Hào Môn Tranh Sủng - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 26


Lịch trình dày đặc, buổi sáng phải tới vườn trà của Dương gia để chụp ảnh, buổi chiều lại cùng người đại điện của Dương gia tới tổng bộ hào môn gặp gỡ các nhân vật hào môn. Gần xong buổi tiệc gặp gỡ, tôi theo người quản lý ra về trước thì đột nhiên lại đụng mặt Tương thiếu gia của Tương gia. Tương thiếu gia có hơi say, ánh mắt anh ta nhìn tôi có vẻ không được tử tế cho lắm, lời nói cũng không còn đường hoàng chính chắn.

Chắn trước mặt tôi, Tương thiếu gia nở nụ cười sâu xa, anh ta hỏi.

– Lê tiểu thư đã là Trà Hoa Nữ của xứ trà thì cũng là Trà Hoa Nữ của Tương gia tôi, đều là người quen biết cả. Tôi muốn mời tiểu thư một bữa cơm, xem như là quà gặp mặt, không biết ngày mai tiểu sắp xếp được thời gian nào để tôi đến đón?

Tôi với vị Tương thiếu gia này là không có quen biết từ trước, lúc nãy chỉ gặp trong bữa tiệc rượu, mà tôi cũng không có ấn tượng tốt về người đàn ông này, trông anh ta cứ háo sắc làm sao đó. Nghe lời mời của anh ta, tôi không thấy một chút gì vui vẻ, ngược lại còn thấy thật là phiền phức. Nhưng trước mặt Tương thiếu gia, tôi vẫn phải giữ lịch sự, bởi vì Tương gia cũng không phải là nơi mà Lê gia tôi có thể đắc tội tới.

– Cảm ơn Tương thiếu gia đã có lòng mời, nhưng xin thứ lỗi cho tôi, thời gian này tôi thật sự rất bận, lịch trình đã ký kết với Dương gia đều không có thời gian rảnh để ra ngoài dùng bữa… xin hẹn lại Tương thiếu gia vào một dịp gần nhất.

Tương thiếu gia nhướng mày, anh ta cũng không nóng giận mà chỉ khoanh tay nhìn tôi cười rồi nhàn nhạt, sau đó nói.

– Biết tiểu thư bận, cũng không trách tiểu thư. Nhưng số điện thoại của tiểu thư cũng có thể cho tôi chứ, chúng ta sau này kiểu gì cũng gặp mặt nhau, nên giữ liên lạc để tiện trao đổi công việc.

Tôi khẽ nhíu mày, cảm thấy người đàn ông này cũng quá phiền phức rồi, người ta đã từ chối mà vẫn xin số điện thoại liên lạc, đây là kiểu tán tỉnh của thiếu gia hào môn đây sao… thật là cổ xưa mà!

Tôi cười, nụ cười hòa nhã thân thiện, tôi khéo léo từ chối.

– Tương thiếu gia muốn liên hệ công việc thì có thể trao đổi với người đại diện của tôi, cũng là người của Dương gia. Hiện tại tôi chịu sự quản lý của Dương gia nên cũng hơi khó trong việc liên lạc riêng, sẽ ảnh hưởng đến công việc. Tương thiếu gia thông cảm, hôm nay tôi còn có việc phải về sớm, không thể ở đây trò chuyện với thiếu gia được, xin cáo từ.

Tôi nói xong liền gật đầu rời đi, cũng không để cho Tương thiếu gia có cơ hội tiếp tục lôi kéo trò chuyện. Tôi biết rõ ý tứ của người đàn ông này, vậy nên việc thẳng thắn dứt khoát ngay từ đầu là việc nên làm, tránh để đêm dài lắm mộng, gây thêm phiền phức không đáng có cho bản thân tôi.

Tôi rời đi trước cùng người quản lý của Dương gia đưa tới, cũng không muốn để ý xem vị thiếu gia kia đang làm gì sau lưng tôi, có hài lòng về thái độ dứt khoát vừa rồi của tôi hay không. Mà lúc này, quản lý Nhung cũng kề vào tai tôi, khẽ giọng nhắc nhở.

– Tương thiếu gia nổi danh là đào hoa, cậu ấy thay bạn gái mỗi ngày, cuộc sống luôn xoay quanh những cô gái đẹp. Tương thiếu gia có tài nhưng cũng lắm tật, vừa nãy trong bữa tiệc tôi đã nhìn thấy cậu ấy nhìn tiểu thư chằm chằm, ánh nhìn như hổ rình mòi, thật không được đường hoàng cho lắm. Sau này nếu không có việc gì thì tiểu thư cũng nên ít giao thiệp lại với Tương thiếu gia, số cậu ấy sát bạn gái, phụ nữ rất dễ bị cậu ấy chinh phục.

Tôi nhìn quản lý Nhung, gật gù ghi nhớ lời mà chị ấy vừa nhắc nhở. Công nhận là vị Tương thiếu gia này trông tướng mạo rất đào hoa, miệng lưỡi cũng linh hoạt, e là không thiếu phụ nữ rơi vào bẫy ái tình của cậu ấy. Tôi vẫn nên đề phòng người đàn ông này thêm một chút nữa mới được, bởi ánh nhìn của anh ta khi nhìn tôi rất nóng bỏng, tôi thật sự rất là không thích.

– Em hiểu rồi ạ, em cũng ngại tiếp xúc với Tương thiếu gia này, hy vọng sau này không gặp lại nữa.

Quản lý Nhung vịn sau lưng tôi, chị ấy cười, vui vẻ nói.

– Khả năng không gặp lại nữa chắc là không có, nhưng nếu tiểu thư không thích thì cứ từ chối thẳng, có chỗ dựa là Dương gia, Tương thiếu gia sẽ không làm khó dễ tiểu thư. Sau này tôi sẽ hạn chế sắp xếp cho tiểu thư gặp phải người của Tương gia, tiểu thư yên tâm.

– Cảm ơn chị, quản lý Nhung!

Nói xong, tôi liền theo quản lý Nhung trở về, ngày mai tôi còn có lịch chụp ảnh cho công ty con của Dương gia, còn có lịch tham dự buổi khánh thành nhà máy sản xuất trà của Dương gia, vậy nên bây giờ tôi cần về nhà nghỉ ngơi, giữ sức cho các hoạt động của ngày mai. Kể từ ngày đăng quang danh vị Trà Hoa Nữ, tôi luôn bận rộn với lịch trình tất bật của Dương gia đã sắp xếp. Mà nghe theo lời của quản lý Nhung nói thì rất có thể tôi sẽ bận rộn liên tiếp trong vòng hai tháng, sau đó tần suất công việc mới giảm xuống, nửa năm sau mới có khả năng trở về cuộc sống bình thường, thi thoảng sẽ được mời tới các buổi tiệc và các sự kiện quan trọng của Dương gia. Hoặc nếu tôi muốn phát triển theo con đường trở thành người của công chúng thì tôi có thể lấn sân sang điện ảnh hoặc người mẫu, Dương gia sẽ hỗ trợ tôi một chút trong khoảng này. Nói chung, để quay lại nhịp sống bình thường thì phải cần từ 2 tháng đến nửa năm nữa, chắc chắn là như vậy. Còn hiện tại thì tôi rất bận, bận đến mức không có nỗi thời gian để gặp Cảnh Duệ nữa cơ mà, thiệt là phiền muộn!

*
Từ ngày tôi đăng quang trở thành Trà Hoa Nữ, tiếng tăm của Cao Hiểu Nguyệt cũng đột nhiên trở nên không tốt, hay nói chính xác nhất là càng lúc càng xấu đi. Cũng không rõ tin tức Cao Hiểu Nguyệt chơi xấu tôi trong cuộc thi Trà Hoa Nữ được lộ ra từ đâu, nhưng trong giới hào môn, không ai là không biết về chuyện của đám người Hiểu Nguyệt và Quỳnh Giao. Tất nhiên, tôi và Dương gia đều trả lời là không biết gì về chuyện này, còn thực hư ra sao thì tôi không biết, mà tôi cũng không muốn biết…

Hôm nay được trống một chút thời gian, Bảo Trang đặc biệt chạy tới thăm tôi. Đem theo một túi đồ ăn vặt, Bảo Trang vừa ăn, vừa cùng tôi trò chuyện. Khi nhắc tới chuyện của Cao Hiểu Nguyệt, Bảo Trang như có chút ngại ngùng với tôi, cô ấy khẽ nói.

– Chuyện xấu của Hiểu Nguyệt đều có liên quan tới chị của tớ, Phương gia tớ cũng đã biết hết tất cả mọi chuyện, tớ thật lòng cảm thấy xấu hổ với cậu. Tớ thật sự không nghĩ là chị tớ lại là kẻ đồng loã với hành động xấu của Hiểu Nguyệt, bởi chị tớ không giống người hồ đồ như vậy, lúc biết chuyện, tớ ngạc nhiên lắm…

Tôi cắn một nửa miếng xoài cho vào miệng, thái độ vẫn điềm tĩnh, cũng không có chút khác lạ nào.

– Tớ cũng ngạc nhiên giống cậu, cũng không nghĩ Lệ Bình hồ đồ như vậy. Nhưng dù muốn dù không thì sự thật vẫn là sự thật, tớ xem như hết duyên với chị ấy.

Bảo Trang thở dài một hơi, giọng nói thoáng buồn.

– Chuyện của Hiểu Nguyệt bị lộ ra, Phương gia nhà tớ cũng chịu không ít ảnh hưởng. Chị tớ thời gian này bị cấm túc ở nhà không được đi đâu, tớ cũng không gặp được chị ấy. Chị tớ trước giờ luôn là người mạnh mẽ thẳng thắn, Phương gia nhà tớ đã rất kỳ vọng về chị ấy. Nhưng hiện tại tương lai của Lệ Bình coi như hết cứu chữa, đều là do chị ấy tự làm tự chịu.

Bảo Trang nói đúng, tương lai của Lệ Bình không tốt, tất cả đều là do chị ta tự làm tự chiụ!

Như thấy tôi im lặng không muốn nhắc tới Lệ Bình, Bảo Trang liền chuyển chủ đề sang Hiểu Nguyệt, cô ấy hoạt ngôn lên tiếng.

– Về chị tớ thì thôi không cần bàn nữa, nhưng còn về phần Hiểu Nguyệt và Quỳnh Giao thì vẫn nên nói một chút. Nghe đâu, Dương gia với Cao gia gần đây có xích mích, đều là vì chuyện của Cao Hiểu Nguyệt. Cao gia bề ngoài vẫn tỏ ra công tư phân minh trong chuyện vừa rồi, nhưng mà ai biết ở sau lưng bọn họ đã ép dư luận xuống tới cỡ nào. Bà nội tớ nói, Cao gia còn có ý trách Dương gia không bênh vực Hiểu Nguyệt, mối quan hệ của hai nhà bắt đầu có rạn nứt rồi…

– Thật vậy à? Cao gia sao lại hồ đồ như vậy? Đều là do con cháu bọn họ làm sai liên lụy bao nhiều người, bây giờ còn muốn bắt lỗi Dương gia? Bọn họ làm vậy khác nào đang cổ súy cho hành động xấu của Cao Hiểu Nguyệt?

Bảo Trang tỏ ra nghiêm túc, nói thật rõ ràng.

– Thì thật là vậy mà, Cao gia rõ ràng là rất bệnh vực Hiểu Nguyệt, bọn họ đang gắt gao cho người tìm kiếm kẻ đã tung tin tức xấu ra ngoài, còn nghe nói nếu tìm được sẽ trừng trị thật mạnh tay. Cao gia rất thương Hiểu Nguyệt, lại cho rằng vì tin đồn kia mà làm hỏng thanh danh của Hiểu Nguyệt, ít nhiều cũng muốn trách cứ Dương gia không bảo vệ Hiểu Nguyệt. Phía Dương gia thì không có ý kiến gì, chỉ bảo bọn họ không có liên quan trong vấn đề phát tán tin đồn, còn chuyện xấu của Hiểu Nguyệt thì rành rành, không thể trách Dương gia họ được. Tớ nghe nói, Dương gia đã bắt đầu không hài lòng về thái độ của Cao gia, nhất là về chuyện Cao gia cứ muốn gáng ghép Hiểu Nguyệt cho Dương Cảnh Duệ…

Nhắc tới Cảnh Duệ, Bảo Trang đột nhiên nhíu khẽ chân mày mà nhìn tôi, cô ấy vừa nghiêm túc, cũng vừa tò mò mà dò hỏi.

– Thanh Trà… về chuyện liên quan tới Dương Cảnh Duệ… cậu và anh ta đang ở bên nhau thật à?

Tôi nhìn Bảo Trang, tôi không lo lắng cũng không giấu giếm, tôi chỉ nhàn nhạt hỏi lại.

– Là ai nói cậu nghe vậy?

– Vậy tức là đúng có phải không? Tớ nghe chị tớ với cả mọi người đồn rất nhiều…

Tôi cười, cho nửa miếng xoài còn lại vào miệng, tôi chậm rãi cất giọng.

– Chuyện này… mọi người đồn đúng rồi đó… tớ và Cảnh Duệ đang tìm hiểu nhau.

Nghe tôi xác nhận mối quan hệ với Cảnh Duệ, biểu cảm trên mặt Bảo Trang thật sinh động, cô ấy cười lớn, còn vỗ tay vui mừng, nói.

– Đã bảo mà… bà nội tớ nói không sai… cậu và Dương Cảnh Duệ quả thật là đang yêu nhau. Tốt lắm, tốt lắm! Hai người rất đẹp đôi, không yêu nhau thì thật là uổng phí. Tớ nói mà cậu không tin, bây giờ cậu đã bước được một chân vào cửa nhà Dương gia rồi đó, trước sau gì cậu cũng sẽ trở thành con dâu đại hào môn Dương gia mà thôi… chúc mừng nha!

Tôi cười, nụ cười sáng rực, lời nói lại rất chân thành.

– Cậu chúc mừng tớ đăng quang Trà Hoa Nữ thì tớ xin nhận, còn chúc mừng tớ sắp bước chân vào Dương gia thì chắc còn hơi sớm. Nhưng mà tớ cảm ơn lời chúc của cậu nha, cũng mong rằng lời chúc sớm đạt như ý nguyện.

– Chắc chắn sẽ đạt như ý nguyện, cậu yên tâm. Trông cậu và Dương Cảnh Duệ rất có tướng phu thê, tớ thấy ổn thì nhất định sẽ ổn.

Tôi với Bảo Trang cùng cười, tôi vốn dĩ còn định trêu Bảo Trang mấy câu thì đột nhiên quản lý Nhung đi tới, trên tay chị ấy còn ôm một bó hoa hồng rất to. Đem hoa đi tới trước mặt tôi, quản lý Nhung có vẻ không được nhiệt tình cho lắm, chị ấy nhạt giọng lên tiếng.

– Hoa của Tương thiếu gia tặng cho tiểu thư… tiểu thư và cậu ấy có liên hệ qua lại với nhau à?

Nhìn thấy bó hoa to tổ chảng, tôi có chút ngạc nhiên. Không buồn ôm bó hoa vào lòng, tôi ngước mắt nhìn quản lý Nhung, thành thật trả lời.

– Dạ không ạ. Hoa này là do Tương thiếu gia kia gửi tới? Sao anh ta biết lịch trình của em mà gửi tới vậy chị Nhung?

Quản lý Nhung nhìn tôi, chị ấy như còn chút nghi ngờ, cố ý hỏi lại thêm một lần nữa.

– Tiểu thư với Tương thiếu gia thật sự không có gì phải không? Tiểu thư nói thật với chị nhé, để chị tìm cách giải quyết cho tiểu thư.

– Dạ thật ạ, từ hôm gặp anh ta cho tới bây giờ, em và anh ta không có liên lạc với nhau, em cũng không biết sao anh ta lại biết được em đang ở đây mà tặng hoa tới…

Nhìn thấy biểu cảm chân thật từ tận sâu trong ánh mắt tôi, quản lý Nhung bắt đầu tin tưởng lời tôi nói. Không làm phiền tôi nữa, biết tôi không thích Tương thiếu gia nên chị ấy liền ôm bó hoa đi nơi khác, cũng không quên dặn dò tôi nghỉ ngơi một lát.

Mà Bảo Trang sau khi nghe quản lý Nhung bảo tôi nghỉ ngơi, cô ấy cũng rất hiểu chuyện, cũng liền rời đi ngay sau đó. Trước khi đi, cô ấy còn không quên dặn dò nhắc nhở tôi vài câu.

– Tớ bảo này… tên Tương Thành là loại đàn ông bạo quân… anh ta nổi tiếng với chữ “bạo”, đã vậy còn đào hoa, cậu tốt nhất nên tránh xa anh ta càng xa càng tốt. Đã từng có mấy đời bạn gái lên án anh ta vụ bạo h..ành và b.ạo d.âm, cậu phải cẩn thận. Nếu được thì nên nói với Dương Cảnh Duệ để anh ta có sắp xếp, Tương gia sẽ luôn nể mặt Dương gia, cậu an tâm. Thôi tớ về trước đây, rảnh nhớ gọi cho tớ, tớ tới chơi với cậu, vậy nha!

– Nhất trí, tạm biệt cậu!

Sau khi Bảo Trang rời đi, tôi cũng có suy nghĩ một chút về chuyện của Tương thiếu gia. Nghĩ nghĩ, tôi liền dặn dò quản lý Nhung sau này không nhận hoa hoặc quà cáp gì đó của Tương thiếu gia đưa tới nữa. Tôi thì không thích Tương thiếu gia, nhưng Lê gia nhà tôi thì đang mở rộng mối quan hệ hợp tác với Tương gia, tôi không thể làm việc theo cảm tính được. Hiện tại cứ quyết định như vậy, đợi cậu Ba tôi kí xong hợp đồng với Tương gia, lúc đó tôi sẽ nói với Cảnh Duệ về vị Tương thiếu gia này. Nghe nói Tương gia và Dương gia luôn có mối quan hệ bằng mặt mà không bằng lòng, tôi vẫn nên khéo léo trong xử trí một chút mới được. Chuyện không có gì, không nên chuyện bé xé ra to, đối với ai cũng đều bất lợi, cả tôi hay Cảnh Duệ thì đều là bất lợi!

*
Hiếm hoi lắm mới có được một ngày tôi rảnh rỗi không vướng lịch trình, vậy mà Cảnh Duệ lại phải đi công tác, thành ra bọn tôi lại không được ở gần nhau, phải đợi mấy hôm nữa mới có thể gặp lại Cảnh Duệ. Nếu biết anh sẽ đi công tác đột xuất thì đêm qua tôi đã trốn tới gặp anh một chút, tôi thật tình là nhớ anh tới sắp không chịu nổi rồi đây này…

Áp điện thoại vào tai, giọng nói từ tính trầm ấm của Cảnh Duệ vang lên, anh dỗ dành tôi rất khẽ.

“Ở nhà đợi anh vài ngày, nhớ anh thì gọi cho anh, anh về sẽ mua quà cho em. Lịch trình mấy ngày sau của em không bận lắm, nhớ phải sắp xếp đến bệnh viện một chuyến. Đợi anh về, anh sẽ sang nhà thăm bà ngoại em, chuyện của hai đứa mình cũng nên bàn tính tới rồi.”

Tôi nằm trên giường, nghe Cảnh Duệ nói mà ruột gan quắn quéo hết cả lên, tôi thủ thỉ.

“Không gấp mà… anh cứ lo việc trước đi đã.”

Cảnh Duệ cười, vừa cười anh vừa đáp.

“Em không gấp nhưng anh gấp, anh gấp lắm rồi, không đợi thêm được nữa. Ngoan nào, nghỉ ngơi sớm một chút, phải uống thuốc, đừng thức khuya…”

Dừng chút, Cảnh Duệ lúc này đột nhiên nhắc tới Tương thiếu gia, anh nói với tôi.

“À còn chuyện này, anh nghe quản lý Nhung nói lại… Tương Thành rất thường xuyên mua hoa đến tặng em à? Hắn có gọi điện làm phiền em không vậy bé Trà?”

Cảnh Duệ hỏi, tôi cũng liền trả lời.

“Dạ… trước kia thì không liên lạc làm phiền… nhưng vài hôm gần đây thì có. Nhưng em chặn số điện thoại của anh ta rồi ạ, anh yên tâm nha.”

“Ừm, anh yên tâm về em mà, anh chỉ là không yên tâm về tên Tương Thành kia thôi. Đợi anh về sẽ công khai chuyện của chúng ta, lúc đó hắn sẽ tự khắc rời đi. Lần trước là tìm đến chị dâu, lần này là tìm đến em, đúng là kẻ thích tự ngược đãi bản thân mà. Ngoan nào, đừng để ý tới hắn nữa, ở nhà, đợi anh về nhé Trà!”

“Dạ…”

“Ừm, anh bay rồi, tới nơi sẽ nhắn tin cho em. Ngủ ngon bé Trà!”

Tắt điện thoại, không còn được nghe giọng nói ấm áp của Cảnh Duệ nữa, tôi quả thực có chút nhớ mong. Nếu bây giờ có anh ở đây, được nằm cạnh anh, được anh ôm ấp dỗ dành… cảm giác hạnh phúc đó còn gì mà diễn tả nỗi nữa chứ? Thời gian gần đây bọn tôi bận quá, không thể gặp nhau thường xuyên, thật sự là thiếu xót lớn trong quá trình yêu nhau. Được rồi, tôi quyết định rồi, tôi phải chuẩn bị một chuyến du lịch cho tôi và Cảnh Duệ mới được. Bạn trai bạn gái yêu nhau là phải đi chơi cùng nhau, như vậy mới có thể đốt cháy ngọn lửa tình yêu được chứ…

Đi du lịch, nên đi du lịch để đổi gió. Là đi đâu cũng được, miễn được đi cùng nhau là được!!!

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN