Hệ Thống Đang Cộng Hưởng - Chương 27: Thầy giáo rồng xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Hệ Thống Đang Cộng Hưởng


Chương 27: Thầy giáo rồng xanh


Vì được dạy bởi trí tuệ nhân tạo nên Phong Liên Trúc chỉ cần đăng nhập vào tài khoản của Phong Viễn Tư để vô được hệ thống giáo dục là có thể bắt đầu học ngay, chẳng hề bị giới hạn về thời gian gì cả.

Chào tạm biệt với cô Jenny và rời khỏi tài khoản của ông chú xong, Phong Liên Trúc nhìn thiết bị lên mạng tinh tế của cháu trai, tự cổ vũ cho bản thân rồi lặng lẽ nhớ lại < Những Kiến Thức Cơ Bản Về Ngôn Ngữ Tinh Tế Thông Dụng> mà mình đã điên cuồng học thuộc lòng suốt nhiều ngày qua, hi vọng có thể nghe hiểu nội dung giảng bài của giáo viên trí tuệ nhân tạo.

Công ty game cho Phong Liên Trúc một trí nhớ giả thiết khá ổn, thật ra cậu đã hoàn toàn nhớ kỹ < Những Kiến Thức Cơ Bản> rồi, chỉ là còn áp dụng chưa được tốt cho mấy, nói chuyện lắp bắp, niềm tin đối với bản thân cũng không cao lắm.

Dù gì đi nữa, cậu cũng là một con Boss trong được sinh ra để chiến đấu mà, chẳng có công ty game nào lại thiết kế ra một nhân vật để hắn ta có thể học hành cho tốt rồi ngày ngày hướng về phía trước hết. Thật ra chuyện học hành đã vi phạm cài đặt cơ bản của Phong Liên Trúc rồi. Đối với cậu thì so với học tiểu học, cậu muốn đi đánh võ đài hơn. Dù sao nhân viên làm việc ở võ đài cũng thân thiện như vậy, còn ánh mắt của cô giáo Jenny lại làm cho Phong Liên Trúc cảm thấy như mình đang đứng trên đống lửa như đang ngồi trên đống than vậy.

Lấy hết can đảm đăng nhập vào tài khoản của Phong Viễn Tư, Phong Liên Trúc tiến vào trạng thái học hành.

Một giọng nói máy móc truyền đến: “Chào ngài, tôi là hệ thống giáo dục trí tuệ nhân tạo số 1167, nhà trường đã ghi chép bài thi của ngài vào hệ thống, 1167 sẽ tiến hành quá trình phụ đạo một dạy một căn cứ vào thành tích của ngài, mời ngài chọn hình tượng, giọng nói và tính cách của giáo viên mà mình thích ạ.”

Bên dưới có đủ thứ lựa chọn ——

Giọng nói: giọng nam ôn nhu, giọng nữ ôn nhu, giọng nam gợi cảm, giọng nữ gợi cảm, giọng nam nghiêm khắc, giọng nữ nghiêm khắc, giọng trung tính, vân vân.

Giới tính: nam, nữ, phi nhân loại, phi sinh vật, phi nhân loại lại chia thành hai kiểu đáng yêu và thô bạo.

Tính cách: mode dạy học nghiêm khắc, mode cổ vũ khen ngợi, mode lạnh nhạt vô tình, mode hướng dẫn từng bước, mode miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Mỗi đặc điểm đều có vài chục lựa chọn, Phong Liên Trúc xem đến nỗi hoa cả mắt.

Sau khi hiểu biết được thức tỉnh, tất cả lựa chọn mà Phong Liên Trúc phải đưa ra chỉ toàn đơn giản là có hoặc không thôi, cậu chưa từng gặp phải nhiều loại như vậy. Với lại, Phong Liên Trúc cũng không biết sở thích của mình là gì nữa.

Cậu biết rõ mình thích U Trúc Cốc, thích thực vật, thích mùi thơm ngát của cỏ cây, nhưng mấy điều đó chẳng liên quan gì đến chức nghiệp “giáo viên” này hết. Trên thực tế thì đến tận bây giờ, Phong Liên Trúc có một cái nhìn rất nông về “người”.

“Người” trong game là người chơi, bọn họ đứng ở phía đối lập với Phong Liên Trúc và cũng toàn là hư cấu hết, có chết đi cũng sẽ sống lại. Bọn họ xem Phong Liên Trúc là người giấy thôi, Phong Liên Trúc cũng không thèm để ý tới bọn họ, có gặp nhau thì cũng chỉ có quan hệ người giết và người bị giết thôi.

*người giấy (纸片人): những nhân vật 2D trong game, ở đây có thể thấy người chơi xem thường Phong Liên Trúc chỉ là một con Boss hư cấu chứ không đáng nguy hiểm đến thế.

Người phản tổ là mục tiêu của nhiệm vụ, chăm sóc cho họ là trách nhiệm mà Phong Liên Trúc phải gánh vác. Chó 16 và Cá Heo 66 là những “cá nhân” giúp Phong Liên Trúc đơn giản hóa nhiệm vụ hơn, trước đó còn có một Chuột 223 rất sùng bái Phong Liên Trúc, nhưng cậu đã sớm quên mất cậu ta rồi, trong bộ nhớ cũng không giữ lại chút “ấn tượng” nào hết. Đối với Phong Liên Trúc mà nói, người phản tổ giống như một nan đề cần được giải quyết trong sách bài tập vậy, đám người Chó 16 và Cá Heo 66 lại là một đề bài khá dễ.

Hải tặc tinh tế và quân đế quốc là kẻ xâm lược, kẻ địch, túi tiền và vật liệu chiến lược khẩn cấp.

Cậu lại càng chẳng có chút cảm xúc gì với võ đài dưới mặt đất cả, đó chỉ là một nơi để kiếm tiền thôi. Điều duy nhất mà cậu vẫn có chút cảm tình đó là Tên Hề, hắn đã giúp Phong Liên Trúc kiếm thêm một triệu nên có một mối quan hệ dựa trên chuyện tiền bạc.

Quan trọng nhất là Pang Kirates, họ bị hệ thống trói chặt lại bên nhau và cần phải nâng đỡ cho nhau. Phong Liên Trúc sẽ không xài tới đồng vàng trong hang ổ vì sở thích của rồng béo và cũng sẽ quan tâm đến chuyện rồng béo có ổn ở trong game hay không. Cậu lo là nếu Pang Kirates chết đi trong game thì sẽ không thể sống lại nữa.

Mặt khác, Phong Liên Trúc cũng không thấy ghét con rồng đen hay tàn sát bừa bãi trong game và đôi mắt màu xanh dương mà cậu đã thấy được lúc kết nối với đại não của Pang Kirates.

“Chẳng lẽ sở thích của mình, là rồng Kirates hả?” Phong Liên Trúc trầm tư.

Cậu tìm kiếm trong đống lựa chọn rồi nhấn vào phi nhân loại, mạnh mẽ, rồng, giống đực, bá đạo, ấu trĩ, chỉ có giọng nói là Phong Liên Trúc không chọn theo kiểu rồng béo thôi, cậu không thích tiếng gầm nên chọn ngay giọng nam trầm thấp.

Cuối cùng trong ô màu sắc ưa thích, Phong Liên Trúc không hề do dự mà bấm vào màu xanh lá cây.

Chọn xong mọi thứ, một con rồng bụng bự màu xanh biếc trông rất lớn xuất hiện trước mặt Phong Liên Trúc, cao 8 mét, tay chân mạnh khỏe, đôi mắt dài màu xanh lá, cầm một quyển sách trong tay, dùng sức quăng cuốn sách lên bàn học rồi nói với một tông giọng trầm thấp: “Tiết đầu tiên, ngôn ngữ đế quốc.”

Phong Liên Trúc: “……”

Trên người hắn tỏa đầy mùi thơm cỏ cây, trên đỉnh đầu còn có một đóa hoa tím xanh thường thấy được ở U Trúc Cốc nữa, bây giờ nó vẫn còn trong trạng thái chồi nụ chứ vẫn chưa nở ra.

“Xin hãy gọi tôi là Thầy 1167,” con rồng xanh bảo, “Bạn học Phong phải học hết chương trình của tiểu học trong vòng một tháng, nhiệm vụ của chúng ta rất nặng đấy, hôm nay phải học được 78 chữ cái và những ký hiệu phiên âm cơ bản của ngôn ngữ đế quốc. Năm môn, mỗi môn chỉ có thời gian sáu ngày, mỗi ngày học chương trình của một năm học.”

“…… Vâng.” Phong Liên Trúc gật đầu đồng ý, sắp xếp cũng hợp lý lắm đó chứ.

Với sự xuất hiện của thầy giáo rồng xanh, phòng học biến thành một không gian trống rất lớn từ một lớp học tỉ số 30 người. Thầy giáo rồng xanh có một cái bục giảng siêu to, bàn học của Phong Liên Trúc là nguyên bộ bàn và ghế xoay của giám đốc, trên bàn trải đầy sách giáo khoa và sách bài tập.

Trong hình tượng của giáo viên không có lựa chọn của rồng Kirates, rồng xanh trông giống như loài rồng bá vương thời viễn cổ hơn, không có cánh, hai chân sau thô chắc, chân trước lại nho nhỏ. Hắn đứng trên bục giảng rồi lật sách bằng mấy móng vuốt bé tí của mình.

Phong Liên Trúc nhớ tới bộ dáng trong game của rồng béo, tính theo tỉ lệ, chân trước của anh cũng nhỏ, hai cái móng vuốt nhỏ xinh. Đương nhiên, tỉ lệ trông chỉ nhỏ vậy thôi chứ nhìn chân trước ngoài cảnh thật thì vẫn tương đương với một tòa nhà 100 tầng ấy chứ.

Móng vuốt của thầy giáo rồng xanh lại nhỏ hơn nhiều, còn có thể lật sách nữa cơ.

“Khụ!” Thấy Phong Liên Trúc không tập trung, thầy giáo rồng xanh gõ xuống bục giảng, “Bạn học Phong, nhiệm vụ học tập của cậu rất nặng đấy, đừng hi vọng viễn vong hay suy nghĩ bậy bạ nữa, nhìn tôi, nghe tôi.”

Bá đạo quá đi.

Phong Liên Trúc không nhận ra rằng mình đã cười khi nhìn thấy thầy giáo rồng xanh gõ xuống bục giảng bằng mấy chiếc móng vuốt be bé đó. Cậu ngồi ngay ngắn trong phòng học và nghe thầy giáo rồng xanh tỉ mỉ sửa đúng từng âm đọc cho mình.

Giới thiệu xong tất cả chữ cái và ký hiệu phiên âm trong hai tiếng xong, thầy giáo rồng xanh nói: “Cho cậu hai tiếng chép 200 lần chữ cái và ký hiệu phiên âm để nhớ kỹ hơn, hai tiếng sau tôi sẽ kiểm tra chính tả.”

Phong Liên Trúc đưa mắt nhìn tất cả chữ cái rồi nói: “Tôi cảm thấy……”

“Tôi không cần biết cảm nhận của cậu, tôi tự biết cái của tôi là được rồi!” Thầy giáo rồng xanh ngắt lời Phong Liên Trúc và vỗ bàn bảo.

Hắn cầm một chồng giấy A4 và bút máy hư cấu, kéo theo chân sau và chiếc đuôi dài nặng nề đi tới trước mặt Phong Liên Trúc, đặt giấy bút lên bàn của cậu rồi thấp giọng nói: “Chép 200 lần, tôi sẽ trông kỹ cậu, không được làm biếng.”

Vừa dứt lời, đôi con ngươi đang trợn lớn nhìn chằm chằm vào Phong Liên Trúc, thân hình rất bự và tròng mắt phi nhân loại mang một áp lực khủng khiếp đến cho người khác.

Phong Liên Trúc không nhúc nhích gì, cũng chẳng nhắc đến chuyện sao chép bằng bút, cậu nhìn vào mắt của thầy giáo rồng xanh rồi nói: “Tôi cảm thấy mình đã nhớ kỹ rồi, không cần chép bài đâu.”

Đôi mắt to không ngừng chuyển động của thầy giáo rồng xanh cứng đờ lại, chớp lấy vài cái rồi khiếp sợ bảo: “Không thể được! Mới có hai tiếng thì sao lại có thể nhớ kỹ 78 chữ cái và 106 kiểu ký hiệu phiên âm mà chẳng chép gì hết được? Tôi không tin!”

Đầu hắn lắc lư như trống bỏi, còn che luôn hai lỗ tai nhỏ bằng móng vuốt trên chân trước của mình nữa: “Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe, tôi không tin tôi không tin tôi không tin.”

Phong Liên Trúc: “……”

Cái này là… ấu trĩ đây mà.

Bộ dáng trông giống với cảnh rồng béo lăn lộn trên đồng vàng và nói “Ta không tiêu tiền ta không tiêu tiền ta không tiêu tiền” dữ lắm cơ.

Lúc thầy giáo rồng xanh đang đong đưa cái đầu, Phong Liên Trúc cầm bút lên, đóng sách giáo khoa lại và làm lơ luôn mấy tiếng “không nghe không nghe” của hắn, dù sao giọng nói của cũng chẳng lớn mấy, cậu vẫn chuyên tâm viết chính tả mấy chữ cái và những ký hiệu phiên âm.

Lúc đầu cậu còn chưa quen dùng bút đầu cứng, viết mấy chữ xong mới bắt đầu thấy quen, viết càng ngày càng đẹp luôn.

Khi cậu viết xong, thầy giáo rồng xanh vẫn đang nói “không nghe” liên miên, chẳng lẽ hắn định nhàm riết hai tiếng này luôn à?

Phong Liên Trúc để tờ giấy đầy chữ tới trước mắt của thầy giáo rồng xanh: “Nhìn kỹ đi, viết chính tả đó.”

Thầy giáo rồng xanh dừng liên hoàn “không nghe” cước lại, tầm mắt lướt qua tờ giấy chính tả của Phong Liên Trúc, nhìn nghiêm túc một lần rồi bảo: “Tích, 100 điểm, đúng hết.”

Trí tuệ nhân tạo có chương trình tự cho điểm, sau khi học sinh làm kiểm tra xong, chúng sẽ tự động chấm bài. Dù Phong Liên Trúc không làm xong bài tập thì vẫn có đủ tư cách để kiểm tra, dù sao làm bài tập cũng để củng cố kiến thức thôi, kiến thức đã nắm chắc rồi thì còn cần gì bài tập nữa.

“Được thôi, chúng ta tiến hành giai đoạn dạy học tiếp theo nào.” Thầy giáo rồng xanh bước lên lại bục giảng, “Kế tiếp sẽ dạy từ đơn, cách đối thoại và ngữ pháp cơ bản, với trí nhớ của bạn học Phong thì hôm nay phải học thuộc 100 từ đơn.”

Khi Phong Liên Trúc lại thoải mái nhớ kỹ 100 từ đơn lần nữa, thầy giáo rồng xanh có hơi cáu lên, đây là thiết lập tính cách của hắn rồi. Hắn lấy một bộ đề bài tập ra rồi nói: “Làm hết đi, làm cho hết đấy.”

Trong vòng 3 ngày sau khi chọn hình tượng của giáo viên, học sinh vẫn còn cơ hội để đổi, cái này bắt chước theo chế độ học sinh đánh giá giáo viên, để học sinh có quyền chọn giáo viên mà mình thích.

Lúc vừa nhìn thấy thầy giáo rồng xanh, Phong Liên Trúc còn định ba ngày sau sẽ đổi người, nhưng sáu tiếng dạy học qua đi, cậu lại không muốn đổi nữa.

Học sinh tiểu học một ngày không thể học quá sáu tiếng, dù Phong Liên Trúc đã trưởng thành nhưng trường học vẫn nghiêm khắc tuân theo chế độ này. Sáu tiếng sau, Phong Liên Trúc còn chưa làm xong sách bài tập mà chuông tan học đã vang lên, tiếng “tan học rồi tan học rồi” truyền vào trong phòng học.

“Không!” Thầy giáo rồng xanh nói, “Tôi đã kiểm tra tinh thần lực của học sinh rồi, tinh thần lực của cậu ấy đạt đến cấp A lận, có thể học 12 tiếng trở lên luôn, nghe tôi, tôi quyết định! Tôi muốn điều chỉnh kế hoạch giáo dục lại lần nữa, cậu ấy hoàn toàn có thể học xong chương trình tiểu học trong nửa tháng đó.”

Phong Liên Trúc: “……”

Có phải ấn tượng của cậu đối với thầy giáo rồng xanh giống hơi quá với Pang Kirates không nhỉ?

Thầy giáo rồng xanh với thuộc tính bá đạo không để ý đến tiếng chuông tan học, đè nặng Phong Liên Trúc học thuộc ngôn ngữ đế quốc suốt 12 tiếng đồng hồ. Trong vòng một ngày, Phong Liên Trúc đã học được tất cả ngữ pháp của ngôn ngữ đế quốc cũng như nhớ rõ 500 từ đơn. Về phần bài tập môn thì thầy giáo rồng xanh bắt cậu học thuộc lòng 10 bài văn và viết cũng 5 bài luận gì đó.

Phong Liên Trúc: “……”

Việc học nặng quá cơ.

Học hành từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối mà còn có nhiều bài tập như vậy, học sinh thông thường chắc cũng chẳng chịu nổi đâu. Ngay cả Phong Liên Trúc cũng cảm thấy giá trị linh khí của mình đã bắt đầu rớt xuống sau sáu tiếng, may thay sau khi lên tới cấp 60, cậu có thừa linh khí và ôm nổi kiểu hao tổn này.

“Ngày mai chúng ta vẫn học ngôn ngữ đế quốc,” thầy giáo rồng xanh dặn dò, “Với tiến độ trước mắt, cậu sẽ có thể học xong hết chương trình ngôn ngữ đế quốc trong vòng hai ngày, ngày mai chúng ta lại tập đối thoại và viết văn nhé.”

Phong Liên Trúc cảm ơn thầy giáo rồng xanh, ôm cái đầu ong ong mà rời khỏi tài khoản của Phong Viễn Tư.

Theo lý thuyết, chỉ ghi lại tư liệu vào bộ nhớ thì sẽ không tạo nên cảm giác choáng váng, vậy tại sao cậu lại bị chóng mặt vì kiến thức nhỉ?

Không phải là đại não của rồng béo đang thấy choáng váng đó chứ?

Phong Liên Trúc nhớ lại lúc mình dùng đại não của rồng béo để tiếp thu lời giảng của thầy giáo rồng xanh, ngẫm thấy cũng có thể lắm chứ.

Cậu cảm thấy thầy giáo rồng xanh cũng khá thú vị, cô giáo Jenny thay mặt nhà trường phụ trách kiểm tra tư tưởng đạo đức của bạn học “Phong Viễn Tư” mới đang thấy ưu sầu đây. Thật ra, quá trình lựa chọn hình tượng giáo viên trí tuệ nhân tạo là một thí nghiệm tâm lý tiềm ẩn. Nó khiến học sinh có thể lựa chọn hình tượng và tính cách mà mình thích dưới tình huống không người bên cạnh, cuối cùng giáo viên trí năng được tạo ra sẽ phản ánh được tình trạng tâm lý hiện giờ của học sinh.

Thầy giáo rồng xanh mà bản thân Phong Viễn Tư đã tạo ra lại lơ đi giờ tan học, tiếp tục dạy học như đang làm vịt nhồi xôi, điều này chứng tỏ bản thân học sinh đã những đặc điểm của một người có khuynh hướng bạo lực ví dụ như cố chấp, nóng nảy và không tuân thủ theo quy định rồi.

Năng lực học tập mà xuất sắc thì tốt rồi, nhưng tư tưởng đạo đức này thì……

Mỗi ngày hằng tháng, cô Jenny phải đánh giá tư tưởng đạo đức dựa vào tình huống học hành của học sinh, điểm đạo đức này có liên quan đến tương lai của học sinh và giáo viên phải có trách nhiệm đối với cột điểm này.

Cô Jenny ngẫm lại trí nhớ của Phong Viễn Tư, một học sinh ưu tú như vậy thì phải chấm điểm thế nào đây?

Phong Liên Trúc thì không biết cô Jenny đang thấy khó xử. Cậu vừa trở về là bổ sung trái cây với giá trị linh khí cao rồi đăng nhập ngay vào tài khoản của ông chú, buổi tối cậu còn phải tới võ đài kiếm tiền nuôi gia đình nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng béo lúc này: Gào gào gào, cào thêm chút nữa đi, phía trên, bên dưới, qua trái sang phải, thoải mái quá, gào gào~

Mấy người chơi: Hắn hắn hắn hắn nhắm mắt kìa, hắn ngủ rồi! Lúc Kiếm Thần thi triển chiêu vạn kiếm quy tông ấy, Phong húi cua lại chỉ khò khè một cái thôi đó bà con ơi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN