[Hệ liệt]: Mộng Là Em
Chương 1:
Sinh hoạt về đêm của thành phố Hạ Môn luôn nhộn nhịp. Ban đêm, chính là thời điểm thích hợp để các cậu ấm cô chiêu vung tiền như rác.
Kình Thiên Club.
Tiếng nhạc xập xình cùng đèn led nhấp nháy tạo nên không khí sôi động. Trên đài là những nữ vũ công múa cột chuyên nghiệp, họ không ngừng uốn éo lắc lư, chân dài miên man quấn lấy cái cột, làm đường cong cơ thể nóng bỏng ẩn hiện, mỗi một động tác đưa đẩy đều làm đàn ông ở phía dưới gào thét điên cuồng. Không khí nhộn nhịp như vậy, mà ở góc bàn nào đó của Kình Thiên Club lại an ổn đến kì lạ, bầu không khí hoàn toàn khác hẳn với bên kia. Bàn này có ba người đàn ông ngồi, ba người, ba khí chất, điểm chung duy nhất chính là cả ba đều có chỉ số nhan sắc cao vô cùng. Khí chất này, làm người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn mà không dám đến gần. Người đàn ông ngồi bên trái tính từ hướng cửa vào mặc chiếc áo sơ mi trắng, cả người luôn tản ra khí chất lãnh đạm thư sinh, khóe môi luôn nở nụ cười như có như không. Tai còn đeo bluetooth, môi thỉnh thoảng nhấp nháy, dường như là đang nói chuyện với ai đó qua tai nghe – Hoắc Thiếu Tường.
Ngồi kế là người đàn ông có vẻ ngoài lãnh diễm, xinh đẹp, có điều sắc mặt hơi tái nhợt, thoạt nhìn giống như có bệnh lâu năm, ánh đèn led trong bar chiếu lên khuôn mặt anh ta, khiến cả người cộng điểm mị lực cùng âm trầm, đôi mắt hơi xếch lên, câu tình lãnh đạm – Yến Luật Ngạn.
(Tung bông)
Cuối cùng là Đằng Tuyệt Hi, cháu trai đích tôn của dòng chính Đằng gia, người đàn ông này được mệnh danh là công tử phong lưu ở Hạ Môn, đôi mắt đào hoa cong cong, nụ cười tà tứ, mị hoặc mười phần, bên cạnh còn có hai cô em đấm lưng, phụ nữ ở Hạ Môn nhìn anh với ánh mắt: chỉ hận không thể trực tiếp nhào lên người Đằng Tuyệt Hi.
Đằng Tuyệt Hi nhìn hai người bạn thân của mình, nghĩ một chút, sao anh ta lại có thể làm bạn với hai kẻ nhàm chán này được nhỉ? Cuối cùng, anh ta vẫn là người lên tiếng phá vỡ trầm mặc, mặc dù ngoài kia tiếng nhạc sôi động, nhưng cũng không thể át đi được không khí âm độ ở chỗ này, anh ta huých tay vào người Yến Luật Ngạn:
“Này, Luật Ngạn, đừng như thế chứ! Cậu đến đây là để chơi, là chơi đó, bày ra cái vẻ mặt này là sao, là sao hả? Có ai nợ cậu cái thẻ ATM triệu tệ sao?”
Không đợi Yến Luật Ngạn phản bác, Đằng Tuyệt Hi lại nhìn Hoắc Thiếu Tường đang ngồi nói chuyện điện thoại cười đến hạnh phúc rạng ngời kia, nói tiếp, “Còn nữa, biết là cậu sắp thoát kiếp độc thân rồi, đừng có ngược cẩu tụi này có được hay không? Đến đây rồi còn Tiểu Bối Tiểu Bối cái gì?”
Hoắc Thiếu Tường nói tạm biệt với người bên kia xong, quay đầu lại nhìn Đằng Tuyệt Hi, nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười này làm Đằng Tuyệt Hi chỉ muốn đá bay anh ta, “Tiểu Bối là vợ mình nha”
Đằng Tuyệt Hi giơ hai tay lên, một bộ đầu hàng: “Được được, vợ cậu là nhất, là nhất”
Hoắc Thiếu Tường thấy vậy, cười đẹp trai đến hoa cả mắt, “Nói gì đó chúc mừng người bạn tốt này đi”
Lúc này, kẻ im lặng ngồi cạnh không nói gì nãy giờ là Yến Luật Ngạn mới lên tiếng, anh đặt ly rượu xuống bàn, thản nhiên: “Chúc cậu đêm mai không nhầm cô dâu nữa”
Hoắc Thiếu Tường…: F*ck! Có tâm chút được không?
Đằng Tuyệt Hi thì cười đến rụng rời.
Anh ta rất chờ móng tay nhọn nào sau này sẽ chỉnh chết được Yến Luật Ngạn, người này quá độc miệng, quá độc, liệu có ngày ra đường sẽ bị kẻ thù bịt tải đánh hội đồng hay không nhỉ?!
…
Cách đó không xa, ở hành lang góc chết, Sơ Vũ Âm tay cầm điện thoại di động nghe, đêm nay, cô cố tình ăn mặc thật quyến rũ, bản thân sinh ra đã xinh đẹp như hồ ly, trang điểm chút, khí chất lại không thua kém bất cứ ngôi sao hạng A nào.
Áo cổ lông đỏ thẫm bó sát trùm vừa phải đến mông, quần tất đen xinh đẹp đến đầu gối, lộ ra cặp đùi xinh đẹp, làm cho người đi qua không khỏi liếc lấy vài cái, còn lộ ra ánh mắt mơ ước.
Cả người toát ra một chữ: Mị.
Các cô gái đi qua không khỏi sinh ra khúc mắc cùng ghen tỵ, đàn ông vừa nhìn chỉ hận không thể lập tức kéo cô lên giường.
(13/10/2018)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!