Hệ Thống Đang Cộng Hưởng
Chương 2: Dọn dẹp thông minh
Trong khu rừng xanh biếc luôn mang đến cảm giác thoải mái cho Phong Liên Trúc, mấy chục người quần áo tả tơi núp trong cánh rừng nãy giờ đang tập tễnh bước ra. Trên người vài tên có vết thương bị thú hoang cắn xé, cái này mà bị nghiêm trọng thì còn thối rữa và càng hấp dẫn bọn sâu độc ẩn náu trong rừng cây hơn nữa. Nhưng dường như họ cũng không cảm giác được điều đó mà tùy ý để đám sâu gặm lên miệng vết thương trong vẻ mặt đờ đẫn.
Video thực tế ảo của hệ thống trông rất thật, Phong Liên Trúc vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu chưa nghĩ gì mà đã duỗi tay ra tóm lấy thân cây bên cạnh rồi. Cậu có thể khống chế cây xanh tới một mức độ nào đó, khiến những thực vật đó phân bố ra mùi hương có thể xua đuổi đi bọn muỗi, nếu là thực vật họ lúa trúc thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Tay cậu xuyên qua gốc cây đại thụ, kỹ năng bắn ra như không và đánh lên một vách đá cách đó không xa. Năng lực của cậu không có hiệu quả gì với nham thạch hệ thổ hết, uổng mất cả giá trị linh khí.
Phong Liên Trúc nhìn tay của mình, ngón tay thon dài khẽ rung lên mấy lần.
Đây là hình chiếu video chứ không phải hàng thật. Cậu chỉ có thể đi theo video và nhìn thấy đám người này đi tới trước một cái hang có thể chứa được mấy chục người, ôm bụng rúc người vào trong hang và trông tựa như đang buồn ngủ.
Ngực của Phong Liên Trúc thắt lại, một cơn đau rút ùa tới. Cảm giác xa lạ khiến cậu cảm thấy không thoải mái, cậu cúi đầu nhìn ngực rồi lại dán bàn tay lên ngực trái, một lát sau, một làn sương mù xám xịt bay ra khỏi ngực của Phong Liên Trúc và tan biến trong không trung.
Tim của cậu không đau.
Đây là chức năng dọn rác được cài sẵn trong chương trình của Phong Liên Trúc, nó sẽ tự tạo ra dữ liệu rác trong lúc game đang được vận hành, đám NPC trong <Ngao Du Thái Hư> vẫn có hạn chế, dữ liệu rác sẽ chiếm lấy bộ nhớ khiến đám NPC vận hành một cách chậm chạp. Để đề cao trải nghiệm cho người chơi và giảm bớt mấy thứ thừa thải, công ty game đã trang bị chức năng dọn dẹp thông minh cho đám NPC, một khi rác xuất hiện, chức năng dọn dẹp sẽ tự hoạt động ngay.
Sau khi Phong Liên Trúc tự có hệ thống, cậu có thể sử dụng phần lớn mấy năng lực, nhưng dọn dẹp thông minh thuộc về một năng lực bị động nên khi tỉ lệ chiếm dụng bộ nhớ vượt qua 70%, chương trình trong cơ thể sẽ tự động dọn sạch mấy thứ rác “không cần thiết”.
Lúc cậu chưa có hệ thống, bộ nhớ chỉ mới được chiếm dụng có 10% thôi; sau lần đầu đưa ra lựa chọn, tỉ lệ tăng cao tới 40% luôn; trong quá trình xem video, tỉ lệ chiếm dụng bộ nhớ của Phong Liên Trúc chợt vọt lên 80% và đã chạm tới đường cảnh báo dành cho dữ liệu linh tinh này nọ rồi, cứ tiếp tục như thế thì sẽ làm cho suy nghĩ của cậu trở nên chậm lại và hành động cũng trở nên cứng đờ. Sau khi tỉ lệ chiếm dụng bộ nhớ đạt tới 100%, dữ liệu rác sẽ ăn mòn những dữ liệu cơ bản của Phong Liên Trúc, nói không chừng cậu sẽ mất đi một, hai kỹ năng gì đó nữa, đây là một chuyện rất nguy hiểm. Vì vậy chương trình dọn dẹp thông minh của cậu tự hoạt động và quét bỏ 40% rác cảm xúc này.
Lại xem video tiếp, trong lòng cậu đã không còn khó chịu như trước nữa. Phong Liên Trúc cảm thấy bản thân dường như đã quên mất điều gì đó, trong lòng cậu trống trơn nhưng hình như lại nhẹ hơn một chút.
Lúc này, hệ thống tắt video và bắn ra một bảng nhắc nhở nhiệm vụ ——
[Sao Nguyên Thủy số 419 thuộc Tinh hệ Xanh Thẳm nằm trong lãnh địa của Pang Kirates. Xin hãy bảo vệ lãnh địa của mình và giúp cư dân trong lãnh địa thoát khỏi cảnh nghèo. Phần thưởng của nhiệm vụ: Pang Kirates sẽ có năng lượng để mọc ngón chân rồng thứ năm.]
Trước khi nhận được lời nhắc nhiệm vụ, Phong Liên Trúc cũng có nhận được tin khen thưởng là đã thăng cấp lên Boss cấp 50, bộ nhớ đã được tăng lên gấp đôi cũng như nhận được không gian quản lý tình cảm sơ cấp, nhưng cậu cũng chẳng để ý gì tới chuyện khen thưởng cả.
“Rồng?” Phong Liên Trúc nhìn cái danh từ trong vẻ khó hiểu.
Cậu nhớ rõ trong <Ngao Du Thái Hư> có một môn phái, chưởng môn là một con rồng, xét thấy thân phận đặc biệt của long tộc, người chơi yêu tộc và tiên tộc vẫn có thể gia nhập môn phái này. Ngọn núi đằng sau vị trí của môn phái có một chỗ cấm, nghe nói trong hang có một phó bản cấp 100 núp ở trỏng, Boss là một con thuồng luồng, nhưng trước mắt phó bản vẫn chưa được mở, bảo đâu sau lần update game tiếp theo thì sẽ mở phó bản Thuồng Luồng ra luôn.
“Cái kẻ Béo Kirates trao điểm nhiệm vụ với tôi là một tên Boss lợi hại tới vậy hả?” Phong Liên Trúc hỏi trong mơ hồ, “Tôi vẫn có thể làm nhiệm vụ mà hắn không thể hoàn thành chứ?”
Hệ thống không trả lời cậu mà lại nhắc nhở: [Sau khi Pang Kirates bật mode hỗ trợ, hắn sẽ để lại cho kí chủ một lời nhắn, có muốn nghe lời nhắn hay không?]
Lúc này, Phong Liên Trúc nhanh chóng đưa ra lựa chọn, có hành vi tự hỏi lần đầu đó nên lần thứ hai đã trở nên dễ dàng hơn. Nếu là nhiệm vụ của đối phương, vậy cậu đương nhiên phải nghe ý kiến của người ta rồi.
Hệ thống vừa mở hộp lời nhắn lên, Phong Liên Trúc đã nghe thấy một tiếng rống giận đinh tai nhức óc rồi.
“Gào!!!” Ngay lúc nghe được âm thanh này, đại não của Phong Liên Trúc vo ve một phen, tất cả kỹ năng trong chương trình chạy ra khỏi khuông người trong nháy mắt, khiến cho cậu biến thành một cái xác mất đi chương trình luôn.
Cậu vội vàng tạm dừng lại lời nhắn, sau khi che lỗ tai và nhắm mắt để bình tĩnh một chút, tiếng gầm trong đầu mới dần tan đi và chỉ để lại một cơn choáng khủng khiếp thôi.
Sức mạnh đáng sợ quá…… Phong Liên Trúc lắc đầu, cậu phải đỡ vách tường mới miễn cưỡng đứng vững được, cơn choáng ghê gớm lâu lắm nhưng vẫn không biến mất.
Phong Liên Trúc biết rõ, Béo Kirates không có ác ý, nhưng anh mạnh tới mức chỉ khiến cho người ta thấy khó thở mà thôi. May thay, tiếng gầm này là lời nhắn được để lại thông qua hệ thống, nếu không có lẽ nó sẽ cách thức hóa Phong Liên Trúc ngay tại chỗ luôn rồi.
Sau khi dần khôi phục lại bình thường, Phong Liên Trúc nói với hệ thống: “Mở tiếp lời nhắn đi, chỉnh âm lượng tới mức thấp nhất, nhớ chuẩn bị tạm dừng bất cứ lúc nào.”
Cậu sẽ không nghe hết lời nhắn của đối phương chỉ vì mình đang thấy sợ đâu.
Cũng may chỉ có một tiếng rống giận thôi, âm thanh lúc sau đã trở nên khá bình thường, chỉ là đề-xi-ben vẫn hơi lớn, Phong Liên Trúc đã bắt chỉnh âm lượng tới mức thấp nhất nhưng vẫn thấy điếc tai, tiếc là không có phụ đề nên không thể tắt tiếng luôn được.
Giọng nói hùng hồn của Béo Kirates quanh tuẩn trong hang núi: “Kêu ta đi giúp đỡ người nghèo? Không, không thể được! Ta sẽ không bỏ tiền, ta sẽ không liên lạc với Sao Hải Tặc cách đây tận một trăm năm ánh sáng, sẽ không lấy đồng vàng ra mua quần áo, đồ ăn, vũ khí, thiết bị chữa bệnh, vật liệu xây dựng cơ bản và khoa học kỹ thuật từ chỗ bọn họ đâu!”
Phong Liên Trúc: “……”
Trông có vẻ như Béo Kirates đã tạo ra một kế hoạch để làm nhiệm vụ tốt nhất nhưng lại không muốn thực hiện nó vậy.
“Có thể bật mode hỗ trợ không? Sẽ có kí chủ khác hoàn thành nhiệm vụ giúp ta chứ? Hệ thống thấy hắn là kí chủ thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ này nhất hả?” Hình như đây là lời lẩm bẩm của Kirates, “Tốt nhất là hắn nên tự mang tiền tới đây nhé!”
Phong Liên Trúc không một xu dính túi: “……”
Cái cuối mới là lời nhắn của Béo Kirates, anh nói một cách hung tợn, “Ngươi nghe cho kỹ đây, dám đụng vào đồng vàng của ta, ta sẽ cắn chết ngươi đó!”
Giọng nói biến mất, Phong Liên Trúc cho rằng lời nhắn đã hết rồi, nhưng lúc vừa muốn đóng hộp lời nhắn, giọng nói đó lại vang lên: “Phải rồi, nếu có người biết ta không ở trong lãnh địa thì có lẽ họ sẽ xâm chiến Sao Nguyên Thủy, trong rương có một mảnh vảy rồng ta đã lột ra, trên đó có mùi của ta.”
Giọng nói tới đây mới kết thúc, Phong Liên Trúc mở chiếc rương bên cạnh núi đồng vàng ra, bên trong có một mảnh vảy rồng màu xám.
Vảy rồng lớn chừng lòng bàn tay của Phong Liên Trúc, cậu nhét vảy rồng vào trong ngực, nghe bảo như vậy thì có thể dính mùi của Béo Kirates.
“Tôi có thể gửi lời nhắn cho Béo không?”
[Giá trị câu thông trước mắt là 0 nên chỉ có thể gửi một lần thôi. Đối phương đã sử dụng chức năng để lại lời nhắn một lần nên hắn sẽ không thể trả lời lại được.]
Chỉ có một cơ hội, vậy nhất định phải nói ra điều quan trọng nhất.
Phong Liên Trúc mở chức năng lời nhắn ra, lời ít nhưng ý nhiều: “Lần sau có để lại lời nhắn thì xin nói nhỏ lại chút, cảm ơn.”
Sau khi gửi đi lời nhắn, cậu đứng trong hang núi, lần đầu tiên cảm nhận được u sầu là cái chi.
Cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ chiến thắng Boss cấp 50, nhưng cậu biết cách chấp hành và phản ứng lại bằng một thái độ khả quan. Dù có thất bại 50 lần đi chăng nữa, Phong Liên Trúc cũng không thấy khổ, cậu chỉ cần tấn công tiếp là được rồi. Cậu không cần tự hỏi thắng lợi bằng cách nào, trước mắt, khen thưởng cũng không có ý nghĩa thực tế gì đối với Phong Liên Trúc cả. Cậu không có mong muốn hoàn thành nhiệm vụ khẩn cấp nên vẫn luôn chấp hành một cách máy móc như thế đó.
Nhưng bây giờ thì khác, Béo Kirates có thể thắng dễ dàng như vậy nên để báo ơn, dù bằng bất cứ giá nào thì Phong Liên Trúc cũng không thể thất bại hết.
Nhiệm vụ không hề đưa ra gợi ý, đồng vàng lại không thể sử dụng, dù có thể xài được thì Phong Liên Trúc cũng không rõ cách liên hệ với Sao Hải Tặc cho mấy.
Cậu nghĩ mãi không ra, ngay cả bước đầu tiên cũng không bước ra được.
Phải làm sao bây giờ, phải làm bằng cách nào? “Tôi” phải làm gì đây?
Những nghi vấn liên tục hiện lên trong đầu Phong Liên Trúc, gần như ép khô bộ nhớ của cậu luôn, chương trình dọn dẹp thông minh không ngừng khởi động, nhưng sau khi nó quét sạch một phần rác thì sẽ có một đống rác mới xuất hiện, vứt đi cũng không xong.
Lặp lại như thế mấy trăm lần, linh khí của cậu đã bị xài hết, chương trình dọn dẹp cũng bị treo theo luôn.
Làm một tên Boss, giá trị linh khí của Phong Liên Trúc vượt xa lượng máu, dù người chơi có đánh chết cậu đi chăng nữa, giá trị linh khí của cậu cũng sẽ không kiệt quệ hoàn toàn. Sau khi sống lại, giá trị linh khí và lượng máu sẽ được làm đầy, cậu chưa từng trải qua vụ hao hết linh khí bao giờ hết.
Bộ nhớ trong người trống rỗng, không có sức lực, mấy thứ linh tinh được vận hành mang đến cảm giác khó chịu trong dạ dày, thường sẽ phát ra những tiếng “ùng ục ùng ục”.
Phong Liên Trúc cảm nhận được trạng thái hiện nay của mình.
Cái này được gọi là “đói”.
Kiến thức cơ bản nói với cậu rằng cậu cần phải đi tìm thức ăn để bổ sung năng lượng cho mình.
Trong hang núi hiển nhiên sẽ không có thứ gì có thể ăn được hết, Phong Liên Trúc nhớ tới rừng cây trong video vừa rồi, tin rằng nơi đó sẽ có những loại trái cây tràn đầy linh khí.
“Tôi muốn đi kiếm ăn và đi gặp những người đang cần được giúp đỡ, bọn họ trông đang rất “đói”, cảm giác “đói” cũng không dễ chịu gì, tôi không biết phải hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào nhưng tôi có thể kiếm thức ăn giúp họ để giảm bớt cảm giác đói của họ.” Phong Liên Trúc thầm nghĩ.
Vốn đang ở trong tình huống nghĩ mãi không ra, vậy mà dưới sự thúc đẩy của cơn “đói”, một suy nghĩ chủ quan đầu tiên lại xuất hiện trong đầu cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo vừa lăn lộn trên đống đồng vàng vừa rống giận: Không!! Đồng vàng là của ta hết đó, ta dùng chúng để gãi lưng mà, một phân tiền cũng không được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!