Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 5
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lâm Tiếu mở to mắt nhìn một lát, cũng chưa hồi âm.
Ánh mắt cô dời xuống, nhìn chằm chằm biểu thị tin nhắn cuối cùng vào nửa năm trước.
[Nhìn thấy thì trả lời tôi có được không? Tôi rất lo cho cậu.]
Giống như đá chìm đáy biển, rốt cuộc vẫn không có tin tức.
Cô có chút nhụt chí.
Vừa chuẩn bị bỏ điện thoại xuống, dãy số kia rất nhanh lại gửi một tin nhắn tới.
[Tôi là Trịnh Lãng Yến.]
Ngón tay đang định khóa màn hình dừng lại, Lâm Tiếu sững sờ nhìn tin nhắn đó, lấy lại tinh thần, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Không tới một giây, điện thoại lại rung lên, cơ hồ là liên tục.
[Ngủ thật rồi à?]
[Tôi chỉ muốn hỏi một câu, hôm nay cậu không có sao chứ?]
[Lúc tôi tỉnh lại thì cậu cũng đã về nhà rồi.]
[Sao lại không gọi tôi chứ?]
Lòng bàn tay Lâm Tiếu bị rung có chút nhột, cánh tay cũng có chút mệt.
Cô quay người đứng lên, ngồi ở mép giường, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Có phải nếu như cô vẫn không hồi âm thì Trịnh Lãng Yến cũng có thể ngồi lẩm bẩm với điện thoại thật lâu không? Giống như gửi tin nhắn không tốn tiền ấy.
Lâm Tiếu chợt nhớ tới dáng vẻ nằm trong ánh nắng, hai mắt hơi khép của cậu lúc chiều.
Người này thật là quái gở.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tiếu cầm di động, nhẹ nhàng gõ chữ, hồi âm.
[Tôi không nhìn thấy.]
Chưa tới một giây, bên kia đã gửi lại.
[Thì ra cậu không có ngủ]
Lâm Tiếu vừa mới chuẩn bị gửi tin lại, bên kia đã lập tức gửi thêm một câu.
[Vậy mà cậu cũng không trả lời tôi]
Hiển nhiên có thể cảm nhận được sự phàn nàn và uất ức trong lời này.
Ngón tay Lâm Tiếu hơi dừng lại, sớm biết như vậy đã không trả lời cậu.
Trịnh Lãng Yến cũng không cho cô cơ hội này, nhận được hồi âm, cái máy hát như được bật online.
[Chuyện hôm nay không có dọa cậu sợ chứ?]
[Bọn họ đùa giỡn thì cũng thôi đi, còn không biết chừng mực]
Lâm Tiếu sửng sốt một chút, kịp phản ứng được là cậu đang nói đến chuyện trong phòng học.
Sửng sốt một chút, Lâm Tiếu trả lời.
[Cậu đừng tức giận, bọn họ không phải nhằm vào cậu, hình như là bởi vì tôi]
Quan hệ của Trịnh Lãng Yến và bọn họ có vẻ không tệ, Lâm Tiếu nhớ tới những lời mình nghe được, cảm thấy vẫn phải làm sáng tỏ một chút, dù sao hôm nay Trịnh Lãng Yến cũng đã giúp cô.
Bên hông Trịnh Lãng Yến chỉ quấn một cái khăn tắm, eo lưng thon gầy đều lộ ra rõ ràng. Cậu đang lau tóc, nhìn thấy hàng chữ này, treo khăn mặt lên cổ, ngồi ở mép giường, hai tay cầm điện thoại chăm chú đánh chữ.
[Cũng bởi vì nhằm vào cậu…]
Khớp xương ngón tay của nam sinh rõ ràng ngừng một chút, hơi hoạt động cổ, nhìn chằm chằm màn hình, tựa hồ có chút kỳ lạ, tại sao mình lại nói những lời thế này chứ.
Dừng một chút, cậu lần lượt xóa chữ đi, rất nhanh lại gõ một hàng chữ.
[Không có tức giận]
Lâm Tiếu đặt di động ở bên cạnh, quay về phía cửa sổ, nâng cao lưng, tay phải nắm lấy tay trái, nâng qua đỉnh đầu, duỗi thẳng, làm một động tác kéo duỗi.
Điện thoại bên cạnh sáng lên, Lâm Tiếu vừa vặn nhìn thấy câu này của cậu.
Lâm Tiếu sửng sốt một chút.
Đã rất lâu rồi cô không cùng ai nhắn tin qua lại như vậy.
Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, bao lâu nhỉ, hình như là nửa năm.
Trịnh Lãng Yến gửi xong câu này, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình, thật lâu sau bên kia cũng không trả lời lại.
Cậu bực bội kéo khăn mặt, lau lau tóc cho hả giận, mãi đến khi màn hình sáng lên lần nữa.
Ngón tay của Trịnh Lãng Yến dừng lại, hậu tri hậu giác cảm thấy đáy lòng chậm rãi bốc lên một trận hưng phấn.
Kêu gào, không biết vì sao.
Ngây người trong chốc lát, Lâm Tiếu bên kia hiếm khi chủ động gửi tiếp cho cậu một tin nhắn.
[Trịnh Lãng Yến, trước đây chúng ta có quen biết sao?]
Trịnh Lãng Yến nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, hỏi lại.
[Cậu nhớ được gì?]
Đầu kia dường như do dự một chút.
[Không nhớ rõ]
[Vậy thì là không quen biết]
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm hàng chữ này, ngừng một chút, bỗng nhiên có chút bực bội, tiếp theo lại có chút buồn cười.
Người này thật là…
Đầu ngón tay của cô dùng lực, ngón tay thon dài tung bay, trả lời cậu.
[Tôi ngủ]
[À…]
Chưa tới một giây.
[Vậy cái đó…]
Lâm Tiểu nhìn chằm chằm ba chữ này, sững sờ, không biết Trịnh Lãng Yến còn muốn nói gì nữa.
Qua mấy giây, bên kia mới gửi một câu hoàn chỉnh.
[Sau này có việc gì cũng đừng tìm riêng Khổng Kỳ, anh ta rất bận.]
Lâm Tiếu: “…”
Nhất thời không hiểu rõ ý của Trịnh Lãng Yến.
Cô cầm điện thoại ngẩn ra, khung chat lập tức lại nhảy ra một câu.
[Cũng có thể tìm tôi]
Lâm Tiếu cầm điện thoại, cảm giác hô hấp có chút căng lên. Cô ấn khóa màn hình, ném điện thoại sang bên cạnh, nằm xuống, hô hấp khí tức lạ lẫm trong phòng, đột nhiên phát hiện tâm tình cũng không còn phiền muộn như trước đó.
Một bên khác, Trịnh Lãng Yến nhìn chằm chằm màn hình, bỗng nhiên ném khăn mặt đứng lên.
“Cmn!”
Buột miệng nói ra lời này, cậu lo lắng lại bực bội đi qua đi lại tới lui hai vòng.
Ngón tay dài có chút bối rối ấn vào tin nhắn, liên tiếp lướt mấy lần thao tác nhắc nhở cũng không tìm được cái mình muốn, tâm cũng luống cuống theo, trong miệng không ngừng phàn nàn.
“Cái điện thoại rách nát gì thế này, sao không rút tin nhắn lại được chứ…”
Bên kia rốt cuộc cũng không trả lời.
Trịnh Lãng Yếu bực bội cào cào tóc.
Lần này Lâm Tiếu có cảm thấy cậu có bệnh hay không đây…
–
Trước kia Lâm Tiếu có huấn luyện, thức dậy rất sớm.
Lúc này cô vừa đổi hoàn cảnh mới, còn hơi mất ngủ nên chưa tới năm giờ đã tỉnh lại.
Cô nằm một lát, nhìn sắc trời sáng choang mờ ảo ngoài cửa sổ, không chút lưu luyến rời giường.
Tự mình ở trong phòng làm xong một loạt động tác kéo duỗi, lại đọc một chút từ đơn rồi mới thay quần áo xuống lầu.
Lâm Tri Ngộ gọi cô xuống lầu ăn cơm, Lâm Tiếu nhìn bóng lưng đang đọc báo của Khổng Thượng Tân, nắm nắm lan can, chậm rãi xuống lầu.
Im lặng ăn bữa sáng.
Lâm Tiếu nhéo tay một cái, ngồi thẳng một chút, mở miệng.
“Con ăn xong rồi, con đi học trước.”
Khổng Kỳ đang xoát tin tức sáng sớm, nghe vậy “ôi chao” một tiếng, nhanh chóng uống một ngụm cháo liền muốn đứng dậy.
“Lâm Tiếu, chờ anh một chút, anh đưa em đi.”
Lâm Tiếu lập tức đưa tay ra lắc lắc, ngăn cản: “Không cần đâu, công ty và trường học không tiện đường, em tìm tuyến đường xe buýt, trực tiếp ngồi xe tới, rất gần.”
Nói xong, cô có chút khẩn trương im lặng, nhìn ngón tay của Khổng Kỳ ấn lên mép bàn, kinh ngạc đứng tại chỗ.
Khổng Thượng Tân vừa buông đũa xuống, cầm khăn bắt đầu lau tay, nửa ngày mới mở miệng.
“Để tài xế đưa con đi.”
Lâm Tiếu vừa định cự tuyệt, ánh mắt của Khổng Thượng Tân nhìn tới: “Trường học các con không có ai đi xe buýt.”
Trong ánh mắt nghiêm nghị của ông, Lâm Tiếu có chút luống xuống cúi đầu, cô vuốt ngón tay, nhìn đồng phục tinh xảo trên người mình, có chút hoảng hốt.
Nhớ tới hôm qua Khổng Kỳ đi đón cô, ở cổng trường trung học phụ thuộc gần đó giống như một buổi triển lãm xe, một hàng xe sang trọng.
Cô biết, Khổng Thượng Tân nói đúng.
“Vâng, cảm ơn chú Khổng.”
Lâm Tri Ngộ đưa cặp sách cho cô, trìu mến đưa tay sờ sờ đầu cô, cười nói: “Đứa bé này.”
–
Bạn cùng bàn mới của Lâm Tiếu là Từ Hi, một cô nàng ngũ quan tinh xảo. Tóc không dài, không khác Hách Vân là bao nhưng lọn tóc bị uốn có chút cuộn lại, làm nổi bật lên gương mặt tinh xảo của cô ấy.
Ngay từ đầu Lâm Tiếu còn có chút lo lắng vì nữ sinh này nhìn qua quá cao lãnh.
Trải qua tiết học đầu tiên, hai người không nói với nhau câu nào. Không nghĩ tới vừa tan học, Lâm Tiếu đã bị cô nàng này liên tục hỏi mười vấn đề. Sau đó mới phát hiện cô ấy là một người lắm lời.
Từ Hi cười lên sảng sang, thân thiết lôi kéo Lâm Tiếu xem tập chữ ký nam thần Hàn Quốc của cô ấy, nhiệt tình tìm kiếm nhận thức chung.
Lâm Tiếu không hiểu rõ lắm, chỉ nghe nói qua nên đa số thời điểm đều ngồi nghe.
Buổi sáng Lâm Tiếu đến cũng sớm, cô ngồi gần cửa sổ, hương hoa và hơi thở tươi mát sáng sớm từ bên ngoài bay vào, cô cầm sách giáo khoa ngữ văn ngồi đó đọc thầm.
Qua một lúc Từ Hi mới đến, vừa đến đã lấy ra một cái gương nhỏ, thỏa mãn chỉnh chỉnh kiểu tóc của mình, hàn huyên vài câu với Lâm Tiếu xong liền lấy ipad ra, cắm tai nghe vào, vừa xem, miệng vừa ngâm nga bài hát tiếng Hàn.
Gần tới giờ lên lớp, mấy nam sinh vắng mặt chiều hôm qua mới lục tục đi vào.
Đoạn Nghị Cách cầm đầu, tốp năm tốp ba, bước chân không dám bước quá dài, đi hai bước đã nhe rang trợn mắt hút khí lạnh, sau đó vịn eo, chân cũng khẽ run.
Mặc dù cả đám không phải thật sự chạy không ngừng đến trưa nhưng cường độ vận động kia khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy đùi đau xót.
Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của các cô, Từ Hi trực tiếp cười ra tiếng.
Cô ấy chỉ đeo một bên tai nghe, nhìn qua mấy nam sinh này một vòng từ trên xuống dưới: “Mấy người các cậu hôm qua đã tạo cái nghiệt gì thế?”
Chử Cương tức giận nói: “Im đi, cậu còn dám cười trên nổi đau của người khác.”
Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn đối đầu với Đoạn Nghị Cách.
Cô rất nhanh tránh đi nhưng Đoạn Nghị Cách lại giống như kịp phản ứng gì đó, nhanh chóng đi qua một bước, rất nhanh chống đỡ mép bàn Từ Hi, thống khổ nhăn mặt, một hồi lâu mới chống đỡ được.
Từ Hi lập tức xù lông, cầm sách phủi tay cậu ta một cái, ầm lên: “Đoạn Nghị Cách, lấy cái tay bẩn của cậu ra.”
Đoạn Nghị Cách né một chút, “chậc” một tiếng: “Tôi cũng không tìm cậu.”
Chử Cương không hiểu đứng sau lưng cậu ta: “Lão Đoàn, anh làm gì vậy, mau trở về ngồi đi. Tôi không được rồi, nếu còn đứng nữa chỉ sợ sẽ cưa luôn chân.”
“Cưa cũng được, đỡ ra ngoài gây họa cho con gái người ta.”
Đoạn Nghị Cách mặc kệ hắn, nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy Trịnh Lãng Yến, cậu ta than dài một tiếng.
Hạ thấp thân thể, nhìn phía Lâm Tiếu: “Này…”
Lâm Tiếu nâng mắt ra khỏi sách vở, nhìn về phía cậu ta.
Đoạn Nghị Cách bị ánh mắt hời hợt của Lâm Tiếu nhìn, cảm thấy có chút chột dạ. Khóe miệng cậu ta giật giật, cố gắng để bản thân biểu hiện ra sự hòa ái thân thiết một chút.
Lâm Tiếu thấy cậu ta không nói lời nào, chậm rãi quay đầu trở về.
“Này này này…”
Đoạn Nghị Cách lập tức gấp lên, luôn miệng kêu, khó khăn lắm mới để Lâm Tiếu quay đầu lại lần nữa. Cậu ta xích lại gần một chút, cùi chỏ chống trên bàn Lâm Tiếu, hơn nửa người đều dựa vào, Từ Hi vừa đánh vừa đẩy cũng không tránh ra.
Đoạn Nghị Cách hạ giọng, nhanh chóng nói mục đích: “Này, tôi hỏi, có phải trong tay cậu có nhược điểm gì của anh Yến hay không?”
Lâm Tiếu không hiểu rõ ý của cậu ta, nhìn chằm chằm cậu ta, không trả lời.
Từ Hi một bên tức giận cầm sách vỗ lưng cậu ta: “Cậu ta có nhược điểm gì, chẳng phải là mấy người các người biết rõ nhất sao?”
“Này, cậu đừng quấy rối nữa có được không.”
Đoạn Nghị Cách vừa trốn tránh, vừa để trống một tay, móc ra một tấm thẻ từ trong ví tiền, dựa vào mép bàn, đặt trên bàn Lâm Tiếu.
“Trong tay cậu có nhược điểm gì của anh Yến, tôi mua được không?”
Từ Hi bên cạnh đang đánh người, không biết vì sao bỗng nhiên buông lỏng tay.
Cô ấy cười nhạo một tiếng, ôm tay dựa vào thành ghế, không nói chuyện.
Không đợi Lâm Tiếu trả lời, bắp chân Đoạn Nghị Cách bị giày da đá một cước, đau đến mức cậu ta lập tức nhăn mặt, nắm chặt quyền.
Qua mấy giây, cơn đau có chút qua đi, lúc này cậu ta vỗ bàn một cái, cau mày quay đầu nổi khùng: “Mẹ nó, tên nào…”
“Anh Yến…”
Đoạn Nghị Cách nửa đường bị kẹt lại, thấy rõ người phía sau lập tức sửa lời, trong nháy mắt sắc mặt chuyển biến 180 độ, bộ dạng buồn cười, chọc cho Từ Hi cười không thôi.
Trịnh Lãng Yến đứng sau lưng cậu ta, nhàn nhã cắm tay trong túi, biểu cảm trên mặt tựa như cười mà không phải cười. Nhưng theo kinh nghiệm của Đoạn Nghị Cách thì vẻ mặt này gọi là bình yên trước bão tố.
Cậu ta cảm thấy bản thân thật xui xẻo, có chút tuyệt vọng.
Không chờ cậu ta mở miệng, thanh âm thanh lãnh của Trịnh Lãng Yến mang theo từ tính, giống như vô tình hỏi một câu.
“Vừa rồi cậu nói muốn mua cái gì?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!