Hệ Thống Đang Cộng Hưởng - Chương 5: Kỹ năng trị liệu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Hệ Thống Đang Cộng Hưởng


Chương 5: Kỹ năng trị liệu


Có lẽ là dáng vẻ ăn trái cây của Phong Liên Trúc trông cực ngon miệng nên dân bản địa trong hang cũng dần thả lỏng, họ không hề sợ như vậy nữa, thậm chí có một chàng trai nhìn cơ thể chắc chừng mười bốn, mười lăm tuổi gì đó đang chớp mắt bày ra vẻ mặt khát khao như thể đang thấy hơi thèm vậy.

Phong Liên Trúc chú ý tới ánh mắt chăm chú của chàng trai đó, cậu ném mấy trái qua, chàng trai không tiếp được nhưng sau khi trái cây rớt xuống đất, cậu vọt tới và nhặt cái quả màu xanh kia lên rồi nhét nhanh vào trong miệng như đang sợ người khác sẽ cướp mất vậy.

Sau khi cắn hai phát “rột rột” rồi lại “rột rột”, chàng trai bẩn người dại ra một lát rồi cầm trái cây mà khóc lớn lên, vừa khóc vừa dùng sức nuốt đồ trong miệng xuống, ăn đến nỗi mặt toàn là nước mắt nước mũi thôi.

Mấy quả màu xanh này vừa cứng vừa chua, hoàn toàn không thể ăn. Lúc Phong Liên Trúc vừa ăn vào, vẻ mặt rạng rỡ của cậu cũng co rúm vì vị chua đó. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ăn thức ăn để bổ sung năng lượng khi thiếu linh khí, không gì sánh bằng mà cũng chẳng có tổn hại gì, không hề ngọt ngào như trong nhận thức nhưng đương nhiên cũng không chua tới mức khó chịu.

Ít nhất trái cây có thể làm cậu chắc bụng và bổ sung năng lượng, vậy thôi là đủ rồi.

Phong Liên Trúc có thể nhịn không có nghĩa là những dân bản địa khác chịu được. Cũng may, mọi người cũng không có tính lãng phí lương thực, chàng trai khổ sở ăn hết hai quả nhặt khỏi từ mặt đất, đương nhiên là cơn khóc thút thít cũng không ngừng lại, cậu ta khóc mãi tới lúc ăn xong luôn.

Nhiệm vụ của Phong Liên Trúc là trợ giúp dân bản địa thoát khỏi cảnh nghèo khó và làm giàu, bây giờ không giúp người ta thì thôi mà còn ăn luôn cả trái cây của người ta nữa.

Sau khi nạp đủ linh khí, cậu tính sơ số người trong hang núi, coi như có tổng cộng 17 người trước mắt mình, trừ chàng trai đang ăn trái cây ra, tuổi của dân bản địa còn lại nằm trong khoản 18-30 tuổi, không có người già và con nít.

Tình trạng cơ thể của chàng trai gần với cậu nhất cũng có thể xem là tốt, chỉ là cánh tay bị lạn mất một miếng thịt. Sau khi Phong Liên Trúc kiểm tra bằng mắt và xác định không có vết thương nào khác thì mới đưa tay tóm lấy cánh tay của cậu ta.

Chàng trai vốn định chạy đi nhưng tốc độ của Phong Liên Trúc không cho cậu ta cơ hội này. Một miếng lá xanh xuất hiện ngay đầu ngón tay của Phong Liên Trúc, cổ tay cậu hơi nhúc nhích rồi biến lá thành đao, tia sáng màu xanh lóe lên, khối thịt thối trên miệng vết thương của chàng trai bị xẻo đi trong nháy mắt.

Tốc độ của Phong Liên Trúc nhanh tới mức chẳng cho chàng trai cơ hội để khóc thút thít mà ngón tay thon dài đã dán lên miệng vết thương đang chảy máu của chàng trai, một đốm sáng màu xanh lá hiện lên, miệng vết thương thối rữa bị nhiễm bệnh khỏi hẳn ngay. Thân là Boss, bạn phải có đủ năng lực một mình đánh lại cả đám, một vài kỹ năng trị liệu đơn giản thì vẫn phải có, nhưng chỉ là hồi phục riêng lẻ mà thôi, ví dụ như kỹ năng hồi máu liên tục, hồi phục nhóm và bền bỉ liên tục cũng như sống lại, Phong Liên Trúc lại không có đủ.

Chàng trai còn chưa kịp đau mà đã khôi phục rồi, cậu ta nhìn cánh tay của mình bằng một đôi mắt đen đầy vẻ kinh ngạc. Lúc này, Phong Liên Trúc cũng thấy rõ tay của chàng trai, cậu phát hiện tay của cậu ta lại không phải bàn tay của loài người, ngón tay vừa nhỏ vừa nhọn, mềm mại mà rũ xuống tựa như móng vuốt của đám chuột vậy.

Sau khi chàng trai nhìn qua miệng vết thương, cậu ta nắm chặt hai bàn tay rồi quơ quơ với Phong Liên Trúc như thể mình đang ôm quyền, trong miệng phát ra mấy tiếng “chít chít”.

Đây hiển nhiên không phải là ngôn ngữ mà là tiếng kêu của con thú nào đó. Phong Liên Trúc nhăn mày lại như lá trúc.

Dáng người khô gầy nằm nhoài trên mặt đất lớn mật ngẩng đầu rồi nói với Phong Liên Trúc: “Kirates đại nhân, cậu ta tên là Chuột 223, dây thanh quản và bàn tay bị biến dị, không thể nói chuyện bình thường, hình thể cũng khá nhỏ hơn người thường nữa.”

Giọng nói của hắn lọt gió, lúc nhìn kỹ lại mới thấy trong miệng không có hàm răng, cả mồm toàn là máu thôi.

Nhờ được hệ thống phiên dịch lại, Phong Liên Trúc có thể nghe được lời nhắn của Béo Kirates cũng như lời nói của dân bản địa, rồng béo xài chung hệ thống cũng có thể nghe hiểu lời nhắn lại của cậu nhưng dân bản địa không có hệ thống lại không thể nào hiểu được ngôn ngữ của Phong Liên Trúc hết.

Kirates đại nhân…… Cả đám dân bản địa xem Phong Liên Trúc thành rồng béo, Phong Liên Trúc nhớ tới vảy rồng mình để trước ngực, trong lòng cũng hiểu rõ.

Cậu không ngại giả trang thành Béo Kirates, đây vốn là nhiệm vụ của rồng béo, sau khi trao đổi xong, họ còn phải trở về thế giới của mình nữa, tốt nhất là nên giả trang thành đối phương thôi.

Nhưng Phong Liên Trúc cũng không chắc rồng béo có chịu giả trang thành mình không nữa.

Cậu nhớ lại “mật báo” của hệ thống vừa mới đây và xác định là Béo Kirates không hề có chút suy nghĩ nào về vụ giả trang thành mình hết.

Sau khi gian nan giới thiệu tình huống của Chuột 223 với Phong Liên Trúc xong, người đàn ông khô gầy phun máu ra khỏi miệng ngay. Cả hàm răng của hắn đã rớt mất nên không thể nào ăn uống gì được, hắn đã đói bụng suốt bốn, năm ngày rồi, miệng vết thương cũng không hề tự lành. Trước khi Phong Liên Trúc tới đây, hắn vẫn luôn chờ chết.

Thấy hắn hộc máu, Phong Liên Trúc vội vàng nhét miếng lá đó vào trong miệng của hắn.

Mùi lá xanh tràn ngập trong khoang miệng thúi nát, người đàn ông khô gầy chịu đựng cảm giác đau đớn như đao đang cắt vào thịt mà để lá cây loại bỏ thịt thối của mình. Hắn không dám phát ra tiếng nào từ cổ họng nhưng trán đã toát ra mồ hôi lạnh vì cơn đau rồi. Sau khi công cuộc rửa sạch qua hết, hắn “òe” một phát mà phun thịt thối và máu tươi đầy trong miệng ra.

Một ngón tay lạnh lẽo chọt lên khuôn mặt của người đàn ông khô gầy, hắn cảm thấy khoang miệng chợt lạnh, nỗi đau biến mất, khi ngón tay của Phong Liên Trúc rời đi, cả hàm răng của hắn lại mọc dài ra.

Vừa nãy lạn thịt đau như vậy, người đàn ông khô gầy cũng không kêu đau nhưng lúc này lại nức nở thành tiếng, cả người nằm sấp trên mặt đất, trán hướng về phía chân của Phong Liên Trúc.

Người bị thương trong hang thấy Phong Liên Trúc có thể trị liệu, không có ý tấn công mình mà còn ăn chay, cả đám sôi nổi bò về phía cậu, mấy người cả thân toàn là mùi thúi còn lấy cánh tay đen thui của mình ra và tóm lấy chiếc áo dài của Phong Liên Trúc rồi để lại một dấu tay đen đen nữa chứ.

“Buông ra!” Phong Liên Trúc còn chưa bày ra vẻ không vui mà người đàn ông khô gầy đó đã đột ngột ngẩng đầu rống lên một tiếng, hắn lộ ra hàm răng sắc bén với bất cứ ai đang hướng về phía Phong Liên Trúc.

Đây không phải là hàm răng của loài người mà lại giống như của thú dữ hơn, bốn chiếc răng nanh trông như đao cứng có thể một phát cắm xuyên cây đại thụ ở bên cạnh.

Trong cổ họng của hắn phát ra những tiếng uy hiếp “ô ô”, nhe răng nói với mọi người: “Xếp hàng vào, bị thương nặng thì xếp hàng ở trước.”

Dưới sự sắp xếp của hắn, 15 người còn lại cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Chuột 223 và người đàn ông khô gầy nâng người bị thương không thể nhúc nhích tới trước mặt Phong Liên Trúc, xếp thành hàng quỳ trên mặt đất rồi ngẩng đầu nhìn Phong Liên Trúc với ánh mắt trông mong.

Phong Liên Trúc có thể trị hết một vài vết thương ngoài, cho dù là người bị thương nghiêm trọng nhất như kiểu ruột cũng lòi ra ngoài cũng dễ trị được, người bị gãy xương cũng có thể được nối lại. Thậm chí là chấn thương ở bên trong thì Phong Liên Trúc cũng có thể dứt khoát xẻ thịt ra rồi trực tiếp trị liệu nội tạng này nọ. Tay nghề của cậu khá thô bạo mà lại không có thuốc tê, nhưng mấy người chờ chết này ai cũng chẳng than khóc mà toàn cắn răng nhẫn nại hết.

Chỉ có hai người cụt tay đứt chân là Phong Liên Trúc không thể khiến tay chân của họ mọc lại mà chỉ có thể trị liệu miệng vết thương để họ không thấy thống khổ và không đến nỗi bị nhiễm độc các kiểu thôi.

Trong quá trình chữa thương, Phong Liên Trúc phát hiện trên người những người này đều có một chút đặc trưng của loài thú ví dụ như vảy, hở môi, đuôi, tai thú, móng thú, mắt đăm đăm…… Họ là nhân tộc thiệt hả?

Sau khi trị liệu cho mọi người hết xong, Phong Liên Trúc chỉ tới những trái cây còn thừa rồi lại vỗ lên bả vai của người đàn ông khô gầy, ý bảo hắn dẫn cậu đi tìm loại quả này đi.

Kỹ năng hồi phục tiêu hao linh khí dữ lắm, cậu lại đói bụng rồi.

Ngôn ngữ tay chân là cách giao lưu nguyên thủy nhất, cậu cảm nhận được người đàn ông hiểu ra ngay, hắn gật đầu bảo: “Chó 16 sẽ mang ngài đi ạ.”

Giống như tên của Chuột 223, tên của hắn cũng là một dị hóa cơ thể đặc trưng cùng với một con số.

Chó 16 ở lại trong hang núi không đi theo nhóm người tìm thịt ăn, một là vì đang chờ chết khi không thể ăn uống, hai cũng là để bảo vệ đám người bị thương. Hắn canh giữ ở cửa hang, sau khi nhìn thấy Phong Liên Trúc thì lao ra trước rồi hành xử như đã khuất phục, thực ra cũng là đang bảo vệ. Nếu Phong Liên Trúc thực sự ăn luôn họ, nói không chừng ăn sạch Chó 16 trước là đã no luôn rồi, cậu sẽ không ra tay với những người khác.

Bây giờ mọi người đã khỏi hẳn, trừ hai người bị tàn tật ra, mấy người còn lại đều có năng lực chiến đấu hết, Chó 16 không cần bảo vệ họ nữa nên có thể yên tâm mang Phong Liên Trúc đi hái hoa quả rồi.

Hắn dẫn Phong Liên Trúc biến mất trong rừng cây, Chuột 223 nhìn bóng dáng của họ, mũi giật giật rồi lộ ra hai chiếc răng cửa, hai chân trước nôn nóng xoa lại với nhau và chạy chậm theo sau.

Nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, Chó 16 đề phòng ngay, bốn chân chạm đất và cong người lên, đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm về phía hướng tiếng bước chân truyền tới.

Phong Liên Trúc một tay kéo Chó 16 lại, ép hắn rời khỏi trạng thái đề phòng.

Lúc này bụi cỏ giật rung, đầu của Chuột 223 ló ra, nhìn thấy hai người, cậu ta vui vẻ mà “chít chít” hai tiếng.

“Cậu tới làm gì?” Chó 16 không vui bảo, “Cậu không có năng lực chiến đấu, sẽ làm liên lụy đấy.”

Chuột 223 lại “chít chít”, thấy Chó 16 nghe không hiểu, cậu ta cầm một nắm đất lên rồi dùng bàn tay nhỏ vo thành một cục, đôi tay dâng tới trước mặt Phong Liên Trúc.

Hoạt động phiên dịch này suýt nữa đã khiến cho tỉ lệ chiếm dụng bộ nhớ của Phong Liên Trúc đạt tới đường cảnh báo rồi, cậu nhìn cục đất hơn nửa ngày nhưng vẫn không rõ ý của Chuột 223.

Chuột 223 gấp tới mức để cục đất vào trong miệng, oa oa khóc lớn mà nhai cục đất, cực kỳ giống như bộ dáng ăn trái cây vừa nãy.

Kết hợp với động tác trước đó của cậu ta, Chó 16 cuối cùng cũng đoán được ý, hắn nói với Phong Liên Trúc: “Chuột 223 phải hái trái cây cho ngài ạ.”

Có vay có trả hả?

Phong Liên Trúc gật đầu khen ngợi, Chuột 223 vui vẻ kêu lên hai tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN