Hệ Thống Đang Cộng Hưởng
Chương 26: Hoàn thành nhiệm vụ
Dù một cuộc thi theo hình thức xúc tiến đi chăng nữa, mỗi ngày cũng chỉ đấu một trận, làm vậy thì tuyển thủ mới có thời gian để điều chỉnh và nghỉ ngơi.
Phong Liên Trúc mặc một chiếc áo choàng màu đỏ hiếm thấy ở thời đại tinh tế, tóc dài được vén thành một búi tóc, mang một chiếc mặt nạ nửa mặt màu vàng. Sau khi tuyển thủ Cá Sấu ngã xuống, cậu cũng nhanh chóng đáp xuống đất, cơ thể không có trọng lượng và thanh lịch như trúc vậy.
Trọng tài vừa tuyên bố chiến thắng xong, cả khán đài lặng ngắt như tờ như thể không thể tin nổi một người gầy yếu như vậy lại thắng được, lại còn thắng bằng một chiêu nghiền áp nữa chứ.
Phong Liên Trúc thoáng ngẩng đầu nhìn lên vô số đôi mắt trên bầu trời, con ngươi màu đen dưới chiếc mặt nạ vàng rơi vào trong mắt của mấy khán giả đang lẳng lặng trộm ngắm. Đối diện với đôi mắt vô tình đáng sợ đó, một vị nữ sĩ không tự giác được mà “á” lên một tiếng và đánh thức cả đám khán giả.
Tiếng còi và tiếng hô vang vọng trong khán đài, Phong Liên Trúc nghe thấy có người hét: “Kirates, đánh thêm chặp nữa đê!”
Vào những lúc như này, tuyển thủ thông thường sẽ múa tay múa chân ra hiệu với khán đài, có người sẽ hôn gió rồi làm ra đủ kiểu động tác hấp dẫn tầm mắt của người xem. Nếu họ có thể trở thành một tuyển thủ có tiếng thì tiền thưởng nhận được từ mỗi trận cũng sẽ tăng lên.
Có vài tuyển thủ thậm chí còn nhấc cơ thể của người thua cuộc lên, xé nát đối phương và kích thích cảm quan của khán giả bằng máu tươi nữa cơ.
Phong Liên Trúc lại chẳng làm gì hết, giữa tiếng hô của khán giả, cậu bình thản đi đến bên cạnh trọng tài rồi hỏi: “Đi, đâu, lãnh tiền vậy?”
Máy phóng thanh truyền giọng nói của Phong Liên Trúc vào trong tai của mỗi người xem, khán đài lại trở nên yên lặng lần nữa. Kẻ thắng cuộc này không biết điều dữ lắm rồi đấy. Mấy tuyển thủ chạy tới đây để liều mạng thường là kẻ điên cuồng chiến đấu hoặc là đang thiếu tiền. Ai chẳng biết cậu thiếu tiền đâu chứ, nhưng cậu là một món hàng, điều quan trọng nhất bây giờ là khoe khoang giá trị của mình với người mua.
Trọng tài nhắc bài với Phong Liên Trúc: “Tuyển thủ Kirates này, cậu không định nói gì đó với khán giả sao? Không muốn bày tỏ lòng vui sướng sau chiến thắng hả? Cậu đã thắng được tuyển thủ nổi tiếng Cá Sấu đó!”
Phong Liên Trúc hoang mang đưa mắt nhìn Cá Sâu một cái. Nếu phân chia dựa theo sức chiến đấu trong <Ngao Du Thái Hư>, Cá Sấu cũng tương đương với người chơi cấp 30 với trang bị tốt ấy. Với tư cách là một con Boss cấp 50, người chơi cấp 50 mà muốn thắng được cậu thì cũng phải tổ đội mới được. Đánh thắng một người chơi cấp 30 thì có gì để kích động đâu chứ?
Cảm giác thành tựu mà trận đấu này đã mang đến cho Phong Liên Trúc còn không bằng lúc cậu chơi trò cáo giả oai hùm mà mượn tiếng gầm của Pang Kirates để chiến thắng hải tặc tinh tế và quân đế quốc ngày ấy nữa cơ.
“Quá yếu, vui sướng ở đâu ra.” Phong Liên Trúc trả lời một cách đơn giản như vậy.
“Trời ơi! Tuyển thủ Kirates đã tuyên bố một lời khiêu chiến với đối thủ cao cấp hơn mình rồi kìa mọi người ơi!” Trọng tài nói lớn, “Xem ra vị tuyển thủ lạnh lùng không nhiều lời này của chúng ta rất có tự tin với bản thân mình nhé!”
Chân mày dưới chiếc mặt nạ hơi nhíu lại, cậu nói như vậy hồi nào? Nói bậy.
Trọng tài cũng không có biện pháp nào nữa, trận này là trận mở màn của hôm nay, hắn cần phải hâm nóng tình huống lên. Phong Liên Trúc giải quyết trận này chỉ bằng một chiêu, thời gian quá nhanh, khán giả còn chưa kịp để ý tới mà đã kết thúc mất rồi, trận mở màn này thật sự quá thất bại! Hắn phải lợi dụng Phong Liên Trúc để châm ngòi cảm xúc của người xem.
“Tôi thích chàng trai ngạo mạn như vậy đấy, nếu khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ đó của cậu cũng đủ anh tuấn thì tôi sẵn lòng lấy một mười nghìn ra mua hoa cho cậu.” Một giọng nữ quyến rũ truyền tới, cùng lúc đó, một đóa hoa hồng đỏ tươi rơi xuống từ trên khán đài, tấm lưới trên sân thi đấu tự động mở ra, hoa hồng dừng lại dưới chân Phong Liên Trúc.
Trong võ đài dưới mặt đất, khán giả có thể mua hoa cho tuyển thủ mà mình thích, 30% tiền mua hoa thuộc quyền sở hữu của ban tổ chức, 70% còn lại thuộc về tuyển thủ.
Khi đóa hoa rơi xuống, một dòng chữ xuất hiện trên bầu trời: Nữ sĩ S tặng cho Kirates một đóa hoa hồng.
“Quào! Tuyển thủ Kirates mới thi lần đầu đã khiến nữ sĩ có ánh mắt cực cao vung tiền như rác rồi, chúng ta có muốn nhìn thấy dung mạo của cậu ấy không đây?” Trọng tài hét khàn cả giọng.
Phong Liên Trúc nhìn đóa hoa dưới chân rồi chỉ nói một cách nhạt nhẽo: “Không có hứng thú.”
Điều này có khác gì so với bán rẻ tiếng cười đâu, nếu Phong Liên Trúc là kiểu người vô tiết tháo đó thật, cậu đã trực tiếp bán lẹ đồng vàng của rồng béo mất rồi.
Cậu không định vòng quanh với trọng tài nữa. Sau khi trận đấu kết thúc, cửa lớn của sân tự động mở ra, Phong Liên Trúc cất bước lượn qua tên trọng tài đang đứng chắn trước cửa rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Chẳng ai để ý tới đóa hoa hồng trên mặt đất đó cả.
Phong Liên Trúc trở vào khu chuẩn bị, mấy tuyển thủ còn cười nhạo cậu lúc nãy đã rụt vô trong góc chẳng dám nói lời nào rồi. Phong Liên Trúc muốn tìm người hỏi xem có phải tiền sẽ tự động được gửi vào tài khoản hay không nhưng cũng chẳng có ai dám trả lời cậu hết.
Cậu ra khỏi khu chuẩn bị, nhìn thấy Tên Hề giúp cậu đăng ký và sắp xếp đối thủ đang đứng trong một hành lang tối hẹp.
Hình như chỗ nào có vị Tên Hề này cũng sẽ rất tối tăm.
Phong Liên Trúc để ý thấy chiếc mũi đỏ của Tên Hề đã biến mất, lộ ra một cái mũi thẳng băng.
“Võ đài sẽ vẫn tiếp tục đến 4 giờ rạng sáng, 4 giờ tới 6 giờ là lúc thanh toán, tiền sẽ được gửi vào tài khoản của cậu sau 6 giờ. Chỗ này của bọn tôi nằm ngoài vòng pháp luật nên sẽ không trừ thuế đâu nha.” Tên Hề nói mà không cười, hắn nhìn chằm chằm vào Phong Liên Trúc, giọng nói cũng không còn khoa trương như trước nữa.
Quả nhiên chỉ có người anh Tên Hề này mới nhiệt tình trả lời câu hỏi của cậu mà còn tăng cao tiền thưởng giúp cậu thôi. Từ trước đến nay, Phong Liên Trúc luôn khiêm nhường với người có lòng tốt, cậu không lạnh lùng như lúc ở trên võ đài mà nở một nụ cười ấm áp như gió xuân và chắp tay nói: “Vừa mới đến, cảm ơn, người anh em, đã chăm sóc ạ.”
Tên Hề tóm lấy cổ tay của Phong Liên Trúc với một tốc độ cực nhanh, dù Phong Liên Trúc có tốc độ né tránh 400 km/h cũng không né kịp.
“Cổ tay tốt lắm,” Tên Hề nhìn chằm chằm vào cánh tay của Phong Liên Trúc, “Cậu đánh ngất Cá Sấu với cổ tay này bằng cách nào thế? Lúc ấy đầu ngón tay của cậu chạm lên vũ khí của Cá Sấu…… Cơ thể của cậu cũng đã được cải tạo nên có dòng điện trong đó luôn rồi hả?”
Phong Liên Trúc vận đủ sức rồi đột ngột vẫy cánh tay của Tên Hề ra khỏi người mình một phát bằng sức gió, cậu nói với giọng trầm tĩnh: “Chưa từng.”
“À, mỗi người đều có bí mật của mình mà, hì hì hì hì hì ~” Vừa bị Phong Liên Trúc gạt tay, miệng của Tên Hề lại trở nên cợt nhả, hắn kề sát lại rồi nói, “Tôi quên nói với cậu, lính mới chỉ nhận được một nửa phần tiền thưởng khi thắng được trận đầu thôi nhé, đánh đủ mười trận thì mới cầm hết mọi thứ trong tay. Nếu có chết giữa đường thì “tách” một cái, mất hết mọi thứ luôn ha.”
Hắn khoa trương tạo nên hình đầu của một người bằng đôi tay của mình rồi nhanh chóng mở nó ra, bắt chước cảnh đầu người bị nổ, phối hợp với tia sáng âm u và vẻ mặt của Tên Hề, cảnh tượng khiến con người ta cảm thấy một tia quỷ dị cực hạn.
Lính mới thắng được vì ăn may, vì muốn có luôn nửa phần tiền thưởng còn lại nên chắc chắn sẽ đấu tiếp, hiếm có ai từ bỏ một đống tiền lớn như vậy lắm. Nhưng cũng có rất ít lính mới chịu được mười trận đấu, tẩn một trong võ đài dưới mặt đất này lại có thể bảo đảm chuyện tiền chảy như nước, nhưng điều này cũng tương đối nham hiểm.
Tên Hề nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Phong Liên Trúc, muốn nhìn ra cơn tức của cậu. Tính cách của người này ổn ghê, luôn mang trên mình bộ dáng không màng chuyện hơn thua, chỉ để ý đến tiền bạc thôi. Khi biết một nửa phần tiền của mình bị giữ lại, không biết cậu có tức giận, điên lên rồi chỉ trích võ đài không có lương tâm không nhỉ?
“Thì ra là thế, cảm ơn đã nhắc nhở.” Phong Liên Trúc bình tĩnh gật đầu, cảm ơn Tên Hề xong rồi xoay người rời đi.
Để lại một mình Tên Hề ngây người trong hành lang.
“Không phải cậu ta yêu tiền hả? Cậu ta há mồm hay ngậm miệng gì cũng là tiền hết mà, vừa đấu xong là hỏi đi đâu lãnh tiền, sao bây giờ lại không để bụng thế nhỉ?” Tên Hề ôm đầu mình, dùng sức túm tóc.
Hắn lại nào biết rằng điều Phong Liên Trúc lo nhất là học phí. Tối nay đã đến hạn nộp học phí rồi, cậu có thể nộp tiền vào lúc 9 giờ ngày mai trên mạng tinh tế để “cháu trai” nhanh chóng học tập, một trăm nghìn thì cũng đủ rồi đó chứ.
Quả thật một trăm nghìn này cũng không đủ để người phản tổ có thể lên mạng học đại học, nhưng có một đống vàng khổng lồ hơn cả trăm triệu nằm phình ra ở trước mặt như vậy, một triệu hay hai triệu thì có khác gì nhau đâu? Phong Liên Trúc không vội.
Trừ lần đó ra, tiền bạc chẳng có chút ý nghĩa gì trong mắt Phong Liên Trúc hết.
Tên Hề đứng trong hành lang nhìn chằm chằm vào hướng Phong Liên Trúc biến mất mà muốn khùng lên luôn, hắn điên cuồng cắn lên ngón tay của mình, cắn đứt cả bao tay và lộ ra một bàn tay toàn vảy cá.
Trên cổ tay của Tên Hề lại cũng có đeo vòng tay lượng tử, hắn cắn lên đầu ngón tay đang chảy đầy máu tươi, từng móng tay bị hắn cắn rớt. Tên Hề lấy máu vẽ lên vách tường như không biết đau đớn gì rồi khẽ nói”: “Lính mới nhiều lắm cũng chỉ có thể xếp với tuyển thủ có chuỗi gien cấp B thôi. Ngày mai, tôi sẽ xếp cậu tới nhóm cấp A. Đến lúc đó, cậu còn cười cảm ơn tôi như vậy nữa không nhỉ? Hì hì hì hì hì ~~”
Tiếng cười khủng bố quanh quẩn trong hành lang, tuyển thủ không khu chờ cách đó không xa nghe thấy tiếng của Tên Hề, cả đám không hẹn mà cùng rùng mình một phen.
Gỡ thiết bị lên mạng tinh tế xuống, Phong Liên Trúc cảm thấy rất vừa lòng với thành quả của hôm nay, nhiệm vụ học tập trông cũng ngon cơm đó, không biết bên rồng béo giờ sao rồi.
Lúc này, hệ thống lập tức bắn ra vài tin tức: [Pang Kirates hoàn thành nhiệm vụ giết Boss Quái Dung Nham cấp 60, hắn yêu cầu được trò chuyện với kí chủ. Lúc đó kí chủ Phong Liên Trúc đang ở trên mạng tinh tế, hệ thống không thể thông tri kịp thời, có muốn nhận lời yêu cầu trò chuyện hay không?]
Phong Liên Trúc tạm thời định sẽ trả lời tin này rồi lại tiếp tục đọc mấy cái trước đó.
[Chúc mừng kí chủ Phong Liên Trúc hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ hai, giá trị linh khí và thanh máu đều chạm tới đỉnh cấp 60, giá trị nhan sắc tăng 20%, nhận lấy thuộc tính hỏa, đạt được phần thưởng “gấp đôi bộ nhớ” và trở thành Boss cấp 60; có được skin “Quái Dung Nham”, nếu trang bị skin này thì sẽ khắc hoa văn hình lửa trên quần áo, hoa văn hình lửa sẽ có thể hấp thu cường độ lửa nhất định; nhận lấy kỹ năng “lửa trong lòng” và “núi lửa bùng nổ” với tác dụng có thể tăng độ ấm của máu lên đến độ nóng của dung nham trong một khoảng thời gian ngắn.]
[Nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo sẽ được tuyên bố sau khi Phong Liên Trúc học xong tiểu học.]
Tổng cộng có vài tin như vậy, Phong Liên Trúc lật qua lật lại, sau khi xem xong hết mọi thứ, cậu vui vẻ hỏi: “Lần này Pang Kirates không có bị phạt hay bị trừ điểm gì hết hả?”
Cậu còn tưởng là rồng béo sẽ trực tiếp phá hủy núi lửa đó rồi lại bị game trừng phạt rồi chứ, nhưng lại không nghĩ rằng chuyện như thế không hề xảy ra.
Phong Liên Trúc nhất thời thấy hơi mừng.
[Pang Kirates không quật lầm người chơi, không phá hư bản đồ, không cướp bóc người chơi, mọi thứ đều bình thường, được thưởng 5000 điểm.]
Phong Liên Trúc: “……”
Tại sao rồng béo lại có thể nhận được nhiều điểm thưởng như thế trong khi anh chỉ không gây sự trong lúc hoàn thành nhiệm vụ như vậy nhỉ?
Cậu thật sự không hiểu nổi tiêu chuẩn khen thưởng của hệ thống mà.
[Điểm thưởng liên quan chặt chẽ đến độ khó của nhiệm vụ, mức độ hoàn thành nhiệm vụ cùng với độ trưởng thành của bản thân kí chủ. Trong nhiệm vụ lần này, Pang Kirates có thể tự mình chiến thắng nên đáng để cổ vũ thôi.]
Sau khi nhìn lời giải thích của hệ thống, Phong Liên Trúc nghĩ cẩn thận lại thì thấy cũng đúng, rồng béo không đi quậy phá đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Cậu đáp lại tin trên cùng, chấp nhận yêu cầu trò chuyện, tắt tiếng ba giây đầu theo thường lệ rồi mới mở lên, nhưng cậu lại không nghe thấy giọng nói của rồng béo, một lúc lâu sau mới nghe được một tiếng ngáy cực lớn.
[Kí chủ Pang Kirates đang ngủ.]
“Kêu hắn dậy.”
Mỗi lần làm xong nhiệm vụ mới có thể nói chuyện với nhau một lần, lúc này cuộc gọi đã chuyển tiếp, nếu tắt thì sẽ phí mất cơ hội lần này. Phong Liên Trúc không hề lưu tình mà dặn hệ thống đi đánh thức rồng béo.
Cũng không biết hệ thống đã làm gì, tiếng ngáy lặng mất tiêu trong nháy mắt, giọng nói mơ màng của Pang Kirates truyền đen: “Nhiều đồng vàng quá đi, nhiều ghê luôn……”
Phong Liên Trúc nói: “Anh Pang, nghe nói anh đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi rất biết ơn anh. Nhiệm vụ học tập của tôi bên này tạm thời không thể làm xong được, xấu hổ với anh quá.”
“Gào~ không sao đâu, ở đây thoải mái lắm, gào~”
Lần này rồng béo không rống lớn, chỉ rống cho có hai tiếng thôi, Phong Liên Trúc vẫn chịu được.
Nhưng cuối cùng là tình huống ra sao mới có thể khiến rồng béo cảm thấy thoải mái nhỉ? Phong Liên Trúc nghiêng tai và lắng nghe được vài tiếng “róc rách” “róc rách” vang lên, không khỏi hỏi: “Anh Pang, anh đang ở đâu vậy?”
Theo lý thuyết, anh phải trở về U Trúc Cốc sau khi chiến thắng Quái Dung Nham chứ.
“Núi lửa,” Pang Kirates nói, “Độ ấm của chỗ này rất thoải mái, ta ngâm ngâm tí mà ngủ rồi á gào.”
Phong Liên Trúc: “……”
Cậu biết rồng béo đang ở đâu rồi.
“Anh Pang chiếm lấy bản đồ của Quái Dung Nham thì nó ở đâu?”
“Ngươi đang nói đến cái con quái dung nham kia hả, hồi nãy ta dùng nó để tăng nhiệt, xong nó không cẩn thận mà chết mất tiêu rồi.”
Dùng Quái Dung Nham để tăng nhiệt độ…… Phong Liên Trúc giật giật khóe miệng, là nó không cẩn thận mà chết mất tiêu hay là anh Pang không khống chế lực tay cho tốt rồi đánh chết Quái Dung Nham vậy nhỉ?
“Nhưng lát nữa nó sẽ sống lại thôi à,” Giọng nói của rồng béo rõ ràng có chút vui vẻ, “Còn tự tăng nhiệt độ cho ta nữa, lần này chắc chắn sẽ không chết đâu hen.”
Phong Liên Trúc mặc niệm cho Quái Dung Nham một lát.
Lúc này rồng béo lại nói: “Có người tới gãi lưng cho ta rồi, ta đi cọ lưng đây nghen, ngươi học từ từ thôi gào~”
Vừa dứt lời là tắt luôn cuộc đối thoại, không biết anh đi làm gì rồi nữa.
“Gãi lưng là gì vậy?” Phong Liên Trúc kinh sợ rồi, cậu đang ở thế giới tinh tế nên không thấy được hình ảnh trong game, không thể không hỏi hệ thống, “Pang Kirates hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào? Hắn đã làm gì vậy?”
[Đánh lui người chơi bao vây mình, không tổn thương đến tinh thần lực của người chơi, chưa khôi phục nguyên hình, xin kí chủ Phong Liên Trúc hãy yên tâm.]
“Công ty game không thấy nghi gì về vụ hắn vẫn luôn ngâm mình trong núi lửa bằng skin của tôi à?” Phong Liên Trúc lo lắng nói.
Hệ thống không trả lời.
Phong Liên Trúc: “……”
Vậy ra công ty game vẫn đã phát hiện ra vấn đề rồi phải không? Chẳng phải như vậy sẽ rất nguy hiểm đối với con rồng béo đó à?
[Sau khi trao đổi, kí chủ sắm vai đối phương là yêu cầu cơ bản của mode hỗ trợ, hệ thống sẽ không đưa thêm trợ giúp, kí chủ cũng phải tự mình gánh vác hậu quả của việc sắm vai thất bại, ngài cũng vậy mà Pang Kirates cũng thế.]
Phong Liên Trúc cũng thấy bất lực trước thái độ không chịu trách nhiệm của hệ thống như vậy. Cậu suy nghĩ, sử dụng một chút giá trị xin giúp đỡ và gửi một tin nhắn cho rồng béo: [Anh Pang, nếu công ty game phát hiện ra anh là bug, chỉ sợ họ sẽ cho chương trình kiểm soát và quản lý game đến đối phó với anh thôi, quản lý game có sự tồn tại vô địch trong game đó, làm ơn phải cẩn thận nhé.]
Cậu lo lắng chờ đại một lát sau mới nhận được câu trả lời của rồng béo: [Vô địch, tốt quá đi á gào!]
Phong Liên Trúc: “……”
Cậu vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ học tập thôi.
Hôm nay vào 6 giờ sáng sớm theo giờ mạng tinh tế, một triệu tinh tệ đúng giờ bay vào tài khoản.
Đây là tin tốt duy nhất suốt mấy ngày nay, Phong Liên Trúc giữ lại một trăm nghìn cho mình rồi chuyển chín trăm nghìn còn lại cho Chó 16, cũng dặn thêm: “Anh và Cá Heo 66 lấy tiền đi học trước đi, còn những người phản tổ còn lại sẽ nhận được quyền đi học ưu tiên dựa theo giá trị cống hiến của mình, sau này tôi sẽ chuyển khoản lần lượt nữa nhé.”
Chó 16 trả lời trong giây lát luôn: “Kira… Phong đại nhân, ngài không nên cho bọn tôi tiền ạ. Ngài cho vật liệu và thiết bị lên mạng để bọn tôi có thể sinh tồn, mọi việc mà bọn tôi đã làm cũng không đủ để đổi lấy những thứ này đâu. Xin để bọn tôi tự kiếm tiền đi học ạ.”
Giọng điệu của hắn rất chân thành, Phong Liên Trúc suy nghĩ rồi nói: “Vậy mỗi người viết biên lai mượn tiền đi, sau này trả bằng đồng vàng lại.”
Phong Liên Trúc không thèm để ý đến chuyện tiền bạc này nọ, nhưng đối với rồng béo mà nói, anh thích đồng vàng hơn tiền nhiều.
“Được, vậy tôi đi thảo luận với mọi người ngay đây ạ.” Sau khi nghe thấy Phong Liên Trúc nói là cần phải hoàn tiền, Chó 16 lại vui lên.
Về chuyện phát triển căn cứ của người phản tổ, từ trước đến nay, Phong Liên Trúc luôn làm theo mode nuôi thả, sau khi xác định mục tiêu lớn, phần còn lại cứ để bọn họ tự bàn với nhau thôi.
Chờ đến 9 giờ sáng, ông chú lạnh nhạt đến trường Tiểu Học Thứ Ba Liên Minh tìm cô giáo Jenny để hỏi xem kết quả kiểm tra của học sinh.
Cô Jenny thấy Phong Liên Trúc mà lộ ra một nụ cười khó xử: “Phong tiên sinh, thành tích của cháu trai nhà ngài cũng không mấy lý tưởng, hơn nữa còn có khuynh hướng bạo lực rất lớn nữa. Bộ giáo dục của chúng tôi đề nghị rằng bé nhà không thích hợp học chung với những học sinh khác và phải phụ đạo theo kiểu một dạy một với trí tuệ nhân tạo như ngài đã nói đó ạ. Nhưng, sau khi học xong, bé nhà cần phải được kiểm tra tư tưởng đạo đức một lần nữa, nếu thành tích không chuẩn thì không thể tốt nghiệp ạ.”
Trường Tiểu Học Thứ Ba không thể trao bằng tốt nghiệp cho một học sinh có khuynh hướng bạo lực được. Trước mắt, Liên Minh đang có chế độ truy cứu trách nhiệm, một công dân phạm tội, cảnh sát không chỉ phải điều tra động cơ gây án của hắn mà còn phải phân tích xem khuynh hướng chống lại xã hội của hắn đã được hình thành vào giai đoạn nào dựa vào thành tích trong các giai đoạn khác của hắn nữa. Nếu hắn chỉ nhất thời nảy sinh lòng tham hoặc hành vi của hắn bị ảnh hưởng sau khi bước vào xã hội thì còn tốt. Một khi phát hiện khuynh hướng phạm tội của hắn được hình thành từ việc giáo dục, trường học và giáo viên đều phải gánh vác những hình phạt nhất định.
Phong Liên Trúc tỏ vẻ mình hiểu rồi, cậu gật đầu nói: “Được.”
“Vậy…… Bây giờ ngài sẽ trả tiền sao ạ?” Cô Jenny hỏi.
Cô vẫn nhớ rõ hôm qua vị tiên sinh này còn đang thiếu tiền cơ mà, chắc hai mươi nghìn tinh tệ cũng lấy không ra đâu.
“Ừ, trả ngay bây giờ luôn.”
Cô Jenny dẫn Phong Liên Trúc đến phòng chuyển khoản để nộp tiền, lúc mở máy điện tử lên, cô dò hỏi: “Trả 20,000 phải không ạ?”
“Trả hết.” Phong Liên Trúc lấy thẻ ngân hàng hư cấu trên mạng tinh tế của mình ra và để trên bàn của nhân viên tài vụ.
Cô Jenny: “……”
Một người hôm qua chẳng có tiền sao hôm nay lại đột nhiên có tiền trong tay thế này? Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía Phong Liên Trúc, chậm chạp viết đơn.
Phong Liên Trúc nhướng mày nhìn cô, cô Jenny lại nhìn khuôn mặt của Phong Liên Trúc rồi lắc đầu bảo: “Không có gì hết ạ.”
Có lẽ người ta đi vay tiền hoặc bán một vài thứ đáng giá của mình thì sao, cô Jenny nói thầm trong lòng, một người lớn lên trông bảnh trai như vậy chắc cũng là một người đàn ông tốt trông nóng ngoài lạnh đi.
Lúc viết hóa đơn, cô Jenny bắt lòng mình bình tĩnh lại rồi bình thản nói: “Sau khi trả tiền xong, bạn học Phong Viễn Tư sẽ có thể đăng nhập vào hệ thống dạy học của trường và bắt đầu học tập, chúng tôi sẽ mở quyền của người giám hộ cho ngài, ngài có thể kiểm tra thành quả học tập của học sinh. Khi học xong và giáo viên trí tuệ nhân tạo cũng như người giám hộ cho rằng học sinh có thể thi tốt nghiệp thì có thể nộp đơn xin thi với tôi, tôi sẽ sắp xếp ngày thi cho bạn học Phong ạ.”
Tốt lắm, Phong Liên Trúc vừa lòng gật đầu rồi chuẩn bị bắt đầu học tập.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!