Hẹn Người Kiếp Sau
Chương 12
Song Ngư ngồi xoa xoa cái bụng căn tròn của mình miệng thì không ngừng nói luyên thuyên.
– Quán này ngon đấy, ta sẽ thường xuyên đến ăn.
Song Tử ngồi đối diện nhìn cô nương trước mặt, khóe miệng cong cong, không ngờ cô nàng ăn nhiều tới vậy, người thì bé tẹo mà sức ăn khá thật đấy.
– Đây là quán ta thích nhất, nếu cô muốn, sau này ta sẽ dẫn cô tới đây nhiều hơn.
– Được được, ta thích!!
Song Ngư nghe Song Tử đề nghị liền vỗ tay vui mừng hớn hở. Đoạn, cô ấp úng:
– Ờm…có chuyện này ta muốn nhờ huynh.
– Chuyện gì?
– Là…ta đang muốn tìm một nơi có thể ở lại lâu một chút. Không biết huynh có biết chỗ nào như thế không?
– Chứ cô không có nhà à?
– Có, nhưng vì một số chuyện nên ta bỏ đi, giờ thành người vô gia cư mất rồi. Hì hì.
Song Ngư gãi gãi đầu rồi cười khì một cái, cô ánh mắt mong đợi nhìn về phía vị bằng hữu mới quen kia.
– Nếu đã vậy, hay là đến ở chỗ ta đi.
– Hả? Liệu có tiện không?
– Tiện chứ, phụ mẫu ta đi vắng, nhà giờ chỉ có vài huynh đệ, mà vừa hay hôm qua tam huynh ta mới đưa về một cô nương tầm bằng tuổi cô, để hai người bầu bạn cũng rất tốt.
Song Tử nói.
– Nếu huynh đã có lòng thì ta xin nhận vậy. Đa tạ.
– Đừng khách sáo.
Song Tử nói, đương nhiên trước giờ hắn không có lòng từ bi vậy đâu, chỉ là đối với tiểu nha đầu này lại có chút hứng thú, muốn giữ cô lại bên mình, cuộc sống của hắn có thể bớt nhạt nhẽo hơn.
Hai người đang uống trà thì bỗng dưng có hai tên mạt mày bặm trợn, đôi mắt láo liên đi tới, rõ ràng là không có ý gì tốt đẹp. Một tên hỏi với giọng điệu hách dịch:
– Hai người các ngươi từ đâu tới? Tại sao trước kia ta không thấy?
– Vị đại ca này, hai chúng tôi đúng là từ xa mới đến thành Lạc Dương.
Song Tử hạ giọng nói, vì trước giờ hắn ít khi lộ diện nên bọn họ mới không biết tới, chứ còn nếu nói là thiếu gia họ Hàn, chắc không ai là không biết.
Hai tên đó không nói gì, bỗng một tên nhìn sang Song Ngư đang im lặng uống trà nãy giờ liền nở nụ cười đểu cáng nói:
– Ể, tên tiểu tử này trông mặt mũi khá là xinh xắn đấy.
Song Tử thấy vậy liền dùng một tay kéo nhẹ vai Song Ngư vào lòng mình, khuôn mặt lãnh đạm nói:
– Đây…là người của ta.
– À ừm…các ngươi…cứ nói chuyện tiếp đi ha, bọn ta đi đây.
Hai tên nghe vậy sắc mặt hơi khó coi chút liền lui đi, còn nghe thấy tiếng thì thầm: “Trời má!! Bọn nam nhân này sao ngày càng lộng hành rồi, hèn gì nãy giờ cứ cười cười nói nói ám muội. Ớn chết ta rồi đây.”
Song Tử và Song Ngư ngồi đó khẽ cười khúc khích, thật là hài quá đi mà. Song Ngư mắt nhìn Song Tử, có chút cảm kích, lại có chút ngượng ngùng khi thấy hắn bảo vệ cô. Rốt cuộc là vì sao(?)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!