Hào Môn Tranh Sủng - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 31


Tôi và Cảnh Duệ về sau bữa cơm tối, bác gái Dương bảo bọn tôi ở lại ăn cơm rồi hãy đi nhưng vì Cảnh Duệ còn có việc nên anh đưa tôi về trước.

Bác gái Dương đưa cho tôi một hộp đựng trái cây tươi mới vừa gọt vỏ, bác cười, nụ cười hiền hậu, bác nói với tôi.

– Dù có chuyện gì thì sức khỏe của con vẫn là trên hết, biết con chưa dùng cơm, bác có chuẩn bị sẵn cho con một ít trái cây. Hôm qua chắc con hoảng sợ nhiều lắm, không sao, mọi chuyện đều qua rồi, sẽ ổn cả thôi.

Tôi nhìn bác gái Dương, trong lòng tự cảm nhận được sự thân thương mà bác ấy dành cho tôi. Con người tôi cũng không phải ngố tàu, ai ghét tôi, ai thực lòng yêu quý tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được. Thái độ có thể giả tạo nhưng ánh mắt thì không, tôi cam đoan điều đó!

Tôi gật đầu với bác gái, trên môi luôn treo nụ cười trong trẻo. Dù trong hoàn cảnh nào thì bản thân cũng phải lạc quan, bởi lạc quan là liều thuốc chiến thắng tất cả.

– Dạ, con cảm ơn bác gái, làm phiền bác đã chuẩn bị trái cây cho con ạ.

Bác gái Dương vẫn luôn niềm nở thân thiện với tôi như vậy, bà còn vỗ tay tôi, bảo tôi dù có thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe. Trước khi ra về, bác gái Dương còn động viên tôi một câu, mà câu nói này của bác gái giống như là một tia hy vọng gieo xuống cho tôi giữa bầu trời âm u vậy.

– Được rồi hai đứa về đi, Cảnh Duệ đưa bạn gái về cẩn thận. Bác hy vọng lần sau Thanh Trà tới Dương gia sẽ là một buổi tối vui vẻ và ấm áp, bác luôn chờ con!

Rời khỏi Dương gia, tôi bước song song bên cạnh Cảnh Duệ, phía trước là khuôn viên rộng lớn của Dương gia. Nhìn thấy Cảnh Duệ cứ cười tủm tỉm, tôi có chút ngạc nhiên, liền hỏi.

– Anh cười gì vậy? Ông nội không đồng ý cho hai đứa mình kết hôn mà anh còn cười được à?

Cảnh Duệ vẫn cười, nụ cười càng lúc càng sáng.

– Anh cười vì mừng cho Dương gia sắp có thêm con dâu mới…

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt nheo lại, ý tứ nghi hoặc nhìn thấy rõ.

Thấy tôi có biểu hiện như vậy, Cảnh Duệ liền ôm vai tôi, anh dìu tôi bước đi song song bên cạnh anh, vừa đi anh vừa nói, trên môi vẫn là nụ cười tủm tỉm sáng ngời.

– Mẹ anh đã nói như vậy, tức là mẹ đã có cách thuyết phục ông nội. Bé Trà à, chúng ta chuẩn bị cho hôn lễ là vừa rồi đó, kéo dài thêm chắc là không kịp đâu…

Càng nghe tôi càng thấy mơ hồ, vẫn phải nghiêng đầu hỏi lại lần nữa.

– Sao anh lại nói chắc như vậy, em thấy thái độ của ông nội cứng rắn lắm… bác gái có cách thiệt sao anh?

Cảnh Duệ gật đầu, anh ung dung trả lời.

– Mẹ đã chấm em, mẹ sẽ có cách. Hơn nữa ông nội cũng không phải ngăn cản chuyện của anh và em, ông chỉ là làm khó một chút thôi. Trước đây ông nội đã từng đồng ý cho anh Hào cưới Ngô Hạnh, vậy nên ông nội bắt buộc phải đồng ý cho anh và em cưới nhau. Nghe anh, đừng lo lắng nhiều nữa, chị dâu Ngô Hạnh gả cho anh Hào được, em cũng sẽ gả cho anh được. Nếu ông nội không đồng ý cho hai đứa mình kết hôn, đó là thiên vị bên trọng bên khinh, mẹ anh cũng sẽ không chấp nhận như vậy đâu. Em yên tâm, dù có khó khăn thế nào thì tình yêu chung thủy và sự kiên định vẫn sẽ chiến thắng tất cả mà.

Dừng chút, dưới ánh nhìn mơ hồ của tôi, Cảnh Duệ véo yêu trên mũi tôi, anh lại cười, cười lên trông tuyệt sắc vô cùng.

– Ông nội không phải là ghét em, ông đã có tìm hiểu về em, còn để cho em xuất hiện trước mặt ông, tức là ông có sự hài lòng về em. Chẳng qua, ông nội là một lòng lo nghĩ cho Dương gia, bởi vì anh Hào đã cưới một Trà Hoa Nữ, bây giờ anh cưới thêm một Trà Hoa Nữ nữa… ông sợ thiên hạ sẽ nghĩ không tốt về Dương gia, cũng sợ hội thi Trà Hoa Nữ trong tương lai sẽ có nhiều biến tướng xấu đi. Về thái độ vừa rồi của ông nội, em thương anh, đừng buồn về ông nội có được không em? Rồi từ từ em sẽ thấy, ông nội thật sự rất tôn trọng chúng ta, cũng tôn trọng và tin tưởng vào tình yêu của con cháu. Dương gia anh thật ra rất dễ sống, không có cạnh tranh khốc liệt, em tin anh!

Tôi tất nhiên là tin vào Cảnh Duệ, hơn nữa bản thân tôi cũng nhìn thấy được là ông nội Dương không tới mức ghét bỏ tôi. Tôi cũng có thể hiểu được nỗi lo của ông nội, nếu đổi lại tôi là ông nội, tôi cũng sẽ lo lắng như vậy. Hai Trà Hoa Nữ sau khi đăng quang danh vị đều là con dâu của Dương gia, thiên hạ sẽ khó mà không nghĩ khác đi về hội thi này. Trà Hoa Nữ năm nay đã tranh đấu khốc liệt, nếu như tin tức tôi gả cho Cảnh Duệ được truyền bá khắp nơi, vậy thì e là hội thi tiếp theo, Trà Hoa Nữ sẽ còn khốc liệt hơn lần này gấp nhiều lần nữa. Là người đứng đầu một gia tộc lớn, ông nội Dương có rất nhiều nỗi lo, tôi cũng xuất thân từ hào môn, lại còn được nuôi dưỡng như một người cầm quyền, vậy nên tôi hoàn toàn có thể thông cảm được cho ông nội Dương…

Được rồi, trước mắt cứ tin tưởng vào Cảnh Duệ vậy, người thần thông quảng đại như anh nói được là được, cứ an tâm!

Bọn tôi sóng đôi đi bên nhau trong khuôn viên rộng lớn của Dương gia, lúc gần ra đến xe, tôi và Cảnh Duệ vô tình gặp anh Cảnh Hào vừa từ ngoài trở về. Nhìn thấy tôi và Cảnh Duệ, Cảnh Hào liền đi nhanh tới, nụ cười thân thiện, anh ấy lên tiếng hỏi trước.

– Cảnh Duệ đưa bạn gái về ra mắt mọi người đấy à?

Tôi gặp Cảnh Hào, việc đầu tiên tôi làm là chào hỏi anh ấy.

– Dạ em xin chào anh Hào, em là Thanh Trà, là bạn gái của Cảnh Duệ. Hôm nay đến thăm gia đình mình nhưng chưa chuẩn bị đầy đủ quà ra mắt, anh Hào thông cảm cho em ạ.

Cảnh Hào nở nụ cười hào sảng, anh ấy nói với tôi.

– Không cần quà cáp gì, trước sau đều là người một nhà, em dâu không cần khách sáo, cứ tự nhiên, tự nhiên đi…

Dừng chút, anh Cảnh Hào lúc này mới quay sang nhìn Cảnh Duệ, anh ấy hỏi.

– Sao rồi? Mọi chuyện ổn cả chứ?

Cảnh Duệ điềm đạm đáp, đối với anh trai mình, anh luôn thể hiện sự thoải mái vô tư.

– Chuyện của Tương Thành không cần lo, còn về chuyện của bọn em, ông nội vẫn chưa muốn cho bọn em kết hôn.

– Vậy sao? Lý do là gì?

Cảnh Hào hỏi, Cảnh Duệ liền nhàn nhã trả lời.

– Là do anh!

Cảnh Hào nhướng nhẹ chân mày, anh ấy có chút ngạc nhiên, ngây ngô hỏi lớn.

– Do anh sao? Anh đã làm gì chuyện của hai đứa?

Cảnh Duệ cười cười, anh chậm rãi nói.

– Còn không phải do anh đã cưới một Trà Hoa Nữ, vậy nên ông nội mới do dự chưa đồng ý để Thanh Trà gả cho em.

Cảnh Hào nghe Cảnh Duệ trả lời, anh ấy cười ha hả, hào sảng lên tiếng.

– Đừng gắp lửa bỏ tay người, không liên quan tới anh và chị dâu em, chú nói vậy là oan cho anh quá! Ai nghĩ được anh em mình lại cùng gu, đều thích người phụ nữ giỏi nhất đâu chứ!

Nói tới đây thì dừng lại, Cảnh Hào lại nhìn sang tôi, anh ấy cười hỏi tôi.

– Em dâu thấy đúng không? Chuyện này rõ ràng đâu phải lỗi do anh, thằng nhóc này là giận quá hóa thẹn rồi đây này!

Cảnh Hào đối với tôi rất thân thiện và vui vẻ, tạo cho tôi cảm giác rất thoải mái. Mà thấy anh ấy pha trò vui vẻ như vậy, tôi cũng không kiệm lời mà nói vui vào vài câu, tạo thêm sự gần gũi giữa hai anh em. Mặc dù đã có quen biết từ trước, nhưng hiện giờ tôi đã ở một thân phận mới, phải tích cực cải thiện mối quan hệ gần gũi với người nhà họ Dương càng nhiều càng tốt mới được. Người nhà họ Dương đều tâm lý như vậy, tôi mà không thân thiết được với mọi người thì chứng tỏ năng lực giao tiếp của bản thân tôi quá mức tệ rồi!

Nói với tôi vài câu, Cảnh Hào lúc này đột nhiên quay sang Cảnh Duệ, tôi nghe anh ấy hỏi Cảnh Duệ.

– À chắc ông nội vẫn chưa nói với em chuyện mở rộng mối quan hệ với đảo Hali đâu phải không?

Nghe Cảnh Hào hỏi như vậy, biểu cảm của Cảnh Duệ liền có chút thay đổi, ánh mắt như có gì đó rất kỳ lạ, anh hỏi lại.

– Đảo Hali? Chẳng phải nói là mấy năm nữa mới tính tới chuyện này à?

– Ban đầu định là như vậy, nhưng bên phía Cao gia từ sau chuyện của Cao Hiểu Nguyệt, bọn họ đang âm thầm cử người dò la bên đảo Hali. Mặc dù vẫn chưa có người nào của Cao gia được cấp phép nhập cảnh vào đảo Hali nhưng tình hình thì có vẻ như Đảo Hoàng đang suy xét chọn lựa giữa Dương gia và Cao gia. Hiện tại Cao gia còn muốn bắt tay với Tương gia mưu tính tới chuỗi các tiểu đảo thịnh vượng. Ông nội đang rất lo lắng về chuyện này, cũng đã định gọi em đến để hỏi ý kiến. Nhưng chắc vừa rồi xảy ra chuyện của Tương Thành, ông nội mới không nói với em.

– Cao gia còn muốn hớt tay trên Dương gia? Cái gan của bọn họ ngày càng lớn tới như vậy sao?

Cảnh Hào khi nhắc đến chuyện quan trọng thì nghiêm túc có thừa, vẻ uy nghi đặc trưng của đàn ông Dương gia nhìn vào là thấy rất rõ.

– Gan của Cao gia lớn thật rồi, từ lúc Cao Phú Thạch lên nắm quyền, cái gan của bọn họ ngày càng lớn. Sau vụ việc của Cao Hiểu Nguyệt ở Trà Hoa Nữ, Cao gia ghim thù Dương gia, càng ngày càng tìm nhiều cách để vượt trội Dương gia mình. Đảo Hali hiện giờ đang nằm trong tầm ngắm của bọn họ, Đảo Hoàng bên đấy càng lúc càng lung lây ý chí, Dương gia mình nếu không nhanh chân hơn thì có thể sẽ phải chịu thiệt hại rất lớn. Mà quan trọng là Đảo Hoàng của đảo Hali còn là một trong hai người cầm quyền của chuỗi các tiểu đảo thịnh vượng, nếu bị mất quyền kiểm soát khai thác trên đảo Hali, Dương gia chúng ta coi như thất bại hoàn toàn. Ông nội gần đây đang rất phiền muộn về chuyện này, anh cũng rầu lo không kém.

Thần sắc của Cảnh Duệ nghiêm túc không kém Cảnh Hào một chút nào. Vừa nghe Cảnh Hào nói, anh vừa suy tư, ánh nhìn phức tạp nặng nề, như là đang có tâm sự chất kín vậy…

Đảo Hali nằm trong chuỗi các tiểu đảo thịnh vượng, hơn 1/3 Đảo Hoàng của các tiểu đảo đều hợp tác với Dương gia trong khai thác vàng bạc đá quý. Thị trường vàng bạc đá quý cũng là một trong hai nguồn kinh doanh chính của Dương gia. Mà đảo Hali còn là một trong hai đảo lớn nhất và có thị trường khai thác vàng lớn gấp bội so với các đảo nhỏ còn lại. Dương gia nếu để mất quyền kiểm soát khai thác trên đảo Hali thì coi như mọi công sức đầu tư trước giờ đều đổ sông đổ biển. Bởi vì đảo Hali nằm giữa và liên thông với chuỗi các tiểu đảo thịnh vượng, và Đảo Hoàng của đảo Hali cũng là một trong hai Đảo Hoàng nắm quyền lực tối cao. Nếu mất đảo Hali thì Dương gia coi như thua trắng tay… chuyện này tôi biết…

Thấy tôi cũng căng thẳng theo, Cảnh Duệ lúc này mới xoa xoa lưng tôi, anh nhìn Cảnh Hào, ý tứ lên tiếng.

– Được rồi, chuyện này để em về rồi hãy nói tiếp. Giờ em đưa Thanh Trà về nhà, có gì gặp lại anh sau. Em đi trước đây!

Cảnh Hào gật đầu với Cảnh Duệ, sau đó anh ấy lại nhìn sang tôi mà tươi cười nói thêm vài câu nữa, cứ như những lời nghiêm túc bàn luận nghị sự vừa rồi đều không phải do anh ấy nói ra vậy. Mà Cảnh Hào đã lịch thiệp như thế, tôi cũng không thể trưng ra bộ mặt căng thẳng khó coi được. Vậy nên truớc cứ vui vẻ với Cảnh Hào, sau sẽ về nghiên cứu lại về chuyện của Dương gia và chuỗi các tiểu đảo thịnh vượng này mới được.

Ngồi trên xe, nhìn Cảnh Duệ đang tập trung lái xe, tôi cứ nghĩ tới chuyện mà anh Cảnh Hào nói vừa rồi. Trong lòng cứ có lo lắng không rõ nguyên nhân, nhịn không được, tôi liền hỏi.

– Cảnh Duệ… về chuyện đảo Hali gì đó… có nghiêm trọng không anh?

Nghe tôi hỏi, Cảnh Duệ cũng không có biểu cảm gì khác lạ, anh nhìn sang tôi, giọng anh cất lên.

– Cũng nghiêm trọng… nhưng Dương gia có thể giải quyết được.

Tôi vẫn chưa cảm thấy hết tò mò nghi hoặc, tôi lại hỏi tiếp.

– Vậy… chuyện đảo Hali này có liên quan gì tới anh không ạ?

Cảnh Duệ nhìn tôi, ánh mắt anh rất sáng, sáng đến mức tôi không thể nhìn thấy được chút ý nghĩ gì từ anh. Khoảng một hai giây sau, dưới ánh mắt chờ đợi của tôi, anh đột nhiên nở nụ cười, âm giọng cũng rất đỗi nhẹ nhàng.

– Thật ra thì cũng có liên quan tới anh, nhưng mà em đừng lo, mọi chuyện đều rất tốt. Được rồi đừng suy nghĩ nhiều nữa, hôm nay em mệt rồi phải không, để anh đưa em về nghỉ ngơi nhé Trà?

– Nhưng mà…

Thấy tôi như muốn nói thêm gì đó, Cảnh Duệ lúc này mới xoa xoa má tôi, anh vừa cười, vừa yêu thương mà nói.

– Mọi chuyện vẫn tốt mà, nếu có gì không tốt, anh sẽ thẳng thắn nói với em. Ngoan nào, về nhà nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, không tốt cho sức khỏe. Anh đưa em về sau đó sẽ về lại Dương gia, ngày mai em kết thúc lịch trình làm việc khi nào thì anh sẽ đến đón em khi đó… được không em?

Tôi… Cảnh Duệ đã nói tới như thế, tôi cũng không thể hỏi gì thêm, chỉ biết nhìn anh như vậy, mặc cho trong lòng đang phiền muộn với rất nhiều nỗi lo. Nói thế nào nhỉ, tôi luôn có cảm giác chuyện của đảo Hali là có liên quan tới Cảnh Duệ. Mặc dù tôi không biết rõ là có liên quan như thế nào, nhưng linh cảm của tôi rõ ràng lắm, không thể nào cảm nhận sai được đâu…

Ông nội Dương không đồng ý để cho tôi và Cảnh Duệ kết hôn, một trong những lý do khiến ông do dự phản đối chắc chắn là có liên quan tới chuyện của đảo Hali…

Đảo Hali và Cảnh Duệ… cầu Trời cho đừng có khó khăn gì xảy ra… tôi thật lòng cầu xin!!!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN