Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 13
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Bước vào lớp, Trần Anh vô cùng hài lòng khi thấy phần lớn mọi người đang chăm chú học thuộc lòng và làm bài tập. Dùng giáo án đập nhẹ xuống đầu bàn, cô mở miệng: “Các bạn học, năm phút tới, cô sẽ thông báo vài việc liên quan đến kỳ kiểm tra chia lớp sắp tới, kỳ nghỉ Quốc Khánh và công việc liên quan tới đại hội thể dục thể thao.”
Phòng học yên tĩnh xen lẫn tiếng nhỏ giọng phàn nàn.
Ngoài cửa sổ, nắng vừa lên, gió mang hương hoa thoang thoảng khắp phòng học.
Đôi chân dài của Trịnh Lãng Yến tách ra, duỗi dọc hai bên bàn. Thậm chí hôm nay cậu còn ngoan ngoãn thắt cà vạt, áo sơ mi trắng mặc cẩn thận tỉ mỉ, tóc cắt ngắn. Tia sáng lấp lánh thoáng qua khiến gương mặt cậu càng thêm khoan khoái nhẹ nhàng, tuấn lãng.
Đoạn Nghị Cách vẫn luôn quan sát cẩn thận từng li từng tí.
Đầu tiên, Trịnh Lãng Yến lấy khăn tay ra, mở rộng, bọc hai vỏ sò trơn bóng vào bên trong. Sau đó, cậu chống cằm, thỏa mãn nhìn vỏ sò rồi mở sách ngữ văn ra xem.
Đoạn Nghị Cách suýt chút ngoác mồm kinh ngạc.
Thấy chủ nhiệm lớp đã thông báo xong và đi ra ngoài, Đoạn Nghị Cách kéo ghế đến gần một chút, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo: “Yến ca, cho anh cái này.”
Bị cắt ngang, Trịnh Lãng Yến không vui, nhíu mày: “Cái gì vậy?”
Cười cười, Đoạn Nghị Cách mở ra.
Một cái hộp tràn đầy vỏ sò, kích thước lớn nhỏ, màu sắc khác nhau.
“Yến ca, anh xem đi, cái Đại Liên Hạ Môn Hải Nam kìa! Cái nào trong hộp này cũng lấy từ biển hết. Em thấy anh thích loại đồ chơi này.”
Trịnh Lãng Yến lập tức cự tuyệt: “Bỏ ra! Tôi cũng không kinh doanh thủy sản.”
Đoạn Nghị Cách sững sờ. Cậu ta lúng túng đáp một tiếng, ngượng ngùng ôm chiếc hộp về. Lúc ngồi về chỗ, cậu ta lại không cam lòng, tới gần: “Anh, em có thể hỏi anh một câu không?”
“Nói.”
“Hai vỏ sò này của anh đã thành tinh rồi à?”
Trịnh Lãng Yến yên lặng, cuộn sách lại, gõ lên đầu Đoạn Nghị Cách: “Đọc sách của cậu đi.”
Lúc tan học, lớp trưởng cầm bản thống kê nhân số tham gia đại hội thể dục thể thao tới. Lúc thống kê tới đám thiếu gia hỗn học ăn chơi phía sau, cậu ta hơi do dự, dừng lại một chút rồi xoay người chuẩn bị trở về.
“Chờ chút.”
Sau lưng vang lên tiếng của Trịnh Lãng Yến. Nơm nớp lo sợ, lớp trưởng quay đầu, thấy đại lão của lớp đang vẫy tay với cậu ta.
Một đám người lập tức nhìn tới, xem náo nhiệt.
Lớp trưởng thấp thỏm đi qua.
Kéo đơn qua, Trịnh Lãng Yến liếc nhìn rồi trả lại: “Để mấy người bọn họ báo danh đi.”
“Hả?”
Lớp trưởng và bọn người Đoạn Nghị Cách đồng thời kinh ngạc, há hốc mồm.
“Thất thần cái gì? Báo danh đi!”
Trịnh Lãng Yến ôm cánh tay, dựa vào phía sau, nháy mắt ra hiệu: “Chẳng phải lần trước các cậu chạy rất tốt à?”
Đám Chử Cương lập tức muốn khóc, cẩn thận từng li từng tí đi tới: “Không phải, Yến ca, lần trước cũng đã nói chỉ là hiểu lầm, hơn nữa cũng đã qua lâu rồi…”
“Tranh thủ thời gian, đừng làm chậm trễ công việc của người ta.”
Trịnh Lãng Yến cười khẽ: “Các cậu nên cảm thấy may mắn vì nước này không giội trên đầu Lâm Tiếu.”
Đoạn Nghị Cách sửng sốt, trong lòng lại nâng địa vị của Lâm Tiếu lên một bậc, yên lặng gật đầu tán đồng.
Lần đó đều là Trịnh Lãng Yến chịu đủ. Cậu ta vẫn nên cảm thấy may mắn vì đã không đánh người.
Lâm Tiếu người ta còn chưa tỏ vẻ gì mà cậu đã bảo vệ như thế.
Đoạn Nghị Cách tiện tay viết tên mình lên chỗ điền kinh 100 mét trên bản kê, trút cơn giận lên đầu lớp trưởng nhát gan: “Không được! Dù sao cũng phải chia lớp, viết cái đồ chơi này làm gì?”
Lớp trưởng đưa tay lau mồ hôi: “Bởi năm nay vừa vặn đúng dịp kỷ niệm thành lập trường, nhà trường sợ mọi người không tích cực trong đại hội thể dục thể thao như những năm trước nên để đăng ký sớm, sau đó bớt chút thời gian mở sân tập huấn trước và sau Quốc Khánh…”
Đoạn Nghị Cách: “…”
Cậu ta nhanh tay chuẩn bị xóa tên mình thì bản kê bị lớp trưởng lấy đi.
Đám người điền xong, lớp trưởng vừa cảm kích vừa sợ hãi nhìn Trịnh Lãng Yến: “Cậu, cậu muốn báo danh cái gì?”
Trịnh Lãng Yến kinh ngạc nhìn cậu ta một cái rồi cầm sách lên, bộ dạng chăm chú: “Tại sao tôi phải báo danh? Quốc Khánh tôi có chuyện quan trọng.”
Đoạn Nghị Cách: “…”
Thấy bộ dạng như vừa chạy trối chết của lớp trưởng, Đoạn Nghị Cách vặn lưng một chút, vẫn không nhịn được mà xích lại gần: “Yến ca, em có thể hỏi anh thêm một chuyện không?”
Chạm tới ánh mắt nguy hiểm của Trịnh Lãng Yến, Đoạn Nghị Cách nuốt nước bọt, thề: “Lần cuối cùng.”
“Nói nhanh lên! Còn ảnh hưởng đến việc đọc sách của tôi nữa, tôi sẽ treo cậu lên ban công.”
Trịnh Lãng Yến lật một trang sách, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Đoạn Nghị Cách rụt cổ, lời nói đứt quãng: “Yến ca, vậy em sẽ nói thẳng. Nhìn phản ứng lúc trước của anh, em còn cảm thấy Lâm Tiếu đắc tội anh. Tại sao từ khi cậu ấy chuyển tới đây, em lại cảm thấy anh thay đổi nhỉ?”
Tay Trịnh Lãng Yến dừng lại như đang nghĩ đến gì đó, vô thức cuộn sách lại. Đoạn Nghị Cách ngay lập tức phòng vệ ôm lấy đầu.
Nhưng sách cũng không rơi xuống.
“Ách.”
Trịnh Lãng Yến gõ gõ lên bàn, sau đó lại buông ra như có điều suy nghĩ.
“Tôi là loại người tính toán chi li kia à?”
Buổi tối, Lâm Tiếu về sớm, tìm quanh một vòng không nhìn thấy chiếc xe mà chú Vương thường lái, lại nhìn thấy Khổng Kỳ hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với cô.
Cô hơi sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng bước qua.
Do dự, cô mở cửa. Vừa mở cửa ghế phụ, cô thấy bên trên có một con búp bê bằng nhung lớn, còn nghiêm túc đeo dây an toàn.
Nhìn cô, Khổng Kỳ xin lỗi rồi giải thích.
“Thật ngại quá! Là của một người bạn để quên.”
Lâm Tiếu vội xua tay, đóng cửa lại rồi mở cửa sau: “Không sao, em quen ngồi đằng sau.”
Cô vừa kéo cửa ra, bên cửa còn lại cũng bị kéo ra.
Cô bị dọa một chút. Vừa ngẩng đầu, cô đã đối mặt với ánh mắt lười biếng của Trịnh Lãng Yến.
Trịnh Lãng Yến ngồi vào trước cô, không hề quấy rầy, trái lại còn học theo bộ dạng trước đó của cô, cầm quyển sách chăm chú đọc.
Khổng Kỳ khởi động xe, vừa lái ra ngoài, vừa kinh ngạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc cụp mắt xem sách của Trịnh Lãng Yến qua kính chiếu hậu: “A Yến, sao lại bắt đầu đọc sách rồi?”
Lâm Tiếu cũng rất kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ của cậu, cô cũng lấy ra bản từ đơn của mình, ngồi đọc.
Trịnh Lãng Yến liếc nhìn Lâm Tiếu một chút, hừ hừ bất mãn: “Em vốn vẫn biết đọc sách.”
Khổng Kỳ lên tiếng, hỏi lại cậu: “Vậy sao trước kia không thấy em đọc?”
Trịnh Lãng Yến trầm mặc chốc lát, sau đó dựa vào phía sau, thờ ơ đáp: “Dáng vẻ không nghiêm túc của em đã đẹp trai như vậy, nghiêm túc lên chỉ sợ sẽ khiến bạn học trong lớp không còn tâm tư học tập nữa.”
Khổng Kỳ bị dáng vẻ nghiêm túc của cậu chọc cười.
Nghe vậy, Lâm Tiếu khó tin, mở to mắt nhìn cậu.
Người này cũng thật là…
Hết lần này đến lần khác, ánh mắt của cô luôn bị Trịnh Lãng Yến tóm gọn. Cậu nghiêng đầu, khóe miệng cong lên, cười với Lâm Tiếu một cái, ánh mắt lóe lên: “Đúng không, Lâm Tiếu?”
Lâm Tiếu lườm cậu, nhất thời không tìm được từ thích hợp để nói.
Người này quả thật là quá tự luyến rồi.
Khổng Kỳ vừa nhìn đường trước mặt, quẹo một cái, vừa vui mừng liếc nhìn bọn họ: “Thật không ngờ hai đứa có thể ở cạnh nhau tốt như vậy. Anh còn tưởng bởi chuyện trước kia, hai đứa gặp nhau sẽ như nước với lửa đấy.”
“Lâm Tiếu, em còn nhớ không, lúc nhỏ em và A Yến đã từng gặp nhau rồi.”
Nhắc tới chuyện trước kia, Khổng Kỳ cảm thấy buồn cười không dừng lại được: “Thật không tưởng tượng được! Dáng vẻ của em nhu nhu nhược nhược, điềm đạm như thế mà lại đánh nhau với một cậu con trai.”
Lâm Tiếu sững sờ.
Trịnh Lãng Yến bất mãn cau mày, mở miệng ngăn cản. Khổng Kỳ cười, cũng nhận thua xua tay: “Được được được, anh không nhắc tới nữa.”
Lâm Tiếu im lặng nhìn hai người kẻ tung người hứng. Trịnh Lãng Yến nhíu mày, hơi đỏ mặt, có chút không kiên nhẫn, so với với bộ dạng lạnh lùng anh tuấn thường ngày thì trẻ con hơn vài phần.
Nghĩ tới những lời Khổng Kỳ vừa nói, cô vừa chuẩn bị lật một trang sách, trong đầu phút chốc hiện lên một hình ảnh.
“À, cậu là tên đó à?”
Lâm Tiếu như đột nhiên nhớ ra gì đó, quay người chỉ vào gương mặt đẹp trai của Trịnh Lãng Yến, môi khẽ nhếch: “Nam sinh ngã dập mông.”
Gương mặt tuấn tú của Trịnh Lãng Yến trầm xuống. Khổng Kỳ ngồi phía trước vừa vất vả lắm mới có thể nhịn cười đã lại cười rộ lên lần nữa.
Trịnh Lãng Yến đưa tay sờ sau gáy, gương mặt tuấn tú mất tự nhiên mà ửng hồng. Cậu quay đầu đi, nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu nói gì vậy.”
Người phía sau hơi cử động. Ngay sau đó, Trịnh Lãng Yến cảm thấy cổ mình lành lạnh. Trong chớp mắt, khí tức nhạt nhẽo trên người Lâm Tiếu ùa đến.
Cậu bỗng nhiên quay đầu.
Lâm Tiếu giương mắt, buông bàn tay đang kéo cổ áo của cậu rồi ngồi xuống như cũ. Đôi mắt luôn luôn thanh đạm như nước của cô có một tia ngạc nhiên, mái tóc của thiếu nữ hơi lộn xộn, giọng nói cũng vui vẻ hơn mấy phần: “Thật sự là cậu à? Nốt ruồi sau cổ cũng y đúc.”
Trịnh Lãng Yến liếc nhìn dung mạo sinh động của cô, vô thức thất thần, hơi thở nóng lên, hầu kết cũng lăn một cái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!