Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
Chương 30
Chương 30 – GRAWP
Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán
Câu chuyện về chuyến bay đến với tự do của Fred và George được kể đi kể lại nhiều lần đến nỗi chỉ vài ba ngày sau Harry có thể nói chắc là câu chuyện đó sẽ trở thành chất liệu cho huyền thoại Hogwarts. Trong vòng có một tuần lễ, ngay cả những người đã là nhân chứng cũng thành ra gần như tin chắc rằng họ đã thấy hai anh em sinh đôi bổ nhào xuống từ cây chổi bay mà ném bom mụ Umbridge, trút túi bụi bom phân lên mụ ta trước khi bay vèo ra khỏi cửa. Ngay tức thì, sau khi Fred và George bay đi, đã dậy lên một làn sóng lớn bàn tán về chuyện nhái theo hai anh em ấy, đến nỗi Harry thường xuyên nghe học sinh nói những chuyện như: “Thiệt tình, có những ngày mình cảm thấy chỉ muốn nhảy lên cây chổi mà bay khỏi chỗ này”, hay là “Thêm một buổi học như vậy nữa thì có lẽ mình sẽ làm một Weasley…”
Fred và George đã khiến cho chắc chắn là không ai có thể quên ngay được hai anh chàng. Vì lẽ thứ nhất, hai anh chàng đã không để lại lời hướng dẫn làm sao để dọn dẹp cái vũng lầy bây giờ đang làm ngập ngụa cả hành lang trên tầng lầu thứ năm của dãy nhà phía đông. Mọi người đều chứng kiến mụ Umbridge và thầy Filch đã cố gắng bằng nhiều cách khác nhau để dọn dẹp nó đi nhưng chẳng thành công chút xíu nào. Kết cục khu vực đó được chăng dây thừng rào lại và thầy Filch, nghiến răng một cách giận dữ, bị giao cho nhiệm vụ cáng lũ học sinh ngang qua chỗ đó để đến lớp học của chúng. Harry chắc chắn là các giáo sư như McGonagall hay Flitwick dư sức dọn dẹp mớ bầy hầy ấy trong nháy mắt, nhưng cũng giống như trong vụ Nổ Đùng Vèo Cháy Kịch Liệt của Fred và George trước đây, các giáo sư dường như khoái coi mụ Umbridge tự chiến đấu hơn.
Đã vậy còn hai cái lỗ hình cây chổi bay trên cửa văn phòng của mụ Umbridge, đó là lỗ mà hai cây chổi Quét Sạch của Fred và George đục thủng để xông ra với chủ nhân của chúng. Thầy Filch đã thay cánh cửa mới và dời cây Tia Chớp của Harry xuống tầng hầm, nơi mà theo lời thiên hạ đồn đại thì mụ Umbridge đã phái xuống đó một con quỷ khổng lồ bảo vệ có vũ trang để canh gác. Cho dù vậy, mụ còn lâu mới hết bị điên đầu.
Được tấm gương của Fred và George gợi hứng, một số lớn học sinh giờ đây đang đua tranh chiếm lấy vị trí Tổng-Quậy vừa bị bỏ trống. Bất chấp cánh cửa mới toanh, kẻ nào đó đã xoay sở cách nào đó để thả vô văn phòng mụ Umbridge một con chó săn rậm lông đeo rọ mõm, con này ngay lập tức làm tan hoang căn phòng để tìm kiếm những món đồ lấp lánh, nhảy bổ vào mụ Umbridge khi mụ trở về văn phòng, và thử nhá mấy cái nhẫn đeo trên mấy ngón tay ú na ú nần của mụ. Bom Phân và Đạn Thúi được xài trong hành lang thường xuyên đến nỗi giờ mốt thời trang mới của học sinh là tự ếm Bùa Đầu Bong Bóng cho chính mình trước khi đến lớp học, để bảo đảm có được nguồn không khí trong lành, cho dù làm như vậy khiến cho tụi nó có một ngoại hình đặc biệt, như thể đội ngược một cái chậu cá cảnh bằng pha lê trên đầu.
Thầy Filch rình mò trong các hành lang với một cây roi quất ngựa lăm lăm trong tay, thèm muốn khủng khiếp bắt được những tên phá phách ti tiện, nhưng khổ nỗi là có quá nhiều những tên phá phách ti tiện đến nỗi thầy không biết phải đuổi theo hướng nào. Tổ Thẩm Tra cố gắng giúp sức cho thầy Filch, nhưng thành viên của Tổ cứ luôn bị những tai biến kỳ cục. Warrington của đội Quidditch nhà Slytherin đến bệnh thất để khám chữa một chứng bệnh về da thiệt khủng khiếp đã khiến cho mặt mũi anh chàng trông như được phủ bằng một lớp bột ngô nướng. Pansy Parkinson phải bỏ tất cả những buổi học trong ngày hôm sau vì cô nàng bị mọc sừng, khiến cho Hermione nghe mà sướng.
Đồng thời mới vỡ lẽ ra cái chuyện hai anh em Fred và George đã tìm cách bán được bao nhiêu Quà Vặt Cúp Cua trước khi đi khỏi trường. Mụ Umbridge chỉ cần đi vào phòng học của mình là thấy cả đám học sinh túm tụm ở đó, đứa thì đang sốt cấp tính hết sức nguy hiểm, hoặc đang bị hộc máu từ cả hai lỗ mũi. Rít lên giận dữ và ngao ngán, mụ cố gắng truy tìm nguyên nhân của những triệu chứng bệnh tật bí hiểm ấy, nhưng lũ học trò cứ bướng bỉnh nói với mụ là chúng đang bị nhiễm chứng “Umbridge-sụt-sịt”. Sau khi cấm túc liên tục bốn lớp học mà vẫn không moi bới ra được bí mật của chúng, mụ Umbridge buộc lòng phải chịu thua và cho phép lũ học sinh chảy máu cam, ngất xỉu, toát mồ hôi, và nôn mửa, được rời khỏi lớp học từng đàn từng đám.
Nhưng thậm chí đến cả bọn học trò xài Quà Vặt Cúp Cua cũng không thể nào đua tài nổi với bậc thầy của hỗn loạn là Peeves, con yêu này dường như thấm nhuần tận đáy lòng những lời chia tay của Fred. Nó bay vun vút khắp trường, cười hinh hích như điên, lật bàn ghế ngã chỏng gọng, nhào ra khỏi bảng đen, xô đổ những bức tượng và bình bông. Đã hai phen con yêu Peeves nhốt được con mèo Bà Noris vô trong mấy bộ áo giáp chiến binh, khiến cho Bà Noris ngao ngao ỏm tỏi khi Bà được thầy giám thị điên tiết cứu ra. con yêu Peeves còn đập bể lồng đèn và thổi tắt phụt các ngọn nến, rồi dùng mấy cây đuốc mà chơi trò tung hứng bên trên đầu lũ học trò hoảng kinh gào thét, xong lại còn hất tung hê những xấp giấy da đã được xếp ngay ngắn vô lò sưởi hay ra khỏi cửa sổ. Chưa hết, nó còn làm cả tầng lầu hai ngập lụt bằng cách xả hết tất cả các vòi nước trong buồng tắm, liệng một bao nhền nhện đen bự kếch xù vào giữa Đại Sảnh đường trong buổi điểm tâm, và khi nào muốn xả hơi thì Peeves cứ tà tà trôi lơ lửng theo sau mụ Umbridge suốt mấy tiếng đồng hồ, rồi mỗi khi mụ cất tiếng nói thì nó trề môi búng lưỡi thiệt to.
Ngoại trừ thầy Filch, còn không ai trong giáo ban có vẻ muốn động tay động chân làm cái chuyện giúp đỡ mụ Umbridge. Thực ra, một tuần sau khi Fred và George ra đi, Harry chứng kiến tận mắt cảnh giáo sư McGonagall đi ngang qua đúng lúc con yêu Peeves đang cương quyết tháo lỏng chùm đèn treo bằng pha lê, và Harry dám thề là nó nghe giáo sư nói nhỏ với con yêu là “Xoay ngược chiều lại”.
Để cho vấn đề thêm trầm trọng, Montague vẫn chưa bình phục sau vụ tá túc trong cầu tiêu. Nó vẫn còn ú ớ, ngớ ngẩn, và một buổi sáng thứ ba, người ta thấy ba má của Montague sải bước trên lối đi trước lâu đài, dáng vẻ cực kỳ tức giận.
Hermione áp má vô tấm kính cửa sổ phòng học Bùa chú để có thể quan sát ông bà Montague hùng hổ bước vào trường. Cô nàng lo lắng hỏi:
– Tụi mình có nên nói gì không? Về chuyện đã xảy ra cho nó ấy? Nếu như việc đó có thể giúp bà Pomfrey chữa lành cho nó?
Ron dửng dưng đáp:
– Dĩ nhiên là khỏi cần. Nó sẽ khỏe thôi.
Harry thì nói với giọng thỏa mãn:
– Dù gì thì gì, cũng chỉ gây thêm rắc rối cho mụ Umbridge, đúng không?
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph30-1.jpg (http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph30-1.jpg)
Harry làm cho tách trà thò ra được bốn cái chân ngắn ngủn
Cả Harry và Ron đều cầm cây đũa phép gõ lên cái tách trà mà tụi nó có bổn phận biến hóa bằng thần chú. Harry làm cho tách trà thò ra được bốn cái chân ngắn ngủn không chạm được xuống mặt bàn nên cứ ngọ nguậy vô tích sự trong không trung. Ron thì khiến cho mọc được bốn cái cẳng khẳng khiu ốm nhách, nhưng dù sao cũng nhấc được cái tách lên khỏi mặt bàn một cách cực kỳ khó khăn, khiến cho cái tách đứng run run được một lát rồité khụyu, nứt làm đôi.
– Uùm ba la lành lại!
Hermione nhanh nhẩu hô biến, vá lành cái tách của Ron bằng một cái phẩy nhẹ cây đũa phép.
– Được thôi. Nhưng nếu Montague bị tàn tật vĩnh viễn thì sao?
Ron phát cáu lên:
– Thì kệ nó.
Trong lúc đó cái tách của nó lại gượng đứng lên lảo đảo như say, hai đầu gối run lẩy bẩy. Ron tức giận nói:
– Lẽ ra thằng Montague đừng tìm cách trừ hết điểm của nhà Gryffindor, không đúng sao? Còn nếu bồ muốn lo lắng cho ai đó thì Hermione à, hãy lo lắng cho mình đây nè.
– Cho bồ hả?
Hermione vừa nói vừa chụp cái tách trà của cô nàng đang lóc cóc phi như ngựa băng qua cái bàn trên bốn cái chân nhỏ xíu mà cứng cáp, lại có hình vẽ trang trí màu xanh lơ. Cô nàng đặt lại cái tách ngay trước mặt mình.
– Tại sao mình phải lo lắng cho bồ chứ?
Ron đưa tay vịn cái tách, trong lúc mấy cẳng tách khẳng khiu mong manh cố gắng một yếu ớt để chống đỡ trọng lượng của cái tách trà. Ron cay đắng nói:
– Đến chừng lá thư sắp tới đây của má qua được khâu kiểm duyệt của mụ Umbridge, thì thể nào mình cũng bị rắc rối to. Mình sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu má lại gởi cho mình một bức thư Sấm nữa.
– Nhưng…
– Bồ cứ chờ coi, chuyện anh Fred và anh George bỏ học thế nào cũng lại là lỗi tại mình.
Ron rầu rĩ nói:
– Má sẽ nói là lẽ ra mình phải ngăn không cho hai anh ấy bỏ học, lẽ ra mình nên ôm cứng đuôi chổi của họ mà giữ lại hay làm sao đó… Ừ, tất cả sẽ đều là lỗi tại tôi.
– Ôi, nếu bác ấy nói vậy thì sẽ hết sức bất công, bồ đâu có thể làm được gì? Mình chắc chắn bác ấy sẽ không làm vậy đâu, ý mình muốn nói là, nếu thật sự đúng là giờ này hai anh ấy có cửa hàng ở Hẻm Xéo, thì ắt hẳn là hai anh ấy đã theo đuổi kế hoạc này từ đời nảo đời nao rồi…
– Đành vậy, nhưng đó lại là một chuyện khác, làm sao hai anh ấy có được cửa hàng chứ?
Ron nói, trong khi tay cầm đũa phép khỏ xuống cái tách mạnh đến nỗi mấy cái cẳng khẳng khiu lại một phen nữa sụm bà chè và nằm ngay trước mặt nó mà co giật như động kinh.
– Có lắt léo mưu mô gì đó, đúng không? Hai ảnh phải cần cả đống tiền vàng Galleon mới mướn được một chỗ ở Hẻm Xéo, má tất nhiên sẽ muốn biết lâu nay hai ấy làm gì để rớ tới được cái món tiền vàng đó…
Hermione nói:
– Ừ, phải, mình cũng thắc mắc như vậy.
Cô nàng đã để mặc cho cái tách của mình chạy chầm chậm thành một vòng tròn nhỏ quanh của Harry lúc đó vẫn còn quơ quơ mấy cái chân ngắn ngủn mà không làm sao chống xuống mặt bàn được.
– Mấy hôm nay mình cứ thắc mắc không biết liệu có phải lão Mundungus đã thuyết phục được hai anh ấy bán dùm mấy thứ đồ ăn cắp hay chuyện khủng khiếp nào đó…
Harry sẵng giọng chen ngang:
– Hai anh ấy không làm bậy đâu.
Ron và Hermione cùng hỏi một lúc:
– Làm sao bồ biết?
– Bởi vì…
Harry ngập ngừng, nhưng dường như cuối cùng cũng đã tới lúc tự thú. Cứ giữ im lặng hoài thì chẳng được cái tích sự hay ho gì nếu sự im lặng đó khiến cho có người nào đó nghi ngờ Fred và George là tội phạm.
– Bởi vì tiền vàng mà hai anh ấy có được là do mình. Hồi tháng sáu vừa rồi mình đã tặng cho hai anh ấy số tiền thưởng Tam Pháp Thuật của mình.
Cả Ron và Hermione đều im lặng sửng sốt, rồi cái tách trà của Hermione ung dung nhảy ra khỏi mép bàn rớt xuống sàn bể tan tành. Cô nàng kêu lên:
– Ôi, Harry, bồ đừng làm vậy chớ!
Harry nói giọng nổi loạn:
– Làm chứ, mình đã làm rồi. Và mình cũng không hề hối tiếc gì cả… Mình không cần số tiền vàng đó, và hai anh ấy sẽ có một tiệm giỡn xôm ra trò…
Ron có vẻ phấn khích mãnh liệt:
– Nhưng quả là tuyệt cú mèo! Harry, vậy là chuyện này toàn là lỗi của bồ… má không thể nào trách mình được! Mình có thể nói cho má biết không?
Harry chán ngán nói:
– Ừ, mình thấy bồ cũng nên nói. Đặc biệt là nếu bác ấy tưởng hai anh ấy nhận tiêu thụ vạc chôm hay gì đó…
Hermione không nói gì cả trong suốt buổi thời gian còn lại của buổi học hôm đó, nhưng Harry vẫn ngờ ngợ cảm thấy sự tự kềm chế của cô nàng chẳng mấy chốc cũng sẽ bùng nổ ra. Quả đúng như lời, lúc tụi nó đã ra khỏi lâu đài để nghỉ giải lao và đứng túm tụm với nhau trong ánh nắng dịu dàng của tháng năm, Hermione nhìn chằm chằm Harry với đôi mắt đen hạt huyền lóng lánh, rồi mở miệng nói với một vẻ kiên quyết. Nhưng Harry đã ngắt lời trước khi cô nàng kịp nói ra điều gì.
– Nói ra vô nữa cũng chẳng hay ho gì, chuyện đã xong rồi. Anh Fred và anh George đã nhận số tiền vàng đó… cũng đã tiêu hết một mớ rồi, trông có vẻ như vậy, và mình không thể nào đòi lại, mà mình cũng không muốn đòi lại. Thôi đừng mất công nói nữa, Hermione à.
Hermione nói với một giọng bị xúc phạm:
– Mình sẽ không nói bất cứ tiếng nào về hai anh Fred và George nữa!
Ron khịt khịt mũi ra vẻ không thể tin được và Hermione ném cho nó một cái nhìn khinh miệt. Cô nàng giận dữ nói:
– Không, mình không nói gì cả. Thực ra thì mình định hỏi Harry là chừng nào bồ sẽ quay lại gặp thầy Snape và xin được học tiếp Bế quan Bí thuật.
Trái tim của Harry chìm xuống. Một khi tụi nó đã phát mệt với đề tài bàn tán về cuộc ra đi vô cùng ấn tượng của Fred và George, (cũng phải công nhận đề tài này kéo dài nhiều tiếng đồng hồ) thì Ron và Hermione lại bắt đầu muốn nghe tin tức về chú Sirius. Bởi vì ngay từ đầu Harry đã không tâm sự với hai đứa kia về lý do thực sự khiến nó muốn nói chuyện với chú Sirius, bây giờ nó thấy cũng khó kiếm ra chuyện gì để kể cho tụi nó nghe. Cuối cùng Harry đành thành thật nói với tụi nó là chú Sirius muốn nó tiếp tục học Bế quan Bí thuật. Từ lúc nói ra cho tới giờ, nó không ngừng hối tiếc; Hermione nhất định không chịu để cho câu chuyện chìm xuồng, mà cứ trở đi trở lại đề tài đó vào những lúc Harry chẳng muốn nghĩ tới chuyện đó chút nào.
Bây giờ Hermione nói:
– Bồ đừng có nói với mình là bồ không còn thấy những giấc chiêm bao kỳ cục nữa nhé, bởi vì tối hôm qua Ron nói với mình là bồ lại mớ khi ngủ nữa…
Harry ném cho Ron một cái nhìn giận dữ. Ron lại có cái vẻ rất dễ thương khi tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ. Nó lúng búng nói giọng ăn năn hối hận:
– Bồ chỉ mớ một chút xíu thôi, nói cái gì đó nghe như là “ráng thêm chút xíu nữa”.
Harry nói dối trắng trợn:
– Mình nằm mơ thấy đang xem bồ chơi Quidditch. Lúc đó mình đang cố gắng cổ vũ bồ ráng vói tới thêm chút nữa để chụp trái Quaffle.
Hai vành tai của Ron đỏ bừng lên. Harry cảm thấy một thứ khoái trá được trả đũa: dĩ nhiên nó không hề chiêm bao bị gì một chuyện như thế.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph30-2.jpg (http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph30-2.jpg)
… nó lại một lần nữa thấy mình lọt vô một căn phòng như cái hang động đầy những dãy kệ
Đêm qua nó lại một lần nữa thực hiện cuộc du hành dọc theo hành lang của Sở Bảo Mật. Nó đã đi xuyên qua căn phòng tròn, rồi đến căn phòng đầy những ánh sáng lung linh nhảy múa, cho đến khi nó lại một lần nữa nhận thấy mình lọt vô một căn phòng như cái hang động đầy những dãy kệ, trên đó chất những trái cầu pha lê bụi bặm…
Nó đã vội vàng đi thẳn đến hàng kệ số chín mươi bảy, quẹo trái rồi chạy dọc theo hàng kệ… có thể đó chính là lúc mà nó nói to… Ráng thêm chút xíu nữa… bởi vì lúc đó nó có thể cảm thấy cái phần ý thức của mình đang đấu tranh để tỉnh giấc… và trước khi chạy tới được cuối hàng kệ, nó lại nhận thấy mình một lần nữa nằm dài trên giường, đăm đắm ngó lên cái nóc màn chăng trên bốn cái cọc giường.
Hermione vẫn xoáy đôi mắt tròn sáng nhìn Harry:
– Bồ vẫn đang cố gắng chặn tâm trí của bồ lại chứ, đúng không? Bồ sẽ tiếp tục theo học Bế quan Bí thuật chứ?
– Đương nhiên.
Harry nói, cố gắng làm ra vẻ như câu hỏi đó có hơi xúc phạm, nhưng nó vẫn lẩn tránh ánh mắt của Hermione. Sự thật là nó hết sức tò mò về cái được giấu trong căn phòng đầy những trái cầu pha lê bụi bặm kia, đến nỗi nó khá hăm hở mơ tiếp giấc chiêm bao đó.
Vấn đề là từ đây đến kỳ thi chỉ còn non một tháng nữa, và mỗi phút rảnh rỗi đều phải dành cho học tập, khiến cho đầu óc Harry dường như bão hòa thông tin vào giờ đi ngủ, đến nỗi nó đâm ra trằn trọc khó ngủ hết sức. Đến khi ngủ được thì bộ não đã làm việc quá sức của nó chỉ tặng cho nó những giấc mơ con con hết sức ngớ ngẩn về những bài thi. Nó cũng nghi ngờ là một phần bộ não của nó – cái phần thường nói bằng giọng của Hermione – giờ đây cũng đã cảm thấy có lỗi trong những dịp nó đi lạc xuống hành lang tận cùng bằng cánh cửa trơn màu đen ấy, và đã tìm cách đánh thức Harry dậy trước khi nó kịp đi tới tận cùng của hành trình.
Ron nói, hai vành tai của nó vẫn còn đỏ như bị phỏng:
– Bồ biết không, nếu Montague không bình phục trước khi đội Slytherin giao đấu với đội Hufflepuff, thì tụi mình có cơ may thắng được cúp Quidditch năm nay.
Harry mừng là đề tài câu chuyện đã được đổi hướng, nói ngay:
– Ừ, mình cũng cho là vậy.
– Ý mình nói là tụi mình đã thắng một, thua một… nếu đội Slytherin thua đội Hufflepuff vào thứ bảy tới…
– Ưø, phải đó.
Harry nói mà lảng đi, không biết mình mới “ừ” cái gì: Cho vừa mới đi ngang qua sân trường, nhất định không thèm nhìn tới mặt nó.
Trận đấu cuối cùng của mùa bóng Quidditch, giữa đội Gryffindor và Ravenclaw, sẽ diễn ra vào ngày cuối tuần cuối cùng của tháng năm. Mặc dù đội Gryffindor đã bị đội Hufflepuff hạ gục trong đường tơ kẽ tóc ở trận thi đấu cuối cùng của họ, đội Gryffindor cũng không dám nuôi nhiều hy vọng chiến thắng, chủ yếu là do thành tích giữ gôn không thể nói trước được của Ron (mặc dù dĩ nhiên không ai nói với nó điều đó). Tuy thế mặc lòng, Ron dường như đã tìm thấy được một niềm lạc quan mới.
Trong bữa điểm tâm vào sáng ngày diễn ra trận đấu, nó nói một cách dứt khoát với Harry và Hermione.
– Mình muốn nói là, mình đâu có thể nào tệ hơn được nữa, đúng không? Bây giờ thì đâu còn gì để mất nữa đâu?
Một lát sau, khi Hermione và Harry đi xuống sân đấu giữa đám đông đang vô cùng háo hức sôi nổi, Hermione nói:
– Bồ biết không, mình nghĩ là Ron sẽ chơi khá hơn khi không có Fred và George lẩn quẩn chung quanh. Hai anh ấy thực ra không hề tạo cho nó chút xíu niềm tin nào hết.
Luna Lovegood bắt kịp hai đứa tụi nó với một cái gì đó trông giống như một con ó thiệt đang đậu trên đầu cô bé.
– Ối trời, mình quên béng đi mất!…
Hermione kêu lên lúc ngắm con ó vỗ đôi cánh nhịp nhàng, khi Luna Lovegood ung dung đi ngang qua một đám học sinh nhà Slytherin khúc khích cười nhạo và chỉ trỏ.
– … Cho Chang thi đấu trong trận này, phải không?
Harry không hề quên chi tiết này, chỉ ậm ừ trong miệng.
Hai đứa nó kiếm được chỗ ngồi tuốt trên hàng cao nhất của khán đài. Hôm đó là một ngày trong sáng đẹp trời. Ron chẳng cầu mong được điều gì hơn thế nữa, và Harry nhận thấy mình đang hy vọng hão huyền là Ron sẽ không gây thêm cớ cho bọn Slytherin trỗi lên khúc đồng ca “Weasley Là Vua Của Chúng Ta”.
Lee Jordan, tuy đã bị mất hứng từ sau vụ ra đi của Fred và George, nhưng vẫn tiếp tục bình luận trận đấu như thường. Khi hai đội bay vút ra sân đấu, Lee điểm tên từng cầu thủ với một nhiệt tình kém hơn trước đây một chút. Anh chàng rao:
– … Bradley… Davies… Chang.
Và khi Cho bước ra sân đấu, mái tóc đen óng ả của cô nàng vờn bay trong gió, Harry cảm thấy bao tử của nó bắt đầu có vấn đề, không đến nỗi như bị thụi một đấm, nhưng cồn cào quá mức một cơn sôi bụng. Nó không còn dám chắc chắn là nó muốn điều xảy ra nữa, ngoại trừ cái điều là nó không thể chịu đựng nổi thêm cảnh cô nàng đứng nói chuyện sôi nổi với Roger Davies khi cả hai chuẩn bị trèo lên chổi bay cũng khiến cho Harry đau khổ vì ganh tị.
Lee nói:
– Và họ đã bay lên! Và Davies ngay lập tức đã chiếm giữ một trái Quaffle. Đội trưởng Davies của đội Ravenclaw đang có trái Quaffle, anh lách qua Johnson, vượt qua Bell, qua luôn cả Spi… Anh đang lao thẳng tới mục tiêu! Anh sắp sửa ném banh… và… và…
Lee chửi thề một tiếng rất to.
– Và anh đã làm bàn!
Harry và Hermione cùng tất cả những học sinh khác của nhà Gryffindor cùng rên lên thất vọng. Còn đám học sinh nhà Slytherin ở phía bên kia khán đài thì, thiệt hãi hùng, như có thể dự đoán trước, bắt đầu hè nhau hát:
Weasley làm sao giữ được cái gì
Nó không thể nào bảo vệ được dù chỉ một vòng gôn…
Bên tai Harry chợt vang lên một giọng nói khàn khàn:
– Harry, Hermione…
Harry ngoái nhìn lại thì thấy cái mặt bự râu ria xồm xoàm của lão Hagrid nhô lên giữa hai dãy ghế; dường như lão đã phải len lỏi chen lấn mở đường đi qua hàng ghế sau lưng tụi nó, bởi vì đám học sinh năm thứ nhất và thứ hai mà lão mới đi ngang qua đang ném cho bác cháu nó một cái nhìn bực bội. Vì một lý do nào đó, lão Hagrid bỗng cúi gập đôi người lại như lo lắng bị ngó thấy, mặc dù có gập đôi lại thì lão vẫn còn cao hơn tất cả những người khác ít nhất một thước hai.
Lão thì thầm:
– Nghe đây, hai cháu có thể đi với bác không? Ngay bây giờ! Trong khi mọi người còn đang coi trận đấu?
Harry hỏi:
– Ơ… bác Hagrid, bác chờ đến khi xong trận đấu có được không?
Lão Hagrid nói:
– Không. Không được, Harry à, ngay bây giờ mới được… trong lúc mọi người còn đang ngó về hướng khác… Đi mà!
Mũi của lão Hagrid chảy máu ri rỉ. Cả hai con mắt của lão đều bầm đen. Từ hồi lão trở về trường đến giờ, lần đầu tiên Harry mới được nhìn tận mặt lão sát như vậy; trông lão cực kỳ sầu khổ.
Harry nói ngay:
– Dĩ nhiên… dĩ nhiên tụi cháu đi mà…
Nó và Hermione lách đi dọc theo hàng ghế, gây nên một trận làu bàu trong bọn học sinh phải đứng lên nhường lối cho tụi nó đi. Những đứa ngồi ở hàng ghế mà lão Hagrid đi ngang qua không dám phàn nàn gì hết, chỉ cố gắng thu mình lại càng nhỏ càng tốt.
Khi ba bác cháu đi tới cầu thang, lão Hagrid nói:
– Bác biết ơn hai cháu lắm, bác thiệt tình biết ơn.
Lão vẫn dáo dác nhìn quanh đầy vẻ lo lắng khi ba người đi xuống bãi cỏ bên dưới.
– Bác chỉ mong mụ ta không để ý thấy chuyện chúng ta bỏ đi…
Harry hỏi:
– Bác muốn nói mụ Umbridge hả? Mụ không để ý đâu. Bác không thấy là mụ dàn toàn bộ Tổ Thẩm Tra ngồi đó với mụ sao? Chắc mụ chỉ mong cho trận đấu xảy ra chuyện lộn xộn.
Lão Hagrid dừng chân, ngoái lại nhóng cổ nhìn về phía khán đài để yên tâm là bãi cỏ chạy dài từ sân đấu đến căn chòi của lão không có ai lai vãng hết. Lão nói:
– Ừ, tốt, một chút lộn xộn không hại gì lắm… Mà lại cho chúng ta có thêm thì giờ…
Hermione ngước nhìn lão Hagrid với một vẻ lo lắng trong khi vội vã bước theo lão, băng qua bãi cỏ về phía bìa rừng. Nó hỏi:
– Có chuyện gì vậy, bác Hagrid?
– Chút… chút xíu nữa cháu sẽ biết.
Lão Hagrid ngoảnh đầu ngó lại khi một trận hò reo vang dội lên từ khán đài phía sau họ.
– Chà… chắc ai đó vừa mới làm bàn hả?
Harry nhọc nhằn đáp:
– Chắc là đội Ravenclaw.
Lão Hagrid nói líu như điên:
– Hay… Hay… Hay đó…
Harry và Hermione phải chạy mới theo kịp những bước chân của lão Hagrid, băng ngang qua bãi cỏ, cứ mỗi hai bước lão lại dáo dác nhìn trước ngó sau. Khi gần tới căn chòi của lão, Hermione tự động quẹo trái đi về phía cửa cái; tuy nhiên lão Hagrid lại đi thẳng, băng qua cả căn chòi, tới vùng có bóng râm của cụm cây ở mé ngoài cùng khu rừng; ở đó, lão lượm lên một cái nỏ, đặt dựa vào một gốc cây. Khi nhận ra hai đứa nhỏ không đi theo, lão quay lại.
Lão hất cái đầu bờm xờm về phía sau, nói:
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph30-3.jpg (http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph30-3.jpg)
“Chúng ta đi vô trong đó.”
– Chúng ta đi vô trong đó.
Hermione bối rối:
– Đi vô trong rừng ạ?
– Ừ.
Lão Hagrid nói:
– Thôi mà, đi mau lên, không thôi chúng ta bị chộp mất!
Harry và Hermione đưa mắt nhìn nhau, rồi chui vào đám cây rậm rạp sau lưng lão Hagrid, trong khi lão đã bước nhanh ra khỏi cụm cây để bước vào một vòm xanh lá âm u, cây nỏ đặt hờ trên cánh tay. Harry và Hermione co giò chạy để bắt kịp lão.
Harry hỏi:
– Bác Hagrid, tại sao bác đem theo vũ khí?
Lão Hagrid nhún đôi vai đồ sộ, nói:
– Chỉ để phòng xa.
Hermione rụt rè nói:
– Hồi bác dẫn tụi con vô rừng coi con vong mã, bác đâu có đem theo cái nỏ của bác.
Lão Hagrid nói:
– Ờ, không, lần đó chúng ta không đi xa lắm. Với lại, hồi đó là hồi trước khi Firenze ra khỏi rừng, đúng không?
Hermione tò mò hỏi:
– Tại sao thầy Firenze ra khỏi rừng lại khiến cho mọi việc khác đi?
Lão Hagrid liếc nhìn chung quanh, nói khẽ:
– Tại vì mấy con nhân mã khác nổi khùng và đâm ra giận bác, nguyên nhân là vậy. Bọn chúng vốn… chà, cũng khó nói là mấy con nhân mã thân tình… nhưng mà bác với bọn chúng vốn tử tế với nhau. Bọn chúng kín mồm, nhưng nếu bác cần biết điều gì thì chúng luôn luôn tiết lộ. Nhưng bây giờ thì đừng hòng nữa…
Lão thở dài sườn sượt.
Mải ngắm nhìn gương mặt nghiêng của lão Hagrid, Harry vấp chân vô một cái rễ cây lồi trên mặt đất. Nó hỏi:
– Thầy Firenze nói các nhân mã nổi giận bởi vì thầy bỏ đi làm việc cho cụ Dumbledore, có phải không ạ?
Lão Hagrid nói một cách khó khăn:
– Phải. Nhưng mà, giận không diễn ta hết. Bầm gan tím ruột. Nếu mà bác không chen vô, thì dám bọn chúng đã đá cho Firenze nhừ tử…
– Họ hành hung thầy sao?
Hermione kêu lên kinh ngạc.
Lão Hagrid đáp gọn:
– Ừ.
Lão vẹt lối đi qua nhiều cành nhánh lòng thòng, nói tiếp:
– Firenze bị nửa bầy nhân mã quần.
Harry cũng kinh ngạc và xúc động:
– Và bác đã can họ? Một mình bác à?
Lão Hagrid nói:
– Dĩ nhiên là bác đã can. Bác đâu có thể đứng nhìn chúng giết Firenze, đúng không? Thiệt là may lúc đó bác lại đi ngang qua…
Lão nói thêm một cách nóng này và bất ngờ:
– Và bác tưởng Firenze đáng lẽ phải nhớ lại điều đó trước khi mở miệng phát ra những lời cảnh báo ngu xuẩn chớ.
Harry và Hermione nhìn nhau ngạc nhiên hết sức, nhưng lão Hagrid chỉ cau có chứ không nói thêm lời nào nữa.
Lão thở nặng nhọc hơn bình thường, nói:
– Dù sao đi nữa, kể từ lúc đó mấy con nhân mã kia đâm ra căm giận bác và rắc rối ở chỗ là chúng có nhiều ảnh hưởng trong rừng… chúng là những sinh vật khôn khéo nhất ở đây…
Hermione hỏi:
– Có phải đó là lý do chúng ta đến đây không, bác Hagrid? Đến gặp những con nhân mã ấy?
Lão Hagrid lắc đầu quầy quậy:
– À, không, không. Không phải để gặp chúng… đàng rằng, dĩ nhiên, nếu gặp chúng thì sự việc có thể đâm ta phức tạp. Ưø… Nhưng mà chỉ chút xíu nữa là các cháu sẽ hiểu ý bác…
Sau câu nói khó hiểu này lão Hagrid trở nên im lặng và cặm cụi đi tới trước, một bước của lão bằng ba bước của Harry và Hermione, cho nên hai đứa nó cũng ngất ngư mới theo kịp được lão.
Con đường mòn càng lúc càng trở nên rậm rạp um tùm và cây cối mọc khít rịt với nhau đến nỗi khi ba bác cháu đi càng càng sâu vào khu rừng thì trời trở nên tối hù như thể hoàng hôn rồi vậy. Chẳng mấy chốc cả ba người đã đi qua khá xa cái trảng trống – chỗ mà lão Hagrid đã chỉ cho tụi nó coi mấy con vong mã, nhưng chỉ đến khi lão Hagrid bất ngờ bước ra khỏi con đường mòn và bắt đầu vạch lối đi luồn lách giữa đám cây cối, tiến về phía giữa rừng, thì Harry mới cảm thấy không yên tâm.
Harry vừa vất vả vẹt lối đi xuyên qua bụi cây mâm xôi đầy gai mấu mà lão Hagrid dẫm qua một cách dễ dàng, vừa nhớ lại rõ mồn một những chuyện đã xảy ra cho nó cứ mỗi lần nó đi trệch ra khỏi con đường mòn.
– Bác Hagrid ơi? Chúng ta đang đi đâu?
Lão Hagrid nói vọng lại:
– Đi thêm chút nữa… Ráng lên, Harry… bây giờ bác cháu mình phải đi sát với nhau…
Phải phấn đấu ghê gớm lắm mới hòng theo kịp lão Hagrid, vượt qua những cành cây và bụi rậm đầy gai mà lão Hagrid dẫm đạp lên như thể chúng chỉ là một mớ mạng nhện, trong khi Harry và Hermione thì bị chúng níu áo quào da, thường xuyên bị chúng giữ rịt chặt đến nỗi tụi nó phải dừng lại mấy phút để tự gỡ mình thoát ra. cánh tay và cẳng chân của Harry chẳng mấy chốc đầy những vết cắt vết trầy. Bây giờ ba bác cháu đã vô tới thiệt sâu trong rừng, đến nỗi đôi khi lão Hagrid chỉ còn là một cái bóng đồ sộ mờ mờ ở đằng trước mặt Harry. Trong sự im lặng bị nén chặt, một âm thanh bất kỳ nào cũng trở nên dễ sợ. Tiếng nhánh cây khô bị gãy vang vọng rất to và tiếng sột soạt khẽ khàng nhất cử nhất động, dù có thể chỉ là cử động của một con chim sẻ vô tư, cũng khiến cho Harry phải chăm chú nhìn xuyên qua bóng tối mờ mờ để tìm ra thủ phạm. Theo kinh nghiệm của nó thì nó chưa bao giờ vô rừng xa đến mức này mà lại không gặp phải một loại sinh vật nào đó – sự vắng mặt hoàn toàn của thú rừng khiến cho Harry lo sợ coi như điềm xúi quẩy.
Hermione nói nhỏ:
– Bác Hagrid ơi, nếu tụi con thắp sáng đầu cây đũa phép thì có được không ạ?
– Ờ… được chứ.
Lão Hagrid thì thào đáp lại:
– Thực ra thì…
Lão bỗng đột ngột dừng bước và quay lại; Hermione đâm sầm vô lão và té bật ngược ra. Harry vội chụp đỡ Hermione kịp thời trước khi cô nàng ngã phịch xuống nền rừng. Lão Hagrid nói:
– Có lẽ chúng ta nên dừng lại một chút, để bác có thể… để bác giải thích cho các cháu, trước khi chúng ta đến nơi.
Hermione nói:
– Tốt quá!
Harry đỡ Hermione đứng thẳng lên, hai đứa cùng lầm thầm “Thắp sáng!” và đầu đũa phép của tụi nó bật sáng lên. Ánh sáng từ hai cây đũa phép xua bóng tối mờ mờ ra khỏi gương mặt lão Hagrid và Harry thấy lão lại tỏ ra buồn bã lo lắng.
Lão nói:
– Thôi được. Chà… để coi… chuyện là vầy…
Rồi hít một hơi dài:
– Như vầy nhé… giờ đây bác dám bị đuổi việc lắm, bất cứ lúc nào…
Harry và Hermione nhìn nhau rồi lại nhìn lão Hagrid.
Hermione ngập ngừng thăm dò:
– Nhưng bác vẫn còn kéo được tới bây giờ mà… Cái gì khiến cho bác nghĩ…
– Mụ Umbridge cho là chính bác thả con chó săn vô văn phòng mụ ấy.
Harry kêu lên trước khi kịp bịt miệng mình lại.
– Mà có đúng không?
Lão Hagrid tức giận:
– Không. Tuyệt đối chắc chắn không phải bác. Chẳng qua hễ có gì dính đến sinh vật huyền bí là mụ nghĩ phải có gì dính dáng tới bác. Bay cũng biết là từ lúc bác trở về trường tới giờ mụ cứ liên tục tìm cách tống cổ bác. Bác không muốn đi, dĩ nhiên, nhưng nếu không vì… À… vì những hoàn cảnh đặc biệt mà bác sắp giải thích cho mấy đứa bay, thì bác thà ra đi ngay bây giờ, trước khi mụ kiếm ra cớ để mà đuổi bác trước mặt toàn trường như mụ ấy đã làm với cô Trelawney.
Cả Harry và Hermione cùng thốt lên mấy tiếng phản đối, nhưng lão Hagrid gạt phắt đi bằng mấy cái xua lia lịa bằng bàn tay khổng lồ của lão.
– Chưa đến ngày tận thế đâu. Một khi ra ngoài bác có thể giúp được cụ Dumbledore, bác có thể hữu ích cho Hội. Còn mấy đứa sẽ học với giáo sư Grubbly-Plank, mấy đứa sẽ… sẽ thi đậu thôi…
Giọng của lão Hagrid run run và tắt nghẹn từng chập.
Khi Hermione định đưa tay vỗ về, lão hấp tấp nói:
– Đừng lo cho bác.
Lão rút từ túi áo chẽn ra một cái khăn tay khổng lồ lỗ chỗ vết bẩn để chùi nước mắt.
– Nghĩ coi, bác đâu bao giờ nói với tụi bay những điều này nếu không cần phải nói. Hiểu không, nếu bác đi… ừ, bác không thể ra đi mà không… mà không nói cho người nào đó biết… bởi vì bác sẽ… bác sẽ cần hai đứa bay giúp bác. Cả Ron nữa, nếu như nó chịu.
Harry nói ngay:
– Dĩ nhiên là tụi con sẽ giúp bác. Bác muốn tụi con làm gì?
Lão Hagrid hít mũi một cái thiệt mạnh, không nói gì mà chỉ đưa tay vỗ vỗ vai Harry bằng một sức mạnh khiến nó té nhào vô một thân cây.
Lão Hagrid sụt sịt nói trong cái khăn tay:
– Bác biết bay sẽ đồng ý, nhưng bác sẽ… không bao giờ… quên… Ư… Mà thôi… băng qua chỗ này một chút xíu nữa thôi… Mấy đứa cẩn thận, có một bụi tầm ma…
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph30-4.jpg (http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph30-4.jpg)
Lão Hagrid đã vung cánh tay phải lên ra dấu cho tụi nó ngừng lại
Ba bác cháu lại đi tiếp trong im lặng thêm chừng mười lăm phút nữa. Harry vừa há miệng toan hỏi tụi nó còn phải đi bao xa nữa thì lão Hagrid đã vung cánh tay phải lên ra dấu cho tụi nó ngừng lại. Lão nói khẽ:
– Thiệt tình, dễ thôi. Nào, thiệt yên lặng…
Ba bác cháu bò tới trước và Harry nhận thấy tụi nó đang đối diện với một gò đất trơn tru bự tổ tướng cao gần bằng lão Hagrid, và ruột gan nó thót lại vì hoảng kinh hồn vía khi nó nghĩ đó chắc là hang động của một con vật khổng lồ nào đó. Quanh gò đất ấy, cây cối đều đã bị nhổ bật gốc, khiến cho cái gò đất ngồi chỏng chơ một mình trên vạt đất xung quanh ngổn ngang những đống cành nhánh với thân cây gãy đổ, làm nên một thứ hàng rào hay thành lũy gì đó chặn trước mặt Harry, Hermione và lão Hagrid.
Lão Hagrid thì thầm:
– Đang ngủ.
Chắc chắn vậy, vì Harry nghe thấy tiếng thở kéo gỗ nhịp nhàng xa xa, như một cặp phổi vĩ đại đang hoạt động miệt mài. Nó nhìn qua Hermione. Cô nàng đang tròn mắt nhìn chăm chăm cái gò đất, miệng hơi há ra. Hermione dứt khoát là đang sợ chết khiếp.
– Bác Hagrid ơi.
Giọng thì thầm của Hermione hầu như không nghe được trong tiếng ngáy của con vật nào đó đang ngủ.
– Ai vậy bác?
Harry nhận thấy câu hỏi này thiệt là kỳ cục… Câu mà nó đã định hỏi là “Cái gì vậy?”
Cây đũa phép trong tay Hermione bắt đầu run lập cập:
– Bác Hagrid ơi, bác đã nói với tụi con… bác đã nói với tụi con là không một ai trong số họ muốn đến kia mà!
Harry ngó hết Hermione đến lão Hagrid, rồi thình lình hiểu ra, nó ngó lại cái gò đất mà tản thần hồn!
Cái gò đất bự tổ tướng, bự đến nỗi cả nó và Hermione và cả lão Hagrid có thể cùng ngồi lên thoải mái, cái gò đất ấy đang thong thả nhấp nhô đều nhịp theo từng đợt thở sâu khò khò. Đó chẳng phải là cái gò đất gì hết. Đó là cái lưng cong của cái gì thì đã quá rõ ràng…
Lão Hagrid nói một cách tuyệt vọng:
– Ừ… không… nó đâu muốn đến đâu… Nhưng bác phải đem nó về đây, Hermione à, bác phải làm mà!
Hermione hỏi, giọng nghe như muốn khóc.
– Nhưng mà tại sao? Tại sao… cái gì… ôi, bác Hagrid ơi!
Lão Hagrid nói, giọng của chính lão nghe cũng gần trào nước mắt:
– Bác biết chỉ cần đem được nó về, và… và dạy cho nó vài xách cư xử… bác sẽ có thể dẫn nó ra ngoài và cho mọi người thấy là nó vô hại!
– Vô hại hả?
Hermione kêu lên the thé, lão Hagrid bèn xua tay và thốt lên mấy tiếng suỵt suỵt quýnh quáng trong khi cái sinh vật khổng lồ trước mắt tụi nó trở mình trong giấc ngủ và ủn ỉn làu bàu. Hermione nói:
– Có phải chính nó làm bác bị thương mấy bữa nay không? Đó là lý do của tất cả những vết thương này của bác!
Lão Hagrid tha thiết nói:
– Nó không lường hết sức của nó. Mà nó đang tiến bộ, nó không còn đánh nhau dữ dội như trước nữa…
Hermione tức điên lên:
– Vậy ra đây là lý do khiến bác mất đến những hai tháng mới về tới nhà! Ôi, bác Hagrid ơi, bác đem hắn về đây làm gì nếu hắn không muốn cơ chứ? Chẳng phải hắn sẽ hạnh phúc hơn nếu được sống với đồng bào hắn sao?
Lão Hagrid nói:
– Họ ăn hiếp nó dữ lắm, Hermione à, tại nó nhỏ quá!
Hermione kêu lên:
– Nhỏ? Nhỏ hả?
Bây giờ nước mắt đã rưng rưng lăn qua gò má bầm tím xuống bộ râu của lão Hagrid.
– Hermione à, bác không thể nào bỏ mặc nó được. Cháu hiểu không… Nó là em trai của bác.
Hermione chỉ còn biết trợn tròn mắt nhìn lão Hagrid, miệng há hốc.
Harry nói từng lời chậm rãi:
– Bác Hagrid à, khi bác nói “em trai” là ý bác muốn nói…
Lão Hagrid đính chính lại:
– À… em trai cùng mẹ khác cha. Chuyện là má của bác đã gá duyên với một tay khổng lồ khác sau khi bà bỏ ba của bác, và bà đã sinh ra thằng Grawp này…
Harry hỏi:
– Tên là Grawp?
Lão Hagrid băn khoăn nói:
– Ừ… thì nó nói tên của nó nghe đại loại vậy. Nó không nói được tiếng Anh nhiều lắm… bác đã cố dạy nó… Dù sao bà má của bác cũng chẳng yêu quí gì nó hơn yêu quí bác… Mấy cháu hiểu không… đối với mấy bà khổng lồ, sanh được những đứa bé thiệt là khổng lồ mới là đáng kể, nhưng thằng này thì bị coi là còi… có năm thước…
Hermione nói, giọng mỉa mai hơi quá khích:
– Ôi, phải mà, nhỏ xíu mà! Đúng là nhỏ xíu!
– Nó bị tụi khổng lồ ăn hiếp hoài… bác không thể nào bỏ mặc nó được…
Harry hỏi:
– Bà Maxime có muốn đem chú ấy về không?
Lão Hagrid vặn vẹo hai bàn tay khổng lồ của mình:
– Bà ấy… Chà, bà ấy có thể hiểu chuyện này có ý nghĩa quan trọng đối với bác… nhưng… nhưng sau một thời gian… bà ấy phát mệt vì nó, bác phải thừa nhận… thành ra tụi này chia tay luôn trên đường về… tuy nhiên bà ấy có hứa là không nói cho ai hết…
Harry hỏi:
– Làm cách nào bác đem được chú ấy về đây mà không bị ai thấy chứ?
Lão Hagrid nói:
– Thì đó, nên mới đi lâu lắc dữ vậy. Chỉ đi được vào ban đêm, băng qua những vùng nông thôn hoang dã, đại khái vậy. Dĩ nhiên là nếu đã muốn đi thì nó cũng đi nhanh được, nhưng nó lại cứ đòi về…
– Ôi, bác Hagrid ơi, sao bác không để cho chú ấy về đi cho rồi!
Hermione kêu lên, ngồi phịch xuống, một thân cây đã bị nhổ bật gốc, vùi đầu vào hai bàn tay.
– Bác nghĩ coi bác sẽ làm g
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!