Hào Môn Tranh Sủng - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 27


Hôm nay lịch trình của tôi trống buổi sáng, vậy nên sau khi tám chuyện với bạn trai Cảnh Duệ trong điện thoại, tôi liền tra mạng để tìm điểm du lịch sắp tới cho hai đứa. Có quá nhiều sự lựa chọn nên tôi cứ đắn đo mãi, không biết nên chọn địa điểm nào cho chuyến du lịch sắp tới. Bận rộn một buổi trong phòng, mãi tới khi bên ngoài có người đến tìm, tôi mới ngừng việc tìm kiếm, sau đó theo quản gia tới phòng riêng của bà ngoại.

Bước vào phòng, một bàn bánh ngọt hoa quả đủ cả, bà ngoại biết tôi thích ăn bánh mochi nên bà chuẩn bị rất nhiều, vừa nhìn thấy tôi bà đã cười hiền hậu mà vẫy tay gọi tôi tới, bà nói.

– Lại đây đi Trà, ngoại cho người làm nhiều bánh mochi lắm, làm cả buổi sáng đó con, con lại đây ăn với ngoại. Lâu lắm rồi con mới có thời gian rảnh, ngồi xuống ăn bánh với ngoại, ngồi xuống đi con.

Tôi cười vui vẻ đi tới ghế ngồi xuống, nhìn thấy bánh mochi núng nính tròn xoe, tôi liền bóc lấy hai cái hương dâu cho vào miệng. Vẫn là bánh mochi chỗ bà ngoại làm ngon, tôi ăn lúc nào cũng thấy vừa miệng, không quá ngọt cũng không quá nhạt, thơm thơm đậm vị. Tay bóc cái bánh thứ ba, tôi lúc này mới xoay sang nhìn bà ngoại, không nhịn được mà khen ngợi.

– Bánh mochi chỗ ngoại là siêu ngon, con đi chỗ khác ăn không ngon bằng bánh ngoại làm. Nhất là bánh vị dâu, ngon ơi là ngon luôn ạ!

Bà ngoại nghe tôi khen, nụ cười của bà càng hiền lành, bà vỗ nhè nhẹ lên tay tôi, dịu giọng.

– Còn phải nói, cái gì ở chỗ ngoại cho con mà không tốt đâu! Con ăn đi, ở nhà bếp còn nhiều, khi nào con thèm cứ kêu người đem lên cho con.

– Dạ!

Tới đây, bà ngoại đột nhiên dừng lại một chút, sắc mặt bà vẫn hồng hào tươi vui như vậy, chỉ có giọng nói là trầm xuống một tí.

– Chà, mới đây mà nhanh quá Trà à! Nhớ năm đó con còn nhỏ xíu, còn khóc nhè đòi ngoại lấy bánh cho ăn mà giờ con đã lớn tới từng này rồi. Nhìn thấy con lớn khôn như hiện tại, cha mẹ con ở trên trời cao chắc là đã an lòng. Giờ ngoại chỉ chờ tới ngày con yên bề gia thất nữa là được. À, cũng có thể là chờ tới ngày con trở thành người cầm quyền của Lê gia…

Tôi biết ý của bà ngoại, cũng biết là bà đang rất nóng lòng muốn nghe câu trả lời từ tôi. Thôi thì hôm nay một lời nói hết vậy, tôi cũng không nên lấp lửng mãi, đối với tôi hay đối với bà ngoại cũng đều không có ích lợi gì.

Đặt bánh mochi xuống đĩa riêng trước mặt, tôi hớp một hơi Liên Hoa Tĩnh, cảm nhận được khoan miệng thơm tho, tinh thần tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều. Như đã suy nghĩ kỹ từ trước, tôi lúc này mới nhìn thẳng vào mắt bà ngoại, vừa dịu dàng, vừa nghiêm túc nói rõ từng câu từng chữ.

– Ngoại… con biết ngoại vẫn luôn chờ câu trả lời từ con… mà chắc ngoại cũng đã đoán được câu trả lời từ con rồi phải không ngoại? Thật ra thì… con thật sự yêu Cảnh Duệ… và con cũng tin vào anh ấy…

Bà ngoại nghe những gì tôi nói, bà nhìn tôi, ánh nhìn quả thực có vài tia thất vọng, giọng bà trầm hơn hẳn.

– Ý của con là… con từ chối nhận quyền thừa kế Lê gia? Con chọn làm dâu Dương gia?

Biết bà ngoại đang không vui, tôi liền nắm lấy tay bà, chậm rãi mà nói những lời chân thành từ tận tâm can.

– Ngoại… ngoại đừng nói như vậy… con dù có gả cho nhà ai thì con vẫn là con cháu của nhà họ Lê… vẫn là huyết mạch của Lê gia… vẫn luôn là cháu ngoại của ngoại mà. Ngoại có thể thông cảm cho quyết định của con mà phải không ngoại? Con và Thanh Dương, cả hai sẽ không thể cùng nhau lên nắm quyền được. Thanh Dương thông minh, nhìn xa trông rộng, tư duy nhạy bén, lại rất biết cách đối nhân xử thế… anh ấy rất thích hợp cho vị trí thừa kế Lê gia trong tương lai. Con… nói cho chính xác thì cũng chỉ là cháu ngoại. Hiện tại nếu con lên nắm quyền thì có thể vẫn sẽ không có việc gì, bởi vì con còn có danh vị Trà Hoa Nữ bảo vệ. Nhưng một hai năm nữa thì sao đây hả ngoại, cậu Hai đã không vừa mắt con, nếu cả cậu Ba cũng như vậy thì liệu con có thể ngồi yên trên cái ghế quyền lực nhất Lê gia hay không?

Bà ngoại im lặng nghe tôi nói, bà nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khôn cùng, bà hỏi.

– Con có khả năng bình ổn được Lê gia mà Trà, vì sao con không thử?

Nghe ngoại hỏi như vậy, tôi liền điềm tĩnh trả lời, cũng là cố gắng nói hết tâm sự trong lòng mình.

– Nếu con thử thành công thì có phải con lại mất thêm một người cậu, một người anh nữa không hả ngoại? Thật ra ngoại cũng biết… năng lực của con không bằng Thanh Dương, bởi yếu điểm của con là không đủ nhẫn tâm, vậy nên những quyết định mà con đưa ra cũng sẽ không đủ mạnh mẽ để bảo vệ bản thân con. Mà một người cầm quyền không đủ mạnh mẽ dứt khoát thì làm sao có thể bình được thiên hạ đây hả ngoại? Ngoại thương con, con đều hiểu, con cũng từng muốn tranh đấu giành lấy vị trí cầm quyền Lê gia. Nhưng sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, con lại có suy nghĩ khác, lại thấy không muốn tranh giành nữa… Bởi vì con cảm nhận được rằng bản thân con không đủ mạnh tay… không thể làm cho người khác khiếp sợ uy quyền của con được. Con thật sự không muốn làm rối tung Lê gia, con chỉ muốn Lê gia phát triển. Đối với con, chỉ cần Lê gia tốt thì con sẽ tốt, hoặc nếu con có không tốt thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới Lê gia. Có Cảnh Duệ hay không có Cảnh Duệ thì con vẫn sẽ quyết định như vậy, là do bản thân con không đủ năng lực, không dám gánh trọng trách nặng nề trên vai. Trước kia còn tham vọng, còn chưa trải sự đời, hiện tại đã trải qua đủ rồi, tự con cảm thấy con không đủ sức, không dám tham lam nữa đâu ngoại…

Bà ngoại nhìn tôi, biểu cảm của bà đầy lo lắng, bà vội hỏi.

– Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Cơ hội chỉ có một thôi Trà à? Nếu lỡ như Dương gia không đồng ý chuyện của con và Dương Cảnh Duệ thì con sẽ làm thế nào?

Đối với câu hỏi này của bà ngoại, tôi cười, nụ cười phát sáng, vừa cười vừa đáp.

– Nếu Dương gia không đồng ý thì chẳng phải con còn Lê gia bảo bọc sao? Con cũng không tin là cậu mợ Ba và Thanh Dương không biết chuyện ngoại muốn để lại quyền thừa kế Lê gia cho con. Con đã từ chối nhận, bọn họ sau này đều sẽ nhường con một bước, con tin là như vậy. Với lại, Cảnh Duệ sẽ không để cho con chịu thiệt, ngoại yên tâm nha ngoại.

Nghe tôi trả lời, bà ngoại đột nhiên im lặng, bà nhìn tôi rất lâu, như đã nhìn kỹ cảm xúc chân thật từ tận sâu trong ánh mắt tôi, bà lúc này mới thở dài một hơi, giọng bà trầm ấm hơn nhiều. Bà nắm lấy tay tôi, như có chút xúc động, cũng có chút tiếc nuối, bà chậm rãi, nói.

– Ngoại luôn hy vọng con có thể nhận quyền thừa kế Lê gia, mặc dù ngoại cũng đánh giá rất cao năng lực của Thanh Dương. Ngoại biết là con có đủ khả năng để chèo lái con thuyền Lê gia này, chẳng qua là con không muốn thử mà thôi. Nhưng thôi được rồi, ngoại hiểu ý con, ngoại cũng thấy rằng con nói đúng. Bởi chính ngoại là người đã nuôi dưỡng con thành một người lương thiện, con thật sự không thích hợp để tranh đấu khốc liệt một mất một còn. Tất cả đều là do ngoại xót con, là do ngoại không nhìn xa trông rộng…

– Ngoại… không phải lỗi của ngoại mà…

Không đợi tôi nói hết câu, bà ngoại liền cắt ngang lời tôi, bà nghiêm túc, nói tiếp.

– Thôi được rồi, con đã có quyết định như vậy thì ngoại cũng không có cách nào khác, đều nghe theo con cả vậy. Ngoại chỉ muốn tốt cho con, muốn bù đắp tất cả mọi thứ cho con, bù đắp những thiệt thòi mà con đã trải qua. Ngoại biết Cảnh Duệ là thật tâm với con, nhưng ngoại vẫn thấy rất lo, ngoại sợ Dương gia sẽ đối xử không tốt với con. Ý con đã quyết, ngoại vẫn sẽ tôn trọng con, nhưng chuyện của con và Cảnh Duệ phải được Dương gia đồng ý thì khi đó ngoại mới đồng ý gả con đi… con đã hiểu chưa? Lê gia mình tuy không bằng Dương gia nhưng ngoại sẽ không để cho con chịu thiệt thòi khi gả đi, Lê gia mình nuôi con đến hết đời này vẫn được, con không thể chịu thiệt…

Nói tới đây, bà ngoại lại vuốt ve tay tôi, bà cười, ánh mắt có chút gì đó cô quạnh.

– Hạ Lâm không có bản lĩnh, Hạ My tính tình hung ác nham hiểm, mợ Hai con lại mưu mô hãm hại con… Lê gia mình quả thật sắp cạn phúc rồi, bây giờ chỉ còn biết trông chờ vào con và Thanh Dương. Thanh Dương tuy có tài nhưng tính cách âm ngoan, sợ là sau này khi ngoại mất, nó sẽ không còn nể nang ai mà xuống tay thật mạnh với cậu Hai con. Trà à, con là cháu ngoại thì cậu Hai con cũng là con trai của ngoại, đều là máu thịt của ngoại, ngoại làm sao có thể từ bỏ con cái của mình được. Thôi thì… con dại cái mang… coi như ngoại xin con bỏ qua cho đám người họ một lần… được không con?

Tôi nhìn bà ngoại mình, cũng cảm nhận rất rõ nỗi khổ tâm phiền muộn của bà, trong lòng cũng thấy lo lắng thay cho bà. Tất nhiên tôi có thể thông cảm được cho bà ngoại, cũng hiểu tấm lòng của một người mẹ như bà. Nhưng mà có vài chuyện đến bước đường này thì hình như đã muộn rồi, không thể cứu vãn thêm được nữa…

Lúc này, tôi mới âm thầm lấy trong túi ra chiếc điện thoại, sau đó đặt chiếc điện thoại lên bàn. Dưới ánh mắt hoài nghi của bà ngoại, tôi nắm lấy tay bà, nói thật nghiêm túc, cũng thật kiên định.

– Ngoại… trong chiếc điện thoại này có chứa đoạn video mợ Hai đã xác nhận là trước kia lúc con đột nhiên ngã bệnh… là chính mợ ấy đã bỏ thứ không sạch sẽ vào thuốc của con để hại chết con. Chuyện tới nước này, tội ác của mợ Hai rành rành ra đó, mợ ta hại con chút nữa là chết rồi… con không thể tha thứ cho mợ ta được. Hoặc là bà ngoại giải quyết chuyện này, còn hoặc là… Cảnh Duệ sẽ thay con đòi lại công bằng cho con. Con không muốn ép ngoại, nhưng Lê gia mình không thể phát triển được khi vẫn còn những con người độc ác như mẹ con mợ Hai tồn tại. Có thể con sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Hạ My, vì trong cơ thể chị ta đang chảy chung một nửa dòng máu với con. Nhưng còn mợ Hai, con và mợ ta không có ràng buộc… con không thể bỏ qua cho mợ ta được. Ngoại, con chỉ có thể nhẫn nhịn được đến đây thôi, xin ngoại hiểu cho con!

Bà ngoại kinh ngạc nhìn vào chiếc điện thoại, sau đó bà im lặng rất lâu, cũng không hỏi tôi trong điện thoại đang chứa những gì. Khoảng chừng vài phút sau, bà mới khẽ vỗ nhẹ lên tay tôi, bà cũng không nói gì nhiều với tôi, chỉ bảo tôi về phòng nghỉ ngơi trước, bà sẽ giải quyết chuyện này thật tốt, sẽ không để cho tôi chịu thêm thiệt thòi…

Bước ra khỏi phòng của bà ngoại, nhìn khoảng sân rộng trước mặt, lòng tôi bỗng chốc chững đi một nhịp. Tôi biết thời gian sau bà ngoại sẽ rất phiền muộn, nhưng tôi cũng hết cách rồi, tôi đã nhẫn nhịn hết mức có thể, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Những việc mà mợ Hai làm đã chạm tới giới hạn chịu đựng của tôi, mợ ta buộc phải trả giá cho những hành động xấu xa mà mợ ta đã gây ra. Nếu không phải vì tôi muốn để nội bộ gia đình giải quyết thì rất có thể lúc này, Cảnh Duệ đã động tay với mợ Hai từ lâu rồi. Không thể trách người khác nhẫn tâm trong khi bản thân mợ Hai quá mức độc ác, làm được chịu được, đều là giải quyết theo quy luật cả thôi!

*
Tin tức Hiểu Nguyệt chơi xấu trong hội thi Trà Hoa Nữ vẫn đang âm ỉ được truyền trong giới hào môn, thông tin này vẫn không dập tắt được, cứ như có người đang ở sau âm thầm thao túng tin tức vậy. Nghe Bảo Trang nói thì người của Cao gia càng ngày càng bất bình, cũng đẩy mâu thuẫn giữa Cao gia và Dương gia lên thêm một đoạn. Có điều Cao gia vẫn không dám làm bừa, cũng chỉ là âm thầm không hài lòng, vẫn nể nang Dương gia một trượng. Bảo Trang cũng nói, có vẻ như Cảnh Duệ rất không vừa mắt Cao gia, rất có thể chính anh là người ở sau âm thầm thao túng tin tức. Bởi vì ở xứ Trà này, ngoài Dương gia ra thì không ai có thể hành động vượt ngoài tầm kiểm soát của Cao gia, duy nhất cũng chỉ có Dương gia mà thôi…

Tất nhiên, đó vẫn chỉ là suy đoán của Bảo Trang và Phương gia, còn thực hư như thế nào thì để tôi gặp Cảnh Duệ rồi mới có được câu trả lời, tạm thời là như thế!

Tôi theo lịch trình cả ngày, cố gắng hoàn thành xong hết luôn phần công việc của ngày mai để hôm sau được nghỉ, nghỉ để ra sân bay đón Cảnh Duệ. Cảnh Duệ nói với tôi là ngày mai anh sẽ bay về sớm, anh bảo tôi đừng đón nhưng tôi vẫn muốn ra đón anh để tạo bất ngờ. Bọn tôi xa nhau đã gần một tuần, mỗi ngày chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại, nhớ chết đi được!

Xong công việc, tôi một thân uể oải lên xe về lại Lê gia. Hôm nay quản lý Nhung có việc riêng nên tôi xong việc sẽ tự sắp xếp về, không có chị ấy ở bên. Quản lý Nhung là do Dương gia đưa tới, chị ấy làm việc rất tốt, rất chuyên nghiệp, trước kia cũng từng làm quản lý cho Ngô Hạnh. Rất có thể sau này quản lý Nhung sẽ là quản lý cho Trà Hoa Nữ đời tiếp theo, tôi đoán là vậy.

Ngồi trên xe trở về nhà, tôi mệt mỏi ngả lưng dựa vào ghế, bản thân hiện tại khá là mệt, cũng chỉ muốn về nhà thật nhanh để ngủ một giấc cho thật đã. Cứ tưởng vẫn như thường lệ, nhắm mắt một chút là về tới nhà thì đột nhiên vào ngay lúc này, xe đang chạy bỗng dưng thắng gấp lại. Tiếp sau đó, tôi còn chưa kịp định hình là có chuyện gì đang xảy ra thì cửa xe của tài xế đã bị mở ra, tài xế bị lôi xuống xe, còn cửa xe phía tôi đang ngồi cũng bị ai đó mở toang một cách bất ngờ…

Tôi lúc này sợ hãi nắm chặt lấy túi xách, còn chưa kịp kêu lên gì thì đột nhiên có một thân ảnh cao gầy xuất hiện chắn trước mặt tôi, mà gương mặt của người đàn ông này lại có chút quen quen…

Tôi nhíu mày, nhìn Tương Thành đang nở nụ cười đểu giả với tôi, nhìn vào gương mặt đẹp trai nhưng có nét u ám của hắn ta, tim tôi bỗng dưng đập thình thịch vì sợ hãi. Tôi lùi về phía trong xe, định đóng cửa xe lại để cố thủ nhưng Tương Thành đã nhanh hơn tôi một nhịp. Hắn ta khom người nắm lấy tay tôi, ánh mắt hắn ta dại đi khi nhìn tôi, trông không được bình thường. Hắn siết chặt lấy cổ tay tôi, biểu cảm giống hệt như hổ đói rình mồi, nụ cười rất đểu, hắn ta vừa cười vừa nói.

– Thanh Trà tiểu thư thật là không biết nể mặt gì cả, Tương Thành tôi đã nhiều lần tỏ lòng thành như vậy mà tiểu thư vẫn cố tình làm giá, thật là khiến cho tâm tình tôi khó chịu mà. Xuống xe, tôi mời tiểu thư đi ăn một bữa, hứa là sẽ không làm gì bậy bạ ảnh hưởng đến thanh danh tiểu thư. Nhưng nếu tiểu thư vẫn ngoan cố thì tiểu thư cứ nhìn xem… nhìn xem tôi sẽ cho người đánh chết tên tài xế khốn nạn này… để tiểu thư thấy đó mà làm gương…

Tôi cố vùng tay ra khỏi tay của Tương Thành nhưng không được, anh ta siết tay tôi rất chặt, chặt đến mức đau điếng người. Mà ngay lúc này, tài xế xe lại đang bị đánh, tôi thật tình không nhìn nổi cảnh tượng người khác chịu khổ oan vì tôi được. Hết cách, tôi mới cắn răng đồng ý bước xuống xe, lại bị tên Tương Thành lôi kéo không cho đem theo túi xách. Tôi như nằm ở thế bị động, lúc này chỉ cầu trời cho người của Cảnh Duệ mau phát hiện được mà đến cứu tôi kịp thời. Tôi biết Cảnh Duệ vẫn luôn âm thầm cho người đi theo bảo vệ tôi, chỉ là lúc này tôi thật sự không nhìn thấy bọn họ…

Lại nhìn vào mắt Tương Thành, tên thiếu gia họ Tương này dường như không được bình thường, giống như đã sử dụng chất cấm…

Mẹ kiếp! Đúng là hắn có chất kích thích trong người… bảo sao lại manh động như vậy… phen này tôi nguy to rồi… nguy to rồi!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN