Hào Môn Tranh Sủng - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 33


Sau khi cùng bác gái và chị Cảnh Mỹ đi mua sắm trở về, Cảnh Duệ liền đến đón tôi đi ăn. Suốt quãng đường ngồi trên xe, tôi không nhắc gì đến chuyện đảo Hali, hai bọn tôi chỉ nói đến chuyện của Tương Thành, hoặc là nói linh tinh những chuyện vụn vặt trong ngày, kể cả chuyện tôi vừa được bác gái Dương tặng vòng ngọc cổ quý.

Cảnh Duệ nhìn vào cổ tay tôi, anh cứ cười, cười tủm tỉm một mình không rõ nguyên do. Mà tôi cũng biết anh cười vì lý do gì, và tôi cũng đang rất vui với lý do đó.

Bác gái Dương tặng vòng ngọc cổ của Dương gia cho tôi, điều này chứng tỏ bác ấy đã xem tôi là con dâu của Dương gia, là con dâu của bác ấy. Chiếc vòng ngọc cổ trên tay tôi biểu trưng cho sự thanh cao của Dương gia, cũng biểu trưng cho sự tin tưởng của bác gái dành cho tôi. Nhận món quà này, tôi phải nói là có bao nhiêu áp lực, nhưng tôi cũng rất vui mừng vì sự công nhận này của bác gái dành cho tôi… thật là tốt!

Nắm lấy tay tôi, Cảnh Duệ mân mê chiếc vòng ngọc, anh vừa lái xe, vừa quay sang hỏi tôi.

– Chiếc vòng này là cổ vật của Dương gia, cũng chỉ có con dâu của Dương gia mới được tặng… dụng ý này của mẹ… em có hiểu không em?

Tôi gật đầu, nụ cười xán lạn.

– Tất nhiên là em hiểu rồi ạ, em thông minh mà!

Cảnh Duệ bật cười, anh xoa xoa tay tôi, cưng chiều nói.

– Luôn là em tốt nhất!

Nói rồi, Cảnh Duệ lại hỏi tôi.

– Bây giờ mình đi đâu đây? Muốn ăn gì nào em?

Tôi ngồi bên ghế phụ, mắt chớp chớp, tôi chống tay lên cằm mà thì thầm.

– Em không thấy thèm gì… nhưng nếu bây giờ được đi biển thì tốt quá… đã lâu rồi em chưa đi biển…

Cảnh Duệ vẫn tập trung lái xe, chỉ có ngữ điệu của anh là trầm ấm thoải mái.

– Muốn đi biển, anh đưa em đi. Ngày mai em không có lịch trình phải không em, chúng ta đi luôn bây giờ được không?

Tôi ngớ người, ngơ ngác mà hỏi lại Cảnh Duệ.

– Đi luôn bây giờ ạ? Em chưa chuẩn bị gì, cũng không mang theo quần áo… làm sao đi ngay được?

– Không cần chuẩn bị, em cần gì anh sẽ cho người chuẩn bị sẵn cho em.

– Được không anh? Có phiền phức quá không?

Cảnh Duệ xoa tóc tôi, anh cười, ngữ điệu chắc nịch.

– Không phiền, mọi chuyện để anh lo!

Nói là làm, đúng hai giờ đồng hồ sau, tôi và Cảnh Duệ có mặt tại bờ biển xinh đẹp. Phía trên đầu là mây trắng, trước mặt là biển xanh, gió biển tứ phía thổi tới mát rượi… cảm giác này thật sự quá mức tuyệt vời!

Tôi không đem theo gì ngoài tâm hồn của một thiếu nữ đang yêu, từ quần áo cho tới vật dụng cá nhân đều được Cảnh Duệ cho người chuẩn bị sẵn ở khu nghỉ dưỡng. Tôi trước còn đang lên kế hoạch sẽ cùng Cảnh Duệ đi du lịch, còn tính toán sẽ mặc đồ gì, quần áo màu gì, không nghĩ kết quả cuối cùng lại chẳng đem theo được dù là một chiếc váy. Nhưng mà không sao, được đi du lịch cùng bạn trai đã là tốt lắm rồi, quần áo gì đó không quan trọng, có khi còn chẳng cần mặc quần áo…

Ngắm biển rất lâu, mãi cho tới khi bụng đói cồn cào, tôi mới chịu về khu nghỉ dưỡng tắm rửa để đi ăn. Tôi bảo Cảnh Duệ lát nữa phải cho tôi tắm biển, sau đó còn phải tắm hồ bơi, bởi ở trước căn hộ của bọn tôi có một hồ bơi rất đẹp, vừa vặn cho hai người bọn tôi có thể vừa bơi vừa thư giãn. Căn hộ nghỉ dưỡng này thuộc quyền sở hữu của Dương gia, Cảnh Duệ và tôi ở căn hộ nghỉ dưỡng cao cấp nhất, muốn bao nhiêu sang trọng liền có bấy nhiêu sang trọng, muốn bao nhiều riêng tư cũng liền có bấy nhiêu riêng tư. Đặc biệt trong phòng tắm còn có một bồn tắm tình nhân hướng ra biển, giường ngủ cũng là giường tình nhân, thật là lãng mạn mà!

Sau bữa ăn, tôi thay đồ tắm, là một loại đồ tắm liền thân, không quá hở, vừa vặn kín đáo. Đáng lý tôi sẽ mặc bikini hở bạo hơn chút nữa nhưng vì không được chuẩn bị quần áo, có gì mặc đó nên tôi thấy như thế này cũng tạm ổn.

Tôi rất phấn khích với việc được đi biển, bởi vì cũng đã rất lâu rồi tôi chưa được đi tới một nơi nào thư giãn thoải mái như thế này. Thời gian qua xảy ra quá nhiều việc, tôi bị cuốn vào luồng tranh đấu, quên mất nên dành nhiều thời gian cho bản thân hơn. Vậy nên khi được ra biển, tôi thích thú tới cười toe toét, không cần Cảnh Duệ hộ tống, tôi có thể tự đi tắm biển, sau đó về căn hộ để tắm hồ bơi. Cảnh Duệ đang rất bận, anh có cuộc họp quan trọng với cấp dưới, tôi không nỡ làm phiền anh, vậy nên mới tự túc đi tắm biển một mình.

Hồ bơi nhỏ xinh, tôi đi tới mực nước thấp ngang ngực, sau đó nằm sấp lên thành hồ, để ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi lên một bên mặt. Phía trên nắng ấm, phía dưới thân ngâm trong nước mát, còn tận hưởng được gió biển thổi vào, cảm giác phải nói là sảng khoái. Tôi cứ nằm như vậy, nằm thiếp đi lúc nào không hay, mãi cho tới khi ánh nắng được thay bằng sắc trời ngả về chiều, lại cảm nhận có người đang ôm tôi từ phía sau, tôi mới choàng giật mình mà bừng tỉnh.

Cảnh Duệ đã xong việc, anh vừa bước xuống hồ bơi, thân trên anh để trần, thân dưới mặc quần cộc, da thịt gần như để lộ hết ra ngoài. Lúc anh ôm tôi từ phía sau, tôi có hơi giật mình xoay người lại, vừa vặn được anh ôm siết kéo vào trong lòng. Phía trên đầu trời ngà ngà tối, xung quanh yên tĩnh không có người, nước hồ bơi được điều chỉnh ấm hơn lúc chiều, cảm giác thật là thoải mái, lại còn quá sức lãng mạn.

Da thịt kề sát nhau, Cảnh Duệ ôm chặt lấy eo tôi, ánh mắt anh nhìn tôi ấm áp quá đỗi, giọng cũng khàn hẳn đi.

– Em ngâm mình đã lâu rồi, có thấy lạnh không? Đã chịu lên phòng thay đồ chưa em?

Tôi lắc lắc đầu, thấp giọng đáp.

– Anh vừa xuống, em muốn ngâm nước cùng anh. Nước ở đây rất ấm, xung quanh yên tĩnh chỉ có anh và em… thoải mái lắm ạ.

Cảnh Duệ hôn lên chóp mũi tôi, anh cười, nụ cười sủng nịch.

– Ừm, vậy ngâm mình một lát nữa, nhưng không được ngâm quá lâu, sẽ bệnh.

Tôi gật gật đầu, nấp mình vào trong lòng ngực Cảnh Duệ, tận hưởng cảm giác xung quanh là nước, bên cạnh là người trong lòng. Đây là một loại cảm thụ chỉ có những cặp đôi yêu nhau mới cảm nhận được. Sự ấm áp từ hai thân thể truyền tới như làm ấm cả hồ nước mát lạnh, làm cho xung quanh đều ấm áp lên, lãng mạn lên.

Trong giây phút này, tôi thật sự rất muốn hôn Cảnh Duệ, bởi nếu không hôn nhau thì thật là có lỗi với cảnh đẹp. Ngước mắt nhìn lên, tôi kiễng chân, môi chạm lấy môi Cảnh Duệ. Mà Cảnh Duệ như đã chờ đợi sẵn từ lúc nào, bởi môi tôi vừa chạm vào môi anh, anh liền đưa tay đỡ sau gáy tôi, vòng tay anh ôm siết lấy eo tôi, hôn tôi thật sâu, thật quấn quýt…

Hai cơ thể sát gần nhau, hơi thở chậm lại, môi kề sát dây dưa, quấn quýt chẳng muốn rời. Cảnh Duệ có một mùi thơm rất đặc biệt, là mùi cơ thể anh, thoang thoảng như ru tôi vào giấc say nồng. Môi mềm thơm tho, Cảnh Duệ từng chút từng chút một nút sạch hết không khí trong tôi, để lại tôi với một thân thể nóng rực cùng với trái tim thổn thức xao xuyến không ngừng…

Thân thể như đã động tình, Cảnh Duệ liền buông tôi ra, anh cúi thấp người xuống bồng tôi lên trên vai, sau đó đưa tôi vào trong phòng nghỉ. Bước chân gấp gáp, Cảnh Duệ vươn tay lấy một chiếc thân, anh quấn thân người tôi lại, sau đó đặt tôi xuống giường. Chiếc giường rộng lớn, thân thể cao to của Cảnh Duệ nằm đè lên trên tôi, tạo một tư thế ái muội hơn bao giờ hết.

Hai đôi môi vẫn quấn quýt lấy nhau không rời, bàn tay tham lam của Cảnh Duệ lại bắt đầu mò mẫm vào trong khăn, tìm nơi nhô cao nhất trên người tôi để xoa nắn. Dưới nhiệt độ từ tay Cảnh Duệ truyền tới, tôi có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã chiều theo xúc cảm dâng trào, để mặc Cảnh Duệ muốn làm gì thì làm. Tôi nghĩ, hôm nay coi như xong đời rồi, kiếp này làm người coi như không uổng!

Tôi nằm trên giường, chiếc thân đã bị tuột xuống một nửa, cũng không biết Cảnh Duệ bằng cách nào có thể cởi được váy bơi của tôi xuống thấp. Lúc này, phần thân trên đã bị Cảnh Duệ cởi sạch, để lộ cảnh xuân phơi phới với hai quả đào nhỏ núng nính ra ngoài. Tôi quả thực có chút ngại ngùng, dưới ánh mắt mê hoặc của Cảnh Duệ, tôi xấu hổ, tay muốn tìm kiếm thứ gì đó để che đi cảnh xuân trước mặt. Chỉ là, Cảnh Duệ nào chịu để yên như vậy, tay tôi vừa động, anh liền chộp lấy giữ chặt tay tôi dưới giường, giọng nói ái muội quanh quẩn bên tai tôi.

– Ngoan nào… đừng che… anh nhìn một chút nha em…

Cảnh Duệ không nói thì thôi, một khi đã nói thì dù cho tôi có mặt dày tới cỡ nào cũng không thể chịu đựng nổi ngại ngùng. Mặt tôi đỏ rần lên, tay siết chặt vào tay Cảnh Duệ, mắt nhắm lại, xấu hổ tới thở cũng thấy nghẹn ngào ái muội. Trước ngực, Cảnh Duệ vẫn không ngừng hôn lên từng tấc da thịt tôi, có khi còn mút mát say đắm nơi nhô cao nhất, khiến cho tôi không thể nào im lặng xem như không có gì được. Vài tiếng rên khẽ vang lên từ miệng tôi, hơi thở Cảnh Duệ như nặng thêm, giọng nói anh trầm khàn vang lên văng vẳng.

– Đừng nhịn, muốn kêu cứ kêu đi em!

Tôi… hai mắt tôi mở hí ra… vừa nhìn thấy gương mặt với thần sắc động tình của Cảnh Duệ… tôi liền xấu hổ nhắm ghì mắt lại, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Bình thường dạn mồm dạn miệng , cứ muốn “ăn thịt” người ta, vậy mà lúc này lại chết nhát như vậy, tôi chịu thua bản thân tôi luôn rồi!

Cảnh Duệ nhìn thấy tôi như vậy, anh cười khẽ, sau đó cúi người hôn lên mặt tôi, hôn lên cổ tôi. Từng tấc da thịt mà môi anh hôn xuống đều để lại một hơi ấm rạo rực không cách nào xóa bỏ được. Tay tôi siết lấy ga giường, cả người căng cứng, từng tiếng thở dốc không ngừng khống chế được mà vang lên khe khẽ. Không dừng lại ở đó, Cảnh Duệ lại hôn xuống bụng tôi, sau đó là hôn xuống đùi, anh chậm rãi hôn từng chút một, nhẹ nhàng từng chút một, khiến cho tôi đê mê đắm chìm theo từng hành động nhỏ của anh. Đây là lần đầu tiên tôi thân mật với đàn ông trong điều kiện tỉnh táo và có ham muốn, tôi thật sự rất hồi hộp, cũng nóng lòng chờ đợi khoảnh khắc kỳ diệu sắp xảy ra…

Bộ váy bơi đã được cởi sạch từ lúc nào không biết, tôi lúc này phải lấy hết bình tĩnh mới dám mở mắt ra nhìn xem Cảnh Duệ đang làm gì. Chỉ là khi tôi vừa mở mắt ra để tìm Cảnh Duệ, tôi vậy mà lại thấy anh đang ngẩn người nhìn tôi. Cảnh Duệ quỳ trên giường, mắt anh nhìn tôi chăm chú, con ngươi đen nhánh, ánh nhìn sâu sắc đến đỗi khiến tôi phải giật mình vì hoảng hốt.

Cũng vào ngay lúc này, Cảnh Duệ đột nhiên ngồi xuống giường, anh lấy khăn quấn lại cho tôi thật kỹ càng, nụ cười bàng bạc, như có quá nhiều sự tiếc nuối, anh nói khẽ.

– Em mệt rồi đúng không, có muốn ngủ một chút không?

Tôi chớp chớp mắt nhìn Cảnh Duệ, trong lòng tôi rất không hiểu, rất không hiểu vì sao anh đi tới đây rồi lại dừng? Rõ ràng trong mắt anh còn chứa tia nóng rực của động tình, tới gương mặt cũng đỏ ửng hết lên, chỗ nào đó ở dưới thân cũng đã căng cứng… vậy sao anh lại dừng?

Thấy tôi vẫn tròn xoe mắt nhìn anh, Cảnh Duệ lại cúi người xuống hôn lên trán tôi, giọng anh khàn đặc, khàn như đang nín nhịn rất nhiều.

– Ngoan nào! Nếu không buồn ngủ thì anh đưa em ngắm biển nhé? Biển về đêm cũng rất đẹp, chúng ta ra biển dạo chơi thôi!

Cảnh Duệ nói xong liền bước xuống giường, dưới thân chỗ “kia” vẫn căng lên, tôi có thể nhìn thấy rõ mồn một. Hai má Cảnh Duệ ửng đỏ, vành mắt cũng đỏ rực, gân xanh nổi hết lên trên trán, đây chứng tỏ là anh đã phải chịu đựng rất nhiều…

Tôi thật sự không hiểu, cũng không can tâm, vừa xấu hổ khi bị bỏ rơi giữa chợ, cũng vừa uất ức tủi thân trong lòng… tôi bật người ngồi dậy, sau đó liền mở tròn mắt thật to mà hỏi Cảnh Duệ.

– Cảnh Duệ… sao anh lại dừng lại? Anh… chê em à?

Cảnh Duệ đối với câu hỏi này của tôi, anh sốt ruột, vội vàng giải thích.

– Không… anh chưa bao giờ có ý nghĩ chê em… anh chỉ là xót em… anh không nỡ…

– Tại sao lại xót em? Em đồng ý, em can tâm tình nguyện mà?

Cảnh Duệ nhìn tôi, môi anh khẽ mím lại, tôi thấy anh ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Trước giờ Cảnh Duệ chưa từng như vậy, anh chưa từng thiếu tự tin như thế này khi ở cạnh tôi, đây là lần đầu tiên.

Trong lòng tôi lúc này liền nghĩ tới chuyện của đảo Hali, những lời nói của bác gái Dương vẫn vang văng vẳng trong đầu tôi. Cũng không rõ tôi lấy dũng khí từ đâu, cũng không biết là bản thân đã thông suốt từ thời điểm nào. Tôi chỉ biết là lúc này tôi rất muốn nói rõ cho Cảnh Duệ biết hết ý nghĩ của tôi, tôi muốn anh đừng xót cho tôi và tôi cũng muốn được anh “yêu” tôi…

Tôi ngước đôi mắt tròn xoe sáng ngời mà nhìn Cảnh Duệ, chưa bao giờ tôi thấy tỉnh táo như bây giờ, tôi không còn ngại một chút gì nữa, lúc này chỉ thấy trong lòng nóng rang, muốn được rõ ràng tường tận mọi chuyện.

– Cảnh Duệ… có phải là anh sắp rời xa em đúng không? Anh sẽ phải tới đảo Hali trong 2 năm… bắt buộc đi… không thể không đi… có phải vậy không?

Cảnh Duệ nhìn tôi, ánh mắt anh có bao nhiêu là đau lòng cùng tiếc nuối. Anh cứ nhìn tôi như vậy, nhìn rất lâu, mãi tới khi tôi sắp không đủ kiên nhẫn im lặng nữa thì anh mới chịu lên tiếng đáp lại tôi.

– Em… biết hết rồi à? Anh không muốn giấu em, anh định là tối nay sẽ nói cho em biết…

Tôi nhích người lại sát gần anh, mắt vẫn đối mắt với anh như vậy, gan tôi ngày càng lớn, tôi tiếp tục hỏi.

– Anh biết anh sẽ đi… vậy nên anh mới không động vào em… có phải không?

– Anh…

Cảnh Duệ ngập ngừng, tôi liền tấn công tới tấp.

– Vì anh sắp đi tới đảo Hali nên anh mới dừng lại? Anh là muốn chia tay em sao?

Tôi vừa dứt câu hỏi, Cảnh Duệ liền nóng ruột lắc đầu kèm theo đó là câu giải thích gấp gáp.

– Không… anh chưa bao giờ muốn chia tay em… anh chưa từng nghĩ tới điều đó đâu em…

– Vậy sao anh lại dừng lại? Đồ cũng đã cởi ra hết, thân thể cũng khó chịu như vậy… sao anh lại nhịn?

Cảnh Duệ im lặng nhìn tôi, anh là đang ngập ngừng, là đang đắn đo do dự, do dự xem có nên nói rõ suy nghĩ trong lòng anh cho tôi biết hay không. Mà tôi đã làm tới bước này, dù cho Cảnh Duệ có muốn giấu, tôi cũng sẽ tìm cách để anh nói ra hết cho bằng được.

Nắm lấy tay Cảnh Duệ, cảm xúc như chất kín đầy trong tim, tôi lại một lần nữa, hỏi.

– Anh đang nghĩ gì vậy Cảnh Duệ? Chỉ là hai năm thôi mà… em chờ được mà! Bộ… anh không thương em sao anh?

Mãi cho tới khi nghe tôi nghẹn ngào hỏi như vậy, Cảnh Duệ mới không kìm chế được nữa mà xoa xoa má tôi. Vành mắt anh đỏ lên, ánh mắt thâm tình như ánh trăng sáng, anh nghẹn giọng, nói từng chữ.

– Anh thương em mà… thương nhiều lắm! Nhưng em còn nhỏ như vậy, anh lại đi tới hai năm… là hai năm không được gặp… chỉ có thể nhìn nhau qua điện thoại… nghe giọng nhau qua một cái máy… anh xót cho em lắm… Thanh xuân của em rất đẹp, anh thật sự không nỡ… anh là không nỡ mà em!

Cảnh Duệ nghẹn ngào, nước mắt tôi cũng vô thức tuôn ra. Tôi nhìn anh, thổn thức xúc động nói trong ngập ngừng.

– Có hai năm thôi… không phải hai mươi năm… em chờ anh được… em chờ được…

Cảnh Duệ quỳ xuống đất, hai tay anh ôm lấy mặt tôi, anh hôn tôi, vừa hôn vừa lau nước mắt cho tôi, anh nói.

– Anh biết là em chờ được, nhưng tuổi xuân của em ngắn ngủi, anh chỉ sợ em gặp được ai đó tốt hơn anh… Hai năm anh không ở cạnh em, tự anh còn thấy hổ thẹn. Anh biết anh sẽ không từ bỏ em, vẫn một lòng với em… nhưng em còn nhỏ như vậy… anh nỡ làm sao được đây em? Ngủ với em thì bình thường, nhưng còn tương lai của em… nếu em không còn thích anh nữa thì khi đó em phải làm sao? Bé con… em còn nhỏ lắm… thanh xuân của em tươi đẹp lắm…

Tôi khóc tới nơi rồi, nước mắt càng lau càng chảy giàn giụa, tôi mếu máo.

– Anh không tin em à? Hay anh định sang đảo Hali lấy vợ mà muốn bỏ rơi em?

Thấy tôi khóc, lại nghe tôi chất vấn như vậy, Cảnh Duệ như cuống lên, anh vội vàng dỗ dành tôi, từng bước từng bước kiên nhẫn mà giải thích.

– Anh tin em, có bao giờ anh không tin em đâu. Hai năm ngắn mà, anh đi anh sẽ về, sẽ về để cưới em. Đợi anh về lúc đó em trao cho anh nhé, được không em?

Tôi lắc đầu, chấp niệm khó buông mà nói trong thổn thức.

– Em muốn ngay bây giờ, em muốn anh là của em, em không muốn giữa chúng ta không có gì ràng buộc. Đừng nói là hai năm, nếu có là hai mươi năm em cũng chờ. Chỉ cần anh nói anh sẽ về, chỉ cần anh nói anh yêu em… bao lâu em cũng sẽ chờ… chết rồi thành ma cũng sẽ chờ…

Cảnh Duệ ngẩn người ra nhìn tôi, có lẽ là anh không nghĩ tôi sẽ quyết liệt tới như vậy. Bình thường ở cạnh anh tôi luôn ngoan như một con mèo nhỏ, nhất nhất đều nghe theo anh, nào có quyết tuyệt như thế này bao giờ…

Cảnh Duệ im lặng mà quan sát tôi, tới gần một phút sau, khi tia sáng trong mắt anh loé lên, lúc đó cũng là lúc anh đưa ra quyết định sau cùng. Chống một chân quỳ trên giường, Cảnh Duệ nắm lấy khăn tắm của tôi, giọng anh khàn đặc, khàn tới cực điểm.

– Bé Trà… em chắc chưa? Sẽ không hối hận chứ em?

Tôi lắc đầu, bừng bừng khí thế kiên định mà trả lời.

– Em chắc, em muốn được anh yêu. Em sẽ không hối hận, có chết cũng không hối hận!

Tôi vừa dứt câu, Cảnh Duệ liền nhấc bổng tôi lên, anh đặt tôi ngồi trên đùi anh, hai chân dang rộng ôm lấy hông anh, tư thế ái muội tới đỏ mặt…

Cảnh Duệ ôm chặt lấy thân thể trần như nhộng của tôi, anh hôn môi tôi, nụ hôn sâu ướt át. Sau đó, anh hôn xuống ngực tôi, hôn lên hai quả đào, bàn tay hư hỏng xoa nắn mông tôi, lại còn tham lam kiếm tìm ở phía dưới…

Tôi nằm trong vòng tay anh, cảm nhận được từng cái hôn điên đảo hồn phách từ anh. Tôi biết Cảnh Duệ gấp lắm rồi, anh cũng kìm chế nhiều lắm rồi, thế nhưng anh vẫn luôn nhẹ nhàng với da thịt tôi, là nhẹ nhàng cẩn trọng từng chút một…

Nhớ lần đó tôi uống say, bị anh dọa cho mất ăn mất ngủ mấy ngày trời mà thấy buồn cười. Có điều lần đó chỉ là dọa, còn bây giờ là thật, là yêu nhau trong tỉnh táo và hoàn toàn tự nguyện.

Giây phút mà Cảnh Duệ tiến sâu vào trong cơ thể tôi, xé rách lớp màn mỏng quý giá dưới thân tôi… cái cảm giác đó vừa đau đớn cũng vừa kích thích đến tê dại…

Móng tay tôi bấu chặt vào da thịt Cảnh Duệ, nước mắt khẽ rơi, thế nhưng miệng lại không nhịn được mà thì thào rên rỉ…

Cảnh Duệ như một ngọn lửa nhóm mồi cho bếp lò ửng đỏ, giây phút anh xuất hiện, bếp lò được cháy rực, cháy một cách rực rỡ và tươi đẹp nhất. Từng cái động thân, từng nhịp nhấp nhô ra vào, tôi như lạc mình trong tiên cảnh, chỉ biết hít thở theo từng cử động của anh, cũng chiều chuộng theo từng xúc cảm kích thích dâng trào của bản thân.

Khoảnh khắc Cảnh Duệ tiến sâu nhất vào trong thân thể tôi cũng là lúc tôi chạm được tới đỉnh của cực khoái, thân thể tôi gồng lên, miệng rên rỉ cực kỳ khoái lạc. Cảnh Duệ đã hôn tôi rất nhiều, cũng nỉ non bên tai tôi rất nhiều, hết lần này đến lần khác, anh luôn nhường nhịn tôi, luôn chiều chuộng và chiếu cố cho sự non nớt của tôi…

Ôm lấy thân thể đầy mồ hôi của tôi, Cảnh Duệ hôn lên tai tôi, giọng anh khản đặc, nhưng lời nói lại ngọt ngào như nước mật ong thơm lừng quý báu…

– Cảm ơn em, xém chút nữa anh đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời. Nếu bỏ lỡ em, chắc quãng đời về sau, anh sẽ phải sống trong ân hận và tiếc nuối dằn vặt đến khi nhắm mắt xuôi tay mất. Cảm ơn em đã chỉ bảo cho anh, cũng cảm ơn em đã bao dung cho suy nghĩ tự ti trong anh. Trà… anh yêu em… may là cuộc đời này đã cho anh gặp được em. Hai năm sẽ nhanh thôi… anh sẽ sớm về… đợi anh… đợi anh… thương em… anh thương em!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN