Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 7
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sáng sớm hôm sau, vẫn là tài xế đưa Lâm Tiếu đi.
Trước khi ra cửa, Khổng Thượng Tân gọi cô lại, bảo thứ sáu tuần này đi thử lễ phục.
Lâm Tiếu gật đầu đồng ý.
Khổng Kỳ cười cười vẫy tay với cô, nói là đến lúc đó sẽ đi cùng cô.
Hôn lễ của Khổng Thượng Tân và Lâm Tri Ngộ được định ngày vào chủ nhật tuần này. Danh sách khách mời cũng đã sớm phát ra.
Lâm Tiếu ngồi ở ghế sau lật quyển sách, đọc thầm từng hàng chữ, đột nhiên nhớ lại lúc hai người muốn lĩnh chứng, dời hộ khẩu cho cô.
Lúc ấy, cô hơi sợ hãi, lúc ăn cơm tối cứ nhìn chằm chằm cháo trong chén, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi một câu.
“Mẹ, con phải đổi tên sao?”
Ánh mắt Lâm Tri Ngộ dừng lại, mọi tia sáng đều vỡ vụn. Tổn thương và tự trách dâng lên trong lòng khiến bà không nói thành lời.
Lâm Tiếu hơi khựng lại một chút, vội nói.
“Con không sao cả! Tên là gì cũng được mà! Vừa lúc chuyển trường, gọi nhiều cũng thành quen.”
Ánh mắt Lâm Tri Ngộ mềm nhũn, chuyển thành đau lòng vô tận.
Bà đưa tay xoa đầu Lâm Tiếu, thanh âm càng thêm dịu dàng.
“Không sao cả.”
“Con theo họ Lâm của mẹ.”
“Tiếu Tiếu, con vĩnh viễn là bảo bối của mẹ.”
Cha mẹ Lâm Tiếu đều mang họ Lâm. Khi trước, đây là chuyện khiến cô tự hào nhất.
Sáng sớm, trường trung học rất vắng vẻ. Các bác trung niên và các giáo sư đang rèn luyện ở máy tập thể hình đằng xa.
Bước trên sương sớm, Lâm Tiếu đi vào trong. Đôi giày da đầu tròn của cô giẫm trên mặt đất, phát ra những âm thanh trong vắt.
Gần xuống tới dưới lầu, cô ngửi được hương táo trong veo.
Không nhịn được mà dừng chân.
Cô bước tới gần con đường bên kia. Quả nhiên là thảm thực vật xanh biếc đã được tu sửa cẩn thận, bên trong hé ra màu hoa vàng nhạt.
Hàm tiếu.
Điểm thú vị của loại hoa này chính là hương thơm. Rất nhiều người ngửi thấy giống chuối tiêu, nhưng cũng có người ngửi ra là hương táo.
Lâm Tiếu nhớ rất lâu trước đây, khi mình hỏi người kia.
“Đây là hoa gì mà lại thơm hương táo vậy?”
“Là hàm tiếu.”
Giải thích xong, hắn nở nụ cười, nói thêm một câu: “Rõ ràng là vị chuối tiêu.”
Khi đó, trời vừa đổ mưa. Cơn mưa rào rửa trôi vạn vật.
Lúc ấy, chỉ nói là bình thường.
Ngưng lại những suy nghĩ đang tràn về, cô ôm chặt cuốn sách trong lòng, chạy lên lầu.
Không có quá nhiều người trong phòng học nhưng hàng cuối thường vắng vẻ lại có hai ba người ngồi.
Lâm Tiếu liếc qua, nhận ra trong đó có một người bên cạnh Trịnh Lãng Yến – người sôi nổi nhất.
Cô ngồi xuống, lấy giấy bút ra, bắt đầu chép lại bài văn.
“Manh chi xi xi, bão bố mậu ti.”
“Phỉ lai mậu ti, lai tức ngã mưu.”
“…”
“Tổng giác chi yến, ngôn tiếu yến yến.”
“Tín thệ đán đán, bất tư kỳ phản.”
“Phản thị bất tư, diệc dĩ yên tai.”
Cô chép xong câu cuối cùng cũng là lúc Từ Hi khoác chiếc ba lô nhỏ đi vào.
Cô lại nhìn vào sách giáo khoa, sửa dấu chấm tròn cuối cùng thành dấu chấm than rồi ngẩng đầu lên.
Vừa ngồi xuống, Từ Hi đã cười hì hì chào hỏi cô, thuận tay đặt một vật trang trí Long Miêu moe moe nhỏ trên bàn cho cô.
Ngẩng đầu, Lâm Tiếu đối diện với đôi mắt cong cong như đang cười của cô ấy.
“Cha mình vừa trở về từ Nhật Bản. Mình nhờ ông ấy mua giúp.”
Lâm Tiếu ngẩn người, nhìn ngón tay Từ Hi lướt nhanh trên ipad, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Từ Hi khoát khoát tay, bắt đầu nhét tai nghe nghe nhạc.
Nghe được ba giây, cô ấy dừng lại, kéo thanh tiến độ trở về 0, sau đó giật một bên tai nghe xuống, bất thình lình nhét vào tai Lâm Tiếu.
“Ca khúc mới của Đậu thân ái đấy! Êm tai không?”
Đang mở nắp ngăn kéo bỗng bị nhịp điệu và nhịp trống cực lớn bên tai làm giật mình, tay Lâm Tiếu giật mạnh. Trong chớp mắt, đồ vật bị nhét đầy ngăn kéo rơi ra ngoài.
“A… mình không cố ý đâu! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! ”
Từ Hi cũng không nghĩ tới hậu quả này. Vừa nói xin lỗi, cô vừa buông ipad xuống, khom người giúp Lâm Tiếu nhặt đồ.
“Đây là…”
Lâm Tiếu đang cũng khom lưng xuống. Nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Từ Hi, cô nhìn đồ đạc bừa bãi trên mặt đất, sửng sốt.
Quả đào mật, túi táo chín nhỏ, truyện manga…
Lâm Tiếu: “…”
Từ đằng sau, một bóng người xông lên, nhanh chóng giúp Lâm Tiếu nhặt quả đào mật lăn ở đằng xa.
Lâm Tiếu ngẩng đầu, vừa định nói lời cảm ơn nhưng khi đối mặt với Đoạn Nghị Cách, cô nuốt lời muốn nói xuống.
Đoạn Nghị Cách vui vẻ cười ha ha. Cung kính đặt đồ vật xung quanh lên bàn, cậu xoa tay cười cười: “À! Lâm muội muội…không đúng…Lâm tỷ, hồi trước chúng ta có chút hiểu lầm. Bây giờ đã là bạn học, có chuyện gì cứ mở miệng, tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng…”
Từ Hi nhặt quả đào mật nằm trong góc lên, lấy khăn ướt lau tay một cách ghét bỏ.
Vừa lau, cô vừa cau mày nhìn Đoạn Nghị Cách: “Nhà cậu vỡ nợ sao? Chuyển nghề đi bán đào…”
“Đi chết đi miệng quạ đen! Nhà cô có vỡ nợ, nhà tôi cũng sẽ không vỡ nợ.”
Đoạn Nghị Cách cũng tức giận: “Không phải tôi biểu lộ sự hoan nghênh với bạn học mới sao?”
“A.”
Từ Hi mặc kệ cậu ta.
Thấy Lâm Tiếu không nói lời nào, một mực đóng vai mỹ nhân lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc, Đoạn Nghị Cách hơi thấp thỏm
Cậu ta chỉ chỉ: “Nghe nói chị thích ăn táo và đào, còn cả những thứ này. Xem xong, tôi lại đi mua số mới nhất cho chị.”
Cậu ta chỉ chỉ mấy quyển manga kia.
Từ Hi liếc mắt, thở dài: “Đoạn Nghị Cách! Có nữ sinh nhà ai lại đi đọc loại truyện tranh này chứ? Tôi thấy não cậu bị ngắn quá đáng rồi!”
Thấy có vẻ hai người lại sắp ầm ĩ lên, Lâm Tiếu khom người xuống, rút ra quyển từ điển của mình, mở ra một trang nào đó, cầm tấm thẻ đưa sang.
“Ôi…”
Lần này, đến lượt Đoạn Nghị Cách trợn tròn mắt.
Thanh âm của Lâm Tiếu nhàn nhạt, đưa tay về phía trước: “Trả lại cho cậu.”
“Oh.”
Đây là tấm thẻ hôm qua Đoạn Nghị Cách dùng để “mua” nhược điểm của Trịnh Lãng Yến.
Đoạn Nghị Cách ngượng ngùng nhận lấy, sờ lên chóp mũi, cảm thấy mình thật sự đã đắc tội với tiên nhi.
Trịnh Lãng Yến đá một cước văng cửa, đen mặt đi vào.
Đoạn Nghị Cách biến sắc, cấp tốc chạy về chỗ ngồi.
Một tay Trịnh Lãng Yến khoác cặp lên vai, bước vài bước đi tới.
Cậu dừng bên bàn Từ Hi, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Tiếu.
Từ Hi rút lui về phía sau, dựa vào thành ghế xem video của mình, nhường lại tầm nhìn cho Trịnh Lãng Yến.
Dưới mắt Trịnh Lãng Yến xanh xanh. Cậu dừng một chút, nhìn bộ dạng chăm chú của Lâm Tiếu, mở giọng hơi khàn khàn.
“Tại sao hôm qua không trả lời tin nhắn?”
Lâm Tiếu mím chặt môi, gương mặt bất động.
Hôm qua cậu đã gửi cái gì?
[Dáng vẻ khiêu vũ của cậu rất đẹp]
[Dáng người rất chuẩn]
[Ý tôi là thích hợp để khiêu vũ, rất ổn, cậu đừng hiểu lầm…]
Nhắn như vậy, bảo cô phải trả lời như thế nào?
Nữa là, hôm qua cậu còn cầm bóng rổ ném người ta.
Nhìn bộ dạng không hỏi được được sẽ không chịu đi của cậu, Lâm Tiếu siết chặt trang sách, nhẹ giọng mở miệng: “Điện thoại quên sạc pin.”
Trịnh Lãng Yến đứng bất động như núi.
Qua mấy giây.
“À.”
Cậu kéo cặp sách trên vai xuống. Tuy giọng nói có vẻ không để ý lắm nhưng lại có một chút yên lòng thoải mái.
“Tôi đã nói mà.”
Vừa đi được hai bước, Trịnh Lãng Yến hơi nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng an tĩnh của Lâm Tiếu.
“Sau này đừng quên nữa.”
Lâm Tiếu khựng lại một chút, không lên tiếng.
Giữa trưa thứ năm, tài xế chờ ở cổng trường học đúng giờ.
Vì gần đến hôn lễ, chắc chắn sẽ luôn có việc cần bàn bạc nên buổi trưa, cô và Khổng Kỳ trở về.
Lâm Tiếu tìm được bóng xe quen thuộc trong một đám xe sang trọng. Cô đi qua, mở cửa xe, lễ phép nói một câu: “Vất vả cho chú Vương.”
“Là việc nên làm.”
Chú Vương khởi động xe, quay đầu cười hỏi cô buổi sáng thế nào. Lâm Tiếu còn chưa lên tiếng, cửa bên kia đã mở ra.
Trịnh Lãng Yến liếc cô một cái, ra vẻ như không có việc gì, tùy tiện ngồi vào.
“Chú Vương, đi thôi, về nhà.”
Quả thật, cậu chẳng khác gì chủ nhân.
Lâm Tiếu im lặng. Cô nghe thấy giọng nói rất quen thuộc của chú Vương hàn huyên với cậu.
“A Yến, cùng qua ăn cơm sao?”
Trịnh Lãng Yến khẽ liếc nhìn Lâm Tiếu, sửa lời: “Chủ yếu là ăn chực. Tiện thể xác nhận với chú Khổng một vài chi tiết chưa rõ ràng.”
“À, tiệc cưới đặt ở khách sạn nhà cậu nhỉ. Dù vậy cũng không nên làm phiền Trịnh thiếu gia tự mình đi một chuyến đâu.”
Chú Vương trêu ghẹo cậu.
“Chuyện của người trong nhà, tôi tự nguyện. Được lót dạ mà.”
Trịnh Lãng Yến cũng nửa đùa nửa thật đáp lại.
Lâm Tiếu ngồi một bên, không cố ý nghe. Cô lấy sách giáo khoa ngữ văn đặt trên chân, cúi đầu nghiêm túc nhìn.
Chú Vương chăm chú lái xe. Ánh mắt Trịnh Lãng Yến vô thức tung bay trên người Lâm Tiếu.
Thỉnh thoảng cậu liếc mắt một lần nhưng căn bản là Lâm Tiếu quá tập trung, coi cậu như không khí.
Đã hơn một ngày từ khi cậu gửi tin nhắn kia nhưng chưa nhận được hồi âm. Lâm Tiếu cũng không hề nói chuyện với cậu.
Ách.
Còn nói là không việc gì! Không thành thật chút nào!
Nhưng cậu không chịu nổi cảm giác bị coi nhẹ như thế này.
Đợi không quá một phút.
Trịnh Lãng Yến nhấc tay, rút quyển sách trên đùi Lâm Tiếu, không cẩn thận đụng vào tay cô. Cánh tay trắng nõn vút qua khiến cậu tê dại mất một lúc.
Cậu bất động, giọng nói thanh thanh, quơ quơ sách giáo khoa: “Đọc cái gì mà chăm chú vậy chứ?”
Tiện thể giáo huấn cô: “Chưa có ai dạy cậu sao? Đọc sách như vậy không tốt cho xương cổ. Cậu còn học khiêu vũ, cổ hỏng thì sao?”
Còn nói tới khiêu vũ.
Vốn dĩ Lâm Tiếu đang định với tay đoạt lại sách nhưng nghe thấy câu này của cậu, cô dừng một chút, thu tay về.
Trịnh Lãng Yến nhìn sắc mặt nhàn nhạt của cô, nhíu nhíu mày, quay đầu nói thầm với sách vở: “Có thật sự đẹp và đáng giá để cậu nhìn mỗi ngày không chứ?”
Liếc nhìn vài câu đối tinh tế nói gì đó chẳng hiểu, cậu nhíu nhíu mày: “Manh-ng?
Trịnh Lãng Yến nhíu mày: “Ồ, người xưa rất cởi mở nha! Còn cho cả lưu manh đi viết văn.”
Lâm Tiếu hít sâu một hơi, nghe cậu líu lo không ngừng, rốt cuộc cũng không nhịn được lên giọng.
“Chữ kia là Niệm Mang, là tên của một người.”
Nghe thấy giọng nói mềm mại của Lâm Tiếu, Trịnh Lãng Yến nghiêng đầu, thanh âm hàm chứa ý cười không ra tiếng.
“À, là vậy à?”
Lâm Tiếu nghe giọng cậu, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Tuần này giáo sư cũng đang giảng về bài học này. Bình thường cậu đều không nghe giảng sao?”
Trịnh Lãng Yến nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của cô rồi quay đầu lại, ra vẻ như đang nghiêm túc nghiên cứu sách giáo khoa. Một lát sau, cậu sờ lên chóp mũi, nói: “Ngẫu nhiên cũng sẽ nghe một chút.”
“…”
Lâm Tiếu im lặng. Từ trước tới nay, cô chưa từng gặp người nào như Trịnh Lãng Yến.
Nhìn dáng vẻ chăm chú nhưng thực ra lại không hiểu gì của cậu, Lâm Tiếu mở miệng: “Tuyển tập Kinh Thi. Tên của cậu hẳn là cũng lấy từ đó. Cậu cũng không biết sao?”
Trịnh Lãng Yến lập tức hào hứng: “Ở đâu?”
Bắt gặp dáng vẻ như thể học sinh tiểu học gặp phải người tri thức cao siêu của cậu, Lâm Tiếu như bị chọc cười. Nửa người cô xích lại gần Trịnh Lãng Yến một chút, duỗi cánh tay dài lướt theo bài thơ, dừng ở một chỗ nào đó.
“Chỗ này.”
Đầu ngón tay lướt qua, cô nhẹ giọng đọc theo: “Tổng giác chi yến, ngôn tiếu yến yến.”
Cánh tay tinh tế trắng nõn của Lâm Tiếu nằm ngang trước mặt cậu. Trong đầu Trịnh Lãng Yến bỗng hiện ra hình ảnh Lâm Tiếu nhẹ nhàng nhảy múa trong phòng học vũ đạo.
Mắt cậu nhìn chằm chằm đầu ngón tay cô. Trịnh Lãng Yến vô thức nuốt nước bọt, hầu kết nhấp nhô lên xuống, huyết dịch cũng sôi trào.
Cậu ngừng lại một chút, rốt cuộc cũng có thể tập trung, thấy được chữ “Yến” mà cô chỉ vào.
Trịnh Lãng Yến nghiêng đầu nhìn gò má nghiêm túc của Lâm Tiếu, khó khăn lắm mới tìm lại được suy nghĩ.
Cậu “sách” một tiếng, không hiểu những lời này. Trong lòng nhấp nhô ý cười, cậu thuận miệng nói ra: “Ý là người xưa cũng mở party*?”
(*): Chữ “yến” trong tên Trịnh Lãng Yến và trong bài thơ đồng âm với buổi tiệc, bữa tiệc = party.
Lâm Tiếu nghẹn lời. Cô ngẩng đầu, tâm trạng khó tả, bỗng nhiên đối mặt với đôi mắt mang ý cười của Trịnh Lãng Yến.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Đôi mắt cậu như mang theo vực sâu tô điểm hàng ngàn hàng vạn điểm sáng, như muốn dụ dỗ người xâm nhập.
Lâm Tiếu chợt lui về sau, ngồi xuống.
Cách mấy giây, Trịnh Lãng Yến lại ngẩng đầu. Ánh mắt vẫn mang theo ý cười của cậu nhìn chằm chằm cô.
Lâm Tiếu cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Câu này có nghĩa là, khi còn nhỏ thì có thể thỏa thích nói cười, không cần lo lắng gì cả. “Yến” ở đây có nghĩa là vui sướng.”
Như cậu, lại như không phải.
“Ồ.”
Người kia trưng ra bộ dạng “học được điều mới”
Không tới một giây, cậu lại hỏi: “Vậy từ “manh” này nghĩa là gì?”
Lâm Tiếu hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ không nghe thấy.
Ách.
Trịnh Lãng Yến thu lại ánh mắt, cẩn thận nhìn nét bút trên sách, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Không chỉ có không ngoan mà còn rất không kiên nhẫn.
Buổi trưa, Trịnh Lãng Yến bàn bạc với bọn họ dưới lầu. Lâm Tiếu nghe thấy không có chuyện của mình nên đi lên lầu.
Lúc xuống lầu, một lần nữa là do Khổng Kỳ gọi cô đi học.
Vừa lên xe, Lâm Tiếu nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Trịnh Lãng Yến ngoan hơn trước kia, không liên tục quấy rầy cô.
Hai người ngồi trong xe, cả quãng đường im lặng không nói gì.
Tiết thứ nhất của buổi chiều vừa kết thúc, Tào Nghiêm Quang vừa đi ra cửa không tới một giây đã quay trở lại, trên mặt mang theo nụ cười không có ý tốt. Hắn dựa vào bàn, mở miệng trách móc: “Yến ca, có người tìm.”
Trịnh Lãng Yến đang nhìn gần cửa sổ, bút đang xoay trong tay không cẩn thận rơi xuống bàn, nghe vậy không kiên nhẫn nhíu mày một cái. Cậu nhặt bút lên, tiếp tục xoay: “Vội cái gì chứ, bảo người đó cút.”
Vẻ mặt Tào Nghiêm Quang lộ ra nụ cười như đã dự liệu được, quay đầu về phía cửa: “Hoa khôi Diệp, xin lỗi, Yến ca chúng tôi nói anh ấy không rảnh.”
Người chặn ở cửa cười vang.
Diệp Chân Nhã không để ý đến, trực tiếp đi tới. Cô ta cẩn thận tránh những cái chân đặt ngang dọc của đám nam sinh đứng sau, đứng trước bàn Trịnh Lãng Yến, êm dịu gọi.
“Trịnh Lãng Yến.”
Trịnh Lãng Yến nhíu mày “sách” một tiếng, ánh mắt cũng không thu lại.
Diệp Chân Nhã không cam lòng, nhéo nhéo tay, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, giọng nói càng thêm nhu hòa.
“Chủ nhật tuần này là sinh nhật mình, đặt ở khách sạn nhà cậu. Cậu cũng tới chơi đi. Mình vẫn chưa cảm ơn lễ vật lần trước của cậu.”
“Không có gì.”
Trịnh Lãng Yến hoàn toàn không để tâm: “Lúc đó, những người gặp đều có phần, cô không cần có cảm giác thua thiệt.”
Hàng ghế sau la hét ầm ĩ, một đám nam sinh lớp khác không ngừng ồn ào.
Mọi lời nói của Trịnh Lãng Yến đều mang ý cự tuyệt triệt để. Gương mặt Diệp Chân Nhã có chút khó coi. Cô ta nhịn một chút, tay nhẹ nhàng đặt thư mời trên bàn, đẩy về phía trước, đầu ngón tay chạm đến đầu ngón tay của Trịnh Lãng Yến.
Các nam sinh khác lập tức chán ghét nhăn mày.
“Cha mẹ mình cũng mời cha mẹ cậu, đến lúc đó cậu có thể cùng đi.”
Nói xong, không đợi Trịnh Lãng Yến tiếp tục cự tuyệt, cô ta duỗi lưng đi ra ngoài.
Tào Nghiêm Quang tiếc rẻ nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Chân Nhã, lắc đầu: “Yến ca thật đúng là không thèm cho hoa khôi người ta một chút mặt mũi nào.”
Từ đầu đến cuối, Lâm Tiếu ngồi ở phía trước, không quay đầu lại.
Trịnh Lãng Yến phiền muộn trong lòng, rút khăn tay ra lau ngón tay, nhíu mày nhìn Tào Nghiêm Quang: “Đau lòng sao? Đau lòng thì cậu tới đi.”
Đám người lại nhanh chóng cười rộ lên.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này vừa trôi qua, náo nhiệt một trận, chuông vào học đã vang lên.
Tiết thứ hai là tiết tự học, không có giáo sư trông coi nên bọn con cháu này như muốn lên trời.
Đoạn Nghị Cách nhìn chằm chằm Trịnh Lãng Yến. Ánh mắt cậu vẫn một mực gắn lên người Lâm Tiếu. Cậu xoay bút trong tay, ghế dưới mông không ngừng bị đá.
Thẩm Hàm Thanh ở sau lưng cậu ta vừa đá vừa mở miệng, châm chọc: “Này, đã nói là một tòa nhà rồi đấy! Cậu muốn chia đất hay tiền mặt đây?”
“Cút.”
Đoạn Nghị Cách mất kiên nhẫn, quay đầu mắng một câu: “Bớt làm phiền ba ba của cậu đi.”
Lại quay đầu lại, thấy ánh mắt tìm kiếm của Trịnh Lãng Yến rơi vào cậu ta.
Vận may của cậu ta… Đoạn Nghị Cách thầm than, quả nhiên ôn thần bên trên cũng không sánh nổi.
“Yến ca, có chuyện gì…”
Trịnh Lãng Yến vẫn xoay bút như cũ, rớt xuống bàn liền nhặt lên xoay tiếp. Một lát sau, cậu thình lình xích lại gần một chút, hỏi cậu ta: “Cậu biết manh không?”
“A”
Đoạn Nghị Cách logout một giây, cảm thấy khó có thể tưởng tượng. Sau khi kịp phản ứng, cậu nhìn xung quanh một chút, ra vẻ thẹn thùng giơ tay lên, nắm tay lại, sau đó đặt bên mặt, nghiêng đầu, mở miệng hỏi: “Anh, anh nhìn em có moe không?”
Từ đằng sau, Thẩm Hàm Thanh nhìn thấy rõ ràng. Sửng sốt một giây, lúc này cậu ta mới vỗ bàn cười đến sắp đau sốc hông. Vừa cười vừa mắng.
“Ôi tôi nhổ! Lão Đoàn, mẹ nó cậu không cần chút mặt mũi nào hay sao? Không muốn cho tòa nhà thì cũng đừng khiến lão tử chết vì buồn nôn! Quá ghê người!”
Đoạn Nghị Cách vốn thẹn thùng, nghe vậy nhất thời hổn hển rống lên: “Con mẹ nó! Lão tử cũng không làm cho cậu xem!”
Cậu ta quay đầu lại, Trịnh Lãng Yến nhíu mày ghét bỏ, ném quyển sách lên mặt cậu ta: “Đọc sách của cậu đi.”
Đoạn Nghị Cách phản ứng nhanh, nhặt sách lên xem.
Cả quyển sách mới tinh chưa từng chạm qua, duy chỉ có cái tiêu đề có chữ “manh” thật to, bên cạnh được ghép thêm vần “ng” xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cậu ta làm sao nhớ được “manh” trong “lưu manh” còn có cách đọc này.
Lần đầu tiên trong đời Đoạn Nghị Cách dùng điện thoại của mình tìm kiếm thứ liên quan đến học tập, còn nghiêm túc đọc những lời có thể hiểu một lần.
Lúc tan học, cậu ta còn thần thần bí bí đắc ý tiến đến: “Anh, em đã biết “manh” là cái gì rồi.”
Trịnh Lãng Yến liếc cậu ta một cái, ghét bỏ cười mắng: “Nếu lại làm người khác buồn nôn, tôi sẽ đánh cậu.”
“Không phải, không phải! Lần này chính là thứ anh nói, không sai được.”
Trịnh Lãng Yến dựa vào thành ghế, nhìn bóng lưng tinh tế đang chống cằm nhìn ra cửa sổ của Lâm Tiếu, thuận miệng hỏi một câu: “Nói nghe một chút xem là cái gì?”
“Ài.”
Đoạn Nghị Cách lập tức đồng ý. Ngừng một chút, sau đó cậu ta dùng một câu đơn giản khái quát: “Đại khái là nói về chuyện đàn ông phụ lòng.”
Ở đằng trước, Lâm Tiếu đang vuốt ve vỏ sò trong tay rồi nhìn ngắm
Trịnh Lãng Yến nghe vậy, ánh mắt dừng lại, nụ cười trên mặt cũng dần rút đi.
Chiều thứ sáu, Khổng Kỳ xin nghỉ giúp cô, lái xe đưa cô đi chọn lễ phục.
Thử mấy bộ, đến khi cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu tím nhạt dài đến gối, Khổng Kỳ mới thoải mãn nhếch khóe miệng.
“Lâm Tiếu! Em nhìn một chút xem thế nào?”
Anh nhìn cô qua tấm gương: “Có thể thể hiện được ưu điểm chân dài và cả đường cong cổ của em. Làn da cũng rất trắng.”
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm chính mình trong gương hai giây, nhẹ nhàng nói: “Cái này rất được.”
Khổng Kỳ dặn dò nhân viên bọc chiếc váy này lại, tiện thể bọc cả những món trước đó đã thử. Anh cười cười, giải thích: “Có thể mặc lúc em và bạn học ra ngoài đi chơi, cả lúc tụ hội nữa.”
Lâm Tiếu sửng sốt chớp mắt một cái, không nói gì.
Đảo mắt đã đến tối thứ sáu. Sau khi làm bài tập, Lâm Tiếu phờ phạc gục xuống bàn.
Đại khái, gần đây cô luôn bị căng thẳng thần kinh, ăn thứ gì cũng không vô, dạ dày nhâm nhẩm đau. Cô với tay lấy một viên Magnesium aluminum carbonate, nhai kỹ rồi nuốt vào.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Cô dừng một chút, vuốt mặt xốc lại tinh thần: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra nhưng người bước vào lại không phải Khổng Kỳ.
Khổng Thượng Tân chậm rãi dạo bước đi vào, không đóng cửa.
Lâm Tiếu nhanh chóng đứng lên.
“Chú Khổng.”
Khổng Thượng Tân khoát tay, vừa với tay lấy ghế trống, vừa ra hiệu cho cô: “Ngồi.”
“Gần đây vẫn chưa quen với trường học sao?”
“Dạ.”
Khổng Thượng Tân gật gật đầu, lại hỏi: “Quyết định chọn văn hay chọn lý chưa?”
Lâm Tiếu siết chặt góc áo, thành thật trả lời: “Cuối tháng có bài kiểm tra ban. Con dự định học văn nhưng vẫn đi thi nghệ, học biểu diễn.”
Hai tay Khổng Thượng Tân đặt trên đầu gối, trầm ngâm một chút, gật đầu: “Chuyện của con, tự con quyết định.”
Lâm Tiếu cắn môi dưới, không nói tiếp.
Bầu không khí yên tĩnh một lát.
Khổng Thượng Tân hít một hơi, bắt đầu đi vào chuyện chính: “Chuyện quá khứ của ta và mẹ con, ít nhiều con cũng biết một chút.”
Thật không ngờ ông ấy lại nói thẳng thắn như vậy. Lâm Tiếu sửng sốt, khẽ gật đầu, môi mím chặt hơn.
“Đối với cha con, ta vẫn luôn có định kiến.”
Thanh âm của Khổng Thượng Tân vẫn uy nghiêm như cũ: “Con hẳn cũng biết nguyên nhân.”
Lâm Tiếu không trả lời, rũ mắt xuống.
“Ta không phải là người so đo quá khứ.”
Khổng Thượng Tân nói: “Ta hiểu quá khứ nhớ mãi không quên sẽ chỉ trói buộc người ta, kéo dài khoảng cách giữa người ta và thực tại nên ta buông xuống được. Nhưng Lâm Tiếu, con phải biết rốt cuộc mình muốn gì.”
Lâm Tiếu bỗng ngẩng đầu nhìn ông.
Vẫn là dáng vẻ uy nghiêm như cũ, ánh mắt sắc bén, tựa như thấy được tảng đá lớn mọc đầy rêu xanh trong lòng cô.
Khổng Thượng Tân chăm chú nhìn cô một lúc. Trước khi đi, ông đứng lên, giọng nói nhẹ hơn một chút: “Đừng bắt ép bản thân mình, cũng không cần vội đổi cách xưng hô làm gì. Những điều này đều là bề ngoài, không quan trọng.”
Lâm Tiếu cũng đứng dậy theo.
Khổng Thượng Tân đi tới cửa, ngừng lại: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ rất vất vả.”
Lâm Tiếu nhéo nhéo ngón tay, nhẹ giọng đáp: “Vâng, chúc chú Khổng ngủ ngon.”
Một ngày trước, Lâm Tri Ngộ đã ở trong khách sạn, coi như ở nhà mẹ trước khi cưới.
Để thuận tiện, Khổng gia đã mời thợ tạo hình và chuyên viên trang điểm đến trước giờ.
Nhưng bọn họ lại xếp Lâm Tiếu ở biệt thự Khổng gia.
Lâm Tiết không biết dụng ý của bọn họ, cảm giác thật giống như Lâm Tiếu là con gái ruột của Khổng Thượng Tân.
Sáng sớm, sau khi thay lễ phục, thợ trang điểm bên nhà làm tóc cho cô, trang điểm trang nhã. Lâm Tiếu vô tình nhìn tấm gương, không khỏi khẩn trương.
Khổng Kỳ nhìn cô, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, không tiếc lời khen ngợi: “Rất phù hợp với em, Lâm Tiếu! Em còn đẹp hơn so với tưởng tượng của anh!”
Lâm Tiếu ngượng ngùng bối rối cúi thấp đầu.
Dưới trướng tập đoàn Trịnh thị có rất nhiều sản nghiệp. Khách sạn chỉ là một trong số đó.
Quán rượu bên này vừa mới khai trương nên vô cùng nổi danh, người ra vào đều thuộc tầng lớp thượng lưu.
Lâm Tiếu để ý tên khách sạn. Vô Y. Đây là một cái tên rất dễ khiến người ta hiểu sai, nhất là với một nơi như khách sạn.
*Vô Y là không có quần áo đó haha.
Lâm Tiếu nhìn chăm chú, trong mắt có chút thưởng thức.
Cô cúi đầu cẩn thận, trong lòng đang nghĩ về chuyện lúc trước.
Cũng không biết là ai trong nhà Trịnh Lãng Yến lại thích Kinh Thi.
Vừa bước vào, Lâm Tiếu đã có thể cảm giác được phong thái sang trọng bên trong.
Khổng gia bao hết đại sảnh tiếp đón và phòng khách ở tầng chín của khách sạn, lấy ý nghĩa trường trường cửu cửu. Đây cũng là Trịnh gia cho Khổng gia mặt mũi.
Đầu tiên, Lâm Tiếu đi xem Lâm Tri Ngộ. Bà ấy mặc áo cưới ngồi bên mép giường, thợ trang điểm đang cẩn thận trang điểm lại cho bà.
Nhìn thấy Lâm Tiếu, Lâm Tri Ngộ vô cùng cao hứng, bàn tay hơi lạnh nắm lấy Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu tới rồi! Đã ăn sáng chưa? Con gái của mẹ hôm nay thật đẹp.”
Lâm Tiếu ngồi bên cạnh bà, mỉm cười dịu dàng điềm tĩnh: “Đã ăn rồi. Mẹ, hôm nay mẹ thật đẹp.”
Lâm Tri Ngộ ngượng ngùng nở nụ cười: “Mẹ vẫn cảm thấy vạt áo quá dài. Con nói xem, khi đi đường có thể gây phiền toái không?”
“Sẽ không đâu! Như vậy nhìn rất đẹp.”
Lâm Tiếu nắm chặt tay bà. Cô biết Lâm Tri Ngộ rất khẩn trương nên đặc biệt muốn cho bà ấy dũng khí.
“Mẹ.”
“Ừ?”
“Tân hôn hạnh phúc.”
Hốc mắt Lâm Tri Ngộ đỏ lên. Thợ trang điểm bên cạnh lập tức sốt ruột: “Nhịn xuống nhịn xuống, Khổng phu nhân! Hôm nay ngài là cô dâu đẹp nhất thế giới, không được khóc!”
Lâm Tri Ngộ bị dáng vẻ khoa trương của hắn chọc cho mỉm cười.
Ở bên ngoài, Khổng Kỳ xác nhận danh sách khách mời một lần nữa với bảo vệ, lại không ngừng gọi điện thoại cho lão gia tử bên kia, giọng nói lúc van xin lúc dỗ dành.
Lâm Tiếu nhéo nhéo ngón tay, vịn vào lan can, nhìn hội trường nghi lễ bố trí tinh xảo.
Vòng hoa, bong bóng, mang màu sắc thanh khiết và chúc phúc.
Không biết vì sao, cô lại nghĩ tới bãi biển và vỏ sò.
Cô hướng về một phía, đó là bờ biển thành phố.
Đang thất thần, đột nhiên, cô nghe thấy phía dưới có người gọi tên mình.
Lâm Tiếu thu lại suy nghĩ, chăm chú nhìn xuống dưới. Cô thấy Trịnh Lãng Yến mặc một bộ âu phục màu trắng, dáng người thẳng tắp ngạo nghễ. Cậu ngửa đầu, đôi mắt đen nhánh như vẽ, đầu môi treo ý cười bất cần đời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!