Hào Môn Tranh Sủng
Phần 23
Vị tổng quản còn chưa kịp nói gì thì Quỳnh Giao đã hoảng loạn hét lên rồi chỉ tay về phía Hiểu Nguyệt, cô ta sợ hãi, run run nói.
– Không phải tôi muốn như vậy… là Hiểu Nguyệt xúi tôi… là cô ấy… không phải tôi… tôi không cố tình… không cố tình…
Quỳnh Giao còn chưa dứt lời thì Hiểu Nguyệt đã bước ra, cô ấy vẫn giữ biểu cảm vô cùng bình tĩnh, Hiểu Nguyệt nghiêm mặt nhìn về phía Quỳnh Giao, hỏi thật rõ ràng.
– Quỳnh Giao, cô nói bậy cái gì vậy? Tôi thì liên quan gì tới chuyện này? Tổng quản còn chưa nói gì, thái độ của cô như vậy là sao? Cô bị cái gì vậy?
Đại phu nhân Dương gia cũng bất ngờ về thái độ lo sợ này của Quỳnh Giao, bà nhìn Quỳnh Giao, nghiêm nghị hỏi.
– Tiểu thư Quỳnh Giao, thái độ của cô như vậy… có phải cô chính là người đã bỏ Hắc Thược trà vào thành phẩm của tiểu thư Thanh Trà?
Quỳnh Giao càng lúc càng sợ hãi, sắc mặt cô ta chuyển xanh, ánh mắt hỗn loạn, run rẩy nói không ra hơi.
– Tôi… không phải tôi… tôi không có tội… là do Hiểu Nguyệt… tôi…
Tôi nhìn Quỳnh Giao, nhìn thấy quá rõ biểu cảm hoảng loạn sợ hãi của cô ta, cô ta là đang sợ chuyện xấu bị phát hiện, sợ mọi người biết những chuyện sai trái mà cô ta đã làm. Còn về Hiểu Nguyệt, bề ngoài tuy bình tĩnh nhưng bên trong ai biết đang dậy sóng thế nào. Cũng không phải tự dưng mà Quỳnh Giao lại tố cáo Hiểu Nguyệt, giữa bọn họ chắc chắn có chuyện đen tối bí mật nào đó…
Nhìn thấy Hiểu Nguyệt như đang nóng lòng muốn nói gì đó với Quỳnh Giao, tôi lúc này liền đứng ra đối mặt với Quỳnh Giao, tôi nói thật lớn, vừa là chơi chiêu tâm lý, cũng vừa là cảnh cáo.
– Quỳnh Giao, tôi và cô không thù không oán, vì sao cô lại cố tình bỏ Hắc Thược vào thành phẩm của tôi? Chắc chắn là có lý do gì đó khó nói có phải không? Hiện tại hình ảnh của cô đã được vị tổng quản lý nắm được, cô có gì thì cứ nói ra đây, nếu cô bị oan thật sự, ban giám khảo và Dương gia sẽ làm chủ cho cô… cô nên hợp tác.
Tôi vừa dứt câu, bác gái Dương cũng liền tiếp lời, bác ấy nói thật dõng dạc và rõ ràng.
– Chuyện thành phẩm của tiểu thư Thanh Trà đột nhiên bị bỏ Hắc Thược vào rõ ràng là có dấu hiệu gian lận trong thi cử. Tiểu thư Quỳnh Giao nếu có sai phạm thì cứ nên thẳng thắn mà thừa nhận, Dương gia đánh kẻ chạy đi nhưng không đánh người chạy lại, chắc chắn sẽ có khoan hồng cho tiểu thư. Nhưng Nếu tiểu thư vẫn ngoan cố không nhận lỗi, để nhân chứng vậy chứng có đủ, lúc đó tiểu thư có nhận tội thì cũng đã muộn, Dương gia bắt buộc phải thông cáo về chuyện này ra bên ngoài, tiểu thư chắc chắn sẽ bị loại thẳng, Trương gia của tiểu thư cũng sẽ bị cấm thi vĩnh viễn về sau. Tôi nghĩ, đây sẽ là cơ hội cuối cùng để tiểu thư sửa sai, hy vọng tiểu thư biết nắm bắt cơ hội.
Bác gái Dương càng nói, Quỳnh Giao càng run rẩy, sắc mặt cô ta lúc này không còn một giọt máu, trắng bệch như màu của x.ác chết. Tay run, chân cũng run, vành mắt đỏ ửng, ánh nhìn hoảng loạn thất thần, Quỳnh Giao bước tới trước ban giám khảo, cô ta khóc, không thể nhịn được nữa mà phân trần thanh minh cho bản thân.
– Nói… tôi nói… tôi nói mà. Tôi… thực ra là do tôi… là tôi đã bỏ Hắc Thược vào hộp gỗ thành phẩm trà của Thanh Trà. Nhưng mà, nhưng mà chủ ý này không phải là của tôi… tôi chỉ nghe theo sự xúi giục của Hiểu Nguyệt mà thôi… Là Hiểu Nguyệt, là chính Hiểu Nguyệt đã đưa Hắc Thược cho tôi… chứ tôi làm sao đã có được Hắc Thược… Mà chính tôi cũng không biết ban tổ chức đã thay Hắc Thược bằng Hạnh Đào. Nếu tôi biết Hắc Thược không phải là Hắc Thược, vậy thì tôi sẽ ngu ngốc mà đi bỏ Hắc Thược vào thành phẩm của Thanh Trà hay sao… tôi đâu ngu như vậy!
Quỳnh Giao vừa dứt câu, Hiểu Nguyệt đã tiến tới mà biện minh ngay. Hiểu Nguyệt biểu cảm nóng giận, cô ấy nhìn chằm chằm Quỳnh Giao, vẻ đẹp thuần khiết đã giảm đi một chút.
– Quỳnh Giao, cô nói như vậy là có ý gì? Tôi thì làm sao có liên quan gì tới chuyện này được? Có phải cô nhầm lẫn? Hay là cô muốn gắp lửa bỏ tay người?
Quỳnh Giao nghe câu chất vấn của Hiểu Nguyệt, cô ta vội quay sang đối mặt với gương mặt xinh đẹp của Hiểu Nguyệt, cô ta cất cao giọng, nói lớn.
– Bây giờ nhân chứng vật chứng có đủ, tôi không thể thoát được tội thì cô còn chối cái gì? Là cô xúi giục tôi, cô là kẻ chủ mưu, cô ganh tị với Thanh Trà, cô muốn cô ấy thua cuộc… cô nhận đi chứ? Có chơi có chịu, lúc chơi thì hăng hái lắm mà, lúc chịu thì sao lại rụt cổ như vậy?
Dừng chút, Quỳnh Giao đột nhiên lại quay phắt sang hướng khác, cô ta chỉ tay về phía Lệ Bình, lời nói không kém phần sắt nhọn.
– Cả cô nữa! Cô cũng có lỗi, cô cũng đừng nghĩ bản thân cô trong sạch! Cô rõ ràng thấy tôi đi vào phòng của cô, vậy mà cô cố tình nghe điện thoại, cố tình xem như không hay biết gì… Các người, một đám các người chỉ biết mượn gió bẻ măng, mượn tay ném đá. Chỉ có tôi ngu ngốc trúng bẫy của các người, nghe lời xúi giục của Hiểu Nguyệt…
Nói tới đây, Quỳnh Giao lại đi thật nhanh tới bàn làm việc của ban giám khảo, vành mắt cô ta ửng đỏ rực, nói như sắp khóc tới nơi.
– Tôi… tôi biết tôi sai… nhưng tôi đã nhận lỗi… cũng đã sửa lỗi. Xin ban giám khảo niệm tình mà bỏ qua lỗi này của tôi, cho tôi một cơ hội đi tiếp. Trương gia không thể vì tôi mà bị ảnh hưởng được… tôi… xin lỗi các vị giám khảo… xin lỗi Thanh Trà… là lỗi của tôi… là tôi ngu dại… nhất thời nghe lời kẻ xấu xúi giục… Tôi đã khai nhận rồi… xin mọi người giơ cao đánh khẽ… xin mọi người…
Nhìn thấy Quỳnh Giao như vậy, tôi cũng không biết phải nói cái gì với cô ta. Lại nhìn sang Hiểu Nguyệt, sắc mặt cô ta trầm xuống, mất hết đi vẻ đẹp thanh cao vốn có. Còn về phía Lệ Bình, trông chị ấy vẫn nữ cường như vậy, chỉ có ánh mắt hỗn loạn của chị ấy là khác thường…
Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng rất là không thoải mái, nhất là khi nhìn về phía Lệ Bình, nhìn thấy được ánh mắt lảng tránh của chị ấy khi không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Hiểu Nguyệt và Quỳnh Giao hại tôi, tôi có thể hiểu được lý do vì sao. Nhưng còn Lệ Bình, tôi rõ ràng đã tin tưởng chị ấy tới như vậy kia mà?
Haiz! Chung quy đều là do tôi muốn tin tưởng người, bây giờ bị người phản bội, vậy thì cũng chỉ có thể trách tôi không có mắt nhìn người mà thôi!
Quỳnh Giao vẫn tiếp tục tố giác Hiểu Nguyệt, lâu lâu vẫn không quên đá sang Lệ Bình. Dù cho cô ta có nhận tội thì vẫn nhất quyết bảo mình bị oan, bảo là bản thân nhất thời ngu dại bị người xấu xúi giục. Còn về phần Hiểu Nguyệt thì sống chết không nhận đã xúi giục Quỳnh Giao, khẳng định bản thân không làm chuyện xấu, còn không quên “cắn” Quỳnh Giao mấy cú đau điếng người. Về phần Lệ Bình thì vẫn giữ nguyên thái độ im lặng như vậy, không ai hỏi thì chị ta cũng sẽ không nói, cũng là một dạng cứng đầu chống đối tới cùng.
Camera ẩn chỉ ghi lại được hình ảnh Quỳnh Giao lén lút vào phòng riêng của tôi và Lệ Bình. Mà camera cũng ghi nhận được hình ảnh Lệ Bình đã nhìn thấy Quỳnh Giao vào phòng của tôi và chị ta nhưng chị ta lúc đó lại đột nhiên quay người sang hướng khác nghe điện thoại. Ánh nhìn của Lệ Bình có nhìn thấy Quỳnh Giao, cũng có vài giây chần chừ trước khi xoay người nghe điện thoại. Mà Quỳnh Giao cũng nhìn thấy sự “mù mắt” đột xuất của Lệ Bình, vậy nên Lệ Bình cũng không thoát được tội trong vụ này.
Còn về Hiểu Nguyệt, cô ta vẫn một mực thanh minh cho bản thân, cô ta bảo là Quỳnh Giao vu khống hãm hại cô ta, chứ cô ta không có sai khiến Quỳnh Giao, cũng không xúi giục Quỳnh Giao bỏ Hắc Thược vào thành phẩm trà của tôi.
Quỳnh Giao nhận tội, Lệ Bình cũng không còn gì để nói, nhưng còn riêng Hiểu Nguyệt thì tôi phải tranh đấu với cô ta tới gần mười phút. Mãi khi Cảnh Duệ bắt được tên thông đồng với cô ta thì cô ta lúc này mới chịu im miệng không cãi với tôi tới cùng nữa.
Ả đồng phạm với Hiểu Nguyệt là người làm của Dương gia, ả có mối giao tình thân thiết với Cao gia. Ả ta khai nhận là chính ả đã đem Hắc Thược từ bên ngoài vào đưa cho Hiểu Nguyệt, sau đó Hiểu Nguyệt đưa cho ai thì ả không biết…
Ả đồng phạm quỳ dưới sàn nhà, mặt mày ả nhăn nhó lại vì sợ, ả run rẩy khai chuyện.
– Mấy lần cô Nguyệt sang chơi, cô ấy rất tốt với tôi, vậy nên tôi cũng thường xuyên báo cáo một vài tin tức của Dương gia cho cô ấy biết. Lần này cô ấy nhờ tôi mua Hắc Thược ở ngoài vào, tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là cô ấy cần sử dụng Hắc Thược nên mới nhờ mua… vậy nên tôi liền đồng ý… cũng không có nghĩ sự việc lại lớn tới như vậy. Tôi… tôi thật sự không cố ý… tôi không hề biết việc tôi làm sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy… Tôi xin lỗi… tôi thật lòng xin lỗi…
Đại phu nhân của Dương gia rất bất bình về chuyện này, bà giận thật sự, từ ánh mắt cho tới lời nói đều thể hiện rõ sự bất mãn với Hiểu Nguyệt của Cao gia.
– Cao Hiểu Nguyệt, Cao gia và Dương gia xưa nay luôn có mối quan hệ thân thích, tiểu thư thường hay tới Dương gia chơi, Dương gia cũng rất xem trọng và quý mến tiểu thư. Nhưng việc tiểu thư mua chuộc người của Dương gia là việc làm rất không thể chấp nhận được. Chưa kể hiện tại, tiểu thư lại chính là kẻ chủ mưu trong vụ việc Hắc Thược trà của tiểu thư Thanh Trà. Bây giờ nhân chứng vật chứng có đủ, ban giám khảo và Dương gia chúng tôi bắt buộc phải thông báo cho Cao gia để trao đổi về sự việc này. Dù Cao gia có mối quan hệ thân tình với Dương gia tới đâu thì công tư vẫn luôn phải rạch ròi và phân minh để không làm mất đi sự công bằng của hội thi Trà Hoa Nữ, cũng như là bảo vệ tính liêm khiết của ban giám khảo. Tôi thật sự rất thất vọng về tiểu thư, nếu tiểu thư không làm ra chuyện xấu này, vậy thì hội thi Trà Hoa Nữ lần này đã có thể được xem là một hội thi cực kỳ thành công. Cao Hiểu Nguyệt, Dương gia rất thất vọng về tiểu thư!
Cao Hiểu Nguyệt vừa rồi còn rất ngoan cố, nhưng sau khi người của Cảnh Duệ áp giải ả đồng phạm vào khai nhận thì sắc mặt của Cao Hiểu Nguyệt đã chuyển biến sang hẳn một gam màu khác. Gương mặt vẫn giữ nguyên nét xinh đẹp như vậy, nhưng khí chất đã mất đi, cũng không còn vẻ tự tin thanh cao nữa. Mà ngược lại, trông Hiểu Nguyệt có chút thấp kém khi bị bại lộ chuyện xấu, cũng có chút đáng ghét khi vẻ mặt vẫn luôn trơ tráo không có chút gì đó hối lỗi như hiện tại. Hiểu Nguyệt không xin xỏ giống như Quỳnh Giao, cô ta cũng không im lặng chấp nhận như Lệ Bình mà cô ta là một bộ dạng “lòi đuôi cáo”, bộ dáng rất đáng bị lên án!
Bác gái Dương nhìn Hiểu Nguyệt, cũng không rõ trong lòng bác gái đang suy nghĩ gì, chỉ là ánh mắt của bác ấy lại cực kỳ sắt lạnh, giọng nói cũng mất đi từ tính dịu dàng.
– Cao Hiểu Nguyệt, với những chuyện mà tiểu thư đã làm, dù tiểu thư có nhận hay không nhận thì tiểu thư cũng đã mất đi quyền được thi tiếp, tất cả phần thi của tiểu thư từ đầu hội thi cho tới hiện giờ đều bị hủy bỏ. Dương gia sẽ liên hệ với người đại diện của tiểu thư để trình bày rõ ràng về vấn đề này. Việc thông báo với truyền thông bên ngoài về sự việc này là việc nên làm, không phải vì Cao gia và Dương gia có giao tình mà xem nhẹ cách xử trí, thật đáng tiếc cho tiểu thư…
Dừng chút, bác gái Dương liền xoay sang nhìn tôi, bác ấy dịu giọng hơn một chút, bác hỏi.
– Tiểu thư Thanh Trà, tiểu thư có ý kiến gì về quyết định này của Dương gia?
Tôi cảm thấy như thế này cũng đã là tốt, có công khai ra ngoài cũng xem như Dương gia đã không bất công với tôi. Và tất nhiên, tôi phải được nhận lời xin lỗi từ những con người này, đây là điều bắt buộc.
Cảnh Duệ ngồi ở phía hàng ghế dành cho khách mời, ánh mắt anh nhìn tôi chưa bao giờ chuyển dời, lúc nào cũng dõi theo tôi để tiếp thêm động lực cho tôi. Từ lúc xảy ra sự việc cho đến giờ, mặc dù Cảnh Duệ luôn ngồi yên lặng một chỗ, nhưng mà tôi biết, anh đã phải bận rộn rất nhiều để giải oan cho tôi. Nếu không có anh ở sau bảo vệ và chở che, vậy thì tôi không biết đến khi nào mọi chuyện mới được làm sáng tỏ . Chiều nay đã là đêm tiệc công bố danh vị Trà Hoa Nữ, nếu chuyện của tôi vẫn không được giải quyết nhanh chóng thì rất có khả năng, tôi sẽ chẳng có giải thưởng gì. Một vụ á-n treo không được giải quyết thì làm sao tôi có thể được chấm điểm bình thường như những người khác… chắc chắn là tôi sẽ lại chịu thiệt… may mà có Cảnh Duệ ở đây… thật là may!
Đại lão gia của Dương gia sau khi nhìn nhận sự việc, ông ấy liền cất giọng đanh thép mà đưa ra quyết định cuối cùng. Ông đứng dậy, mắt dõi về phía thí sinh bọn tôi, uy quyền lên tiếng.
– Về sai phạm của các thí sinh ở vòng thi này, tôi và ban giám khảo đã thông qua ý kiến và cho ra kết quả cuối cùng như sau. Thứ nhất, tiểu thư Thanh Trà sẽ được thi lại ở vòng chung kết, thời gian thi của tiểu thư Thanh Trà là 1 tiếng đồng hồ, phía ban tổ chức sẽ sắp xếp cho tiểu thư thi lại ngay bây giờ để kịp cho đêm công bố tối nay. Thứ hai, tiểu thư Cao Hiểu Nguyệt, tiểu thư Trương Hà Quỳnh Giao và tiểu thư Phương Lệ Bình đã phạm vào quy chế của hội thi, tất cả các vị tiểu thư đều sẽ bị kỷ luật. Trong đó, tiểu thư Cao Hiểu Nguyệt và Trương Hà Quỳnh Giao sẽ bị tước quyền dự thi, mọi kết quả thi trước đây đều vô hiệu, bị loại thẳng. Riêng về tiểu thư Phương Lệ Bình, mặc dù tiểu thư là có nhìn thấy nhưng không tố giác hành vi sai trái của tiểu thư Quỳnh Giao, nhưng vì giữa tiểu thư Lệ Bình và tiểu thư Quỳnh Giao không có thông đồng qua lại, vậy nên tiểu thư Lệ Bình chỉ bị kỷ luật ở vòng thi này, kết quả thi của tiểu thư ở vòng chung kết sẽ bị xóa một nửa, chúng tôi vẫn giữ lại tư cách dự thi cho tiểu thư.
Dừng chút, đại lão gia lúc này mới tiếp tục cất giọng, ông càng nói, sắc mặt càng lạnh lùng, tông giọng tăng cao.
– Dương gia nói chung và ban giám khảo nói riêng sẽ trực tiếp liên hệ với Cao gia, Trương gia và Phương gia về sự việc vi phạm quy chế thi này của ba vị tiểu thư. Chúng tôi cũng sẽ mời người đại diện của Lê gia tới để cùng nhau giải quyết vấn đề. Sự việc này xảy ra cũng là một sự sai xót của ban tổ chức, về sự sai xót này, Dương gia chúng tôi thật lòng xin lỗi Thanh Trà tiểu thư. Hiện tại phần thi của tiểu thư Thanh Trà đã được chuẩn bị, xin mời tiểu thư đến phòng thi, chúc tiểu thư có một kết quả thi thật tốt như tiểu thư luôn mong muốn, chúng tôi đợi kết quả từ tiểu thư!
Tôi đứng ở phía dưới, sau khi nghe đại lão gia nói như vậy, tôi liền gật đầu đồng ý, sau đó theo vị tổng quản lý rời đi để chuẩn bị cho phần thi lại của mình sắp tới. Trước khi đi, tôi vẫn không quên nhìn Cảnh Duệ, nhìn thấy được ánh mắt sáng rực cùng nụ cười chở che của anh, sự tự tin trong tôi liền tăng thêm mấy bậc. Ở đây luôn có Cảnh Duệ dõi theo từng bước chân của tôi, anh luôn âm thầm bảo vệ và nâng đỡ tôi, anh không nói, nhưng hành động của anh luôn chứng minh cho sự chở che và yêu chiều của anh. Gặp được anh thật là một điều may mắn trong cuộc đời tôi, thật sự vô cùng may mắn!
*
Phần thi lại, tôi thi trong vòng 30 phút, sau đó nộp thành phẩm sáng tạo, các vị giám khảo sẽ chấm điểm ngay và luôn để kịp chuẩn bị cho đêm công bố kết quả tối hôm nay.
Hoàn thành phần thi, tôi theo sự sắp xếp của Dương gia để tới tham dự cuộc họp kín của đại diện các gia tộc. Kết quả cuối cùng, Dương gia sẽ không công bố việc sai phạm này ra truyền thông bên ngoài để giữ thanh danh cho các vị tiểu thư có liên quan, Lê gia tôi cũng đã đồng ý. Nhưng như lời đại lão gia đã tuyên bố, Cao gia, Trương gia và cả Phương gia sẽ bị cấm thi vĩnh viễn ở hội thi Trà Hoa Nữ các lần sau, đây là sự trừng phạt của Dương gia!
Còn về phần tôi, ba vị tiểu thư kia phải xin lỗi tôi là điều tất nhiên và bắt buộc. Đại diện Lê gia là cậu Ba tôi cũng không muốn làm căng thẳng mọi chuyện. Mà phía Cao gia, Trương gia và Phương gia cũng xem là biết điều nên mọi chuyện mới dễ dàng giải quyết như vậy.
Nhìn ba người con gái xinh đẹp trước mặt đang phải cúi gập đầu để xin lỗi tôi, tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn đây nữa. Tôi nghĩ, nếu bọn họ không làm ra những trò điên rồ đó thì có phải bọn họ đã có được kết quả thi tốt hơn tôi rồi hay không? Đúng là sai một li, đi một dặm, Hiểu Nguyệt cũng thật là hấp tấp vội vàng quá rồi!
Bước ra khỏi phòng khách lớn, Quỳnh Giao đỏ mắt rời đi trước, Hiểu Nguyệt bước ra sau Quỳnh Giao, vừa nãy đã xin lỗi công khai, lúc này cũng không biết Hiểu Nguyệt muốn nói cái gì, chỉ thấy cô ta cố ý muốn chặn ngang tôi lại để nói chuyện.
Vành mắt Hiểu Nguyệt ửng đỏ, vừa nãy khóc cũng không ít, cô ta nhìn tôi, giọng khàn hẳn, cũng không còn vẻ thuần khiết như trước kia tôi gặp nữa, cô ta nói với tôi, ánh nhìn sắt lạnh.
– Cô cũng thật may mắn, không nghĩ là ban tổ chức lại thay Hắc Thược bằng Hạnh Đào, cũng không nghĩ là ban giám khảo sẽ hỏi cô về công thức thành phẩm mà cô đã sáng tạo. Nếu như Hắc Thược chính là Hắc Thược, vậy thì kết quả của ngày hôm nay có lẽ đã khác…
Tôi đối với Hiểu Nguyệt vẫn luôn giữ một biểu cảm lạnh nhạt từ đầu đến cuối, tôi nhìn cô ta, dửng dưng cất giọng.
– Cô quên là còn có camera ẩn à?
Hiểu Nguyệt nhếch nhẹ khóe môi như muốn cười, cô ta chậm rãi trả lời, thái độ không một chút hối hận.
– Camera ẩn sao? Đều là do Cảnh Duệ giúp cô, nếu không thì cô nghĩ mọi thứ sẽ được tra ra nhanh như vậy à? Tôi chẳng qua là quá xui xẻo, cũng không được trời thương, vậy nên kế hoạch của tôi mới bị bại lộ nhanh như vậy. Cô thử nghĩ mà xem, nếu ban tổ chức không tráo Hắc Thược bằng Hạnh Đào thì cô sẽ phát hiện ra sao? Còn thêm cả ả Quỳnh Giao ngu dốt, chưa gì đã hoảng lên tự khai nhận tất cả, vừa dốt vừa nhát, chẳng được tích sự gì!
Hiểu Nguyệt nói không sai, nếu như đại lão gia không âm thầm cho người thay Hắc Thược trà bằng Hạnh Đào trà thì chưa chắc tôi đã có thể kêu oan được cho chính mình. Vì trên cơ bản, Hắc Thược và Hạnh Đào rất giống nhau về hình dáng. Nếu đúng thật Hắc Thược chính là Hắc Thược vậy thì việc mọi người định cho tôi bỏ nhầm Hắc Thược thay vì bỏ Hạnh Đào là chuyện rất đỗi đương nhiên, tôi cũng sẽ không dễ dàng kêu oan cho bản thân tôi được như bây giờ. Đâu có ai nghĩ đại lão gia lại thay Hắc Thược bằng Hạnh Đào, và cũng đâu ai nghĩ, ông ấy lại muốn lấy chủ đề này làm câu hỏi phụ cho top 3 mạnh nhất…
Hắc Thược trà và Hạnh Đào trà trên cơ bản hai loại trà này có hình dáng rất giống nhau, chỉ khác nhau ở hương vị khi pha ra thành trà. Vị đắng của Hắc Thược trà sẽ phá tan tất cả các hương vị khác, dù cho có sử dụng nền trà tốt tới cỡ nào thì cũng không thể cứu được khi cho nhầm Hắc Thược trà vào thành phẩm sáng tạo. Hiểu Nguyệt là nắm được điểm này nên cô ta mới cố tình đưa Quỳnh Giao Hắc Thược trà rồi xúi giục Quỳnh Giao lén bỏ Hắc Thược vào thành phẩm trà của tôi. Chỉ có đều người tính không bằng trời tính, ai lại nghĩ tới chuyện, Hắc Thược trà đã được thay toàn bộ bằng Hạnh Đào trà. Nếu Hắc Thược thật sự là Hắc Thược thì rất có khả năng, kế hoạch này của Hiểu Nguyệt đã thành công. Bởi vì không ai có thể chứng minh chắc chắn được là tôi thật sự có cho Hạnh Đào vào thành phẩm của tôi hay là không, lỡ đâu là tôi đã bỏ nhầm Hạnh Đào bằng Hắc Thược thì sao? Còn chưa kể tới chuyện Hiểu Nguyệt xui xẻo tìm một đồng đội quá “gà mờ”. Người ta còn chưa đưa ra bằng chứng thì Quỳnh Giao đã hạ cờ đầu hàng trước, còn không đánh mà khai, dễ dàng khai nhận tất cả, cũng không quên kéo theo Hiểu Nguyệt cùng xuống nước…
Tới cuối cùng thì đều do bọn người Hiểu Nguyệt mang lòng dạ không ngay thẳng, cộng thêm một Lệ Bình cũng có một tấm lòng không tử tế, vậy nên mọi chuyện mới thành như thế này. Nếu ban đầu, Quỳnh Giao không nghe lời Hiểu Nguyệt và cuối cùng, Lệ Bình không mắt nhắm mắt mở dung túng cho Quỳnh Giao làm chuyện xấu thì mọi chuyện đã đâu tới mức lớn thành ra như hiện tại. Suy cho cùng, nhân quả đến thật nhanh, vừa làm xấu đã nhận được cái kết xấu, chạy đâu cũng không thoát!
Hiểu Nguyệt nhìn tôi, ánh nhìn có ghét bỏ, có ganh tị, cũng có gì đó không cam lòng, nụ cười nhạt nhẽo chẳng ra hồn, giọng cô ta thoáng run, cô ta lên tiếng.
– Chuyện đã tới nước này, xin lỗi thì cũng đã xin lỗi, cô có muốn nhận thì nhận, không nhận thì cũng không sao, dù gì tôi cũng không thoát được bàn tay của Cảnh Duệ. Từ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi đã nhìn ra được cô chính là đối thủ của tôi, dù tôi có không chơi xấu cô thì cũng chưa chắc tôi đã thắng được cô. Vậy nên, những gì mà tôi đã làm, tất cả tôi đều không hối hận, tôi chỉ tiếc là bản thân tôi chọn sai đồng đội, cũng tiếc là trời không độ cho mưu tính của tôi mà thôi. Rõ ràng mọi thứ tôi đều tốt hơn cô, vậy mà cuối cùng lại bại dưới tay cô, cả là danh vọng hay tình yêu, tôi đều thất bại dưới tay một tiểu thư Lê gia nhỏ bé, tôi rất không cam lòng. Là tôi quen biết Cảnh Duệ trước, tôi cũng có tình cảm với anh ấy trước cô, vậy mà anh ấy lại chọn bảo vệ cô thay vì sẽ bảo vệ tôi, tôi thật sự không cam tâm!
Tôi nhìn Hiểu Nguyệt, tôi nhận ra được rất rõ cảm xúc ghen tị bất mãn của cô ta trong từng lời nói và cử chỉ. Có điều, Hiểu Nguyệt ghen tị với tôi cũng đúng, nếu đổi lại là tôi, chắc tôi cũng sẽ không cam tâm giống như cô ta vậy. Đường đường mọi thứ Hiểu Nguyệt đều tốt hơn tôi, vậy mà kết quả cuối cùng cô ta lại thua dưới tay tôi, loại chuyện đau lòng như thế này, hỏi sao Hiểu Nguyệt lại không hối tiếc, không bất mãn cơ chứ. Nhưng mà…
Tôi nhìn Hiểu Nguyệt, không một nụ cười hả hê của kẻ chiến thắng, sắc thái vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt như trước giờ và tôi chỉ nói những gì mà tôi nghĩ là tôi cần nên nói.
– Cô chắc không tin vào luật nhân quả nhỉ? Những gì mà cô vừa nói đều thể hiện cho việc cô quá tin vào bản thân cô mà quên mất đi là ở trên đời này… luật nhân quả là quy luật tối cao và luôn tồn tại vĩnh viễn trong cuộc đời của mỗi con người. Cô đừng trách đồng đội cô, cũng đừng trách ông Trời không độ cho cô, cô làm ra những việc sai trái như vậy thì ai sẽ độ được cho cô, không một ai dám độ cho tâm của kẻ đen tối cả. Không bằng cách này thì cũng sẽ bằng cách khác, việc làm xấu của cô cũng sẽ bị vạch trần cho mọi người biết. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà… tất cả đều thuận lợi để chống lại cô… cô nghĩ xem có đúng không? Hiểu Nguyệt, sống trên đời nên có tâm phòng người nhưng đừng bao giờ khởi tâm hại người, sẽ không có được kết quả tốt đẹp đâu. Luật nhân quả sẽ vì cô là thiên kim đại tiểu thư của Cao gia mà chừa cho cô một con đường sao… sẽ không bao giờ… sẽ không bao giờ đâu Hiểu Nguyệt. Người làm trời nhìn, ác giả ác báo… có khi cô chỉ làm sai một li mà hậu quả cô phải nhận lại là bế tắt cả một dặm đường… cô có tin không?
Nói tới đây, tôi đột nhiên lại nở một nụ cười, là nụ cười hòa nhã cuối cùng mà tôi có thể đối đãi với Hiểu Nguyệt…
– Cô không thật lòng xin lỗi tôi, tôi cũng chẳng buồn trách móc, bởi tâm cô không nhận thấy cô sai thì tôi còn có thể làm được gì, để mặc cô vậy. Chỉ là cuộc đời này có nhân quả rõ ràng, rồi cô sẽ nhận ra rằng, tất cả những gì mà tôi nói đều đúng. Sau này nên để cho tâm mình tốt một chút, có thế thì Trời mới thương. Chúc cô mỗi ngày đều không bình an, về sau… không hẹn ngày tái ngộ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!