Hệ Thống Đang Cộng Hưởng - Chương 30: Nhiệm vụ chất chồng (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Hệ Thống Đang Cộng Hưởng


Chương 30: Nhiệm vụ chất chồng (1)


Sự kiện đó xảy ra sau vụ “một mẩu chuyện nhỏ xung quanh tôi” và trước khi ý thức của Phong Liên Trúc được đánh thức, nó là một phần ký ức vốn nên bị xóa đi.

Phong Liên Trúc xử lý ba người yêu đương gì đó lúc mode chiến đấu đã bị kích hoạt, khi ấy cậu chỉ là một con Boss cấp 30 và rõ ràng người bị cậu đánh chết là nick phụ. Sau khi bị giết, người chơi nam ngoại tình đó đăng nhập vào nick chính rồi tới giết Phong Liên Trúc. Hắn tức lắm, trút hết cơn giận bị hai người phụ nữ mắng lên người Phong Liên Trúc, tiến hành quá trình hành hạ đến chết đối với một NPC vô tội, không hề có cảm xúc.

Hắn đánh cho Phong Liên Trúc sắp chết rồi chờ cậu tự khôi phục mà lại đánh tiếp, lỡ không cẩn thận giết chết thì cũng chờ cậu sống lại rồi đánh thêm nữa. Phong Liên Trúc ngu ngơ bị giết suốt một đêm đó, sáng sớm hôm sau khi người chơi nọ đã rời đi, hệ thống xuất hiện ngay trong đầu cậu.

Vì sao lại nhớ đến đoạn ký ức đó vậy nhỉ? Là vì thái độ của nữ sĩ S và khán giả vừa rồi khiến Phong Liên Trúc nhớ đến bản thân đã ngu ngơ lúc ấy sao? Hay là sau khi cộng hưởng đại não với rồng béo, size não bự đáng sợ của Kirates khôi phục một chút ký ức của Phong Liên Trúc thì sao?

Không rõ lắm, nhưng chắc chắn một điều rằng cảm giác trên võ đài khiến người ta khó chịu.

“Đánh xong mười trận là có thể nhận được phần tiền thừa còn lại hả?” Phong Liên Trúc hỏi.

Tên Hề thấy cảm xúc của cậu dường như khôi phục lại một chút mà không thể không nói: “Trên lý thuyết thì là vậy.”

“Lý thuyết?” Phong Liên Trúc nghiêng đầu.

Advertisement / Quảng cáo

Tên Hề cười cười, một giọt nước mắt to được vẽ trên mặt hắn, khiến hắn cười rộ lên mà trông như đang khóc vậy: “Tất cả tuyển thủ chịu đựng được mười trận đấu toàn là người có tiềm năng không thôi, võ đài sẽ không để họ rời đi như vậy mà sẽ nghĩ cách tìm được địa chỉ của tuyển thủ thông qua mạng hoặc chỉnh vòng tay lượng tử về mode không thể gỡ xuống. Tóm lại là có rất nhiều biện pháp để định vị tuyển thủ. Nhưng cách ổn hơn đó là dụ tuyển thủ đấu võ đài tiếp cho đến khi không còn mức độ nổi tiếng hoặc bị đánh chết mới thôi. Cậu cảm thấy một võ đài dưới mặt đất nằm ngoài vòng pháp luật sẽ lương thiện mà cho không tiền như vậy à? Từ ngày đầu tiến vào võ đài dưới mặt đất, cậu đã nằm trong tình trạng có chết cũng không chui ra được rồi nhé.”

Thì ra là thế, Phong Liên Trúc nghĩ thầm may là không cho Chó 16 và Cá Heo 66 đến đây, sau này họ còn phải vô đại học, sao lại có thể ngủm luôn ở đây được chứ.

Còn về phần bản thân Phong Liên Trúc, cậu vô đại học bằng tài khoản của Phong Viễn Tư chứ không phải cái của ông chú này. Hơn nữa, Phong Liên Trúc cũng chưa từng cảm thấy thế giới tinh tế là nhà của mình. Cậu được sinh ra ở thế giới game, sớm hay muộn gì cũng sẽ trở về, cuối cùng rồi người ở lại đây sẽ là Pang Kirates thôi. Cậu không rằng một võ đài dưới mặt đất sẽ tạo nên bất cứ tổn thương gì đối với rồng béo cả. Khả năng cao nhất có thể là rồng béo bị người khác định vị mà tấn công ngược lại võ đài dưới mặt đất và cướp sạch kho bạc của bọn họ. Đám hải tặc tinh tế kế bên nhà bọn họ rất có kinh nghiệm về khoản bị đánh cướp này nhé.

Nhưng mà……

Phong Liên Trúc nhìn về phía Tên Hề, hỏi chứ chẳng cần ai dạy cho: “Còn chưa tới mười trận, anh nói chân tướng cho tôi biết như vậy thì anh có bị phạt không đó?”

Tên Hề sửng sốt, trừng đôi mắt màu đỏ tới gần Phong Liên Trúc, bước quanh cậu như mình chẳng biết người này, ngửi mùi máu tanh trên bộ đồ của cậu rồi nghi ngờ bảo: “Cậu không sợ hả? Không sợ hả? Không cảm thấy sau này mình xong đời rồi mà còn quan tâm cho tôi nữa hả? Cậu bị ngu à? Buồn cười quá đi mất, ha ha ha ha ha!”

Hắn cười lên như điên, cười đến nỗi nước mắt trào ra.

Phong Liên Trúc không có kinh nghiệm đối phó với kiểu tình huống này nên chẳng biết nên nói gì nữa. Cũng may là không cần cậu nói, Tên Hề cười đủ xong thì sà mình tới, cái mũi đỏ tròn kề sát trên mặt nạ của Phong Liên Trúc và nói hung tợn: “Đừng có ra vẻ thánh mẫu nữa! Ta thấy nhiều kẻ tự cho mình là người lương thiện và vô tư như cậu rồi, kẻ nào cũng thông cảm rồi tội nghiệp tôi, vậy cậu có biết kết cục cuối cùng nó ra sao không? Chết hết luôn rồi, ha ha ha ha ha ha!”

Tên Hề cười suốt nửa ngày nhưng lại thấy Phong Liên Trúc vẫn nhìn mình bằng vẻ mặt trầm tĩnh, không nhìn ra bất cứ tia thương hại vì trên đôi mắt đen dưới lớp mặt nạ cả.

“Cậu không đồng cảm với tôi à?” Tên Hề để một tay lên tim, tay còn lại làm động tác lau nước mắt, “Tôi đáng thương như vậy, bị lừa đến tham gia thi đấu, muốn chạy cũng chạy không được, phải chịu đựng sự tra tấn của võ đài dưới mặt đất hằng ngày, cậu không muốn cứu tôi hả?”

“Chờ chút.” Phong Liên Trúc nghe Tên Hề nói không ngừng mà không khỏi nói, “Đồng cảm là gì?”

Tên Hề diễn một màn kịch đơn đau buồn: “……”

“Tôi quan tâm đến anh là vì giữa hai chúng ta, anh dễ gặp phải nguy hiểm hơn.” Phong Liên Trúc nói đơn giản.

“Cái gì cơ!” Tên Hề hét lớn, “Cậu không sợ võ đài dưới mặt đất hả?”

“Ừm, không sợ.” Phong Liên Trúc nhẹ nhàng nhảy lên, bay lướt qua Tên Hề đang đứng chặn đường rồi đi ra khỏi sân thi đấu, “Nếu họ dám định vị thật thì cứ đánh thôi.”

Tên Hề nhìn bóng dáng tiêu sái không sợ của Phong Liên Trúc mà cái mũi đỏ lại rớt xuống lần nữa.

Hắn khom lưng nhặt mũi đỏ lên, sửng sốt một lúc lâu rồi bảo: “Mình bị người khác xem thường rồi, cậu ta mà cũng dám xem thường mình nữa hả? Ngày mai, ngày mai mình phải xếp cho cậu ta một đối thủ tuyệt đối có thể giết chết cậu ta mới được, Thằn Lằn…… Thằn Lằn lại chưa tham gia thi đấu nhiều năm lắm rồi, kêu lên sân khấu chắc sẽ có chút kích động ấy à nghen~ hì hì hì~”

Tiếng cười “hì hì” vang vọng cả hành lang, còn Phong Liên Trúc đã offline và chạy đi điều chỉnh hơi thở từ lâu rồi.

Làm một cây trúc hư cấu đã ba chục nghìn tuổi thì không cần phải ngủ, công ty game cũng sẽ không đặt nhu cầu ngủ cho một NPC giả thiết làm gì cả.

Cậu đã liên tục học tập và viết văn nên tinh thần thấy hơi mỏi mệt rồi, điều chỉnh hơi thở một, hai tiếng là khôi phục được thôi. Ngẫm lại nếu cậu mà là rồng béo thì đúng là không thể hoàn thành nhiệm vụ này được, dù sao Pang Kirates cũng cần một giấc ngủ rất dài mà.

6 giờ sáng thời gian mạng tinh tế, đêm khuya ở Sao Nguyên Thủy, Phong Liên Trúc điều chỉnh hơi thở xong, cậu lái phi thuyền ra khỏi hang ổ, nhìn lên hai mặt trăng trên trời rồi không nhịn được mà hỏi hệ thống: “Nếu tôi có thể đổi mới và sống lại nếu chết đi ở thế giới game, vậy Pang Kirates cũng có thể chứ?”

[Lực công kích của Pang Kirates không bị ràng buộc trong game, hắn cũng không thể hưởng thụ đãi ngộ được game phục hồi lại dữ liệu, chết đi thì sẽ không sống lại được. Sau khi rời khỏi thế giới game, kí chủ Phong Liên Trúc đã mất đi sự giúp đỡ về mặt bối cảnh của thế giới cũ, chết đi rồi cũng không thể sống lại.]

“Vậy à?” Phong Liên Trúc nhíu mày.

Advertisement / Quảng cáo

Thật ra chỉ khi ở thế giới của mình thì cậu và rồng béo mới có thể phát huy được thực lực khủng nhất, thế giới khác mang đến quá nhiều hạn chế cho họ. Nhưng khổ cái họ ljai không thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ của mình nên chỉ có thể đổi chỗ cho nhau thôi.

“Tôi có một câu hỏi, chỉ số thông minh của Kirates trưởng thành là 300 trở lên, kiến thức mà họ sở hữu chắc cũng nằm trong một phần của chỉ số thông minh. Bây giờ tôi đang học thay anh Pang, vậy kiến thức mà tôi đã học được cũng sẽ bị trả về cho anh Pang hả?”

Cậu và anh Pang dùng chung một đại não, nếu anh Pang muốn một chút kiến thức này thì chắc cũng có thể thu về.

[Rồng Kirates không cần học hành, chỉ cần chịu đựng qua khỏi thời kỳ lột xác, rồng Kirates trưởng thành sẽ nhận được ký ức của người đi trước và trực tiếp trở thành một chủng tộc thông minh biết nhìn xa trông rộng thôi.]

Phong Liên Trúc: “……”

Khó trách rồng béo lại ghét học như vậy, thì ra anh chẳng cần học hành gì hết luôn.

“Vậy vì sao cậu lại xếp nhiệm vụ học tập cho anh Pang thế? Điều này đâu có hợp lý?” Phong Liên Trúc hỏi vì thấy khó hiểu.

[Trợ giúp người phản tổ thì đã có liên quan gì đến thời kỳ trưởng thành của rồng Kirates đâu? Có nhiều thứ không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được, nhiệm vụ của hệ thống được phân chia hợp lý dựa theo nguyện vọng thôi ạ.]

Hệ thống chỉ trả lời một câu này rồi không hề lên tiếng nữa, dù Phong Liên Trúc có hỏi như thế nào cũng chẳng trả lời.

Cũng toàn là trí tuệ nhân tạo thôi, thật ra Phong Liên Trúc rất thích hệ thống, cậu có thể cảm nhận được rằng hệ thống không có ý xấu, cậu chỉ tò mò không biết vì sao hệ thống lại ban bố nhiệm vụ như vậy và vì sao lại cảm thấy họ là người thích hợp cho nhau nhất nữa.

Ngay cả nguyện vọng của mình Phong Liên Trúc cũng không biết thì sao mà có thể hiểu được ý tưởng của hệ thống cho được.

Nghỉ ngơi xong, dù thời gian làm việc và nghỉ ngơi khá gấp nhưng Phong Liên Trúc vẫn đi vào trường tiểu học đúng 9 giờ, thầy giáo rồng xanh đã chờ trong phòng học hư cấu đó. Nhưng điều khác biệt của hôm nay lại là cô giáo Jenny đang ngồi trong một góc của căn phòng.

Thầy giáo rồng xanh vừa nhìn thấy Phong Liên Trúc mà đóa hoa xanh trên đỉnh đầu lại nở rộ rồi. Hắn lắc cái đuôi rất vui vẻ: “Tôi đã chấm điểm năm đoạn văn của bạn học Phong rồi, với tiêu chuẩn của một học sinh tiểu học, ngữ pháp viết văn của cậu không có lỗi sai gì quá lớn, cũng chỉ có một, hai lỗi chính tả thôi. Tôi đã đánh dấu rồi, cậu về sửa lại nhé. Cậu là học sinh có tiến bộ nhanh nhất mà thầy đã từng gặp đó, thưởng cho cậu một đóa hoa nhỏ đây.”

Hắn tháo đóa hoa nhỏ nằm ở trên đầu xuống rồi để vào trong tay Phong Liên Trúc.

Phong Liên Trúc: “……”

Vậy ra hoa trên đầu được dùng để khen tặng học sinh đó hả? Thầy giáo rồng xanh thần kỳ quá đi mất! Sau khi hắn đưa đóa hoa sang, hoa nhỏ trên đầu lại mọc ra ngay, nó vẫn còn trong trạng thái nụ hoa, bộ định lấy ra dùng lúc khen tiếp đấy à?

“Tiếp theo là trả bài nhé.” Thầy giáo rồng xanh bước về lại bục giảng, cầm sách giáo khoa nói.

Đương nhiên học thuộc lòng không phải là vấn đề, trước khi đến phòng học, Phong Liên Trúc đã tự đọc nhẩm lại một lần rồi.

Cậu đọc mấy điều trong sách giáo khoa một cách lưu loát, thầy giáo rồng xanh vừa lòng gật đầu bảo: “Tốt lắm, trình độ ngôn ngữ đế quốc của bạn học Phong cơ bản đã đạt tới tiêu chuẩn lớp 6 của tiểu học rồi, điều bây giờ chúng ta cần phải làm đó là áp dụng. Tiếp theo đây, tôi sẽ giảng bài bằng ngôn ngữ đế quốc, bạn học Phong cũng phải trả lời bằng ngôn ngữ đế quốc luôn. Có lẽ lúc đầu sẽ có lỗi sai về phần ngữ pháp và từ đơn, nhưng không sao, điều quan trọng nhất trong việc học một ngôn ngữ là dám nói mà.

Hôm nay áp dụng thông thạo rồi thì ngày mai chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nhỏ để xem cậu có đủ tư cách để học môn tiếp theo không.”

“Cho tôi hỏi cái……” Cô Jenny đang ngồi trong góc giơ tay lên, “Nếu tiến độ học hành của bạn học Phong đã không có vấn đề gì thì tôi có thể hoãn chút thời gian lại để thực hiện một cuộc đánh giá tâm lý cho bạn học Phong Viễn Tư không ạ?”

“Đương nhiên là không thể rồi!” Thầy giáo rồng xanh hét lớn lên một tiếng với Jenny, vuốt nhỏ dùng sức đập lên bục giảng, “Đây là lớp của tôi, đồng ý cho bà nghe giảng thì đã rất khoan dung rồi nhé! Tôi phải cho cả trường biết rằng Phong Viễn Tư là học trò của tôi, ngoài tôi ra, ai cũng không thể dạy cậu ấy hết!”

Cô giáo Jenny: “……”

Advertisement / Quảng cáo

Cuối cùng thì thầy giáo trí năng số 1167 có điều hiểu lầm gì đối với hai từ bá đạo này vậy nhỉ, sao nói câu nào ra cũng toàn là mấy lời rập khuôn phổ biến trong tiểu thuyết ngôn tình vậy? Ai đầu độc tiểu thuyết ngôn tình vào đầu tên trí tuệ nhân tạo này thế!

Cũng không phải là thầy giáo trí năng không thể bước vào con đường tiểu thuyết ngôn tình đâu. Vào thời trung học cơ sở hay phổ thông, cái tuổi khi mấy cô cậu học sinh bắt đầu yêu đương đó, nhà trường còn có lớp về tình yêu để phân tích đặc điểm tâm lý trong khoảng thời gian này giùm học sinh nữa cơ. Có vài trường để nó này thành môn tự chọn, bọn học sinh sẽ nghiên cứu và thảo luận về chuyện vì sao tiểu thuyết ngôn tình lại khiến mấy cổ thích thú đến nỗi khó tự kiềm chế được như thế.

Nhưng lại không thể là học sinh tiểu học, quyền hạn này bắt đầu từ trung học cơ sở.

Cô giáo Jenny nói ra nghi vấn của mình.

“Vì Phong Viễn Tư đã 18 tuổi nên dù tôi có là thầy giáo tiểu học đi chăng nữa, tôi cũng có thể tiến hành quá trình giảng dạy căn cứ vào độ tuổi của học sinh chứ.” Lúc này đây, thầy giáo rồng xanh lại trả lời một cách bình thường.

“Vậy thì được rồi,” cô Jenny nói, “Dựa theo cài đặt quyền hạn của nhà trường đối với trí tuệ nhân tạo, giáo viên trí năng phụ đạo một dạy một cứ việc giảng bài, ngoài ra sẽ có một giáo viên thật khác phụ trách việc kiểm tra tư tưởng đạo dức. Khi tôi phát hiện chuyện dạy nhanh gây ra ảnh hưởng đối với tâm lý của học sinh, tôi có quyền tạm dừng việc giảng dạy và tiến hành quá tình phụ đạo tâm lý cho học sinh ạ.”

“Bà mà cũng dám đụng vào học sinh của tôi nữa!” Đóa hoa trên đầu thầy giáo rồng xanh cũng tức muốn rụng luôn rồi.

“Ấy mà… không sao đâu,” Phong Liên Trúc bước lên trấn an thầy giáo rồng xanh, “Cô Jenny cũng muốn tốt cho tôi thôi, thầy bớt giận chút nhé, hơn nữa chỉ có mình thầy là giáo viên một dạy một với tôi thôi.”

Phong Liên Trúc vừa nói xong mấy lời này, cơn giận của thầy giáo rồng xanh giảm bớt không ít, hắn thở phù phù ngồi xổm ở một bên: “Hai người nhanh lên chút coi.”

Jenny: “……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN