[Hệ liệt]: Mộng Là Em
Chương 4: Muốn gọi đàn ông cho anh?
Sơ Vũ Âm làm việc rất nhanh gọn, sau khi bỏ thuốc Yến Luật Ngạn, cô cứ nghĩ để đưa anh ta ra khỏi pub sẽ khó lắm, ai nghĩ tới hai người bạn của anh lại cho bọn họ đi dễ dàng như vậy, còn bày ra vẻ mặt: Muốn đưa cậu ta đi thì đi nhanh đi.
Cô kéo Yến Luật Ngạn đang mê man lên taxi, đến “Khách sạn Đế Nguyên Victoria” thì xe đỗ lại.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, tiếc nuối than thở, chẹp, cô gái đẹp như vậy mà lại là loại không đàng hoàng.
Sơ Vũ Âm một tay dìu Yến Luật Ngạn vào trong, tay kia gõ gõ lên bàn, khó nhọc gọi với quầy tiếp tân, vì Yến Luật Ngạn khá cao, lại nặng, trên đường đi lại không ngừng hồ nháo, nên cô khá vất vả!
“Cô à, làm ơn lấy giúp tôi một phòng đơn, một phòng nhé”
Có vẻ như âm thanh khó nhọc của cô rơi vào tai mấy cô gái quầy tiếp tân làm họ hiểu lầm. Họ nghĩ, cô gái này một mình kéo đàn ông vào khách sạn, mặt cũng quá dày rồi đi?
Giọng nói còn gấp muốn chết như vậy.
Khát đàn ông lắm sao?
Sơ Vũ Âm cầm lấy thẻ phòng, tiếp tục kéo anh đi tìm phòng.
Sau khi nhìn hai người bọn họ khuất bóng ở hành lang, mấy cô gái quầy tiếp tân lập tức chụm đầu lại bát quái một phen…
“Này, nhìn đi nhìn đi, phụ nữ thời nay bạo đến vậy sao?”
Tiếp tân A khinh bỉ đáp, “Hừ, chứ sao? Gặp đàn ông cực phẩm là phải táp vô liền chứ sao!”
“Chuẩn rồi, hơn nữa, tôi có thấy nửa khuôn mặt người đàn ông kia, có vẻ đẹp trai lắm đó”. Tiếp tân B lại nói.
“Trai bao sao?”
“Sao biết được, nhưng mà, cô gái kia xinh đẹp như vậy, chỉ cần hú một cái là có khối đàn ông nguyện chết rồi, sao phải thuê trai bao chứ”
Tiếp tân N nói, “Đúng vậy, chắc không đến nỗi đói khát vậy đâu”
Khách sạn ngoài mặt là nơi để nghỉ ngơi, nhưng những chuyện bất chính như các quý phu nhân nuôi trai trẻ, hay các giám đốc nuôi vợ nhỏ đều không thiếu, nhưng trường hợp của hai người vừa rồi chính là làm cho người ta phải suy ngẫm.
Sơ Vũ Âm gượng gạo quét thẻ phòng, nơi như thế này, mặc dù cô hư hỏng, nhưng vẫn là lần đầu tới.
Yến Luật Ngạn vẫn đang gục đầu vào bả vai cô, mặc dù bị hạ thuốc, nhưng phải đến 30’ sau mới có tác dụng, nào có ai còn hôn mê nữa chứ, chỉ là Sơ Vũ Âm không biết thôi!
Anh nhìn bàn tay đẹp đẽ đang lúng túng mở cửa của cô gái, trong lòng khẽ châm biếm, anh muốn đợi xem cô gái này rốt cuộc lát nữa sẽ làm ra chuyện gì, giả vờ như mình là gái hư chuyên nghiệp, nhưng chuyện như thế này lại non nớt, nghĩ anh bị ngu hả?
…
“Thật ngại quá! Nếu không phải Phan Sương Sương để ý anh đến mức sắp phát điên như vậy, thì tôi cũng chẳng động đến anh đâu. Yên tâm, lát nữa chị đây sẽ cho cưng dục tiên dục tử, may mà tôi gọi mấy cô em chân dài cho anh, hừ, nếu không phải vì nhà anh có chút địa vị, thì tôi đã gọi đàn ông ẻo lả cho anh rồi”
Chỉ cần nghĩ đến phản ứng của đại tiểu thư Phan gia kia, cô không kiềm chế được mà cảm thấy phấn khích.
Sơ Vũ Âm chỉ đơn thuần nghĩ thuốc này 30’ sau mới có tác dụng, đủ thời gian cho cô an bài vài thứ.
Gọi mấy cô em chân dài nóng bỏng còn may đấy, ban đầu cô còn định gọi mấy tên đàn ông cho Yến Luật Ngạn cơ, vì đàn ông mà phục vụ thì miễn phí mà.
Yến Luật Ngạn đang giả hôn mê, nghe thấy cô gái đáng giận này lẩm bẩm như thế, tức đến nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, còn tính muốn gọi đàn ông phục vụ anh?
Đáng chết, sống hơn hai mươi năm, lại bị một người phụ nữ tính kế. Đúng là chuyện cười của cả Hạ Môn.
Người phụ nữ không biết trời cao đất dày này, để xem, tối nay, là ai chơi chết ai.
Còn người phụ nữ tên Phan Sương Sương ấy à, anh làm sao cũng không nhớ nổi mặt mũi của cô ta, họ Phan à, để xem…
Anh không biết!
Sơ Vũ Âm thả anh xuống giường, quăng một cách thô bạo thì đúng hơn, chống eo thở mạnh một hơi, quá nặng!
Cô xoay người, tính lấy đi gọi điện thoại, lại bị một lực kéo giật điện thoại lại, điện thoại bị quẳng thành hình vòng cung đúng một vòng, sau đó rơi xuống thảm dày.
Sau đó, cổ tay bị kéo mạnh, cả người cô đều đổ lên người Yến Luật Ngạn. Hơi thở nhàn nhạt vương mùi rượu nho.
Đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai tái nhợt của Yến Luật Ngạn.
Khốn kiếp, này là sao hả? Thuốc có tác dụng nhanh vậy sao?
Âm thanh của anh có chút khàn“Cô gái, cô chọc nhầm người rồi!”
Cô nhìn khuôn mặt lớn lên lại có thể kinh diễm của Yến Luật Ngạn, người này trưởng thành xinh đẹp vô cùng, môi hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt tản ra mị lực, người ngoài nhìn vào sẽ biết, anh âm trầm, chứ không yếu ớt như vẻ ngoài của mình.
Yến gia loạn như vậy, tranh giành chém giết lẫn nhau vì quyền lực, vậy mà người đàn ông này lại có thể bình anh trưởng thành, đúng là không đơn giản.
“Sao vậy? Yến tứ gia không thích sự sắp xếp sắp tới của người ta hay sao?”. Cô vừa nói, vừa chớp mắt vô tội mấy cái.
Vì Sơ Vũ Âm đang nằm đè lên anh. Đêm nay lại ăn mặc quyến rũ hở hang, bỏng mắt như vậy… cho nên, những gì đẹp đẽ trước ngực đều bị anh nhìn thấy hết, này, chắc là cup C đi (giỏi lắm con trai-.-)
Giọng Yến Luật Ngạn khàn khàn, “Muốn gọi đàn ông cho ông đây? Hừ, mơ tưởng! Bằng không, cô tự mình phục vụ, có lẽ sẽ tốt hơn đó”
Sơ Vũ Âm ngây người mấy giây, lẽ nào mấy lời lẩm bẩm vừa rồi của cô, người đàn ông này đều nghe thấy hết?
P/s: Chap sau dự đoán sẽ có H, cảnh báo trước với những ai dị ứng H!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!