Hệ Thống Đang Cộng Hưởng - Chương 25-2: Tam canh hợp nhất (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Hệ Thống Đang Cộng Hưởng


Chương 25-2: Tam canh hợp nhất (2)


Chàng trai 18 tuổi trẻ trung không hề nhúc nhích đứng đối diện với chiếc màn hình trong phòng máy ở thời đại tinh tế.

Cô Jenny nhìn cậu học sinh tên “Phong Viễn Tư” trông rất giống với chú của mình, chỉ thiếu mất một chút mị lực trưởng thành thôi, cô nói do dự: “Bạn học Phong này, con đừng căng thẳng nhé. Đây là bài kiểm tra để nhập học thôi chứ không phải để khiến con thấy khó xử hay gì đâu. Nó được thiết kế nhằm đưa ra một đánh giá hợp lý về trình độ nắm bắt kiến thức hiện giờ của con và để thiết lập một cách dạy học thích hợp nhất đối với con thôi.”

Bạn học Phong đưa mắt nhìn cô giáo Jenny một cái, ánh mắt trông y chang như chú của cậu vậy.

Cậu đã nhìn chằm chằm vào màn hình này nửa tiếng rồi nhưng lại chẳng trả lời câu nào hết.

“Con không hiểu cái gì hả?” Cô Jenny hỏi, “Cô là người giám thị nên không thể làm bài thi giúp con nhưng cô vẫn có thể trả lời những câu hỏi khác.”

Phong Liên Trúc chỉ vào một từ trên bài thi: “Đây là, cái gì vậy?”

“Con… không biết hả?” Cô giáo Jenny ngạc nhiên nói, “Bài thi này bao gồm năm môn học gom lại với nhau, phần đầu là ngoại ngữ, đây là ngôn ngữ trước đây của đế quốc đó con.”

Có biết đâu trời! Tất cả kiến thức trước mắt của Phong Liên Trúc chỉ toàn được moi ra từ trong cuốn kia thôi, quyển sách đó chỉ nhắc đến ngôn ngữ thông dụng chứ nào có ngôn ngữ đế quốc chứ?

“Liên Minh đã lật đổ ách thống trị của đế quốc được 1000 năm rồi, nhưng vẫn có rất nhiều cư dân của tinh cầu vẫn còn sử dụng ngôn ngữ đế quốc năm đó. Chính phủ Liên Minh vừa phổ cập ngôn ngữ tinh tế thông dụng vừa biến ngôn ngữ đế quốc thành một trong những môn học bắt buộc của học sinh. Muốn hiểu được một tinh cầu thì phải bắt đầu từ ngôn ngữ của nó, đây cũng là cách để những cư dân của Liên Minh sống bên nhau trong yên bình và giống như người một nhà hơn.” Cô Jenny kiên nhẫn giải thích vì sao mọi người phải học ngôn ngữ thứ hai với bạn học Phong.

Phong Liên Trúc hít sâu một hơi, dứt khoát lướt qua đề thi ngoại ngữ đầu tiên mà chạy thẳng tới phần kiểm tra thứ hai là hiểu biết thông thường.

Câu 1: Tinh cầu Lameil, trụ sở chính phủ của Liên Minh, có bao nhiêu mặt trời?

Phong Liên Trúc: “……”

Từ vẻ mặt của cậu, cô giáo Jenny nhìn ra bạn học Phong cũng không biết trả lời câu này luôn.

Cô Jenny nhìn Phong Liên Trúc, Phong Liên Trúc cũng nhìn cô, hai người đối mặt nhau một lát rồi Phong Liên Trúc viết mạnh xuống bài thi con số “10”.

Cô Jenny: “……”

Cô cũng đau lòng đến nỗi định lén giơ hai ngón tay với Phong Liên Trúc để cậu biết Lameil có 2 mặt trời, một cách gần và cái còn lại thì cách xa, hai mặt trời thay phiên nhau. Lameil cũng được gọi là ngôi sao không đêm và là tinh cầu sáng rực nhất cả Liên Minh.

Vì bản thân là giáo viên nên cô không thể gian lận, bởi như vậy mới có thể giúp học sinh tìm ra chỗ thiếu sót để còn bổ sung vào được.

Phong Liên Trúc chẳng trả lời được câu hỏi nào trong phần kiểm tra hiểu biết thông thường thứ hai này hết, cũng may chữ trên đó là ngôn ngữ tinh tế thông dụng, cậu biết mặt phần lớn bọn chúng nên cứ điền vô đại thôi, dù sao thì cũng lấp đầy cả bài. Đương nhiên, thành tích cuối cùng cũng giống như bài kiểm tra ngôn ngữ đế quốc vậy đó, chẳng khác biệt chỗ nào luôn.

Phần ba là ngôn ngữ tinh tế thông dụng, cái này thì Phong Liên Trúc biết đọc viết đó, nhưng cậu lại không hiểu ký hiệu phiên âm và ngữ pháp này nọ nên viết đại theo ngữ pháp tiếng Trung luôn, nói chung là cũng đoán mò khoảng một phần mười đó.

Sắc mặt của cô Jenny lại càng âu sầu hơn nữa.

Phần thứ tư là môn Toán. Dù là thời đại nào, bài kiểm tra môn Toán để vào trường tiểu học cũng khá đơn giản, cộng trừ nhân chia hai chữ số thôi, câu hỏi thưởng thêm là toán chữ kiểu truy đuổi, Phong Liên Trúc trả lời đúng một cách hoàn mỹ.

*toán chữ kiểu truy đuổi: Rùa và Sâu đua với nhau. Trong một phút, Rùa đi được 2cm còn Sâu thì 8 cm. Xin hỏi hai bé sẽ cách nhau bao xa sau 2 phút đua căng thẳng?

Thì ra đứa nhỏ này giỏi môn Toán, cuối cùng cũng ổn được một môn rồi. Nhưng cậu đã 18 tuổi, được 100 điểm Toán đầu vào tiểu học cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả.

Phần năm là kiểm tra tư tưởng đạo đức, môn này không phải môn bắt buộc, để vào trong bài thi cũng cho có hình thức thôi, Liên Minh xếp môn này vào chương trình để dẫn dắt hướng tư tưởng của bọn nhỏ và chỉ được dùng cho mấy kỳ thi thông thường thôi. Đề thi cũng là mấy câu hỏi mở không có đáp án tiêu chuẩn để khảo nghiệm EQ của chúng.

Câu 1, con luôn muốn một con gấu bông nhưng cha mẹ lại mua không nổi, bạn ngồi cùng bàn với con lại có gấu bông, vậy con sẽ làm gì?

Phong Liên Trúc trả lời: Khiêu chiến, thắng được, gấu bông, rơi vào tay.

Cô Jenny: “……”

Hai tiếng sau, Phong Liên Trúc nộp bài thi, cô Jenny nhìn đáp án của câu hỏi trên phần thi tư tưởng đạo đức mà trợn mắt há mồm luôn.

Khó trách Phong tiên sinh nhất quyết phải để cho cháu trai của mình được dạy bởi trí tuệ nhân tạo, nếu một em học sinh như vầy mà đi học chung với mấy đứa nhỏ khác thì chẳng phải sẽ đánh nhau hằng ngày luôn à?

Phong Liên Trúc không biết nỗi rối rắm của cô Jenny, cậu toát đầy mồ hôi trên người lúc thoát khỏi tài khoản cháu trai, giá trị linh khí đã cạn sạch như thể vừa trải qua một cuộc chiến ác liệt vậy.

Muốn về thế giới game để đánh quái dung nham quá đi, nhưng nếu không thể phá bỏ lớp phòng hộ dung nham thì chẳng lẽ cậu không thể mượn cơ hội lúc người chơi đang tấn công quái dung nham mà giết chết nó à? Phong Liên Trúc thầm nghĩ với một đại não có lối tư duy linh hoạt hơn.

Một lúc lâu sau đó, cậu lại thở dài một hơi.

Nói về vụ học hành thì cậu mạnh hơn rồng béo rồi, nếu cho rồng béo trả lời mấy câu hỏi của hôm nay, chắc anh sẽ đập luôn cả cái trường quá.

Sau khi cộng hưởng đại não với Pang Kirates, lòng bao dung của Phong Liên Trúc đối với con rồng này lại càng ngày càng cao hơn nữa.

Điều chỉnh bản thân lại một lúc, Phong Liên Trúc đổi tài khoản ông chú và chuẩn bị đi đánh quyền nuôi gia đình ngay khi màn đêm đã ùa tới giờ mạng tinh tế.

Mỗi tinh cầu của Liên Minh có thời gian khác nhau, có tinh cầu một ngày thậm chí còn có 72 tiếng nữa, rất khó để thống nhất lại với nhau. Để tiện cho mọi người tính giờ các kiểu, Liên Minh chia một ngày thành 24 tiếng như tinh cầu gốc của loài người, tất cả những tinh cầu sẽ tính giờ dựa theo tiêu chuẩn này, chỗ khác là vài tinh cầu sẽ không chia ngày đêm bằng một hôm mà sẽ tính kiểu ban ngày bao nhiêu tiếng rồi ban đêm lại bao nhiêu vậy đó.

Mạng tinh tế thì tuyệt đối tính ngày đêm dựa vào 24 tiếng, 10 giờ đêm là lúc võ đài ngầm sẽ bắt đầu thi đấu.

Tuyển thủ bắt đầu báo danh lúc 8 giờ, chọn đối thủ của mình hoặc là chờ ban tổ chức sắp xếp ngẫu nhiên. Vì không có chiến tích nên nếu bản thân tuyển thủ mới không chỉ tên đối thủ thì thường sẽ bị đẩy đại tới một kẻ rất lợi hại. Lính mới đấu với kẻ mạnh, dù là nghịch tập của người vế trước hay là trận đấu chèn ép của người sau thì cũng rất hấp dẫn người xem.

Biện pháp bảo mật của võ đài cũng rất ổn, sau khi đăng nhập và địa chỉ mà Cá Heo 66 gửi tới, Phong Liên Trúc bị bắt đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, tuyển thủ phải mang mặt nạ vào mới được truyền tống tới võ đài dưới mặt đất, đây cũng là cách bảo vệ hai chiều thôi.

Mặt nạ màu vàng chỉ có thể che đi nửa khuôn mặt và sẽ để lộ nửa chiếc cằm. Sau khi nhận được chiếc mặt nạ, Phong Liên Trúc không nhịn được mà nghĩ nếu người đi dự thi là con rồng kia thì hắn nhất định sẽ thích nó dữ lắm.

Mà thôi quên đi, rồng Kirates sẽ phá hủy cả võ đài luôn quá, đến lúc đó không biết sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa.

Mang mặt nạ lên xong, cậu được truyền tống tới võ đài dưới mặt đất. Hệ thống nhận ra đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này nên hỏi cậu là người xem hay là tuyển thủ, Phong Liên Trúc chọn tuyển thủ.

Sau khi lựa chọn thân phận, Phong Liên Trúc đi vào một căn phòng nhỏ, vách tường sơn sắc đỏ, cái màu này khiến cho người ta rất phiền lòng, một tên hề thoa đầy thuốc màu trên mặt cầm giấy bút đứng trước mặt Phong Liên Trúc và nói: “Lính mới hả? Gầy yếu như vậy? Muốn được kêu là gì?”

Phong Liên Trúc nghĩ rồi bảo: “Kirates.”

Tên hề ngẩng đầu và nở một nụ cười buồn cười với cậu, cái mũi đỏ cao cao nhếch lên như là đang giễu cợt cậu vậy: “Cậu tự tin đến vậy luôn đó hả, tôi thích tuyển thủ không tự biết lượng sức mình như cậu vậy đấy, hì hì hì hì hì~~~”

Tiếng cười chói tai vang vọng trong căn phòng màu đỏ, Phong Liên Trúc không hề nhúc nhích mà chỉ để lại tài khoản hư cấu của mình. Sau khi trận đấu võ đài dưới mặt đất kết thúc, ban tổ chức sẽ gửi tiền vào tài khoản. Đây là tài khoản ngân hàng lớn mạnh và có tính bảo mật cao nhất trên mạng tinh tế. Tuyển thủ và khán giả đều rút tiền vô tài khoản riêng của mình thông qua doanh thu của ngân hàng, tính bảo mật cực cao.

Thật ra Phong Liên Trúc không sợ tài khoản thật của mình sẽ bị phát hiện, vì tài khoản thật của cậu cũng là cái giả mà hải tặc tinh tế đã đăng ký giùm luôn.

Tên hề chia cho Phong Liên Trúc một chiếc vòng tay: “Đeo nó lên, mọi công kích trên mạng tinh tế sẽ bị bắn ngược lên người cậu, nó được gọi là vòng tay lượng tử và được khen là phát minh vĩ đại nhưng cũng vô dụng nhất tinh tế đấy.”

Hắn mở hai tay ra, thực hiện một điệu bộ khoa trương rồi nói: “Nó vĩ đại tới mức là thứ đầu tiên đã thống nhất thế giới vi mô và thế giới vĩ mô để mọi người không bị hạn chế về mặt khu vực nhờ vào sự cách xa của vi mô so với vĩ mô đấy, nó phi thường và kỳ diệu đến cỡ nào luôn chứ. Nhưng một phát minh vĩ đại như thế lại bị loài người dùng để tìm kiếm sự kích thích trên võ đài dưới mặt đất, có phải là rất thú vị hay không?”

“Đây là loài người đó, bọn họ lại đi lấy tất cả phát minh vĩ đại ra để đối phó với người một nhà như vậy, trông mới tuyệt vời làm sao ấy~~~”

Căn phòng tối tăm, vách tường màu đỏ, không gian nhỏ hẹp cùng với tên hề trông như một kẻ điên, hoàn cảnh như thế khiến rất nhiều tuyển thủ mới tới cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn khóc thút thít nữa cơ. Phong Liên Trúc chơi bộ đồ đỏ của Si Tình Liên lại nhìn tên hề biểu diễn với một vẻ mặt vô cảm.

“Nói gì đâu, nghe không hiểu gì hết.” Phong Liên Trúc chán chường mà thầm nghĩ trong lòng.

Đàn gảy tai trâu nửa ngày, tên hề phát hiện Phong Liên Trúc lại không nhúc nhích chút nào, bờ vai của hắn sụp xuống, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào Phong Liên Trúc và nói: “Cậu chẳng thú vị gì hết, tôi không thích cậu nữa.”

“Phiền anh, giúp tôi, đăng ký, chọn, đối thủ.” Phong Liên Trúc nói.

“Tôi không thích cậu không thích cậu không thích cậu á!” Tên hề đột ngột tới gần Phong Liên Trúc, mặt kề sát lên chiếc mặt nạ của cậu, giữa đôi mắt đỏ lộ ra một nét điên cuồng, “Tôi phải xếp cho cậu tuyển thủ tàn nhẫn nhất mới được.”

“Thắng, thì lấy được, bao nhiêu tiền?” Phong Liên Trúc nhìn hình chụp mà tên hề đưa cho xem, là một người đàn ông đeo mặt nạ cá sấu, người cao hơn hai mét năm, tay chân phát triển gì mà trông cũng mạnh mẽ hết.

Đôi môi đỏ màu máu của tên hề há ra, hắn cười ha hả bảo: “1,000,000 đó~ là một con số rất mê người, phải không nè?”

Đóng hết học phí mà còn có thể để mấy người phản tổ đi thi đại học nữa, người được cân nhắc ưu tiêu là Chó 16 và Cá Heo 66. Phong Liên Trúc bị gánh nặng đè ập trên người nghe thấy số tiền mà trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít, cậu cười với tên hề: “Cảm ơn anh, vì đã chọn, đối thủ, tốt như vậy. Xin hỏi, xưng hô thế nào ạ?”

Bả vai của tên hề lại càng sụp sâu xuống hơn, hắn giơ tay quơ lấy vách tường một chút, bàn tay bị dính nước sơn đỏ như máu cạ lên cổ của Phong Liên Trúc rồi nói với giọng mất mát: “Cậu gọi tôi Tên Hề là được rồi, nhiệm vụ của tôi là làm cho mọi người cười, nhưng không phải kiểu người…… có một nụ cười trông giống đóa hoa nhỏ mới nở như của cậu mà là nụ cười kích thích, điên cuồng, tuyệt vọng và giống kiểu chấp nhận số phận trước khi chết vậy á.”

Cảm giác dính sơn trên cổ cũng không dễ chịu lắm, Phong Liên Trúc giơ tay muốn lau đi vết sơn nhưng tên hề lại nói: “Vết trên cổ của cậu là con dấu, sau khi chiến thắng, người có con dấu này sẽ nhận được gấp đôi số tiền thưởng.”

Phong Liên Trúc không khỏi nói một cách chân thành: “Cảm ơn, anh Tên Hề, quả thật, tôi đây, đang thiếu tiền.”

“Phải không đó?” Tên Hề giơ tay bóp lấy hai ben mặt của Phong Liên Trúc, trong ánh mắt màu đỏ toàn là ý cười, “Vậy sau khi đấu xong, cậu nhớ phải cười với tôi đó nha~”

Chỉ mong có vậy thôi hả? Thật là một người chân thành và lương thiện mà.

“Được.” Phong Liên Trúc lễ phép nói với Tên Hề.

Cậu đeo vòng tay lên rồi cố định mặt nạ cho tốt. Tên Hề nói với cậu là có thể sử dụng vũ khí trên võ đài, trong căn phòng trước khi lên sân khấu có rất nhiều vũ khí, nhưng toàn là vũ khí lạnh thôi, Phong Liên Trúc có thể tự do chọn lấy một vũ khí mà võ đài cung cấp. Nếu không thích thì có thể tóm lấy thời gian để đi chuẩn bị trong hai tiếng trước khi trận đấu bắt đầu này.

Phong Liên Trúc cảm ơn Tên Hề nhiệt tình rồi đi vào khu vực chuẩn bị, nhưng cậu lại không phát hiện khuôn mặt của Tên Hề đứng đằng sau mình đã tối lại.

Cậu đi rồi, Tên Hề mới nói bằng bộ đạm hư cấu: “Có một tên lính mới vừa vào, tôi đánh dấu cho cậu ta rồi, nói với “Cá Sấu” chừa hơi thở của cậu ta lại chứ đừng giết chết nhé, tôi còn muốn thấy cậu ta cười đấy.”

Con dấu trên cổ Phong Liên Trúc tượng trưng cho một tiết mục đặc biệt của ban tổ chức, cách một khoảng thời gian, ban tổ chức sẽ chọn ra một tuyển thủ để diễn giúp vui cho khán giả. Mỗi khi nhìn thấy tiêu chí này, đối thủ của hắn sẽ biết mình nên làm gì ngay.

Đó sẽ là một trận đấu tàn nhẫn, máu me và khiến cho tuyển thủ đó có thể chịu đựng được nhất, đến lúc ấy, máu tươi trên sàn đấu sẽ khiến khán giả điên cuồng thôi.

Phong Liên Trúc hoàn toàn chẳng biết mô tê gì ngoan ngoãn đi vào khu chuẩn bị, tên phục vụ mặc áo choàng hỏi cậu có cần thay đồ hay không, võ đài có chuẩn bị sẵn quần áo thể thao hoặc áo giáp có tính phòng ngự cao cho tuyển thủ, mọi thứ đều là hư cấu hết.

Phong Liên Trúc lắc đầu, trên người cậu là skin của Si Tình Liên mà cậu không thể thay thế.

Cậu chờ tới 10 giờ cùng với rất nhiều tuyển thủ khác trong phòng lớn. Trên màn hình sáng in lên vách tường có đầy giá trị bình quân của đủ loại dữ liệu cơ thể, giá trị của chiều cao đã là hai mét rồi, một thằng cao 1 mét 8 là Phong Liên Trúc đứng đợi trong khu mà trông như một chỗ trũng vậy đó.

Một tên tuyển thủ đứng bên cạnh cậu nói: “Hôm qua chiều cao bình quân là hai mét mốt ấy chứ, cậu kéo thấp hết giá trị bình quân của cả đám tuyển thủ trong khu xuống chỉ bằng thực lực của mình luôn rồi.”

Tên tuyển thủ mặc đồ thể thao này nhìn như đang nói chuyện phiếm với Phong Liên Trúc, nhưng giọng nói lại không thấp, mọi người trong khu chờ đều nghe được tiếng của hắn mà cùng lớn tiếng cười rộ lên.

Phong Liên Trúc nhìn một vòng xung quanh rồi bảo: “Không, nhìn thấy, đối thủ của tôi.”

“Vậy gã là một tuyển thủ cao cấp rồi đó,” một tên tuyển thủ khác cười trông rất vui vẻ, “Có phòng nghỉ ngơi của riêng mình và còn có thể gọi một vài dịch vụ đặc biệt nữa chứ. Nếu cậu mà thắng được gã thì phòng của gã sẽ là của cậu thôi nhé.”

Phong Liên Trúc gật đầu vậy chứ cũng chẳng mấy hứng thú gì.

Cậu nhắm mắt dưỡng thần giữa tiếng cười nhạo của mọi người, điều chỉnh linh khí và thanh máu đến giá trị đỉnh điểm. Chờ đến lúc 9:50, cậu chưa cầm vũ khí gì mà đã đứng dậy bước vào khu so tài ngay, cậu là người mở màn đầu tiên hôm nay.

Võ đài là một sân thi đấu rất lớn, xung quanh lại có không biết bao nhiêu ánh mắt, mỗi đôi mắt tượng trưng cho một người xem, nhưng hình ảnh của họ lại không được đại diện bằng hình người thật mà lại là đủ loại ánh mắt khiến cho người khác cảm thấy áp lực.

Sân thi đấu được bao bọc bởi một tấm lưới năng lượng, dài rộng cao cũng được 1000 mét, không gian trông rất lớn.

Trọng tài đứng ngoài tấm lưới năng lượng nói: “Buổi tối vui vẻ hỡi khán giả thân thương ơi. Mỗi tiên sinh và nữ sĩ đến đây hôm nay đều là người xem may mắn vì tuyển thủ của trận đấu mở màn đêm nay có con dấu chỉ định đặc biệt trên người. Há, danh hiệu của vị tuyển thủ này là “Kirates”, thật là một cái tên cực kỳ tự tin nhỉ, hi vọng rằng thực lực của cạu ta sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.

Vị tuyển thủ còn lại là “Cá Sấu” mà ai trong chúng ta cũng yêu thích hết, tay chân của anh đã được cải tạo, xương cốt được làm bằng hợp kim đặc biệt có thể co duỗi. Móng nhọn của anh đã từng xuyên thẳng qua cơ thể của không biết bao nhiêu người rồi, vị tuyển thủ thảm nhất còn bị anh xé thành hơn một nghìn miếng vậy mà còn sống nhăn ra đó.

Cá Sấu bảo là đêm nay anh muốn phá kỷ lục của mình. Nhưng Kirates tiên sinh của chúng ta lại có chiều cao 1 mét 8 thôi, xem ra Cá Sấu khó mà phá được kỷ lục 1057 miếng lắm đây, dù sao thì cũng sẽ không có đủ thịt đâu.”

Phong Liên Trúc bước lên võ đài trong tiếng cười vui của khán giả, cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối thủ cao hơn mình 70 cm rồi chắp tay nói: “Xin chào.”

“Ta sẽ để lại một con dấu đặc biệt trên người mi nhé, con gà nhỏ yếu! Ha ha ha ha ——” Cá Sấu cười như điên.

Giọng cười của gã chợt im bặt, trong ánh mắt khiếp sợ của khán giả, Phong Liên Trúc nhảy tuốt lên hơn mười mét, chân dài đá một cú trúng ngay huyệt thái dương của Cá Sấu.

Trung tướng Laurie với chuỗi gien cấp A cũng bị Phong Liên Trúc đá đến nỗi ngất đi chứ huống chi là tuyển thủ Cá Sấu. Gã kêu lên một tiếng đau đớn, xương cốt bằng kim loại trong cơ thể tuôn ra khỏi cơ thể, cánh tay biến thành một chiếm đao thép mà chém về phía Phong Liên Trúc.

Phong Liên Trúc chỉ một ngón tay lên đao thép, trong nháy mắt, một ánh chớp chạy theo chiếc đao rồi vọt vào trong cơ thể của Cá Sấu, gã thét lên mấy tiếng “á a á ã á” thảm thiết rồi hôn mê bất tỉnh luôn.

Trên khán đài lặng ngắt như tờ.

Phong Liên Trúc thở dài một hơi nhẹ nhõm trong lòng, xem ra cậu đã luyện chuẩn được thuật kéo sấm rồi, mới nãy cậu sợ đối thủ sẽ trực tiếp bị điện giết dữ lắm cơ.

“Tôi thắng rồi nhỉ?” Phong Liên Trúc nhìn về phía trọng tài.

Trọng tài đành phải nói cho tròn bổn phận: “Thật không thể tưởng tượng được, quá khó tin luôn! Tuyển thủ Kirates nhỏ gầy như vậy mà lại đánh thắng tuyển thủ Cá Sấu trong vòng 3 giây bằng tay không rồi mọi người ơi!”

Trong phòng đỏ, cái mũi đỏ của Tên Hề đang xem video thi đấu rớt xuống, hắn thấy buồn cười đến nỗi lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Liên Trúc: Nhân viên làm việc ở võ đài dưới mặt đất ai cũng lương thiện hết á, vui quá đi (*^▽^*)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN