Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Harry Potter và Hội Phượng Hoàng


Chương 32


Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
J. K. Rowling

Chương 32 – Thoát Lửa

Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán

– Con không đi đâu… Con không cần đi bệnh thất mà… Con không muốn…

Harry vừa lắp bắp nói vừa cố lùi ra xa giáo sư Tofty. Giáo sư đang nhìn nó ái ngại. Ông là người vừa đỡ Harry ra khỏi phòng thi đi vào tiền sảnh trong lúc tất cả đám học sinh chung quanh họ đều trố mắt nhìn.

Harry quẹt mồ hôi trên mặt, lắp bắp nói:

– Con… Con không sao đâu, thưa thầy… Thật mà… con chỉ ngủ gục… bị ác mộng.

Vị giáo sư già nói đầy cảm thông:

– Aùp lực thi cử ấy mà!

Ông run run vỗ nhẹ vai Harry:

– Xảy ra hoài. Chàng trai trẻ à, chuyện đó xảy ra hoài! Bây giờ uống một ly nước lạnh đi, rồi có lẽ trò sẽ sẵn sàng trở lại Đại Sảnh đường há? Giờ thi sắp hết rồi, nhưng có lẽ trò vẫn có thể làm nốt câu trả lời cuối cùng một cách gọn đẹp.

Harry đáp ngơ ngáo:

– Dạ… Con muốn nói… khỏi… Con đã làm xong… Con tin là xong theo nỗ lực hết sức của con…

Vị pháp sư già dịu dàng nói:

– Vậy thì tốt, vậy là tốt. Tôi sẽ đi thu bài của trò, còn trò thì tôi đề nghị nên nằm xuống nghỉ ngơi…

Harry gật đầu lia lịa:

– Dạ, con sẽ đi nghỉ… Cám ơn thầy nhiều lắm.

http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph32-1.jpg

Nó đợi một chút cho đến khi gót chân của vị pháp sư già khuất sau ngưỡng cửa…

Nó đợi một chút cho đến khi gót chân của vị pháp sư già khuất sau ngưỡng cửa vào Đại Sảnh đường, rồi mới phóng chạy lên cầu thang đá hoa cương, xong leo tiếp cầu thang dẫn lên bệnh thất, gấp đến nỗi cứ đâm sầm vô các bức tường dọc hành lang, mạnh đến nỗi mấy bức tranh nó vụt qua mặt lầm bầm chê trách, rồi nó xộc vô cánh cửa đôi như một cơn cuồng phong, khiến bà Pomfrey lúc đó đang bón vô miệng Montague một dung dịch lỏng màu xanh sáng phải hét lên hốt hoảng.

– Potter, trò có biết trò đang làm gì không?

Harry thở hổn hển, hơi thở muốn xé lồng ngực nó:

– Con cần gặp giáo sư McGonagall! Ngay bây giờ… khẩn cấp lắm…

Bà Pomfrey rầu rĩ nói:

– Bà ấy không còn ở đây nữa, Potter à. Bà đã được chuyển qua bệnh viện Thánh Mungo hồi sáng này. Tuổi tác như thế mà bị trúng bốn Bùa Bất Tỉnh ngay giữa ngực… Chúng không giết chết bà ấy là cả một điều kỳ lạ.

Harry sững sờ:

– Cô… đi rồi à?

Tiếng chuông vừa reo bên ngoài phòng ngủ, và Harry nghe tiếng ồn ào xa xa quen thuộc của học sinh bắt đầu túa ra các hành lang bên trên và bên dưới. Nó vẫn đứng yên ngó bà Pomfrey. Chẳng còn ai nữa ở đây để nghe nó kể. Thầy Dumbledore đã đi, bác Hagrid đã đi, nhưng nó vẫn luôn luôn tin tưởng giáo sư McGonagall còn đó, cáu kỉnh và nguyên tắc cứng nhắc, ừ thì có thế thật, nhưng vẫn luôn có thể dựa vào được, vững vàng và sẵn sàng giúp đỡ…

Với một vẻ mặt đồng cảm mãnh liệt, bà Pomfrey nói:

– Ta không lấy làm lạ khi trò xúc động đến như vậy, Potter à. Đố kẻ nào trong đám đó dám điểm huyệt trước mặt giáo sư McGonagall giữa ban ngày! Chúng là một lũ hèn nhát… hèn nhát đáng kinh tởm. Nếu ta không vì lo lắng chuyện có thể xảy ra cho lũ học trò các con thì ta đã từ chức để phản đối…

Harry thẫn thờ nói:

– Dạ.

Nó quay gót bước đi nhanh mà không định hướng, ra khỏi bệnh thất, rồi đến hành lang đông đúc học trò, đứng ở đó, bị đám đông xung quanh xô đẩy, nỗi kinh hoàng bên trong nó phình trướng giống như khí độc, đến nỗi cái đầu của nó đờ đẫn, không thể nghĩ ra phải làm gì cái gì nữa…

Một giọng nói trong đầu Harry vang lên: Ron và Hermione.

Harry lại cắm đầu chạy, xô đẩy những đứa học trò khác để giành lối đi, hiển nhiên là khiến chúng phản đối và la ó tức giận. Nó phóng chạy trở xuống hai tầng lầu, và khi tới đầu cầu thang đá hoa cương thì thấy Ron và Hermione đang vội vã tiến về phía nó.

Trông Hermione rất hoảng sợ, cô nàng nói ngay:

– Harry! Chuyện gì xảy ra vậy? Bồ có sao không? Bồ bị bệnh hả?

Harry nói nhanh:

– Đi theo mình. Mau lên. Mình phải nói với mấy bồ vài điều…

Nó dẫn hai đứa bạn đi dọc theo hành lang tầng thứ nhất, thò đầu dòm vô các khung cửa, cuối cùng kiếm được một căn phòng trống, Harry bèn lách vào, đóng ngay cánh cửa lại sau khi Ron và Hermione cũng đã bước vào, rồi nó đứng tựa lưng vào cánh cửa, đối diện với hai người bạn.

– Voldermort bắt được chú Sirius rồi.

– Cái gì?

– Làm sao bồ…?

– Nhìn thấy. Mới tức thì. Khi mình ngủ gục giữa buổi thi.

– Nhưng… nhưng mà ở đâu? Bằng cách nào?

Hermione hỏi lại, gương mặt tái mét. Harry nói:

– Mình không biết. Nhưng mình biết chính xác ở đâu. Đó là một căn phòng trong Sở Bảo Mật đầy các kệ chất những trái cầu thủy tinh nho nhỏ, và hai người đó ở cuối dãy chín mươi bảy… Hắn đang cố gắng dùng chú Sirius để lấy cái gì đó mà hắn muốn, ở chỗ đó… Hắn hành hạ chú Sirius… nói là rốt cuộc hắn sẽ giết chú…

Harry nhận ra giọng nói của nó run run, ngang với hai đầu gối của nó. Nó lần tới một cái bàn học và ngồi xuống, cố gắng tự chủ.

Nó hỏi hai đứa bạn:

– Làm sao tụi mình tới được nơi đó?

Cả cùng im lặng một lúc. Rồi Ron nói:

– Tới… tới đó?

Harry nói lớn:

– Tới Sở Bảo Mật, để cứu chú Sirius!

Ron phản đối yếu ớt:

– Nhưng… Harry à…

Harry hỏi dồn:

– Cái gì? Cái gì hả?

Nó không thể hiểu tại sao cả hai đứa bạn đều há hốc miệng ra nhìn nó kinh ngạc như thể nó đang đòi hỏi tụi nó điều gì đó hết sức phi lý.

Hermione nói bằng một giọng hơi hoảng sợ:

– Harry à… Ơ… Làm sao… Làm sao mà Voldermort có thể vô được Bộ Pháp Thuật mà không có ai nhận ra hắn ở đó chứ?

Harry rống lên:

– Làm sao mình biết hả? Câu hỏi bây giờ là làm sao chúng ta đến được nơi đó kìa!

Hermione bước tới gần Harry thêm một bước, nói:

– Nhưng… Harry à, hãy suy nghĩ về chuyện này. Bây giờ là năm giờ chiều… Bộ Pháp Thuật ắt hẳn đông đúc công nhân viên… Làm sao mà Voldermort và chú Sirius có thể đột nhập mà không bị nhìn thấy chứ? Harry à… Cả hai người đó có lẽ là hai pháp sư bị truy nã gắt gao nhất thế giới… Bồ tin là họ có thể đột nhập vào một tòa nhà đầy những Dũng sĩ diệt Hắc ám mà không bị phát hiện sao?

Harry hét tướng lên:

– Mình không biết, Voldermort dùng một tấm Aùo khoác Tàng hình hay cái gì đó! Mà vả lại, lần nào mình đến đó Sở Bảo Mật cũng hoàn toàn trống vắng…

Hermione khẽ nói:

– Bồ chưa từng đến đó, Harry à. Bồ chỉ mơ thấy nơi chốn đó, có vậy thôi.

Harry hét vào mặt Hermione:

– Đó không phải là những giấc mơ.

Nó đứng bật dậy, và lần này đến phiên nó bước sấn tới trước mặt Hermione một bước. Nó muốn lắc vai Hermione:

– Làm sao bồ giải thích được trường hợp ba của Ron hả? Tất cả những chuyện đó nghĩa là sao chứ? Thế làm sao tôi biết được chuyện xảy ra với bác ấy, hả?

Ron nhìn Hermione nói nhỏ:

– Nó có lý.

Hermione tuyệt vọng nói:

– Nhưng chuyện này chẳng qua là… Chẳng qua là không thể nào có được! Harry à, làm sao mà Voldermort có thể bắt được chú Sirius nếu như chú ấy luôn luôn ở trong tòa nhà trên Quảng trường Grimmauld chứ?

Ron nói giọng lo âu:

– Chú Sirius có thể lẻn ra ngoài một chút vì chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành. Chú ấy tha thiết muốn ra khỏi nhà từ lâu rồi…

Hermione vẫn cãi lại:

– Nhưng mà tại sao? Tại sao Voldermort lại muốn dùng chú Sirius để lấy vũ khí, hay cho là bất kỳ cái gì đi chăng nữa cơ chứ?

Harry quát vào mặt Hermione:

– Tôi không biết, có thể có hàng đống lý do! Có thể chú Sirius chẳng qua là người mà Voldermort chẳng bận tâm đến chuyện nhìn thấy chú ấy bị hại…

Ron nói giọng cố nín lặng:

– Hermione, Harry đã nhìn thấy họ mà!

Trông Hermione có vẻ hoảng sợ nhưng vẫn kiên quyết:

– Thôi được, nhưng mình phải nói điều này…

– Điều gì?

Hermione nói:

– Bồ.. Đây không phải là sự phê phán đâu nhé. Harry à, nhưng bồ có… Đại khái… Ý mình muốn nói là… bồ không nghĩ là bồ có bị một chút… Một chút tánh “cứu nhân độ thế”…

Harry trừng mắt nhìn Hermione.

– Mà ý bồ khi nói “cứu nhân độ thế” đó nghĩa là sao?

Trông Hermione càng có vẻ sợ sệt hơn bao giờ hết:

– À… Ừ… Bồ… Ý mình nói là…Thí dụ… Năm ngoái… trong hồ… Trong cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật… Lẽ ra bồ không nên… Ý mình nói là bồ đâu cần cứu mạng con nhỏ Delacour đó… Bồ hơi bị… lạc hướng…

Một đợt sóng giận dữ nhức nhối và sôi tràn trào qua cơ thể Harry… Sao mà Hermione lại có thể nhắc nó nhớ đến một chuyện ngớ ngẩn như vậy vào lúc này chứ?

Hermione có vẻ như ngây người chết điếng trước cái nhìn của Harry, cô nàng nói nhanh:

– … Ý mình nói là bồ rất tốt và đủ thứ hay. Ai cũng nghĩ đó là một nghĩa cử tuyệt vời…

Harry nói rít qua kẽ răng:

– Tức cười thiệt, bởi vì tôi còn nhớ rõ Ron nói là tôi chỉ mất thì giờ đóng vai anh hùng… có phải bồ nghĩ chuyện này cũng vậy? Bồ cho là tôi lại muốn đóng vai anh hùng một lần nữa?

Hermione có vẻ hoảng hốt:

– Không, không, không! Mình không hề có ý nói như vậy chút nào hết!

Harry hét lên:

– Vậy thì, bồ cứ khạc ra cái điều bồ phải nói đi, bởi vì chúng ta đang lãng phí thì giờ ở đây!

– Mình đang cố gắng nói… Voldermort biết bồ, Harry à! Hắn đem Ginny xuống căn Phòng chứa Bí mật là để dụ dỗ bồ xuống đó; kiểu làm của hắn là vậy, hắn biết là bồ… loại người sẵn sàng đến trợ giúp chú Sirius! Nếu hắn chỉ đang tìm cách lừa bồ đến Sở Bảo Mật thì sao…?

– Hermione à, có phải hắn làm như vậy để lừa mình đến đó hay không thì cũng không thành vấn đề – Họ đã đem cô McGonagall đến bệnh viện Thánh Mungo, bây giờ không còn ai ở trường Hogwarts là Hội viên Hội Phượng Hoàng để mình có thể đến gặp mà nói chuyện, và nếu chúng ta không đi cứu thì chú Sirius chết mất!

– Nhưng Harry à, nếu giấc mơ của bồ chẳng qua chỉ là… giấc mơ mà thôi thì sao?

Harry rống lên một tiếng gầm thất vọng. Hermione thực sự lùi xa khỏi nó một bước, tỏ vẻ cảnh giác. Harry hét vào mặt Hermione:

– Bồ vẫn không hiểu! Mình không hề bị ác mộng, mình không chỉ chiêm bao! Bồ nghĩ coi tất cả chuyện học hành Bế quan Bí thuật là để làm gì, bồ nghĩ coi tại sao thầy Dumbledore muốn cho mình đừng nhìn thấy những chuyện như vậy? Bởi vì đó là những chuyện THẬT, Hermione à. Chú Sirius đang mắc nạn – mình đã nhìn thấy chú ấy – Voldermort đã bắt được chú ấy, mà không ai biết cả, và như vậy có nghĩa chúng ta là những người duy nhất có thể cứu được chú ấy, và nếu bồ không muốn làm điều đó thì, được, mình sẽ làm, bồ hiểu không? Và nếu như mình nhớ đúng, thì bồ đâu thấy có vấn đề gì với cái thói “cứu nhân độ thế” của mình khi người được cứu khỏi tay bọn giám ngục chính là bồ, hay là…

Harry quay sang Ron nói tiếp:

– … khi người được cứu khỏi nanh độc của vua rắn chính là em gái của bồ.

Ron nóng nảy nói:

– Mình đâu có nói mình bị vấn đề gì đâu.

Hermione hung hăng:

– Nhưng mà Harry, bồ vừa mới nói đó, thầy Dumbledore muốn cho bồ học cách đóng kín tâm tư lại để cho những chuyện như vậy không xâm nhập vào đầu óc bồ, nếu bồ luyện tập đúng mức Bế quan Bí thuật thì bồ đâu có bao giờ bị thấy những chuyện đó…

– NẾU BỒ CHO LÀ TÔI CHỈ NÊN HÀNH ĐỘNG NHƯ ĐÃ KHÔNG HỀ NHÌN THẤY…

– Chú Sirius đã nói với bồ là không có việc gì quan trọng hơn việc bồ đóng tâm trí của bồ lại!

– ĐƯỢC, TÔI TIN LÀ CHÚ ẤY SẼ NÓI KHÁC ĐI NẾU HỒI ĐÓ CHÚ BIẾT ĐIỀU TÔI VỪA MỚI NHÌN THẤY…

Cửa phòng học mở ra. Harry, Ron và Hermione quay phắt lại. Ginny đi vào phòng, nhìn ngó tò mò, theo sát gót là Luna, cô nàng luôn luôn có vẻ như tình cờ trôi giạt trên mây.

Ginny ngờ ngợ nói:

– Chào. Tụi em nhận ra giọng của anh Harry… Anh đang gào thét chuyện gì vậy?

Harry lỗ mãng đáp:

– Đừng bận tâm.

Ginny nhướn chân mày lên:

– Không cần giở giọng đó ra với em, tụi em chỉ muốn biết là liệu tụi em có thể giúp được gì không?

Harry đáp cộc lốc:

– Không, em không giúp được gì đâu.

Luna nói trang trọng:

– Anh có biết anh đang trở nên thô lỗ không?

Harry chửi thề rồi quay đi. Một cuộc trò chuyện điên rồ với Luna Lovegood lúc này là điều cuối cùng trên đời mà nó không muốn.

Hermione bỗng đột ngột nói:

– Khoan đã. Đợi một chút, Harry à. Tụi nó có thể giúp được đấy.

Harry và Ron cùng nhìn Hermione. Cô nàng khẩn khoản nói:

– Nghe nè, Harry. Chúng ta cần phải xác định là chú Sirius có thực sự rời khỏi Tổng Hành Dinh hay không…

– Tôi đã nói với bồ rồi, tôi đã nhìn thấy…

Giọng Hermione tha thiết:

– Harry ơi, mình xin bồ mà, hãy làm ơn, làm ơn kiểm tra lại xem chú Sirius có ở nhà hay không trước khi tụi mình bổ nhào đi Luân Đôn… Nếu tụi mình không tìm được chú Sirius ở nhà thì mình thề là mình sẽ không tìm cách ngăn cản bồ nữa, mà mình cũng sẽ cùng đi, mìng cũng sẽ làm bất cứ điều gì đang làm để cứu chú ấy…

Harry hét:

– LÚC NÀY chú Sirius đang bị hành hạ. Chúng ta không có thì giờ để lãng phí…

– Nhưng nếu đây chỉ là âm mưu của Vol… Voldermort… Harry, tụi mình cần phải kiểm tra lại, tụi mình cần phải…

Harry hạch hỏi:

– Bằng cách nào? Chúng ta kiểm tra bằng cách nào chứ?

– Tụi mình sẽ phải dùng đến lò sưởi của mụ Umbridge để xem có thể liên lạc được với chú ấy không.

Hermione nói mà vẻ mặt trông hết sức hãi hùng với chính ý nghĩ này.

– Tụi mình sẽ lừa mụ Umbridge đi chỗ khác một lần nữa, nhưng cần phải cẩn thận canh phòng, và đó là nhiệm vụ tụi mình có thể nhờ đến Ginny và Luna.

Mặc dù cố gắng khó khăn lắm mới hiểu việc gì đang diễn ra, Ginny vẫn nói ngay:

– Được, tụi em sẽ làm.

Luna thì nói:

– Khi các bạn nói “Sirius” thì có phải các bạn đang nói đến Ong Bè Cụt Ngủn không?

Không ai trả lời cô bé.

Harry hung hăng nói với Hermione:

– Được.Được. Nếu bồ có thể nghĩ ra một cách làm chuyện này chóng vánh, thì mình nghe lời bồ; bằng không, mình sẽ đi đến Sở Bảo Mật ngay bây giờ đây…

Luna kêu lên, vẻ mặt hơi ngạc nhiên một chút xíu:

– Sở Bảo Mật hả? Nhưng mà làm sao anh đến được nơi đó chứ?

Một lần nữa Harry phớt lờ cô bé.

Hermione vặn vẹo hai bàn tay với nhau và đi lên đi xuống giữa mấy cái bàn học.

– Phải. Phải… À… Một người trong chúng ta phải đi tìm mụ Umbridge và… và dụ mụ đi chỗ khác và giữ cho mụ ở cách xa văn phòng của mụ. Có thể nói với mụ… mình không biết nữa… là Peeves đang làm chuyện gì đó khủng khiếp như mọi khi…

Ron nói ngay:

– Mình sẽ làm chuyện đó. Mình sẽ nói với mụ là: Peeves đang đập phá tổ bộ môn Biến Hình.

Chân mày Hermione nhíu lại tạo thành một cái rãnh giữa trán, trong khi cô nàng tiếp tục đi qua đi lại.

– Được. Bây giờ cần giữ cho tụi học sinh không lại gần văn phòng của mụ Umbridge trong khi chúng ta đột nhập, nếu không thì sẽ có đứa Slytherin nào đó chạy đi mách lẻo với mụ…

Ginny nói ngay:

– Luna và em mỗi đứa sẽ đứng ở một đầu hành lang và khuyến cáo mọi người là chớ đi vô đó vì có đứa cho xì cả đống Hơi Ngạt.

Hermione tỏ ra ngạc nhiên trước sự sẵn sàng nhanh nhạy mà Ginny có được để đáp ứng vụ xạo này. Ginny nhún vai nói:

– Anh Fred và anh George đã âm mưu làm chuyện đó trước khi hai anh bỏ đi mà.

Hermione nói:

– Tốt. Vậy thì, Harry, bồ với mình sẽ trùm tấm Aùo khoác Tàng hình rồi lẻn vào văn trước của mụ Umbridge để bồ có thể nói chuyện với chú Sirius…

– Chú không có mặt ở đó đâu, Hermione à.

– Ý mình nói là bồ có thể… có thể kiểm tra xem chú Sirius có ở nhà hay không trong khi mình canh chừng cửa, mình cho là bồ không nên ở trong khi mình canh chừng cửa, mình cho là bồ không nên ở trong văn phòng mụ ấy một mình. Khi thả mấy con chó săn vô văn phòng mụ Umbridge, anh Lee đã chứng tỏ cửa sổ văn phòng mụ là một điểm yếu.

Ngay cả trong cơn tức giận và bồn chồn lo âu, Harry cũng nhận thấy đề nghị tháp tùng nó vô văn phòng mụ Umbridge của Hermione là một biểu hiện của tình đoàn kết và lòng thủy chung. Nó lẩm bẩm:

– Cũng được… Cám ơn.

Hermione có vẻ nhẹ nhõm khi thấy Harry dường như chấp nhận kế hoạch của cô nàng.

– Được. Tốt. Ngay cả trong trường hợp làm được suôn sẻ mọi thứ, thì mình cũng không nghĩ là tụi mình có thể nấn ná lâu hơn năm phút đâu, nhất là khi thầy Filch và cái Tổ Thẩm Tra chết tiệt ấy cứ rình rập chung quanh.

Harry nói:

– Năm phút cũng đủ rồi. Mau lên, tụi mình đi…

Hermione hốt hoảng:

– Ngay bây giờ?

Harry nổi giận:

– Dĩ nhiên là bây giờ! Chứ bộ bồ tính là tụi mình phải đợi đến sau bữa ăn tối hay sao? Hermione ơi, ngay lúc này đây, chú Sirius đang bị hành hạ!

Hermione tuyệt vọng nói:

– Mình… mà thôi cũng được. Bồ đi lấy tấm Áo khoác Tàng hình đi, rồi tụi mình sẽ gặp lại nhau ở cuối hành lang trước văn trước của mụ Umbridge, được không?

Harry không trả lời, mà phóng mình lao ra khỏi phòng rồi bắt đầu xông pha qua đám học sinh đông đúc bên ngoài để mở đường chạy về phòng ngủ của nó. Vọt lên được hai tầng lầu, nó gặp Dean và Seamus, hai đứa này hớn hở kêu réo nó và kể cho nó nghe về lễ ăn-mừng-thi-cử-từ-sáng-đến-tối mà tụi nó đang lên kế hoạch trong phòng sinh hoạt chung. Harry hầu như không nghe tụi nó nói gì. Nó chui vô cái lỗ chân dung rồi lát sau lại chui trở ra ngoài, với tấm Aùo khoác Tàng hình và con dao an toàn của chú Sirius đã nằm gọn trong cặp, trong lúc tụi kia vẫn còn đang bàn cãi về chuyện sẽ cần bao nhiêu bia bơ hạng nặng mà không hay biết nó đã chui ra rồi…

– Harry ơi, bồ có muốn hùn vô vài đồng Galleon không? Harold Dingle nghĩ là nó có thể bán cho tụi mình một ít rượu đế lửa…

Nhưng Harry lúc đó đã phóng như bay ngược trở xuống hành lang, và chỉ hai phút sau nó đã nhảy qua mấy bậc cầu thang cuối cùng để nhập bọn lại với Ron, Hermione, Ginny và Luna đang đứng chúm chụm với nhau ở cuối hành lang trước văn phòng mụ Umbridge.

Harry thở hổn hển:

– Lấy được rồi. Vậy thì sẵn sàng làm nhé?

Hermione thì thầm vì lúc đó có một đám học sinh năm thứ sáu đi ngang qua.

– Được rồi. Vậy là, Ron… bồ đi làm nghi binh lừa mụ Umbridge ra khỏi văn phòng… Ginny và Luna, hai em bắt đầu xua hết người ta ra khỏi hành lang đi. Harry và mình sẽ trùm Aùo khoác Tàng hình và chờ đến khi đâu đó an toàn…

Ron phóng đi ngay, loáng một cái đã thấy mái tóc đỏ rực rỡ của nó phía cuối lối đi. Cùng lúc đó, mái tóc rực rỡ không kém của Ginny cũng nhấp nhô ẩn hiện trong đám học sinh chen chúc xô đẩy nhau chạy về hướng ngược lại tụi nó, có Luna lẽo đẽo chạy theo sau bọc hậu.

Hermione chụp lấy cổ tay của Harry, kéo nó lùi lại, nấp vô một cái hốc tường, chỗ có một cái đầu đá xấu kinh hồn của một lão pháp sư thời Trung cổ đang lẩm bẩm một mình trên một cây cột. Hermione thì thầm:

– Lại đây. Bồ… bồ có chắc là bồ vẫn khỏe không, Harry? Trông bồ hãy còn xanh mét….

Harry kéo mạnh tấm Aùo khoác Tàng hình ra khỏi cái cặp của nó, nói ngắn gọn:

– Mình khỏe.

Sự thực thì cái thẹo của nó đang nhức nhối, nhưng không dữ dội lắm, cho nên nó nghĩ hẳn Voldermort chưa giáng cho chú Sirius một đòn chí tử. Hồi Voldermort trừng phạt Avery, cái thẹo của nó nhức nhối khủng khiếp hơn nhiều…

Harry nói:

– Đây.

Rồi tung tấm Aùo khoác Tàng hình lên trùm kín cả hai đứa nó, xong đứng yên lắng tai nghe kỹ động tĩnh trong âm thanh rù rù những tiếng La tinh của cái tượng đầu đá.

Ginny đang kêu gọi đám đông:

– Các bạn đừng đi xuống đây! Không được, rất tiếc, bạn phải đi vòng bằng cách dùng cầu thang xoắn. Có đứa nào đó đã cho xì Hơi Ngạt ở dưới này…

Harry và Hermione nghe tiếng bọn học trò phàn nàn; có một giọng cả quyết nói:

– Tôi chẳng thấy hơi ngạt gì hết…

Ginny ra sức thuyết phục bằng một giọng cáu tiết:

– Đó là bởi vì nó không có màu. Nhưng mà nếu bạn cứ khăng khăng muốn đi qua thì cứ đi, để cho cái tấm thân tàn của bạn trở thành một bằng chứng cho cái đứa đần độn kế tiếp không chịu tin lời của tụi này…

Chẳng mấy chốc đám đông thưa hẳn đi. Thông tin về vụ xì Hơi Ngạt dường như đã được lan truyền ra xa – bọn học trò thôi không đi về phía hành lang này nữa. Cuối cùng, khi khu vực chung quanh đó chẳng còn bóng một ai nữa, Hermione nói khẽ:

– Mình thấy diễn biến tốt đẹp như tụi mình muốn rồi đó, Harry à… Làm thôi!

Hai đứa nó cùng di chuyển tới trước, dưới lớp Aùo khoác Tàng hình.

Ơû tuốt đầu hành lang đằng kia, Luna đang đứng quay lưng về phía tụi nó. Khi hai đứa nó đi ngang qua Ginny, Hermione thì thầm:

– Làm giỏi lắm… Đừng quên tín hiệu báo động…

Harry hỏi khi tụi nó đi gần tới văn phòng mụ Umbridge:

– Tín hiệu báo động là gì?

Hermione đáp:

– Hợp xướng thiệt to “Weasley là vua của chúng ta” nếu tụi nó thấy mụ Umbridge xuất hiện.

Harry lách lưỡi dao của chú Sirius vào cái khe giữa cánh cửa và vách tường. Khóa bật mở ra, hai đứa nó bước vô văn phòng.

Ngoại trừ mấy con mèo con sặc sỡ đang nằm tắm ánh nắng xế chiều ấm áp trong mấy cái dĩa của chúng, văn phòng mụ Umbridge vẫn yên tĩnh và trống vắng như lần chót Harry vào đây. Hermione thở ra một hơi nhẹ nhõm.

– Mình cứ tưởng mụ ta hẳn đã tăng cường an ninh sau vụ con chó săn thứ hai…

Hai đứa tụi nó cởi Aùo khoác Tàng hình ra. Hermione vội vàng đi tới bên cửa sổ, đứng nấp một bên, dòm xuống sân trường, tay lăm lăm cây đũa phép. Harry phóng ngay tới bên lò sưởi, chụp lấy cái hũ bột Floo, và liệng một nhúm vô vỉ lò, khiến những ngọn lửa xanh màu ngọc lam bùng cháy lên. Nó mau mắn quì xuống, thò đầu vô trong những ngọn lửa đang nhảy múa và kêu to:

– Số mười hai, quảng trường Grimmauld!

Đầu Harry bắt đầu quay mòng mòng như thể nó vừa mới cỡ ngựa quay vòng vòng ở hội chợ, mặc dù đầu gối của nó vẫn neo chặt trên nền đá lạnh của sàn văn phòng mụ Umbridge. Harry nhắm nghiền mắt lại để tránh tro bụi xoáy tít mù, đến khi ngừng quay nó mới mở mắt, thấy mình đang nhìn ra căn bếp dài và lạnh của ngôi nhà ở đường Grimmauld.

Ơû đó không có ai hết. Harry đã dự kiến trước điều này, nhưng nó đã không chuẩn bị đối phó với một cơn khiếp đảm và kinh hoàng làm nhũn cả người, dường như bục vỡ qua đáy bao tử của nó, khi nhìn thấy căn phòng hoang vắng.

Nó hét vang:

– Chú Sirius? Chú Sirius ơi, chú có ở đó không?

Tiếng kêu của nó vang vọng khắp phòng, nhưng không có tiếng trả lời, ngoại trừ một âm thanh mòn mỏi rất khẽ, vang ra từ đâu đó phía bên phải lò sưởi.

Harry không biết đó có phải chỉ là tiếng chuột gặm không, nó kêu lên:

– Ai đó?

Lão gia tinh Kreacher từ từ hiện ra. Trông lão có vẻ mừng rỡ ghê lắm về một chuyện gì đó, mặc dù dường như lão vừa mới chịu đựng một thương tổn tệ hại ở cả hai bàn tay đang bị băng bó kín mít.

Lão Kreacher thông báo cho gian bếp trống rỗng:

– Đầu của thằng bé con nhà Potter ở trong lò sưởi.

Lão lén lút liếc nhìn Harry bằng ánh mắt chiến thắng hết sức kỳ lạ.

– Kreacher tự hỏi nó đến để làm gì?

Harry hỏi:

– Chú Sirius ở đâu?

Lão gia tinh phát ra mấy tiếng cười khùng khục trong cổ họng:

– Cậu chủ đã đi ra ngoài, Harry Potter à.

– Chú ấy đi đâu? Chú ấy đi đâu hả Kreacher?

Lão Kreacher chỉ khục khặc cười.

– Tôi cảnh cáo lão!

Harry nói, hoàn toàn ý thức là từ vị trí của nó lúc này, nó hầu như không có chút cơ hi để giáng cho lão Kreacher một đòn trừng phạt thích đáng.

– Còn thầy Lupin đâu? Thầy Mắt Điên? Hay bất cứ ai, bất cứ ai trong số những người ở đây?

– Không ai còn ở đây cả ngoại trừ Kreacher!

Lão gia tinh hí hửng nói, rồi quay lưng lại Harry và bắt đầu bước chậm chạp về phía cánh cửa ở cuối nhà bếp.

– Kreacher tin là cậu chủ giờ đây sẽ có dịp trò chuyện chút đỉnh với Bà Chủ, đúng vậy, lâu lắm rồi cậu chủ chẳng có lấy được một cơ hội, ông chủ của Kreacher đã cách ly cậu chủ khỏi Bà Chủ…

Harry gào vói theo lão gia tinh:

– Chú Sirius đã đi đâu? Kreacher, có phải chú ấy đã đi đến Sở Bảo Mật không?

Lão Kreacher dừng bước trên lối đi của lão. Harry chỉ có thể nhìn thấy phía sau cái đầu hói của lão gia tinh qua một rừng chấn ghế trước mặt nó.

Lão gia tinh lặng lẽ nói:

http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph32-2.jpg

“Cậu Chủ không hề nói cho lão Kreacher tội nghiệp này biết cậu đi đâu.”

– Cậu Chủ không hề nói cho lão Kreacher tội nghiệp này biết cậu đi đâu.

Harry hét:

– Nhưng mà lão biết! Đúng không? Lão biết chú Sirius ở đâu!

Lão gia tinh im lặng một lúc rồi lại bật ra tiếng cười khục khặn lớn nhất từ trước tới giờ. Lão hí hửng nói:

– Cậu chủ sẽ không trở về từ Sở Bảo Mật đâu! Kreacher và Bà Chủ lại được yên thân!

Rồi lão hối hả đi tới và biến mất sau cánh cửa mở ra hành lang.

– Lão…!

Nhưng Harry chưa kịp thốt ra một lời nguyền hay câu rủa xả nào thì đã cảm thấy đỉnh đầu nó đau buốt. Nó hít phải một mớ tro, ngạt thở, nhận ra mình bị nắm tóc lôi thụt xuyên qua những ngọn lửa, cho đến khi, bất ngờ một cách hãi hùng, nó trợn mắt nhìn lên một gương mặt xanh mét rộng bè bè của giáo sư Umbridge, người đã nắm đầu nó lôi ngược ra khỏi lò sưởi và bây giờ đang kéo giật đầu nó ngược ra sau đến hết mức cong của cái cần cổ, như thể mụ sắp sửa cắt cổ họng nó vậy.

Mụ kéo giật cổ nó ra sau căng hơn nữa, để cho nó ngó thấy cái trần phía trên đầu. Mụ thì thào:

– Mi tưởng rằng sau vụ hai con chó săn ta sẽ lại để cho có thêm một sinh vật hạ cấp bẩn thỉu khác lẻn vô văn phòng của ta một lần nữa hả? thằng ngu ạ, ta đã ếm Bùa Kiểm Trôm khắp các cửa nẻo sau khi con chó săn cuối cùng lọt vào. Tịch thu đũa phép của nó.

Mụ quát tháo kẻ nào đó mà Harry không thể nhìn thấy, nhưng nó cảm thấy một bàn tay lục lọi cái túi áo ngực bên trong áo chùng của nó để rút cây đũa phép của nó ra.

– Của con bé nữa…

Harry nghe một trận giằng co đâu đó gần cửa và biết là Hermione cũng vừa bị tước cây đũa phép của cô nàng.

Mụ Umbridge lắc lắc cổ tay đang túm tóc Harry, khiến cho nó loạng choạng. Mụ hỏi:

– Ta muốn biết tại sao mi lại ở trong văn phòng của ta?

Harry rền rĩ:

– Con… tìm cách lấy lại cây chổi bay của con!

– Nói láo!

Mụ giật giật đầu tóc của Harry một lần nữa.

– Mi biết rất rõ, Potter à, rằng cây chổi bay của mi được canh giữ nghiêm ngặt dưới tầng hầm. Mi đã thò đầu vô lò sưởi của ta. Lúc đó mi đang liên lạc với ai hả?

Harry cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của mụ, nó cảm thấy nhiều sợi tóc của nó đồng loạt giã từ da đầu. Nó nói:

– Không ai hết…

Mụ Umbridge quát to:

– Đồ nói láo!

Mụ xô Harry ra xa khiến nó té nhào vô bàn giấy. Bây giờ nó mới nhìn thấy Hermione đang bị Millicent Bulstrode giữ chặt hai cánh tay sát tường. Malfoy thì đang đứng tựa vô bậu cửa sổ, chơi trò tung hứng một tay; quăng cây đũa phép lên không trung rồi chụp lại, miệng cười khinh khỉnh.

Bên ngoài có một cuộc cự cãi vật lộn, rồi nhiều đứa Slytherin kéo vô phòng, mỗi đứa kềm chặt một đứa trong nhóm Ron, Ginny, Luna, và – Harry hết sức hoang mang nhận thấy cả Neville cũng bị tóm. Nó bị kẹp cứng trong vòng tay như gọng kềm của Crabbe và có vẻ như sắp tắt thở tới nơi. Tất cả bốn đứa nó đều bị khóa miệng.

Xô mạnh Ron vô phòng một cách thô bạo, Warrington nói:

– Bắt được cả lũ.

Nó chỉa ngón tay mập lù vào Neville, nói:

– Thằng đó đã tìm cách ngăn cản tôi bắt con kia.

Nó chỉ vào Ginny, con bé đang cố gắng đá vô ống chân của một nữ sinh to đùng nhà Slytherin ôm chặt mình.

– Thành ra tôi bắt cả thằng đó về đây luôn.

– Tốt, tốt.

Mụ Umbridge vừa nói vừa nhìn Ginny đang cố gắng vùng vẫy.

– Tốt lắm. Có vẻ như chẳng mấy chốc nữa trường Hogwarts sẽ trở thành vùng-không-có-bọn-Weasley, đúng không?

Malfoy cười to nịnh bợ. Mụ Umbridge nở nụ cười thỏa mãn rồi tự ngồi xuống một cái ghế bành bọc bằng vải hoa rực rỡ, chớp chớp mắt nhìn những kẻ bị tay chân của mụ tóm được, trông mụ giống y như một con cóc ngồi xổm trong luốn hoa.

Mụ nói:

– Thế đấy, Potter. Mi đặt chốt canh gác quanh văn phòng ta, rồi sai tên hề này…

Mụ hất đầu về phía Ron, và Malfoy càng rặn ra tiếng cười to hơn nữa.

– … đến nói với ta là con ma quậy đang đập phá trong tổ bộ môn Biến Hình, trong khi ta biết quá rõ là nó đang bận trây vét mực lên tròng kính của tất cả kính viễn vọng của trường, bởi vì thầy Filch vừa mới báo cáo với ta như vậy! Rõ ràng là chuyện mi cần nói với ai đó rất là quan trọng. Có phải mi báo cáo với cụ Dumbledore không? Hay là nói chuyện với gã lai căng Hagrid? Ta không tin là mi nói với bà Minerva McGonagall, ta nghe nói bà ta còn bệnh nặng đến nỗi không thể nói chuyện với ai hết…

Malfoy và mấy đứa khác trong Tổ Thẩm Tra lại rộ lên cười phụ họa. Harry nhận thấy lòng nó căng đầy tức giận và hờn căm đến nỗi người nó run lên. Nó gầm gừ:

– Tôi nói chuyện với ai không mắc mớ gì tới cô!

Bộ mặt nhão nhoét của mụ Umbridge dường như đang lại. Mụ nói bằng cái giọng ngọt ngào giả dối nguy hiểm nhất của mình:

– Tốt lắm. Tốt lắm, ông Potter à… Ta đã dành cho trò cơ hội nói với ta một cách thoải mái. Trò đã từ chối. Ta không có cách nào khác hơn là buộc trò phải nói. Draco, đi mời thầy Snape.

Malfoy nhét cây đũa phép của Harry vô trong áo chùng của nó rồi cười kênh kiệu bước ra khỏi văn phòng, nhưng Harry hầu như không để ý. Nó vừa sực nhận ra một điều, và nó không thể nào tin được là nó lại ngu ngốc đến nỗi quên béng đi. Nó đã tưởng tất cả thành viên Hội Phượng Hoàng, tất cả những người có thể giúp nó cứu chú Sirius, đều đã ra đi… nhưng nó đã sai. Vẫn còn một thành viên của Hội kín Phượng Hoàng ở trường Hogwarts: thầy Snape.

Trong văn phòng lúc này im lìm, ngoại trừ hỗn hợp âm thanh những tiếng cựa quậy và giằng co của bọn Slytherin đang ra sức giữ chặt Ron và mấy đứa khác. Môi Ron đã nhễu máu xuống tấm thảm của mụ Umbridge khi nó vật lộn kháng cự lại Warrington. Ginny vẫn còn cố sức giẫm lên chân của con nhỏ năm thứ sáu đang siết chặt cả hai cánh tay quanh mình nó. Mặt mày Neville thì đang dần trở nên tím ngắt trong khi cố kéo gỡ cánh tay của Crabbe, còn Hermione thì đang cố gắng một cách vô vọng để kéo đẩy Millicent Bulstrode ra. Luna thì lại đứng ẻo lả bên cạnh kẻ bắt giữ nó, lơ đãng trơ mắt ngó ra ngoài cửa sổ, như thể cô nàng phát chán lên vì vụ việc này.

Harry nhìn lại mụ Umbridge, mụ cũng đang chăm chú quan sát nó. Nó giữ một vẻ mặt ôn hòa giả tạo khi nghe tiếng chân đi trên hàng lang bên ngoài, rồi Draco Malfoy bước vào phòng, bước theo sát chân nó là thầy Snape.

Thầy Snape đưa mắt nhìn quanh từng đôi học sinh đang giằng co vật lộn nhau với vẻ mặt hoàn toàn dửng dưng. Thầy hỏi:

– Cô cho gọi tôi hả cô hiệu trưởng?

Mụ Umbridge đứng lên, nở nụ cười bành bạnh tới mang tai, nói:

– A, giáo sư Snape. Vâng, tôi muốn có một chai Si-rô Nói thực, càng sớm càng tốt, xin thầy cung cấp cho.

Lạnh lùng nghiên cứu tình hình qua những lọn tóc đen dài rũ xuống mắt như một tấm màn, thầy Snape nói:

– Cô đã lấy chai cuối cùng của tôi để tra vấn Potter. Cô có chắc là chưa xài hết chai đó chứ? Tôi đã nói với cô rằng ba giọt là đủ mà?

Mụ Umbridge giận tóe lửa. Giọng của mụ trở nên eo éo dịu dàng hơn, như mỗi khi mụ vẫn nỗi giận.

– Thầy có thể chế ra chai khác mà, thầy làm nổi không?

Môi thầy Snape cong lên, thầy nói:

– Đương nhiên. Cần một tuần trăng để thuốc được hoàn chỉnh, cho nên tôi sẽ có sẵn cho cô dùng trong một tháng nữa.

Mụ Umbridge phồng lên như một con cóc xù, kêu quang quác:

– Một tháng? Một tháng hả? Nhưng tôi cần thuốc ngay buổi tối hôm nay, thầy Snape ạ. Tôi vừa mới phát hiện Potter sử dụng lò sưởi của tôi để liên lạc với một hay nhiều kẻ nào đó tôi chưa biết.

– Vậy à?

Thầy Snape nói, quay lại nhìn Harry, lần đầu tiên biểu lộ một dấu hiệu quan tâm, tuy không rõ rệt lắm.

– Chà, chuyện đó không hề khiến tôi ngạc nhiên. Potter chưa bao giờ tỏ ra đủ nhún nhường để tôn trọng nội quy nhà trường.

Đôi mắt đen lạnh lùng của thầy Snape xoáy vào mắt Harry, nó bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của thầy, tập trung hết sức vào điều nó đã nhìn thấy trong giấc mơ, mong sao thầy Snape đọc được tâm trí nó, để biết được…

Mụ Umbridge lặp lại một cách tức tối:

– Tôi muốn thẩm vấn nó!

Thầy Snape rời mắt khỏi Harry, quay lại nhìn vào gương mặt đang co giật một cách điên tiết của mụ Umbridge.

– Tôi muốn thầy cung cấp cho tôi một độc dược khiến cho nó phải nói ra sự thật.

Thầy Snape nói một cách êm ái:

– Tôi đã nói với cô rồi, rằng tôi không còn Si-rô Nói Thực dự trữ nữa. Trừ khi cô muốn đầu độc Potter – và tôi có thể bảo đảm với cô là tôi cực kỳ cảm thông với cô nếu cô đầu độc trò ấy – nhưng tôi không thể giúp cô được. Rắc rối duy nhất là hầu hết những nọc độc hoạt động nhanh đến nỗi không cho nạn nhân có đủ thì giờ để nói thực…

Thầy Snape ngó lại Harry, nãy giờ nó vẫn đăm đăm nhìn thầy, tha thiết muốn trao đổi thông tin không lời với thầy. Nó tuyệt vọng tập trung vào suy nghĩ:

Voldermort đã bắt được chú Sirius ở Sở Bảo Mật. Voldermort đã bắt được chú Sirius…

Mụ Umbridge hét lên:

– Thầy bị quản chế!

Thầy Snape ngó lại mụ Umbridge, chân mày hơi nhướn lên.

– Thầy cố tình vô tích sự! Tôi đã kỳ vọng ở thầy nhiều hơn thế này, ông Lucius Malfoy lúc nào cũng đề cao thầy! Bây giờ thầy hãy cút ra khỏi văn phòng của tôi.

Thầy Snape nghiêng mình chào mụ một cách châm biếm rồi quay lưng lại bỏ đi. Harry biết cơ hội cuối cùng để nó báo cho Hội biết chuyện gì đang xảy ra đang đi ra khỏi cửa. Nó gào lên:

– Hắn đã tóm được Chân Nhồi Bông! Hắn tóm được Chân Nhồi Bông ở nơi trú ẩn!

Thầy Snape dừng chân khi bàn tay đã đặt lên nắm đấm cánh cửa văn phòng mụ Umbridge.

Giáo sư Umbridge hăm hở nhìn soi mói từ Harry qua thầy Snape.

– Chân Nhồi Bông nào? Chân Nhồi Bông là cái gì? Cái gì trú ẩn ở đâu? Thầy Snape, ý nó là sao vậy?

Thầy Snape quay lại nhìn Harry. Nét mặt của thầy hết sức bí hiểm. Harry không thể biết được là thầy có hiểu hay không, nhưng nó không dám nói rõ ràng hơn trước mặt mụ Umbridge.

Thầy Snape lạnh lùng nói:

– Tôi không biết gì cả. Potter à, khi nào tôi muốn trò hét lên điều vô nghĩa với tôi thì tôi sẽ cho trò uống Nước Bép Xép. Còn Crabbe thì nới lỏng gọng kềm một tí đi, nếu Longbottom mà ngạt thở thì điều đó có nghĩa là sẽ phải điền một đống giấy tờ chán ngắt đấy, và tôi e là tôi sẽ phải ghi chuyện này vô thư giới thiệu trò khi trò nộp đơn xin việc.

Mụ rút cây đũa phép ra, nói:

– Thôi được… Được thôi … Ta bị đẩy vô tình thế chẳng còn cách nào khác… Chuyện này không chỉ là vấn đề nội quy của trường nữa… Đây là vấn đề an ninh Bộ Pháp Thuật… đúng thế… đúng thế…

Mụ như đang tự nói với mình chuyện gì đó. Mụ cứ chuyển sức nặng cơ thể của mụ lên hết chân này đến chân kia, chằm chằm ngó Harry, gõ gõ cây đũa phép lên lòng bàn tay kia, thở một cách khó nhọc. Nhìn mụ, Harry cảm thấy bất lực một cách hãi hùng khi không có cây đũa phép trong tay.

Mụ Umbridge vẫn đứng nhấp nhổm chân này chân kia tại chỗ một cách bồn chồn.

– Mi buộc ta phải làm, Potter à… Ta đâu có muốn, nhưng đôi khi hoàn cảnh biện hộ cho mục đích sử dụng… Ta chắc chắn là ngài Bộ trưởng sẽ hiểu là ta chẳng có lựa chọn nào khác…

Malfoy đang quan sát mụ Umbridge với một vẻ thèm thuồng lồ lộ trên gương mặt.

Mụ nói:

– Thần chú Thập Aùc ắt sẽ làm cho cái lưỡi của mi lỏng ra.

Hermione hét lên:

– Không! Giáo sư Umbridge… điều đó phi pháp…

Nhưng mụ chẳng thèm để ý. Trên mặt mụ lộ ra một vẻ kích động, háo hức, hiểm độc mà Harry chưa từng thấy trước đây. Mụ giơ cây đũa phép lên. Hermione gào:

– Giáo sư Umbridge, ngài Bộ trưởng không muốn cô vi phạm luật đâu!

Mụ Umbridge đã bắt đầu hơi thở gấp trong lúc mụ cầm đũa phép lần lượt chĩa vào những phần cơ thể khác nhau của Harry, dường như ướm thử để quyết định phần nào sẽ bị tổn thương nặng nhất. Mụ nói:

– Điều gì ngài Cornelius không biết thì không xúc phạm đến ngài. Ngài không hề biế

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN