[Hệ liệt]: Mộng Là Em
Chương 5: Lẽ nào Yến tứ gia quá yếu ớt?
Trực giác mách bảo Sơ Vũ Âm rằng, người đang ông này rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên dây dưa.
Nhưng…Cô đã đi được đến bước này rồi, còn dừng lại được sao?
Sơ Vũ Âm nhìn khuôn mặt của Yến Luật Ngạn, trong đầu khẽ tính toán, hay là, bây giờ cô đánh ngất anh, sau đó gọi người vào xử lý theo đúng kế hoạch?
Nghĩ vậy, cô toan muốn ngồi dậy, lại bị Yến Luật Ngạn kéo mạnh xuống, bộ ngực mềm mại lần nữa tì vào người anh. Cảm giác thoải mái làm dục hoả mà Yến Luật Ngạn đang chịu đựng tiếp tục bùng lên, còn có tác dụng của thuốc càng lúc càng mạnh, làm cho anh không muốn phí lời với cô.
Anh nhìn cô, lại nói, “Cô nghĩ đến hiện tại, mình còn có thể ra ngoài được à?”
Sơ Vũ Âm cười châm chọc, toàn thân giống như con nhím dựng lông, “Sao hả? Một mình tôi phục vụ thì sao bằng mấy em hotgirl chân dài nóng bỏng được?”. Cô nhướn mi, âm mũi kéo dài khiêu khích, “Hay là, do Yến tứ gia đây quá yếu ớt, nên chỉ chơi được một, không chơi được ba – bốn – năm?”
Yếu ớt?
Chơi ba – bốn – năm? Np?
Cô gái này có bị bệnh không vậy?
Mặc dù hơn hai mươi năm nay, Yến Luật Ngạn đều không có phụ nữ bên người, nhu cầu sinh lý thường tự mình giải quyết. Anh cũng không có hứng thú giống nhữ công tử hoa tâm thích chứng minh bản lãnh đàn ông của mình mà đi trăng hoa khác. Nhưng là, đột nhiên trong sạch như thế lại bị một cô gái nói phương diện kia quá yếu ớt?
Đều giống như bị ăn phải cứt!
Giống như có người nhảy ra trước mặt, nói: Anh là cái đồ khó lên!
Yến Luật Ngạn là một người đàn ông có chức năng sinh lý vô cùng bình thường, trước mặt anh hiện tại còn có một cô gái quyến rũ, hương thơm của cô lại vờn quanh chop mũi, một loại hương âm thầm ngấm vào trí não người ta, còn to gan chê anh yếu ớt.
Được lắm!
“Này là cô nói. Muốn thử? Tôi cho cô toại nguyện”.
Giọng của Yến Luật Ngạn thanh sạch ấm áp, đối với Sơ Vũ Âm, loại âm này dễ nghe vô cùng, khiến cô có hơi lạc vào đó.
Đến khi bị Yến Luật Ngạn lột sạch áo khoác lông bên ngoài, còn sót áo lót viền ren màu đen với váy ngắn và quần tất da đen bên dưới, cô mới bừng tỉnh, thì ra, cô đúng là đang đùa với lửa thật.
…
Sơ Vũ Âm ngây người, lúc này, Yến Luật Ngạn kéo khoá váy của cô xuống một nửa, quần lót đen ẩn hiện phía trên.
Cặp đùi thon dài trắng noãn hiện ra, còn hơi có sự non nớt, Yến Luật Ngạn hít một ngụm khí lạnh.
Cô gái này, đúng là tiểu yêu tinh biết câu dẫn!
Không khí ám muội trong phòng bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại của Sơ Vũ Âm ở góc phòng, đây là nhạc chuông mà cô đặt riêng cho Phan Sương Sương.
Sơ Vũ Âm nghĩ đến khuôn mặt của từng kẻ nhà họ Phan cùng với Nhu Tiêu, không nhịn được, tia sát khí ở đáy mắt lộ ra.
Nghĩ đến những lần cô thoát chết bởi tay của Phan Sương Sương cùng người nhà họ Nhu, nghĩ đến khuôn mặt đầy máu của ba, mẹ thì chết không nhắm mắt…
Sơ Vũ Âm siết chặt nắm tay, móng tay bấm mạnh vào da vào thịt.
Yến Luật Ngạn cũng cảm nhận được thay đổi của cô gái phía trên, lập tức dừng động tức, ánh mắt nhiễm tia sắc dục cố gắng kiềm chế nhìn cô.
Cô hận bọn chúng đến mức, nhiều lúc nghĩ, hay là cô cầm dao đâm chết Phan Hữu Kiều, sau đó cùng bọn chúng đồng quy vu tận?
Nhưng mà, cô muốn ba mẹ ở trên đó nhắm mắt, nguyện vọng duy nhất của họ, là muốn nhìn thấy con gái yêu sống thật tốt, sống thật hạnh phúc.
Bọn họ muốn cô chết, cô càng phải sống, càng phải ống hạnh phúc, càng phải kiên cường.
Phải, giống như cỏ dại.
Kiên cường…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!