Hào Môn Tranh Sủng - Phần 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 25


Trà Hoa Nữ thuộc về Lê gia nhà tôi, danh vị này đã đem lại tiếng tăm rạng danh cho cả tôi và nhà họ Lê chỉ sau một đêm. Bỗng chốc tôi trở thành tâm điểm chú ý của toàn thể các tầng lớp hào môn ở xứ Trà. Ngoài việc sẽ trở thành Trà Hoa Nữ, trở thành hình ảnh đại diện của Dương gia, tôi còn được giới hào môn và các công ty lớn ở xứ Trà săn đón như một ngôi sao nổi tiếng. Suốt từ hôm đăng quang cho tới bây giờ không biết đã có tổng cộng bao nhiêu công ty muốn mời tôi về hợp tác để quảng bá cho công ty của họ. Phút chốc, Lê gia tôi đột nhiên đông vui như mở hội, người tới người lui náo nhiệt tới mức Lê gia phải ngừng nhận khách vì không thể tiếp khách thêm được nữa. Còn tôi thì khó khăn lắm mới có được chút thời gian rảnh rỗi để gọi điện cho bạn trai Cảnh Duệ.

Ngã người dựa lưng vào ghế sô pha, một tay giữ điện thoại, một tay xoa bóp cổ vai gáy, tôi uể oải lên tiếng.

“Lê gia nhà em thất thủ rồi, không thể tiếp khách thêm được nữa. Bây giờ ai cũng mệt, đến ăn cũng không ăn nổi. Ngày mai cũng không biết bọn họ có tới nữa không nhưng em thật sự là tiếp khách không nổi nữa. Em cười nhiều đến nỗi đơ hết cả cơ mặt, bây giờ vẫn thấy đau xương hàm.”

Đầu dây bên kia vang lên nụ cười dịu dàng của Cảnh Duệ, giọng nói của anh cũng rất êm tai, nói chuyện với tôi luôn mang từ tính trầm ấm.

“Ngày mai em nói với bà ngoại đừng mở cổng đón khách, có tiếp cũng tiếp không nổi hết đám người bọn họ. Lê gia cứ cửa đóng then cài một thời gian là ổn, bọn họ không tìm tới được thì sẽ không tới nữa. Thời gian này em cũng đừng nên tiếp khách, sức khỏe em không tốt, không được quá sức. Ngày mai anh sẽ cho người đến Lê gia đón em, em đến chỗ anh là ổn, cũng không ai dám làm phiền đến em.”

Tôi thở dài một hơi, giọng nói càng ngày càng trầm xuống.

“Em cũng muốn tới chỗ anh, nhưng chuyện trong nhà vẫn chưa giải quyết xong. Hơn nữa bà ngoại là muốn mở cửa đón khách để kéo thêm các mối quan hệ cho Lê gia, em không thể để bà ngoại một mình được. À quên mất, vài ngày nữa là có lịch trình với Dương gia để chụp ảnh, em vẫn chưa có thời gian để chăm sóc lại da… bận rộn thật chứ!”

Nghe tôi than vãn, Cảnh Duệ vẫn rất kiên nhẫn, anh vừa dỗ dành, vừa nói với tôi.

“Em cố vài ngày, đợi mọi thứ hạ nhiệt thì sẽ ổn cả thôi. Cái nào quan trọng nên làm thì em nên ưu tiên làm trước, chuyện tiếp khách gì đó thì nên xem xét lại, khách nào cần thiết để mở rộng mối quan hệ thì hãy đích thân gặp, còn không thì không cần. Em cũng nên nói thẳng với bà ngoại về chuyện này, mở rộng mối quan hệ thì tốt, nhưng không phải mối quan hệ nào cũng cần được mở rộng. Bọn người hào môn là vì danh vị Trà Hoa Nữ của em mà tới, bọn họ đều là muốn thông qua Lê gia mà tìm tới Dương gia, cũng không có bao nhiêu người thật lòng chúc mừng em. Lê gia thời gian này nên tỉnh táo và bình tĩnh lại để suy xét vấn đề, không nên tham lam ôm hết tất cả vinh quang vào thân, thêm bạn thêm phiền, vẫn nên chọn bạn chất lượng mà chơi bé Trà à!”

Tôi gật gù, tôi hiểu lời của Cảnh Duệ, mà trong lòng tôi cũng là có ý nghĩ này, tôi cũng định sẽ nói với bà ngoại vào ngày mai. Cảnh Duệ nói rất đúng, kết giao thêm nhiều bạn trong một lúc cũng chưa chắc là việc tốt, vẫn là chọn bạn chất lượng mà chơi sẽ luôn tốt hơn.

“Em hiểu ạ, ngày mai em sẽ nói chuyện này với bà ngoại, em cũng không thích kết giao bạn bè lung tung…”

“Ừm, em hiểu được là tốt rồi, giỏi lắm!”

Dừng vài giây, tôi lúc này đã trượt hẳn nằm dài trên ghế sô pha, tôi mím môi, thấp giọng khẽ thì thầm vào trong điện thoại.

“Cảnh Duệ… em nhớ anh… anh có nhớ em không?”

Đầu dây bên kia dường như cũng trầm xuống, giọng nói của anh ấm áp một cách lạ thường.

“Ừm, anh có, anh rất nhớ em, cũng muốn gặp em.”

Tim tôi đập nhanh vài nhịp, vô thức lại thấy trong lòng xốn xang.

“Em cũng muốn gặp anh…”

“Bé con, anh cho người đến đón em, em ra ngoài được không?”

Tôi lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối, tôi bất lực khẽ nỉ non.

“Không được ạ, bà ngoại không cho em đi đâu, bà nói ngày mai sẽ bận rộn lắm, từ chiều bà đã dặn em không được ra ngoài. Nếu được ra ngoài thì em cũng đã không gọi cho anh, em muốn gặp anh hơn cơ!”

Cảnh Duệ cười khẽ, nụ cười vừa cưng chiều cũng vừa mang chút ý vị sâu xa.

“Xem ra… bà ngoại em vẫn luôn đề phòng anh. Bà có biết chuyện của em và anh không bé Trà?”

Cảnh Duệ hỏi làm tôi có hơi giật mình, tôi cũng không đắn đo suy nghĩ gì mà liền trả lời.

“Dạ… em vẫn chưa nói cho bà ngoại biết về chuyện của tụi mình. Nhưng… ngày mai em sẽ nói luôn ạ…”

“Không cần gấp, bà ngoại em chắc chắn là biết chuyện của anh và em, bà là đang đợi anh đến thưa chuyện với bà… Thôi được rồi, hôm nay chắc em mệt lắm rồi phải không, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai anh sẽ gọi cho em. Đợi vài ngày cho mọi chuyện lắng dần xuống, anh sẽ sang thưa chuyện với bà ngoại. Ngoan, ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đã có anh lo.”

“Dạ, em biết rồi ạ…”

Dặn dò tôi thêm vài câu nữa, Cảnh Duệ liền bảo tôi tắt máy để nghỉ ngơi. Tắt máy, tôi lại nằm thẩn thờ ra ghế, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm giác như có chút không chân thực…

Lại nhớ tới chuyện mà bà ngoại đã nói với tôi lần trước, lúc sáng này bà cũng có nhắc lại với tôi, nhưng tôi vẫn chưa có câu trả lời cho bà. Cũng không phải tôi không muốn trả lời ngay, nhưng vào thời điểm nhạy cảm này, tôi muốn để mọi thứ ổn thỏa hơn rồi sẽ nói rõ chuyện này với bà ngoại. Tôi biết rồi bà ngoại sẽ cảm thấy thất vọng về tôi, nhưng tôi cũng hết cách, tôi cũng không thể một chân đạp hai thuyền…

Nói tóm gọn lại là… tôi yêu Cảnh Duệ… tôi tin Cảnh Duệ… tôi thật sự rất muốn được ở bên cạnh anh ấy… tôi thật sự rất muốn!

*
Sau hôm nói chuyện với Cảnh Duệ, tôi cũng đã nói về ý kiến của mình cho bà ngoại biết, vậy nên mấy ngày nay, Lê gia cũng đã hạn chế hết mức có thể trong việc tiếp khách. Tôi cũng không cần gặp ai cũng phải tiếp như mấy hôm trước, mà là xem xét xem người đến thăm có thực sự cần mở rộng mối quan hệ không thì tôi mới ra mặt. Thời gian này cậu mợ Ba cũng giúp tôi thanh lọc lại khách mời, nếu là những mối quan hệ không cần thiết thì cậu mợ sẽ không mời tôi xuống để tiếp khách. Cũng nhờ vậy mà tôi có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi, cũng có thời gian đi chăm sóc thân thể, kể cả là thời gian để tới gặp mẹ con Hạ My…

Bé Ngọc đi theo bên cạnh tôi, con bé ăn mặc xinh xắn, ánh nhìn luôn sáng rực, con bé nói.

– Cô, em đã làm theo lời cô dặn, thuốc bây giờ chắc cũng đã có tác dụng, cô tới gặp bà Hai được rồi ấy ạ.

Tôi gật đầu, vừa đi vừa nhàn nhạt hỏi.

– Đã gọi sẵn bác sĩ tới chưa Ngọc?

Bé Ngọc gật đầu tắp lự.

– Dạ rồi cô, cô dặn gì em đều chuẩn bị xong hết cả, cô yên tâm.

Tôi ừ một tiếng, tiếp theo cũng không nói thêm gì mà đi thẳng một đường tới cuối gian nhà dành cho khách, nơi đang giam giữ mẹ của Hạ My.

Sau vụ việc hạ độc tôi lần trước, bà ngoại cho giam giữ mợ Hai lại để xem xét xử trí. Còn về phần Hạ My thì đã được đưa tới chùa để tu tập giác ngộ, nếu thấy có được sự thay đổi thì bà ngoại sẽ cho chị ta thêm một cơ hội để làm lại từ đầu. Tôi cũng không có ý kiến gì về chuyện này, dù sao mợ Hai và Hạ My cũng là con cháu của nhà họ Lê, tôi có muốn ép bà ngoại từ mặt bọn họ thì cũng không được. Vậy nên trước mắt cứ nghe theo sự sắp xếp của bà ngoại, còn những chuyện về sau, từ từ tôi sẽ có cách giải quyết sau.

Vừa đi tới cửa, tôi đã nghe đâu đó thoang thoáng tiếng kêu rên đau đớn của mợ Hai. Mợ ta vừa khóc vừa rên, thi thoảng còn vang lên những tiếng chửi thề thô tục. Và tất nhiên, đối tượng bị mợ ta chửi cũng không phải là ai khác mà chính là tôi, cháu gái chồng của mợ ta.

Tôi bước tới trước cửa phòng, người làm nhìn thấy tôi liền gật đầu, sau đó bọn họ mở cửa cho tôi đi vào trong. Trước mắt tôi lúc này là hình ảnh mợ Hai đang nằm trên ghế, đầu tóc mợ ta rối tung rối mù, huyết sắc không có, mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn nhễ nhại. Nhìn thấy tôi bước vào, hai mắt mợ ta mở to long sòng sọc, tiếp sau đó là biểu cảm giận dữ, miệng há ra để lộ hàm răng trắng đục, mợ ta nhảy vồ xuống đất như muốn chạy tới chỗ tôi để bóp chết tôi vậy. Có điều sức của mợ ta không đủ để chạy tới chỗ tôi, mà người của tôi cũng không cho mợ ta cơ hội đó. Bởi vì lúc tôi vừa bước vào thì người làm đã đi tới gần bên mợ ta để canh chừng, vậy nên lúc này mợ ta cũng đã bị người của tôi giam giữ chặt, chỉ có thể vùng vẫy mà chống đối.

Vành mắt đỏ rực, ánh mắt hằn lên tia máu dữ tợn, mợ Hai nhìn chằm chằm về phía tôi, vẻ đoan trang cao quý đã được thay bằng bộ dạng hèn mọn thảm thương. Tay run, chân run, mợ Hai như cố gắng lấy hết sức bình sinh mà hét lên với tôi.

– Mày! Mày! Chính là mày… chính là mày! Khốn nạn! Mày là thứ khốn nạn! Uổng công tao đã dung dưỡng mày… đồ khốn nạn! Mày và mẹ mày đều là thứ khốn nạn mưu mô như nhau… đều muốn cướp tất cả mọi thứ của mẹ con tao! Mày… tao giết mày… tao sẽ giết chết mày!!!

Mợ Hai vừa nói vừa vùng vẫy, mợ ta dùng hết sức để quẫy đạp, mợ ta như muốn lao về phía tôi, nhưng xui cho mợ ta là ý định bất thành, mợ ta dù có hận tôi tới cỡ nào thì cũng không thể bóp chết tôi được trong lúc này. Nhìn thấy mợ Hai trông bộ dạng đau đớn dữ tợn thảm thương như hiện tại, tôi cũng không thấy hả hê, chỉ cảm thấy đây là việc nên xảy ra mà thôi.

Bước thêm vài bước tới trước mặt mợ Hai, biểu cảm vẫn giữ nguyên vẻ vô tâm vô tình, tôi nhìn mợ Hai bằng ánh mắt bình đạm, tôi chậm rãi cất giọng.

– Thế nào? Cảm giác đau đớn này có đủ để mợ muốn chết đi sống lại hay không? Mợ có sức chơi phải có sức chịu, mợ than trách cái gì, tôi đã quá tử tế với mẹ con mợ rồi… đừng khiến tôi phải mạnh tay thêm.

Nghe tôi nhắc đến con, mợ Hai như phát điên, mợ ta vùng vẫy kịch liệt, hét toáng lên.

– Mày! Tao cấm mày đụng vào con tao… tao cấm mày! Mày mà đụng vào hai đứa nhỏ thì tao có chết cũng không tha cho mày! Tao sẽ về bóp cổ mày, móc mắt mày… lột da mày! Mày đừng hòng mà đụng tới con tao… đừng hòng!

Tôi nhìn mợ Hai, trong lòng thầm than sao người đàn bà này lại ác độc được tới mức như vậy? May là tôi còn chưa làm gì mợ ta mà mợ ta đã miệng hỗn nguyền rủa tôi như thế, nếu tôi thật sự làm ra chuyện gì đó với anh em Hạ Lâm thì chắc là bà ta sẽ trù ẻo tôi tới chết mất thôi, thật là…

Đối với mợ Hai, tôi vừa hận cũng vừa ghét bỏ, tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân tôi đã rất là đạo đức với mẹ con mợ ta, vậy nên khi nhìn vào mắt mợ ta, tôi không cảm thấy có một chút gì cảm giác có lỗi cả. Vừa chán ghét phải đối mặt với mợ ta, cũng vừa không muốn dong dài dây dưa thêm nữa, tôi cứ thế mà thẳng thắn vào vấn đề, là đánh nhanh rút gọn.

Đối diện với ánh mắt hổ báo dữ tợn của mợ Hai, tôi nghiêm túc lên tiếng, cũng là thẳng thắn mà giải quyết vấn đề.

– Thôi được rồi, mợ đừng mắng chửi nữa, mợ càng mắng thì càng mang nghiệp vào trong người, tôi cũng ngại phải nghe. Cảm giác đau đớn bất lực hiện tại của mợ tôi có thể hiểu, bởi vì tôi đã từng trải qua. Đáng lý tôi cũng không muốn trả thù bằng cách đơn giản như thế này, nhưng con người tôi cũng không đủ nhẫn tâm, vậy nên mợ cứ chịu đựng một chút, dù sao cũng không chết được đâu, yên tâm…

– Mày… mày…

Tôi đưa tay lên ra hiệu ngắt ngang lời của mợ Hai, tôi lại tiếp tục lên tiếng.

– Mợ không cần mắng, cứ giữ sức mà chịu đựng, cơn đau quằn quại vẫn còn dài, nào chỉ có một hai phút mà cố chấp với tôi làm gì. Tôi trút oán thù lên người mợ cũng là một dạng nhân từ với mợ rồi, đáng lý tôi còn phải để cho Hạ My được nếm thử qua cảm giác đau đến thấu tim gan này nữa thì tôi mới cảm thấy hài lòng…

Như thấy mợ Hai sửa soạn miệng muốn mắng tôi, tôi liền cười, nụ cười sắt lạnh.

– Thôi nào, nói chơi một chút, tôi cũng phiền phải xuống tay với hai ba người, thời gian của tôi cũng không đủ. Bây giờ, tôi vào thẳng vấn đề với mợ vậy… mợ nghe tôi nói cho rõ đây…

Tiếp theo đó, dưới những cơn đau như muốn cướp đi mạng sống của mợ Hai, tôi bình thản cho mợ ta một cơ hội lựa chọn. Một là mợ ta giữ kín chuyện trước kia đã hãm hại tôi tới mức tôi suýt chết để giữ gìn thanh danh cho bản thân. Còn hai là mợ ta sẽ khai nhận ra hết lỗi lầm, sau đó đổi lại cho Hạ My một cái mạng, cũng giữ lại cho Hạ Lâm một đường lui. Tôi tất nhiên cũng đưa thêm Cảnh Duệ vào câu chuyện để tăng mức độ nghiêm trọng, đánh thẳng vào tâm lý yếu ớt nhạy cảm của mợ ta vào lúc này.

Thực ra, tôi cũng không phải tử tế gì, chẳng qua là tôi không đủ nhẫn tâm, vậy nên tôi mới muốn làm cách này, muốn quang minh chính đại mà định tội mợ Hai, muốn đẩy mợ ta ra khỏi nhà họ Lê, muốn anh em Hạ Lâm sau này phải nhìn vào sắc mặt của tôi mà sống. Đối với chuyện trả thù, gom cả hai vụ lại với nhau thì dù tôi có hận mợ Hai tới cỡ nào thì tôi cũng không thể giết chết mẹ con mợ ấy được. Vậy nên tôi nghĩ làm cách này sẽ tốt hơn, chặt đứt con đường phát triển của anh em Hạ Lâm, coi như cũng là chặt đứt hy vọng và sức sống của người đàn bà độc ác này. Chẳng phải mợ ta luôn một lòng muốn Hạ My đè lên đầu tôi, còn muốn Hạ Lâm được hưởng quyền thừa kế hay sao? Tôi sẽ chặt đứt hy vọng và tham vọng này của mợ ta, để mợ ta cả đời này phải sống trong nỗi dằn vặt thua cuộc thì tôi mới có thể cảm thấy vừa lòng được. Dù sao thì anh em Hạ My cũng chỉ mất đi một nửa tương lai, còn tôi, tôi là từng xém chút nữa là mất đi mạng sống của mình… chỉ xém một chút nữa thôi…

Mợ Hai rơi đài, Hạ My chắc chắn cũng không có ngày ngóc đầu lên nổi, bà ngoại trước sau cũng sẽ nghe theo lời của mợ Ba mà tìm một nhà tầm thường để gả Hạ My sang đó. Nhà ngoại của Hạ My cũng chẳng nói được gì, bởi vì tới cả con gái của họ còn bị đá văng khỏi nhà họ Lê, vậy thì bọn họ còn tư cách gì để quản vào chuyện hôn nhân đại sự của Hạ My? Còn về phần Hạ Lâm, một tên bất tài vô dụng như anh ta thì có thể quậy được đến đâu, cũng chẳng bằng một chút thủ đoạn nhỏ của Cảnh Dương. Cậu Hai tôi dù có thương con xót vợ thì uy quyền của cậu ta cũng đã bị mất sạch vào tay cậu Ba, cậu ta có uất ức có ôm hận thì cũng có thể làm được thế nào. Thời thế bây giờ thay đổi rồi, ngã ngựa là ngã ngựa, chọn sai con đường thì chấp nhận thôi, khóc lóc cái gì… đều không có tác dụng!

Còn về phần tôi, tôi tự có cách tính toán riêng cho tương lai của bản thân, bởi vì tôi biết tham vọng hai tay ôm hết Lê gia có thể sẽ không thành…

Nhưng mà không sao, duyên tới đâu thì hưởng tới đó, cưỡng cầu làm gì cho thêm oán hận vào người. Đã là phúc thì lựa chọn nào cũng sẽ là phúc, an tâm!

Sau một lát chật vật, giây phút mà tôi như sắp mất hết kiên nhẫn, mợ Hai cuối cùng cũng đã khai nhận hết tất cả mọi chuyện. Mợ ta khai là chính mợ ta đã âm mưu bỏ độc vào trong thuốc của tôi đợt tôi bị sốt để hại chết tôi nhưng kế hoạch bất thành, tôi được thần y Cửu Đà cứu chữa kịp thời. Mợ ta còn nói, là vì mợ ta sợ bà ngoại sẽ giao lại quyền thừa kế cho tôi nên mợ ta mới muốn giết tôi, bởi thời gian đó cũng chính là đoạn thời gian bà ngoại muốn gả tôi cho Thiên Vĩnh. Có thể Thiên Vĩnh so với Cảnh Duệ là một trời một vực, nhưng trong phân khúc hào môn tầm trung bình của Lê gia tôi ở thời điểm đó thì Thiên Vĩnh như một chiếc thẻ bảo hiểm chống lưng cho tôi vậy. Và đó cũng chính là lý do mợ Hai muốn bóp chết tôi, bởi vì trong mắt mợ ta, tôi chính là một cái gai nhọn mà cả đời này mợ ta cũng chưa chắc đã có thể nhổ được nó. Vậy nên mợ ta đã lợi dụng thời cơ, lợi dụng lúc tôi đột nhiên đổ bệnh mà âm mưu trừ khử tôi, để cho mọi người nghĩ rằng, tôi là bị bệnh nặng không qua khỏi…

Thật ra thì âm mưu đó của mợ Hai cũng hoàn hảo lắm chứ, bởi xém chút nữa thì mợ ta đã hại chết được tôi rồi còn gì. Có điều là người làm trời nhìn, ông trời không phụ lòng người hiền lương, bao nhiêu đời nay đều là như vậy, thật tốt!

Bé Ngọc cầm trên tay chiếc điện thoại có chứa video mợ Hai đã khai nhận toàn bộ sự việc, con bé cầm chắc trong tay, sau đó mới thấp giọng nói với tôi.

– Bằng chứng đã có, bà Hai ở trong phòng nên để như vậy thêm một lát nữa hay là cho bác sĩ tới xem cho bà ấy vậy cô?

Tôi nhìn cánh cửa phòng đã được đóng lại, đâu đó thoang thoáng nghe tiếng kêu khóc đau đớn của mợ Hai, lòng tôi cũng không dao động gì, chỉ nhàn nhạt mà trả lời.

– Đợi thêm mười phút nữa, đợi tới khi nào mợ ta chịu không nổi nữa mà mở miệng van xin thì hãy cho bác sĩ vào. Em nhớ chú ý cẩn thận, làm việc nhanh gọn đừng để cậu Hai cô phát hiện ra chuyện này, kẻo sẽ kéo thêm phiền phức không nên có.

– Dạ, em hiểu rồi cô, cô yên tâm, em đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện đâu ra đó rồi ạ.

Tôi gật đầu, tiếp sau đó cũng không nói thêm gì, liếc mắt nhìn vào cánh cửa phòng lần nữa, sau đó cũng liền rời đi. Nếu không phải gia đình cậu mợ Hai quá đáng với tôi thì tôi cũng đã không xuống tay mạnh như thế này, đây xem như là quả báo của bọn họ vậy.

Về sau, sẽ chẳng còn mợ Hai nào nữa cả, và Hạ My, chị ta cũng chỉ còn lại một cái danh ở nhà họ Lê, là một cái danh thật xấu, thật là xấu!!!

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN