Hào Môn Tranh Sủng - Phần 34: Cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 34: Cuối


Hôm nay là ngày giỗ cha tôi, từ sớm tôi đã tới mộ cha mẹ để viếng. Tôi đi từ sáng sớm, vậy mà đến gần trưa khi trời đứng bóng, tôi mới chịu ra về. Nghĩ mà nhanh quá, thấm cái đã hơn một năm kể từ lúc Cảnh Duệ đi tới đảo Hali. Nhớ năm trước giỗ cha, anh cũng không có mặt, thoắt cái mà một năm nữa lại trôi qua, mà trong một năm này, cũng có quá nhiều chuyện xảy ra rồi…

Trước mộ cha mẹ, tôi quỳ xuống, vô tư thoải mái cứ như cha mẹ vẫn còn hiện hữu ở trên đời. Tôi nhìn bia mộ của hai người, nụ cười sáng rực, tôi thấp giọng cầu khấn.

– Tối nay con sẽ lên đường tới đảo Hali… cha mẹ phù hộ cho con gái đi đường bình an… đi tới nơi về tới chốn nha cha mẹ. Con gái phải đi tìm chồng thôi, đợi anh ấy về, bọn con sẽ kết hôn, cha mẹ sẽ có thêm chàng rể. Con gái ở đây luôn thương nhớ tới cha mẹ, cảm ơn cha mẹ đã luôn yêu thương con. Được sống lại một đời… công ơn phù hộ của cha mẹ không biết phải để đâu cho hết!

Cầu khấn tâm sự tỉ tê trước mộ cha mẹ xong, tôi bước ra khỏi hoa viên, mặt trời trên đầu đã đứng bóng, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp thiên hạ. Nắng tuy nóng rực nhưng luôn làm cho con người có cảm giác bản thân thực sự vẫn luôn tồn tại. Nắng cũng chiếu rọi vào tận sâu tâm can mỗi người, như hút đi những thứ xấu xa, trả lại cho con người một tâm thức sạch sẽ nhất. Tôi trước giờ không thích nắng, vì nắng làm đen da. Nhưng chỉ qua vài cái nắng này nữa thôi, tôi sẽ gặp lại Cảnh Duệ, gặp lại chồng sắp cưới của tôi…

Nhanh thật! Mới ngày nào đưa tiễn Cảnh Duệ ra sân bay, tôi đã khóc đến hai mắt sưng lên, ấy vậy mà đã trôi qua hơn một năm, một năm xa cách…

Điện thoại lúc này reo lên, tôi bước lên xe để tránh nóng, vừa ngồi xuống đã vội nghe điện thoại.

“Em nghe ạ… anh vừa họp xong à?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Cảnh Duệ.

“Anh vừa họp xong, em đã về chưa hay vẫn ở mộ của cha mẹ?”

“Em vừa lên xe, bà ngoại đang chờ em ở nhà để ăn cơm. À cảm ơn anh yêu về giỏ trái cây anh đã gửi sang giỗ cha nhé, em thay mặt cha mẹ cảm ơn con rể, con rể có lòng rồi!”

“Con rể như anh vẫn chưa làm tròn đạo hiếu với cha mẹ vợ, nếu anh còn không gửi trái cây sang, anh sau này sao dám đứng trước mộ của cha mẹ. Trời gần đây nắng nóng, em mau về nhà, đừng ở ngoài quá lâu, sẽ bệnh.”

“Em về ngay đây, lát nữa em còn sang nhà anh để đưa hậu lễ cho ba mẹ. Lúc sáng mẹ gửi sang rất nhiều đồ để cúng giỗ cha, bà ngoại đã chuẩn bị lại hậu lễ, đợi lát nữa em sẽ mang sang.”

“Trời nắng như vậy, không cần vội đâu em. Đợi hết nắng đi đã, nghe anh nào!”

Tôi cười, mắt vừa nhìn đồng hồ, vừa nói với Cảnh Duệ.

“Không sao mà, em ngồi trong xe, nắng cũng không đến được đỉnh đầu. Với lại ông nội bảo em tối đến ăn cơm chúc mừng Ái Nhi thi hát được giải nhất.”

“Ái Nhi được giải thưởng sao không thấy ai báo với anh vậy? Chỉ mời em không mời anh, thật là thiên vị mà!”

“Đừng ganh tị vậy chứ, có mời anh cũng về được đâu. Trong nhóm chat gia đình có thông báo, chắc là anh lại không đọc kịp rồi phải không? Gần đây công việc rất bận sao anh?”

Cảnh Duệ ho vài tiếng, giọng nói của anh khá trầm.

“Khụ… ừm… đúng là rất bận… đơn đặt hàng từ công ty mẹ gửi đến quá nhiều… đơn cũ vẫn chưa trả xong hết… ngày mai anh còn phải tới đảo Hili để khảo sát tình hình khai thác…”

Dừng chút, trong điện thoại lại vang lên tiếng thở dài nhớ mong quen thuộc của Cảnh Duệ.

“Bé Trà à… anh nhớ em quá… nói chuyện thế này thật sự không đủ. Anh phải làm sao đây, anh nhớ em đến bệnh tương tư luôn rồi, thật là…”

Cảnh Duệ đã nói không dưới 100 lần trong suốt một năm qua là anh nhớ tôi, mỗi lần nghe anh nói như thế này, lòng tôi lại thấy chua xót kèm theo tủi thân. Xa nhau hơn một năm, cao lắm cũng chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại, nỗi nhớ trong tôi như đắp được thành một ngọn núi, vừa cao vừa đầy, nhung nhớ khôn nguôi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa kính xe, môi mím lại, tôi dịu giọng, hỏi anh.

“Cảnh Duệ… nếu em sang thăm anh thì thế nào?”

Đầu dây bên kia vẫn vang lên giọng nói trầm ấm của Cảnh Duệ.

“Đường đi cách trở, phải quá cảnh ở hai ba nước, lại phải đi đường thủy gần hai ngày mới tới được đây. Nếu được thì anh muốn anh về thăm em, không muốn em đi xa như vậy chỉ vì để gặp được anh. Vài hôm nữa Dương gia sẽ gửi thêm vài người sang đây, lúc đó anh sẽ xem xét tình hình thế nào rồi sắp xếp về thăm em. Anh sang đây cũng đã hơn một năm, công việc cũng đã vào luồng, nếu không phải vì Cảnh Phương vẫn chưa sang được thì anh đã về với em từ lâu rồi. Thời gian này công việc bên đây có hơi vất vả một chút, đợi sau đợt đặt hàng này, anh sẽ về, anh không muốn ở đây nữa…”

Tôi biết Cảnh Duệ muốn về lắm rồi, nhưng tôi cũng biết công việc bên đấy vẫn chưa quá ổn định, bởi vì nếu ổn định thì Cảnh Duệ đã sắp xếp trở về, không phải đợi tôi nhắc nhở. Ông nội Dương nói, tình hình bên chuỗi các đảo thịnh vượng rất thường hay gặp biến cố như thiên tiên hoặc là tranh chấp địa bàn. Mà Cảnh Duệ sang đó lại rất có bản lĩnh, người dân ở đảo Hali còn xem anh như một vị cứu quốc, bọn họ rất sùng bái anh. Cha chồng tôi nói, nếu được, phải hơn nửa năm nữa Cảnh Duệ mới có thể trở về, hoặc ít nhất là phải sau đợt trả đơn đặt hàng khủng của lần này thì mới tính tới chuyện về thăm nhà. Hiện tại Cảnh Phương đang sắp xếp để sang đảo Hali giúp đỡ cho Cảnh Duệ. Đợi Cảnh Phương sang đến, Cảnh Duệ mới có thể trở về. Nhưng mà nhắc đến Cảnh Phương thì tôi lại thấy không đáng tin, người em chồng này vẫn còn ham chơi lắm, lắm tài cũng nhiều tật!

Thấy tôi im lặng không trả lời, Cảnh Duệ liền thấp giọng, anh nói như đang nỉ non.

“Về ăn tiệc nhớ chụp ảnh gửi anh xem, nếu không có việc bận thì ngủ lại phòng anh, mặc áo của anh…”

Lời nói ái muội, tôi cứ nghe thấy giọng điệu này của Cảnh Duệ thì liền đỏ mặt, bất giác nhỏ giọng thì thầm.

“Anh ở xa tới như vậy, mặc áo của anh thì có ích lợi gì…”

“Mặc áo của anh… gọi cho anh xem…”

Chết tiệt cái tên đàn ông này, việc xấu hổ như vậy mà cứ muốn làm hoài… không biết đã gọi như vậy bao nhiêu cuộc rồi… thật là khó chịu mà!

Nghĩ nghĩ, tôi đùa dai, không chấp nhận yêu cầu của Cảnh Duệ.

“Không được… em đến ngày rồi… không gọi cho anh được đâu!”

“Đến ngày? Tháng này sớm vậy sao em?”

Lại còn nhớ cả ngày đèn đỏ của tôi… thật là…

“Anh… không nói với anh nữa… em về đến nhà rồi… lát nữa sẽ nhắn tin cho anh. Anh nghỉ ngơi một chút đi, em vừa nghe anh ho, cẩn thận đừng ăn đồ lạnh.”

Mặc dù có chút không nỡ nhưng Cảnh Duệ bắt buộc phải tắt máy, thế nhưng anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn nói “yêu em” rồi mới chịu tắt điện thoại dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, lại còn luôn là người tắt điện thoại sau cùng…

Xe chạy vào trong sân nhà, tôi bước xuống xe, lòng mang một nỗi phấn khởi khó lòng mà diễn tả được thành lời. Lúc tôi về, vừa vặn anh Thanh Dương cũng về nhà dùng cơm. Thấy tôi, anh Dương liền đi tới, xoa đầu tôi rồi hỏi.

– Vui vẻ như vậy… hơn một năm rồi mới thấy em vui tươi như thế này. Sắp được gặp chồng rồi có khác nhỉ, đã chuẩn bị xong hết chưa?

Tôi cười với anh Dương, cũng không giấu giếm gì, thoải mái nói.

– Đã chuẩn bị xong từ mấy hôm trước rồi ạ, hôm nay đợi cúng giỗ cha em xong thì em sẽ đi.

– Tối nay lúc mấy giờ? Để anh đưa ra sân bay?

Tôi lắc đầu, cười đáp.

– Dạ không cần đâu ạ, em tự đi được mà, phiền anh phải thức vào nửa đêm. Ngày mai nhà họ Tiêu sang đây, anh còn phải tiếp đón bọn họ, mất giấc ngủ sẽ không tốt đâu ạ.

Thanh Dương cười cười, anh ấy lại nói.

– Không sao, sáng mai anh cũng không đến công ty, không sợ thức khuya…

Dừng chút, biểu cảm của anh Thanh Dương đột nhiên có phần căng thẳng, anh nghiêm túc căn dặn.

– Thật ra… bà nội đã hơn hai mươi lần muốn anh khuyên em đừng đến đảo Hali gặp Cảnh Duệ, lần này em đi, bà nội chắc sẽ lo lắng nhiều lắm. Trà à, phải cẩn thận, đường xá xa xôi, mỗi lần quá cảnh phải nhắn tin thông báo cho anh biết. Em đi đường thủy sẽ thường xuyên mất sóng không liên lạc được, vậy nên chỉ cần nhìn thấy điện thoại có sóng, em phải liên lạc cho anh, bất kể là ngày hay đêm… em nhớ chưa?

Tôi đối với lời căn dặn này của anh Dương đều rất ghi nhớ, tôi gật đầu, đáp.

– Em nhớ rồi, em sẽ liên lạc với anh thường xuyên để báo cáo tình hình. Anh ở nhà nhớ trấn an bà ngoại dùm em, em sợ bà lo cho em lại phát bệnh.

– Ừ, anh nhớ rồi, em đừng để ý chuyện ở nhà, chỉ cần em chăm sóc bản thân thật tốt là được. Lê gia chỉ còn em là thân với anh, nay mai Hạ My sẽ được gả đi xa, cũng không biết sau này chị ấy có chịu về Lê gia mình nữa không…

Nhắc tới chuyện của Hạ My, tôi cũng không biết nên nói gì, trong lòng không có quá nhiều cảm xúc, vậy nên không muốn bình luận điều gì.

Kể từ sau vụ việc năm đó ở Trà Hoa Nữ, mẹ của Hạ My bị xóa tên khỏi gia phả Lê gia, cậu Hai cũng đã ly hôn với bà ấy, hiện tại bà ấy đã về quê sống với họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ, cuộc sống nghe nói cũng không được tốt, bệnh tật triền miên. Hạ Lâm thì theo cậu Hai về tỉnh X để tiếp quản công ty con của Lê gia, có điều Hạ Lâm không có tài cáng gì, việc làm ở công ty đều do cậu Hai đảm nhiệm. Tôi tin chắc, Hạ Lâm trước sau gì cũng bị Lê gia đào thải, hiện tại còn cậu Hai thì anh ta còn bám dính vào cậu ấy. Nếu chẳng may một ngày nào đó cậu Hai qua đời, cuộc đời Hạ Lâm xem như bỏ đi. Quyền sinh sát ở Lê gia đã nằm trong tay Thanh Dương, anh ấy lại luôn nhìn chằm chằm vào cha con Hạ Lâm, bọn họ có muốn một tay tạo phản cũng hơi khó. Thanh Dương không giống tôi, anh ấy là kiểu người âm trầm có dã tâm, chỉ cần cha con Hạ Lâm lệch sóng, anh ấy chắc chắn sẽ đưa cha con bọn họ ra khơi, vĩnh viễn sẽ không về được nữa…

Còn về phần Hạ My, chị ta đã học xong khóa tu dưỡng ở chùa từ một năm về trước. Thời gian trước thì theo mẹ về quê, chỉ gần đây khi định hôn với thiếu gia của Tiêu gia thì mới quay trở về lại Lê gia. Tôi cũng không rõ khoá học tu dưỡng đã dạy chị ta những gì mà từ sau khi từ chùa trở về, chị ta như biến thành một con người khác. Mặc dù tôi và Hạ My vẫn không nói chuyện, nhưng qua ánh mắt của chị ta, tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt, là thay đổi theo hướng tích cực và thiện lành hơn trước kia rất là nhiều. Bà ngoại đính hôn ước cho Hạ My với thiếu gia Tiêu gia, thiếu gia Tiêu gia cũng là một người tử tế, xem như cái kết của Hạ My cũng không đến mức nào.

Từ đầu tôi và mợ Hai đã thỏa thuận, chỉ cần mợ Hai nhận tội và rời khỏi Lê gia, tôi sẽ giữ lại một chút ân tình cho anh em Hạ Lâm và Hạ My, bởi tôi biết bà ngoại sẽ không nỡ lòng cắt đứt huyết mạch của chính bà. Hạ Lâm tới tỉnh X, Hạ My được gả đi xa, như vậy coi như cũng hợp tình hợp lý. Con người tôi cũng chỉ có thể làm tới như vậy, không thể hại người, tất cả đều tuân thủ hết vào luật nhân quả vậy. Mai này ai tốt ai xấu, đều là do nhân quả cả thôi…

Thấy tôi im lặng, Thanh Dương nhẹ nhàng xoa xoa vai tôi, dìu tôi đi vào trong nhà, anh ấy cười nói.

– Dù sao cũng là anh em, huyết mạch vẫn cao hơn nước lã, cũng không thể để mặc không quan tâm được. Anh và mọi người đều không bắt em phải tha thứ cho bọn họ, em chỉ cần làm những gì em thấy thích là được, mọi người đều chiều theo em. Đợi Cảnh Duệ về, em sẽ phải gả cho Dương gia, thời gian ở nhà cũng ít đi, vậy nên anh nghĩ… em không cần phải hiểu chuyện thêm nữa, hiểu chuyện đến đây là được rồi. Gia đình Hạ My đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, em còn chịu nhìn mặt bọn họ đã là nhân từ với họ lắm rồi, nếu đổi ngược lại anh là em, anh sẽ không nhân từ được như thế. Thôi nào, chuyện cũ không nhắc lại nữa, anh em chúng ta vì bà nội mà từ bi với bọn họ vậy…

Dừng chút, Thanh Dương đột nhiên nói cảm ơn tôi, mà lời cảm ơn này như là lời nói từ tận sâu trong tâm can của anh ấy vậy…

– Vẫn phải nói cảm ơn em một lần nữa vậy, cảm ơn em đã nhường anh, cảm ơn em thật nhiều!

Tôi nhìn Thanh Dương, tôi không nói gì, chỉ đáp lại anh ấy bằng một nụ cười xinh xắn và tràn đầy sự hài lòng. Tôi có thể không phải là một người cầm quyền giỏi, nhưng tôi biết Thanh Dương thì có thể, và tôi chắc chắn với điều đó!

*
Ghập ghềnh trên biển đã gần hai ngày, lúc này là gần 4 giờ chiều, chỉ còn gần một giờ đồng hồ nữa tôi sẽ đến đảo Hali, tâm trạng có quá nhiều phấn khích, một lời không thể nói hết được.

Từ lúc tôi ra sân bay, Dương gia đã theo dõi lịch trình di chuyển của tôi sát sao, mỗi giờ đều có người báo cáo tình hình về, không để mất liên lạc dù chỉ là một phút.

Để có được chuyến đi bí mật này, tôi đã phải tốn hơn nửa năm để thuyết phục ông nội Dương và ba mẹ chồng. Nếu không có sự trợ giúp của chị Cảnh Mỹ và vợ chồng anh Cảnh Hào thì ông nội Dương chưa chắc đã đồng ý cho tôi mạo hiểm sang thăm Cảnh Duệ. Bởi Cảnh Duệ trước khi đi đã căn dặn người nhà không được cho tôi liều lĩnh sang thăm anh ấy, tôi đi lần này là trốn đi, Cảnh Duệ hoàn toàn không đoán ra được.

Đứng trước biển cả mênh mông, thấp thoáng xa xa đã nhìn thấy được cờ của đảo Hali, một chuỗi các đảo lớn nhỏ dần hiện ra trước mắt, khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ tuyệt đẹp, lòng tôi hồi hộp và nôn nóng vô cùng. Đã hơn một ngày chưa được nghe giọng của Cảnh Duệ, tôi nhớ anh nhiều lắm. Cũng may là có Dương gia giúp tôi bao che, nói là tôi đang đi dự sự kiện ở nước ngoài, vậy nên tôi mới qua mặt được Cảnh Duệ mà không bị anh phát hiện ra việc tôi đang trên đường tới đảo Hali.

Trước khi Cảnh Duệ rời xa tôi và Dương gia tới đảo Hali, bọn tôi đã làm tiệc báo hỷ, hai bên gia đình cũng đã chấp thuận cho bọn tôi làm con, làm dâu. Những ngày không có Cảnh Duệ ở bên cạnh, ba mẹ và gia đình bên chồng đã luôn ở bên cạnh tôi, luôn yêu thương tôi như con cháu ruột thịt trong nhà. Cũng không phải vì Cảnh Duệ đang cống hiến cho Dương gia mà mọi người mới đối tốt với tôi, mà thực ra ở Dương gia, con ruột, con dâu hay con rể thì đều được yêu thương và đối xử công bằng tử tế như nhau. Và mãi tới khi đã là con dâu của Dương gia, tôi mới tin những gì mà Cảnh Duệ đã từng nói… Dương gia quả thực là một đại hào môn không có tranh đấu khốc liệt. Dương gia luôn yêu thương và bảo bọc che chở cho con cháu, vậy nên, con cháu của Dương gia đều tình nguyện cống hiến hết sức mình cho một đại gia tộc đáng sống như vậy. Trước kia tôi vẫn còn một chút không thể thông suốt và không hiểu vì sao Cảnh Duệ lại có thể dễ dàng đồng ý tới đảo Hali làm việc. Nhưng sau khi bước chân vào Dương gia, tôi đã hiểu lý do vì sao, và nếu đổi lại tôi là Cảnh Duệ, tôi cũng sẽ đi, cũng sẽ hết mình mà cống hiến.

Đợt này Dương gia cử 5 người sang đảo Hali làm việc, cộng thêm tôi và hai vệ sỹ nữa là tám người. Nhưng trên thông báo và giấy tờ nhập cảnh thì chỉ có năm người của Dương gia, ba người bọn tôi không được thông báo đến Cảnh Duệ. Để có thể giúp tôi che giấu kế hoạch, ông nội Dương đã đích thân liên lạc với Đảo Hoàng của đảo Hali. Ông vừa trình bày lý do xin cho tôi nhập cảnh và chính ông cũng đã nhờ Đảo Hoàng giúp Dương gia che giấu tôi. Vậy nên đó cũng là lý do Cảnh Duệ không hề nghi ngờ gì về sự mất tích của tôi trong mấy ngày qua.

Đảo Hoàng của đảo Hali là một người đàn ông trẻ, tuổi tác không lớn hơn Cảnh Duệ là bao nhiêu, ngài ấy rất thấu hiểu và ủng hộ cho tình yêu của tôi và Cảnh Duệ. Lần này tới đảo Hali, ngoài việc tới thăm chồng, tôi còn đem theo rất nhiều quà từ đất liền đem tới. Trong số quà mà tôi chuẩn bị, tôi đặc biệt mua rất nhiều nguyên liệu làm trà sữa để gửi tặng cho vị hôn thê của Đảo Hoàng. Mặc dù những vật phẩm và thực phẩm mà tôi đem theo đều là những thứ bình thường ở đất liền, nhưng đối với người dân ở đảo xa thì đây đều là những thứ lạ lẫm và trân quý.

Vệ sỹ đứng sau lưng tôi, cậu ấy thông báo về hành trình di chuyển.

– Thưa Duệ thiếu phu nhân, còn khoảng nửa giờ đồng hồ nữa là tàu cập bến đảo Hali, thiếu phu nhân có cần vào trong chuẩn bị một chút không ạ?

Tôi gật đầu, tôi cũng đang định đi về buồng để chuẩn bị một chút hành trang. Tàu sắp cập bến rồi, tôi phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến gặp chồng thôi…

Xa xa, vừa hay nhìn thấy một con tàu nhỏ có treo cờ của Cao gia, tôi có chút tò mò, liền hỏi vệ sỹ bên cạnh.

– Chữ Cao ở kia có phải là Cao trong Cao gia không vậy?

Vệ sỹ gật đầu, nghiêm túc đáp lời.

– Dạ đúng thưa Duệ thiếu phu nhân, đó là tàu khai thác của Cao gia. Nhưng theo những gì tôi được biết thì tàu của Cao gia hiện giờ chỉ còn lại duy nhất một tàu nhỏ này, và trong dự định thì đến hết năm nay, Cao gia sẽ rút lui hoàn toàn ở thị trường khai thác trên chuỗi các đảo thịnh vượng. Đảo Hoàng của đảo Hali đã ra quyết định hợp tác khai thác độc quyền với Dương gia, cuối năm nay, hai bên sẽ ký quyết định chính thức.

Thì ra là Cao gia vẫn còn tàu khai thác ở các đảo thịnh vượng, bảo sao Cảnh Duệ vẫn chưa được trở về, đáng ghét thật!

Người của Cao gia dưới sự cầm quyền của Cao Phú Thạch thời gian qua gây phiền hà cho Dương gia không ít. Nếu không nhờ Cảnh Duệ có bản lĩnh, vậy thì không chắc Đảo Hoàng đảo Hali đã chịu ký hợp tác độc quyền khai thác với Dương gia. Cao gia bỏ ra số vốn khổng lồ để rồi thu lại số ít vàng thừa từ Dương gia để lại, bọn họ hẳn là tức chết đi được. Cũng may cho Tương gia, nếu không rút lui sớm thì chắc bây giờ bọn họ đã đi theo Cao gia mà thua lỗ nặng nề. Cao gia suy thoái kinh tế, Tương gia vì sự cố của Tương Thành năm đó mà tổn thất theo, vậy nên hiện giờ trong giới đại hào môn, Dương gia là gia tộc nắm quyền lực cao nhất. Chuỗi các đảo thịnh vượng đã nằm trong sự kiểm soát của Cảnh Duệ, ở đất liền có Cảnh Hào… thế gian ai làm lại anh em nhà họ Dương nữa chứ!

Nhắc đến Cao gia tôi vẫn còn ghim Cao Hiểu Nguyệt lắm, nhưng mà nghe nói hiện tại trong giới hào môn không nhà nào muốn hỏi cưới Cao Hiểu Nguyệt, tôi cũng thấy nhẹ lòng một chút. Mặc dù tôi không đủ nhẫn tâm, nhưng nhìn người đã làm sai với tôi sống không được tốt thì tôi vẫn thấy hả dạ lắm chứ. Con người mà, tham sân si hỷ nộ ái ố là chuyện thường tình, tôi cũng không thể tránh khỏi!

*
Đúng 5 giờ 30 phút chiều, tàu cập bến đảo Hali, Đảo Hoàng đích thân cử người ra đón tôi, ngài ấy cũng đã sắp xếp cho tôi đến gặp Cảnh Duệ trước hết thảy.

Lúc nhìn thấy bóng dáng Cảnh Duệ đang đứng dưới nắng, cái nắng hoàng hôn buông xuống đỉnh đầu, phủ lên toàn bộ thân hình cao lớn của anh… hình ảnh ấy quá mức đẹp đẽ… đẹp một cách lạ thường…

Tôi ngồi trên xe jeep, tiếng động cơ xe thu hút toàn bộ sự chú ý của người dân đang làm việc và sinh sống trên đảo, trong đó có cả Cảnh Duệ. Lúc tôi bước xuống xe, tôi đã nhìn thấy được ánh mắt sáng rực của Cảnh Duệ nhìn tôi, anh giống như là đã nhận ra tôi, cũng giống như là không tin tưởng vào những gì mà anh đang nhìn thấy vậy.

Tôi đứng cách anh một khoảng đủ lớn, tôi tháo chiếc khăn trên đầu xuống, hốc mắt ửng đỏ, giọng tôi run run, kêu tên Cảnh Duệ thật to, thật vang dội.

– Cảnh Duệ! Dương Cảnh Duệ!!!

Cảnh Duệ nghe thấy giọng tôi, anh đứng thẳng lưng, quyển sổ anh cầm trên tay cũng không biết đã rớt xuống đất từ lúc nào. Tôi nhìn thấy anh đang từng bước tiến lại phía tôi, ban đầu là đi, nhưng sau đó là chạy, chạy nhanh nhất có thể…

Khoảng cách giữa anh và tôi càng lúc càng gần, là mười bước, là năm bước, là ba bước, cuối cùng là trước mặt…

Ôm chầm lấy tôi, thân thể Cảnh Duệ run run, anh ôm lấy vai tôi, nói năng loạn xạ.

– Thanh Trà… là em có phải không? Là em… là em phải không? Thanh Trà… anh có nhìn nhầm không? Hay là anh nhớ em quá nên sinh ra ảo giác? Em trả lời anh đi, em không phải là ảo giác… em là Thanh Trà… là bé Trà của anh… có phải không?

Nước mắt không thể nhịn được nữa mà chảy dài, tôi ôm chặt lấy Cảnh Duệ, vừa đau lòng cho anh, cũng vừa tủi thân cho anh, tôi nghẹn ngào nói gấp.

– Cảnh Duệ… là em… em đến ở với anh… ở với anh tới khi nào anh trở về… em sẽ trở về theo anh…

Đúng vậy! Ngay từ khi nhìn thấy Cảnh Duệ thì tôi đã hạ quyết tâm rồi. Tôi sẽ chuyển từ tới thăm anh sang tới ở cùng với anh, đợi đến khi nào Cảnh Duệ được phép trở về, tôi mới theo anh về. Ông bà ta vẫn thường hay nói, chồng đâu thì vợ đó, tôi chỉ là làm theo lời ông bà dạy mà thôi!

Cảnh Duệ nghe tôi nói, anh nhìn tôi thật lâu, hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt ngấn nước, cuối cùng là chảy ra nước mắt, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê óng ánh dưới nắng chiều tà của buổi hoàng hôn.

Tay Cảnh Duệ run run ôm lấy mặt tôi, anh run rẩy lau nước mắt cho tôi, ánh mắt anh quá đỗi ấm áp thâm tình, anh nức nở nghẹn ngào, nói lắp.

– Ngốc! Đi đường có mệt không em? Đi xa như vậy… đi tàu chắc khó chịu lắm phải không em? Ngốc này, sao lại giấu anh, phải cho anh biết chứ? Em đi đã bao ngày? Nếu lỡ em có chuyện gì, anh biết phải sống thế nào hả em? Đồ ngốc! Sao lại chạy tới nơi khổ cực này, muốn anh đánh đòn có phải không?

Tôi khóc tới mặt mày lấm lem, tôi mếu máo, vừa ôm anh vừa nói.

– Em là vợ anh… em phải theo anh… chồng đâu thì vợ đó… anh không được đuổi em… hu hu…

Tôi khóc òa lên, khóc nức nở, khóc đến không thể dỗ được. Cảnh Duệ phải ôm lấy tôi xoa lưng, anh nhấc bổng tôi lên, ôm siết như muốn thảm thân thể tôi vào trong lòng ngực. Anh hôn lên trán, hôn lên mắt, lên mũi, lên môi tôi, giọng anh nghẹn ứ đầy đau lòng.

– Phải, em nói phải, em nói cái gì cũng phải. Anh sai rồi, anh xin lỗi… chồng đâu vợ đó… vợ chồng phải sống cạnh nhau. Là anh suy nghĩ nông cạn, em tha lỗi cho anh đi… nha Trà? Nha em?

Tôi nỡ lòng nào mà giận chồng tôi được, đã vượt một chặng đường dài lê thê tới đây chỉ để ôm hôn người đàn ông này, tôi phải tranh thủ hết sức mới được.

Hai tay ôm siết lấy gương mặt tuấn mỹ của Cảnh Duệ, tôi thay anh lau đi những vết nước đọng trên má. Dưới ánh nắng hoàng hôn trên đảo Hali, ánh nắng chiếu rọi lên hình ảnh của tôi và Cảnh Duệ, bóng của hai người bọn tôi được in dưới thảm cỏ xanh mướt, khung cảnh lãng mạn còn hơn ở trên phim.

Nhón chân hôn lên môi Cảnh Duệ, tôi thút thít, nỉ non nói thầm vào tai anh.

– Cảnh Duệ… em không đợi được đến ngày anh trở về. Vậy nên, em đến tìm anh, đến xây dựng hạnh phúc cùng anh ở trên hòn đảo này…

Dừng chút, dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Cảnh Duệ, tôi lấy trong túi ra một chiếc hộp, mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn, cặp nhẫn mà ông nội Dương đã tặng cho tôi trước khi tôi lên đường đến tìm Cảnh Duệ.

Nhìn thấy nhẫn, Cảnh Duệ ngơ ngác, anh kinh ngạc kêu lên.

– Cặp nhẫn Long Phụng của Dương gia…

Tôi gật gật đầu, dưới sự ngây ngô đáng yêu của Cảnh Duệ, tôi lấy ra chiến nhẫn “Long” đeo vào tay cho anh, sau đó, tôi nở nụ cười hạnh phúc, hỏi thật lớn.

– Dương Cảnh Duệ, anh có đồng ý lấy Lê Dương Thanh Trà em làm vợ không?

Cảnh Duệ cười đến chảy cả nước mắt, anh gật đầu, đồng thời lấy ra chiếc nhẫn “Phụng” trong hộp đeo vào tay cho tôi. Dưới những tiếng vỗ tay chúc mừng và tiếng huýt sáo của những người xung quanh, Cảnh Duệ ôm chặt lấy tôi, giọng nói của anh thật ấm áp, nghe như đang dỗ dành tôi vậy.

– Cảm ơn em…Thanh Trà! Kiếp này được gặp được em, được yêu em, đó là sự may mắn lớn nhất trong đời này của anh. Anh yêu em… anh yêu em rất nhiều… yêu em rất nhiều… vợ ơi!!!

Có một tình yêu như vậy, một tình yêu bắt đầu chớp nhoáng nhưng kết thúc đậm sâu, một tình yêu kiên tâm và đầy sự chung thuỷ.

Tôi cũng không biết tôi và Cảnh Duệ sẽ ở lại đảo Hali này bao lâu, nhưng chỉ cần có Cảnh Duệ ở bên thì ở đâu cũng sẽ là nơi hạnh phúc nhất!

Kiếp này gặp được Cảnh Duệ xem như không uổng phí công làm người. Ông Trời cho tôi thêm một lần sống lại là để yêu anh… để ở bên cạnh anh… để cùng anh vẽ tiếp cho bức tranh cuộc sống muôn màu…

Tôi chỉ ước giá như tôi có thể gặp anh sớm hơn, vậy thì đối với tôi… ngày nào cũng sẽ là ngày hạnh phúc nhất!

“Cảm ơn Dương gia và Lê gia đã tạo nên anh và em… cảm ơn vì sự chung thủy của đôi mình. Em và anh sẽ giữ vững lời thề nguyện… kiếp này duyên lành gặp gỡ… kiếp sau… kiếp sau nữa vẫn sẽ dập đầu khấn nguyện trước Đức Phật để có thể tìm được nhau. Một kiếp người là quá dài, nhưng được yêu anh, một kiếp này lại chẳng thể đủ. Dương Cảnh Duệ, cảm ơn anh, em yêu anh, mãi mãi yêu anh!!!”

_____________ HOÀN CHÍNH VĂN _____________
KHÔNG NGOẠI TRUYỆN – DPV – 27/02/2024.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN