Hào Môn Tranh Sủng - Phần 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 29


Đêm qua tôi ngủ ở phòng của bà ngoại, bà ngoại sợ tôi còn hoảng loạn sợ hãi nên nhất quyết không để tôi ngủ một mình ở phòng. Mà cả đêm hôm qua, nhà tôi cũng không được bình yên, bởi chuyện tôi bị tên Tương Thành xém chút bắt cóc mọi người đều đã biết. Mọi người thứ nhất là lo cho tôi, thứ hai là lo về mối quan hệ giữa Lê gia và Tương gia có thể sẽ không được như mong đợi. Nhưng mà cậu Ba tôi đã nói, an nguy và thanh danh của tôi vẫn là thứ được đặt ưu tiên lên hàng đầu. Mọi sự đều là do Tương Thành của Tương gia gây ra, tôi là nạn nhân, tôi phải được bảo vệ.

Về chuyện Tương Thành có trả thù Cảnh Duệ hay không thì tôi không biết, nhưng mới mở mắt tỉnh dậy, còn chưa kịp ăn sáng thì tôi đã nghe bé Ngọc thông báo là Cảnh Duệ đến đón tôi, lúc này anh đang nói chuyện riêng với bà ngoại tôi ở phòng khách.

Tắm rửa sửa soạn thật nhanh, còn không kịp ăn sáng, tôi phi thẳng tới phòng khách, vừa nhìn thấy Cảnh Duệ đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, môi tôi liền nở một nụ cười thật rạng rỡ. Nếu không phải có bà ngoại tôi ở đây thì chắc tôi đã chạy tới ôm chầm lấy anh luôn rồi… nhớ anh thật!

Đứng ở cửa, tôi gọi một tiếng thật dịu dàng, thật thân thương.

– Cảnh Duệ! Sao anh đến sớm vậy?

Cả Cảnh Duệ và bà ngoại đều quay lại nhìn tôi, vẫn là Cảnh Duệ cười với tôi trước, anh cũng lên tiếng trước.

– Bé Trà, dậy rồi à em, lại đây ngồi đi em, anh đang trò chuyện cùng bà ngoại.

Bà ngoại tôi lúc mới lên tiếng, bà nhìn tôi, môi cười mỉm.

– Nôn nóng tới như vậy mà còn đứng đó à, định diễn trò cho ngoại xem đấy hả? Lại đây đi!

Nghe bà ngoại nói như vậy, nụ cười trên môi tôi nở càng sâu càng rộng, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, gần như là cảm thấy vui mừng. Bởi thái độ này của bà ngoại chứng tỏ là bà đã chấp thuận cho tôi và Cảnh Duệ ở bên nhau rồi… thật là tốt!

Tôi đi nhanh tới, ngồi bên phía Cảnh Duệ, tay tôi ôm lấy tay anh, cười tươi đến khoé mắt. Mà Cảnh Duệ lúc này cũng đang nhìn tôi cười, muốn bao nhiêu cưng chiều đều có bấy nhiêu cưng chiều. Chỉ trong một khoảnh khắc hai người bọn tôi nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào nhưng tự sâu thẳm trong thâm tâm mỗi người đều có cảm giác như tâm hồn cả hai đều đã được đồng điệu. Cảnh Duệ yêu tôi, tôi biết, và tôi cũng yêu Cảnh Duệ!

Bà ngoại ngồi phía đối diện với tôi và Cảnh Duệ, nhìn thấy bọn tôi tình cảm như vậy, nụ cười trên môi bà cũng sâu hơn. Lần đầu tiên trong ngần ấy thời gian, bà ngoại thật lòng chấp thuận chuyện của tôi và Cảnh Duệ. Và cũng là lần đầu tiên, bà ngoại nói đến chuyện của bọn tôi khi có đủ mặt cả hai người bọn tôi.

– Nhìn thấy hai đứa yêu thương nhau như vậy, ngoại cũng cảm thấy mừng, chỉ hy vọng đây là đoạn tình cảm thật lòng, không phải chỉ là thoáng qua. Hôm nay Cảnh Duệ đến đây xin phép, ngoại đồng ý, cũng chấp thuận cho hai đứa yêu nhau, hoặc tiến xa hơn là kết hôn với nhau. Nhưng như những gì ngoại đã nói, hai đứa phải được người của Dương gia chấp thuận thì ngoại mới đồng ý gả Thanh Trà, còn nếu như người của Dương gia không đồng ý thì ngoại nhất quyết cũng sẽ không gả. Ngoại chỉ có duy nhất một điều kiện như vậy thôi, còn ngoài ra, mọi chuyện ngoại đều để hai đứa tự quyết.

Tôi nhìn Cảnh Duệ, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói kiên định của anh vang lên.

– Dạ ngoại an tâm. Thanh Trà xứng đáng có được những thứ tốt nhất và con cũng sẽ dành cho cô ấy những thứ tốt nhất mà con có thể. Gả cho con, cô ấy sẽ không thiệt thòi, không bao giờ đâu ạ.

Nghe được những lời nói chắc nịch này của Cảnh Duệ, bà ngoại hài lòng mà gật đầu cười liên tục. Tôi còn có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt yên tâm của bà khi nhìn về phía tôi và Cảnh Duệ. Mặc dù trước kia bà có chút thành kiến với Cảnh Duệ và Dương gia, nhưng mà bây giờ xem ra đã hết thật rồi, một chút phản đối cũng không có. Vẫn là Cảnh Duệ có bản lĩnh, có thể xoay chuyển được bà ngoại tôi chỉ trong một buổi sáng, siêu thật sự!

Ngồi trò chuyện với bà ngoại thêm một lát nữa, Cảnh Duệ mới đưa tôi ra ngoài, anh cũng đã xin phép bà ngoại là đưa tôi ra ngoài chơi, đến tối sẽ về.

Đi bên cạnh anh, khoác tay vào tay anh, đường đường chính chính bước đi trong vô vàn những ánh mắt bất ngờ của người làm nhà họ Lê… cảm giác này thật tuyệt vời làm sao! Thi thoảng, tôi sẽ nhìn Cảnh Duệ rồi nở một nụ cười thật xinh đẹp. Chỉ nhìn nhau cười như vậy thôi, không cần nói gì cũng đủ cảm thấy hạnh phúc!

Cảnh Duệ lúc này cũng không nhịn được mà cười theo tôi, anh nhìn tôi, ánh nhìn ấm áp, anh hỏi.

– Vui lắm sao em, cứ nhìn anh rồi cười?

Tôi gật gật đầu, không hề che giấu cảm xúc.

– Vui ạ! Hiện tại có thể công khai rồi, bà ngoại em cũng không ngăn cản, là chuyện vui mà. Anh không cảm thấy vui sao?

Cảnh Duệ véo yêu lên chóp mũi tôi, anh điềm đạm đáp.

– Không có chỗ nào trên người anh là không vui, anh đợi ngày này cũng lâu lắm rồi bé con à. Ngày mai là cuối tuần, anh đã nói với mẹ sẽ đưa bạn gái về ra mắt gia đình. Ngày mai em theo anh về, chúng ta công khai thôi.

Đột nhiên nghe nói đến đây, tinh thần tôi phấn chấn bất ngờ, cũng đan xen một chút cảm giác hồi hộp lo lắng. Nghe bà ngoại và mọi người nói thì ông nội Dương rất là nghiêm khắc, là người cầm quyền rất giỏi, tính tình cũng không dễ chịu chút nào. Mặc dù tôi cũng có gặp qua ông nội Dương vài lần, cũng từng chào hỏi ông nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội được trò chuyện lâu dài cùng với ông lần nào. Hơn nữa, trông ông nội Dương quả thật như lời mọi người đã nói, ông trông cực kỳ uy lãnh, lại nghiêm khắc, giống hệt như một vị tướng trong quân đội vậy. Tôi cũng không biết ý ông nội Dương như thế nào, có chào đón tôi hay không, bởi tôi chưa từng nhìn thấy biểu cảm nào khác lạ ngoài vẻ nghiêm nghị trên gương mặt ông… tôi thật sự rất lo!

Thấy tôi im lặng không nói gì, biểu cảm lại có chút hoang mang, Cảnh Duệ liền ôm choàng lấy eo tôi, anh kéo tôi vào sát người, ân cần hỏi.

– Sao vậy em? Đang lo lắng chuyện gì à? Là lo về chuyện ngày mai ra mắt sao?

Tôi cũng không giấu Cảnh Duệ, trong lòng nghĩ thế nào tôi liền nói ra như thế đó.

– Dạ, em có hơi lo lắng, không biết mọi người có hài lòng về em. Nhất là ông nội Dương… em cứ sợ…

Lời trong miệng tôi còn chưa nói hết thì Cảnh Duệ đã cắt ngang lời tôi, anh trước là cười trấn an, sau đó mới dịu dàng mà khích lệ tinh thần tôi.

– Đừng sợ, cứ đi theo anh là được. Anh và em đều là người trưởng thành, đều có khả năng lo được cho tương lai. Hơn nữa chúng ta là về ra mắt gia đình, không phải để hỏi ý kiến, vậy nên không việc gì phải sợ. Ba mẹ và chị anh đều rất thích em, thế nên em đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều sẽ tốt cả thôi. Đến cả bà ngoại em có thành kiến với anh và Dương gia như vậy mà cũng chấp nhận chuyện của hai đứa mình… vậy thì còn gì mà chúng ta phải lo nữa… đúng không nào?

– Nhưng… em đang lo là ông nội Dương sẽ không hài lòng về em… nhà họ Lê và Dương gia cũng không được xem là môn đăng hộ đối?

Cảnh Duệ vẫn rất kiên nhẫn với tôi, anh vừa dìu tôi đi, vừa chậm rãi trả lời.

– Ông nội anh không khó như em đang nghĩ, ông đã từng chấp nhận chị dâu thì ông cũng sẽ chấp nhận em. Như anh đã từng nói, Dương gia anh chưa chắc đã đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ. Có đôi khi, Dương gia là một trong những đại hào môn thoáng nhất trong giới hào môn. Em cứ theo anh, đi bên cạnh anh, còn lại tất cả mọi chuyện… cứ để anh lo. Đàn ông không nên nói nhiều, làm nhiều thôi, yên tâm nhé bé Trà!

Cảnh Duệ đã nói tới như vậy, tôi có muốn không yên tâm cũng không được. Cũng chỉ hy vọng là ông nội Dương sẽ chấp thuận cho chuyện của tôi và Cảnh Duệ. Bọn tôi đã tiến rất gần đến đích rồi, nếu như phải vấp ngã giữa chừng thì sẽ phải hối tiếc nhiều lắm… cầu tổ tiên phù hộ vậy!

*
Phòng ngủ rộng rãi với chiếc giường cỡ lớn, tôi mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Cảnh Duệ, đang còn ngái ngủ mà nghe điện thoại. Đầu dây bên kia là chị Cảnh Mỹ gọi tới, chị ấy gọi cho tôi để hỏi thăm, hỏi thăm xem tôi có đang ổn hay không…

Tôi ngồi trên giường, tóc vẫn còn rối, mặt vẫn chưa được rửa, chỉ có tinh thần là đã tỉnh táo. Nghe những gì mà chị Cảnh Mỹ vừa hỏi, tôi phải đơ mất mấy giây mới có thể trả lời.

“Dạ… em không sao… hôm qua cũng không có bị thương. Nhưng mà… Tương gia làm khó Cảnh Duệ sao hả chị?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của chị Cảnh Mỹ.

“Tương Thành bị cảnh sát thành phố bắt với tội danh tàn trữ và sử dụng ma t.uý, lúc bị cảnh sát bao vây, trong xe hắn có m.a t.uý, bị bắt ngay tại chỗ. Chuyện Tương Thành bị bắt đã bắt đầu lan rộng trong giới hào môn, ban đầu vẫn không có vấn đi gì, nhưng khi luật sư của Tương Thành trở về sau một đêm ở đồn cảnh sát thì Tương gia liền tìm đến Dương gia. Đại khái là bọn họ muốn Dương gia trả lời cho việc Cảnh Duệ chơi xấu Tương Thành. Bởi chính Cảnh Duệ là người đã gọi cho cảnh sát đến bắt Tương Thành. Chuyện này… Cảnh Duệ vẫn chưa nói cho em biết à? Cảnh Duệ đâu rồi?”

Tôi lơ ngơ, tim bắt đầu đập mạnh, tôi trả lời theo quán tính.

“Cảnh Duệ vẫn chưa nói gì, anh ấy đang ở bên ngoài, còn em thì vừa ngủ dậy…”

“Hai đứa… ngủ chung à?”

“Dạ, ngủ chung… Nhưng mà không như chị nghĩ đâu… chỉ là ngủ chung thôi… ý em là… là ngủ… chậc… ý là ngủ cùng nhau…”

Sao thế nhỉ? Sao tôi càng giải thích thì càng thấy sai vậy trời?

Cảnh Mỹ cười khẽ trong điện thoại, giọng nói dịu dàng của chị ấy lại tiếp tục vang lên.

“Chị hiểu rồi, hai đứa là ngủ cùng nhau thôi chứ gì, chị hiểu…”

Tôi tới đây thì hoàn toàn căm nín, bởi vì tôi biết chị Cảnh Mỹ không hiểu, chắc chắn là không hiểu…

Nhưng mà bỏ qua chuyện đó đi, chuyện quan trọng bây giờ là chuyện của Cảnh Duệ, tôi phải hỏi cho thật rõ mới được.

“Chị Mỹ… Tương gia đến tìm Cảnh Duệ như vậy thì có sao không ạ? Bọn họ muốn gì ở Cảnh Duệ?”

“Căn bản là sẽ không sao, Cảnh Duệ cũng chỉ vì bảo vệ bạn gái, không phải cố ý nhắm vào Tương Thành, Tương gia cũng không bắt tội được thằng bé. Nhưng chị nghe nói là Tương gia sẽ đem chuyện này thưa kiện lên Tam Hội hào môn, muốn hội hào môn xử lý Cảnh Duệ…”

Tôi nghe tới đây mà tim đập chân run, bởi vì tôi biết Tam Hội hào môn là gì. Tam Hội hào môn là nơi nắm giữ quyền lực cao nhất của giới hào môn, chuyên xử lý những chuyện thị phi lớn nhỏ trong giới hào môn. Tam Hội hào môn được xem là tòa án riêng của giới hào môn trâm anh thế phiệt. Cũng đã từng có gia tộc bị tàn lụi sau khi bị Tam Hội hào môn định tội và phong sát. Tương gia muốn đem chuyện này của Cảnh Duệ thưa kiện lên Tam Hội hào môn… tôi thật lòng lo lắng cho Cảnh Duệ…

Thấy tôi im lặng, Cảnh Mỹ lúc này mới trấn an tinh thần tôi, chị ấy ngọt giọng lên tiếng.

“Được rồi, không sao đâu, Cảnh Duệ cũng sẽ không sao, thằng bé có lý do chính đáng, em đừng lo lắng quá. Ông nội đã gọi cho Cảnh Duệ, nếu được thì chiều nay em cũng đến, mẹ chị cho nhà bếp chuẩn bị thức ăn rất nhiều, cũng đã bảo Cảnh Duệ đưa em về ăn cơm. Chuyện của Tương Thành cứ để qua một bên, hai đứa về nhà trước đã, nhớ nhé Trà!”

“Dạ vâng ạ, chiều em sẽ tới, em nhớ rồi ạ!”

Tắt máy, tay tôi siết chặt điện thoại, trong lòng cảm thấy lo lắng hồi hộp quá đỗi. Chuyện về nhà Cảnh Duệ ra mắt người lớn đã không còn là nỗi lo số một trong lòng tôi nữa. Mà tôi lúc này là đang lo Cảnh Duệ sẽ bị thưa kiện lên Tam Hội hào môn…

Mặc dù biết Cảnh Duệ gọi cảnh sát báo án là có lý do chính đáng, nhưng Tương gia và Dương gia trước giờ vẫn là mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng… sợ là lần này Tương gia sẽ không dễ dàng gì mà chịu bỏ qua cho Cảnh Duệ. Hơn nữa với thái độ vừa rồi của chị Cảnh Mỹ, tôi tin là ở Dương gia lúc này cũng đang lo lắng không kém gì tôi đâu…

Nếu Cảnh Duệ có chuyện gì thì đều là do tôi cả… vậy nên nhất định Cảnh Duệ phải bình an… tôi phải làm mọi cách để anh ấy được bình an… chắc chắn!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN