Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn


Chương 6


Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Đoạn Nghị Cách sửng sốt một chút, vừa đứng thẳng chút che đi tấm thẻ trên bàn của mình, vừa cười ngượng ngùng: “Không, không có gì.”

Trịnh Lãng Yến hơi nghiêng đầu, Lâm Tiếu đang an tĩnh ngồi trên bàn, ánh mắt hơi rũ xuống, dừng ở một đoạn nào đó trên sách giáo khoa, giống như không nhìn thấy cậu.

Cậu hơi nhíu mày, Đoạn Nghị Cách bị dọa sợ đến mức trên lưng đều là mồ hôi lạnh, đùi giống như lại đau thêm.

Chủ nhiệm lớp vừa lúc đi vào, vừa mở máy tính, vừa lên tiếng bảo tất cả mọi người về chỗ ngồi.

Trịnh Lãng Yến hiếm thấy không có dỗi người, chỉ liếc Đoạn Nghị Cách còn đứng ngốc ở đấy một chút: “Về chỗ ngồi của cậu đi.”

Ở trên lớp hơn mười phút, Trần Anh đứng ở trên xúc động đọc từng câu chữ trong Kinh Thi, Lâm Tiếu vừa chăm chú nghe, vừa ghi chép lại.

Hàng sau chung quy vẫn không thiếu người xì xào bàn tán. Đoạn Nghị Cách nhìn Trịnh Lãng Yến không có động tĩnh gì, yên lòng cầm ipad đặt dưới bàn xem thi đấu bóng.

Thỉnh thoảng liếc mắt một cái, Trịnh Lãng Yến bên kia chống một quyển sách chính trị, trong tay cầm một cái vỏ sò lật qua lật lại nhìn.

Thật sự kỳ quái, Trịnh Lãng Yến đang cầm cái bảo bối gì vậy?

Ánh mắt vừa chuyền về không lâu, cánh tay chợt bị vỗ một cái. Đoạn Nghị Cách lập tức hiểu rõ rút một quyển sách chống lên bàn, che mặt đi.

“Anh Yến.”

Trịnh Lãng Yến lật vỏ sò một cái, dường như có chút hoang mang mở miệng.

“Hỏi cậu chút chuyện.”

Đoạn Nghị Cách vốn đang chột dạ, lập tức mặt mũi tràn đầy đề phòng: “Ồ, anh nói đi.”

“Cậu nói xem, nếu như Thượng Đế đã nói cho cậu một quả táo, nhưng cuối cùng lại cho cậu một quả đào mật, cậu sẽ làm gì?”

Khóe miệng Đoạn Nghị Cách giật một cái, thốt ra: “Anh Yến, không phải anh không thích ăn đào sao?”

“Chậc”

Trịnh Lãng Yến nhíu mày, nhanh chóng cầm sách gõ lên đầu Đoạn Nghị Cách, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ nói: “Lão tử nói đây là ví dụ. Được rồi, lúc rảnh rỗi thì cậu nên đọc sách nhiều một chút.”

“…”

Đoạn Nghị Cách hơi hoảng sợ đưa tay nhận lấy sách giáo khoa, lại quay mặt đi, có chút không hiểu rõ rốt cuộc mình đã nói sai cái gì.

Nhìn vỏ sò Trịnh Lãng Yến đang sờ trong tay một chút, lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Tiếu, cậu ta rụt cổ một cái, càng chắc chắn trong tay Lâm Tiếu có nhược điểm của Trịnh Lãng Yến.

Hết giờ học, Lâm Tiếu bị Từ Hi kéo đi siêu thị mua nước.

Trịnh Lãng Yến cũng ung dung lắc lư đi ra.

Mấy nam sinh hàng sau sau tụ thành một đám, chân đau không muốn nhúc nhích, bọn họ không đùa giỡn, trong phòng học khó có được một chút thanh tĩnh.

Đoạn Nghị Cách quay tới, nói với Thẩm Hàm Thanh: “Thẩm tam, hôm qua cậu không xuống dưới, có phải trong phòng học đã xảy ra chuyện gì không?”

Thẩm Hàm Thanh trả lời đơn giản: “Không có.”

“Sao có thể.”

Đoạn Nghị Cách không tin: “Cậu nhìn Yến ca đi, cả tiết đều chơi vỏ sò, vừa rồi còn hỏi tôi, nếu Thượng Đế nói cho anh ấy quả táo và quả đào mật gì đó, không phải anh ấy ghét nhất là đào sao, vậy mà anh ấy còn bảo tôi cần đọc thêm ít sách, ôi trời ơi…”

Mấy nam sinh khác cũng không có nhìn thấy tận mắt, lúc này trêu ghẹo cậu ta: “Cậu đừng có khoác lác, Trịnh thiếu mà bắt đầu muốn đọc sách thì lão gia tử nhà cậu ấy cũng có thể quyên cho trường học một giáo khu mới, ở đó mà khuyên cậu.”

Đoạn Nghị Cách có chút tức giận: “Lão tử lừa các cậu làm gì, tam à, cậu nói là có hay không đi.”

Thẩm Hàm Thanh liếc nhìn cậu ta một cái: “Hôm qua tôi đã nói với các cậu là không thích hợp rồi, các cậu còn không ai tin.”

Mấy người khác nghe xong cũng có hứng thú, lại gần nghe.

Thẩm Hàm Thanh đóng tạp chí của mình lại, chần chừ mấy giây, sau đó trịnh trọng nói: “Theo tôi quan sát thì người Yến ca chúng ta thích có lẽ là Lâm Tiếu.”

Đoạn Nghị Cách nhất thời ngây ngẩn cả người, một giây sau, cậu ta cười nhạo một tiếng.

“Tam à, con mẹ nó cậu muốn lão tử cười chết à. Được, ba ba sẽ để cho con kế thừa một tòa nhà.”

Một người khác phụ hòa: “Có phải Yến ca dùng hình phạt riêng để cho tiểu tử con ngậm miệng không…”

Một đám người xung quanh cũng lập tức cười ra tiếng.

Sắc mặt Thẩm Hàm Thanh trong nháy mắt trở nên khó coi, mắng: “Móa, mấy người các cậu thì biết cái gì!”

Chử Cương đi lên ôm vai Thẩm Hàm Thanh lung lay: “Mấy người chúng ta ai còn không biết Yến ca thích người thế nào. Ha ha ha ha ha, có phải cậu đã quên trước đó Yến ca đã cự tuyệt thiên kim Diệp gia thế nào không?”

Chử Cương có ý riêng: “Dáng dấp người kia tốt như vậy mà ngay cả tay áo của anh ấy cũng không sờ được chứ đừng nói đến cô gái này, nghiêm mặt, vừa đến còn mắng Yến ca nói lời thô tục.”

Thẩm Hàm Thanh tức hổn hển hất cái tay trên vai ra: “Mấy người các cậu chạy vài vòng thì nhìn thấy cái gì, tôi nói cho các cậu biết, hôm qua Yến ca lại tự mình bắt lấy tay cô gái người ta, còn không buông. Hơn nữa còn dẫn đầu vỗ tay hoan nghênh, anh ấy đã bao giờ vỗ tay cho người khác đâu…”

Trong không khí yên tĩnh một giây, một đám người nhìn Thẩm Hàm Thanh như đang nhìn một tên ngu xuẩn.

Vẫn là Đoạn Nghị Cách mở miệng trước.

“Móa, không thấy thì cậu cứ nói là không thấy thôi, còn thổi chuyện này đến trâu bò như thế làm gì.”

Một đám người nhất thời cười nghiêng ngửa.

Ở trước cửa, Từ Hi kéo Lâm Tiếu đi vào, nói không ngừng, Lâm Tiếu chăm chú nghe, trên mặt là dáng vẻ lạnh lùng.

Không tới một giây, Trịnh Lãng Yến cắm hai tay vào túi, hờ hửng ở phía sau lắc lư đi vào.

Âm thanh của đám người tiêu tan trong một giây, tản ra trở về chỗ ngồi riêng của mình.

Đoạn Nghị Cách khó xử kêu một tiếng, kết luận: “Theo tôi nghĩ thì đã kết ân oán sống chết rồi, còn rất sâu.”

Tiết thứ hai buổi chiều là thể dục nhưng trường trung học phụ thuộc có thể tự chọn mục hoạt động, không cần tập thể ban cùng tham gia.

Bởi vì thời gian hoạt động liên tiếp nên có vẻ vô cùng dài, cũng là một ngày đám nam sinh hăng hái nhất.

Lâm Tiếu vừa hết tiết liền đến phòng vũ đạo trước, đổi quần áo, cùng lão sư đàm luận. Lão sư bảo cô đi sang một bên làm chuẩn bị, hoạt động ép chân một chút.

Phòng học vũ đạo của trường trung học phụ thuộc rất lớn, định kỳ trang trí, cửa số sát đất to lớn, lấy ánh sáng rất tốt, một bên hành lang đều là pha lê to lớn trong suốt, rất có cảm giác thiết kế.

Lâm Tiếu làm vận động nóng người, đặt chân trên xà ngang, chậm rãi ép chân và kéo duỗi.

Mấy nữ sinh bên cạnh tụ tập một chỗ, dựa vào xà ngang nói chuyện phiếm, thanh âm không nhỏ, thỉnh thoảng bay vào trong tai Lâm Tiếu.

“Chị Nhã, cuối tuần này là sinh nhật chị, chị định làm ở đâu?”

“Có lẽ Trịnh thiếu sẽ đi. Em nghe nói, tiệc tối lần trước cậu ấy đưa chị một cái vòng tay, lần này không biết sẽ có kinh hỉ gì.”

“Ôi, chị Nhã, nếu không thì làm ở khách sạn Trịnh thị đi, nơi đó mới bãi khu, có cả hồ bơi. Ha, thân hình chị tốt như vậy, không có ý định…”

Nữ sinh có ý riêng dừng ở chỗ này, âm cuối còn tận lực kéo dài, mấy nữ sinh khác cũng thẹn thùng cười lên.

Trong tiếng cười, có một giọng nữ nho nhỏ chen vào, do dự: “Nhưng tôi nghe nói ban 5 mới có một nữ sinh chuyển tới, hình như ngày đó nhập học, thủ tục nhập học đều là Trịnh thiếu làm…”

Giống như bị bấm một cái, cô gái kia lập tức im lặng.

Lâm Tiếu vừa lúc đổi bên, vừa vặn nhìn thấy nữ sinh được vây quanh kia.

Rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan tinh xảo, nhưng lại không có nụ cười.

Diệp Chân Nhã nghe vậy nhẹ nhàng nhíu mày: “Cũng không cần huấn luyện nữa à? Tháng sau là đại hội thể dục thể thao và tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường.”

Mấy nữ sinh sững sờ, cô gái gần cô ta nhất phản ứng kịp thời, lập tức giảng hòa: “Đúng đúng đúng, chúng ta nhất định phải biểu hiện tốt một chút.”

Tiếng chuông vào học vang lên.

Lão sư vũ đạo điểm danh đơn giản, sau đó bảo Lâm Tiếu tự giới thiệu.

Cô vẫn như cũ giới thiệu một lần, nhưng lời nói lại làm nữ sinh bên cạnh chú ý.

Diệp Chân Nhã ôm cánh tay, dựa vào xà ngang nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo.

“Tiết đầu lên lớp, em nhảy một đoạn để cô hiểu một chút trình độ của em. Trước đó em đã học múa gì rồi?”

“Ballet, còn có điệu nhảy dân tộc.”

“Đã kéo duỗi chưa?”

Lâm Tiếu gật gật đầu.

“Vậy thì chọn cái em am hiểu đi. Cần nhạc gì?”

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Thiên Nga Hồ, cảm ơn lão sư.”

Lão sư âm nhạc đi tới cái máy chiếu phim ở gần đó: “Em chuẩn bị xong thì nói.”

Trịnh Lãng Yến và một đám nam sinh đã thay quần áo bóng rổ, đi qua phòng học vũ đạo đến sân bóng rổ.

Chử Cương ở một bên líu lo không ngừng, cùng những người khác thảo luận về dáng người của mấy nữ minh tinh đang hot, dáng ai đẹp ai xấu, ai thiếu sót cái gì.

Nam sinh tuổi dậy thì tràn đầy sức sống vẫn rất mê.

Dưới tay Trịnh Lãng Yến kẹp một quả bóng rổ, hững hờ bước đi, cũng không biết có nghe hay không.

Lúc đi ngang qua phòng học vũ đạo, Chử Cương bỗng hô một câu: “Trời, vừa nói là gặp, đó không phải là Diệp Chân Nhã à?”

Tào Nghiêm Quang ở một bên chọc cánh tay hắn: “Chậc, cậu cũng đừng có nói ra chứ.”

Tuy là nói như vậy nhưng vẫn là mấy nam sinh ở tuổi dậy thì, con mắt cũng không nhịn được nghiêng mắt nhìn mấy nữ sinh mặc trang phục vũ đạo bó sát người cách một tấm pha lê lớn.

Trịnh Lãng Yến thờ ơ nhìn thoáng qua, phút chốc dừng bước.

Tào Nghiêm Quang không rõ nội tình, dừng lại liếc vào trong, nghe thấy ai đó nhỏ giọng lầm bầm một câu sau lưng: “Cmn, kia không phải là người mới tới trong ban chúng ta sao…”

Lâm Tiếu nhẹ gật đầu, âm nhạc nổi lên.

Thân thể cô mềm mại lại không tốn sức, tập trung nhảy múa, xoay tròn, nhón mũi chân, động tác nước chảy mây trôi, thần sắc cực kỳ chăm chú.

Vũ đạo quen thuộc nhiều năm giống như viên thuốc in sâu trong đầu Lâm Tiếu, làn da vô cùng trắng nõn, đường cong thon dài của cái cổ càng thêm ưu mỹ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ ít nói bình thường chút nào.

Giống như một con thiên nga cao ngạo, ưu nhã.

Mấy nam sinh đứng trước pha lên, nhìn đến ngây người, không ai nói gì.

Nữ sinh bên cạnh Diệp Chân Nhã chọc chọc cô ta.

“Chị Nhã.”

Nữ sinh chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Trịnh thiếu.”

Diệp Chân Nhã nhìn sang, không nói gì.

Điệu múa hoàn tất.

Lâm Tiếu dừng lại, bình phục hô hấp.

Lão sư vũ đạo đi tới, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt: “Không tồi, cơ bản rất tốt.”

Lâm Tiếu bái một cái, quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy một đám người ngoài cửa sổ, ánh mắt bất ngờ đối mặt với Trịnh Lãng Yến.

Chỉ một giây, rất nhanh đã bị lão sư vũ đạo kéo đi lực chú ý.

Đoạn Nghị Cách bởi vì chuyện lúc sáng, bây giờ còn có chút chột dạ.

Lúc này hồi thần lại, càng không nghĩ ra rốt cuộc Lâm Tiếu đắc tội với Trịnh Lãng Yến chỗ nào.

Bình thường lạnh lùng yên lặng, khiêu vũ lại là vưu vật nha.

Sau lưng truyền tới âm thanh, mang theo sự khinh thường trái lương tâm: “Thôi đi, cũng chỉ bình thường thôi.”

Trịnh Lãng Yến quay đầu lại.

“Ha ha, Yến ca.”

Lời nói này của Tôn Thượng Địch chạm đến ánh mắt của cậu, lập tức một bên nói giỡn lấy lòng: “Nếu không thì như thế này đi, trước tiên em theo đuổi cô ta, sau đó lại đá, báo thù cho anh, anh thấy thế nào?”

Trịnh Lãng Yến nhìn hắn, cơ bắp gò má kéo căng, còn không kéo lên được một nụ cười, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

Cậu di chuyển bóng rổ trong tay, trong nháy mắt liền giữ đủ lực đạo, nện vào trên người Tôn Thượng Địch.

“Cậu muốn chết?”

Tôn Thượng Địch đau đớn cúi người che ngực, bóng rổ đập trên đất mấy lần sau đó lăn xa.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thình lình bị giật mình.

Nhìn vẻ mặt ngang ngược của Trịnh Lãng Yến, đưa mắt nhìn nhau.

Đoạn Nghị Cách thấy mồ hôi lạnh ứa ra, vừa rồi cậu ta cũng suýt chút mở trò đùa, lúc này nhìn thái độ của Trịnh Lãng Yến, chợt nhớ tới Thẩm Hàm Thanh.

Bình thường Đoạn Nghị Cách cũng là một kẻ tin tường, lúc này kịp phản ứng, bỗng nhiên vỗ xuống lưng Tôn Thượng Địch, mở miệng giảng hòa.

“Ôi, nói đùa vớ vẩn gì vậy. Đó là người cậu có thể nghĩ tới à, người của Yến ca là người mà cậu có thể nghĩ tới à?”

Ánh mắt lành lạnh của Trịnh Lãng Yến liếc tới.

Đoạn Nghị Cách dừng một chút, tiếp tục mắng: “Mẹ nó, mắt chó cậu mù à?”

Nói xong còn đập một chút trên lưng Tôn Thượng Địch.

Bên kia có người nhặt bóng rổ về, Trịnh Lãng Yến không có nhận, ghét bỏ nhìn thoáng qua: “Đừng đánh.”

Cậu thấy người bên trong kinh ngạc nhìn bên này, tâm tình càng bực bội, liếc chung quanh một chút, giọng nói trầm thấp: “Không còn lăn đi à?”

“À à à à…”

Một đám người vừa lôi vừa kéo nhanh chóng chạy đi.

Vừa mới chuyển qua ngã rẽ, Đoạn Nghị Cách mới buông Tôn Thượng Địch vẻ mặt thống khổ ra, hai tay nắm lấy tóc mình, vừa đi bên cạnh, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin, không ngừng lập lại.

“Cmn điên rồi điên rồi…”

“Mẹ nó điên thật rồi, trời ạ, Yến ca thật sự thích cô ta, trước đó tôi còn nói… Xong rồi, xong thật rồi…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN