Hệ Thống Đang Cộng Hưởng
Chương 1: Mode hỗ trợ
*Ngao Du Thái Hư (遨游太虚): có lẽ được dùng dựa trên nghĩa của câu thơ sau: 清音俗世流, 纷争几时休, 谁能破名利, 太虚任遨游 (theo, câu thơ có thể được hiểu là: tiếng nhạc tao nhã vẫn luôn được lưu truyền trong dân gian, khi nào chiến tranh hỗn loạn dừng lại, người nào phá bỏ được sự ràng buộc của công danh và lợi lộc, hắn mới có thể không hề phiền não mà tự do rong đuổi lang thang ở cảnh giới cao siêu)
U Trúc Cốc là nơi luyện cấp dành cho người chơi cấp 20 đến 30 trong <Ngao Du Thái Hư>. Trước mắt, cấp cuối của trò chơi là cấp 100, nhưng có rất ít người chơi tới bản đồ luyện cấp cấp 30, chỉ có vài người chơi hệ mộc lấy nick phụ ra luyện để tìm vật liệu ở đây thôi.
Giết chết Boss hoang dã Phong Liên Trúc sẽ có thể nhận được vật liệu hiếm “tim trúc”, vật liệu này vẫn rất có ích đối với những người chơi dưới cấp 70.
“Lạ ghê, mấy ngày nay vẫn chẳng thấy Phong Liên Trúc đâu hết vậy cà?” Hai người chơi tới đớp vật liệu đi lòng vòng trong U Trúc Cốc hơn nửa tiếng, thấy lạ nên bảo, “Chẳng lẽ có người canh đúng giờ đúng chỗ giết Boss rồi hả ta?”
“Chắc không đâu,” người bạn của hắn nói, “Tui lục soát mọi nơi chiếm đóng rồi, Phong Liên Trúc sẽ luôn quanh quẩn trong U Trúc Cốc, dù có bị người chơi khác giết chết đi chăng nữa thì sau đó cũng sẽ đổi mới mà. Hai ngày nay tụi mình toàn canh cách đúng một tiếng là tới U Trúc Cốc, dù hắn có bị người khác giết trước thì ít nhất tụi mình cũng phải đụng trúng Boss vừa được đổi mới một lần chứ nhỉ?”
“Lén đổi mới trong game thì khó dữ lắm, hổng lẽ xóa bỏ Boss này rồi hả? Sao trang web chính thức không đăng thông báo update gì hết nhỡ?” Người chơi nghi ngờ bảo.
“Thôi quên đi, “tim trúc” cũng chẳng phải là vật liệu cần thiết gì, có rất nhiều thứ khác để thay thế mà, cùng lắm thì đi quất “Tịnh Đế Liên” cấp 50 đi, xác suất rơi vật liệu sẽ nhỏ hơn một chút nhưng hiệu quả vẫn tốt hơn “tim trúc” mà.”
“Cũng đúng, đi thôi, không tốn thời gian ở đây nữa.”
Lúc hai người dần đi xa, một cây trúc chậm rãi rung lắc, một chàng trai mặc áo xanh đi ra từ giữa cây trúc, người nọ chính là Phong Liên Trúc, Boss hoang dã cấp 30 của U Trúc Cốc.
Phong Liên Trúc có một kỹ năng, cậu có thể xài “bám trúc” để giấu người trong cây trúc, điều kiện kích hoạt kỹ năng này là thanh máu của NPC không được giảm dưới 50%. Chưa từng có trường hợp Boss sẽ bám vào cây trúc lúc không chiến đấu nên hiển nhiên người chơi sẽ không công kích cây trúc để tìm cậu trước khi chiến đấu.
Sau khi được đổi mới theo giờ quy định, mái tóc đen rất dài của Phong Liên Trúc bị gió thổi tung, tóc dài bay bay trong gió rồi hóa thành vô số mũi tên trúc hăng hái xẹt qua trên không trung và phát ra mấy tiếng phá gió.
Xung quanh không có mục tiêu để tấn công, mũi tên trúc rơi xuống sau khi sức mạnh biến mất. Chúng biến mất ngay lúc vừa rơi xuống đất, đầu tóc của Phong Liên Trúc cũng khôi phục lại chiều dài vốn có.
Phong Liên Trúc chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một giao diện ——
Đạo cụ: Đầu tóc của Phong Liên Trúc
Kỹ năng: Cắt đi mái tóc dài, tóc rơi xuống lại biến thành mũi tên trúc dùng để tấn công
Còn có một đường gạch ngang mấy chữ nằm ở bên dưới giao diện ——
Giới hạn kỹ năng: Lượng máu của NPC phải giảm xuống dưới 70% mới có thể sử dụng
Đây vốn là điều kiện kích hoạt kỹ năng của Phong Liên Trúc, bây giờ đã bị gạch bỏ. Tương tự, giới hạn những kỹ năng khác của cậu cũng đã biến mất, cậu có thể sử dụng kỹ năng mình có một cách tự do rồi.
Cũng vì để hủy bỏ giới hạn nên mấy ngày nay cậu mới có thể lợi dụng cách “bám trúc” để tránh được mấy người chơi tới đây đớp vật liệu đấy.
Ba ngày trước, có một khung thoại xuất hiện trong đầu của Phong Liên Trúc vốn là một NPC của game online, nó yêu cầu cậu tới bản đồ Nghiệt Tình Hồ dành cho cấp 50 ở cách vách để tiêu diệt Boss Si Tình Liên và thay thế vị trí của đối phương.
Theo cài đặt của game, Boss hoang dã chỉ được hoạt động trên bản đồ của mình và không thể tiến vào mấy bản đồ khác. Làm một NPC kiêm Boss, Phong Liên Trúc không hề biết về vụ này mà cũng chẳng rõ mấy về chuyện thực ra mình có thể tùy ý sử dụng kỹ năng này nọ, cậu chỉ có mode hành động được chương trình đặt ra thôi chứ không hề có năng lực suy nghĩ. Sau khi xem xong nhiệm vụ, cậu sẽ chấp hành theo bản năng hoặc theo chương trình.
Cậu chỉ là một nhân vật cấp 50 thôi, lượng máu và linh khí cũng không đọ nổi Boss cấp 50 mà cũng chẳng có đủ bản năng hợp tác chiến đấu như những người chơi khác nữa. Trước mặt Si Tình Liên, Phong Liên Trúc quăng ra “mũi tên trúc, “đao trúc” và “mìn chôn luôn cả người” có chức năng tự nổ một cách máy móc rồi lần lượt chết trước mặt Si Tình Liên.
Đúng một tiếng sau mỗi lần tử vong, cậu sẽ hồi sinh ở U Trúc Cốc, sau khi sống lại, cậu sẽ lặp lại hành động hồi nãy là tới Nghiệt Tình Hồ giết Si Tình Liên, lấy thân gỗ ra kéo sấm tới rồi bị sét đánh chết.
Ba ngày, bảy mươi hai tiếng, Phong Liên Trúc đã chết 50 lần rồi.
Lần thứ 51, Phong Liên Trúc tránh khỏi người chơi quấy rối cậu chấp hành nhiệm vụ, nhưng trước khi chuẩn bị đi tới Nghiệt Tình Hồ một lần nữa, trước mắt cậu lại bắn ra một khung thoại:
[Ngài đã liên tục thất bại 50 lần, có cần hỗ trợ hay không?]
Phong Liên Trúc dừng bước chân lại rồi cứng người nhìn hai lựa chọn là “có” và “không”.
Cậu chưa từng đưa ra bất cứ lựa chọn nào hết, lựa chọn có nghĩa là phải suy nghĩ, cậu không có năng lực suy nghĩ.
Hệ thống không biết Phong Liên Trúc đang thấy khó xử nên phóng to và đậm hai lựa chọn “có” và “không” tới trước mắt cậu và ép cậu phải chọn, điều này khiến cho cậu không thể chỉ chấp hành nhiệm vụ một cách máy móc như hồi trước nữa.
Hai chữ đó không ngừng lấp lóe dồn dập trong óc, hoặc phải nói là trong cơ sở dữ liệu của Phong Liên Trúc. Phong Liên Trúc chỉ biết hoạt động dựa theo chương trình cũng như sự hối thúc của mode vận hành như thế thôi, và cuối cùng rồi cậu vẫn vận hành trong khốn khổ.
Cậu cần phải hoàn thành nhiệm vụ, dù cậu không biết ai đã đưa ra nhiệm vụ đi chăng nữa, trong chương trình của Phong Liên Trúc không có quyền từ chối. Căn cứ vào 50 lần trước, Phong Liên Trúc cấp 30 tuyệt đối không có khả năng đánh thắng Boss cấp 50. Một khi đã như thế, đáp án chỉ có một mà thôi.
Phong Liên Trúc gian nan giơ ngón tay lên, lần đầu tiên nhấn lên lựa chọn “có” bằng ý chí của mình.
Trong nháy mắt khi nhấn chọn xong, cậu cảm thấy một rào chắn nào đó nằm sâu trong ý thức của mình dường như đã vỡ vụn.
[Xác nhận cần hỗ trợ, bây giờ đang lựa chọn người xứng đôi hợp với kí chủ nhất. Dự kiến sẽ tốn 10 giây, xin kí chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.]
Trong lúc chờ đợi, Phong Liên Trúc nhìn xung quanh và quan sát hoàn cảnh của U Trúc Cốc. Từ lúc trò chơi này mở hàng, cậu vẫn luôn ở trong U Trúc Cốc, bị giết chết rồi lại sống lại không biết bao nhiêu lần ở đây, khi không có người thì sẽ đi dạo trong cốc dựa theo chương trình.
Theo lý thuyết mà nói, cậu vốn nên khá quen thuộc với nơi này, bây giờ nó lại mang đến một cảm giác rực rỡ hẳn lên.
Cậu nhăn mũi mấy cái, mùi hương nhàn nhạt của cây trúc bay tới. <Ngao Du Thái Hư> đã bắt chước năm giác quan tới mức chân thật nhất để mang đến trải nghiệm thực tế ảo tốt nhất cho người chơi. Dù đang ở trong game nhưng cũng có thể ngửi được sự tươi mát của thiên nhiên.
“Tôi… mong có thể ngửi thấy mùi hương này nhiều lần.” Phong Liên Trúc nghĩ thầm.
Cậu không rõ nữa, khát vọng được ngửi một lần nữa và bằng lòng được ở trong trạng thái gọi là “thích mùi hương của cây trúc” này.”
Phong Liên Trúc giơ tay khẽ chạm vào cây trúc bên cạnh, cảm xúc chân thật khiến cậu nhanh chóng rụt ngón tay lại. Đây là lần đầu tiên mà một kẻ từng bám người lên cây trúc không biết bao nhiêu lần như cậu chủ động cảm nhận rừng trúc mà cậu đang ở.
Lành lạnh……
Phong Liên Trúc nhìn ngón tay của mình, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cây trúc mấy giây rồi giơ tay chạm lên lá trúc trên trán mình như một đứa con nít.
Lúc này, màn hình ảo trước mắt vốn luôn tải bắn ra một khung thoại ——
[Đã kết nối kí chủ với một kí chủ khác của hệ thống, có bật mode hỗ trợ hay không?]
Phong Liên Trúc nhanh chóng rụt tay lại, để cái tay định chạm lên lá trúc ở sau lưng rồi xụ mặt nhìn về phía khung thoại, cậu đọc cẩn thận từng chữ, trông rất tập trung.
“Kí chủ là gì? Một kí chủ khác là gì?” Phong Liên Trúc không nhịn được mà mở miệng hỏi, ổ dự trữ kiến thức có hạn của cậu không đủ để giúp cậu hiểu được lời nói này.
Nhưng cậu không ý thức được rằng đây là lần đầu tiên cậu chủ động dò hỏi.
Lựa chọn, thích, tò mò, ham học hỏi…… Sau khi rào chắn nằm sâu trong ý thức bị bể nát, cậu đã dùng cách của mình để dần hiểu thêm về thế giới cũng như thử suy nghĩ một chút.
[Kí chủ là một kí thể được hệ thống chọn ra. Hệ thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ cho kí chủ, sau khi hoàn thành nó, kí chủ có thể nhận được khen thưởng, hệ thống cũng sẽ nhận được năng lượng từ đấy. Một kí chủ khác và kí chủ Phong Liên Trúc là kí thể không cùng vị diện cũng như không gian thời gian nhưng lại cùng chung hệ thống, sau khi bật mode hỗ trợ thì sẽ làm chung nhiệm vụ.]
Hệ thống trả lời bằng mode chữ pop-up.
Phong Liên Trúc: “……”
Lời giải thích của hệ thống quá phức tạp, cậu xem không hiểu.
Nhưng đáp án này mang đến cho cậu khái niệm giữa “tự mình” và “người khác”.
“Thế giới được tạo nên bởi “tôi” và “người không phải tôi”, “tôi” không làm được thì “người không phải tôi” có thể làm được.” Phong Liên Trúc dùng cách hiểu của mình để phân tích đáp án của hệ thống.
Nhiệm vụ luôn phải được hoàn thành. Làm một NPC, ý nghĩa tồn tại của cậu là sứ mạng mà người thiết kế game đã giao cho cậu. Đây là luật sắt, cũng là “nguyên tắc” và “điểm mấu chốt” mà Phong Liên Trúc đã tự đặt ra cho mình. Nếu mình cũng chẳng thể làm gì nữa thì cứ nghe theo lời đề nghị của hệ thống đi.
Phong Liên Trúc chọn “có”.
[Bật mode hỗ trợ. Sau khi hệ thống phân tích và tính toán, cách thích hợp nhất là trao đổi nhiệm vụ của kí chủ Phong Liên Trúc và kí chủ Pang Kirates cho nhau. Hệ thống đã được hai bên trao quyền, kênh truyền tống đã được mở ra, bắt đầu truyền tống.]
Phong Liên Trúc còn chưa kịp dò hỏi hay phủ định gì mà cơ thể của cậu đã bắt đầu phân giải và hóa thành vô số hạt năng lượng. Sau khi trải qua một chuyến đi khá dài nhưng thực ra rất mau, cậu phát hiện mình xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Không có làn gió sảng khoái của U Trúc Cốc, không có mùi hương trúc xanh, cũng không có bầu trời trong xanh và những đám mây trắng trông mềm như bông. Trước mắt là một đống tia sáng màu vàng sáng ngời, chói tới mức mắt của Phong Liên Trúc cũng thấy đau luôn.
Cậu thích ứng một lúc mới nhận ra ánh sáng trước mắt đến từ một đống đồng vàng lớn như núi, mỗi đồng vàng cũng to bằng bàn tay, chúng lặng lẽ chất thành đống trên mặt đất, số lượng nhiều tới mức đưa mắt không nhìn thấy đỉnh luôn.
Ngoài đồng vàng ra còn có đủ loại châu báu, trên vách đá có treo không biết bao nhiêu dạ minh châu, ánh sáng cũng được tỏa ra từ dạ minh châu đó.
Đây là một hang núi khổng lồ, lớn hơn so với U Trúc Cốc của cậu, không… còn to gấp mười lần U Trúc Cốc và Nghiệt Tình Hồ gộp lại luôn. Phong Liên Trúc lấy hai chiếc bản đồ duy nhất mà mình biết ra để so sánh.
Thằng Boss nào lại muốn sống trong một hang núi rộng lớn thế này nhỉ? Trong nhận thức, Phong Liên Trúc xem đây là nơi ở của tên Boss trùm nào đó trong game, nhưng hoàn cảnh trong hang núi vẫn làm cho cậu cảm thấy hơi không thoải mái.
“Tôi “ghét” tối tăm, cảm giác này gọi là “ghét”.” Phong Liên Trúc thầm gật đầu, xác định rằng mình không thích chỗ này.
Cậu chạm lên vách đá, lạnh lẽo khô ráo, không có rêu xanh mọc ở trên, điều này làm cho cậu lại cảm thấy thoáng thoải mái hơn một chút.
Trong hang núi toàn là mùi hương của chủ nhân vốn có của nó thôi, không thể nói là dễ ngửi hay khó ngửi nữa, Phong Liên Trúc cảm nhận được một ý nghĩa sâu xa từ trong mùi hương này —— đây là lãnh địa của ta.
Hơi thở mạnh mẽ tới mức khiến người ta run rẩy làm cho tóc của cậu không tự chủ được mà dựng lên, cậu đã vào trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Cũng may hệ thống kịp thời nhắc nhở Phong Liên Trúc: [Ngài đã trao đổi với Pang Kirates, trước mắt hắn đã chấp hành nhiệm vụ của ngài ở U Trúc Cốc rồi.]
“Thì ra là thế.” Phong Liên Trúc thoáng thở phào nhẹ nhõm, tóc dài lại rũ xuống lại.
Hơi thở còn lưu lại trong hang núi chứng minh rằng thực lực của một kí chủ khác…… ớ…… có lẽ gọi là Béo Kirates gì gì đó mạnh mẽ khủng khiếp lắm, đừng nói là Si Tình Liên cấp 50, chắc là Boss đỉnh cấp cấp 100 cũng có thể bị hạ gục trong nháy mắt luôn. Người nọ hẳn sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách cực kỳ nhẹ nhàng thôi.
Đối phương quả thực có năng lực giúp đỡ cho cậu, vậy cậu cũng phải giúp đỡ đối phương chứ.
“Nhiệm vụ của Béo Kirates là gì cơ?” Phong Liên Trúc hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Người ta là Pang Kirates, không phải béo không phải béo không phải béo!! Ta không có mập!!!
Thụ: Nhưng anh đâu có ký hiệu âm điệu nào đâu chứ. (ủy khuất huhu)
*Pang Kirates/Béo Kirates: thực ra tác giả ghi là 胖 基拉特斯, 胖 [pàng – có nghĩa là béo] đồng âm với tên Pang (tên thật bằng tiếng Anh).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!