Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
Chương 31
Chương 31 – Pháp Sư Thường Đẳng
Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán
Trạng thái ngất ngây của Ron vì đã giúp đội Gryffindor vớt lại được cái Cúp Quidditch khiến nó ngây ngất đến nỗi tới tận hôm sau nó vẫn không thể chú tâm làm bất cứ công việc nào khác được. Việc duy nhất nó muốn làm là nói đi nói lại về trận đấu, và Harry cùng Hermione nhận thấy là không dễ gì kiếm được một kẽ trống để nói tới Grawp – mà đó là hai đứa tụi nó đã cố gắng hết sức khó nhọc; hăng hái, quyết liệt kéo Ron về với hiện thực. Do hôm đó lại là một ngày đẹp trời ấm áp nữa, Harry và Hermione đã thuyết phục được Ron cùng tụi nó học bài dưới bóng cây sồi bên bờ hồ, ở đó ít có cơ hội bị nghe lén hơn trong phòng sinh hoạt chung. Lúc đầu Ron không hào hứng lắm với ý kiến này, nó cực kỳ khoái được mấy đứa nhà Gryffindor vỗ lưng khen ngợi mỗi khi chúng đi ngang qua chỗ nó ngồi, ấy là chưa kể thỉnh thoảng lại rộ lên đip khúc “Weasley là vua của chúng ta”. Nhưng sau một hồi bị thuyết phục, ngoài trời có thể làm cho nó khỏe khoắn phấn chấn thêm.
Ba đứa trải sách dưới bóng cây sồi rồi ngồi xuống, trong khi Ron mải mê kể lại cú chụp banh cứu khung thành đầu tiên, của cái trận đấu mà tụi nó có cảm giác như đã bị nghe đến lần thứ mười hai.
– Chà, mình muốn nói là mình đã để lọt trái của Davies, thành ra mình không cảm thấy tự tin cho lắm, nhưng mình cũng không biết nữa, khi Bradley tiến về phía mình, không biết từ xó nào xông tới nữa, mình nghĩ – mình có thể làm chuyện này! Và mình có chừng một giây để quyết định bay hướng nào, mấy bồ cũng biết đó, bởi vì anh ta đang nhắm vô vòng gôn bên phải – hiển nhiên là bên phải của mình, bên trái của anh ta – nhưng mình đã có một cảm giác buồn cười là anh ta chỉ giả cách đánh lừa thôi, thế là mình chộp lấy cơ hội và bay về bên trái – ý mình nói là bên phải của anh ta… và… ái chà chà… mấy bồ đã thấy chuyện gì xảy ra rồi đó.
Ron kết thúc một cách khiêm tốn, vừa vuốt ngược mái tóc một cách không cần thiết đến nỗi mái tóc trông có vẻ như bị gió làm rối một cách ngồ ngộ, rồi nó liếc mắt nhìn quanh để xem liệu những người ở gần tụi nó nhất – một đám học sinh nhiều chuyện năm thứ ba nhà Hufflepuff – có nghe lọt câu chuyện của nó hay không.
– Và rồi, năm phút sau đó, lúc Chambers lao thẳng vào mình… Cái gì vậy?
Ron ngừng lại giữa chừng câu nói khi bắt gặp cái nhìn trên gương mặt Harry. Nó hỏi:
– Tại sao bồ nhe răng cười?
– Mình có cười đâu!
Harry đáp nhanh, ngó xuống cuốn vở ghi chép môn Biến Hình và cố gắng điều chỉnh gương mặt cho nghiêm túc trở lại. Sự thật là Ron vừa mới khiến Harry nhớ đến một cách sinh động hình ảnh một cầu thủ Quidditch khác của nhà Gryffindor, người đó cũng đã có một lần vò cho tóc mình rối nùi ở ngay dưới tán của chính cây sồi này. Nó nói trớ đi:
– Mình chỉ thấy vui mừng là bọn mình đã thắng, vậy thôi.
Ron nói thong thả, nhâm nhi từng lời:
– Ừ. Bọn mình đã thắng. Bồ có nhìn thấy vẻ mặt của Chang khi Ginny bắt được trái banh Snitch ngay dưới mũi của nó không?
Harry cay đắng nói:
– Mình đoán là con nhỏ lại bật khóc, chứ gì?
Ron hơi cau mày:
– À, ừ… Tức tối chưa từng thấy… Ờ, mà bồ cũng thấy nó quăng cây chổi bay ngay khi vừa mới đáp xuống mặt đất mà, đúng không?
Harry ú ớ:
– Ơ…
– Chà, thực ra thì… không thấy, Ron à.
Hermione đáp thay Harry với một tiếng thở dài khó nhọc. Cô nàng đặt quyển sách của mình xuống rồi nhìn Ron với vẻ biết lỗi.
– Thực ra thì, phần duy nhất của trận đấu mà Harry và mình có được xem là cú làm bàn đầu tiên của Davies.
Mái tóc được làm cho rối xù lên một cách tỉ mỉ của Ron dường như rũ xẹp xuống vì nỗi thất vọng. Nó hết nhìn Harry rồi nhìn đến Hermione, nói một cách yếu ớt:
– Mấy bồ đã không xem hả? Mấy bồ đã không thấy mình chụp trái banh nào hết hả?
Hermione duỗi cánh tay muốn xoa dịu về phía Ron, nói:
– Ừ… không. Nhưng Ron à, tụi này không hề muốn bỏ đi chút nào hết… nhưng tụi này phải đi!
Gương mặt của Ron hơi ửng đỏ, nó hỏi:
– Vậy hả? Mà tại sao?
Harry nói:
– Tại bác Hagrid. Bác quyết định kể cho tụi mình biết tại sao từ lúc đi gặp bọn khổng lồ về tới nay bác cứ bị thương tích đầy mình. Bác ấy muốn tụi mình đi vô trong rừng với bác, tụi này không có lựa chọn nào khác, bồ biết cái cách của bác ấy mà… dù sao đi nữa…
Câu chuyện được kể trong năm phút, khi câu chuyện kết thúc thì vẻ giận dỗi của Ron đã được thay thế bằng một vẻ mặt đầy ngờ vực.
– Bác ấy đã đem một gã về và giấu trong rừng à?
Harry rầu rĩ đáp:
– Ừ.
– Không!
Ron kêu lên, như thể bằng cách nói như vậy nó có thể làm cho chuyện đó không có thật nữa.
– Không, bác ấy không thể có…
Hermione quả quyết:
– Ừ, bác ấy có em trai. Grawp cao khoảng bốn thước tám, khoái nhổ tróc gốc cây thông cao sáu thước, và…
Cô nàng khịt mũi nói tiếp:
– … gọi mình bằng Hermy.
Ron bật cười như lên cơn:
– Và bác Hagrid muốn tụi mình…
Harry nói:
– Dạy chú ấy tiếng Anh, đúng vậy.
Ron kêu lên một tiếng gần như kinh hoảng:
– Bác ấy điên rồi.
Hermione cáu kỉnh nói:
– Đúng vậy.
Cô nàng lật một trang quyển Biến Hình Tức Khắc và trừng mắt ngó một loạt những sơ đồ miêu tả một con cú biến hình thành một cặp mắt kiếng.
– Đúng vậy. Mình đang bắt đầu nghĩ là bác ấy điên. Nhưng thiệt không may, bác ấy đã ép Harry hứa rồi.
Ron quả quyết nói:
– Vậy thì, bồ chỉ việc quên béng lời hứa đi là xong, đơn giản vậy thôi. Ý mình nói là, thôi đi… tụi mình còn phải thi cử và tụi mình chỉ…
Nó giơ tay lên để biểu diễn một khoảng cách cỡ một mi li mét giữa ngón cái và ngón trỏ, nói tiếp:
– … còn chừng nhiêu đây nữa là bị tống cổ ra khỏi trường thôi. Mà này… còn nhớ con Norbert không? Còn nhớ con Aragog không? Có lần nào thoát khỏi chuyện giao du với mấy con quái vật bồ bịch của bác Hagrid mà được êm xuôi không?
Hermione nói nhỏ:
– Mình biết, chẳng qua là… tụi mình đã trót hứa.
Ron lại vuốt cho tóc nó xẹp xuống phẳng lì, tỏ ra đăm chiêu tư lự. Rồi nó thở dài:
– Thôi đành vậy. Bác Hagrid còn chưa bị đuổi mà, phải không? Bác đã cầm cự được lâu như vậy, có thể bác sẽ cầm cự được cho đến cuối học kỳ và tụi mình sẽ không cần phải đến gần Grawp là gì.
Những mảnh sân quanh lâu đài rực rỡ trong nắng như thể vừa mới được sơn phết; bầu trời không một áng mây mỉm cười soi bóng mình xuống mặt hồ nước phẳng lì lấp lánh, bãi cỏ xanh mướt mịn láng như sa-tanh thỉnh thoảng dợn sóng khi có làn gió mát lướt nhẹ qua: tháng sáu đã tới, điều này chỉ mang có một ý nghĩa: rốt cuộc kỳ thi Pháp sư Thường đẳng đã đến.
Các giáo sư không còn ra bài tập cho tụi nó làm ở nhà nữa; các buổi học đều dành để ôn tập những đề tài tủ mà các thầy cô cho là rất có thể sẽ ra trong kỳ thi. Bầu không khí khẩn trương nhắm tới mục tiêu hầu như gạt hết mọi thứ ra khỏi đầu Harry, chỉ chừa lại cuộc thi Pháp sư Thường đẳng, mặc dù thỉnh thoảng nó cũng thắc mắc trong những buổi học môn Độc dược là thầy Lupin không hiểu đã nói với thầy Snape chưa cái chuyện thầy ấy phải tiếp tục dạy cho nó học Bế quan Bí thuật: nếu mà thầy Lupin đã nói, thì có nghĩa là thầy Snape đã phớt lờ thầy Lupin, hoàn toàn hệt như thầy đã phớt lờ Harry. Điều này rất tốt cho Harry: nó đã bận bịu và căng thẳng quá đủ với những buổi học thêm với thầy Snape rồi, và nó cũng nhẹ nhõm khi thấy Hermione quá lo lắng vào những ngày này đến nỗi không còn quấy rầy nó về vụ học Bế quan Bí thuật nữa. Cô nàng đang dành rất nhiều thì giờ tự lẩm nhẩm một mình và dạo này cũng chẳng còn bày quần áo ra tặng cho gia tinh nữa.
Nhưng Hermione không phải là người duy nhất hành động quái dị khi kỳ thi Pháp sư Thường đẳng ngày một gần kề. Ernie Macmillan đã sanh tật dễ làm người khác nổi điên là đi chất vấn mọi người về thói quen học hành của họ.
Lúc tụi nó đứng sắp hàng bên ngoài lớp Dược thảo, Ernie hỏi Harry và Ron với một ánh sáng ba trợn lóe lên trong đôi mắt.
– Mấy bồ tính coi một ngày mấy bồ học mấy tiếng đồng hồ?
Ron nói:
– Mình không biết. có lẽ vài giờ…
– Nhiều hay ít hay tám giờ?
Ron có vẻ hơi cảnh giác:
– Mình cho là ít hơn.
Ernie thở một cái phào làm xẹp lồng ngực:
– Mình học tám tiếng. Tám hay chín. Mình đang tính học thêm một giờ nữa trước bữa điểm tâm mỗi ngày. Tám tiếng là trung bình của mình. Mình có thể học tới mười tiếng vào một ngày cuối tuần chăm chỉ. Hôm thứ hai mình học được chín tiếng rưỡi. Thứ ba thì không được chuyên cần bằng – chỉ bảy tiếng mười lăm phút. Rồi đến hôm thứ tư…
Đến thời điểm đó Harry hết sức biết ơn giáo sư Sprout đã lùa tất cả tụi nó vô nhà lồng kiếng, khiến cho Ernie đành phải bỏ dở cơn kể lể lê thê của nó.
Trong lúc đó Draco Malfoy đã tìm được một cách khác để gây kinh hoàng.
Vài ngày trước khi kỳ thi bắt đầu, Harry nghe Malfoy nói to với Crabbe và Goyle bên ngoài cửa phòng học môn Độc dược.
– … Dĩ nhiên, không phải là chuyện mày biết cái gì, mà là mày biết ai kìa. Nè, ba tao đã thân thiết với Chánh chủ khảo Hội Đồng Thi Pháp Thuật nhiều năm nay rồi… Cụ Griselda Marchbanks ấy – gia đình tao đã từng mời cụ đến ăn tối và đủ thứ khác…
Hermione có vẻ hoảng sợ, thì thầm hỏi Harry và Ron:
– Mấy bồ có tin là nó nói thật không?
Ron rầu rĩ nói:
– Nếu thật thì mình cũng chẳng thể làm được gì hết.
Neville cất tiếng nói khe khẽ từ phía sau lưng tụi nó:
– Mình không nghĩ là thật đâu. Bởi vì cụ Griselda Marchbanks là một trong số bạn bè của nội mình, mà cụ chẳng bao giờ nói có tới nhà Malfoy.
Hermione lập tức hỏi ngay:
– Cụ ấy như thế nào hả Neville? Cụ có nghiêm khắc lắm không?
Neville đáp bằng một giọng thờ ơ:
– Hơi giống bà nội, thiệt tình.
Ron nói giọng khích lệ:
– Nhưng quen cụ ấy thì cũng có hại gì đâu, đúng không?
– Ôi, mình không tin việc đó thì có gì khác hơn đâu!
Giọng Neville thậm chí càng thiểu não hơn:
– Bà nội cứ nói hoàn với giáo sư Marchbanks là mình không giỏi bằng ba mình… Ừ thì… Mấy bồ đã thấy bà của mình là người như thế nào hồi gặp nhau ở bệnh viện Thánh Mungo rồi đó…
Neville ngó đăm đăm cánh cửa. Harry, Hermione và Ron đưa mắt nhìn nhau, nhưng không biết nói gì. Đó là lần đầu tiên Neville công nhận chuyện tụi nó đã gặp nhau ở bệnh viện Pháp Thuật.
Trong thời gian đó, một thị trường chợ đen phồn thịnh chuyên mua bán thuốc trợ óc, giúp tập trung, nhanh trí, và tỉnh ngủ đã bùng phát rầm rộ trong đám học sinh năm thứ năm và năm thứ bảy. Harry và Ron bị chai Thuốc Tiên Bổ Oùc Baruffio cám dỗ ghê lắm. Một đứa năm thứ sáu bên nhà Ravenclaw tên là Eddie Carmichael gạ bán cho tụi nó và thề thốt là chỉ nhờ có mỗi chai thuốc tiên này mà hắn đạt được chín cái Xuất Sắc trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng hồi mùa hè vừa rồi. Hắn gạ bán cả một xị thuốc với giá chỉ có mười hai Galleon vàng. Ron thuyết phục Harry là nó sẽ hoàn trả lại một nửa số tiền ngay khi nó ra trường Hogwarts và kiếm được một việc làm. Nhưng trước khi vụ mua bán ngã ngũ thì Hermione đã tịch thu chai thuốc tiên của Carmichael và đổ hết các chất chứa trong chai vô bồn cầu tiêu.
Ron hét lên:
– Hermione, tụi này tính mua chai thuốc đó!
Hermione gầm gừ:
– Đừng có ngu như thế chớ. Bồ cũng có thể xài Bột Móng Rồng của Dingle mà vẫn có thể qua được kỳ thi.
Ron hăm hở:
– Dingle có Bột Móng Rồng hả?
Hermione nói:
– Hết rồi. Mình cũng tịch thu rồi. Bồ thừa biết là mấy thứ đó không thứ nào có hiệu quả hết.
Ron nói:
– Nhưng móng rồng có hiệu quả chư! Thứ đó được coi là siêu lắm, thực sự làm khỏe não đó, trong vài tiếng đồng hồ đầu óc sẽ trở nên minh mẫn vô cùng – Hermione, cứ để cho mình thử đi mà, đâu có hại gì đâu…
Hermione dứt khoát:
– Thứ đồ này có hại. Mình đã xem xét nó rồi, nó thực ra chỉ là cứt mấy con yêu nhí phơi khô.
Thông tin này làm tiêu tan ngay cơn thèm thuốc bổ óc của Harry và Ron.
Trong buổi học Biến hình kế đến tụi nó nhận được thời khóa biểu của kỳ thi và những chi tiết về thủ tục dự thi Pháp sư Thường đẳng.
Trong lúc tụi nó chép lại ngày giờ các buổi thi ghi trên bảng đen, giáo sư McGonagall nói với cả lớp:
– Như các trò thấy đấy, kỳ thi Pháp sư Thường đẳng sẽ kéo dài suốt hai tuần lễ liên tiếp. Các trò sẽ thi phần lý thuyết vào buổi sáng và phần thực hành vào buổi chiều. Bài thi thực hành môn Chiêm tinh học đương nhiên sẽ diễn ra vào buổi tối. Bây giờ tôi phải khuyến cáo các trò là Bùa Chống Gian Lận chặt chẽ nhất đã được ếm lên giấy thi của các trò. Viết Lông Ngỗng Tự Động Trả Lời bị cấm sử dụng trong phòng thi, các thứ sau đây cũng bị cấm: Sổ Tay Nhớ Hết, Cổ Tay Aùo quay Cóp Tháo Rời Được, và Mực Tự Sửa Lỗi. Tôi e phải nói rằng, năm nào dường như cũng phải lập biên bản ít nhất một học sinh tưởng là mình có thể luồn lách được nội qui của Hội đồng Chủ khảo Những cuộc thi Pháp thuật. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng kẻ đó không phải là học sinh nhà Gryffindor. Bà Hiệu-trưởng-mới-của-chúng-ta…
(Giáo sư McGonagall phát âm từng chữ với một vẻ mặt có cùng một phong cách với nét mặt dì Petunia của Harry khi dì ngắm nghía chiêm nghiệm một vết bẩn khó cạo rửa):
– … đã yêu cầu giáo sư Chủ nhiệm của các Nhà thông báo cho học sinh biết là gian lận trong kỳ thi sẽ bị trừng phạt hết sức nghiêm khắc – bởi vì, dĩ nhiên, kết quả kỳ thi của các trò sẽ phản ánh chế độ cai trị mới của bà hiệu trưởng ở trường này…
Giáo sư McGonagall khẽ thở dài. Harry nhận thấy hai cái lỗ của cái mũi nhọn hoắt của bà loe ra.
– Tuy nhiên, không vì thế mà các trò không cố gắng hết sức mình đấy. Các trò còn có cả tương lai của mình để su nghĩ đến.
Hermione giơ tay lên hỏi:
– Thưa giáo sư, xin cho biết khi nào thì chúng con được kết quả kỳ thi?
Giáo sư McGonagall nói:
– Một bưu cú sẽ được gởi đến các trò nội trong tháng bảy.
Dean Thomas thì thầm mà nghe rất rõ:
– Thiệt hay! Như vậy mình khỏi phải lo về kết quả cho đến tận lúc nghỉ hè…
Harry tưởng tượng cảnh nó ngồi trong phòng ngủ của mình ở ngôi nhà trên đường Privet Drive suốt thời gian sáu tuần lễ chờ đợi kết quả cuộc thi Pháp sư Thường đẳng. Nó ngao ngán nghĩ, thôi thì, ít nhất nó cũng chắc chắn nhận được một lá thư vào mùa hè tới…
Bài thi đầu tiên của tụi nó, Lý thuyết Bùa chú, được sắp lịch vào sáng ngày thứ hai. Harry đồng ý kiểm tra thử Hermione sau bữa ăn trưa ngày chủ nhật và nó hầu như hối hận ngay tức thì. Cô nàng căng thẳng bối rối đến nỗi cứ giật lại cuốn sách từ tay Harry để xem mình có trả lời hoàn toàn đúng hay không, rốt cuộc nện cả cái gáy cứng của cuốn Những Thành Tựu Trong Bùa Chú trúng mũi Harry đau điếng.
Nước mắt chảy ra vì đau, Harry đưa trả cuốn sách cho Hermione, cương quyết nói:
– Tại sao bồ không tự làm lấy một mình cho rồi?
Trong lúc ấy Ron đút hai ngón tay vô hai lỗ tai, đọc lại những cuốn vở ghi chép suốt hai năm môn Bùa chú, môi nhấp máy lia lịa không ra tiếng; Seamus thì nằm ngửa thẳng cẳng trên sàn phòng, đọc thuộc lòng định nghĩa của Bùa Chú Chính Qui trong khi Dean dò theo cuốn Sách Bùa Chú Tiêu Chuẩn Lớp Năm, và Parvati cùng Lavender đang thực hành bùa chú vận động cơ bản, khiến hộp viết chì của tụi nó rượt đuổi nhau vòng vòng quanh mép bàn.
Bữa ăn là một cuộc xả hơi nhẹ nhàng vào buổi tối hôm đó. Harry và Ron chẳng nói năng gì nhiều sau khi miệt mài học suốt cả ngày, giờ chỉ cắm cúi thưởng thức món ăn. Ngược lại, Hermione cứ buông dao nĩa để lặn xuống dưới gầm bàn kiếm cái cặp sách của cô nàng, rồi rút trong cặp ra một cuốn sách để kiểm tra lại một số liệu hay sự kiện gì đó. Ron vừa mới nói với Hermione là cô nàng cần ăn một bữa đàng hoàng, nếu không sẽ không ngủ được đêm đó, thì bỗng cái nĩa tuột khỏi mấy ngón tay của Hermione, rớt xuống cái dĩa, kêu lên mấy tiếng lanh canh thiệt to.
Hermione ngó trừng trừng ra tiền sảnh, cất tiếng nói yếu ớt:
– Ôi, quỉ thần ơi. Có phải họ đó không? Có phải hội đồng thi đó không?
Harry và Ron quay phắt người lại trên băng ghế của tụi nó. Xuyên qua khung cửa của Đại Sảnh đường, tụi nó nhìn thấy mụ Umbridge đang đứng với một nhóm phù thủy và pháp sư trông già khú đế. Harry khoái chí thấy mụ Umbridge có vẻ hơi lo lắng.
Ron nói:
– Tụi mình đi lại gần coi cho rõ hơn nha?
Harry và Hermione gật đầu rồi ba đứa lật đật đi về phía cánh cửa đôi mở vào tiền sành, hơi chậm chân lại khi bước qua ngưỡng cửa và bước đi tỉnh bơ ngang qua các vị tham khảo. Harry đoán giáo sư Marchbanks ắt hẳn là bà phù thủy nhỏ bé dáng khòm khòm có một gương mặt nhăn nheo đến nỗi trông như bị mạng nhện chăng kín vậy. Mụ Umbridge đang chuyện trò với bà một cách rất ư kính cẩn. Giáo sư Marchbanks dường như hơi bị điếc; bà trả lời mụ Umbridge quá to nếu xét khoảng cách giữa họ chỉ có ba tấc. Bà nói một cách sốt ruột:
– Chuyến đi tốt đẹp, chuyến đi tốt đẹp, trước đây chúng tôi đã đi khối lần rồi. Này, dạo gần đây tôi chẳng nghe tăm hơi gì của Dumbledore cả!
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph31-1.jpg
Bà nhóng đầu nhìn quanh sảnh đường
Bà nhóng đầu nhìn quanh sảnh đường như thể hy vọng cụ sẽ thình lình xuất hiện từ một gian phòng xép để chổi. Bà nói thêm:
– Tôi đoán không ai biết anh ta ở đâu hả?
– Không ạ.
Mụ Umbridge nói, quẳng một cái nhìn đầy ác ý về phía Harry, Ron và Hermione, mấy đứa nhỏ lúc này đang nhởn nhơ lảng vảng bên chân cầu thang bởi vì Ron giả bộ thắt lại dây cột giày của nó. Mụ Umbridge nói tiếp:
– Nhưng tôi dám nói là Bộ Pháp Thuật sẽ sớm truy tìm ra ông ta thôi…
Giáo sư Marchbanks tí hon quát to:
– Tôi nghi lắm! Đừng hòng tìm ra nếu Dumbledore không muốn được tìm ra! Tôi biết chứ… đã đích thân kiểm tra anh ta môn Biến Hình và môn Bùa Chú khi anh thi bằng Pháp Thuật Tận Sức… Dùng đũa phép làm những chuyện mà tôi chưa từng thấy trước nay…
– Dạ… vâng…
Mụ Umbridge ậm ừ trong khi Harry, Ron, và Hermione chầm chậm lê bước chân lên mấy bậc cầu thang cẩm thạch, lấy hết can đảm đi chậm đến mức tối đa. Mụ Umbridge nói:
– Để tôi đưa quí vị lên phòng giáo vụ… Tôi nghĩ hẳn quí vị muốn dùng một tách trà sau cuộc hành trình…
Buổi tối hôm đó là một buổi tối không dễ chịu chút nào. Mọi người đều ráng vớt vát những phút ôn tập cuối cùng nhưng không ai có vẻ tiến bộ gì nhiều cho lắm. Harry lên giường sớm nhưng nằm trằn trọc một hồi lâu mà nó nghĩ chắc phải tới mấy tiếng đồng hồ. Nó nhớ lại buổi tư vấn nghề nghiệp và lời tuyên bố đầy phẫn nộ của giáo sư McGonagall rằng bà sẽ giúp nó trở thành một Dũng sĩ diệt Hắc ám nếu như đó là điều cuối cùng bà làm… Bây giờ thi cử gần kề, nó ước chi lúc đó đã bày tỏ một tham vọng khả dĩ dễ đạt tới hơn… Nó biết nó không phải là kẻ duy nhất nằm đây thao thức, nhưng chẳng đứa nào khác trong phòng ngủ nói năng gì, và cuối cùng, từng đứa một, theo nhau thiếp ngủ say.
Vào buổi điểm tâm sáng hôm sau cũng không có đứa nào trong đám học sinh năm thứ năm nói năng gì cả. Parvati rì rầm thực tập thần chú trong khi hũ muối trước mặt cô nàng bị ếm bùa; Hermione thì đang đọc lại những thành tựu trong bùa chú, cô nàng đọc nhanh đến nỗi hai con mắt có vẻ nhòe đi, và Neville thì cứ làm rớt dao và nĩa rồi làm đổ luôn hũ mứt.
Khi bữa điểm tâm xong rồi, bọn học sinh năm thứ năm và học sinh năm thứ bảy tập họp trong tiền sảnh, trong khi học sinh các năm khác đi lên lớp học. Sau đó, đúng chín giờ rưỡi, tụi nó được điểm danh theo lớp để trở vào Đại Sảnh đường. Bên trong Đại Sảnh đường bây giờ đã được bố trí lại y hệt như Harry từng nhìn thấy trong cái Trầm Tưởng Ký khi ba nó, chú Sirius và thầy Snape thi Pháp sư Thường đẳng. Những dãy bàn của bốn nhà đã được dọn đi và được thay vào đó bằng nhiều cái bàn đơn cho mỗi thí sinh, tất cả bàn đều được đặt hướng về cái bàn giám thị ở cuối Đại Sảnh đường, nơi giáo sư McGonagall đứng đối diện với lũ thí sinh. Khi tất cả tụi nó đã ngồi xuống và im lặng, bà nói:
– Các trò có thể bắt đầu.
Bà quay qua một cái đồng hồ cát khổng lồ đặt trên cái bàn bên cạnh, trên bàn còn có mấy cuộn giấy da, bình mực, và viết lông ngỗng dự phòng.
Harry mở đề thi của nó ra, tim đập thiệt mạnh… cách nó ba hàng bên phải và bốn ghế phía trước, Hermione đang ngồi hí hoáy viết… Harry ngó xuống câu hỏi thứ nhất: a) Hãy nêu ra câu thần chú và b) miêu tả vận động cần thiết của cây đũa phép để khiến các vật thể bay…
Harry thoáng nhớ thiệt nhanh cây dùi cui phóng vọt lên cao trong không trung rồi ồn ào nện xuống cái sọ dày cui của con quỉ khổng lồ… Nở nụ cười nhẹ, nó cúi xuống bài thi và bắt đầu viết…
Hai tiếng đồng hồ sau trong tiền sảnh, Hermione lo lắng hỏi:
– Chà… cũng không đến nỗi tệ lắm chứ hả?
Tay cô nàng vẫn còn đang nắm chặt tờ đề thi.
– Mình e là đã chưa làm tốt hết mức câu Bùa Chú Cỗ Vũ, mình không đủ thời giờ… bồ có ghi phần phản bùa giải trừ ếm nấc cục không? Mình không chắc là nên đưa vô chỗ nào, thấy thế có lẽ lại quá nhiều… còn câu hỏi số hai mươi ba…
Ron nghiêm nghị nói:
– Hermione à, tụi mình đã thỏa thuận chuyện này từ trước rồi… Tụi mình sẽ không làm lại mỗi bài thi sau khi đã nộp bài rồi, làm một lần là đủ ớn rồi.
Đám học sinh năm thứ năm ăn trưa chung với những học sinh khác trong trường, (mấy dãy bàn ăn của các nhà lại được dọn ra trong giờ ăn trưa) sau đó đi từng nhóm vô một căn phòng nhỏ bên cạnh Đại Sảnh đường, ở đó tụi nó chờ được gọi tên thi thực hành. Khi một nhóm nhỏ học sinh được gọi tên theo thứ tự ABC đi vào phòng thi, những đứa còn lại rì rầm đọc thần chú và thực hành động tác điều khiển cây đũa phép, thỉnh thoảng lại chọc nhầm vô mắt hay lưng của nhau.
Đến lượt Hermione được gọi tên. Cô nàng run run đi vô Đại Sảnh đường cùng với Anthony Goldstein, Gregory Goyle, và Daphne Greengrass. Mấy đứa đã thi xong rồi không được quay trở lại phòng chờ, nên Harry và Ron không biết Hermione làm ăn ra sao.
Ron nói:
– Nó sẽ làm tốt thôi… có lần kiểm tra Bùa Chú nó đã từng được một trăm hai mươi điểm trên một trăm mà, nhớ không?
Mười phút sau, giáo sư Flitwick gọi:
– Parkinson, Pansy – Patil, Padma – Patil, Parvati – Potter, Harry.
Ron nói nhỏ:
– Chúc may mắn.
Harry bước vô Đại Sảnh đường, nắm cây đũa phép chặt đến nỗi tay của nó run lên.
– Potter, bàn giáo sư Tofty.
Giáo sư Flitwick đứng ngay bên trong cửa ra vào. Ông chỉ Harry đi về phía một người trông có vẻ là vị giám khảo già nua nhất, hói trán nhất, ngồi đằng sau một cái bàn nhỏ ở tuốt góc phòng, gần chỗ giáo sư Marchbanks đang kiểm ta Draco Malfoy nửa chừng.
Giáo sư Tofty nói:
– Potter, phải không?
Giáo sư tham khảo mớ sổ sách giấy tờ của ông rồi nhướn mắt qua cặp kiếng kẹp sóng mũi nhìn Harry khi nó đến gần.
– Potter lừng danh đây hả?
Liếc qua bên cạnh, Harry thấy rõ ràng Malfoy ném cho nó một cái nhìn khinh miệt; cái ly rượu mà Malfoy đang làm cho bay lên lại rớt xuống sàn bể tan. Harry không thể nào không nhe răng ra cười. Giáo sư mỉm cười lại với nó đầy vẻ khích lệ. Giáo sư nói bằng giọng già cả run run:
– Vậy đó. Không cần lo quá… Bây giờ ta có thể nhờ trò lấy cái chén đựng trứng này, rồi khiến cho nó làm vài trò nhào lộn giùm ta…
Nói chung Harry nghĩ buổi thi diễn ra khá tốt đẹp; Bùa Bay của nó chắc chắn khá hơn trò biểu diễn của Malfoy, mặc dù nó ước gì nó đã không lẫn lộn mấy câu thần chú Đổi Màu với Bùa Lớn, để cho con chuột mà nó phải đổi thành màu cam không bị phình to lên một cách kinh dị và có kích thước của một con lửng trước khi nó kịp sửa chữa sai lầm.
Nó mừng là Hermione lúc đó không có mặt trong Đại Sảnh đường, sau này nó cũng tảng lờ luôn, không kể lại cho cô nàng biết. Tuy nhiên nó có nói với Ron; Ron đã khiến cho một cái dĩa ăn biến dạng thành một cái nấm bự mà không hề biết làm thế nào nó lại xảy ra như vậy.
Đêm đó không có cả thì giờ để xả hơi – tụi nó đi thẳng về phòng sinh hoạt chung sau bữa cơm chiều và vùi đầu học ôn chuẩn bị cho bài thi Biến Hình ngày hôm sau. Harry đi ngủ với cái đầu quay mòng mòng những lý thuyết và mô hình bùa chú phức tạp.
Nó quên mất định nghĩa của Thần Chú Vặn trong suốt buổi thi viết ban sáng, nhưng lại lo là bài thi thực hành buổi chiều của nó có thể còn tệ hơn nhiều. Ít nhất thì nó cũng xoay sở làm biến mất được nguyên một con kỳ nhông, trong khi ở bàn bên cạnh Hannah Abbott khốn khổ hoàn toàn mất hết bình tĩnh và bằng cách nào đó đã bội phân con chồn sương của nó thành ra một bầy hồng hạc, khiến cho cuộc thi phải tạm dừng trong mười phút để chờ cho người ta túm lũ chim lại và đem ra khỏi Đại Sảnh đường.
Ngày thứ tư tụi nó thi môn Dược thảo (ngoại trừ việc bị một cây phong lữ có răng nanh cắn một miếng nhỏ, còn thì Harry cảm thấy nó làm bài thi này khá tốt). Và rồi, vào ngày thứ năm, thi môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám. Bài thi này, lần đầu tiên Harry cảm thấy chắc chắn là nó đậu. Nó không gặp chút khó khăn nào với những câu hỏi lý thuyết, và trong buổi thi thực hành nó đặc biệt thoải mái vui vẻ thực hiện tất cả các phép trừ tà và thần chú phòng vệ ngay trước mặt mụ Umbridge – mụ này lãnh đạm đứng xem ở gần cửa ra vào tiền sảnh.
Khi Harry thao diễn thần chú trục xuất Ông Kẹ một cách hoàn hảo, giáo sư Tofty la lên.
– Hoan hô! Quả thiệt là giỏi.
Một lần nữa, ông lại là người kiểm tra Harry.
– Chà, tôi nghĩ vậy là xong rồi đó, Potter… trừ phi…
Ông chồm tới trước một chút:
– Tôi nghe từ ông bạn Tiberius Ogden yêu dấu, rằng trò có thể chiêu hồn được Thần Hộ Mệnh, đúng không? Để lấy thêm điểm thưởng… nhé?
Harry giơ cây đũa phép của nó lên, nhìn thẳng vào mụ Umbridge, tưởng tượng mụ bị đuổi dạy.
– Cầu hiện Thần Hộ Mệnh!
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph32-1.jpg
Con nai bạc phóng vọt ra từ đầu cây đũa phép…
Con nai bạc phóng vọt ra từ đầu cây đũa phép và sải vó phi đến cuối Đại Sảnh đường. Tất cả các vị giám khảo đều phải ngoảnh đầu theo dõi diễn tiến, và khi con nai hòa tan vào làn sương bạc, giáo sư Tofty vỗ hai bàn tay gân guốc đầy mấu của ông một cách cuồng nhiệt. Ông nói:
– Xuất sắc! Rất giỏi, Potter à! Trò có thể ra về.
Khi Harry bước ngang qua mụ Umbridge đang đứng bên cạnh cánh cửa, ánh mắt hai người gặp nhau. Một nụ cười nham hiểm lởn vởn quanh cái miệng rộng trề xuống của mụ, nhưng Harry cóc ngán. Nó chắc mẻm mình vừa đạt được một điểm Pháp sư Thường đẳng Xuất Sắc, trừ khi nó nhầm to (và nó dự định sẽ không nói gì với ai hết, đề phòng trường hợp nó nhầm thiệt).
Vào thứ sáu, Harry và Ron được một ngày nghỉ, trong khi Hermione ngồi thi môn Cổ ngữ Rune, và bởi vì có hẳn một kỳ nghỉ cuối tuần trước mặt, tụi nó tự cho phép mình nghỉ xả hơi. Hai đứa nằm dài ra ngáp bên cạnh cửa sổ mở rộng. Qua khung cửa sổ này, không khí mùa hè ấm áp thoảng vào phòng, vuốt ve tụi nó trong khi tụi nó chơi một ván cờ phù thủy ấm ớ. Harry nhìn thấy lão Hagrid ở tuốt đằng xa, đang dạy một lớp ở bên bìa rừng. Nó đang thử đoán coi đám học trò kia đang nghiên cứu sinh vật gì (nó nghĩ chắc là kỳ lân, bởi vì mấy thằng con trai có vẻ như đứng giật lùi về phía sau một chút), thì cái lỗ chân dung chợt mở ra và Hermione trèo vô, trông mặt có vẻ như đang giận sôi đùng đùng.
Ron vươn vai ngáp hỏi:
– Bài làm Runes thế nào?
Hermione tức tối nói:
– Mình dịch nhầm chữ “ehwaz”. Nó có nghĩa là “sự cộng tác” chứ không phải “sự phòng vệ”. Mình lầm chữ đó với chữ “eihwaz”.
– Oái giời ơi.
Ron uể oải nói:
– Chẳng qua là một cái lỗi thôi mà, bồ sẽ vẫn đạt điểm…
Hermione giận dữ quát:
– Thôi im đi. Đó có thể là một cái lỗi làm từ thi đậu thành thi rớt. Đã vậy, lại có kẻ nào thả thêm một con chó săn nữa vô văn phòng mụ Umbridge, mình không thể hiểu tại sao họ lại có thể lọt qua được cánh cửa mới đó, nhưng mình vừa mới đi ngang đấy và mụ Umbridge lúc ấy đang gào rít điên khùng – nghe tiếng rít của mụ thì con chó mới đớp một miếng khỏi ống quyển…
Harry và Ron cùng nói một lượt:
– Tốt.
Hermione nóng nảy kêu lên:
– Không tốt! Mụ ấy nghĩ là bác Hagrid làm chuyện đó, nhớ không? Mà tụi mình đâu có muốn bác Hagrid bị đuổi việc đâu!
Harry làm động tác chỉ ra bên ngoài cửa sổ:
– Mụ ấy không thể nào đổ lỗi cho bác Hagrid được, giờ này bác ấy đang đứng lớp mà.
– Ôi, đôi khi bồ ngây thơ quá, Harry à, bồ thiệt tình cho là mụ Umbridge sẽ đợi cho có đủ bằng chứng sao?
Hermione có vẻ như đã nổi giận ngút trời, nói xong là te te đi một nước về phía phòng ngủ nữ sinh, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.
Ron nói rất khẽ:
– Thật là một cô gái dịu ngọt dễ thương.
Nó chọc chọc con cờ Hoàng Hậu của mình, để cho bà hoàng bắt đầu quần mấy con cờ Hiệp sĩ của Harry.
Tâm trạng giận dỗi của Hermione kéo dài gần hết mấy ngày cuối tuần, mặc dù vậy Harry và Ron thấy việc phớt lờ chuyện ấy đi cũng khá dễ dàng, bởi vì tụi nó đã phải dành gần hết thì giờ ngày thứ bảy và chủ nhật để ôn tập cho môn thi Độc Dược vào hôm thứ hai, môn thi mà Harry ngán nhất, và là môn thi mà nó chắc chắn chính là cái sẽ kéo đổ tan tành những tham vọng trở thành Dũng sĩ diệt Hắc ám của nó. Không sai chút nào, nó thấy bài thi viết khó ơi là khó, mặc dù nó nghĩ nó có thể kiếm được trọn số điểm cho câu hỏi về Độc Dược Đa dịch: nó có thể miêu tả một cách cực kỳ chính xác hiệu quả của dung dịch này, bởi vì nó đã xài món này một cách bất hợp pháp hồi năm thứ hai.
Bài thi thực hành buổi chiều không đến nỗi hãi hùng như nó tưởng. Nhờ vắng mặt thầy Snape trong buổi thi nên Harry nhận thấy nó không đến nỗi căng thẳng như mọi khi trong lúc pha chế độc dược. Neville, ngồi rất gần Harry, theo như Harry thấy thì cũng tỏ ra vui vẻ hơn bao giờ hết so với lúc học trong lớp Độc Dược. Khi giáo sư Marchbanks nói:
– Giờ thi đã hết, thí sinh vui lòng bước xa khỏi cái vạc.
Thì Harry đóng nút cái bình thí nghiệm đựng mẫu thuốc bài thi của nó lại, cảm thấy mình có thể không đạt được điểm hạng cao lắm, nhưng nếu may mắn thì cũng không đến nỗi thi rớt.
Trên đường đi trở về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, Parvati Patil nói giọng mệt lử:
– Chỉ còn bốn môn thi nữa thôi!
– Chỉ thôi à? – Hermione cáu kỉnh vặc lại.
– Mình còn môn Pháp Số Học và có lẽ đó là môn khó nhai nhất!
Không ai điên gì mà lại đi cãi lại cô nàng, để Hermione có thể xì ra cơn chướng bụng của mình lên bất cứ đứa nào và bớt làm rầy rà bọn học sinh năm thứ nhất đang khúc khích cười ồn ào trong phòng sinh hoạt chung.
Harry quyết tâm thi thật tốt môn Chăm sóc Sinh Vật Huyền Bí vào ngày thứ ba để không phụ lòng lão Hagrid. Bài thi thực hành diễn ra vào buổi chiều trên bãi cỏ ven khu Rừng Cấm, ở đó thí sinh được yêu cầu xác định mấy con ma mấu trốn lẩn trong một tá nhím (mẹo là: lần lượt cho chúng uống sữa – mấy con ma mấu là những sinh vật hết sức đa nghi. Đám lông ống chứa những đặc tính huyền bí của chúng thường xú quạu lên trước cái gì mà chúng cho như là định đầu độc chúng.) Kế đến là biểu diễn cách nắm giữ mấy con quỷ nịnh, rồi cho cua lửa ăn và tắm mà không bị phỏng nặng. Sau cùng là chọn từ một lô các món ăn đã được tuyển lựa, ra một chế độ ăn kiêng cho một con kỳ lân bị bệnh.
Harry có thể nhìn thấy lão Hagrid đang lo lắng theo dõi cuộc thi từ cửa sổ căn chòi của lão. Khi vị giám khảo của Harry, lần này là một phù thủy nhỏ xíu lại mập lùn, mỉm cười với nó và bảo nó có thể ra về, Harry giơ ngón tay cái làm thật nhanh dấu hiệu “xịn”, báo cho lão Hagrid biết, rồi đi trở về tòa lâu đài.
Buổi thi Lý thuyết Chiêm Tinh Học vào sáng thứ tư diễn ra suôn sẻ: Harry không tin tưởng lắm là liệu nó có kể đúng tên tất cả các vệ tinh của sao Mộc hay không, nhưng mà ít nhất cũng tin chắc là không có cái nào trong đám vệ tinh đó có chuột ở. Tụi nó phải đợi đến tối mới thi bài thực hành Chiêm Tinh, do đó buổi trưa tụi nó thi môn Tiên Tri.
Thậm chí có tính theo tiêu chuẩn dở ẹc môn Tiên Tri của Harry, thì bài thi diễn ra thiệt là tệ. Lẽ ra nó đã có thể cố gắng nhìn cho những hình ảnh chuyển động cả trên mặt bàn cũng như trên trái cầu pha lê cứ trống trơn một cách bướng bỉnh; nhưng khi đọc ý nghĩa của lá trà nó hoàn toàn mất hết bình tĩnh, nói là nó thấy hình như giáo sư Marchbanks sắp sửa gặp một người lạ mặt, tròn, đen, ướt đầy nước; và để cho bài thi thất bại một cách trọn vẹn, nó đã nhầm lẫn giữa hai đường chỉ tay sinh đạo và trí đạo của bà rồi tiên đoán là lẽ ra bà đã phải chết từ thứ ba tuần trước.
Khi tụi nó đi xuống cầu thang đá hoa cương, Harry ủ ê nói:
– Đành thôi, tụi mình vẫn luôn luôn rớt môn đó mà.
Ron bèn làm cho Harry cảm thấy phấn khởi lên một chút bằng cách kể lại là nó đã nói với vị giám khảo của nó về một lão già xấu xí có một cái mụn cóc to đùng trên mũi mà nó nhìn thấy trên trái cầu pha lê, đến khi ngước nhìn lên nó mới nhận thấy nó vừa miêu tả chính xác cái hình phản chiếu chân dung của vị giám khảo trên trái cầu.
Harry nói:
– Lẽ ra ngay từ đầu mình nên theo học cái môn ngu ngốc này.
– Nhưng ít nhất thì bây giờ mình cũng có thể bỏ môn này rồi!
Harry nói:
– Ừ. Tụi mình không còn cần phải giả đò qun tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu sao Mộc và sao Thiên Vương trở nên quá thân mật…
– Và từ nay trở đi, mình cũng cóc thèm bận tâm nếu cái lá trà của mình kết vần thành chết, Ron, chết. Mình sắp trút chúng vô sọt rác cho chúng về đúng chỗ đây.
Harry bật cười, vừa đúng lúc Hermione chạy đuổi theo kịp tụi nó từ đằng sau. Nó ngừng cười ngay tức khắc vì e là tiếng cười có thể làm cô nàng bực mình. Cô nàng nói:
– Xong, mình cho là mình đã làm tốt bài Pháp Số Học.
Harry và Ron cùng thở phào nhẹ nhõm. Hermione nói tiếp:
– Còn đủ thời gian để liếc qua các bản đồ sao trước bữa ăn tối, rồi…
Khi tụi lên tới đỉnh Tháp Thiên Văn vào lúc mười một giờ đêm thì thấy đêm ấy thật lý tưởng cho việc ngắm sao: bầu trời không mây và yên ả. Sân trường tắm dưới ánh trăng bạc, và có một chút se lạnh trong không khí. Mỗi đứa tụi nó tự dựng kính thiên văn của chính mình lên, và khi giáo sư Marchbanks hô bắt đầu thì thí sinh tiến hành điền vô những tấm bản đồ sao trống trơn mà tụi nó được phát.
Giáo sư Marchbanks và Tofty đi rảo quanh tụi nó, theo dõi thí sinh điền vị trí chính xác của những ngôi sao và hành tinh mà chúng quan sát được. Tất cả đều yên lặng, ngoại trừ tiếng giấy da lật sột soạt, thỉnh thoảng vang lên tiếng cót két của mấy cái kính viễn vọng khi bị điều chỉnh trên cái bệ đỡ kính, và có cả tiếng viết lông ngỗng chạy trên giấy da. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua; những hình vuông nhỏ của ánh sáng vàng hắt xuống sân trường nhảy múa lung linh bên dưới bắt đầu biến mất khi đèn bên trong các cửa sổ của lâu đài tắt đi.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph33-1.jpg
… năm sáu cái bóng đổ dài di chuyển trên vạt cỏ được chiếu sáng,…
Nhưng, khi Harry hoàn tất chòm sao Orion trên bản đồ của nó, cánh cửa cái của tòa lâu đài bỗng mở ra, ngay bên dưới lan can mà nó đang đứng, khiến cho ánh sáng ùa xuống mấy bậc thềm đá tỏa sáng ra một vạt ngang qua bãi cỏ. Harry vừa liếc nhìn xuống vừa điều chỉnh nhẹ vị trí cái kính thiên văn của mình, và nó kịp thấy năm sáu cái bóng đổ dài di chuyển trên vạt cỏ được chiếu sáng, trước khi cánh cửa cái được đóng sập lại và bãi cỏ lại tối thui như trước.
Harry tiếp tục nhìn vào kính thiên văn, điều chỉnh lại tiêu điểm, bây giờ quan sát tới sao Kim. Nó nhìn xuống tấm bản đồ để điền hành tinh này vào đó; nhưng có cái gì đó làm nó bị chia trí. Khựng lại nửa chừng với cây viết lông ngỗng trong tay lơ lửng bên trên tấm giấy da, nó liếc mắt xuống sân trường mờ mờ tối và thấy nửa tá bóng người bước đi trên bãi cỏ. Nếu họ không di chuyển, và nếu ánh trăng không chiếu lấp loáng trên đầu họ, thì cũng khó phân biệt được họ trong bóng tối sân trường. Thậm chí ở khoảng cách này, Harry cũng có một cảm giác ngồ ngộ là nó nhận ra được dáng đi bè bè của người béo lùn nhất trong đám đó, người đó có vẻ đang dẫn đầu cả đám.
Nó không thể nghĩ ra tại sao mụ Umbridge lại đi tản bộ bên ngoài tòa lâu đài vào giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy, lại còn có thêm ít nhất năm người khác tháo tùng. Lúc đó có ai đó khẽ ho đằng sau lưng Harry, và nó nhớ ra nó đang làm bài thi được nửa chừng. Nó đã quên béng đi vị trí của sao Kim, nên lại dán chặt mắt vô kính viễn vọng. Nó tìm được sao Kim một lần nữa,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!