của các vị và thời gian quý báu của ban giám khảo, chúng ta nên hợp tác để cùng tìm ra sai phạm trong hội thi. Tôi xin thông báo là các vị tiểu thư còn 1 phút, ai chắc chắn bản thân mình không có sai phạm thì ghi là không có. Ai có sai phạm thì ghi tên mình ra sau đó gấp đôi tờ giấy lại và gửi cho tôi. Tôi xin cảm ơn các vị tiểu thư đã hợp tác!
Vị tổng quản lý dứt câu, phía 14 vị tiểu thư liền có hành động. Có người thì nhìn quanh hoang mang, có người lại bất mãn nhíu mày không vui, cũng có người rất ngay thẳng trực tiếp viết chữ “không” bỏ thẳng lên bàn. Trong số 14 vị tiểu thư, tôi để ý có một số người có biểu cảm rất kỳ lạ, nhất là Quỳnh Giao, có ấy rõ ràng là có vấn đề…
Sau 1 phút, vị tổng quản lý cho người đi thu lại các tờ giấy vừa rồi đã phát, cũng chính ông là người kiểm tra từng tờ giấy một, sau đó ông báo lại cho đại lão gia, chờ phán quyết cuối cùng từ ông ấy.
Tôi đứng phía trên, khi vị tổng quản lý kiểm tra từng tờ giấy được phát, tôi đã quan sát rất kỹ biểu cảm của tất cả mọi người. Trong đó, Quỳnh Giao, Lệ Bình và Hiểu Nguyệt, cả ba người bọn họ đều có biểu cảm rất khả nghi…
Quỳnh Giao có vẻ khá là hoang mang, phần nhiều là đang lo lắng. Lệ Bình thì cứ siết chặt tay, bình thường chị ấy không có thói quen thế này. Còn về phần Hiểu Nguyệt, mặc dù trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Cảnh Duệ rất kỳ quái, như là bị ai nắm thóp rồi vậy…
Mà Cảnh Duệ lúc này cũng đang nhìn Hiểu Nguyệt bằng ánh nhìn rất khác lạ, khi thấy tôi nhìn anh, anh liền chuyển đổi cảm xúc, cuối cùng là trao cho tôi một ánh mắt trấn an.
Cũng trong lúc này, người của Cảnh Duệ đi tới nói thầm vào tai của vị tổng quản lý, vị tổng quản lý liền đi theo người của Cảnh Duệ, mọi người xung quanh đều hồi hộp chờ đợi kết quả.
Vị tổng quản lý sau khi xem màn hình ipad từ tay người làm của Cảnh Duệ, ông ấy đột nhiên ngẩn đầu nhìn về phía Quỳnh Giao, ánh nhìn có phần đanh thép. Sau đó, vị tổng quản lý liền tới báo cho đại lão gia, sau một hồi báo cáo, chỉ thấy đại lão gia gật đầu thông qua.
Có được lệnh của đại lão gia, vị tổng quản lý mới đứng ra giữa sảnh lớn, ông cất giọng mạch lạc, câu chữ truyền ra rõ ràng, dứt khoát.
– Kính thưa ban giám khảo và các vị tiểu thư, vừa rồi người làm của Dương gia đã đưa cho tôi xem một đoạn video được trích xuất từ camera ẩn ở vị trí cửa ra vào của khu nhà chung. Theo như thể chế của hội thi thì ở khu nhà chung sẽ ẩn tất cả các camera để giữ sự riêng tư cho các vị tiểu thư. Nhưng để đề phòng những chuyện như trộm cướp hoặc các sự cố hy hữu thì Dương gia vẫn có một số camera ẩn được lắp ở các vị trí bí mật để giám sát an ninh vòng ngoài, chắc chắn sẽ không làm lộ thông tin riêng tư của các vị tiểu thư. Camera ẩn được lắp là để giám sát an ninh, đồng thời cũng để phòng ngừa những trường hợp tiêu cực như trường hợp hiện tại của tiểu thư Thanh Trà. Vậy nên, camera của chúng tôi cũng đã ghi lại được một số hình ảnh mà chúng tôi thật sự không muốn những hình ảnh này xuất hiện. Vừa nãy, tôi đã cho vị tiểu thư nào đó ở đây một cơ hội để sửa sai, nhưng những tờ giấy mà tôi nhận được ở đây đều không có ai nhận sai phạm, tức là các vị đều khẳng định mình không có làm ra việc gì trái với quy chế của hội thi. Vậy nên, việc tôi công khai danh tính vị tiểu thư sai phạm vào quy chế của hội thi cũng là việc chính đáng…
Dừng chút, ánh mắt của vị tổng quản lý đột nhiên dừng trước gương mặt xám xịt của Quỳnh Giao. Chỉ là, vị tổng quản lý còn chưa kịp nói gì thì Quỳnh Giao đã đứng bật dậy, cô ta chỉ tay vào Hiểu Nguyệt, sau đó hét lớn.
– Không! Không phải do tôi! Là do Hiểu Nguyệt… là cô ấy muốn tôi làm như vậy! Không phải do tôi, tôi bị oan, không phải do tôi, không phải tôi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!