Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
Chương 17
Chương 17 – Đạo Luật Giáo Dục Số Hai Mươi Bốn
Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph17-1.jpg
… tụi nó bưng sách vở ra và nằm bên dưới tán của một cây sồi khổng lồ…
Thời gian còn lại của ngày cuối tuần đó Harry cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ lúc nào khác trong suốt học kỳ. Nó và Ron dành phần lớn thời gian của ngày chủ nhật bị đình đốn của tụi nó, và mặc dù điều này khó mà gọi là vui thú cho được, nhưng ánh nắng chan hòa lần cuối của mùa thu cứ nấn ná kéo dài, nên thay vì ngồi còng lưng trên bàn học trong phòng sinh hoạt chung, tụi nó bưng sách vở ra ngoài và nằm ườn dưới tán của một cây sồi khổng lồ đứng bên cạnh cái hồ. Hermione dĩ nhiên luôn luôn làm hết mọi bài tập của mình đúng ngày đúng hạn, nên cô nàng rảnh rỗi đem len ra và phù phép cho đôi kim đan của mình lơ lửng giữa không trung bên cạnh đó và tự động chấp chới, lích kích đan những nón cùng khăn quàng cổ.
Với ý thức là tụi nó đang làm một điều gì đó phản kháng lại mụ Umbridge và Bộ Pháp Thuật, và nó là nhân tố then chốt của cuộc nổi loạn này, Harry có được một cảm giác thỏa thê hết chỗ nói. Nó cứ cho tái diễn lại trong đầu cuộc họp này vào ngày thứ bảy: tất cả những con người ấy, đến với nó để học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám… và vẻ mặt của họ khi họ nghe kể về những gì nó đã làm… và Cho ca ngợi sự thi thố của nó trong cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật… Việc hiểu được là tất cả những con người đó không coi nó là đồ tưng tửng láo lếu, mà là một người đáng ngưỡng mộ, đã làm cho nó phấn chấn tinh thần lên rất nhiều, đến nỗi sáng thứ hai nó vẫn còn cảm thấy hồ hởi phấn khởi, bất chấp ngày hôm đó hứa hẹn toàn là những lớp học mà nó ít hứng thú nhất.
Nó và Ron ra khỏi phòng ngủ rồi cùng đi xuống cầu thang với nhau, vừa bàn bạc về ý kiến của Angeline là tụi nó nên luyện tập một kỹ thuật di chuyển mới gọi là Cù Lần Lăn Cù trong buổi tập dượt tối hôm đó. Khi băng ngang được nửa chừng căn phòng sinh hoạt chung đầy nắng sáng, thì tụi nó chợt nhận thấy căn phòng có thêm cái gì đó và cái đó đang thu hút sự chú ý của một số người không đông lắm.
Một tấm bảng to tướng đã được gắn lên bảng thông báo của nhà Gryffindor, to đến nỗi nó che bít hết mọi thứ khác trên đó – nào là danh mục mấy cuốn sách Thần chú xài rồi bán rẻ, những lời nhắc nhở thường xuyên của thầy giám thị Argus Filch, lịch tập dượt của đội Quidditch, lời rao đổi chác với người khác mấy tấm thẻ Nhái Sôcôla, quảng cáo mới tìm người thử nghiệm của hai anh em sinh đôi nhà Weasley, lịch những ngày cuối tuần được phép đi chơi làng Hogsmeade, và rao vặt tìm của rơi. Tấm bảng thông báo mới được in bằng mẫu tự đen to tổ bố và có một con dấu đóng trông rất ư trịnh trọng ở cuối bảng thông báo bên cạnh một chữ ký ngoằn nghèo tinh xảo.
THEO LỆNH CỦA Thanh Tra Tối Cao Trường Hogwarts
Tất cả tổ chức, hội đoàn, đội, nhóm, và câu lạc bộ từ nay đều phải được giải tán.
Một Tổ chức, hội đoàn, đội, nhóm, và câu lạc bộ được định nghĩa ở đây là một sự tụ tập thường xuyên của từ ba học sinh trở lên.
Giấy phép tái lập có thể xin ở Thanh tra Tối cao (Giáo sư Umbridge).
Không một Tổ chức, hội đoàn, đội, nhóm, và câu lạc bộ học sinh nào được phép tồn tại mà không được Thanh tra Tối cao biết đến và chấp nhận.
Bất cứ học sinh nào bị phát hiện đã thành lập, hay thuộc về, một Tổ chức, hội đoàn, đội, nhóm, và câu lạc bộ không được phê chuẩn của Thanh tra Tối cao sẽ bị đuổi học.
Thông báo trên phù hợp với tinh thần nội dung Đạo luật Giáo dục số Hai mươi bốn.
Đã ký:
Dolore Jane Umbridge
Thanh tra Tối cao
Harry và Ron nhóng đọc cái thông báo qua đầu của một nhóm vài ba học sinh năm thứ hai trông có vẻ lo âu. Một đứa trong nhóm này hỏi bạn nó:
– Có nghĩa là họ sẽ dẹp tiệm luôn Câu lạc bộ Yêu Thạch sao?
Ron đáp không được minh bạch cho lắm:
– Anh đoán là các em sẽ không có vấn đề gì với Câu lạc bộ Yêu Thạch đâu.
Bọn học sinh năm thứ hai lật đật đi rồi, Ron nói với Harry:
– Nhưng mình không tin là tụi mình được may mắn như tụi nó, bồ có tin không?
Harry đang đọc kỹ lại cái thông báo một lần nữa. Niềm hạnh phúc vốn tràn ngập tâm hồn nó từ hôm thứ bảy đến giờ bỗng tiêu ma. Trong lòng nó bây giờ trào dâng một cơn phẫn nộ.
Hai bàn tay co lại thành nắm đấm, nó nói:
– Đây không phải là ngẫu nhiên. Mụ ấy biết.
Ron nói ngay:
– Mụ không thể biết đâu.
– Có kẻ nghe lén trong quán. Và tụi mình hãy nhìn thẳng vào vấn đề đi, tụi mình đâu biết được có bao nhiêu trong số những người có mặt ở đó là đáng tin cậy… Bất cứ ai trong số họ cũng đều có thể trở mặt mà đi ton hót với mụ Umbridge…
Vậy mà nó cứ tưởng bọn chúng tin tưởng nó, thậm chí tưởng bở là chúng ngưỡng mộ nó nữa chứ…
Dộng nắm đấm vô bàn tay của mình, Ron nói ngay:
– Zacharia Smith! Chính nó, hoặc là… Mình nghĩ thằng Michael Corner cũng có vẻ mặt xảo quyệt lắm…
Harry ngoái đầu lại nhìn về phía cửa phòng ngủ của nữ sinh, nói:
– Mình thắc mắc là Hermione đã xem thông báo này chưa?
– Tụi mình đi nói cho nó biết đi!
Ron nói ngay và lao tới trước, kéo cánh cửa mở ra, và bắt đầu trèo lên cái đầu thang xoắn.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph17-2.jpg
… mấy bậc thang hè nhau chảy nhão ra để làm thành một cái cầu tuột bằng đá nhẵn thín trơn lùi
Nó chỉ mới leo lên được tới bậc thang thứ sáu thì sự cố xảy ra. Một âm thanh bể lỗ tai vang lên nghe như tiếng còi xe ô tô rền rĩ, và mấy bậc thang hè nhau chảy nhão ra để làm thành một cái cầu tuột bằng đá nhẵn thín trơn lùi. Ron chỉ cố chạy được vài tích tắc ngắn ngủi, hai tay quơ quào loạn xạ trong không trung như chong chóng cối xay gió, rồi sau đó nó bật ngửa ra sau, té chổng kềnh, lăn quay xuống cái cầu tuột mới được tạo ra, kết thúc bằng thế nằm sóng sượt ngay bên cạnh chân của Harry.
Harry kéo Ron đứng lên, ráng hết sức nhịn cười. Nó nói:
– Ơ… chắc là tụi mình không được phép đi lên phòng ngủ của tụi con gái.
Vừa lúc đó có hai cô nàng năm thứ tư hí hửng lao tuột xuống cái đầu tuột bằng đá. Hai cô đứng lên liếc mắt đưa tình với Ron và Harry, cười khúc kha khúc khích.
– Oái, ai vừa định leo lên cầu thang vậy?
– Tôi.
Ron đáp, vẫn còn bị te tua ê chề.
– Tôi không biết là có cái vụ tuột dài này,.
Khi hai cô gái đã đi về phía cái lỗ chân dung, vẫn rúc rích cười như phát khùng, Ron nói thêm với Harry:
– Chẳng công bằng chút nào hết! Hermione thì được phép vô phòng ngủ của tụi mình, vậy thì tại sao tụi mình lại bị cấm cửa…
Hermione vừa tuột xuống gần như ngay trên tấm thảm trước mặt Ron và Harry, và đang lồm cồm đứng dậy. Cô nàng nói:
– Ôi, đó là một nội qui xưa lắc xưa lơ. Nhưng mà trong cuốn Hogwarts, Một Lịch Sử có ghi là những người sáng lập trường cho rằng con trai thì không đáng tin tưởng bằng con gái. Dù sao đi nữa, có chuyện gì mà hai bồ định đột nhập khuê phòng của tụi mình hử?
Ron kéo Hermione đi về phía tấm bảng thông báo.
– Có chuyện cần gặp bồ… xem cái này đi!
Đôi mắt Hermione lướt nhanh xuống cái thông báo. Nét mặt cô nàng rắn đanh lại như đá.
Ron tức tối nó:
– Chắc hẳn là đã có đứa đi ton hót với mụ ta.
Hermione nói bằng một giọng khe khẽ:
– Tụi nó không thể làm được.
Ron nói:
– Bồ ngay thơ quá! Bồ cứ nghĩ thế bởi vì bồ là người trọng danh dự và đáng tin cậy…
Hermione vẫn khăng khăng:
– Không. Tụi nó không thể làm được bởi vì mình đã ếm một bùa độc lên tấm giấy da mà tất cả tụi mình đã ký tên lên đó. Hãy tin mình, nếu có đứa nào phản phé đi ton hót với mụ Umbridge, tụi mình sẽ biết đích xác kẻ đó là ai và kẻ đó sẽ phải thực sự ăn năn hối hận.
Ron hăm hở nói:
– À, nó như thế này, nó sẽ kinh hoàng đến nỗi so ra mấy cái mụn của Eloise Midgen chỉ là hai nốt tàn nhanh xinh xắn. Tụi mình đi thôi, xuống dưới phòng ăn sáng coi những người khác nghĩ sao… Mình thắc mắc là cái thông báo này có được dán lên trong tất cả các Nhà không?
Sự thể rõ ràng ngay tức thì khi tụi nó bước vào Đại Sảnh đường, rằng cái bảng thông báo của giáo sư Umbridge không chỉ xuất hiện ở Tháp Gryffindor mà thôi. một sự bàn tán huyên náo phi thường, cùng một sự chuyển động loăng quăng quá đáng diễn ra trong Đại Sảnh đường, bởi vì ai ai cũng nhốn nháo đi lên đi xuống mấy dãy bàn hỏi han trao đổi ý kiến về cái mà họ vừa mới đọc được. Harry, Ron và Hermione vừa mới ngồi xuống ghế thì Neville, Dean, Fred, George, và Ginny đã ùa tới bu quanh của tụi nó.
– Mấy bồ có thấy nó không?
– Bồ có nghĩ là mụ ta biết không?
– Bồ định sẽ làm gì?
Tất cả tụi nó đều nhìn Harry. Nó liếc mắt nhìn quanh để biết chắc là không cp1 thầy cô giáo nào đi đứng gần tụi nó. Rồi nó nói khẽ:
– Dĩ nhiên là dù thế nào nữa đi tụi mình vẫn tiến hành.
George cười tươi rói và đấm thùm thụp lên cánh tay Harry:
– Tụi này đã biết trước là em sẽ nói vậy.
Fred nhìn Ron và Hermione với vẻ châm chọc, hỏi:
– Quí vị Huynh trưởng cũng nói vậy chứ?
Hermione nói giọng mát mẻ:
– Dĩ nhiên.
Ron ngoái đầu ngó qua vai, nói:
– Ernie và Hannah tới rồi kìa. Cả mấy thằng cha Ravenclaw và Smith và không ai coi bộ tí vết khả nghi nào trên mặt hết.
Hermione trông có vẻ lo sợ.
– Đừng bận tâm đến vết viết lúc này, mấy đứa ngu không thể kéo tới đây vào lúc này đâu, như vậy sẽ rất lộ liễu… Ngồi xuống đi!
Cô nàng nói to với Ernie và Hannad, ra dấu như điên cho tụi nó quay lại dãy bàn của nhà Hufflepuff.
– Lát nữa! Tụi này… sẽ… sẽ… nói… với… mấy bồ… sau!
Ginny mất hết kiên nhẫn, tự lách mình ra khỏi băng ghế.
– Em sẽ đi bảo Michael, đồ ngu, thiệt tình…
Cô bé vội vã đi về phía dãy bàn nhà Ravenclaw, Harry nhìn theo hướng Ginny đi. Cho đang ngồi cách đó không xa, nói chuyện với cô bạn tóc quăn mà Cho đã rủ đi cùng đến quán Đầu Heo. Liệu thông báo của mụ Umbridge có khiến cho cô nàng sợ không dám đi gặp tụi nó một lần nữa không?
Nhưng ảnh hưởng chấn động của cái bảng thông báo chỉ được cảm nhận một cách đầ đủ hoàn toàn khi tụi nó rời khỏi Đại Sảnh đường để đến lớp học Lịch sử Pháp thuật.
– Harry! Ron!
Đó là tiếng kêu của Angeline, và cô nàng đang hối hả chạy về phía tụi nó với vẻ mặt hết sức tuyệt vọng.
Khi Angeline đến đủ gần để nghe nó, Harry nói:
– Không sao đâu. Tụi mình vẫn sẽ…
Angeline nói át lời Harry:
– Mấy bồ có nhận ra là mụ ta gom luôn cả Quidditch vô đó không? Tụi mình sẽ phải đi xin phép để thành lập lại đội Gryffindor!
Harry kêu lên:
– Cái gì?
Ron kinh hoảng:
– Không đời nào!
– Mấy bồ đã đọc thông báo rồi đó, nó liệt kê cả đội nữa! Cho nên, Harry, nghe đây tôi nói điều này lần cuối cùng: Làm ơn, làm ơn, đứng có nổi khùng với mụ Umbridge nữa, nếu không mụ sẽ có thể sẽ không cho tụi mình chơi Quidditch luôn!
Angeline trông có vẻ như chỉ chực òa ra khóc, nên Harry nói:
– Được mà, được mà, đừng lo, tôi sẽ cư xử phải phép…
Khi tụi nó bắt đầu đến lớp thầy Binns, Ron nói một cách quả quyết.
– Mình cá là mụ Umbridge đang ở trong lớp Lịch sử Pháp thuật. Mụ chưa dự giờ kiểm tra thầy Binns… mình dám cá bất cứ thứ gì là mụ ta đang ở đó…
Nhưng nó bé cái nhầm. Giáo sư duy nhất ở trong lớp học khi tụi nó bước vô là giáo sư Binns, như thường lệ thầy đang trôi lơ lửng cách mặt ghế chừng một phân hay cỡ đó và đang chuẩn bị tiếp cuộc độc thoại triền miên về chiến tranh của bọn khổng lồ. Harry thậm chí không cần cố gắng theo dõi những gì thầy nói trong ngày hôm nay; nó vơ vẩn viết nguệch ngoạc không đâu lên tấm giấy da, phớt lờ những cú huých bằng cùi chỏ và những cái quắc mắt thường trực của Hermione, cho đến khi một cú thúc đặc biệt đau điếng vô be sườn nó khiến nó ngước nhìn lên tức giận.
– Cái gì?
Hermione chỉ về phía cửa sổ. Harry nhìn quanh. Hedwig đang đậu trên cái gờ hẹp bên ngoài cửa sổ, nhìn chòng chọc Harry qua lớp kính dày cui, có một lá thư được cột chặt vô chân của nó. Harry không thể nào hiểu nổi; tụi nó vừa mới ăn điểm tâm xong, mắc cái gì mà con Hedwig không đưa thư vào lúc đó, như thường lệ? Nhiều đứa trong lớp cũng đang chỉ chỏ cho nhau xem con Hedwig.
Harry nghe Lavender thở dài nói với Parvati:
– Ôi, mình luôn luôn yêu mến con cú đó, nó xinh đẹp làm sao đâu!
Harry liếc nhìn giáo sư Binns, thầy vẫn tiếp tục cắm cúi đọc những lời ghi chép của mình, hoàn toàn thanh thản, không hề ý thức sự chú ý của học trò trong lớp dành cho thầy lúc này thậm chí còn ít hơn bình thường. Harry lặng lẽ rời khỏi ghế, cúi lom khom đi vội vàng dọc theo dãy bàn đến bên cửa sổ, rồi nó đẩy nhẹ cái then gài cửa sổ, từ từ mở cánh cửa ra.
Harry tưởng đâu Hedwig sẽ giơ chân ra để nó có thể gỡ lấy lá thư rồi bay về Nhà Bưu Cú. Nhưng đúng lúc cánh cửa sổ vừa mở ra vừa đủ rộng, thì con Hedwig cà nhắc nhảy vô trong phòng, rúc lên một cách buồn thảm.
Harry vừa lo lắng liếc chừng giáo sư Binns vừa đóng cửa sổ lại, rồi lại cúi lom khom thật thấp đi thật nhanh về chỗ ngồi với con Hedwig đậu trên vai. Nó ngồi lại xuống ghế, và một trong hai cánh của con cú bị tréo một góc kỳ cục.
Cúi thấp đầu nó trên con mình con cú, Harry thì thầm:
– Nó bị thương rồi!
Hermione và Ron chồm tới gần hơn; Hermione thậm chí phải buông cây viết lông xuống.
– Coi nè… cánh của nó bị làm sao ấy…
Hedwig đang run bây bẩy; khi Harry vừa sờ vào cánh, con cú giật nảy mình yếu ớt, tất cả lông của nó đều dựng đứng lên như thể nó tự thổi phồng mình lên, và nhìn Harry đầy vẻ trách móc.
– Thưa giáo sư Binns.
Harry nói to, và mọi người trong lớp đều quay lại nhìn nó.
– Thưa thầy, con cảm thấy không được khỏe.
Giáo sư Binns nhướn đôi mắt khỏi mấy cuốn sổ của thầy, khi thấy gian phòng trước mắt ông đầy người.
Thầy nhắc lại một cách mơ hồ:
– Không được khoẻ?
Harry đứng lên, giấu con Hedwig đằng sau lưng, giọng nói khẳng định:
– Không khỏe chút nào ạ. Cho nên con nghĩ con cần đi bệnh thất.
Giáo sư Binns rõ ràng là rất ư bất ngờ, vô phương đối phó.
– Ừ, phải… ừ… bệnh thất… Ừ, vậy… trò cút đi… Quỉ sứ…
Khi đã ra khỏi phòng rồi, Harry đặt Hedwig trở lại lên vai nó và hối hả chạy ngược lên hành lang, chỉ ngừng một chút để suy nghĩ sau khi đã xa khuất cánh cửa phòng học của thầy Binns. Người mà nó lựa chọn trước tiên để cứu chữa cho con Hedwig dĩ nhiên là lão Hagrid, nhưng bởi vì nó không thể biết bây giờ lão Hagrid ở đâu, sự lựa chọn duy nhất còn lại của nó là tìm giáo sư Grubbly-Plank và hy vọng bà sẽ giúp được.
Nó thò đầu ra ngoài một khung cửa sổ, chịu đựng cơn gió hung hãn, để quan sát sân trường. Không thấy bóng dáng của bà Grubbly-Plank ở đâu quanh căn chòi của lão Hagrid. Nếu bà không đang bận đứng lớp thì có lẽ bà đang ở trong phòng giáo ban. Nó bắt đầu chân xuống cầu thang, con Hedwig rúc lên một cách yếu ớt khi bị lắc lư trên vai Harry.
Hai tượng thú đầu người bằng đá gác hai bên cửa phòng giáo ban. Khi Harry đến gần, một trong hai bức tượng thốt lên giọng rầu rầu:
– Lẽ ra trò phải ở trong lớp, nhóc Jim ạ.
Harry nói:
– Có chuyện khẩn cấp?
Tượng đá kia cất giọng eo éo:
– Oáôôôiii, khẩn cấp hả? Ái chà, vậy mình lãnh đúng trách nhiệm, phải không?
Harry gõ cửa; nó nghe tiếng bước chân, rồi cánh cửa mở ra, và nó thấy mình đối diện với giáo sư McGonagall.
Đôi gọng kính vuông vức của bà nhá lên một cách cảnh giác, bà nói ngay:
– Trò đừng để bị cấm túc nữa chứ!
Harry hấp tấp đáp:
– Thưa cô, không ạ.
– Vậy thì tại sao trò lại ra khỏi lớp học?
Tượng mình thú đầu người thứ hai nói giọng cạnh khóe:
– Hiển nhiên là phải có chuyện khẩn cấp chứ!
Harry giải thích:
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph17-3.jpg
“Con đi tìm giáo sư Grubbly-Plank. Con cú của con, nó bị thương.”
– Con đi tìm giáo sư Grubbly-Plank. Con cú của con, nó bị thương.
– Trò nói là con cú bị thương à?
Giáo sư Grubbly-Plank xuất hiện đằng sau vai của giáo sư McGonagall, bà đang hút một ống điếu và cầm một tờ Nhật Báo Tiên Tri.
Harry thận trọng đỡ con Hedwig ra khỏi vai nó, nói:
– Dạ, nó xuất hiện sau mấy con bưu cú khác và cánh nó kỳ cục hết sức, cô coi nè…
Giáo sư Grubbly-Plank ngậm chắc ống điếu giữa hai hàm răng rồi đón nhận con Hedwig từ tay Harry trong khi giáo sư McGonagall đứng quan sát.
– Hừm.
Giáo sư Grubbly-Plank nói, ống điếu của bà đánh đòng đưa nhè nhẹ.
– Có vẻ như nó bị tấn công. Không thể nghĩ ra được cái gì đã gây nên nông nỗi này, mặc dù… Cốt Mã Khuyên dĩ nhiên đôi khi cũng săn đuổi chim chóc, nhưng ông Hagrid đã huấn luyện Cốt Mã Khuyên rất thuần thục không phạm đến cú…
Harry không biết và cũng không bận tâm Cốt Mã Khuyên là con gì, nó chỉ muốn biết là Hedwig rồi sẽ lành mạnh trở lại. Tuy nhiên giáo sư McGonagall đột ngột hỏi Harry:
– Trò có biết con cú này đã đi bao xa không, Potter?
Harry đáp:
– Dạ… con nghĩ là từ Luân Đôn.
Nó loáng gặp cái nhìn của bà, và căn cứ vào đôi chân mày của bà nhíu lại đến dính liền nhau ở giữa trán, nó biết là bà hiểu “Luân Đôn” có nghĩ là “số mười hai, quảng trường Grimmaul”.
Giáo sư Grubbly-Plank rút từ trong túi áo chùng của bà ra một cái mắt kiếng độc nhỡn rồi ráp nó vô con mắt của bà để khám tỉ mỉ cánh của con Hedwig. Bà nói:
– Potter à, nếu trò để nó lại cho tôi thì tôi có thể chữa trị được. Dù sao đi nữa thì nó cũng không nên bay những quãng đường xa như vậy trong ít ngày.
– Dạ… phải… Cám ơn cô.
Harry ấp úng nói đúng lúc chuông reo báo hiệu giờ nghỉ giải lao.
– Không có chi.
Giáo sư Grubbly-Plank nói cụt ngủn, quay lưng lại, đi trở vào phòng giáo ban.
Giáo sư McGonagall kêu lên:
– Chờ một chút, trời ơi, quỷ thần ơi! Lá thư của Potter!
– Ô… dạ!
Harry kêu lên, trong lúc quá khẩn cấp nó đã quên béng đi cuộn giấy da cột vô chân con Hedwig. Giáo sư Grubbly-Plank đưa lá thư cho Harry rồi mang theo con Hedwig biến mất vào phòng giáo ban. Con Hedwig đăm đăm nhìn Harry như thể không tin nổi là Harry có thể giao nó vô tay người khác như thế này.
Harry quay đi, cảm thấy hơi có lỗi với con cú, nhưng giáo sư gọi nó lại.
– Potter!
– Dạ, thưa giáo sư?
Bà ngó lên liếc xuống hành lang; ở cả hai hướng đều có học sinh đang đi lại.
Bà bèn nói nhanh và khẽ, hai mắt ngó chằm chằm cuộn giấy da trong tay Harry:
– Hãy ghi trong đầu rằng những kênh liên lạc ra vào trường Hogwarts đều có thể bị theo dõi, hiểu không?
– Dạ, con…
Harry ấp úng nói, nhưng một bầy học sinh kéo nhau đi rần rần trong hành lang tới gần sát bên nó rồi. Giáo sư McGonagall nhẹ gật đầu với Harry rồi rút lui vào phòng giáo ban, để mặc nó chen lấn với đám đông mà ra tới sân trường. Ở đó nó nhận ra Ron và Hermione đã đứng sẵn trong một góc có mái che, cổ áo khoác bẻ lật lên để chống gió. Trong khi Harry bước hấp tấp về phía hai người bạn, nó xé cuộn giấy da để mở bức thư ra và chỉ thấy trong thư vỏn vẹn có sáu từ:
Hôm nay, cùng giờ, cùng nơi.
Khi Harry đi tới gần hai đứa, vừa đủ để nghe, Hermione lo lắng hỏi ngay:
– Hedwig có sao không?
Ron hỏi:
– Bồ đem nó đi đâu rồi?
Harry đáp:
– Đến chỗ cô Grubbly-Plank. Mình mới gặp cô McGonagall… Nghe này…
Rồi Harry kể lại cho Ron và Hermione nghe những gì giáo sư McGonagall đã nói. Nó hết sức ngạc nhiên khi thấy cả hai đứa bạn nó không hề bị bất ngờ gì ráo; ngược lại, tụi nó còn trao đổi với nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa.
Harry hết nhìn từ Ron sang Hermione rồi lại nhìn từ Hermione sang Ron.
– Chuyện gì vậy?
– À, mình vừa mới nói Ron… nếu có ai đó theo dõi Hedwig thì sao nhỉ? Mình muốn nói là Hedwig chưa từng bị thương trong những chuyến bay trước đây, đúng không?
Ron lấy lá thư trong tay Harry, nói:
– Đằng nào đi nữa thì để coi thư do ai gởi cái đã.
Harry nói khẽ:
– Khụt Khịt.
– “Cùng giờ, cùng nơi”? Có nghĩa là ở cái lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung à?
Hermione cũng đọc bức thư, nói:
– Rõ quá đi rồi!
Cô nàng có vẻ khó chịu:
– Mình chỉ hy vọng không có ai khác đã đọc lá thư này…
Harry cố gắng tự thuyết phục nó cũng bằng như thuyết phục Hermione:
– Nhưng lá thư vẫn còn dấu niêm phong và mọi thứ. Mà sẽ không ai hiểu được ý nghĩa của cái thư đâu, nếu họ không biết chỗ tụi mình đã nói chuyện với chú ầy lần trước, đúng không?
– Mình không biết.
Hermione nói giọng đầy lo âu. Cô nàng lẳng cái cặp lên vai khi chuông reo.
– Niêm phong lại cuộn thư bằng pháp thuật thì chẳng có gì là đặc biệt khó hết… Và nếu có bất cứ ai canh gác hệ thống Floo… nhưng mà ngay cả nếu hệ thống Floo không bị theo dõi, thì mình thiệt tình cũng không thấy có cách nào khuyên được cho chú ấy đừng đến!
Tụi nó lê bước đi xuống mấy bậc thềm đá để đến tầng hầm học môn Độc dược, cả ba đều chìm đắm trong suy tư; nhưng vừa mới đến chân cầu thang, thì giọng nói của Draco Malfoy bỗng kéo tụi nó trở lại với thực tế. Malfoy đang đứng ngay bên ngoài cửa lớp học của thầy Snape, phe phẩy một miếng giấy da trông giống như công văn và nói lớn hơn mức cần thiết để cho bọn Harry có thể nghe hết từng lời.
– Ừ, việc đầu tiên sáng nay là tao đến xin và cô Umbridge đã cho đội Quidditch Slytherin giấy phép tiếp tục chơi bóng ngay tức thì. Thì, cũng tất nhiên thôi, ý tao nói là, cổ biết ba tao rõ lắm, ổng hay ra vô Bộ Pháp Thuật… để coi liệu bọn Gryffindor có được phép tiếp tục chơi nữa không, kể cũng thú vị há?
Cả Ron và Harry đều đang ngó Malfoy, mặt mũi tụi nó đằng đằng sát khí và nắm chặt nắm tay. Hermione thì thầm như van xin Harry và Ron:
– Đừng nổi nóng. Nó chỉ mong có vậy thôi mà…
Cất cao giọng thêm một chút nữa, liếc con mắt xám, lóe sáng ác ý về phía Ron và Harry, Malfoy lại nói:
– Tao muốn nói, nếu đây là vấn đề quen biết với Bộ Pháp Thuật, thì tao cho là tụi nó không gặp may rồi… Theo như những điều ba nói thì họ đã kiếm cớ đuổi cổ lão Arthur Weasley từ nhiều năm nay rồi… Còn thằng Potter… Ba tao nói sớm muộn gì Bộ Pháp Thuật cũng tống nó vô nhà thương thánh Mungo… hình như ở đó có một khu đặc biệt dành cho mấy đứa bị loạn óc vì pháp thuật…
Malfoy tạo ra một vẻ mặt hết sức lố bịch, miệng thì bành ra rộng hoác, còn mắt thì trợn tròn đảo quanh. Crabbe và Goyle bật ra tiếng cười hinh híc thường lệ, Pansy Parkinson thì ré lên một cách khoái trá.
Bỗng một cái gì đó tông mạnh vô vai Harry khiến nó ngã qua một bên. Phải nửa giây sau Harry mới nhận ra, đó chính là Neville, vừa xông qua mặt nó, đâm đầu vào thẳng vào Malfoy.
– Neville! Đừng!
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph17-4.jpg
Harry nhào vô Neville, tìm cách quàng một cánh tay qua cổ Neville
Harry nhảy vọt tới trước, nắm chặt lưng áo thụng của Neville; Neville vùng vẫy như điên, nắm tay quơ loạn xạ, cố liều mà túm cho được Malfoy; trong lúc đó Malfoy có vẻ cực kỳ sửng sốt.
– Giúp mình với!
Harry nhào vô Neville, tìm cách quàng một cánh tay qua cổ Neville mà kéo nó lùi trở lại, cách xa bọn Slytherin. Crabbe và Goyle lúc này đã gồng cánh tay của chúng lên, bước tới che chắn phía trước Malfoy, sẵn sàng đánh nhau. Ron vội vã chạy tới trước, nắm chặt hai cánh tay của Neville; rồi nó cùng với Harry hè nhau mới lôi được Neville trở lại phòng tuyến của nhà Gryffindor. Gương mặt của Neville đỏ tía; cánh tay Harry chèn ép trên cổ họng khiến cho lời nói của nó trở thành khó hiểu, chỉ còn là những tiếng kỳ quặc rời rạc:
– Không… mắc cười… đừng… Mungo… cho nó… biết mặt…
Cánh cửa căn hầm mở ra. Thầy Snape xuất hiện ở cửa phòng học. Đôi mắt đen của thầy quét lên chỗ học sinh nhà Gryffindor đang sắp hàng và dừng lại ở điểm mà Harry và Ron đang vật lộn với Neville.
– Đánh nhau hả, Potter, Weasley, Longbottom?
Giọng lạnh lùng nhạo báng của thầy Snape vang lên.
– Trừ nhà Gryffindor mười điểm. Thả Longbottom ra, Potter, nếu không sẽ bị cấm túc. Tất cả các trò, vô lớp.
Harry thả Neville ra. Cậu bé đứng thở hổn hển và trừng mắt nhìn Harry.
Harry lượm cặp sách của mình lên, thở hổn hển:
– Mình phải ngăn bồ lại, nếu không thì Crabbe và Goyle sẽ xé xác bồ ra thành mảnh.
Neville không nói gì, nó chỉ quơ lấy cái cặp mình rồi lê bước vô lớp học trong căn hầm ngục. Bọn Harry đi theo sau Neville, Ron chậm rãi nói:
– Nhân danh quỷ thần, chuyện đó là sao?
Harry không trả lời. Nó biết chính xác tại sao đề tài những người bị nhốt vô bệnh viện Thánh Mungo do bộ não bị phép thuật làm tổn thương lại khiến Neville đau khổ cùng cực như vậy, nhưng nó đã thề với cười Dumbledore là nó sẽ không nói cho ai biết bí mật của Neville. Ngay cả Neville cũng không biết là Harry biết bí mật của nó.
Harry, Ron và Hermione ngồi xuống chỗ ngồi thường lệ của tụi nó ở cuối lớp học rồi lấy ra giấy da, viết lông ngỗng, và quyển sách Một Ngàn Loại Nấm và Thảo Dược Huyền Bí. Xung quanh, cả lớp đang rù rì bàn tán về hành động vừa rồi của Neville, nhưng khi thầy Snape đóng sập cánh cửa căn hầm gây ra một tiếng động vang vọng thì mọi người im re ngay tức khắc.
Vẫn bằng giọng trầm nhỏ nghe như giễu cợt, thầy Snape nói:
– Các trò chú ý là chúng ta có một vị khách dự giờ với chúng ta hôm nay.
Thầy ra dấu về phía góc hầm âm u, và Harry nhìn thấy giáo sư Umbridge đang ngồi đó với tấm bìa kẹp hồ sơ để sẵn trên đầu gối. Nó đưa mắt nhìn sang Ron và Hermione ngồi bên cạnh, chân mày nhướn cao lên. Thầy Snape và bà Umbridge, hai thầy bà mà nó ghét nhất trần ai… kể cũng khó quyết định là nó muốn cho người nào chiến thắng người nào.
– Hôm nay chúng ta tiếp tục với những Dung dịch Tăng lực, các trò sẽ thấy hỗn dược mà các trò để lại trong buổi học trước, nếu được pha chế tốt thì chúng hẳn là đã đạt đúng cường độ trong suốt kỳ nghỉ cuối tuần… Lời hướng dẫn…
Thầy Snape phẩy cây đũa phép một cái.
– … ở trên bảng. Tiến hành.
giáo sư Umbridge dành nửa giờ đầu buổi học ghi ghi chép chép trong cái góc của bà. Harry vì chú ý nghe hóng những câu bà Umbridge hỏi thầy Snape, quá chú ý, đến nỗi nó lại một lần nữa đâm ra đâm ra cẩu thả với món độc dược của mình.
– Harry, Máu rồng lửa, chứ không phải nước trái lựu!
Hermione kêu lên, nắm lấy cổ tay Harry để ngăn nó cho thêm nguyên liệu tầm bậy lần thứ ba.
Harry ậm ờ đáp:
– Ờ há!
Nó đặt cái chai xuống rồi tiếp tục ngó về phía góc hầm. Bà Umbridge đã đứng dậy.
– A!
Harry reo lên khe khẽ khi bà ta sải bước đi giữa hai hàng bàng ghế học sinh để tiến về phía thầy Snape, lúc này thầy đang cúi xuống xem xét cái vạt của Dean Thomas.
– Chà, trình độ lớp học dường như hơi cao cho các trò.
Bà Umbridge lách chách nói từ đằng sau lưng thầy Snape.
– Tuy nhiên tôi muốn đặt vấn đề là liệu có thích hợp kliệu có thích hợp không khi dạy chúng một thứ độc dược như Dung dịch Tăng lực. Tôi nghĩ Bộ Pháp Thuật sẽ hài lòng hơn nếu loại bỏ bài học đó ra khỏi chương trình học.
Thầy Snape từ từ đứng thẳng người lên và quay lại nhìn bà Umbridge.
– Nào… thầy đã dạy ở trường Hogwarts bao lâu rồi?
Bà Umbridge hỏi, cây viết lông ngỗng của bà đĩnh đạc ngự trên tấm bìa kẹp hồ sơ. Thầy Snape đáp:
– Mười bốn năm.
Vẻ mặt của thầy thật khó hiểu. Harry vừa chăm chú quan sát thầy vừa nhễu thêm vài giọt vô món thuốc nó đang bào chế, dung dịch kêu xì một tiếng rồi chuyển từ màu ngọc lam sang màu cam.
Giáo sư Umbridge tiếp tục hỏi thầy Snape:
– Tôi tưởng thầy nộp đơn xin dạy môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám thì phải?
Thầy Snape lặng lẽ đáp:
– Phải.
– Nhưng thầy đã không Đào Hồng toại nguyện.
Môi thầy Snape cong lên:
– Rõ là như vậy.
Giáo sư Umbridge hí hoáy ghi chú trên tấm bìa kẹp hồ sơ của bà.
– Và tôi được biết là từ khi thầy mới về trường Hogwarts cho đến bây giờ thầy vẫn tiếp tục đều đặn nộp đơn xin dạy môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám?
– Phải.
Thầy Snape nói nhỏ, hầu như không nhúc nhích đến làn môi của thầy. Trông thầy giận hết chỗ nói.
Bà Umbridge lại hỏi:
– Thế thầy có biết vì sao mà ông Dumbledore cứ kiên quyết từ chối bổ nhiệm thầy dạy môn đó không?
Thầy Snape đáp nhát gừng:
– Tôi đề nghị cô hỏi cụ ấy.
Bà Umbridge nở một nụ cười ngọt ngào, nói:
– Ồ, tôi sẽ hỏi.
Đôi mắt đen của thầy Snape nheo lại, thầy hỏi:
– Làm thế có xác đáng không?
– Ồ, có chứ.
Bà Umbridge nói.
– Có đấy, Bộ Pháp Thuật muốn có một sự hiểu biết thấu đáo về… ờ… lý lịch của các giáo viên…
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph17-5.jpg
Món này đang vón cục lại một cách tàn nhẫn và bốc lên cái mùi thúi hoắc của cao su bị cháy khét
Bà quay đi, bước về phía Pansy Parkinson và bắt đầu chất vấn cô nàng này về bài học. Thầy Snape quay nhìn về phía Harry và ánh mắt hai người gặp nhau trong một giây. Harry vội vàng ngó xuống món thuốc của nó, món này đang vón cục lại một cách tàn nhẫn và bốc lên cái mùi thúi hoắc của cao su bị cháy khét.
– Thế thì điểm 0 một lần nữa, Potter.
Thầy Snape nham hiểm nói, thuận tay làm sạch bách cái vạc của Harry bằng một nhát phẩy cây đũa phép hết sức nhẹ nhàng.
– Trò sẽ viết cho tôi một bài luận văn về thành phần dược liệu chính xác để pha chế độc dược này, chỉ ra tại sao trò làm sai và làm sai như thế nào, nộp cho tôi vào buổi học kế tiếp, trò có hiểu không?
– Dạ.
Harry đáp một cách tức tối.
Thầy Snape đã giao bài tập về nhà làm cho tụi nó rồi, và nó còn phải tập dượt Quidditch vào chiều nay nữa; cơ sự này có nghĩa là lại thêm hai đêm thức trắng nữa. Khó mà tin rằng nó đã cảm thấy vô cùng vui vẻ khi thức dậy sáng nay. Giờ đây nó chỉ cảm thấy một mong mỏi tha thiết sao cho ngày hôm nay qua đi càng nhanh càng tốt.
Khi tụi nó lại đứng chơi ngoài sân trường sau bữa ăn trưa, gió lùa qua lai áo chùng và vành nón, Harry rầu rĩ nói:
– Có lẽ mình phải lặn giờ Chiêm tinh thôi. Mình sẽ giả đò bệnh rồi làm bài tập thầy Snape giao thay vì học Chiêm tinh, như vầy mình khỏi phải thức tới nửa đêm…
Hermione nghiêm khắc nói:
– Bồ không thể cúp giờ Chiêm tinh đâu!
Ron nói giọng phẫn nộ:
– Nghe ai đang nói lìa, chính bồ bước ra khỏi lớp Chiêm tinh nhé, bồ ghét cô Trelawney!
Hermione nói giọng trịch trượng:
– Mình không ghét cô ấy. Mình chỉ nghĩ cô ta là một cô giáo cực kỳ kinh khủng và là một mụ già bịp bợm thực sự… nhưng Harry đã bỏ buổi học Lịch sử Pháp thuật rồi, và mình không muốn bạn ấy cúp thêm buổi học nào nữa trong ngày hôm nay!
Điều này đúng quá nên không thể phớt lờ được, vậy là nửa giờ sau Harry ngồi vô chỗ của nó trong không khí nóng bức nồng nặc mùi nước hoa của phòng học môn Chiêm tinh, cảm thấy giận dỗi hết thảy mọi người. Giáo sư Trelawney lại đang phân phát mấy cuốn Sấm Mộng; nó thấy thà hành xác làm bài luận văn thầy Snape phạt nó còn đỡ khổ hơn nhiều so với việc phải ngồi đây cố gắng tìm ra ý nghĩa của một đống chiêm bao bịa đặt.
Tuy nhiên, có vẻ như nó không phải là người duy nhất quạu quọ trong lớp học Chiêm tinh. Giáo sư Trelawney liệng mạnh một cuốn Sấm Mộng lên cái bàn, ngay giữa Ron và Harry rồi quay phắt đi, môi bà bĩu ra; bà lại ném một cuốn Sấm Mộng khác cho Seamus và Dean, suýt chút xíu nữa là trúng vô đầu Seamus, rồi bà liệng nốt cuối cùng vô ngực Neville bằng một sức mạnh khiến cho cậu Neville này bật ngửa khỏi cái gối đệm đang ngồi.
Giáo sư Trelawney nói to, giọng cao the thé và có phần bị kích động:
– Thôi, làm đi! Các trò biết phải làm gì! Hay tôi chỉ là một bà giáo không đạt tiêu chuẩn đến nỗi các trò không bao giờ học được cách mở một cuốn sách ra?
Cả lớp học bối rối trố mắt nhìn giáo sư rồi nhìn lẫn nhau. Tuy nhiên Harry nghĩ là nó biết chuyện gì gây ra vụ này. Khi giáo sư Trelawney hối hả bước về cái ghế giáo viên có cái lưng ghế rất cao, đôi mắt to mở thao láo của bà chứa chan nước mắt uất hận, Harry nghiêng đầu, sát vào đầu Ron mà thì thào:
– Mình nghĩ là cô ấy đã nhận được kết quả thanh tra.
– Thưa cô?
Parvati Patil lên tiếng , giọng nghẹn ngào (cô nàng này và Lavender xưa nay luôn luôn ngưỡng mộ giáo sư Trelawney).
– Thưa cô, có… ơ… chuyện gì… sai trái ạ?
– Sai trái ư?
Giáo sư Trelawney kêu lên, giọng thổn thức đầy thương cảm.
– Chắc chắn là không. Ta bị xúc phạm, hẳn nhiên… những luồn lách bóng gió để ngầm hại ta… những lời buộc tội vô căn cứ chĩa vào ta… nhưng không, không có gì sai trái cả, chắc chắn là không…
Bà nấc to lên thổn thức và ngó đi chỗ khác, tránh ánh mắt của Parvati, nước mắt uất ức tuôn ròng ròng dưới cặp mắt kiếng. Bà nức nở:
– Ta không kể lể gì hết đến mười sáu năm phục vụ tận tụy… Rõ ràng đã trôi qua không ai biết đến… Nhưng ta không thể bị xúc phạm, không, không được xúc phạm đến phẩm giá của ta.
Parvati rụt rè hỏi:
– Nhưng thưa giáo sư, ai xúc phạm giáo sư vậy?
– Giới Quyền Uy!
Giáo sư Trelawney nói bằng một giọng rúng động, bi thương, và bí hiểm.
– Phải, những kẻ mắt mũi quá mờ mịt vì Thế tục đến nỗi không thể Thấy như ta Thấy, Biết như ta Biết… Tất nhiên những bậc Tiên tri luôn luôn bị kiêng dè sợ hãi, luôn luôn bị ngược đãi… Đó chính là… hỡi ôi… số phận của chúng ta…
Bà nuốt nước mắt nén khổ đau, nhè nhẹ chậm nước mắt trên đôi gò má ướt nhem bằng đuôi cái khăn quàng, rồi rút từ trong ống tay áo ra một cái khăn tay thêu be bé, bà hỉ thiệt mạnh vô trong cái khăn tay đó, gây nên một âm thanh nghe như tiếng con yêu Peeves búng lưỡi chế nhạo thiên hạ. Ron bật cười khúc khích. Lavender quắc mắt nhìn nó đầy căm phẫn.
Parvati nói:
– Thưa giáo sư, có phải cô muốn nói… đó là điều mà giáo sư Umbridge…
– Đừng nói với ta về mụ đàn bà đó!
Giáo sư Trelawney kêu lên, đứng dật dậy, mấy xâu chuỗi bà đeo rung xủng xoẻng và cặp mắt kính của bà lóe sang.
– Làm ơn tiếp tục công việc của các trò!
Và giáo sư Trelawney dành phần thì giờ còn lại của buổi học để sàng qua sàng lại giữa đám học trò, nước mắt vẫn từ sau cặp mắt kiếng rỉ rả lăn xuống gò má, và bà lẩm bẩm điều gì đó nghe như lời đe dọa thì thầm.
– … có thể chọn ra đi… sự sỉ nhục đó… đang trong thời gian thử thách… rồi chúng ta sẽ thấy… sao mụ ấy dám…
khi gặp lại Hermione trong lớp học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám, Harry nói nhò với cô nàng:
– Bồ và bà Umbridge chí lớn gặp nhau: rõ ràng là bà Umbridge cũng cho giáo sư Trelawney là một mụ già bịp bợm… có vẻ như bà Umbridge đã xếp bà Trelawney vô hàng giáo sư bị quản chế.
Nó đương nói thì bà Umbridge bước vào lớp, đeo cái nơ nhung đen và cái mặt đỏm dáng tự mãn.
– Chào các em.
Lũ học trò ngân nga đều đều:
– Chúng em chào giáo sư Umbridge.
– Hãy vui lòng cất đũa phép đi…
Nhưng lần này thì chẳng nổi lên tiếng lào xào của cử động đồng loạt đáp lại; vì trước đó có ai buồn rút đũa phép ra đâu.
– Hãy lật ra trang ba mươi bốn của quyển Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Vệ và đọc chương ba có tựa là “Về Những Đối phó Không Công kích Trước Tấn Công Pháp Thuật”. Sẽ không…
– … cần nói năng gì nữa!
Harry, Ron và Hermione rù rì với nhau đoạn cuối của điệp khúc.
– Khỏi tập Quidditch!
Angeline nói bằng một giọng trống rỗng khi Harry, Ron và Hermione cùng bước về phòng sinh hoạt chung sau bữa ăn tối hôm đó.
Harry hết sức hãi hùng:
– Nhưng mà tôi đã giữ được bình tĩnh! Tôi không nói gì nữa với bà ấy, Angeline à, tôi thề, tôi…
– Tôi biết, tôi biết…
Angeline khốn khổ nói.
– Bà ấy chỉ nói là bà cần thêm một ít thì giờ để cân nhắc.
Ron tức giận hỏi:
– Cân nhắc cái gì? Bà ấy cho phép đội Slytherin, thì tại sao không cho đội tụi mình?
Nhưng Harry có thể tưởng tượng được bà Umbridge khoái trá nhường nào khi treo nỗi lo sợ lơ lửng trên đầu đội Quidditch Gryffindor, và nó có thể hiểu được dễ dàng tại sao bà ta không muốn buông tay quá sớm cái đòn lo sợ ấy với tụi nó.
Hermione nói:
– Thôi thì, hãy nhìn mặt tích cực của vấn đề vậy – ít nhất thì bây giờ bồ sẽ có thì giờ để làm bài luận văn của thầy Snape!
Harry cắt ngang trong k
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!