Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
Chương 16
Chương 16 – Trong Quán Đầu Heo
Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán
Suốt hai tuần lễ sau lần đầu tiên đưa ra đề nghị Harry dạy tụi nó môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám, Hermione không đá động gì đến chuyện đó nữa. Những buổi cấm túc với bà Umbridge của Harry cuối cùng cũng đã qua (cũng có lúc nó tự hỏi, mấy chữ mà nó phải chép phạt, giờ đây đã khắc sâu vào mu bàn tay, liệu sau này có mờ hoàn toàn được hay không); Ron đã có thêm bốn lần tập dượt với đội Quidditch và đã không còn bị đồng đội quát thét nữa trong hai lần luyện tập sau cùng; và cả ba đứa nó cuối cùng cũng đã tìm cách làm tiêu biến được mấy con chuột của mình trong lớp học Biến hình. (Hermione thực ra thì đã tiến bộ tới giai đoạn làm tiêu biến được hẳn một con mèo con rồi.) Bấy giờ đề tài Harry dạy tụi bạn môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mới được khơi dậy một lần nữa, vào một buổi tối cuối tháng chín, ngoài trời bão táp dữ dội, gió thổi lồng lộng, và ba đứa tụi nó đang ngổi trong thư viện, tra cứu các thành phần nguyên liệu pha chế độc dược cho thầy Snape.
Hermione bỗng nhiên nói:
– Harry à, mình đang tự hỏi không biết mấy hôm nay bồ có suy nghĩ thêm về vụ Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám không?
Harry nói giọng gắt gỏng:
– Dĩ nhiên là có. Tụi mình đâu thể nào quên được môn đó khi mà mụ quỷ già còn dạy tụi mình…
– Ý mình nói đến cái ý tưởng của mình với Ron…
Ron ném cho Hermione một cái nhìn thuộc loại cảnh cáo đe dọa; cô nàng quắc mắt đáp lại.
– Ừ, thôi được, vậy thì cái ý tưởng của mình… về chuyện bồ dạy tụi mình.
Harry không trả lời ngay tức thì. Nó giả đò như đang chăm chú nghiên cứu kỹ càng một trang Ngăn ngừa Nọc độc Á châu, bởi vì nó không muốn nói ra điều nó đang suy tính trong đầu.
Sự thật là nó đã suy nghĩ vấn đề đó rất nhiều trong suốt mười bốn đêm qua. Đôi khi chuyện đó nghe như một ý tưởng điên khùng, giống như nó đã cảm thấy thế vào cái đêm Hermione nêu ra đề nghị ấy lần đầu tiên; nhưng vào những lúc khác, Harry nhận thấy chính nó đang suy nghĩ về những câu thần chú hay bùa phép đã giúp nó đắc lực nhất trong những tình huống khác nhau mà nó đã phải đương đầu với những sinh vật Hắc ám và bọn Tử thần Thực tử… Thực vậy, nó nhận thấy chính nó đang soạn giáo án ngầm trong đầu.
Khi không thể tiếp tục giả đò làm như cái chuyện nghiên cứu Ngăn ngừa Nọc độc Á châu là hay ho lắm nữa, nó chậm rãi nói:
– Ừ, có, mình… mình có suy nghĩ tí chút về chuyện đó.
Hermione háo hức hỏi:
– Vậy?
Harry lần khân câu giờ.
– Mình không biết.
Nó ngước lên nhìn Ron.
Ron tỏ ra hăng hái tham gia cuộc chuyện trò này hơn khi đã biết chắc vào lúc này là Harry sẽ không quát thét lên một lần nữa. Nó nói:
– Mình nghĩ đó là một sáng kiến hay ngay từ ban đầu.
Harry cựa quậy trên cái ghế của nó một cách khốn khổ.
– Mầy bồ nghe mình nói về cái mà mình gọi là một đống may mắn, đúng không?
Hermione nhã nhặn đáp:
– Đúng vậy, Harry à. nhưng dù sao đi nữa thì cũng chẳng cần phải giả bộ là bồ không giỏi môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám, bởi vì bồ giỏi thực mà. Trong năm học trước, bồ là người duy nhất có thể thoát được hoàn toàn lời nguyền Độc đoán, chỉ có bồ gọi lên được Thần hộ mệnh, rồi bồ lại làm được đủ thứ phép thuật mà ngay cả phù thủy trưởng thành cũng không làm được, Victor luôn nói rằng…
Ron quay phắt đầu nhìn sang Hermione, nhanh đến nỗi suýt nữa thì vẹo cả cổ. Vừa xoa cổ, Ron vừa nói:
– Sao? Vicky nói cái gì?
Hermione nói với giọng phát chán lên rồi:
– Oái giời… Anh ta nói là Harry biết làm những thứ mà ngay cả anh ta cũng không biết làm, ấy là anh ta đang học năm cuối cùng ở trường Durmstrang cơ đấy.
Ron nhìn Hermione hết sức nghi hoặc:
– Bồ đâu còn liên lạc với anh ta nữa, phải không?
Hermione nói giọng thản nhiên, mặc dù gương mặt cô nàng hơi ửng hồng.
– Nếu mình còn liên lạc thì sao? Mình có thể có một người bạn tâm thư nếu như mình…
Ron nói như lên án:
– Hắn đâu phải chỉ muốn làm bạn tâm thư với bồ mà thôi đâu…
Hermione cáu tiết lắc đầu, và mặc xác Ron vẫn tiếp tục nhìn cô nàng soi mói, Hermione nói Harry:
– Vậy bồ nghĩ sao? Bồ chịu dạy tụi này không?
– Chỉ hai đứa bồ thôi há?
Hermione bây giờ lại tỏ ra băn khoăn:
– Chà… Harry nè, bồ đừng có nộ khí xung thiên một nữa nghe… Nhưng mình thiệt tình nghĩ là bồ nên dạy bất cứ ai muốn học. Ý mình nói là, tụi mình đang nói về chuyện tự phòng vệ cho bản thân chống lại V… Voldermort… Ôi, đừng có phát hoảng lên, Ron… Cho nên nếu mình không cho người khác cơ hội cùng được học tập thì không được công bằng lắm đâu.
Harry đắn đo cân nhắc một lát rồi nói:
– Ừ, nhưng mình nghĩ ngoài hai bồ ra chẳng đứa nào lại muốn bị mình dạy cả. mình là một thằng dở hơi mà, nhớ không?
Hermione tỏ ra nghiêm túc:
– Để rồi xem, mình nghĩ bồ sẽ phải ngạc nhiên vì có khối người thích thú muốn nghe những gì bồ phải nói. Coi nè.
Cô nàng chồm về phía Harry; Ron, từ nãygiờ vẫn ngó chằm chằm Harry với vẻ mặt cau có, cũng chồm tới trước để nghe chung.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph16-1.jpg
“Bồ có biết kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên của tháng mười là dịp đi chơilàng Hogsmeade không?”
– Bồ có biết kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên của tháng mười là dịp đi chơi cuối tuần ở làng Hogsmeade không? Bồ thấy sao nếu tụi mình nói với những ai quan tâm thì đến gặp tụi mình ở trong làng và tụi mình sẽ bàn bạc chuyện đó?
Ron hỏi:
– Tại sao tụi mình phải làm chuyện đó ở ngoài trường học chứ?
Hermione quay lại với cái sơ đồ của Bắp Cải Tàu Nhai Rau Ráu mà cô nàng đang sao chép, và nói:
– Tại mình không tin là mụ Umbridge sẽ vui vẻ nếu phát hiện ra được việc tụi mình đang làm.
Harry đã ngong ngón trông đợi chuyến đi chơi cuối tuần đến làng Hogsmeade, nhưng có một điều khiến nó lo lắng. Chú Sirius vẫn cứ im re như đá tảng kể từ lần chú ấy hien ra trong ngọn lửa lò sưởi vào đầu tháng chín. Harry biết là tụi nó đã làm cho chú Sirius giận khi nói là tụi nó đã không muốn chú đến – nhưng thỉnh thoảng nó vẫn lo là chú Sirius sẽ tung hê mà bất cẩn, kiểu gì cũng mò đến làng Hogsmeade chơi. Khi ấy tụi nó biết phải làm gì nếu có một con chó đen bự chảng, cứ lạo vọt trên những con phố ở Hogsmeade mà hướng về phía tụi nó, có thể ngay trước mũi của Draco Malfoy?
Khi Harry bàn bạc với Ron và Hermione về nỗi lo sợ của mình, Ron nói:
– Chà, bồ đâu có thể trách chú ấy cái chuyện muốn đi ra ngoài chạy loăng quăng. Ý mình nói là, chú ấy đã phải trốn tránh suốt hai năm trời rồi, chứ gì nữa, và mình biết là chuyện đó không cách gì mà vui thú được hết, nhưng ít nhất thì chú ấy cũng được tự do, đúng không? Vậy mà giờ đây chú ấy lại bị cầm chân suốt với lão gia tinh mắc chứng tâm thần ấy…
Hermione cau có quắc mắt nhìn Ron, nhưng mặt khác lại phớt lờ chi tiết về Kreacher. Cô nàng nói với Harry:
– Vấn đề rắc rối là ở chỗ, chú Sirius sẽ phải ẩn náu cho đến khi V… Voldermort… Ôi, làm ơn làm phước mà Ron… ra mặt công khia, đúng không? mình muốn nói là, Bộ Pháp Thuật ngu xuẩn sẽ không đời nào công nhận là chú Sirius vô tội, cho đến khi nào họ chịu thừa nhận là lâu nay thầy Dumbledore đã nói đúng về chú ấy. Và tới chừng lũ ngu ấy lại phải truy quét bọn Tử thần Thực tử thiệt thì mới rõ ra rằng chú Sirius không phải là một… Ý mình nói là, chú ấy đâu có Dấu hiệu của tụi kia đâu.
Ron năng nổ nói:
– Mình không cho là chú ấy dại dột đến độ xuất hiện ở Hogsmeade. Thầy Dumbledore thế nào cũng nổi giận nếu chú ấy làm vậy, mà chú Sirius thì biết nhge lời thầy Dumbledore, ngay cả khi chú ấy chẳng thích thú chút nào hết những gì chú ấy phải nghe.
Khi thấy Harry vẫn còn lo lắng, Hermione nói:
– Nghe nè, Ron và mình đã thông báo cho mấy người mà tụi mình nghĩ là họ có lẽ cũng muốn học một số bài Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám thật sự, và có chừng hai người có vẻ khoái vụ này. Tụi này đã bảo họ đến gặp tụi mình ở làng Hogsmeade.
Đầu óc Harry vẫn còn lởn vởn ý nghĩ về chú Sirius, nó đáp hờ hững:
– Ừ.
Hermione nói khẽ:
– Đừng lo quá, Harry. Không lo về chú Sirius thì bồ cũng đã có đủ cả một sọt lo lắng rồi.
Dĩ nhiên, cô nàng hoàn toàn đúng. Harry gần như không làm kịp bài tập ở nhà, mặc dù dạo này nó đã làm khá hơn rất nhiều vì không còn bị cấm túc hằng đêm với bà Umbridge nữa. Ron thậm chí còn tụt hậu hơn cả nó về khoản bài tập ở nhà, bởi vì trong khi cả hai đứa đều tập dượt Quidditch hai tuần một lần, Ron còn phải làm nhiệm vụ trực của Huynh trưởng nữa. Vậy mà Hermione, học nhiều môn hơn cả hai đứa nó, không những vẫn hoàn thành tất cả mọi bài tập, mà lại còn kiếm ra thì giờ để đan thêm quần áo cho bọn gia tinh. Harry phải nhìn nhận là cô nàng đan mỗi ngày một khá hơn; giờ thì gần như có thể phân biệt được đâu là nón và đâu là tất.
Buổi sáng của ngày đi chơi làng Hogsmeade bắt đầu bằng một bình minh rạng rỡ và lộng gió. Sau bữa điểm tâm, bọn học trò sắp hàng trước mặt thầy Filch. Thầy dò tên tụi nó trong một danh sách dài thòng những học sinh được phép của cha mẹ hay người giám hộ cho đi chơi ở trong làng. Harry nghe lòng chợt nhói đau khi nó nhớ ra nếu không nhờ chú Sirius thì nó cũng đâu thể nào được cho đi chơi!
Khi Harry đi tới chỗ thầy Filch, thầy giám thị hỉnh mũi hít hửi một cái thiệt sâu như thể thầy đang thử dò tìm một mùi gì của cái gì đó phát ra từ Harry. Rồi thầy gật đầu một cái cộc lốc khiến cho bộ xương hàm của thầy đung đưa lập cập, và Harry qua được ải, đi tiếp, bước ra những bậc thầm đá, trong một ngày nắng chói chang và lạnh lẽo.
Khi Ron, Harry và Hermione cùng nhau gấp gáp khởi hành đi nhanh xuống phía con đường rộng rãi dành cho xe chạy lẫn ra cổng, ron nói:
– Ê… Tại sao thầy Filch hít hửi bồ kỹ vậy?
Harry cười khẽ:
– Mình đoán là thầy kiểm tra mùi Bom Phân ấy mà. Ừ, mình quên kể mấy bồ nghe…
Nó bèn kể lại câu chuyện nó đi lên Nhà Bưu Cú gởi thư cho chú Sirius và chỉ vài giây sau là thầy Filch nhào tới đòi coi lá thư. Nó hết sức ngạc nhiên khi thấy Hermione coi câu chuyện này rất đáng quan tâm, thiệt tình là rất đáng quan tâm hơn nó tưởng nhiều.
– Ông ấy nói là có người mách cho ông ấy biết là bồ đang đặt mua Bom Phân hả? Nhưng ai mách cho ông ấy biết chứ?
Tụi nó đang đi giữa hai hàng cột đá cao ngất ngểu mà trên cùng là tượng những con heo rừng có cánh. Sau đó tụi nó quẹo trái vô một con đường dẫn vào làng, gió thổi lùa tóc bay quật cả vô mắt.
– Hay thằng Malfoy?
Hermione nói, đầy vẻ hoài nghi.
– Ừ… phải… biết đâu…
Và rồi cô nàng lại tiếp tục chìm sâu trong suy tư trong suốt đoạn đường đi tới bìa làng Hogsmeade. Harry hỏi:
– Nhưng mà tụi mình đang đi đâu đây? Tiệm Ba Cây Chổi hả?
Hermione bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, nói:
– À, không, không… chỗ đó lúc nào cũng đông nghẹt và ồn ào hết sức. Mình đã bảo những người khác đến gặp tụi mình ở một quán khác, quán Đầu Heo, bồ biết quán đó mà, nó không nằm trên đường cái. Mình nghĩ nó hơi… bồ biết… chỗ mà… nhưng tụi học trò không thường tới lui ở đó, thành ra mình tin là sẽ không bị nghe lén.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph16-2.jpg
Một tấm bảng bằng gỗ đã cũ mòn, méo mó, treo tòng ten trên cái xà rỉ sét ngay trên cánh cửa
Ba đứa đi xuống con đường cái băng qua Tiệm Giỡn Zonko, và không ngạc nhiên chút xíu nào hết khi thấy Fred, George và Lee Jordan ở đó. Tiếp đến tụi nó đi ngang qua Bưu Cục, hàng trăm con cú được phát đi từ đó theo từng khoảng thời gian đều đặn. Sau cùng tụi nó quẹo vô một con đường nhỏ, nơi cuối đường có một cái quán nhỏ. Một tấm bảng bằng gỗ đã cũ mòn, méo mó, treo tòn ten trên cái xà rỉ sét ngay trên cánh cửa, trên tấm bảng là hình vẽ của một cái đầu heo rừng bị cắt vụng về, máu còn nhỏ giọt xuống tấm vải trắng trải chung quanh. Khi tụi nó đến gần, tấm bảng hiệu kêu lên kẽo kẹt vì bị gió đưa. Cả ba đứa ngập ngừng một lát trước cửa tiệm.
Hermione nói, hơi căng thẳng:
– Thôi, vô đi.
Harry dẫn đầu cả đám, bước vô tiệm.
Bên trong quán Đầu Heo không giống tịêm Ba Cây Chổi chút xíu nào hết. Ở trong tiệm Ba Cây Chổi có một quầy rượu lớn tạo cảm giác ấm áp sáng láng và sạch sẽ. Còn cái quầy rượu của tiệm Đầu Heo thì nhỏ xíu, đen đúa cáu bẩn, và căn phòng dơ hết chỗ nói, bốc lên mùi nồng nặc một thứ mùi của cái gì đó mà rất có thể là của mấy con dê. Mấy cái cửa sổ lồi ra ngoài bị phủ một lớp bụi bẩn, dày đến nỗi chỉ có một tí xíu ánh sáng ban ngày có thể lọt vô trong phòng, vì vậy căn phòng được thắp sáng bằng những mẩu đèn cầy đặt trên mấy cái bàn gỗ xù xì. Sàn nhà thoạt nhìn tưởng đâu là nền đất, nhưng khi Harry đặt chân lên, nó mới nhận ra là cái sàn lát bằng đá, nằm bên dưới một lớp rác dày như thể đã tích nén hàng mấy trăm năm.
Harry nhớ lão Hagrid từng nhắc đến cái quán này hồi nó còn học năm thứ nhất: “Bây sẽ gặp cả đống người ngộ lắm ở quán Đầu Heo.” Lão đã nói như vậy khi giải thích chuyện làm cách nào mà thắng cá cược được cái trứng rồng của một người xa lạ đội mũ trùm kín đầu kín cổ ở đó. Hồi đó Harry đã thắc mắc, là tại sao lão Hagrid không lấy làm kỳ lạ khi người lạ mặt kia cứ giấu mặt trong suốt cuộc gặp gỡ của họ với nhau; nhưng bây giờ Harry hiểu ra rằng giấu mặt là cái gì đó đại khái như là mốt ở quán Đầu Heo này. Trong quán có một người đàn ông mà toàn bộ cái đầu của ông ấy được quấn kỹ càng trong mấy lớp vải băng bó dơ hầy xám xịt, mặc dù ông ta vẫn xoay sở để nốc cạn được vô số ly chứa một chất gì đó bốc khói bừng bừng, thông qua một khe hở trên miệng ông ta.
Có hai bóng người ẩn kín trong mũ trùm ngồi ở cái bàn thụt vào một trong mấy cái cửa sổ lồi; Harry có lẽ đã nghĩ họ là bọn Giám ngục nếu họ không đang nói chuyện với nhau bằng giọng rõ ràng là miền Yorshire. Ngồi trong một góc tối là một mụ phù thủy đeo một tấm mạng che mặt dày đen dài phủ cả ngón chân. Tụi nó chỉ có thể thấy chóp mũi của mụ ta bởi vì cái chóp mũi khiến cái mạng che mặt hơi bị nhô lên một tí.
Khi tụi nó đi ngang qua căn phòng đến đến bên quầy rượu, Harry thì thầm:
– Mình không rành vụ này, Hermione à.
Nó đang đặc biệt để ý tới mụ phù thủy tấm mạng che mặt nặng nề kia.
– Có khi nào lại là mụ Umbridge ngụy trang dưới lớp mạng đó không?
Hermione ném một cái nhìn ước lượng về phía nhân vật đeo mạng che mặt. Cô nàng nói khẽ:
– Mụ Umbridge lùn hơn mụ này. Mà dù sao đi nữa, ngay cả nếu như mụ Umbridge có đến tận đây thì mụ cũng không thể làm gì để ngăn cấm được chúng ta, Harry à, bởi vì mình đã xem đi xét lại hai ba lần nội qui trường rồi. Tụi mình không hề vượt-quá-qui-định; nhất là mình còn hỏi giáo sư Flitwick xem học sinh có được phép vào quán Đầu Heo không, và thầy nói được, nhưng thầy khuyên rất kỹ là tụi mình phải đem theo ly riêng. Mình cũng đã nghiên cứu những thứ mình nghĩ ra, thí dụ về các nhóm học tập và các nhóm làm bài tập về nhà. Tất cả mấy thứ đó là được phép cả. Mình chỉ cho là không nên phô trương quá cái chuyện tụi mình đang làm thôi.
Harry nói giọng khô khốc:
– Đừng. Nhất là khi vụ này cũng không hẳn là nhóm họp làm bài tập như bồ tính, đúng không?
Người phục vụ quầy rượu từ trong một căn phòng phía sau bước ra, lùi lũi đi về phía tụi nó. Đó là một ông già tua tủa cơ man những râu tóc vừa dài vừa bạc, trông quàu quạu. Ông ta cao ngòng và ốm nhách. Harry trông ông ta quen quen.
Ông ta cất giọng gắt gỏng hỏi:
– Gì?
Hermione nói:
– Xin cho ba chai bia bơ.
Ông già thò tay xuống phía dưới quầy, lôi lên ba chai bia đầy bụi bám, rất ư bẩn thỉu, và dộng chúng lên mặt quầy. Ông ta nói:
– Sáu Sickle.
– Để mình trả.
Harry nói nhanh, đưa ra một đồng tiền bạc. Đôi mắt của ông già đứng quầy di chuyển ngược lên gương mặt của Harry, dừng lại trong một nửa tích tắc nơi vết thẹo của nó. Rồi ông ta quay đi và đặt đồng tiền của Harry vô một tủ đựng tiền cổ xưa bằng gỗ có cái ngăn kéo tự động mở ra để nhận tiền. Harry, Ron và Hermione lui về một cái bàn cách xa quầy rượu nhất rồi ngồi xuống và nhìn quanh, trong khi gã đàn ông quấn trong mấy lớp vải băng bó bẩn thỉu xám xịt gõ gõ đồng bạc Knuckle của gã lên mặt quầy và được ông già ở quầy rót thêm cho một ly đồ uống bốc khói nữa.
Ron ngó lên quầy rượu với vẻ ngưỡng mộ và rù rì nói:
– Mấy bồ biết gì không? Ở đây tụi mình có thể kêu bất cứ món gì tụi mình thích, mình dám cá là lão ấy sẽ bán cho mình tuốt, lão chẳng hơi đâu mà bận tâm. Mình lúc nào cũng muốn thử món rượu đế lửa…
Hermione gằn từng tiếng:
– Bồ – là – một – huynh trưởng.
Nụ cười tắt ngúm trên gương mặt Ron, nó ỉu xìu nói:
– Ừ… thì thôi vậy…
Harry vặn cái nút rỉ sét để mở chai bia bơ của nó và nốc một ngụm. Nó nói:
– Vậy những người mà bồ nói là có thể sẽ đến đây gặp tụi mình là ai?
Hermione xem đồng hồ rồi bồn chồn nhìn về phía cửa. Cô nàng lặp lại:
– Chỉ vài người thôi. Mình bảo họ đến đây vào giờ này và mình chắc là tất cả họ đều biết chỗ… Ôi nhìn kìa, có lẽ là họ đến đó…
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph16-3.jpg
… một đám đông người rần rần kéo vô
Cánh cửa quán vừa mở ra. Một vạt nắng rộng đầy bụi bặm chia đôi gian phòng trong chốc lát rồi biến mất vì bị án ngữ bởi một đám đông người rần rần kéo vô.
Đi đầu là Neville với Dean và Lavender, theo sát chân ba đứa tụi nó là Parvati và Padma Patil cùng với – cái ba tử của Harry thót một cái – Cho, và một trong những cô bạn tíu tít của Cho; kế đến là Luna Lovegood (đi một mình và trông mơ màng đến nỗi cô nàng có lẽ chỉ tình cờ mà bước vào thôi); theo sau là Katie Bell, Alicia Spi, và Angeline Johnson, Colin và Dennis Creevey, Ernie MacMillan, Justin Finch-Fletchley, Hannah Abbott, và một cô gái bên nhà Hufflepuff có một cái bím tóc dài tới lưng mà Harry không biết tên gì; có ba bạn nam bên nhà Ravenclaw mà Harry biết khá chắc chắn là tụi nó tên Anthony Goldstein, Michael Corner, và Terry Boot; Ginny được hộ tống sát gót bởi một cậu tóc vàng cao cao gầy gầy có cái mũi hỉnh mà Harry ngờ ngợ nhận ra là một thành viên trong đội Quidditch Hufflepuff, và bọc hậu là hai anh em sinh đôi Fred và George cùng với cậu bạn của tụi nó là Lee Jordan. Cả ba anh chàng này đều tay xách nách mang những bao giấy bự đầy căng các món hàng hóa của tiệm giỡn Zonko.
Harry hỏi Hermione, giọng khàn đi:
– Vài người đó hả? Chỉ vài người thế đấy à?
Hermione vui vẻ nói:
– Ừ, tốt chứ, có vẻ cái ý tưởng này được nhiều người khoái. Ron, bồ lấy thêm mấy cái ghế nữa được không?
Ông già ở quầy rượu đã khựng lại như bị đóng băng trong tư thế đang lau chùi một cái ly bằng một miếng giẻ nhớp nháp đến nỗi trông nó như chưa bao giờ được giặt giũ. Có lẽ ông ta chưa bao giờ thấy cái quán của mình đông khách đến như vậy.
Fred đi tới quầy rượu trước tiên và nhanh nhẩu đếm đầu những người bạn đồng hành của mình.
– Chào! Xin vui lòng cho… hai mươi lăm chai bia bơ nhé!
Ông già quầy bia trừng mắt ngó Fred một lát, rồi bực dọc liệng miếng nhùi giẻ xuống, như thể người ta làm ông ta bị gián đoạn một công việc gì quan trọng ghê lắm, rồi 6ong bắt đầu lôi ra mấy chai bia bơ bụi bám dưới quầy lên, chuyền cho Fred.
Anh chàng giơ mấy chai bia lên, rao:
– Nào! Mọi người, hùn vô, chứ tui không đủ vàng để bao hết quí vị…
Harry lặng người nhìn cái đám đông lách chách luôn mồm ấy vừa lục túi áo kiếm bạc cắc, vừa nhận những chai bia bơ từ tay Fred. Nó không thể tưởng tượng nổi những người này đến đây vì cái gì, cho đến khi một ý nghĩ hãi hùng chợt nảy ra trong đầu nó rằng có thể họ đang mong chờ nó diễn thuyết cái gì đó. Nghĩ vậy, nó vội quay qua Hermione, nói bằng một giọng rất nhỏ:
– Bồ đã nói với họ cái gì? Họ đang trông đợi cái gì vậy?
Hermione dịu dàng nói:
– Mình nói với bồ rồi, họ chỉ muốn nghe cái điều bồ phải nói ra thôi.
Nhưng Harry tiếp tục giận dữ ngó cô nàng, đến nỗi Hermione vội vàng nói thêm:
– Bồ chưa cần phải làm gì cả, mình sẽ nói với họ trước.
Neville ngồi xuống một cái ghế đối diện Harry, mặt mày hớn hở, anh chàng nói:
– Chà Harry.
Harry cố gắng mỉm cười đáp lễ, nhưng không nói gì; miệng mồm nó khô đắng một cách khác thường. Cho vừa mới mỉm cu với nó và ngồi xuống phía bên phải Ron. cô bạn của Cho có mái tóc vàng hung xoăn tít thì chẳng hề mỉm cười, mà lại Harry với ánh mắt hết sức ngờ vực, ngụ ý rõ ràng là nếu để tự một mình cô ta quyết định thì cô ta đã chẳng đời nào đến đây.
Những người mới đến ngồi xuống quanh Harry, Ron và Hermione, thành từng nhóm hai ba người, một số trông có vẻ thích thú, những người khác thì tò mò, còn cô nàng Luna Lovegood thì đăm đăm nhìn vào khoảng không mơ màng. Khi mọi người đã có ghế ngồi yên vị, tiếng chuyện trò líu lo im dần. Mọi con mắt đều nhìn Harry.
– Ơ…
Hermione bắt đầu nói, giọng cô nàng hơi hơi cao hơn bình thường vì bị căng thẳng quá.
– Thôi… ơ… chào.
Cả nhóm tập trung sự chú ý vào Hermione thay vì Harry, nhưng những con mắt vẫn tiếp tục phóng ngược về phía Harry một cách thường xuyên.
– Thế này… ừm… thôi, các bạn đều biết tại sao các bạn đến đây. Ơ… thế này, Harry ở đây có một sáng kiến… ý tôi muốn nói…
Harry vừa quắc mắt nhìn cô nàng. Hermione nói tiếp:
– Tôi có một ý kiến… là kể cũng hay nếu những người muốn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám… và ý mình nói là, học thiệt tình ấy, mấy bồ biết mà, chứ không phải đồ rác rưởi mà cô Umbridge đang dạy cho tụi mình.
Giọng Hermione bỗng trở nên mạnh mẽ hơn và tự tin hơn.
– Bởi vì không ai có thể gọi thứ đồ ấy là Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám được!
Anthony Goldstein tán thành:
– Đúng lắm! Đúng lắm!
Hermione tỏ ra phấn chấn hẳn lên:
– Vậy đó, tôi nghĩ nếu chúng ta…, vâng, nếu được tùy nghi hành động, thì sẽ là điều tốt.
Cô nàng ngừng lại chốc lát, liếc nhìn sang Harry, rồi nói tiếp:
– Và nói như vậy, ý tôi muốn nói là học cách phòng vệ chính mình một cách thích đáng, không chỉ lý thuyết mà là bùa chú thực sự…
Machael Corner chăm chú nhìn Hermione, lên tiếng:
– Tôi đoán bạn cũng muốn thi đậu kỳ thi Pháp sư Thường đẳng nữa chứ hả?
Hermione nói ngay:
– Dĩ nhiên là tôi muốn. Nhưng tôi muốn nhiều hơn thế nữa. Tôi muốn được dạy dỗ đúng đắn trong phòng vệ bởi vì… bởi vì…
Cô nàng hít một hơi sâu và nói nốt:
– Bởi vì Chúa tể Voldermort đã trở lại.
Phản ứng xảy ra tức thì và không lường trước được. Cô bạn của Cho ré lên và làm đổ bia bơ xuống người, Terry Boot lên cơn co giật ngoài ý muốn, Padma Patil rùng mình, và Neville phát ra một tiếng kêu ăng ẳng mà nó ráng xoay chuyển thành ra tiếng ho khan. Tuy nhiên, tất cả đều nhìn Harry một cách chăm chú, thậm chí háo hức nữa.
Hermione nói:
– Vậy… dù sao thì đó cũng chỉ là dự tính thôi. Nếu các bạn muốn tham gia với tụi này, thì chúng ta cần quyết định cách thức chúng ta sẽ…
– Đâu là bằng chứng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại?
Câu hỏi do anh chàng tóc vàng cầu thủ đội Quidditch Hufflepuff thốt lên bằng một giọng khá là hung hăng.
Hermione bắt đầu:
– À, thầy Dumbledore tin điều đó…
Anh chàng tóc vàng hất đầu về phía Harry:
– Bạn muốn nói là thầy Dumbledore tin cậu ta à?
Ron chen ngang hơi thô lỗ:
– Bạn là ai?
Anh chàng tóc vàng nói:
– Zacharia Smith. Và tôi nghĩ là chúng ta có quyền được biết chính xác điều gì khiến cho cậu ta nói là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở lại.
Hermione nhanh nhảu xen vô:
– Thế này, điều đó thực ra không phải là mục đích mà cuộc họp này dự tính…
Harry nói:
– Không sao đâu, Hermione.
Nó vừa chớm vỡ lẽ ra tại sao có nhiều người đến đây như vầy. Nó cảm thấy lẽ ra Hermione nên biết là chuyện như thế này sẽ xảy ra. Một số những người này – mà có lẽ là hầu hết – đến đây chỉ với hy vọng được nghe trực tiếp câu chuyện của Harry.
Nó nhìn thẳng vào mặt Zacharia, lập lại câu hỏi của anh chàng này:
– Điều gì khiến cho tôi nói là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại à? tôi đã nhìn thấy hắn. Thầy Dumbledore cũng đã kể cho cả trường nghe câu chuyện xảy ra như thế nào hồi năm ngoái, và nếu bạn không tin thầy, thì bạn cũng sẽ không tin tôi, và tôi sẽ không lãng phí một buổi chiều để tìm cách thuyết phục bất cứ ai hết.
Cả đám dường như đã nín thở trong lúc Harry nói. Harry có cảm tưởng là ngay cả ông ìa ở quầy rượu cũng lắng tai nghe nó nói. Ông ta cứ chùi đi chùi lại mỗi một cái ly bằng cái nùi giẻ dơ hầy; cái ly rõ ràng càng lúc càng dơ thêm.
Zacharia nói bướng:
– Năm ngoái thầy Dumbledore chỉ nói với chúng ta là Cedric Diggory bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy giết chết và rằng bạn đã đem xác của Diggory trở về trường Hogwarts. Thầy không kể cho chúng ta biết chính xác Diggory bị ám sát như thế nào, tôi nghĩ là tất cả chúng ta đều muốn biết…
Harry nói:
– Nếu bạn đến đây để nghe chính xác chuyện như thế nào khi Voldermort ám sát ai đó, thì tôi không thể nào giúp bạn được.
Cơn giận của Harry, vào những ngày này luôn kuôn mấp mé chực tràn, giờ đây lại trào dâng. Nó không rời mắt khỏi gương mặt khiêu khích của Zacharia Smith, quyết tâm không nhìn Cho. Nó nói tiếp:
– Tôi không muốn nói về Cedric Diggory, được chứ? Cho nên nếu bạn đến đây để nghe chuyện đó, thì bạn có thể ra về được rồi.
Harry ném một cái nhìn giận dữ về phía Hermione. Nó cảm thấy tất cả chuyện này đều do lỗi cô nàng này gây ra. Cô nàng đã quyết định trưng bày nó ra như một loại quái nhân và dĩ nhiên thiên hạ kéo đến chỉ nhằm để xem câu chuyện của nó hoang đường cỡ nào…
Nhưng không một ai rồi khỏi chỗ ngồi, ngay cả Zacharia Smith cũng không đi đâu hết, mặc dù anh ta cứ tiếp tục chăm chú ngó Harry.
Giọng của Hermione lại một phen nữa lên tông cao vút.
– Vậy… Vậy thì… như tôi đang nói lúc nãy… nếu các bạn muốn học một số chiêu phòng vệ, thì tụi mình cần vạch ra tỉ mỉ cách thức tụi mình sẽ học, mức độ học thường xuyên như thế nào, và tụi mình sẽ đi đâu để…
– Có đúng là…
Cô nàng có cái bím tóc dài tới lưng ngắm nghía Harry rồi chen ngang một câu hỏi:
– Có đúng bạn có thể hô thần chú gọi lên một Thần Hộ Mệnh không?
– Nghe vụ này cả đám bèn nổi lên những lời xì xầm thích thú.
– Đúng.
Harry đáp trong thế phòng ngự nhẹ nhàng.
– Một Thần Hộ Mệnh hữu hình à?
Cụm từ cô gái dùng khiến Harry nhớ tới một điều gì đó. Nó hỏi:
– Ơ… bạn có quen biết bà Bones không?
Cô gái mỉm cười, nói:
– Bà ấy là cô tôi. Tôi là Susan Bones. Cô tôi đã kể cho tôi nghe về phiên tòa kỷ luật xử bạn. Vậy… chuyện đó đúng thật à? Bạn đã gọi hiện ra một Thần Hộ Mệnh có hình dạng một con nai à?
Harry nói:
– Phải.
– Trời ơi, Harry!
Lee kêu lên, tỏ vẻ xúc động sâu sắc.
– Mình chưa từng biết chuyện đó!
Fred nhe răng cười với Harry, nói:
– Má biểu Ron đừng có đem chuyện đó đi nói tùm lum. Má nói em đã bị chú ý đủ rồi.
– Bác ấy nói đúng.
Harry lần bầm, và vài người bật cười. Mụ phù thủy đeo mạng che mặt ngồi một mình hơi ngọ nguậy trên cái ghế.
Terry Boot hỏi:
– Và có phải bạn đã giết con rắn thần bằng lưỡi gươm trong văn phòng thầy Dumbledore không? Aáy là chuyện mà một trong mấy bức chân dung trên tường kể tôi nghe khi tôi ở trong đó hồi năm ngoái…
Harry nói:
– Ơ… phải, tôi đã giết, đúng vậy.
Justin Finch-Fletchley huýt sáo, anh em nhà Creevey đưa mắt nhìn nhau khiếp đảm, và Lavender Brown khe khẽ kêu lên một tiếng “wow”. Giờ đây Harry cảm thấy hơi hơi nóng quanh cổ; nó kiên quyết nhìn đi bất cứ đâu miễn là tránh nhìn Cho.
Bỗng Neville nói lớn với cả đám:
– Và hồi năm thứ nhất của tụi này, bạn ấy đã cứu được Hòn đá Phù phép…
– Hòn đá Phù thủy.
Hermione rít lên. Neville nói tiếp cho hết câu:
– Ừ, đó đó, khỏi tay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Đôi mắt của Hannah Abbott tròn xoe như những đồng tiền Galleon.
– Và đó là chưa kể…
Aáy là Cho đang nói (đôi mắt Harry đột ngột nhìn về Cho, cô nàng đang nhìn nó mỉm cười; bao tử nó lại một phen nữa đổ lộn tùng phèo.)
– … tất cả những bài thi mà bạn ấy phải vượt qua trong cuoc Thi đấu Tam Pháp Thuật hồi năm ngoái… nào là vượt qua rồng và người cá và nhện khổng lồ tám mắt và đủ thứ…
Quanh bàn lại nổi lên tiếng xì xào tán đồng đầy thán phục.
Ruột gan Harry rối bời. Nó đang cố gắng điều chỉnh bộ mặt nó sao cho không đến nỗi tỏ ra quá ư hài lòng với chính mình. Cái sự kiện Cho vừa mới công khai ca ngợi khiến cho nó cảm thấy càng khó khăn hơn rất, rất, rất nhiều để nói ra được cái điều mà nó đã thề với chính mình là sẽ phải nói với mọi người.
– Nghe đây!
Harry bắt đầu nói và mọi người im lặng tức thì
Harry bắt đầu nói và mọi người im lặng ngay tức thì.
– Tôi… tôi không muốn làm ra vẻ như thể tôi đang cố gắng khiêm tốn hay gì đó đâu, nhưng… tôi đã được hỗ trợ rất nhiều trong tất cả những vụ đó…
Michael Corner nói ngay:
– Vụ con rồng thì có ai giúp đâu. Đó là nhờ cực kỳ bình tĩnh khi bay chớ…
Harry cảm thấy sẽ là thô lỗ nếu không đồng ý, bèn nói:
– Ừ, thì…
Susan Bones nói:
– Và không ai giúp bạn đáng đuổi bọn giám ngục trong mùa hè vừa rồi cả.
Harry nói:
– Không. Không. Thôi được, tôi biết tôi đã làm được tí chút những chuyện đó mà không có ai giúp đỡ, nhưng vấn đề tôi đang nói đến là…
Zacharia Smith nói:
– Có phải bạn đang né tránh việc chỉ vẽ cho chúng tôi những độc chiêu đó không?
Ron nói lớn trước khi Harry kịp mở miệng:
– Tôi có ý kiến đây: Tại sao bạn không câm cái miệng lại?
Chẳng biết có phải từ “né tránh” (weasel [( nguyên bản, từ “né tránh” mà Zacharia dùng là “weasel”. Họ của Ron là Weasley, mà Malfoy vẫn trêu Ron có họ là Weasel – có nghĩa là “con chồn”.)]) đặc biệt đụng chạm đối với Ron Weasley không, nhưng dù sao đi nữa, Ron đang nhìn chòng chọc Zacharia như thể nó không ước muốn gì hơn thụi cho anh chàng một đấm. Zacharia đỏ tía mặt mũi. Anh chàng nói:
-Thì đấy, tất cả chúng ta đến đây để học hỏi Harry, vậy mà giờ đây cậu ta nói cậu ta thiệt tình không thể làm được bất cứ chiêu nào hết…
Fred Weasley gầm gừ:
– Nó đâu có nói như vậy.
George Weasley rút từ một trong mấy cái bao đựng đồ mua ở tiệm giỡn Zonko ra một dụng cụ dài bằng kim loại trông giống như vũ khí giết người, hỏi:
– Bạn có muốn tụi này rửa tai dùm không?
Fred nói thêm:
– Hay bất cứ bộ phận nào của cơ thể bạn, thiệt mà, tụi này không cầu kỳ hén chọn lắm cái chỗ để gắn cái này vô đâu.
Hermione vội vàng nói:
– Được rồi, thôi, tiếp theo… Vấn đề là chúng ta có đồng ý là chúng ta muốn Harry dạy hay không?
Lại vang lên tiếng rì rầm tán đồng chung chung. Zacharia khoang tay lại không thèm nói gì nữa, mặc dù có thể tại nó đang còn bận canh chừng cái dụng cụ lăm le trong tay George.
– Tốt.
Hermione nói, có vẻ nhẹ nhõm khi thấy rằng cuối cùng đã dàn xếp ổn thỏa được một việc nào đó.
– Vậy thì, câu hỏi tiếp theo là tụi mình sẽ học bao lâu một lần. Tôi thiệt tình cho là nếu mỗi tuần tụi mình học không được tới một lần thì chẳng đáng công…
Angeline nói:
– Khoan đã. Chúng ta cần phải bảo đảm là chuyện học này không đụng chuyện tập dượt Quidditch của tụi này.
Cho nói:
– Cũng không đụng những buổi tập của tụi này.
Zacharia Smith bèn thêm vô:
– Và của tụi này nữa.
Hermione hơi mất kiên nhẫn, cô nàng nói:
– Tôi chắc chắn là chúng ta có thể kiếm được một ngày tiện cho hết thảy mọi người. Nhưng các bạn biết đó, điều này rất là quan trọng, tụi mình đang bàn bạc chuyện học cách tự chuẩn bị cho bản thân mình chống lại những Tử thần Thực tử của V… Voldermort…
– Quá đúng!
Đó là tiếng sủa của Ernie Macmillan, người mà Harry trôngười đợi phát biểu từ nãy giờ. Anh chàng nói:
– Cá nhân tôi nghĩ điều này thực sự quan trọng, có lẽ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác mà chúng ta sẽ làm trong suốt niên học này, kể cả kỳ thi Pháp sư Thường đẳng sắp tới.
Anh chàng nhìn quanh một cách xúc động, như thể chờ mọi người la làng “Dĩ nhiên là không rồi!”. Khi không ai nói năng gì hết, anh chàng bèn nói tiếp:
– Tôi, với tư cách cá nhân, rất hoang mang không hiểu tại sao Bộ Pháp Thuật lại gán cho chúng một giáo viên vô dụng như thế vào thời kỳ nguy kịch này. Hiển nhiên là họ chối bỏ sự thực về sự trở lại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, chỉ đưa đến cho chúng ta một giáo viên cứ tìm cách chủ động ngăn cản chúng ta sử dụng bùa chú phòng vệ…
Hermione nói:
– Tụi này cho là lý do khiến cô Umbridge không muốn cho tụi mình được huấn luyện về Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám là vì cô ấy có… ý tưởng điên khùng rằnng thầy Dumbledore có thể dùng học sinh trong trường như một đội quân riêng. Cô ấy nghĩ là thầy sẽ động viên tụi mình chống lại Bộ Pháp Thuật.
Hầu như mọi người đều sửng sốt trước cái thông tin này; mọi người, ngoại trừ Luna Lovegood. Cô nàng nói to:
– Ừ, cái đó nghe có lý. Nói cho cùng thì ông Cornelius Fudge cũng đã có quân đội riêng của ông ấy.
– Cái gì?
Harry kêu lên, bật ngửa ra vì mẩu thông tin bất ngờ này.
Luna nghiêm trang nói một cách long trọng:
– Ông ấy có riêng một đội quân Thiên Linh Hỏa.
Hermione ngắt lời:
– Không. Ông ta không có quân đội riêng.
Luna nói:
– Có. Ông ấy có.
Neville hỏi, có vẻ lúng túng:
– Thiên Linh Hỏa là cái gì?
Đôi mắt lồ lộ của Luna mở to hết cỡ khiến cho vẻ mặt cô nàng trông càng điên hơn bao giờ hết. Cô nàng nói:
– Họ là những linh hồn của lửa. Những sinh vật cao lớn vĩ đại cháy rừng rực phi qua mặt đất thiêu đốt hết mọi thứ ở trước…
Hermione gay gắt hỏi:
– Chúng không hề tồn tại đâu, Neville.
Luna tức giận nói:
– Ồ có chứ, chúng có đấy.
Hermione lại át tiếng Luna:
– Xin lỗi, nhưng mà bằng chứng đâu để nói là chúng tồn tại?
– Có rất nhiều nhân chứng đã kể lại, chỉ bởi vì đầu óc chị quá hẹp hòi nên chị mới đòi hỏi mọi thứ phải được trình ra trước mũi chị trước khi chị…
– E hèm, e hèm.
Tiếng tằng hắng của Ginny nhái giọng bà Umbridge hay đến nỗi nhiều người ngoảnh đầu nhìn quanh một cách cảnh giác đề rồi bật cười.
– Chứ không phải là mọi người đang thử quyết là nên gặp nhau thường xuyên như thế nào để học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám?
Hermione nói ngay:
– Phải. Ừ, em…, em nói đúng…
Lee Jordan nói:
– Được, mỗi tuần một lần, nghe được à.
Angeline bắt đầu:
– Miễn là…
Hermione nói ngay, giọng căng thẳng:
– Được rồi, được rồi, tụi này biết vụ Quidditch mà. Vậy thôi, một việc khác phải quyết định là chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu…
Vụ này coi bộ khó hơn; cả đám im re.
Một lát sau Katie Bell đề nghị:
– Thư viện nhé?
Harry nói:
– Tôi không nghĩ bà Pince lại vui mừng khi thấy tụi mình thi thố thần chú trong thư viện đâu.
Dean nói:
– Hay là một phòng học trống không có lớp nào đang học?
Ron nói:
– Ừ, cô McGonagall có lẽ sẽ cho tụi mình mượn phòng học của cô, hồi Harry cần phòng để thực tập cho trận thi đấu Tam Pháp Thuật, cô cũng đã cho bạn ấy mượn phòng…
Nhưng Harry khá chắc chắn là giáo sư McGonagall sẽ không sẵn lòng cung cấp phòng ốc như lần trước. Bởi vì mặc dù Hermione có nói đủ thứ rằng việc lập nhóm học tập và nhóm làm bài tập về nhà là được cho phép, nhưng nó có linh cảm rất rõ rang2 là vụ này có thể sẽ bị coi là mang nhiều tính nổi loạn hơn.
Hermione nói:
– Đúng. Thôi, chúng ta sẽ tìm ra được một chỗ nào đó. tụi này sẽ gởi thư giáp vòng tới mọi người khi tụi này ấn định được thời gian và địa điểm cho buổi học đầu tiên.
Cô nàng lục lọi trong túi xách tay của mình rồi kiếm ra một miếng giấy da và một cây viết lông ngỗng, rồi ngập ngừng một chút, như thể cô nàng đang tự gồng mình để nói điều gì đó. hít sâu một hơi dài, cô nàng bắt đầu:
– Tôi… Tôi nghĩ mọi người nên ghi tên mình vô đây, chỉ để biết có ai ở trong nhóm thôi. như
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!