Hào Môn Tranh Sủng - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 28


Tương Thành kéo tôi xuống xe, vì đoạn đường này chạy vào khu biệt thự nên xe khá vắng, thưa thớt mới có một vài chiếc xe qua lại. Mà nếu có xe chạy trên đường thì cũng chẳng có xe nào dám dừng lại, bởi bao vây xe của tôi lúc này là hai chiếc xe hơi chắn đầu chắn đuôi, trông khiếp vô cùng, chắc chắn sẽ không ai dám tới gần.

Tôi bước xuống xe, cổ tay bị tên Tương Thành siết chặt, lại nhìn thấy tài xế xe vẫn còn đang bị đánh, tôi nhịn không được mà kêu lên.

– Tương thiếu gia, tôi cũng đã bước xuống xe, có phải anh nên bảo người của anh dừng tay, tài xế của tôi vô tội!

Tương Thành với đôi mắt đục ngầu, hắn nhìn lướt qua tài xế xe, sau đó nở nụ cười hớ hênh, hắn nói.

– Xém chút là quên, may là có Thanh Trà tiểu thư nhắc. Xem ra tiểu thư cũng là người có tấm lòng từ bi bát ái, nếu đã như vậy, hy vọng tiểu thư nên hợp tác, để kẻo cho hôm nay sẽ có người bỏ mạng oan uổng vì tiểu thư. Nào, mời tiểu thư lên xe, chắc tiểu thư đã đói rồi phải không, chúng ta cùng nhau “ăn” nào!

Mẹ kiếp! Chữ “ăn” phát ra từ miệng Tương Thành thật biến thái làm sao, trông buồn nôn thật sự. Tôi thật không nghĩ tên thiếu gia Tương Thành này lại điên tới mức như vậy, anh ta dám bắt cóc tôi, đúng là hết thuốc chữa rồi. Tôi phải mau nghĩ cách gì đó mới được, không thể để anh ta làm hỏng thanh danh của tôi được, không được…

Tôi bị Tương Thành ép lên xe, trong đầu hỗn loạn với hàng tá suy nghĩ muốn trốn thoát. Thế nhưng hiện tại tôi đang ở thế bị động, lại còn bị ép bắt lên xe hơi, xung quanh toàn là người của Tương Thành, một con kiến còn lọt ra không được thì nói gì là một con người như tôi. Trong lúc này, tôi lại nhớ tới Cảnh Duệ, nhớ tới lời anh nói… anh sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ tôi…

– Thanh Trà!

Tiếng gọi tên đầy uy lực của ai đó vang lên như xóa tan tất cả suy nghĩ hỗn loạn trong tôi, tôi gấp gáp xoay người nhìn lại, khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của Cảnh Duệ, nước mắt tôi không nhịn được mà vô thức chảy dài ra. Tôi cố vùng vẫy khỏi Tương Thành, cố giẫy giụa mạnh nhất hết sức có thể. Vừa chống chế tôi vừa kêu lên, là nghẹn ngào mà kêu lớn.

– Cảnh Duệ… em ở đây… em ở đây!

Cảnh Duệ đã nhìn thấy tôi, anh đang đi tới chỗ tôi, bước đi khí chất đầy uy quyền giống như bậc vương giả. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi có thể được tận mắt nhìn thấy biểu cảm sát khí bá đạo khủng khiếp như thế này từ một người. Ánh nhìn đanh thép sắt lạnh như ánh mắt chim ưng, toàn thân tỏa ra lãnh khí nồng đậm, dọa cho người ngoài phải rụt rè khép nép khi nhìn thấy anh vào lúc này. Không phải chỉ riêng mình tôi cảm nhận được như thế, mà ngay cả tên Tương Thành cũng không nhịn được mà chửi thề vài câu, tôi còn thấy được tay hắn ta hơi run, ánh mắt nhìn Cảnh Duệ rất đỗi lo lắng…

Tương Thành bị Cảnh Duệ dọa cho khiếp sợ, tôi liền nhân cơ hội hắn ta lơ là mà vùng chạy về phía Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ nhìn thấy tôi chạy tới, anh liền dang rộng cánh tay để đón tôi, ôm chặt tôi vào trong người, siết chặt hết mức có thể. Anh ôm lấy cơ thể run rẩy của tôi, vừa hỏi han, vừa trấn an dỗ dành.

– Có bị thương ở đâu không em? Có đau chỗ nào không, anh đưa em đi bệnh viện? Không sao rồi, đừng sợ nữa, anh ở đây, có anh ở đây… anh bảo vệ em… đừng sợ… ngoan… đừng sợ!

Tôi sợ hãi gật gật đầu, giọng tôi run run, nghe như đang khóc vậy.

– Em ổn… em ổn…

Lúc này, giọng nói đáng ghét của Tương Thành liền vang lên, hắn ta vừa cười vừa nói, bộ dạng trông rất đáng ghét, lại có chút nịnh hót.

– Thì ra tiểu thư Thanh Trà là người của Duệ thiếu, xin lỗi xin lỗi, Tương Thành tôi không biết, xém chút nữa là gây ra chuyện rồi. Duệ thiếu thông cảm, chúng ta đều là đàn ông, đứng trước nhan sắc của tiểu thư Thanh Trà thì có hơi không kìm chế được. Nếu biết trước tiểu thư Thanh Trà là người của Duệ thiếu thì tôi đã không đến làm phiền rồi…

Nhìn thấy Cảnh Duệ vẫn im lặng, tên Tương Thành liền đi tới mấy bước, hắn cười ha hả, thái độ có phần ngả ngớn.

– Duệ thiếu cũng nhanh tay đó chứ, tiểu thư Thanh Trà vừa mới đăng quang danh vị đã vội đi theo Duệ thiếu… tôi phải nói là ngưỡng mộ. Thôi nào, anh em chúng ta đều là đàn ông, Duệ thiếu trước kia cũng không thiếu mỹ nữ, chắc cũng hiểu cho tôi mà phải không? Nếu tiểu thư Thanh Trà không cố tình chặn liên lạc để làm tăng tính chiếm hữu của tôi lên thì tôi cũng đã không hành động như ngày hôm nay… đều là hiểu lầm cả… hiểu lầm cả…

Tôi được Cảnh Duệ ôm vào lòng, anh giấu mặt tôi vào trong người anh, tôi còn cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập rất dữ dội, như là vừa trải qua một cơn chấn kinh lạc hồn lạc phách vậy. Cảnh Duệ vừa ôm tôi cũng vừa xoa xoa lưng tôi, suốt từ nãy tới giờ anh luôn dỗ dành tôi như vậy, luôn luôn nhẹ nhàng bảo bọc tôi như thế. Nhưng khi đứng trước những lời nói ngông nghênh của tên Tương Thành, Cảnh Duệ như biến thành một con người khác. Chân mày anh khẽ nhíu lại, dáng dấp uy phong, sát khí đằng đằng, trông như một vị tướng quân đầy uy quyền. Đối diện với bộ dạng đáng ghét ngổ ngáo của Tương Thành, Cảnh Duệ chỉ hỏi duy nhất một câu, giọng nói của anh tràn đầy sát khí.

– Tương Thành… mày đang chơi đồ có phải không?

Tương Thành quả thật có chút giật mình, hắn ta không nghĩ là Cảnh Duệ sẽ hỏi hắn một câu như vậy. Lúc này, hắn cười, nụ cười lảng tránh.

– Duệ thiếu… chuyện chơi đồ là chuyện của riêng tôi… Duệ thiếu đừng…

“Huỵch”, một tiếng động mạnh vang lên, Tương Thành bị Cảnh Duệ đạp một phát vào bụng ngã người hết về phía sau. Nếu không có xe hơi đỡ cho hắn thì chắc hắn đã té văng ra xa cả mét luôn rồi…

Bị đạp một cú thật mạnh mất thăng bằng, Tương Thành vừa giận vừa thẹn, hắn được người của hắn đỡ dậy, sau đó liền chỉ tay vào mặt Cảnh Duệ mà gào lên.

– Duệ thiếu, anh làm gì vậy? Đừng tưởng tôi nể mặt anh thì anh muốn làm gì thì làm? Là anh động tay động chân trước, đừng trách tôi không khách sáo!

Tương Thành còn chưa kịp dứt câu thì Cảnh Duệ đã đạp cho hắn ta thêm một cú nữa, lần này hắn ta ngã khụy, sắc mặt biến chuyển thành đỏ rực vì xấu hổ. Vừa đạp, Cảnh Duệ vừa chửi, giọng nói vang lên vang vẳng giữa trời đất.

– Con mẹ mày! Mày chơi đồ rồi muốn động đến người của tao… nếu tao không tới kịp thì mày còn định làm gì cô ấy? Khách sáo không? Mày muốn khách sáo không? Để tao cho mày biết hai chữ “khách sáo” được viết như thế nào! Cả đời mày sau này phải ghi nhớ cái tên Cảnh Duệ của tao… ghi nhớ cho thật kỹ… con chó này!

Dứt câu, người của Cảnh Duệ liền tiến tới, một bên khống chế đám người của Tương Thành, một bên lôi tên Tương Thành giam chặt, sau đó là đánh cả bọn Tương Thành đến thừa sống thiếu chết. Cảnh Duệ chỉ đấm vào mặt Tương Thành hai cái ngay hai con mắt, còn lại là người của Cảnh Duệ ra tay. Có điều người của Cảnh Duệ chỉ đánh vào bụng, không đánh vào ngực, cũng không được phép đánh lung tung vào những vị trí khác.

Tương Thành không nghĩ là Cảnh Duệ sẽ đánh hắn, hắn vừa bị đánh, vừa nhục nhã, cũng vừa uất ức, lại có chút gì đó hoảng hốt không rõ lý do. Tôi đứng bên cạnh Cảnh Duệ, tôi nhìn thấy rất rõ biểu cảm của Tương Thành, tôi cũng biết là hắn sợ Cảnh Duệ…

Cơn hoảng loạn qua đi, nhìn Tương Thành bị đánh, tôi thật sự thấy đau đớn dùm hắn. Hai con mắt hắn bị Cảnh Duệ đánh đã bắt đầu sưng lên, kiểu gì về nhà cũng bầm đen bầm tím. Vừa lắm, đồ háo sắc, đồ biến thái, hắn bị đánh như vậy là đáng lắm!

Mặc cho tên Tương Thành luôn gào mồm nói cái gì đó sẽ đòi lại công bằng nhưng Cảnh Duệ không thèm quan tâm tới, anh lúc này xoay sang ôm lấy tôi, còn xoa xoa gương mặt tôi, hỏi han tôi đủ thứ. Tiếp theo, anh giao chỗ hỗn loạn này lại cho người của anh, sau đó anh đưa tôi rời đi, không thèm để ý tới tên Tương Thành còn sống hay là đã chết.

Đưa tôi vào trong xe, Cảnh Duệ ngồi bên cạnh tôi, tay anh luôn ôm chặt lấy tôi chưa bao giờ buông, anh xoa lưng tôi, lại tiếp tục dỗ dành.

– Không sao, đừng sợ, anh đưa em về, anh đưa em về nhé Trà!

Tôi gật đầu, lúc này cũng đã lấy lại được tinh thần, cũng không còn hoảng sợ như vừa rồi nữa. Nhìn qua cửa kính xe hơi, nhìn thấy người của Cảnh Duệ đang rút quân, tên Tương Thành thì nửa nằm nửa quỳ dưới mặt đất, trông bộ dạng rất thê thảm. Tôi nhịn không được, liền hỏi.

– Cảnh Duệ… tên biến thái kia nói sẽ báo thù… hắn ta có thể làm gì gây hại đến anh được không?

Thần khí Cảnh Duệ đã giảm đi một nửa sát khí, nghe tôi hỏi, anh xoa xoa má tôi, cố gắng dịu giọng trả lời.

– Tương gia chưa đủ năng lực đó, em đừng lo. Một lát nữa cảnh sát sẽ tới… đợi hắn thoát được vụ này đi đã rồi hãy tính tới chuyện trả thù anh.

Lại xoa xoa má tôi, biểu cảm trên gương mặt Cảnh Duệ dịu xuống hẳn, ánh mắt anh nhìn tôi có tia đau lòng, anh lại hỏi.

– Có sợ lắm không em? Hắn có làm em đau không em?

Vừa nãy hỗn loạn quá nên tôi cũng không để ý lắm, lúc này nghe Cảnh Duệ hỏi, tôi liền thấy đau ở cổ tay, cũng vừa thấy ủy khuất ngập tràn. Dang tay ôm chặt lấy eo Cảnh Duệ, áp mặt mình vào lồng ngực vững chắc của anh, tôi nỉ non như nức nở.

– Em sợ… vừa nãy lúc em sợ hãi nhất… em chỉ nghĩ tới anh. Cảnh Duệ… em sợ lắm… cổ tay cũng đau nữa…

Cảnh Duệ chậc một tiếng đau lòng, anh ôm chặt lấy thân thể đang run run của tôi, giọng anh trầm khàn hết mức có thể.

– May là anh đến kịp… không sao… không sao rồi… anh ở đây… để anh ôm em… em đừng sợ nữa nhé… ngoan nào… đừng sợ nữa… có anh đây!

Cứ thế, Cảnh Duệ ôm tôi đến tận khi xe đã vào đến trong sân nhà tôi. Vừa rồi bà ngoại tôi có gọi tới, Cảnh Duệ bảo tôi cứ kể lại hết mọi chuyện với bà ngoại, vậy nên bà ngoại liền gọi tôi về gấp, không dám cho tôi ở bên ngoài nữa.

Đưa tôi vào tận trước cửa nhà, nhìn thấy bà ngoại đang thấp thỏm chờ tôi ở trong phòng khách, Cảnh Duệ lúc này mới cười với tôi, ánh mắt anh nhìn tôi rất đỗi ấm áp, anh khẽ nói.

– Bà ngoại đang đợi, em vào trong đi, mai anh đến đón em, nhé?

Tôi gật gật đầu, lại có chút tiếc nuối không nỡ rời xa, tôi ủ rũ, thấp giọng.

– Vừa nãy nếu không nói với ngoại thì em có thể đến chỗ của anh rồi… tiếc quá!

Cảnh Duệ cười, nụ cười cưng chiều sủng nịch, anh véo yêu lên má tôi, vừa xoa má tôi vừa nói.

– Ngủ dậy một giấc là nhìn thấy anh, mai anh sẽ đến sớm. Ngoan nào, bà ngoại đang chờ, vào nhà đi, anh về đây!

Tôi bất đắc dĩ phải gật đầu, nhìn Cảnh Duệ ra xe, lòng tôi thật sự có chút không nỡ. Xa nhau đã lâu mới gặp lại, lại còn vừa mới xảy ra chuyện vừa rồi, tôi lúc này chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi…

Ai da! Tôi yêu người ta đậm sâu thật rồi, cứ có cảm giác không nỡ rời xa như vậy… chắc phải cưới sớm thôi… là cưới càng sớm càng tốt!!!

Yêu thích: 3 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN