Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 14
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Khi còn bé, Lâm Tiếu thích để tóc ngắn, thích Taekwondo, nhiệt tình sáng sủa, còn thích gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, không hề giống với bây giờ. Khi còn bé, Trịnh Lãng Yến là một tiểu thiếu gia sạch sẽ xấu hổ, ngoan ngoãn nghe lời, người gặp người yêu, đáng yêu biết bao, cũng không giống với hiện tại.
Chỉ là khi đó gen trội chưa hiện ra, thân hình thấp hơn bé gái cùng tuổi một chút.
Lúc mười tuổi, cha mẹ Lâm dẫn Lâm Tiếu đến thành phố S công tác. Vì có quan hệ với công ty dưới trướng Trịnh gia nên họ đặc biệt đặt trước một làng du lịch của Trịnh gia.
Vừa vặn lúc đó Trịnh tiểu thiếu gia cũng ở đó, đang chơi nhà banh với một đám con nít. Cha Lâm đang nói chuyện làm ăn nên để Lâm Tiếu đi chơi.
Ở cầu trượt có mấy cậu bé trượt từ trên xuống, chơi đùa đến quên cả trời đất. Lâm Tiếu để ý trên đỉnh cầu thang luôn có một bé trai nhỏ gầy trắng nõn đứng ở trên nhìn xuống. Nhìn một lát, cô mới phát hiện cậu ta vẫn luôn là ô-sin, giúp đẩy mấy bé trai khác xuống.
Lúc ấy, Tiểu Lâm Tiếu tràn đầy chính nghĩa không nhịn được, bước hai bước tới, bay lên đạp một cước vào cậu bé đang tùy ý sai khiến người khác kia. Khi đó, Trịnh tiểu thiếu gia cũng bị dọa sợ, nắm lấy quần áo của cậu bé kia, sau đó cũng bị kéo xuống dưới, ngã vào bên trong đống banh, dập mông.
Kẻ đầu têu lại nói thế nào?
“Em trai, em đừng sợ, chị bảo kê em.”
Vậy mà mối thù này kéo dài tận sáu năm.
Thời gian trôi qua, hai người lớn lên theo hai hướng hoàn toàn khác biệt nhau nhưng cho tới bây giờ, nhớ tới chuyện đó, Trịnh tiểu thiếu gia vẫn không nhịn nổi tức điên lên. Khi còn nhỏ, cậu rất sợ độ cao. Bị cô nàng Lâm Tiếu này đạp xuống dưới thì thôi, nhưng bởi chưa phát dục nên bị cô gọi là em trai.
Ngày khai giảng, vì có quan hệ với Khổng gia nên Trịnh Lãng Yến biết được nữ sinh sắp chuyển trường đến chính là Lâm Tiếu lúc trước đã khi dể cậu. Trời cao cho cơ hội nha!
Trịnh tiểu thiếu gia lấy cớ đi giúp đỡ, sáng sớm ăn mặc chỉnh tề, xịt nước hoa, vuốt sáp chải tóc. Lúc đầu, cậu muốn ra oai phủ đầu với Lâm Tiếu nhưng lúc đón được cô gái nhỏ an tĩnh nhu thuận như vậy, cậu cũng sửng sốt, thu lại toàn bộ móng vuốt.
Cô thật sự quá đáng yêu, nhất cử nhất động đều đáng yêu đến mức trong lòng tiểu thiếu gia cũng nổi bong bóng.
Lâm Tiếu ngừng nghĩ tới chuyện cũ, chỉ cong môi nở nụ cười, không muốn chọc Trịnh Lãng Yến, tránh cho lòng tự trọng của cậu bị tổn thương.
Một lúc lâu sau, Trịnh Lãng Yến mới ngưng suy nghĩ về biểu cảm sinh động hiếm thấy của Lâm Tiếu. Nhớ tới những chuyện lúc đó, lần đầu tiên, cậu cảm thấy không thể tượng tưởng nổi, còn hơi buồn cười.
Xe vượt qua hai hàng cây.
Nghiêng đầu ngắm nhìn lá cây bay xuống dán trên cửa sổ, Lâm Tiếu chợt cảm thấy đỉnh đầu mình bị ai đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong lòng chấn động, cô quay đầu lại.
Trịnh Lãng Yến đang đưa tay xoa đầu cô. Tia sáng nơi đáy mắt cậu nhẹ nhàng chuyển động, khóe môi cong lên, dùng giọng điệu đại tỷ khi đó của cô để cười nhạo cô: “Đừng sợ, về sau tôi bảo kê em.”
Trước Quốc Khánh một tuần, trường trung học phụ thuộc ngoại ngữ khởi động máy cản tín hiệu, tiến hành kỳ thi chia lớp năm hai mỗi năm một lần.
Địa điểm thi được phân ngẫu nhiên. Lâm Tiếu được phân đến trường thi chỉ có mấy người cùng lớp, cũng không quá quen thuộc. Cô và lớp trưởng cùng trường thi lên tiếng hỏi thăm một chút, sau đó tiến vào trạng thái chuyên tâm thi cử.
Ròng rã hai ngày cũng không gặp Trịnh Lãng Yến.
Thi xong môn cuối cùng, Lâm Tiếu mới chợt nhớ tới.
Cũng không biết cậu thi thế nào rồi.
Nghĩ tới giao ước của mình và cậu, Lâm Tiếu mở túi bút, cố ý lấy ra một vỏ sò.
Ba ngày sau, thành tích kỳ thi sẽ được công bố, sau đó sẽ đưa ra thông báo chia lớp.
Các thầy cô tập trung chấm thi. Gần như ngoại trừ các tiết âm nhạc, mỹ thuật, thể dục, những môn khác đều đổi thành tự học và tự tập thể tổ chức xem phim hoặc các loại hoạt động khác.
Phần lớn thời gian, Lâm Tiếu đều đến lớp vũ đạo. Cô luôn cảm thấy nửa năm qua mình lãng phí rất nhiều, bây giờ muốn bù lại.
Có lần, cô còn đụng phải đám Diệp Chân Nhã.
Nhớ tới chuyện yến hội lần trước, Lâm Tiếu biết rõ mình và bọn họ không cùng một loại người, vì vậy chỉ muốn tránh đi.
Diệp Chân Nhã thấy cô đứng một mình ở nơi hẻo lánh, chủ động bước đến mở lời chào.
“Lâm Tiếu, thật khéo.”
Lâm Tiếu thả chân xuống, giọng lãnh đạm xa cách: “Ừm.”
Diệp Chân Nhã hơi sững sờ. Khóe môi cô ta khựng lại một chút, sau đó cười khẽ: “Lúc trước… chuyện sinh nhật của mình, mọi người đều không có ý gì đâu, chỉ muốn chơi vui mà thôi. Không để ý tới cảm nhận của cậu.”
Lâm Tiếu lắc đầu, không muốn nói chuyện với cô ta: “Không sao, chỉ trách tôi quá phô trương.”
Diệp Chân Nhã sững sờ, nụ cười trên mặt có chút xấu hổ: “Cậu có ý gì?”
Lâm Tiếu nâng mắt nhìn cô ta, vẻ mặt thản nhiên: “Từ lúc bắt đầu, tôi nên từ chối mẹ tôi, nói với bà ấy là tôi không muốn đi hoặc sau đó, tôi từ chối chơi đùa. Như vậy mọi người đều sẽ không có áp lực.”
Không hề cho Diệp Chân Nhã chút mặt mũi nào.
Diệp Chân Nhã vẫn luôn được người ta nâng lên dỗ dành.
Trịnh Lãng Yến coi như là thất bại đầu tiên cô ta nhận được trong cuộc sống. Cô ta không ngờ nhìn Lâm Tiếu yên tĩnh như thế nhưng tính cách vừa lạnh lẽo lại bướng bỉnh.
Diệp Chân Nhã nhìn chằm chằm Lâm Tiếu. Không biết vì thuyết phục ai, giọng cô ta tăng cao hơn một chút: “Lâm Tiếu, mình thật tâm muốn kết bạn với cậu.”
Đang xoay qua chỗ khác giãn cơ, nghe thế, Lâm Tiếu quay người lại.
Mắt cô có một tia lạnh nhạt và thương hại, giọng nói mềm mại nhưng vô cùng lãnh đạm: “Cậu biết rõ là không phải như vậy.”
Đôi mắt Diệp Chân Nhã bỗng trừng lớn, nhìn bóng lưng đi xa của Lâm Tiếu, nắm chặt nắm đấm.
Ba ngày sau.
Thông báo chia lớp và công bố thành tích được dán trên cột thông báo ở lầu hai, sáng sớm đã có một đám người chờ ở đó.
Vẫn luôn không xem thành tích nhưng lần này, Đoạn Nghị Cách cũng hùng hùng hổ hổ chen vào. Chử Cương ôm cậu ta, mắng: “Thật làm phản quá rồi! Chẳng phải báo khoa Lý à? Cậu còn nhìn thành tích bên này làm gì?”
Đoạn Nghị Cách nhìn chằm chằm đống tên lít nha lít nhít, bắt đầu tìm kiếm, không quay đầu mà mắng Chử Cương: “Cậu cút đi! Tôi đang tìm cho Yến ca.”
Chử Cương kinh ngạc: “Yến ca còn xem thành tích à?”
Lâm Tiếu không nhìn hai người la hét ầm ĩ, chỉ chăm chú tìm tên theo bảng thông báo.
Hạng nhất là một cái tên quen thuộc.
Lục Cửu Kiến – khoa Văn – ban 1.
Lâm Tiếu nhếch môi nghĩ, xem ra các thầy cô lo lắng dư thừa rồi.
Nhìn xuống dưới, Lâm Tiếu tìm được tên của mình, xếp hạng thứ bảy, khoa Văn – ban 1.
Môn tiếng Anh của cô vẫn luôn yếu kém. Ở trường trung học phụ thuộc ngoại ngữ, thế yếu cũng bị lộ ra.
Lướt mắt không tới số ba mươi, cô đã thấy đại danh của Trịnh Lãng Yến.
Mỗi môn đều tới hai chữ số, thậm chí ngữ văn còn cao hơn ba mươi điểm so với lúc trước.
Ngoại trừ môn toán, 9 điểm.
Lâm Tiếu nhìn phía sau. Trịnh Lãng Yến, khoa Văn, ban 1.
Không biết vì sao, cô chợt nhớ tới dáng vẻ ngày đầu tiên Trịnh Lãng Yến đi tới phòng giáo vụ đăng kí giúp cô.
Không nhịn được, khóe môi Lâm Tiếu cong lên.
Cô quay người, chen ra khỏi đám đông.
“Tìm được rồi.”
Ở bên kia, Đoạn Nghị Cách kêu một tiếng, sau đó mắng một câu: “Trời, môn toán thiếu một điểm…”
Lúc Lâm Tiếu trở lại phòng học, Trịnh Lãng Yến đang sa sút tinh thần gục xuống bàn. Đoạn Nghị Cách kéo ghế ngồi bên cạnh, không biết đang nói nhỏ cái gì.
Thấy cô tới, Đoạn Nghị Cách biến sắc, vội vã kéo ghế ngồi xuống lại.
Lâm Tiếu chậm rãi đi tới, ngồi vào chỗ ngồi trước bàn Trịnh Lãng Yến.
“Trịnh Lãng Yến.”
Nam sinh nằm sấp trước mặt hơi cử động, chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc đen trên đỉnh đầu đung đưa theo gió.
Cậu cúi thấp đầu, lông mày rũ xuống đầy vẻ sa sút tinh thần và không vui. Cậu không nhìn cô, giọng nói trầm thấp thanh lãnh, mang theo ậm ờ: “Cậu đừng nói nữa, mình biết rồi.”
Lâm Tiếu ngước mắt nhìn cậu, thanh âm mềm mại: “Biết cái gì?”
Trịnh Lãng Yến bất mãn liếc cô một cái, vẻ mặt “cậu biết rõ mà còn cố hỏi”.
Lâm Tiếu càng muốn tiếp tục hỏi cậu: “Biết cậu thi toán chín điểm à?”
Trịnh Lãng Yến bất mãn nhíu mày, khó chịu nhưng không nỡ bộc phát với cô, chỉ trẻ con chạm chạm chóp mũi.
“Vậy cậu có biết…”
Lâm Tiếu khẽ mở miệng, khóe môi vô thức cong lên, bàn tay đưa đến trước bàn cậu, sau đó nhẹ nhàng mở ra: “Lần này môn ngữ văn của cậu tiến bộ hơn trước ba mươi điểm đúng không?”
Một vỏ sò trắng muốt mang theo tiếng giòn vang rơi trên mặt bàn cậu. Trịnh Lãng Yến chợt mở to mắt.
“Không phải, mình, cậu…”
Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu, dường như không phản ứng kịp, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không thốt ra lời.
Lâm Tiếu thu tay lại, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu không muốn đi à?”
Không chờ cô nói hết, Trịnh Lãng Yến cầm vỏ sò lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Giọng điệu rõ ràng cũng nhẹ nhõm hơn, cảnh cáo cô: “Không cho cậu đổi ý.”
11 giờ tối.
Lục Cửu Kiến cầm một tờ giấy gần như đều là max điểm về nhà.
Phòng khách lớn như vậy nhưng cũng không mở đèn, yên tĩnh không chút tiếng động.
Cậu cũng không bật đèn, dựa vào ánh trăng để trở về phòng.
Sắc thái màu xám đen khiến đáy lòng càng thêm ngột ngạt.
Lục Cửu Kiến ngã người vào ghế, ngửa đầu, hai mắt khép lại. Trong nháy mắt, màn đêm đã nuốt chửng cậu.
Qua mấy giây, cậu bật người dậy, mở to mắt.
Lục Cửu Kiến vặn mở đèn bàn, kéo ngăn kéo bên tay trái ra, lấy ra một chiếc điện thoại cũ dưới quyển vở.
Mỗi ngày, cậu đều sạc pin cho chiếc điện thoại này, trước kia còn ngẫu nhiên có tin tức từ một người cố định. Nửa năm trước, người kia gửi một tin nhắn cuối cùng, sau đó dứt khoát cắt đứt tin tức.
Trong đôi mắt đen của cậu có một tia sáng gợn sóng. Cậu trượt mở màn hình, mở ra giao diện tin nhắn, ánh mắt yên tĩnh nhìn tin nhắn cuối cùng kia.
[Trả lời tôi một chút được không? Tôi rất lo cho cậu.]
Lướt lên phía trên, có một tin nhắn hình ảnh từ đối phương. Thân thể mảnh mai của thiếu nữ khoác lên bộ đồng phục màu xanh da trời, khuôn mặt thanh lệ, tóc đuôi ngựa buộc dài, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Giống như cô đang đứng đối diện nở nụ cười.
Nhìn một lát, hàng lông mày tuấn tú của Lục Cửu Kiến nhíu lại, tay thả điện thoại di động về chỗ cũ.
Khép ngăn kéo lại như khép lại một ký ức phủ bụi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!