Hệ Thống Đang Cộng Hưởng - Chương 29: Áo đỏ hình đốm lửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Hệ Thống Đang Cộng Hưởng


Chương 29: Áo đỏ hình đốm lửa


Điều mà Phong Liên Trúc không hề nghĩ tới đó là Tên Hề lại đang chờ cậu trong phòng nghỉ của cậu.

Hôm qua sau khi Phong Liên Trúc đánh thắng Cá Sấu, cậu nhận được một phòng nghỉ riêng có giường, sô pha, thiết bị huấn luyện cận chiến, phòng thay đồ và dịch vụ phân phối vũ khí nữa. Trong phòng có dán một tấm biển quảng cáo cải tạo cơ thể nhỏ, còn thấy được thông tin đối thủ của mình cũng như cách để mua phân tích kiểu chiến đấu của đối thủ bằng tiền nữa.

“Anh Xấu?” Phong Liên Trúc nhìn thấy Tên Hề mà không thể không xem lại thời gian, 1 giờ 10 phút, còn 20 phút nữa mới đến giờ đấu, chắc vẫn chưa đến lúc cậu nên đi ra đâu nhỉ.

“Tôi chỉ đến đây để nhắc nhở cậu tốt nhất nên thay bộ đồ khác thôi.” Tầm mắt của Tên Hề lướt qua áo choàng màu đỏ của Phong Liên Trúc rồi bảo.

“Vì sao?”

“Xem thông tin đối thủ của cậu đi.”

Tên Hề giúp một người không biết xài thiết bị trí năng là Phong Liên Trúc mở màn hình ẩn giấu trên vách tường, hắn giải thích: “Đối thủ của cậu tên là Trâu Rừng, chuỗi gien là cấp A hiếm thấy. Cậu phải biết rằng, Liên Minh đang khống chế con đường mua bán thuốc tăng cường gien một cách nghiêm khắc. Mấy kẻ không phải con cái trong nội bộ, nhân viên quân đội và mấy cư dân giàu có như dân thường phần lớn sẽ là cấp B hoặc C, ít có ai cấp A tồn tại lắm.

Thông tin đăng ký của Trâu Rừng khi vừa vào tới đài lúc đầu là cấp B, đối thủ trận đầu của gã là một tuyển thủ cấp B có kinh nghiệm phong phú, đối phương đánh ngã một thằng lính mới là Trâu Rừng đến nỗi răng rơi đầy trên đất, quỳ xuống đất không gượng dậy nổi luôn. Máu tươi chảy vào trong mắt gã, màu đỏ tràn hết cả tầm nhìn của Trâu Rừng. Lúc này, Trâu Rừng vốn gần chết lại đột phá giới hạn gien, tự tiến hóa dưới tình huống không dùng bất cứ thuốc tăng cường gien nào rồi giết ngược lại đối thủ.

Vì không có thuốc tăng cường gien nên cấp A của Trâu Rừng cũng không quá ổn định. Trong trạng thái ngày thường, gã sẽ là B+, nhưng khi gã vừa nhìn thấy màu đỏ thì sẽ bùng nổ ra sức mạnh cấp A. Quần áo trên người cậu đây sẽ khiến trận đấu trở nên gay go hơn đấy.”

Chẳng có thông tin nào Tên Hề nói được ghi lại trên màn hình cả, chắc là phần phải trả phí rồi, Phong Liên Trúc nghe xong mà thấy rất cảm động: “Cảm ơn Anh Xấu đã nhắc nhở ạ.”

Advertisement / Quảng cáo

“Cậu luôn khách khí như vậy nhỡ, hì hì hì~” Tên Hề thấy Phong Liên Trúc lễ phép như vậy thì vui vẻ cười bảo, “Tôi lại thích nhìn bộ dáng cậu cảm ơn tôi lắm, nhớ phải thay đồ đó nghen~”

Dứt lời, hắn rời khỏi phòng nghỉ của Phong Liên Trúc ngay, cửa phòng vừa đóng lại, mặt của Tên Hề lại trầm xuống.

Mọi hành lang của võ đài dưới mặt đất đều rất hẹp, chỉ một người đi qua được thôi. Nếu các tuyển thủ gặp nhau trong hành lang, chắc chắn sẽ không thể thiếu được vụ đụng phải bả vai này nọ, vậy thì rất dễ dẫn đến xung đột. Mấy trận đấu lén ở võ đài dưới mặt đất thì chẳng để tâm tới chuyện này đâu. Xem bọn họ như thế chắc sẽ giải quyết một cách rất đơn giản, chỉ cần một người ngã xuống, một kẻ khác sẽ có thể giẫm lên cơ thể của hắn mà bước qua hành lang thôi.

Tên Hề xụ mặt bước vào hành lang. Lúc này, một tên tuyển thủ đang đâm đầu đi tới, là người thắng trận vừa rồi đang trở về nghỉ ngơi. Vị tuyển thủ đó nhìn thấy Tên Hề nhưng cũng không hề tránh né mà lại chủ động đi thẳng tới thêm.

Lúc bấy giờ, Tên Hề duỗi cánh tay dài ra, móng tay bay vọt ra khỏi chiếc bao tay màu trắng trong nháy mắt, để lộ một bàn tay đầy vảy. Hắn hung hăng dùng chút lực nhấn đối phương xuống đất bằng một tay.

Tuyển thủ đó định đánh lại, ai ngờ lúc này chẳng biết chiếc đuôi của một loài bò sát rất lớn nào đó bỗng nhiên xuất hiện, đánh mạnh lên bụng gã.

“Tao đang đi qua chỗ này, ai cho mày bước vô đường này hả?” Tên Hề giẫm giày nhọn lên mặt của người nọ rồi bảo.

Cái đuôi đó quơ quơ giữa không trung rồi chẳng biết đã biến đi nơi nào luôn. Tên Hề lấy một bàn tay che mặt mình lại và nở một nụ cười điên cuồng không nén lại được: “Ha ha ha ha ha ha! Cảm ơn tao, ha ha ha ha ha! Tao thích nghe mày nói cảm ơn lắm luôn đấy! Hi vọng khi mày nhìn thấy Trâu Rừng cấp A lúc thi đấu sẽ không bị dọa đến khóc luôn nha~”

Hắn đã cố ý nhắc nhở tuyển thủ “Kirates” đi thay bộ đồ màu đỏ của mình ra là để nói với đối phương rằng, Trâu Rừng thấy được đỏ thì sẽ trở nên mạnh hơn, cậu chỉ cần đừng mặc đồ màu đỏ là được. Khi đối phương mặc đồ màu khác bước lên đấu trường, cậu chắc chắn sẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng và cho rằng mình chỉ đang đụng phải một đối thủ cấp B+ thôi.

Làm vậy để Kirates quên mất rằng trên cổ mình có một con dấu đỏ in hình năm ngón tay! Đến lúc đó, cả đấu trường toàn là mấy màu khác, đôi mắt của Trâu Rừng sẽ bị hấp dẫn bởi vệt đỏ trên chiếc cổ trắng nõn của Kirates, gã sẽ xông lên cắn đứt cổ cậu như một con trâu điên cuồng vậy.

Tên Hề vừa cười vừa bước vào phòng điều khiển sân thi đấu, đưa tầm mắt đến màn hình, chờ đến 1 giờ rưỡi thì Phong Liên Trúc sẽ xuất hiện trên đấu trường.

Hắn nhìn năm ngón tay đã in dấu trên cổ Phong Liên Trúc của mình, trên đó vẫn còn vết sơn đỏ, lúc tấn công tuyển thủ mà mình không thể nhịn được, Tên Hề lại không dùng đến tay này.

“Uầy, thấy hơi tiếc quá,” Tên Hề hờ hững nhìn ngón tay của mình, “Chiếc cổ trắng nõn trông mịn màng như vậy, nếu bị mình chặt đứt thì tốt rồi~”

Lúc nói chuyện, giờ đấu đã đến, Phong Liên Trúc mặc chiếc áo choàng màu đỏ tươi của mình bước vào sân thi đấu.

Tên Hề: “……”

“Vì sao cậu ta lại không thay đồ chứ! Rõ ràng mình đã nhắc cậu ta rồi mà, rõ ràng có nhắc mà! Cậu ta không tin mình hả?” Tên Hề bắt đầu tức giận bưng ghế đập lên tường, “Hay chẳng lẽ cậu ta là kiểu tuyển thủ theo đuổi sự kích thích và sức mạnh nhỉ. Cơ mà cơ thể tổng gầy yếu như vậy, nhìn đâu có ra……”

Hắn điên cuồng đập phá một lúc, ghế dựa nát bét, vách tường bị phá thành một cái hố lớn. Lúc này, trọng tài hô một tiếng báo hiệu trận đấu bắt đầu, Tên Hề lập tức buông ghế rách xuống rồi chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Nếu dám không thay đồ thì đánh đẹp vào cho tao chút nhé~” Tên Hề nói, “Ây da, quên nói cậu ta là Trâu Rừng từng được huấn luyện để đỡ được điện giật nữa, hình như dòng điện chẳng có chút hiệu quả gì với Trâu Rừng đâu. Gã không hề giống như Cá Sấu, một kẻ đã cải tạo cơ thể lại, đâu nhé. Trâu Rừng mạnh thiệt đó.”

Giữa lúc lầm bầm lầu bầu, Phong Liên Trúc trên màn hình đã đứng ngay đối diện Trâu Rừng. Trâu Rừng cao hai mét tư, cân nặng 300 kg, từ trên xuống dưới toàn là cơ bắp đáng sợ không thôi, lớn mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi. So với gã, Phong Liên Trúc với chiều cao 1 mét 8 thật sự quá gầy bé. Nhìn từ trên màn hình lại thấy có chút đáng thương.

Tên Hề chỉnh màn hình thành mode mô phỏng cảnh thật, hình ảnh lập tức biến thành không gian ba chiều. Tên Hề như đang ở trong sân thi đấu, hắn đứng giữa Trâu Rừng và Phong Liên Trúc, đối diện với cậu, chọc chọc lên chiếc mặt nạ hư cấu của Phong Liên Trúc: “Bị đánh chết cũng phải xinh đẹp một chút nghen~”

Lúc này hắn nhạy bén phát hiện mặt nạ của Kirates khác với lúc trước, hình như trên đó có thêm những hoa văn hình đốm lửa.

Để ý tới điểm này rồi lại nhìn kỹ chiếc áo màu đỏ ấy thì sẽ nhận ra có vô số hoa văn hình lửa đỏ xuất hiện trên đó, những hoa văn này điểm thêm một chút vẻ thần bí và nóng bỏng cho tuyển thủ, khiến cậu thoạt nhìn càng lộng lẫy hơn nữa.

Rõ ràng là nét mặt cứng ngắc nhưng Tên Hề lại bất ngờ phát hiện tuyển thủ Kirates thật sự rất đẹp, rất đẹp……

Ngay lúc Trâu Rừng xông về phía Phong Liên Trúc, một chút hối hận dâng lên trong lòng của Tên Hề, cứ chết như vậy thì tiếc dữ lắm luôn á.

Nhưng trễ rồi, Trâu Rừng đã xông tới.

Tên Hề vừa thấy có chút bi thương vừa hơi trông chờ cảnh cơ thể mảnh khảnh của Phong Liên Trúc bị xé nát, máu tươi bắn ra cả sân thi đấu như trời đang mưa. Nhưng lúc này, Phong Liên Trúc vẫn giơ một bàn tay ra và chặn lại nắm đấm của Trâu Rừng.

Rất mạnh! Lúc đụng đến nắm đấm đó, Phong Liên Trúc lập tức nhận ra sức mạnh của đối phương, chỉ tính về mặt sức mạnh thôi, Trâu Rừng đã mạnh hơn cậu quá nhiều rồi, sợ là một quyền này chắc cũng nặng hơn năm tấn gì đó.

Phong Liên Trúc đã từng cố gắng hết sức để nâng một chiếc phi thuyền nặng ba tấn lên rồi, dù đã thăng thành cấp 60 nhưng sức mạnh nắm đấm của cậu cũng chỉ có hai tấn, vẫn kém xa so với Trâu Rừng.

Advertisement / Quảng cáo

Một khi đã như vậy thì cậu phải thử chiêu mới thôi.

Sau khi lén dùng thuật kéo sấm ở trận đầu, Phong Liên Trúc phát hiện có một thứ gọi là người cải tạo tồn tại ở thế giới này, võ đài dưới mặt đất có mức độ chấp nhận cao đối với những tuyển thủ đã cải tạo cơ thể nên cậu có thể sử dụng kỹ năng một cách thích đáng.

Sau khi nghe được lời nhắc nhở của Tên Hề, Phong Liên Trúc phủ thêm skin của quái dung nham để đảm bảo an toàn, hoa văn hình đốm lửa phủ đầy trên bộ đồ thì lại có thể tăng cường năng lực mang thuộc tính hỏa của Phong Liên Trúc.

Một bàn tay mượn sức gió miễn cưỡng cản được nắm đấm lửa của con trâu, một tay khác rung nhẹ ống tay áo, hoa văn hình đốm lửa trên tay áo to rộng dần tỏa sáng.

Tay áo của Phong Liên Trúc nhẹ nhàng phất ngang qua mặt của Trâu Rừng, kỹ năng “núi lửa bùng nổ” được phát huy trên người của gã.

“Núi lửa bùng nổ” vốn là một năng lực làm cho núi đá cực nóng xung quanh cũng phải nổ tung, có thể dẫn đến hiệu ứng núi lở đá mòn trong game, nhưng kiểu hiệu ứng này cần được phối hợp với bản đồ, nếu không có bản đồ giúp đỡ thì năng lực “núi lửa bùng nổ” này chỉ còn lại nhiệt độ cao và nổ mạnh thôi.

Khi được xài trên người Trâu Rừng, gã lập tức cảm thấy cả người mình như muốn nổ tung, máu me sôi trào trong nháy mắt.

Sau khi thi triển “núi lửa bùng nổ” xong, gió nhẹ thổi qua, Phong Liên Trúc lùi về sau như một lá trúc đang tung bay, cách Trâu Rừng càng xa càng tốt.

Giờ phút này, Trâu Rừng hoàn toàn không có sức để đuổi giết Phong Liên Trúc, mạch máu trên cánh tay gã nhô lên rồi “bùng” một phát mà nổ tung, máu me bắn tung tóe như núi lửa đang phun trào.

Một mạch máu rồi lại một mạch máu nữa nổ mạnh, bên cạnh Trâu Rừng trông như một trận mưa máu. Khán giả nhìn thấy hình ảnh như vậy thì kích động hét lên, vô số hoa tươi và dao găm được ném tới dưới chân của Phong Liên Trúc từ trên không. Trâu Rừng đang gào thét trong nỗi thống khổ, khán giả thì đang hoan hô.

Sắc mặt của Phong Liên Trúc trầm xuống, trong một căn phòng khác, đôi mắt lóe sáng trông đầy nặng nề của Tên Hề đang mặt đối mặt với cậu lộ ra một tia thất vọng.

“Chậc, mày làm cũng được lắm đấy, cũng biết tra tấn người khác ghê, tàn nhẫn thấy ớn luôn.” Tên Hề giơ tay ra chỉ vào hư ảnh của Phong Liên Trúc mà nói, ánh mắt của hắn trông rất bi thương.

Lúc này, Phong Liên Trúc hỏi trọng tài: “Tôi thắng rồi hả?”

Trọng tài: “À ừm, trừ khi đối thủ ngã xuống, không đứng dậy nổi, tử vọng hoặc tự động nhận thua, nếu không trận đấu không thể kết thúc được. Đương nhiên, tuyển thủ có con dấu màu đỏ trên cổ như cậu có nhận thua thì cũng không dừng trận đấu lại được, phải đánh đến khi đối phương dừng tay mới thôi. Còn Trâu Rừng thì không, cậu ta cứ nhận thua là được.”

“Biết rồi.” Phong Liên Trúc nói thản nhiên.

Cậu đi tới trước mặt Trâu Rừng đang giãy giụa, làn gió mát quanh người thổi bay máu me đang không ngừng bắn tung tóe, Phong Liên Trúc nhìn xuống Trâu Rừng đang vùng vẫy và hỏi: “Nhận thua chưa?”

“Nhận thua, tôi nhận thua, nhận thua mà!” Trâu Rừng gần như vừa khóc vừa nói luôn.

“Được.”

Phong Liên Trúc hơi khom lưng, hoa văn hình đốm lửa trên người phai đi, lòng bàn tay cậu chạm lên trán của Trâu Rừng.

“Sạch bệnh” là một kỹ năng trị liệu mà Phong Liên Trúc nhận được sau khi rồng béo đánh thắng Si Tình Liên, thiết kế được lấy cảm hứng từ thuốc con nhộng sạch bệnh Liên Hoa, nó có chức năng tăng cường năng lực chống thuộc tính hỏa cho Si Tình Liên. Sau khi đổi thành sức mạnh của Phong Liên Trúc, nó có chức năng lọc lửa, giảm nhiệt và giảm đau.

Cảm giác mát lạnh truyền đến cả người Trâu Rừng, màu của gã không còn sôi trào nữa, cơ thể của gã dần lại sức, miệng vết thương cũng đã bình phục.

Mặc dù tạm thời không thể bổ sung lại lượng máu đã chảy ra nhưng mạng của Trâu Rừng đã được bảo vệ rồi.

“Vì sao cậu lại cứu gã chứ!” Nữ sĩ S ném một trái bom nhỏ xuống từ trên trời, loại đạo cụ nhỏ này phải được mua bằng một triệu, có thể nổ banh nửa người của tuyển thủ. Nếu bản thân tuyển thủ rất đáng giá thì người ném bom nhỏ còn cần phải đền tiền nữa cơ.

Nếu không vì quá tức thì chẳng ai lại ném loại bom này xuống đâu.

“Đáng chết!” Tên Hề đang nhìn chằm chằm vào màn hình toàn tức phát sóng trực tiếp xông lên định đỡ giùm Phong Liên Trúc, nhưng tay của hắn chỉ có thể xuyên qua hư ảnh chứ không thể đụng tới trái bom đang không ngừng rơi xuống đó.

Vang “ầm” một tiếng lớn, chấn động khủng khiếp thổi bay ống tay áo của Phong Liên Trúc, trông nó như một ngọn lửa đang tùy ý bay múa vậy.

Cậu đứng giữa đốm lửa, chẳng mất một cọng long nào, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn lên trời, trong miệng thì lẩm bẩm: “Nữ sĩ S?”

Nữ sĩ S thét lên một tiếng chói tai: “Trời ơi, giọng nói của cậu ta nghe hay đến vậy hả? Đôi mắt lại đẹp đến thế à?”

Advertisement / Quảng cáo

Phong Liên Trúc thu tầm mắt lại và rời khỏi sân thi đấu đang cháy lửa. Lúc đi ngang qua trọng tài, gã không khỏi hỏi một cách khẩn trương: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao hết.” Phong Liên Trúc rời khỏi đấu trường, sau đó có một đám người dập lửa chạy ào vào trong.

Cậu bước tới vững vàng rồi lại nhìn thấy Tên Hề tựa như luôn đợi cậu nãy giờ trong hành lang nhỏ hẹp.

“Hình như cậu không được vui nhỉ?” Tên Hề nghiêng đầu, lần đầu tiên hỏi thiệt tình.

“Vẫn ổn,” Phong Liên Trúc gật đầu, “Chỉ là bỗng nhiên hiểu ra một điều thôi.”

“Điều gì?” Tên Hề hỏi tiếp.

Phong Liên Trúc lắc đầu chứ không trả lời lại.

Không nghĩ tới, một đoạn ký ức mà cậu cho rằng mình đã xóa bỏ lại nổi lên ngay lúc này đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Tên Hề: Tự công lược 70% rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN