Hào Môn Tranh Sủng - Phần 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 32


Vì chuyện của Tương Thành nên đến tận ba ngày sau tôi mới có thể tới Dương gia ăn bữa cơm ra mắt người nhà Cảnh Duệ. Và tất nhiên người nhà Cảnh Duệ đối với tôi rất thân thiện, từ người nhỏ nhất là Bảo Bảo cháu của Cảnh Duệ cho tới người lớn nhất là ông nội Dương, ai ai cũng chào đón tôi, không một chút xét nét ghét bỏ nào. Mặc dù ông nội Dương vẫn chưa đồng ý cho tôi và Cảnh Duệ kết hôn nhưng chuyện tôi và Cảnh Duệ yêu nhau, ông không hề có ý kiến, cũng không hề lên tiếng ngăn cản. Ông nội Dương xem tôi như một cô cháu gái họ hàng mà đối đãi, không quá thân thương, nhưng cũng không ghét bỏ xa cách. Mà đối với tôi, bước đầu tiên tạo được ấn tượng vui vẻ thân thiện với nhà bạn trai đã là rất tốt rồi, mọi chuyện còn lại tính sau vậy…

Sau bữa cơm ra mắt ấm cúng đơn giản hôm đó, ba mẹ Cảnh Duệ đều rất quý tôi, bọn họ rất thường gửi quà sang Lê gia. Đặc biệt là bác gái Dương và chị Cảnh Mỹ, hai người bọn họ quan tâm và săn sóc tôi như con cháu trong nhà. Biết Cảnh Duệ thời gian này phải giải quyết rất nhiều chuyện, chị Cảnh Mỹ và bác gái Dương đặc biệt gọi tôi đi ăn và mua sắm. Theo như lời hai người họ nói, bác gái Dương vì sợ tôi buồn nên muốn đưa tôi ra ngoài thư giãn, sẵn tiện đưa tôi đi mua vài thứ mà tôi thích.

Ngồi trong phòng vip đặc biệt của cửa hàng trang sức đá quý phong thủy của Dương gia, bác gái Dương ngắm nghía chiếc vòng ngọc cẩn vàng đang nằm trên cổ tay tôi. Như không kìm được sự yêu thích, bác gái Dương đặc biệt cầm tay tôi lên xem, vừa xem, bác gái vừa hài lòng gật gù mà khen ngợi.

– Rất đẹp! Thật không nghĩ con lại hợp với vòng ngọc như vậy. Chiếc vòng này là phiên bản độc nhất, trên đời này không có chiếc thứ hai, còn quý hơn cả kim cương, thật xứng đáng với con.

Tôi nhìn chiếc vòng ngọc màu trắng trong suốt trên cổ tay mình, trong lòng vừa yêu thích cũng vừa có chút cảm giác không đảm đương nổi. Bởi vì tôi biết, chiếc vòng này là một trong những cổ vật quý của Dương gia. Theo như lời của chị Cảnh Mỹ vừa nói, chiếc vòng này là trước kia bà nội Dương đặc biệt tuyển chọn từ hàng nghìn hàng vạn chiếc vòng ngọc mới tìm ra được vài chiếc có phẩm chất quý giá nhất. Bà nội Dương đã tặng cho bác Hai gái của Cảnh Duệ một chiếc, tặng cho bác gái Dương một chiếc, tặng cho thím của Cảnh Duệ một chiếc. Hiện tại trong kho cổ vật quý của Dương gia chỉ còn lại ba chiếc, bác gái Dương tặng cho tôi một chiếc thì chỉ còn lại hai chiếc. Theo như ý nghĩa của vòng ngọc ở Dương gia thì chỉ có con dâu của Dương gia mới được đeo vòng ngọc quý của Dương gia. Mà bây giờ tôi vẫn chưa là con dâu của Dương gia nhưng đã được tặng vòng ngọc, lại còn là chiếc vòng màu trong suốt có ánh xanh lam rất hiếm, tôi thật sự có cảm giảm quá mức trân quý, gần như không dám cử động tay vì sợ sẽ va chạm đến vòng ngọc…

Thấy tôi căng thẳng đến mức ngồi im không dám cử động, Cảnh Mỹ nhìn tôi cười, chị ấy dịu dàng nói với tôi.

– Em đừng căng thẳng, cứ thoải mái đi Thanh Trà. Em cứ căng thẳng như vậy, chị cũng thấy đau lưng dùm cho em. Đeo vòng ngọc là để dưỡng người, em là một cô gái có phẩm hạnh rất tốt, em đừng lo, vòng sẽ không bị vỡ đâu.

Tôi cũng biết là tôi sẽ không vô ý vô tâm đến mức làm vỡ vòng ngọc quý, nhưng ý nghĩa của chiếc vòng ngọc quá lớn, vậy nên tôi luôn có cảm giác bản thân nhỏ bé trước chiếc vòng ngọc, tâm lý cũng theo đó mà căng thẳng theo. Đặt tay nhẹ nhàng lên đùi, tôi nhìn bác gái Dương và Cảnh Mỹ, nụ cười trên môi tôi có chút cứng nhắc.

– Món quà này quá quý giá… con thật sự không thể không cảm thấy áp lực. Hai người cho con chút thời gian, từ từ con mới thấy quen, còn bây giờ thì chưa thể thấy quen được…

Bác gái Dương nở nụ cười hài lòng mà nhìn tôi, bác ấy dịu giọng lên tiếng.

– Ừ, từ từ sẽ quen, bác trước kia cũng giống như con, lúc đầu đeo vòng ngọc đều có cảm giác sợ nó vỡ. Nhưng dần dần khi quen rồi, có đôi khi cũng sẽ quên mất trên cổ tay mình có một chiếc vòng ngọc quý. Người ta vẫn luôn nói là ngọc dưỡng người, từ ngọc mà nhìn người… bác tin là con sẽ giữ gìn chiếc vòng này thật tốt… bởi con là một cô gái rất tốt…

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng vừa lo lắng cũng vừa vui sướng khi được đích thân bác gái Dương tặng cho chiếc vòng ngọc quý giá. Bác gái Dương nói đúng… ngọc dưỡng người… đeo chiếc vòng ngọc này cũng là một bài học mà tôi cần trải qua trong hành trình làm người của bản thân.

Xong chuyện tặng vòng ngọc, tôi lúc này mới hỏi đến chuyện của Cảnh Duệ, mà chủ đề cuộc trò chuyện của ba người bọn tôi cũng chỉ xoay quanh Cảnh Duệ.

– Bác gái… về chuyện Tương gia chắc là ổn rồi phải không ạ? Tương gia sẽ không làm khó Cảnh Duệ nữa có phải không bác?

Bác gái Dương gật đầu, vẻ ngoài cao quý, cử chỉ đoan trang nhẹ nhàng.

– Chuyện của Tương gia đã ổn, Tam Hội hào môn đã bác bỏ đơn kiện của Tương gia. Phía đại diện Tam Hội hào môn cho rằng Tương Thành bị cảnh sát bắt giữ là tội chính đáng, không có liên can tới Cảnh Duệ. Nhưng vì để giữ sự công bằng cho tất cả thành viên của Tam Hội hào môn, phía Tam Hội có gửi thư nhắc nhở Cảnh Duệ. Chuyện cũng chỉ tới như vậy, Cảnh Duệ không sao, Dương gia cũng sẽ không sao.

Tôi đã nghe Cảnh Duệ nói về chuyện này, nhưng tôi sợ Cảnh Duệ sẽ giấu tôi chuyện gì đó, vậy nên hôm nay tôi mới hỏi bác gái Dương cho rõ ràng. May mắn thật, Cảnh Duệ cuối cùng cũng không sao, tôi có thể an tâm được rồi!

– Dạ may mắn quá! Cảnh Duệ không sao là được rồi ạ, con chỉ sợ anh ấy có chuyện. Hôm qua anh ấy có nói với con về chuyện này, nhưng con sợ anh ấy vẫn còn giấu con chuyện gì đó…

Cảnh Mỹ ngồi cạnh tôi, chị ấy cười, lời nói thật dịu dàng.

– Em yên tâm, Cảnh Duệ không sao, thằng bé cũng không giấu giếm em điều gì đâu. Từ đầu chuyện này cũng không tính là lớn, ai cũng đều biết Tương gia là giận quá hóa thẹn nên mới hành động như vậy. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ hành động xấu của Tương Thành, nếu phanh phui chuyện này ra, người mất mặt cũng chỉ là Tương gia nhà bọn họ. Tam Hội hào môn bác bỏ đơn kiện, bên phía Tương gia cũng im lặng cho tới bây giờ. Chuyện này cứ như vậy là kết thúc, Cảnh Duệ không sao, Dương gia cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Cảnh Mỹ nói rõ ràng như vậy, tôi lúc này mới có thể cảm thấy an tâm. Nhưng khi nghĩ tới Cảnh Duệ, tôi vẫn còn chuyện canh cánh trong lòng, không thể không hỏi bác gái Dương và Cảnh Mỹ…

Suy nghĩ một chút, tôi lựa lời, hỏi thăm về chuyện đảo Hali.

– Vậy là em yên tâm rồi ạ, nhưng mà có chuyện này… em vẫn luôn thấp thỏm trong lòng không yên. Lần trước em có nghe anh Cảnh Hào nhắc tới chuyện của đảo Hali… không biết là có liên quan gì tới Cảnh Duệ không ạ?

Nghe tôi hỏi đến vấn đề này, Cảnh Mỹ trước là nhìn bác gái Dương, hai người bọn họ như trao đổi ánh mắt, sau đó mới nghe thấy giọng nói dịu dàng của bác gái Dương vang lên.

– Con đã nghe chuyện của đảo Hali rồi à Thanh Trà? Cảnh Duệ đã nói gì với con rồi?

Bác gái Dương hỏi như thế này, tâm trạng căng thẳng vừa buông xuống liền được đẩy lên đến cực điểm. Tôi ngồi thẳng lưng, không giấu được lo lắng, giọng tôi cũng thoáng âm run.

– Dạ… Cảnh Duệ vẫn chưa nói gì với con. Là con có hỏi nhưng anh ấy vẫn không nói gì, nhưng con lại có cảm giác không an tâm lắm. Không biết… chuyện của đảo Hali có liên quan gì tới Cảnh Duệ không ạ?

Bác gái Dương nhìn tôi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong ánh nhìn trong trẻo của bác gái có vài tia bất ổn. Mà biểu cảm này của bác gái cũng làm cho tôi căng thẳng đến bụng đau, hồi hộp chờ đợi từng câu từng chữ của bác gái chuẩn bị nói.

– Thật ra… chuyện ở đảo Hali có liên quan mật thiết với Cảnh Duệ. Khả năng rất cao là Cảnh Duệ sẽ tới đảo Hali trong vòng hai năm. Tức là hai năm không thể trở về thăm nhà, và cũng trong hai năm đó, không có người thân nào tới Hali để thăm thằng bé…

Tôi nghe đến đây, hơi thở tôi như thắt lại, cảm giác thở có chút không thông. Vậy là linh cảm của tôi đúng rồi, Cảnh Duệ có liên quan tới đảo Hali, mà đảo Hali thì…

– Con nghe nói đảo Hali nằm trong chuỗi các tiểu đảo thịnh vượng và nằm ngoài sự quản lý của các quốc gia. Đảo Hali như một vùng đất tự trị với Đảo Hoàng và thần dân của đảo. Người ngoài muốn tới đảo Hali phải được xét duyệt rất khó khăn, và không phải ai cũng có thể đặt chân tới đảo Hali. Một nơi phức tạp và có điều kiện sống khắc nghiệt như vậy… tại sao Dương gia còn muốn để Cạnh Duệ đến đó? Nếu lỡ như anh ấy xảy ra chuyện gì ở trên đảo thì sao ạ? Lúc đó mọi người phải làm sao?

Tôi hỏi, bác gái Dương và cả Cảnh Mỹ cũng đều trầm mặc rất lâu. Khoảng chừng hơn một phút sau, bác gái Dương mới thở nhẹ một hơi mà lên tiếng giải đáp thắc mắc của tôi.

– Thanh Trà à… con cũng được sinh ra ở hào môn, vậy nên chắc con có thể hiểu được cái khó của con cháu được sinh ra ở đại hào môn có phải không con? Thật ra bác rất không nỡ khi phải để Cảnh Duệ đến đảo Hali, nhưng Dương gia cần thằng bé, không phải là thằng bé thì sẽ không được. Cảnh Hào tương lai sẽ là người cầm quyền ở Dương gia, trách nhiệm của Cảnh Hào nặng nề, thằng bé không thể tới đảo Hali. Cảnh Phương vẫn chưa đủ năng lực để tiếp quản thị trường khai thác vàng màu mỡ ở đảo Hali… vậy nên người phù hợp nhất để đến đảo Hali lúc này cũng chỉ còn có Cảnh Duệ. Tất nhiên, Dương gia không chỉ có ba đứa cháu trai mà vẫn còn rất nhiều con cháu mang họ Dương. Nhưng thị trường khai thác ở đảo Hali là một chiến lược rất quan trọng của Dương gia, làm sao có thể để cho con cháu nhánh ngoài đảm đương nhiệm vụ này?

Dừng chút, bác gái Dương lại tiếp tục giải thích.

– Cảnh Duệ sinh ra là con cháu Dương gia, từ nhỏ thằng bé đã thoát khỏi gông xiềng của việc trở thành người thừa kế. Cảnh Duệ có thể được xem là đứa cháu trai được yêu thương nhất nhà, bởi Cảnh Duệ không mang trách nhiệm nặng nề như Cảnh Hào, cũng không cần phải cố gắng phấn đấu như Cảnh Phương. Cảnh Duệ được tự do phát triển theo cách mà thằng bé muốn, và ông nội luôn rất tự hào về bản lĩnh và năng lực của Cảnh Duệ. Cảnh Duệ có Dương gia làm bệ đỡ, thằng bé mở công ty, đầu tư vào các thị trường để gầy dựng địa vị trong giới hào môn. Mặc dù có thể xem là một trong số ít những nhân vật đang đứng ở đỉnh cao trong giới hào môn nhưng Cảnh Duệ vẫn là con cháu của Dương gia, thằng bé phải có trách nhiệm cống hiến cho đại cuộc. Hợp tác với chuỗi các đảo thịnh vượng là một trong những dự án quan trọng nhất của Dương gia. Dương gia đã đặt chân đến được đảo đầu tiên trong chuỗi các đảo thịnh vượng thì Dương gia phải thắng trong cuộc chiến lần này. Đảo Hali là một trong hai đảo quan trọng và huyết mạch của chuỗi các đảo thịnh vượng, chỉ cần chiếm được thị trường khai thác ở đảo Hali thì việc đặt mộc hợp tác độc quyền trên chuỗi các đảo thịnh vượng là việc chắc chắn. Mà hiện tại, Tương gia đang hợp tác với Cao gia lâm le đảo Hali, bọn họ muốn hớt tay trên của Dương gia, muốn ra điều kiện béo bở hơn để thuyết phục Đảo Hoàng của đảo Hali hợp tác với bọn họ. Theo tình hình hiện tại, nếu Dương gia không đưa người tới đảo Hali trước thì rất có khả năng, Dương gia sẽ mất quyền hợp tác độc quyền với đảo Hali…

– Thanh Trà, con nghĩ thử mà xem… ngoài Cảnh Duệ ra thì còn ai đủ năng lực và đủ quyền lực để tới đảo Hali mở rộng thị trường khai thác? Cảnh Hào không thể, Cảnh Phương không đủ năng lực, người ngoài thì không đáng tin… chỉ có duy nhất Cảnh Duệ là phù hợp với mọi tiêu chí của lựa chọn… thằng bé không thể không đi!

Tôi hiểu hết tất cả mọi chuyện, bởi vì tôi đã hỏi qua anh Thanh Dương, anh ấy phân tích cho tôi rất rõ về chuyện ở đảo Hali. Nhưng mà tôi vẫn không muốn để Cảnh Duệ đi, tôi thật sự là không nỡ…

Vành mắt hơi đỏ, giọng tôi cũng run run, tôi nói.

– Con biết, con biết Cảnh Duệ phải cống hiến cho Dương gia, cũng biết Cảnh Duệ là người phù hợp nhất… nhưng điều kiện sống ở đảo Hali khắc nghiệt như vậy… sao Cảnh Duệ có thể đến đó sống và làm việc được? Chưa kể, chúng ta còn không thể đến thăm Cảnh Duệ, mà anh ấy cũng không thể về thăm nhà. Xuyên suốt hai năm như thế, đến đá còn bị bào mòn… Cảnh Duệ của chúng ta phải sống làm sao đây bác gái? Con… con xót anh ấy quá… con… con không muốn để anh ấy đi… con không nỡ…

Nhìn thấy tôi xúc động như vậy, Cảnh Mỹ liền xoa xoa vai tôi trấn an, biểu cảm của chị ấy cũng không kém hơn tôi là bao nhiêu.

– Chị cũng không nỡ… tất cả mọi người đều không nỡ… nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác… Cảnh Duệ không thể không đến đảo Hali… thằng bé bắt buộc phải cống hiến cho sự phát triển của Dương gia… bắt buộc Trà à!

Chị Cảnh Mỹ vừa dứt câu, bác gái Dương cũng không nhịn được xúc động lên tiếng, ánh nhìn của bác ấy buồn rười rượi.

– Nếu có thể… bác nhất định sẽ bảo vệ Cảnh Duệ… sẽ bảo vệ con trai bác đến cùng… sẽ không để cho Cảnh Duệ đến một nơi như vậy để làm việc. Nhưng thân sinh ra ở hào môn, từ nhỏ đã bị trói buộc với sinh tử của gia tộc, Cảnh Duệ có thể nỡ lòng mà mặc kệ Dương gia được hay sao? Nếu bác có ngăn cản việc này thì Cảnh Duệ cũng sẽ đồng ý, bởi vì chuyện Cảnh Duệ có thể sẽ đến đảo Hali để làm việc là chuyện đã được lên kế hoạch từ trước. Nếu như tình hình thuận lợi cho Dương gia thì Cảnh Duệ có thể sẽ không cần đến đảo Hali, nhưng với tình hình cạnh tranh khốc liệt như thế này… Cảnh Duệ bắt buộc phải đến…

Nói tới đây, bác gái Dương đột nhiên nắm lấy tay tôi, bác vỗ nhè nhẹ lên tay tôi, vừa an ủi tôi, cũng như là an ủi chính bản thân bác ấy.

– Trà à, bác không thể ích kỷ giữ Cảnh Duệ ở lại, mà Cảnh Duệ cũng sẽ không nghe theo bác, thằng bé chắc chắn sẽ đồng ý đi tới đảo Hali. Có thể hiện tại thằng bé chưa biết nên mở lời với con như thế nào về chuyện này… nhưng việc Cảnh Duệ phải tới đảo Hali là việc chắc như đinh đóng cột. Vậy nên, đó cũng là lý do ông nội vẫn chưa đồng ý chuyện để hai đứa kết hôn, bởi vì Cảnh Duệ vẫn còn trách nhiệm với Dương gia và trong bất kỳ tình huống nào xảy ra… an nguy và sự tồn vong của Dương gia cũng phải được đặt lên hàng đầu, đặt trên cả chữ hiếu với cha mẹ. Con… bác không dám ép con… nhưng nếu được… con hãy chờ Cảnh Duệ… chờ thằng bé hai năm… có được không con?

Tôi nhìn bác gái, nhìn rõ được ánh mắt như ngấn lệ của bác ấy. Lần đầu tiên sau rất nhiều lần gặp gỡ, tôi mới nhìn thấy được biểu cảm xót xa đau lòng như thế này của bác gái…

Bác gái là mẹ của Cảnh Duệ, bác ấy là người sinh ra Cảnh Duệ, hơn ai hết, bác ấy là người đau lòng cho Cảnh Duệ nhiều nhất. Mà đến cả bác gái cũng không thể ngăn việc Cảnh Duệ đến đảo Hali, vậy thì một cô bạn gái như tôi có thể ngăn cản được hay sao… rõ ràng là không thể… không thể nào mà…

Cảnh Duệ được sinh ra đã gắn liền sinh tử của bản thân với sự phồn vinh của gia tộc, cũng giống như tôi, trách nhiệm luôn gắn liền với sự phát triển của Lê gia. Nếu đổi lại tôi là Cảnh Duệ, tôi cũng sẽ đi, cũng sẽ vì đại cuộc mà gác lại những ham muốn của bản thân. Sự phồn vinh của Dương gia quan trọng hơn bất kỳ một vấn đề nào khác, đến cả chữ “hiếu” với cha mẹ cũng không bằng, vậy thì tôi làm sao có thể ngăn cản Cảnh Duệ đừng đi?

Hai năm… chờ đợi Cảnh Duệ hai năm… không gặp anh trong hai năm… để một mình anh đến với vùng đất tự trị đầy rẫy những phức tạp và nguy hiểm… tôi… tôi không nỡ… tôi thật sự là không nỡ mà!!!

Yêu thích: 4 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN